Quyển 2 - Chương 2
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
“Phù…………” Thở nhẹ mộthơi, rốt cuộc tôi cũng làm xong, im lặng nhìn mèo con, tôi đột nhiên cảm thấyrất hài lòng. Tôi đem nó ấp vào trong ngực, sau đó lấy móng vuốt của nó đặt ởtrước ngực, sau đó hướng sang bên cạnh vung lên
Nhìn vẻ mặt mờ mịt củaKim Ánh Minh, tôi hướng hắn giải thích “Đây là cách tôi nói cảm ơn. Nè, trả lạibảo bối……………..”
Tôi đưa nó cho Kim ÁnhMinh, hắn hiển nhiên động cũng không dám động
“Như vậy, ừ ,nhưvậy……………”
Hắn làm theo cáchthức cảm ơn tôi vừa dạy, con ngươi im lặng luôn bị hàng lông mi thật dài chekhuất, hiện tại lại lòe ra một chút ánh sáng chói mắt, khiến tôi không thể dờiđi ánh mắt mình
“Linh!” Kim Ánh Minhnhìn vào mèo con trong tay
“Ách?”
“Nghĩa là lông vũ”
Hắn là đang nói đến têncủa mèo con sao? Linh….lông vũ…………lông vũ thuần khiết ,mỹ lệ lại phiêu dật, mềmmại…..Tuy rằng dùng tên này đặt cho một con mèo có chút kỳ quái, nhưng mà cáitên này cảm giác cũng khá đặc biệt, hơn nữa rất thích hợp cho mèo con vừa trắnglại vừa nhẹ
“Nó…….sao lại…………….sao lạiở…………..”
“Tan học đã thấy” KimÁnh Minh hiển nhiên có thể nghe hiểu được ý câu của tôi
Lúc tan học? Tôi làm vệsinh đến cả một giờ, sao tôi ở đây trước hắn một giờ lại không thấy mèo con??
Tôi kinh ngạc nhìn hắn,thật sự không rõ hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì
“Run………..” Kim Ánh Minhhoàn toàn không để ý đến thắc mắc của tôi
Tôi đón lấy mèo con, cảmgiác xác thực nó run run, nhất định là do thời tiết quá lạnh “Nónó………..cần………….chỗ ở”
“Chỗ ở” Hắn nghiêng đầunhìn tôi, nghĩ nghĩ , đột nhiên lại mở túi xách của mình ra, đổ tất cả sách rabên ngoài…………..
“Bỏ vào đi”
Tôi ngẩng người, hiểu rõhắn muốn nói đến mèo con. Vì thế tôi đáp ứng, đem Linh bỏ vào trong túi xách.Mèo con cuộn người lại thành một cục bông. Kim Ánh Minh cảm thấy hình như cònthiếu cái gì đó, liền đem khăn quàng cổ của mình cởi ra, quấn lên người Linh
………………………….
Hành động của người nàyluôn nằm ngoài ý tưởng của tôi
“Đồ ăn?”
“À, khô bò…………..sữa,bánh mì…………bánh bao…………” Tôi chỉ mua cho mình một ít đồ ăn vặt, sau đó lại lấyra một ít đặt ở trước mặt Linh
“Cũng vậy?” (Ý Minh hỏilà mèo cũng ăn như vậy? >-< anh này nói chuyện vắn tắt ác)
“Ừ”
Tuy rằng là một chuyệnrất đơn giản, nhưng lại không ngờ đến Kim Ánh Minh lại hỏi nhiều như vậy, hắn lúc này đem so với một hắn cao ngạo, lạnh lùng thường ngày thật khác biệt,khiến tôi có chút không quen
Tên bên cạnh không chờcho ta ngẩn người xong đã gom gom sách rồi hướng ra cửa trước mà đi. Không phảichứ? Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có , đúng là người không có cảm xúc a,tôi nói thầm trong lòng
Hắn tựa hồ như nghe thấylời nói thầm của tôi, lúc gần ra cửa thì ngừng lại, xoay người nhìn tôi
Đem tay phải đặt ở lồngngực của mình…………Sau đó, lại ung dung hướng sang bên cạnh vung lên
Không, không phải chứ?Tôi không nhìn lầm đi? Người kia cư nhiên lại dùng cách thức cám ơn ta dạy chohắn nói cám ơn với tôi. Làm ơn đi, đó chỉ là lời nói đùa, hắn cũng tin tưởng!?
Tôi liếc mắt nhìn mèocon đang an ổn ngủ, nhìn sang bốn phía rồi cụng chạy nhanh ra ngoài. Dọc đườngđi, tâm tình đặc biệt tốt, có lẽ là vì trận khóc lớn vừa rồi,cũng có lẽ vì vừacứu mèo con, cũng có lẽ………………
Về nhà, cúi đầu gọi MaHạ Sinh một tiếng “Anh” , sau đó lại cho Ma Tích Xuân một nụ cười sáng lạn,khiến hai người bọn họ sợ tới mức ngây người 10 phút
Nhưng mà chuyện đó cănbản tôi cũng không để ý tới, chạy nhanh về phòng mình, mở đèn, tôi ngồi trướcgương
Là hắn sao………………..Cáingười ngẫu nhiên làm tôi cảm thấy tính tình hắn có chút trẻ con…………người khiếntôi bắt đầu hạ quyết tâm thi đậu Hayakawa
Đôt nhiên, cái cảnh MôngThái Nhất muốn hôn tôi lại hiện ra trong đầu, tôi chợt lạnh cả người
Trời ạ! Mông Thái Nhất……………..cái tên Mông Thái Nhất đó còn nợ tôi 250 tệ………….
Đêm nay, tôi lăn qua lộnlại mãi vẫn không ngủ được, hình ảnh của Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất khôngngừng xoay quanh, tâm tình phập phồng bất định, tôi xem tôi đúng là thần kinhthác loạn rồi
“Reng reng rengreng……………Vào học, vào học……………….”
Vào học? Vào học!
Tôi giật mình lập tứcngồi thẳng dậy, lại nhìn thấy một gương mặt chỉ cách mũi tôi 1 cm
“Quỷ a…………….” Phản ứngđầu tiên của tôi là chui ngay xuống dưới bàn
“Hahaha…………….Sẻcon…………….cô vẫn sợ chết như vậy…………..ha ha ha…………….”
Hết thảy đều là giọngnói rất quen thuộc của……..Mông Thái Nhất? Tôi không dám tin
“Ha………….ha……………Cô thậtngốc a! Thế nào? Nhớ tôi không?”
Không phải hắn thì cònai vào đây? Phô ra sắc mặt “Ta đây số một” cộng với bản lĩnh nói khoác không aibì kịp
“Sao lại không nói lờinào, có phải chuột chết thừa dịp tôi không có ở đây, bắt nạt cô? Tôi giúp côgiải oan!” Vừa nói đến Kim Ánh Minh, hắn đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi
“Anh……….anh có khỏekhông………..” Tuy rằng hiện tại hắn vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng yếu ớt củahắn, tôi nhịn không được lên tiếng hỏi
“Đương nhiên là khỏe!Mông Thái Nhất tôi là anh hùng hào kiệt mà! Đánh đâu thắng đó, trước sau vẫncười!! Hiện tại………………” Mông Thái Nhất liếc mắt vào chỗ ngồi Kim Ánh Minh mộtcái “Vẫn còn sớm”
Xỉu! đây là kiểu nóichuyện gì a! Không biết ai mấy ngày trước muốn chết muốn sống đây
“Tôi…………..”Mông TháiNhất đột ngột trở nên có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống “Tối hôm đó…………….”
Thật tốt quá, có phảihắn rốt cuộc nhớ lại phải trả tiền cho tôi không. Tôi mong chờ nuốt nước miếngmột cái ực. Tiền của tôi, tiền của tôi
“Tôi có một kế hoạch!”
“Kế hoạch??” Lực chú ýcủa Mông Thái Nhất bị hấp dẫn đến hướng cửa
Cùng lúc đó các bạn họcđã bắt đầu lục tục tiến vào lớp, Kim Ánh Minh lại đúng hẹn ngồi vào chỗ, mộtchút cũng không thèm chú ý đến sự tồn tại của MÔng Thái Nhất
“Hừ! Anh hùng không cùngmột con chuột so đo” Mông Thái Nhất trừng mắt nhìn Kim Ánh Minh phát hiện khôngcó hiệu quả, mới nâng cằm, ngồi xuống chỗ ngồi
“Linh có ăn rau xanhkhông?” Tôi vừa ngồi vào chỗ, Kim Ánh Minh đã thò đầu hỏi
Tôi cảm giác được ánhmắt muốn giết người từ bên kia phóng ra
“À….ừ…..khôngăn…..ừ…………..” Không ngờ hắn lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy
“Linh là ai? Có quan hệgì vơi cô?! Chuột chết nói như vậy là sao?!” Mông Thái Nhất ép hỏi
“Linh………….Linhlà…………Linh là…………” Xong rồi , xong rồi, tôi nên nói như thế nào đây? Nghẹn cảbuổi, tôi rốt cục mới nghĩ ra đáp án tốt nhất “là…………con ếch…………xanh”
“Ếch?” Mông Thái Nhất hồnghi nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn qua Kim Ánh Minh
Kim Ánh Minh cũng kìquái liếc mắt tôi một cái, nhưng thật may, hắn không có phản bác
“Là tiết sinh vật……có họcvề…………..ếch!” Tôi đột nhiên trở nên thông minh đột xuất “Tiết sinh vật phảigiải phẫu………hahaha”
“Giải phẫu ếch!! Ha ha ,sẻ con, sao cô lại không nói sớm cho tôi biết một chút, tôi rất lợi hại, tôicòn có thể giải phẫu con muỗi, con giun” Mông Thái Nhất vì sở trường số 1 củamình hưng phấn hoàn toàn đã quên vấn đề hỏi tôi, tôi nhẹ nhàng thở ra
Tôi quay đầu liếc nhìnKim Ánh Minh tiếp tục đọc sách, nhìn nhìn lại chỉ con mỗi Mông Thái NHất đangtỏ ra thích thú với việc giải phẫu
Phút cuối cùng của một ngàycực khổ đã đến
Không biết Mông TháiNhất đến tột cùng là do hoàn toàn tỉnh ngộ hay vừa lột xác chỉ thấy hắn khôngngừng lấy bút trên giấy viết viết xóa xóa. “Khu tam giác Bermunda” hôm nay lạigió êm sóng lặng lạ kì, mãi cho đến lúc tan học
“Sẽ con, đi thôi!” MôngThái Nhất ngang nhiên chủ động cầm lấy túi xách của tôi
“Đi đi……….đi đâu?”
“Cùng nhau ăn cơm a!”Mông Thái Nhất cực kì mất hứng trừng mắt tôi, giống như tôi vừa phạm vào mộtcái sai lầm chết người
“A?……………..” Tôi chỉ cóthể ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, lấy xe ô tô ra khỏi cửa trường
“Ăn mì đi! Đoán chừng côcũng không còn bao nhiêu tiền!” Mông Thái Nhất tỏ ra thật quan tâm nói
“Tôi…..trả?” Tôi có vẻsợ hãi kêu lên
“Đương nhiên! Tôi là anhhùng, có anh hùng nào ăn cơm tự bỏ tiền trả chứ! Hơn nữa trên người tôi cũngkhông có tiền” Mông Thái Nhất tỏ ra cực kì vô tội nhìn tôi
“Tôi….tôi………..”
“Tôi cái gì! Đừng nhỏmọn như vậy! Đi!” Bàn tay Mông Thái choàng lên vai tôi, đem tôi ép vào một quánăn
Tôi rốt cuộc đã quenphải một con quái vật gì a………………
Trời ạ, hai tô mì làmtôi tốn hơn 20 tệ, tôi nhất định phải ăn sạch sẽ toàn bộ! Thèm ăn vì quá biphẫn, chẳng những tôi đem nước lèo uống sạch mà ngay cả bát của Mông Thái Nhấttôi cũng làm sạch
“Sẻ con, không ngờ côlại đói như vậy a!” Mông Thái Nhất giật mình nhìn tôi
Tôi nhìn sơ qua hai cáitô rỗng không trên bàn………….duy nhất chỉ chiếc đũa! Liền tóm lấy 2 cặp đũa đemvà nhà dùng
“Xem này! Xem này!” MôngThái NHất làm ảo thuật lấy ra từ trong lồng ngực một tờ giấy
Giấy? Đúng rồi! Tôi liềnlấy hộp khăn giấy từ trên bàn, rút ra một đoạn khăn giấy thật dài nhét vào túi. Dự trữ cái này để ngày mai lau bàn cũng tốt
“Ma! Thu! Thu!”
Tiếng thét giận dữ độtngột xuất hiện lôi kéo tôi từ trong cảm xúc đau khổ trở về hiện tại
Sách lược đồng minh củaMa Thu Thu và Mông Thái Nhất???!!!!!
Thấy trên đầu đề tờ giấyviết vài cái chữ to, tròng mắt của tôi như muốn rớt ra
Xong rồi, xong rồi,loạicảm giác mãnh liệt bất an này như muốn nói cho tôi biết một cái kiếp nạn đã bắtđầu. Tôi nơm nớp lo sợ tiếp tục dõi mắt xem xuống dưới
Sách lược đồng minh MôngThái Nhất và Ma Thu Thu
không nhớ đến hiềmkhích trước, Mông Thái Nhất xuất phát từ sự thương hại bạn học Ma Thu Thu,quyết định bắt đầu từ hôm này sẽ dùng mạnh giúp yếu, thành lập hiệp ước quan hệđồng minh
Mục tiêu sách lược: lậpra tình hữu nghị kiên định, kiên quyết tiêu diệt Kim Ánh Minh!
Yêu cầu của sách lược :Xét thấy Mông Thái Nhất có khí phái anh hùng, Ma Thu Thu phải phục tùng mệnhlệnh Mông Thái Nhất đã đưa ra! Cãi lệnh nghiêm trị không tha!
Mặt khác, Mông Thái Nhấtphải có trách nhiệm bảo vệ Ma Thu Thu. Bình thường phải luôn thống nhất hànhđộng! Ma Thu Thu nếu có ý nguyện, phải đợi cho Mong Thái Nhất chấp thuận mới cóthể tự do làm!
Kế hoạch sách lược:trong vòng một học kì, chứng tỏ Mông Thái Nhất so với Kim Ánh Minh nổi bậc hơn,so với Kim ÁNh Minh tài hoa hơn, so với Kim Ánh Minh có khí thế nam nhi hơn!!Hoàn toàn đem Kim Ánh Minh đuổi ra khỏi trường học , từ nay về sao học viện nàysẽ là lãnh thổ của Mông Thái Nhất và Ma Thu Thu
Cuối cùng còn khoatrương thêm một cái mặt cười
Trời ạ? Tại sao tôi lạibị cuốn vào trung tâm cơn gió lốc này!?
“Được rồi! Ký tên đi!”
Không phải chứ! Còn phảiký tên!!
“Tôi không….không cóbút….ha ha……..” Tôi tìm được một cái cớ rất tốt
“Vậy thủ ấn đi!”
Thủ ấn? Có làm quá khônga! Đây cũng không phải là khế ước bán thân! Nhưng mà so với khế ước bánthân cũng không khác mấy
“Không có……..không cóhộp mực đóng dấu!!” Tôi vội vàng tìm lấy một cái lý do
Hắn cầm lấy tay tôi,dùng sức ấn ngón cái của tôi lên trên mặt đất rồi chà sát, đau đến mức tôi phảioa oa kêu lên
Chỉ đến khi tôi cảm thấyxót đến tận xương, hắn mới đem ngón cái của tôi dùng sức ấn vào khế ước
Một cái dấn ngón taydính bụi vô cùng ro ràng liền xuất hiện
Mông Thái Nhất vui vẻnhư một đứa con nít thu giấy lại, gấp thật tốt rồi nhét vào trong ngực
“Từ hôm nay trở đi, tanhọc đều phải cùng nhau về nhà! biết không?”
“Tại……..tại sao?” Tamười vạn lần tỏ ý không muốn nói
“Trong sách lược có viếtphải cùng nhau hành động! Hơn nữa cô cũng phải phục tùng mệnh lệnh của tôi!”
“Nhưng mà…………..”
“Không nhưng nhị gì cả!Cùng bổn thiếu gia ngày ngay đi học, người khác cầu cũng không có đâu!”
Nhưng mà Mông Thái Nhấthắn cũng không cần quản nhiều như vậy , tôi chỉ biết đem lời nói đó nuốt xuống
“Hiện tại, tôi đã có kếhoạch tác chiến đầu tiên! Chủ nhật này chúng ta cùng tham dự tiệc sinh nhật củaTử Lôi!”
“Nhìn được không?”
“Được….tốt lắm” Tôi khẩntrương từ phòng thay đồ đi ra, bất an nắm góc váy của mình, cả đời này ngoạitrừ đồng phục ra tôi cũng chưa từng mặc váy
Đều tại Mông Thái Nhấtmuốn tham gia tiệc sinh nhật của Tử Lôi, nhưng tôi lại không có quần áo dạ hội,nên bị hắn tha đến đây mua quần áo để tránh làm hắn mất mặt
“Thật đẹp a……………” Ngườibán hàng ở một bên không ngừng khen ngợi, nhưng tôi biết độ tin cậy trong lờinói của nàng hiển nhiên là rất thấp
“Sao…..thế nào?” Thực hối hận khi tôi lại nghe người bán hàng giật dây, lúc thử quần áo lại đemkính mắt cởi ra, hiện tại lại ngượng ngùng cầm, chỉ có thể thấy trong gương mộthình ảnh mờ mờ màu hồng
“…………………” Kỳ thật? Saohắn không trả lời. Chẳng lẽ là rất khó coi?
“Đẹp lắm a, tiểu thư,rất hợp với đồ trang điểm tôi vừa thử cho cô, thật sự rất đẹp”
“Mông………Mông TháiNhất……….” Tôi ghé sát vào hắn một chút, trước mặt vẫn một mảnh mông lung khiếntôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn
“Đúng vậy………..” Ngườibán hàng còn muốn tiếp tục động viên bằng miệng lưỡi không xương của nàng
“Xấu………xấu chết được! Côcòn không mau đổi đồ đi a, muốn hù chết người à!” Lời nói đổ ập xuống làm chongười bán hàng muốn nói cái gì đó cũng đành mắc nghẹn trong cổ họng, cũng khiếncho tôi thật khó xử
Mặc lại chiếc quần Jeancủa mình, người bán hàng cũng đem đồ trang sức trên người tôi gỡ xuống. Manglại kính mắt , nhìn chính mình trong gương, đột nhiên tôi lại có loại xúc độngmuốn khóc
Cúi đầu nhìn lại MôngThái Nhất, chỉ thấy mặt hắn hồng hồng, thật sự hắn còn muốn giận mình như thếsao?
“Sẻ con lạiđây…………….”Mông Thái Nhất cầm lấy một thứ đồ vật trên ngực tôi khoa tay múachân, sau đó lại quay đầu đối với người bán hàng nói “Tôi mua cái này”
Tôi cúi đầu nhìn kỹ, thìra đó chính là cái hoa cài hình sẻ con. Ha ha, Ma Thu Thu, mày chỉ là một consẻ con, mày không nên quan trọng hóa vấn đề
Nhìn vẻ mặt mờ mịt củaKim Ánh Minh, tôi hướng hắn giải thích “Đây là cách tôi nói cảm ơn. Nè, trả lạibảo bối……………..”
Tôi đưa nó cho Kim ÁnhMinh, hắn hiển nhiên động cũng không dám động
“Như vậy, ừ ,nhưvậy……………”
Hắn làm theo cáchthức cảm ơn tôi vừa dạy, con ngươi im lặng luôn bị hàng lông mi thật dài chekhuất, hiện tại lại lòe ra một chút ánh sáng chói mắt, khiến tôi không thể dờiđi ánh mắt mình
“Linh!” Kim Ánh Minhnhìn vào mèo con trong tay
“Ách?”
“Nghĩa là lông vũ”
Hắn là đang nói đến têncủa mèo con sao? Linh….lông vũ…………lông vũ thuần khiết ,mỹ lệ lại phiêu dật, mềmmại…..Tuy rằng dùng tên này đặt cho một con mèo có chút kỳ quái, nhưng mà cáitên này cảm giác cũng khá đặc biệt, hơn nữa rất thích hợp cho mèo con vừa trắnglại vừa nhẹ
“Nó…….sao lại…………….sao lạiở…………..”
“Tan học đã thấy” KimÁnh Minh hiển nhiên có thể nghe hiểu được ý câu của tôi
Lúc tan học? Tôi làm vệsinh đến cả một giờ, sao tôi ở đây trước hắn một giờ lại không thấy mèo con??
Tôi kinh ngạc nhìn hắn,thật sự không rõ hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì
“Run………..” Kim Ánh Minhhoàn toàn không để ý đến thắc mắc của tôi
Tôi đón lấy mèo con, cảmgiác xác thực nó run run, nhất định là do thời tiết quá lạnh “Nónó………..cần………….chỗ ở”
“Chỗ ở” Hắn nghiêng đầunhìn tôi, nghĩ nghĩ , đột nhiên lại mở túi xách của mình ra, đổ tất cả sách rabên ngoài…………..
“Bỏ vào đi”
Tôi ngẩng người, hiểu rõhắn muốn nói đến mèo con. Vì thế tôi đáp ứng, đem Linh bỏ vào trong túi xách.Mèo con cuộn người lại thành một cục bông. Kim Ánh Minh cảm thấy hình như cònthiếu cái gì đó, liền đem khăn quàng cổ của mình cởi ra, quấn lên người Linh
………………………….
Hành động của người nàyluôn nằm ngoài ý tưởng của tôi
“Đồ ăn?”
“À, khô bò…………..sữa,bánh mì…………bánh bao…………” Tôi chỉ mua cho mình một ít đồ ăn vặt, sau đó lại lấyra một ít đặt ở trước mặt Linh
“Cũng vậy?” (Ý Minh hỏilà mèo cũng ăn như vậy? >-< anh này nói chuyện vắn tắt ác)
“Ừ”
Tuy rằng là một chuyệnrất đơn giản, nhưng lại không ngờ đến Kim Ánh Minh lại hỏi nhiều như vậy, hắn lúc này đem so với một hắn cao ngạo, lạnh lùng thường ngày thật khác biệt,khiến tôi có chút không quen
Tên bên cạnh không chờcho ta ngẩn người xong đã gom gom sách rồi hướng ra cửa trước mà đi. Không phảichứ? Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có , đúng là người không có cảm xúc a,tôi nói thầm trong lòng
Hắn tựa hồ như nghe thấylời nói thầm của tôi, lúc gần ra cửa thì ngừng lại, xoay người nhìn tôi
Đem tay phải đặt ở lồngngực của mình…………Sau đó, lại ung dung hướng sang bên cạnh vung lên
Không, không phải chứ?Tôi không nhìn lầm đi? Người kia cư nhiên lại dùng cách thức cám ơn ta dạy chohắn nói cám ơn với tôi. Làm ơn đi, đó chỉ là lời nói đùa, hắn cũng tin tưởng!?
Tôi liếc mắt nhìn mèocon đang an ổn ngủ, nhìn sang bốn phía rồi cụng chạy nhanh ra ngoài. Dọc đườngđi, tâm tình đặc biệt tốt, có lẽ là vì trận khóc lớn vừa rồi,cũng có lẽ vì vừacứu mèo con, cũng có lẽ………………
Về nhà, cúi đầu gọi MaHạ Sinh một tiếng “Anh” , sau đó lại cho Ma Tích Xuân một nụ cười sáng lạn,khiến hai người bọn họ sợ tới mức ngây người 10 phút
Nhưng mà chuyện đó cănbản tôi cũng không để ý tới, chạy nhanh về phòng mình, mở đèn, tôi ngồi trướcgương
Là hắn sao………………..Cáingười ngẫu nhiên làm tôi cảm thấy tính tình hắn có chút trẻ con…………người khiếntôi bắt đầu hạ quyết tâm thi đậu Hayakawa
Đôt nhiên, cái cảnh MôngThái Nhất muốn hôn tôi lại hiện ra trong đầu, tôi chợt lạnh cả người
Trời ạ! Mông Thái Nhất……………..cái tên Mông Thái Nhất đó còn nợ tôi 250 tệ………….
Đêm nay, tôi lăn qua lộnlại mãi vẫn không ngủ được, hình ảnh của Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất khôngngừng xoay quanh, tâm tình phập phồng bất định, tôi xem tôi đúng là thần kinhthác loạn rồi
“Reng reng rengreng……………Vào học, vào học……………….”
Vào học? Vào học!
Tôi giật mình lập tứcngồi thẳng dậy, lại nhìn thấy một gương mặt chỉ cách mũi tôi 1 cm
“Quỷ a…………….” Phản ứngđầu tiên của tôi là chui ngay xuống dưới bàn
“Hahaha…………….Sẻcon…………….cô vẫn sợ chết như vậy…………..ha ha ha…………….”
Hết thảy đều là giọngnói rất quen thuộc của……..Mông Thái Nhất? Tôi không dám tin
“Ha………….ha……………Cô thậtngốc a! Thế nào? Nhớ tôi không?”
Không phải hắn thì cònai vào đây? Phô ra sắc mặt “Ta đây số một” cộng với bản lĩnh nói khoác không aibì kịp
“Sao lại không nói lờinào, có phải chuột chết thừa dịp tôi không có ở đây, bắt nạt cô? Tôi giúp côgiải oan!” Vừa nói đến Kim Ánh Minh, hắn đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi
“Anh……….anh có khỏekhông………..” Tuy rằng hiện tại hắn vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng yếu ớt củahắn, tôi nhịn không được lên tiếng hỏi
“Đương nhiên là khỏe!Mông Thái Nhất tôi là anh hùng hào kiệt mà! Đánh đâu thắng đó, trước sau vẫncười!! Hiện tại………………” Mông Thái Nhất liếc mắt vào chỗ ngồi Kim Ánh Minh mộtcái “Vẫn còn sớm”
Xỉu! đây là kiểu nóichuyện gì a! Không biết ai mấy ngày trước muốn chết muốn sống đây
“Tôi…………..”Mông TháiNhất đột ngột trở nên có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống “Tối hôm đó…………….”
Thật tốt quá, có phảihắn rốt cuộc nhớ lại phải trả tiền cho tôi không. Tôi mong chờ nuốt nước miếngmột cái ực. Tiền của tôi, tiền của tôi
“Tôi có một kế hoạch!”
“Kế hoạch??” Lực chú ýcủa Mông Thái Nhất bị hấp dẫn đến hướng cửa
Cùng lúc đó các bạn họcđã bắt đầu lục tục tiến vào lớp, Kim Ánh Minh lại đúng hẹn ngồi vào chỗ, mộtchút cũng không thèm chú ý đến sự tồn tại của MÔng Thái Nhất
“Hừ! Anh hùng không cùngmột con chuột so đo” Mông Thái Nhất trừng mắt nhìn Kim Ánh Minh phát hiện khôngcó hiệu quả, mới nâng cằm, ngồi xuống chỗ ngồi
“Linh có ăn rau xanhkhông?” Tôi vừa ngồi vào chỗ, Kim Ánh Minh đã thò đầu hỏi
Tôi cảm giác được ánhmắt muốn giết người từ bên kia phóng ra
“À….ừ…..khôngăn…..ừ…………..” Không ngờ hắn lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy
“Linh là ai? Có quan hệgì vơi cô?! Chuột chết nói như vậy là sao?!” Mông Thái Nhất ép hỏi
“Linh………….Linhlà…………Linh là…………” Xong rồi , xong rồi, tôi nên nói như thế nào đây? Nghẹn cảbuổi, tôi rốt cục mới nghĩ ra đáp án tốt nhất “là…………con ếch…………xanh”
“Ếch?” Mông Thái Nhất hồnghi nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn qua Kim Ánh Minh
Kim Ánh Minh cũng kìquái liếc mắt tôi một cái, nhưng thật may, hắn không có phản bác
“Là tiết sinh vật……có họcvề…………..ếch!” Tôi đột nhiên trở nên thông minh đột xuất “Tiết sinh vật phảigiải phẫu………hahaha”
“Giải phẫu ếch!! Ha ha ,sẻ con, sao cô lại không nói sớm cho tôi biết một chút, tôi rất lợi hại, tôicòn có thể giải phẫu con muỗi, con giun” Mông Thái Nhất vì sở trường số 1 củamình hưng phấn hoàn toàn đã quên vấn đề hỏi tôi, tôi nhẹ nhàng thở ra
Tôi quay đầu liếc nhìnKim Ánh Minh tiếp tục đọc sách, nhìn nhìn lại chỉ con mỗi Mông Thái NHất đangtỏ ra thích thú với việc giải phẫu
Phút cuối cùng của một ngàycực khổ đã đến
Không biết Mông TháiNhất đến tột cùng là do hoàn toàn tỉnh ngộ hay vừa lột xác chỉ thấy hắn khôngngừng lấy bút trên giấy viết viết xóa xóa. “Khu tam giác Bermunda” hôm nay lạigió êm sóng lặng lạ kì, mãi cho đến lúc tan học
“Sẽ con, đi thôi!” MôngThái Nhất ngang nhiên chủ động cầm lấy túi xách của tôi
“Đi đi……….đi đâu?”
“Cùng nhau ăn cơm a!”Mông Thái Nhất cực kì mất hứng trừng mắt tôi, giống như tôi vừa phạm vào mộtcái sai lầm chết người
“A?……………..” Tôi chỉ cóthể ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, lấy xe ô tô ra khỏi cửa trường
“Ăn mì đi! Đoán chừng côcũng không còn bao nhiêu tiền!” Mông Thái Nhất tỏ ra thật quan tâm nói
“Tôi…..trả?” Tôi có vẻsợ hãi kêu lên
“Đương nhiên! Tôi là anhhùng, có anh hùng nào ăn cơm tự bỏ tiền trả chứ! Hơn nữa trên người tôi cũngkhông có tiền” Mông Thái Nhất tỏ ra cực kì vô tội nhìn tôi
“Tôi….tôi………..”
“Tôi cái gì! Đừng nhỏmọn như vậy! Đi!” Bàn tay Mông Thái choàng lên vai tôi, đem tôi ép vào một quánăn
Tôi rốt cuộc đã quenphải một con quái vật gì a………………
Trời ạ, hai tô mì làmtôi tốn hơn 20 tệ, tôi nhất định phải ăn sạch sẽ toàn bộ! Thèm ăn vì quá biphẫn, chẳng những tôi đem nước lèo uống sạch mà ngay cả bát của Mông Thái Nhấttôi cũng làm sạch
“Sẻ con, không ngờ côlại đói như vậy a!” Mông Thái Nhất giật mình nhìn tôi
Tôi nhìn sơ qua hai cáitô rỗng không trên bàn………….duy nhất chỉ chiếc đũa! Liền tóm lấy 2 cặp đũa đemvà nhà dùng
“Xem này! Xem này!” MôngThái NHất làm ảo thuật lấy ra từ trong lồng ngực một tờ giấy
Giấy? Đúng rồi! Tôi liềnlấy hộp khăn giấy từ trên bàn, rút ra một đoạn khăn giấy thật dài nhét vào túi. Dự trữ cái này để ngày mai lau bàn cũng tốt
“Ma! Thu! Thu!”
Tiếng thét giận dữ độtngột xuất hiện lôi kéo tôi từ trong cảm xúc đau khổ trở về hiện tại
Sách lược đồng minh củaMa Thu Thu và Mông Thái Nhất???!!!!!
Thấy trên đầu đề tờ giấyviết vài cái chữ to, tròng mắt của tôi như muốn rớt ra
Xong rồi, xong rồi,loạicảm giác mãnh liệt bất an này như muốn nói cho tôi biết một cái kiếp nạn đã bắtđầu. Tôi nơm nớp lo sợ tiếp tục dõi mắt xem xuống dưới
Sách lược đồng minh MôngThái Nhất và Ma Thu Thu
không nhớ đến hiềmkhích trước, Mông Thái Nhất xuất phát từ sự thương hại bạn học Ma Thu Thu,quyết định bắt đầu từ hôm này sẽ dùng mạnh giúp yếu, thành lập hiệp ước quan hệđồng minh
Mục tiêu sách lược: lậpra tình hữu nghị kiên định, kiên quyết tiêu diệt Kim Ánh Minh!
Yêu cầu của sách lược :Xét thấy Mông Thái Nhất có khí phái anh hùng, Ma Thu Thu phải phục tùng mệnhlệnh Mông Thái Nhất đã đưa ra! Cãi lệnh nghiêm trị không tha!
Mặt khác, Mông Thái Nhấtphải có trách nhiệm bảo vệ Ma Thu Thu. Bình thường phải luôn thống nhất hànhđộng! Ma Thu Thu nếu có ý nguyện, phải đợi cho Mong Thái Nhất chấp thuận mới cóthể tự do làm!
Kế hoạch sách lược:trong vòng một học kì, chứng tỏ Mông Thái Nhất so với Kim Ánh Minh nổi bậc hơn,so với Kim ÁNh Minh tài hoa hơn, so với Kim Ánh Minh có khí thế nam nhi hơn!!Hoàn toàn đem Kim Ánh Minh đuổi ra khỏi trường học , từ nay về sao học viện nàysẽ là lãnh thổ của Mông Thái Nhất và Ma Thu Thu
Cuối cùng còn khoatrương thêm một cái mặt cười
Trời ạ? Tại sao tôi lạibị cuốn vào trung tâm cơn gió lốc này!?
“Được rồi! Ký tên đi!”
Không phải chứ! Còn phảiký tên!!
“Tôi không….không cóbút….ha ha……..” Tôi tìm được một cái cớ rất tốt
“Vậy thủ ấn đi!”
Thủ ấn? Có làm quá khônga! Đây cũng không phải là khế ước bán thân! Nhưng mà so với khế ước bánthân cũng không khác mấy
“Không có……..không cóhộp mực đóng dấu!!” Tôi vội vàng tìm lấy một cái lý do
Hắn cầm lấy tay tôi,dùng sức ấn ngón cái của tôi lên trên mặt đất rồi chà sát, đau đến mức tôi phảioa oa kêu lên
Chỉ đến khi tôi cảm thấyxót đến tận xương, hắn mới đem ngón cái của tôi dùng sức ấn vào khế ước
Một cái dấn ngón taydính bụi vô cùng ro ràng liền xuất hiện
Mông Thái Nhất vui vẻnhư một đứa con nít thu giấy lại, gấp thật tốt rồi nhét vào trong ngực
“Từ hôm nay trở đi, tanhọc đều phải cùng nhau về nhà! biết không?”
“Tại……..tại sao?” Tamười vạn lần tỏ ý không muốn nói
“Trong sách lược có viếtphải cùng nhau hành động! Hơn nữa cô cũng phải phục tùng mệnh lệnh của tôi!”
“Nhưng mà…………..”
“Không nhưng nhị gì cả!Cùng bổn thiếu gia ngày ngay đi học, người khác cầu cũng không có đâu!”
Nhưng mà Mông Thái Nhấthắn cũng không cần quản nhiều như vậy , tôi chỉ biết đem lời nói đó nuốt xuống
“Hiện tại, tôi đã có kếhoạch tác chiến đầu tiên! Chủ nhật này chúng ta cùng tham dự tiệc sinh nhật củaTử Lôi!”
“Nhìn được không?”
“Được….tốt lắm” Tôi khẩntrương từ phòng thay đồ đi ra, bất an nắm góc váy của mình, cả đời này ngoạitrừ đồng phục ra tôi cũng chưa từng mặc váy
Đều tại Mông Thái Nhấtmuốn tham gia tiệc sinh nhật của Tử Lôi, nhưng tôi lại không có quần áo dạ hội,nên bị hắn tha đến đây mua quần áo để tránh làm hắn mất mặt
“Thật đẹp a……………” Ngườibán hàng ở một bên không ngừng khen ngợi, nhưng tôi biết độ tin cậy trong lờinói của nàng hiển nhiên là rất thấp
“Sao…..thế nào?” Thực hối hận khi tôi lại nghe người bán hàng giật dây, lúc thử quần áo lại đemkính mắt cởi ra, hiện tại lại ngượng ngùng cầm, chỉ có thể thấy trong gương mộthình ảnh mờ mờ màu hồng
“…………………” Kỳ thật? Saohắn không trả lời. Chẳng lẽ là rất khó coi?
“Đẹp lắm a, tiểu thư,rất hợp với đồ trang điểm tôi vừa thử cho cô, thật sự rất đẹp”
“Mông………Mông TháiNhất……….” Tôi ghé sát vào hắn một chút, trước mặt vẫn một mảnh mông lung khiếntôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn
“Đúng vậy………..” Ngườibán hàng còn muốn tiếp tục động viên bằng miệng lưỡi không xương của nàng
“Xấu………xấu chết được! Côcòn không mau đổi đồ đi a, muốn hù chết người à!” Lời nói đổ ập xuống làm chongười bán hàng muốn nói cái gì đó cũng đành mắc nghẹn trong cổ họng, cũng khiếncho tôi thật khó xử
Mặc lại chiếc quần Jeancủa mình, người bán hàng cũng đem đồ trang sức trên người tôi gỡ xuống. Manglại kính mắt , nhìn chính mình trong gương, đột nhiên tôi lại có loại xúc độngmuốn khóc
Cúi đầu nhìn lại MôngThái Nhất, chỉ thấy mặt hắn hồng hồng, thật sự hắn còn muốn giận mình như thếsao?
“Sẻ con lạiđây…………….”Mông Thái Nhất cầm lấy một thứ đồ vật trên ngực tôi khoa tay múachân, sau đó lại quay đầu đối với người bán hàng nói “Tôi mua cái này”
Tôi cúi đầu nhìn kỹ, thìra đó chính là cái hoa cài hình sẻ con. Ha ha, Ma Thu Thu, mày chỉ là một consẻ con, mày không nên quan trọng hóa vấn đề
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.