Chương 62: Chương cuối
Tây Lộc Hoàn
25/11/2024
Vừa dứt lời, Ngôn Dương cảm thấy cơ thể Du Phùng căng cứng rõ rệt.
“Kế hoạch nghiên cứu thí nghiệm đặc khu Fyca và các tài liệu có liên quan, em đều đã sắp xếp xong xuôi, rạng sáng mai sẽ tự động đăng lên mạng.”
Ngôn Dương mở giao diện cài đặt máy chủ công cộng của viện nghiên cứu, chiếu hình sang bên cạnh, “Còn cả chip sinh vật, quyền tắt nó ở trong thiết bị đầu cuối cá nhân của Tư Bác.”
Cậu tự nói một mình, như thể muốn dồn hết lời nói vào thời khắc mấu chốt này, ở nơi cậu không nhìn thấy, trong mắt Du Phùng kìm nén cả tâm hồn cảm xúc ngang ngược của mình.
Ngôn Dương tưởng tượng thế giới sau khi tắt chip sinh vật cả tất cả mọi người, khó kiềm chế được phá ra cười, “Nhất định đó sẽ là một cuộc hỗn loạn khổng lồ! Anh phải xem cho kỹ vào thay em đấy.”
Hàm ý trong câu “xem cho kỹ vào thay em” giống như một chất xúc tác, khiến ngọn lửa cháy âm ỉ đã lâu bùng lên trên toàn thân Du Phùng trong nháy mắt, thiêu đốt hắn nghiến răng nghiến lợi run bần bật.
Giọng nói kiềm chế rỉ ra từ kẽ răng Du Phùng, “Không thể nào.”
Chất giọng vừa trầm vừa mơ hồ, Ngôn Dương nhất thời không nghe rõ: “… Gì cơ?”
Du Phùng đẩy phắt cậu ra, “Không thể nào!”
Ngôn Dương không hề đề phòng, loạng choạng lùi lại một bước, cậu kinh ngạc nửa giây, giờ mới nhìn rõ vẻ mặt Du Phùng – trên khuôn mặt tuấn tú đó hoàn toàn là lửa giận không thể kiềm chế.
Trên mặt hắn không có chút máu nào, “Đừng nằm mơ nữa Ngôn Dương, tuyệt đối không thể nào. Em phơi bày toàn bộ ký ức cho tôi không phải là muốn thuyết phục tôi giết em đấy ư?”
Ngôn Dương: “…”
Du Phùng hiểu Ngôn Dương, dù cho hai lần xóa trí nhớ đã gây ra tổn thương não bộ dẫn đến thay đổi nhân cách, nhưng thứ trong xương cốt vẫn còn đó. Ngôn Dương chắc chắn là kiểu người thích che giấu vết sẹo của bản thân không để lộ trước mặt người khác, việc này không liên quan đến quan hệ thân thích, mà là vì lòng tự trọng quá cao của bản thân Ngôn Dương, dẫn đến việc cậu không chịu bày tỏ bóng tối trong mình với bất cứ ai.
Nhưng khăng khăng Ngôn Dương lại ném thẳng Du Phùng vào hồi ức của mình.
Run rẩy và sợ hãi hoàn chỉnh, tuyệt vọng và giày vò đích thực, cậu phơi bày toàn bộ thối rữa và thương đau, máu me đầm đìa không chịu nói với người khác trước mặt Du Phùng.
Mục đích chính là kể cho Du Phùng, thuyết phục Du Phùng – mình thật sự không nên sống tiếp nữa.
Trong quá trình lội ngược dòng hồi ức, Du Phùng đã phát hiện ra mục đích này của Ngôn Dương, lúc ấy hắn cứ như bị mũi nhọn lạnh buốt đâm vào nội tạng, cảm xúc lập tức trở nên lẫn lộn phức tạp, hắn đanh khuôn mặt lạnh lùng đến trước mặt Ngôn Dương, quả nhiên nghe thấy lời tuyên án Ngôn Dương dành cho mình.
Mặc dù Ngôn Dương không ngờ Du Phùng lại biết được mục đích của mình sớm thế, nhưng cậu đã chờ bên vách đá lâu lắm rồi.
Cậu đổi cách nói khác cho ba chữ “giết em đi”, “Ngày nào em cũng nghĩ đến kết cục này, cuộc đời rối tung rối mù của em đến lúc hạ màn rồi.”
Nụ cười nơi khóe môi cậu nhạt đi, “Anh biết đấy, một phần sợi thần kinh của em đã bị phá hủy, việc này… không thể đảo ngược được.”
“Em đã biến thành một quái vật rồi.”
“…”
Bàn tay cầm thanh kiếm dài của Du Phùng siết chặt, hắn bước tới chỗ Ngôn Dương từng bước một.
Trong thời gian bị kéo dài vô tận, Ngôn Dương nhớ đến mùa hè ẩm ướt nhơm nhớp đó, đài phun nước bị bỏ hoang, tiếng ngâm già nua thê lương.
“Một ngày nọ bạn sẽ nghe thấy tiếng chuông u ám, tuyên bố với người đời rằng tôi đã thoát khỏi thế gian bẩn thỉu này, theo giòi bọ nhơ nhớp đến một thế giới khác yên nghỉ, tôi khuyên bạn chớ nên đau buồn vì tôi.”
Trời đất lặng gió, Ngôn Dương nhắm nghiền mắt, trong bóng tối dường như cậu đã nghe thấy tiếng tù và của cái chết.
“Keng…”
Ngôn Dương nghe thấy tiếng kim loại va chạm với mặt đất.
Cậu ngờ vực mở choàng mắt, phát hiện ra Du Phùng đã tới trước mặt mình, ném thanh kiếm xuống đất.
Ngôn Dương nhìn thanh vũ khí lạnh nằm trơ trọi dưới đất, đó là biểu tượng do tội ác tích lũy bao năm tháng của cậu hóa thành hình, bị Du Phùng vung tay vứt bỏ.
Du Phùng vẫn là vẻ giận lôi đình đó, nhấn mạnh từng chữ một, “Khỏi phải chờ đến rạng sáng, bây giờ luôn đi.”
Hắn giơ tay, ấn mạnh vào mục chọn được do màu đỏ nguy hiểm đó.
“Có chọn tắt chức năng giám sát và kiểm soát của chip hay không.”
“Có.”
Đầu ngón tay không hề do dự.
Giây tiếp theo, gió đêm vốn ấm áp bỗng dưng trở nên dữ dội, thổi tung áo sơ mi đen của Du Phùng, sau lưng hắn, hoàng hôn đỏ rực như dung nham sôi sục nuốt chửng sự sống, ập vào thành phố Cass đằng xa, chảy vào nền văn minh giả dối ra vẻ đạo mạo.
Vỏ ngoài tiên tiến phát triển đã biến mất, hàng nghìn tòa kiến trúc bị lột bỏ bề ngoài tinh xảo hoa lệ, để lộ hình dáng đổ nát mang dấu vết pháo đạn xưa cũ.
Đây là một thành phố từng bị khói lửa chiến tranh chinh phục.
Các chung cư cao cấp gọn ghẽ bắt đầu tỏa ra mùi ẩm mốc ẩm ướt, rượu Pastis thượng hạng uống vào miệng chỉ là dung dịch tổng hợp protein nhạt nhẽo, toàn bộ thế giới đều đang đối mặt với giả tạo, điên cuồng bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Hung thủ giết người nhìn không chớp mắt, đáy mắt bừng sáng.
Lúc tất cả sụp đổ hoàn toàn, Ngôn Dương bỗng bị Du Phùng kéo lại gần.
Chào đón cậu là một vòng ôm rất mạnh, xa cách đã lâu, run lẩy bẩy.
Du Phùng ôm chầm lấy cậu.
Việc này không giống với Ngôn Dương đoán trước cho lắm, cậu nhất thời hơi ngạc nhiên, muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Du Phùng, nhưng lại bị giam cầm bởi đôi tay hắn, không nhúc nhích nổi.
Du Phùng càng ngày càng dùng sức, như thể nếu không dốc sức ôm chặt, người quen cũ sẽ chạy trốn như cát lún.
Một tay hắn giữ gáy Ngôn Dương, trong kẽ ngón tay là mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của cậu, cất giọng khàn như bị mài bởi đá sỏi, “Tôi vẫn luôn tìm em…”
Có chất lỏng rơi xuống, rơi vào cổ áo Ngôn Dương, cậu như phải bỏng, lúc nhận ra đó là gì, cậu gần như sững sờ.
Trong ấn tượng của Ngôn Dương, Du Phùng là người giỏi quản lý cảm xúc nhất mà cậu từng gặp, thời niên thiếu được bao người vây quanh hắn không tự ti không kiêu ngạo, sau này lúc rớt khỏi bệ thờ hắn cũng chẳng màng, từ lãnh đạm xa cách đến ngỗ ngược thản nhiên sau này, chẳng ai thăm dò được cảm xúc thật sự từ trên khuôn mặt hắn.
Hành động khóc, trong hiểu biết của Ngôn Dương, là việc mà Du Phùng không bao giờ làm.
Hắn như thể đã bị cắt tuyến lệ, Ngôn Dương nhớ lại thật kỹ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Du Phùng khóc.
Giọt nước mắt này như in vào làn da Ngôn Dương, làm bỏng lòng cậu, nhưng đây chưa phải kết thúc.
Cậu ngước mắt nhìn, vẻ lạnh lùng tê dại vừa rồi của Du Phùng đã để lộ bộ mặt thật hoàn toàn, trên gương mặt đó toàn là nỗi đau đớn vụn vỡ, đường nét quai hàm siết chặt gần như hung dữ có nước mắt tình cờ chảy qua.
Ngôn Dương sững sờ giơ tay chạm vào giọt lệ đó, lúc chất lỏng nóng bỏng ấy đập vào lòng bàn tay, cậu vẫn không dám tin vào sự thật.
Thế mà cậu lại nhìn thấy cảm xúc của Du Phùng sụp đổ trước mặt mình.
Du Phùng chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ giận dữ đến vậy, dữ dội đến mức trong cơn ngỡ ngàng, cậu có ảo giác ngạt thở gián tiếp.
Nhưng rốt cuộc hắn đang tức giận điều gì?
Là tức giận vì cuối cùng cũng tìm thấy Ngôn Dương, cậu lại quyết tâm chết đi để lại mình cô độc một mình ư?
Không phải.
Thực ra bảo là tức giận cũng không đúng hẳn, nếu lòng đổ một cơn mưa rào, dập tắt lửa giận thiêu đốt hừng hực của Du Phùng, bạn sẽ phát hiện ra dưới ngọn lửa của hắn là nỗi căm hận.
Hắn căm hận bản thân mù tịt năm năm trời, hận mình không hề hay biết gì trong lúc Ngôn Dương bị nghiền nát máu thịt.
Lúc Ngôn Dương giãy giụa trong đầm lầy tội ác, hắn đang làm gì?
Trong vô số buổi sáng sớm mù mịt, một mình quanh quẩn trên đường phố, ngoái nhìn quá khứ mình không nắm bắt được ở mỗi góc ngoặt mình cảm thấy quen thuộc?
Trong khoảng trống tình cảm mù mờ, trở thành dáng vẻ của Ngôn Dương, vất vả túm lấy những nỗi ám ảnh vô hình trong hư không?
Bảo Du Phùng tha thứ cho Ngôn Dương là điều vô căn cứ, người mà Du Phùng không thể tha thứ nổi là bản thân mình.
Hắn hận bản thân chết đi được.
Hận mình mù tịt, hận mình bất lực, hận mình trơ mắt nhìn Ngôn Dương đi tới bóng tối bằng từng dấu chân đẫm máu.
Hận mình không thể chung tội với Ngôn Dương, nhìn bóng tối đắp nặn từng tấc xương thịt cho cậu, cơn đau khi từng nhát dao cắm vào xương như lăng trì hắn đến chết.
Mất rồi có lại sau khi phá hủy mọi thứ là hành động tốt đẹp tạm bợ nhất của số phận, suốt quãng đường Ngôn Dương đi đến khi vỡ vụn, Du Phùng nhìn cậu bị nghiền nát, rồi cưỡng chế ghép lại, cuối cùng đứng trước mặt hắn đã chi chít lỗ thủng.
Du Phùng ôm Ngôn Dương, đáy lòng sợ hãi, “Tôi dẫn em đi xem pháo hoa lần nữa, pháo hoa rực rỡ nhất, từ đầu đến cuối, không bỏ lỡ quả nào.”
“Chỉ cần ở bên em…”
“Mặc kệ là văn minh giả tạo hay đổ nát chân thực, thế nào cũng được, chỉ cần ở bên em.”
Du Phùng cúi đầu, nụ hôn li ti đáp xuống xương lông mày của Ngôn Dương, rồi chuyển sang cặp mắt vô thức khép hờ của Ngôn Dương, vô cùng dịu dàng và trân trọng.
Tới tận bên môi, nước mắt mằn mặn nhảy nhót trên đầu lưỡi Du Phùng, cổ họng âm ỉ vị tanh ngọt, nhưng nếm thế nào cũng không nếm được năm năm bị thiếu ấy.
Trong lúc môi răng quấn quýt, Ngôn Dương nghe thấy giọng Du Phùng ngắt quãng.
“Cuối cùng tôi cũng có thể ôm chặt em, đừng khiến tôi đánh mất nữa…”
“Vậy nên vì tôi… sống tiếp có được không?”
Ngôn Dương ngơ ngác không biết làm gì.
Cậu mặc cho Du Phùng ôm mình hôn mình, hai tay thõng bên người.
Trước giờ cậu vẫn biết mình chỉ là một con rối được điều khiển bằng thù hận, giây phút kế hoạch thành công, toàn bộ ý nghĩa sống tiếp đã bị rút cạn, tưởng rằng kết cục tốt nhất của mình chính là chết trên tay Du Phùng, cũng coi như thỏa mãn nỗi hoang tưởng thành bệnh của cậu đối với hắn.
Lúc rơi xuống cậu nhìn vào cái chết, quay lưng lại với bản thân và cả quá khứ yên ổn thuần khiết, một lòng một dạ chỉ có nên phá hủy như thế nào, cuối cùng chết ra sao, lại quên mất trên thế giới vẫn còn một người đang tìm kiếm mình.
Rõ ràng thế giới này chẳng ai nhớ đến cậu, nhưng lại có một người cố chấp sâu nặng đối với cậu.
Sao có thể?
Du Phùng ôm chặt cậu lần nữa, chặt đến mức hai trái tim đang đập kề sát nhau, giọng hắn trầm trầm bên tai Ngôn Dương, chất chứa lớp cầu xin sâu nhất…
“Ngôn Dương, theo tôi về nhà được không?”
Ngôn Dương: “…”
Cậu đã chìm trong đầm lầy tội ác không biết bao nhiêu đêm dài, tưởng rằng tất thảy đã không thể xoay chuyển, chỉ dăm câu của Du Phùng mà có thể vớt được cậu ra ư?
Hai tay Ngôn Dương thõng bên mình, cậu run rẩy ôm đáp trả Du Phùng. Cậu nhắm mắt, cảm thấy đêm dài sắp sáng chỉ trong chớp mắt.
Đằng sau lưng, khung xương giả tạo lung lay chực đổ cuối cùng cũng sụp, toàn bộ thế giới rơi vào hiện thực xám xịt, hỗn loạn, nhưng mềm mại.
Lúc trăng treo đầu cành, ngoại ô thành phố Cass bị hỏa hoạn lớn, soi sáng một nửa chân trời.
Người dân trong thành phố choáng váng bởi chân tướng đột ngột ập tới, cả thành phố hỗn loạn kinh khủng, chẳng ai rảnh nhìn khúc cao trào của trang viên hoa lệ trong ngọn lửa lớn vô cớ.
Cũng chẳng ai biết, ai đang sa đọa, ai được cứu vớt, ai trở thành kẻ tội đồ ngoài vòng pháp luật mà người đời không hay biết.
“Kế hoạch nghiên cứu thí nghiệm đặc khu Fyca và các tài liệu có liên quan, em đều đã sắp xếp xong xuôi, rạng sáng mai sẽ tự động đăng lên mạng.”
Ngôn Dương mở giao diện cài đặt máy chủ công cộng của viện nghiên cứu, chiếu hình sang bên cạnh, “Còn cả chip sinh vật, quyền tắt nó ở trong thiết bị đầu cuối cá nhân của Tư Bác.”
Cậu tự nói một mình, như thể muốn dồn hết lời nói vào thời khắc mấu chốt này, ở nơi cậu không nhìn thấy, trong mắt Du Phùng kìm nén cả tâm hồn cảm xúc ngang ngược của mình.
Ngôn Dương tưởng tượng thế giới sau khi tắt chip sinh vật cả tất cả mọi người, khó kiềm chế được phá ra cười, “Nhất định đó sẽ là một cuộc hỗn loạn khổng lồ! Anh phải xem cho kỹ vào thay em đấy.”
Hàm ý trong câu “xem cho kỹ vào thay em” giống như một chất xúc tác, khiến ngọn lửa cháy âm ỉ đã lâu bùng lên trên toàn thân Du Phùng trong nháy mắt, thiêu đốt hắn nghiến răng nghiến lợi run bần bật.
Giọng nói kiềm chế rỉ ra từ kẽ răng Du Phùng, “Không thể nào.”
Chất giọng vừa trầm vừa mơ hồ, Ngôn Dương nhất thời không nghe rõ: “… Gì cơ?”
Du Phùng đẩy phắt cậu ra, “Không thể nào!”
Ngôn Dương không hề đề phòng, loạng choạng lùi lại một bước, cậu kinh ngạc nửa giây, giờ mới nhìn rõ vẻ mặt Du Phùng – trên khuôn mặt tuấn tú đó hoàn toàn là lửa giận không thể kiềm chế.
Trên mặt hắn không có chút máu nào, “Đừng nằm mơ nữa Ngôn Dương, tuyệt đối không thể nào. Em phơi bày toàn bộ ký ức cho tôi không phải là muốn thuyết phục tôi giết em đấy ư?”
Ngôn Dương: “…”
Du Phùng hiểu Ngôn Dương, dù cho hai lần xóa trí nhớ đã gây ra tổn thương não bộ dẫn đến thay đổi nhân cách, nhưng thứ trong xương cốt vẫn còn đó. Ngôn Dương chắc chắn là kiểu người thích che giấu vết sẹo của bản thân không để lộ trước mặt người khác, việc này không liên quan đến quan hệ thân thích, mà là vì lòng tự trọng quá cao của bản thân Ngôn Dương, dẫn đến việc cậu không chịu bày tỏ bóng tối trong mình với bất cứ ai.
Nhưng khăng khăng Ngôn Dương lại ném thẳng Du Phùng vào hồi ức của mình.
Run rẩy và sợ hãi hoàn chỉnh, tuyệt vọng và giày vò đích thực, cậu phơi bày toàn bộ thối rữa và thương đau, máu me đầm đìa không chịu nói với người khác trước mặt Du Phùng.
Mục đích chính là kể cho Du Phùng, thuyết phục Du Phùng – mình thật sự không nên sống tiếp nữa.
Trong quá trình lội ngược dòng hồi ức, Du Phùng đã phát hiện ra mục đích này của Ngôn Dương, lúc ấy hắn cứ như bị mũi nhọn lạnh buốt đâm vào nội tạng, cảm xúc lập tức trở nên lẫn lộn phức tạp, hắn đanh khuôn mặt lạnh lùng đến trước mặt Ngôn Dương, quả nhiên nghe thấy lời tuyên án Ngôn Dương dành cho mình.
Mặc dù Ngôn Dương không ngờ Du Phùng lại biết được mục đích của mình sớm thế, nhưng cậu đã chờ bên vách đá lâu lắm rồi.
Cậu đổi cách nói khác cho ba chữ “giết em đi”, “Ngày nào em cũng nghĩ đến kết cục này, cuộc đời rối tung rối mù của em đến lúc hạ màn rồi.”
Nụ cười nơi khóe môi cậu nhạt đi, “Anh biết đấy, một phần sợi thần kinh của em đã bị phá hủy, việc này… không thể đảo ngược được.”
“Em đã biến thành một quái vật rồi.”
“…”
Bàn tay cầm thanh kiếm dài của Du Phùng siết chặt, hắn bước tới chỗ Ngôn Dương từng bước một.
Trong thời gian bị kéo dài vô tận, Ngôn Dương nhớ đến mùa hè ẩm ướt nhơm nhớp đó, đài phun nước bị bỏ hoang, tiếng ngâm già nua thê lương.
“Một ngày nọ bạn sẽ nghe thấy tiếng chuông u ám, tuyên bố với người đời rằng tôi đã thoát khỏi thế gian bẩn thỉu này, theo giòi bọ nhơ nhớp đến một thế giới khác yên nghỉ, tôi khuyên bạn chớ nên đau buồn vì tôi.”
Trời đất lặng gió, Ngôn Dương nhắm nghiền mắt, trong bóng tối dường như cậu đã nghe thấy tiếng tù và của cái chết.
“Keng…”
Ngôn Dương nghe thấy tiếng kim loại va chạm với mặt đất.
Cậu ngờ vực mở choàng mắt, phát hiện ra Du Phùng đã tới trước mặt mình, ném thanh kiếm xuống đất.
Ngôn Dương nhìn thanh vũ khí lạnh nằm trơ trọi dưới đất, đó là biểu tượng do tội ác tích lũy bao năm tháng của cậu hóa thành hình, bị Du Phùng vung tay vứt bỏ.
Du Phùng vẫn là vẻ giận lôi đình đó, nhấn mạnh từng chữ một, “Khỏi phải chờ đến rạng sáng, bây giờ luôn đi.”
Hắn giơ tay, ấn mạnh vào mục chọn được do màu đỏ nguy hiểm đó.
“Có chọn tắt chức năng giám sát và kiểm soát của chip hay không.”
“Có.”
Đầu ngón tay không hề do dự.
Giây tiếp theo, gió đêm vốn ấm áp bỗng dưng trở nên dữ dội, thổi tung áo sơ mi đen của Du Phùng, sau lưng hắn, hoàng hôn đỏ rực như dung nham sôi sục nuốt chửng sự sống, ập vào thành phố Cass đằng xa, chảy vào nền văn minh giả dối ra vẻ đạo mạo.
Vỏ ngoài tiên tiến phát triển đã biến mất, hàng nghìn tòa kiến trúc bị lột bỏ bề ngoài tinh xảo hoa lệ, để lộ hình dáng đổ nát mang dấu vết pháo đạn xưa cũ.
Đây là một thành phố từng bị khói lửa chiến tranh chinh phục.
Các chung cư cao cấp gọn ghẽ bắt đầu tỏa ra mùi ẩm mốc ẩm ướt, rượu Pastis thượng hạng uống vào miệng chỉ là dung dịch tổng hợp protein nhạt nhẽo, toàn bộ thế giới đều đang đối mặt với giả tạo, điên cuồng bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Hung thủ giết người nhìn không chớp mắt, đáy mắt bừng sáng.
Lúc tất cả sụp đổ hoàn toàn, Ngôn Dương bỗng bị Du Phùng kéo lại gần.
Chào đón cậu là một vòng ôm rất mạnh, xa cách đã lâu, run lẩy bẩy.
Du Phùng ôm chầm lấy cậu.
Việc này không giống với Ngôn Dương đoán trước cho lắm, cậu nhất thời hơi ngạc nhiên, muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Du Phùng, nhưng lại bị giam cầm bởi đôi tay hắn, không nhúc nhích nổi.
Du Phùng càng ngày càng dùng sức, như thể nếu không dốc sức ôm chặt, người quen cũ sẽ chạy trốn như cát lún.
Một tay hắn giữ gáy Ngôn Dương, trong kẽ ngón tay là mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của cậu, cất giọng khàn như bị mài bởi đá sỏi, “Tôi vẫn luôn tìm em…”
Có chất lỏng rơi xuống, rơi vào cổ áo Ngôn Dương, cậu như phải bỏng, lúc nhận ra đó là gì, cậu gần như sững sờ.
Trong ấn tượng của Ngôn Dương, Du Phùng là người giỏi quản lý cảm xúc nhất mà cậu từng gặp, thời niên thiếu được bao người vây quanh hắn không tự ti không kiêu ngạo, sau này lúc rớt khỏi bệ thờ hắn cũng chẳng màng, từ lãnh đạm xa cách đến ngỗ ngược thản nhiên sau này, chẳng ai thăm dò được cảm xúc thật sự từ trên khuôn mặt hắn.
Hành động khóc, trong hiểu biết của Ngôn Dương, là việc mà Du Phùng không bao giờ làm.
Hắn như thể đã bị cắt tuyến lệ, Ngôn Dương nhớ lại thật kỹ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Du Phùng khóc.
Giọt nước mắt này như in vào làn da Ngôn Dương, làm bỏng lòng cậu, nhưng đây chưa phải kết thúc.
Cậu ngước mắt nhìn, vẻ lạnh lùng tê dại vừa rồi của Du Phùng đã để lộ bộ mặt thật hoàn toàn, trên gương mặt đó toàn là nỗi đau đớn vụn vỡ, đường nét quai hàm siết chặt gần như hung dữ có nước mắt tình cờ chảy qua.
Ngôn Dương sững sờ giơ tay chạm vào giọt lệ đó, lúc chất lỏng nóng bỏng ấy đập vào lòng bàn tay, cậu vẫn không dám tin vào sự thật.
Thế mà cậu lại nhìn thấy cảm xúc của Du Phùng sụp đổ trước mặt mình.
Du Phùng chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ giận dữ đến vậy, dữ dội đến mức trong cơn ngỡ ngàng, cậu có ảo giác ngạt thở gián tiếp.
Nhưng rốt cuộc hắn đang tức giận điều gì?
Là tức giận vì cuối cùng cũng tìm thấy Ngôn Dương, cậu lại quyết tâm chết đi để lại mình cô độc một mình ư?
Không phải.
Thực ra bảo là tức giận cũng không đúng hẳn, nếu lòng đổ một cơn mưa rào, dập tắt lửa giận thiêu đốt hừng hực của Du Phùng, bạn sẽ phát hiện ra dưới ngọn lửa của hắn là nỗi căm hận.
Hắn căm hận bản thân mù tịt năm năm trời, hận mình không hề hay biết gì trong lúc Ngôn Dương bị nghiền nát máu thịt.
Lúc Ngôn Dương giãy giụa trong đầm lầy tội ác, hắn đang làm gì?
Trong vô số buổi sáng sớm mù mịt, một mình quanh quẩn trên đường phố, ngoái nhìn quá khứ mình không nắm bắt được ở mỗi góc ngoặt mình cảm thấy quen thuộc?
Trong khoảng trống tình cảm mù mờ, trở thành dáng vẻ của Ngôn Dương, vất vả túm lấy những nỗi ám ảnh vô hình trong hư không?
Bảo Du Phùng tha thứ cho Ngôn Dương là điều vô căn cứ, người mà Du Phùng không thể tha thứ nổi là bản thân mình.
Hắn hận bản thân chết đi được.
Hận mình mù tịt, hận mình bất lực, hận mình trơ mắt nhìn Ngôn Dương đi tới bóng tối bằng từng dấu chân đẫm máu.
Hận mình không thể chung tội với Ngôn Dương, nhìn bóng tối đắp nặn từng tấc xương thịt cho cậu, cơn đau khi từng nhát dao cắm vào xương như lăng trì hắn đến chết.
Mất rồi có lại sau khi phá hủy mọi thứ là hành động tốt đẹp tạm bợ nhất của số phận, suốt quãng đường Ngôn Dương đi đến khi vỡ vụn, Du Phùng nhìn cậu bị nghiền nát, rồi cưỡng chế ghép lại, cuối cùng đứng trước mặt hắn đã chi chít lỗ thủng.
Du Phùng ôm Ngôn Dương, đáy lòng sợ hãi, “Tôi dẫn em đi xem pháo hoa lần nữa, pháo hoa rực rỡ nhất, từ đầu đến cuối, không bỏ lỡ quả nào.”
“Chỉ cần ở bên em…”
“Mặc kệ là văn minh giả tạo hay đổ nát chân thực, thế nào cũng được, chỉ cần ở bên em.”
Du Phùng cúi đầu, nụ hôn li ti đáp xuống xương lông mày của Ngôn Dương, rồi chuyển sang cặp mắt vô thức khép hờ của Ngôn Dương, vô cùng dịu dàng và trân trọng.
Tới tận bên môi, nước mắt mằn mặn nhảy nhót trên đầu lưỡi Du Phùng, cổ họng âm ỉ vị tanh ngọt, nhưng nếm thế nào cũng không nếm được năm năm bị thiếu ấy.
Trong lúc môi răng quấn quýt, Ngôn Dương nghe thấy giọng Du Phùng ngắt quãng.
“Cuối cùng tôi cũng có thể ôm chặt em, đừng khiến tôi đánh mất nữa…”
“Vậy nên vì tôi… sống tiếp có được không?”
Ngôn Dương ngơ ngác không biết làm gì.
Cậu mặc cho Du Phùng ôm mình hôn mình, hai tay thõng bên người.
Trước giờ cậu vẫn biết mình chỉ là một con rối được điều khiển bằng thù hận, giây phút kế hoạch thành công, toàn bộ ý nghĩa sống tiếp đã bị rút cạn, tưởng rằng kết cục tốt nhất của mình chính là chết trên tay Du Phùng, cũng coi như thỏa mãn nỗi hoang tưởng thành bệnh của cậu đối với hắn.
Lúc rơi xuống cậu nhìn vào cái chết, quay lưng lại với bản thân và cả quá khứ yên ổn thuần khiết, một lòng một dạ chỉ có nên phá hủy như thế nào, cuối cùng chết ra sao, lại quên mất trên thế giới vẫn còn một người đang tìm kiếm mình.
Rõ ràng thế giới này chẳng ai nhớ đến cậu, nhưng lại có một người cố chấp sâu nặng đối với cậu.
Sao có thể?
Du Phùng ôm chặt cậu lần nữa, chặt đến mức hai trái tim đang đập kề sát nhau, giọng hắn trầm trầm bên tai Ngôn Dương, chất chứa lớp cầu xin sâu nhất…
“Ngôn Dương, theo tôi về nhà được không?”
Ngôn Dương: “…”
Cậu đã chìm trong đầm lầy tội ác không biết bao nhiêu đêm dài, tưởng rằng tất thảy đã không thể xoay chuyển, chỉ dăm câu của Du Phùng mà có thể vớt được cậu ra ư?
Hai tay Ngôn Dương thõng bên mình, cậu run rẩy ôm đáp trả Du Phùng. Cậu nhắm mắt, cảm thấy đêm dài sắp sáng chỉ trong chớp mắt.
Đằng sau lưng, khung xương giả tạo lung lay chực đổ cuối cùng cũng sụp, toàn bộ thế giới rơi vào hiện thực xám xịt, hỗn loạn, nhưng mềm mại.
Lúc trăng treo đầu cành, ngoại ô thành phố Cass bị hỏa hoạn lớn, soi sáng một nửa chân trời.
Người dân trong thành phố choáng váng bởi chân tướng đột ngột ập tới, cả thành phố hỗn loạn kinh khủng, chẳng ai rảnh nhìn khúc cao trào của trang viên hoa lệ trong ngọn lửa lớn vô cớ.
Cũng chẳng ai biết, ai đang sa đọa, ai được cứu vớt, ai trở thành kẻ tội đồ ngoài vòng pháp luật mà người đời không hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.