Quyển 6 - Chương 3
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
“Ha ha ha…………….thật mắccười, còn tưởng rằng mình là công chúa nữa chứ! Cho nên mới mặc một cây màuhồng!”
Tôi nhìn thấy một hìnhbóng quen thuộc……..Việt Mỹ!! Tử Lôi cũng đã có mặt, xem ra bọn họ vì muốn theođuổi Kim Ánh Minh mới đến
Tôi ko né tránh, trựctiếp đi lướt qua người các nàng. Mông Thái Nhất quay đầu hướng tôi giơ một cáichữ “V” thật to
Mọi người trong trườngđã tụ tập đông đủ, các học sinh năm ba tụ lại ở một chỗ, Mông Thái Nhất vĩnhviễn ko cô độc bị rất nhiều người vây quanh, tôi tìm được một góc lặng lẽ ngồixuống…………………
“Kim Ánh Minh!” Tôi quayđầu lại, đột ngột có chút ko được tự nhiên,vừa vặn ngọn đèn mờ ảo đã che dấutất cả………………..
“A…………..A, tôi đã thấybức tranh, rất đẹp…………..” Tôi cũng ko biết tại sao mình lại đột ngột nghĩ đếnbức tranh
“…………………”
“Cảm……….cảm ơn!”
“Rất đẹp!……………..”
“Cái gì? Cái gì?” Tôi bịlời nói đột ngột của hắn dọa cho nhảy dựng
“Cô đã nói muốn nói cáigì thì phải nói ra, nếu ko người khác sẽ ko hiểu được……………” Mặc dù nhìn ko rõvẻ mặt của hắn, nhưng rất hiếm khi thấy hắn có thể nói ra một câu dài như vậy
“A!” Nhưng mà chuyện nàyvới xinh đẹp thì có quan hệ gì với nhau? Tôi cố gắng tự hỏi mình (Rin: Minh cakhen chị á…..!! Sẻ con, khờ thật …:d)
“Lạch cạch!” Đột nhiên,mọi ngọn đèn trong khán phòng đều tắt
Sao……..sao lại thế này?!Tôi ko nhìn thấy gì cả! Đột ngột lâm vào bóng tối, khiến tôi khủng hoảng đứngyên tại chỗ, động cũng ko dám động, mọi người dường như cũng bắt đầu bối rối,tôi bị mọi người chèn ép ko có cách nào ổn định thân thể
Đột nhiên, tôi cảm giácnhư có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay mình, đem tôi nhẹ nhàng lôi vàomột góc, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi
Là ai?! Bàn tay khi nãylà của ai? Chẳng lẽ là…………….
“Bụp!” Ngọn đèn chợtphát sáng, tôi nhìn lại, là Kim Ánh Minh! Hắn thấy tôi quay đầu lại có chút kođược tự nhiên nhìn về phía bên cạnh:
“Cô cản đường tôi”
“A, thật xin lỗi!” Tôicuống quít lùi lại phía sau
“Các học sinh, hôm naylà lần đầu tiên các học sinh năm nhất Hayakawa tụ hội, tối hôm nay chúng ta hãyvui chơi hết mình đi!” Bắc Nguyên Ái tỷ ở trên khán đài nhiệt tình mở màn
“A!!!!” Tất cả học sinhđều hưng phấn mà hoan hô
“Như vậy, đầu tiên chúngta hãy mời Kim Ánh Minh vì mọi người trình bày ca khúc mở màn, thế nào?”
“Oa !!!! Kim Ánh Minh!!!Kim Ánh Minh!!!!” Dưới khán đài rộn lên tiếng hét chói tai của nữ sinh
Có điều, nhìn qua KimÁnh Minh có vẻ ko muốn lên khán đài biểu diễn tiết mục, nhưng dưới áp lực củanhững tràng vỗ tay vây quanh, và quan trọng nhất là dưới anh mắt uy hiếp củaBắc Nguyên Ái tỷ,cuối cùng Kim Ánh Minh đành nghiêm mặt đi tới chỗ chiếc đànPiano.
Thật mong chờ, thật mongchờ, tôi cho đến bây giờ vẫn ko thể quên được ký ức nghe hắn biểu diễn lúctrước
Kim Ánh Minh nhẹ nhàngnâng tay, tất cả mọi người đột ngột an tĩnh trở lại………………
Độ sáng ánh đèn chậm rãihạ xuống, chỉ còn lại một chùm sang nhu hòa từ trên chiếu xuống bao phủ lênchiếc đàn Piano đặt trên khán đài nhỏ bé hình tròng
Ngón tay thon dài nhảytrên những phím đàn trắng đen, tiếng đàn lưu loát như dòng nước chảy vang lên ,tiếng đàn sắc sảo , rõ ràng mà êm dịu , lại tản mát vẻ hấp dẫn chết ngườikhiến cho nhịp tim người nghe ko ngừng gia tốc
“………………………
And can you feel thelove to night
Its where we are
Its enough for this wide– eyed wanderer
That we got this far
And you feel the lovetonight
How it is laid to rest
Its enought to makingsandvagabonds
Believe the every best
………………”
Giọng hát trong nhưtiếng suối chậm rãi chảy vào lòng mọi người. Tất cả mọi sự vật dường như biếnmất, chỉ còn lại tiếng hát bay bổng của Kim Ánh Minh vang vọng lại………………..
“Oa!………………” Các nữ sinhđiên cuồng hoan hô thét chói tai đem tôi từ trong mơ kéo về hiện thực
“Các người im lặng chotôi!” Một giọng nọi hổn hển từ trong mic rô truyền ra, tôi kinh ngạc thò ngườilên quan sát.Trời!! Mông Thái Nhất
Hắn đang vô cùng tứcgiận cầm mic rô ở trên khán đài là to, hắn muốn gì chứ?
“Bạn học Mông Thái Nhất, xin mời đi xuống!” Bắc Nguyên Ái tỷ cũng xông lên khán đài, cố nén lửa giậnnói
“Gì chứ? Tôi cũng muốnhát!” Mông Thái Nhất nói xong ko quên hướng về Bắc Nguyên Ái tỷ trừng to haimắt
“Hắn muốn gì chứ ?”
“Mông Thái Nhất sẽ hátsao?”
Trong khán phòng xôn xaoxôn xao. tôi bất an nhìn Mông Thái Nhất ghen tị muốn phát điên, có chút lo lắngthay hắn. Lần đầu nghe Mông Thái Nhất hát là khi hắn uống say, đúng là cako ra ca, nhịp ko ra nhịp
“Âm nhạc, tôi muốn bài“Tinh Tình”! ” Mông Thái Nhất tỏ vẻ chuyên nghiệp, giơ tay chỉ về hướng dànnhạc, nhạc đệm rất nhanh đã nổi lên
Ông trời phù hộ, đừnglàm cho hắn mất mặt………………..
“Trời ạ! Giọng hát thậtsự của hắn đây sao!!?”
“Đúng là hắn hát sao? Kophải chứ??”
“Mông Thái Nhất thật đẹptrai nha! Vẻ mặt nhìn rất được!”
Nghe thấy các nữ sinhnhỏ giọng hưng phấn bàn tán.Tôi cố gắng ngước đầu lên phía trước, Mông TháiNhất tùy ý ngồi ở trước một tấm màn phản quang nhỏ, vẻ mặt nhã nhặn khác xa vớivẻ ngang ngược ngày thường…………..
Ngọn đèn trên người MôngThái Nhất lúc sáng lúc tối, hắn đang ngẩng đầu về phía bên này, tỏ ra dịu dànghơn bao giờ hết . Mặt của tôi nóng lên, vội vàng rụt đầu trở về
“Mông Thái Nhất! ! Rấtđẹp trai nha!!!”
“Mông TháiNhất!…………………..” Tiếng la hét càng lúc càng lớn, Mông Thái Nhất có vẻ đắc ý đứnglên, đứng trước ghế, hắn thành thục biểu diễn
“Oa!!!Mông TháiNhất…………….”
Ko khí dưới sự điều độngcủa Mông Thái Nhất, trở nên thật sôi nổi, tất cả mọi người dưới khán đài cũngcực kì phối hợp……………..
Cơn thịnh nộ củaSẻ con – Phần 5
“Thu Thu! Sao em cònngồi ở chỗ này?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột ngột bước xuống khán đài, một phát đã bắtđược tôi, nàng ko để tôi phân trần đã đem tôi từ dưới khán đài tha lên
“Em em………………….Bắc NguyênÁi tỷ……………..”
“Mọi người phía dưới xinhoan nghênh bạn học Ma Thu Thu sẽ vì chúng ta biểu diễn”
Bắc Nguyên Ái tỷ căn bảnđã mặc kệ xem tôi có sợ hãi hay ko, thậm chí nàng còn ko bận tâm cân nhắc tôicó hát hay ko đã đem tôi đẩy lên giữa khán đài. Khán phòng vang lên một trận vỗtay thưa thớt
Tôi bị động ngây ngốcđứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt cười hì hì của Bắc Nguyên Ái tỷ, căn bản ko biết nênlàm cái gì bây giờ……………
“Bụp!” Mọi ánh đèn bấtngờ tối sầm lại, đèn chiếu từ trên đỉnh đầu tôi rọi xuống
“A………” Thật chói mắt
Chầm chậm mở mắt, ngoạitrừ tôi ra, tất cả đều một màu tối đen, cái gì cũng ko nhìn thấy, giống như cảthế giới đều biến mất! Nhưng tôi vẫn có thể nghe được trong bóng đem truyền đếntiếng vang
“Ma Thu Thu! cố lên!”Tôi nghe thấy Bắc Nguyên Ái tỷ ở khán phòng đang hướng tôi kêu to
Cầm chết mic rô trongtay, tôi cả người ko ngừng run run
“Con nhỏ hầu rượu muốnhát kìa!! ha ha ha ha!”
“Cô mà hát được cái gìa! Xuống đi! Đừng ở trên đó kẻo mất mặt!”
………………………
Cố lên Ma Thu Thu!!! Tôicố gắng tự trấn an bản thân mình
Đột ngột trong bóng đêmtruyền ra một âm thanh thanh thúy của Piano, tiếng đàn từ trên khán đài lantỏa, khiến cho xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại
Giai điệu rất quen thuộc,khiến tôi ko khỏi men theo giai điệu bắt đầu hát lên
“Ngủ ngon, my love, tạmbiệt thật khó khăn, xin đừng trách em sẽ bị thương , xin đừng thương hại, thôngcảm, em đã quen, nếu ko thì phải làm thế nào đây…………….”
Là ai đã đàn ra ca khúcnày? Kim Ánh Minh sao? Bài hát vừa kết thúc tôi liền nhìn về chỗ chiếcđàn……………..
Mông Thái Nhất!!!
Tôi kinh ngạc đánh rơimic rô! Từ những hàng ghế dưới khán đài truyền đến một trận vỗ tay như sấm rền
“Gì chứ?! Tôi đàn Pianokỳ quái lắm sao?!” Mông Thái Nhất thấy phản ứng của tôi, bất mãn đi tới, đốivới tôi kêu to
“Tôi tôi…………….” Hình ảnhtrong nháy mắt vừa rồi, thật sự tôi còn tưởng nhầm là mình gặp ảo giác, bài hátnày tôi chỉ ờ trước mặt hắn hát qua một lần, ko ngờ tới hắn lại nhớ rõ
“Được, kế tiếp là ai đilên……………….”
Mọi người dưới khán đàibởi vì một câu của Bắc Nguyên Ái tỷ càng trở nên hưng phấn, tôi chen chúc bướcxuống, nhưng ko nhìn thấy bóng dáng của Kim Ánh Minh nữa? Hắn ở đâu? Tôi theobản năng đi ra khỏi đại sảnh
“Việt Mỹ! Chúng tôi gọiđiện thoại cho cô, cô cũng ko bắt máy, cô rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại đểchúng tôi dây dưa với Mông gia? Hôm nay nếu ko trực tiếp gặp mặt cô, cô ko phảisẽ muốn trốn tránh chúng tôi……………..”
“Đừng chạm vào tôi! Hômnay tôi còn có chuyện!”
“Cô nói cái gì? Bảochúng tôi đến thì chúng tôi sẽ đến, bảo chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ đisao?!Cô cho cô là ai a?!”
“Các người là ai a! ViệtMỹ đã nói ko đi!” Tử Lôi hết sức bình tĩnh nói
“Đừng nói nhảm! theochúng tôi đi!”
Giọng nói này nghe thậtquen quen…………..Tôi đột ngột ngẩng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại
Là bọn họ!! Tiểu BạchLong và tên cao gầy!! Bọn họ đang đứng ở đại sảnh tranh chấp cái gì đóvới Việt Mỹ!
“Là các người, chính làcác người………….” Tôi ko suy nghĩ nhiều đã lao ra!
“Xú nha đầu này , tránhra!”Cao gầy dường như ko nhận ra tôi, một tay gạt phát tôi ra
Tôi bất ngờ ngã xuống,nhưng một thân hình đã đỡ được tôi
“Kim Ánh Minh…………….”Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Việt Mỹ, tôi đã biết kẻ đứng sau tôi là ai
“Chính là các người!!Các người hãm hại tôi!” Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt âm hiểm cười của tên caogầy, vì kích động mà giọng nói của tôi cũng run run lên
“ha ha! Tiểu nha đầu nàynói cái gì a! tôi căn bản ko quen biết cô!” Tên cao gầy bị tôi quấy rầy tỏ raphiền chán
“Chính là các người! Cácngười thừa dịp tôi uống rượu đã kéo tôi đi ra khỏi quán bar, còn chụp ảnh, nóitôi đi hầu rượu!”
“Chính là xú nha đầu đó,đại ca!!” Tiểu Bạch Long bổng tỉnh ngộ, nhắc nhở tên cao gầy
“Cút ngay, xú nha đầu,hôm nay tôi ko có hứng thú chơi đùa với cô, hôm nay tôi tìm nhỏ này!”
“Nhưng tôi đối với cácngười có hứng thú muốn chơi đùa……………” Mông Thái Nhất!! Hắn sao lại đi ra đây,còn có Bắc Nguyên Ái tỷ và rất nhiều bạn học khác
“Mẹ nó, Ông đây hôm nayđến là muốn tìm người để giải quyết số sách, đi tìm nó! Tao ko có thời gian……………..!”ÁNh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía “nó” , Việt Mỹ mặt càng đỏ bừng đứngyên một chỗ
“Các người nói năng lungtung cái gì?!!” Việt Mỹ kêu to
“Sao vậy? Hối hận?!! Tôicũng ko muốn bán đứng cô! Ai bảo cô lau ko sạch mông, hại huynh đệ bọn tôi kocó cách nào trốn tránh…………”
“Các người nói bậy! tôiko có! Kêu cảnh sát, mau gọi cảnh sát………….” Việt Mỹ đã muốn phát hoảng
“Cô dám kêu cảnh sát!!”Mắt thấy cái tát của tên cao gầy kia sẽ giáng xuống, nhưng hắn lại bị một bàntay bất ngăn trở
Kim Ánh Minh!!!
“Là mày? Xú tiểu tử, màycòn che chở cho nó? Nó lần trước đem mấy tấm ảnh quỷ quái của mày cho bọn taophóng lớn, dán ở trường học của mày…………………..”
“Anh nói bậy!!!” Việt Mỹgần như sụp đổ
“Tao nói bậy? Hừ, cómuốn tao cho mày xem mấy tấm ảnh mày gửi còn lưu trong điện thoại của tao ko?Còn có tên của mày……………..”
“Ảnh chụp là các ngườidán?” Chưa bao giờ thấy qua Kim Ánh Minh trở nên như vậy, giọng nói lạnh lùngcủa hắn khiến cho người ta ko lạnh cũng phát run
“Nói lại cho mày biếtchính là do con nha đầu chết tiệt kia, mẹ nó, mày thật ngu a!” Tên cao gầy cóchút ko kiên nhẫn
“Bốp…….”
Kim Ánh Minh hiển nhiênđã động thủ, một quyền đánh xuống, làm khóe miệng tên cao gầy phải bậc máu
Tên cao gầy dường như đãbị chọc giận, hắn dữ tợn cười, xông lên đá vào bụng Kim Ánh Minh một cước, TiểuBạch Long bên cạnh cũng xông lên…………….
“Đừng……………” Tôi ko suynghĩ nhiều, thân thể đã muốn lao lên phía trước
Sao ko cảm thấy đau đớn,tôi mở mắt ra, là Mông Thái Nhất
Hắn đã đỡ một cước của“Tiểu Bạch Long”, bắt đầu hiểm ác đánh trả. Tiểu Bạch Long bị Mông Thái Nhấttừng bước ép sát, dường như đã ko còn đường sống đánh trả, Kim Ánh Minh cũng đãchiếm thế chủ động, tên cao gầy chỉ có thể chống đỡ vài phần
Mấy bạn học khác cũngbắt đầu có phản ứng, cùng nhau xông lên, hai vị kia thấy tình hình ko ổn, nênbắt đầu hướng về đại sảnh bỏ chạy
“Đừng đuổi theo……………..”Giọng nói của Bắc Nguyên Ái tỷ từ phía sau truyền đến!!!
Tôi lo lắng đuổi theosau Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất
“Cẩn thận_____________”
Mắt thấy Tiểu Bạch Longrút từ trong ngực ra một mũi dao nhọn
Người căn bản chưa kịpphản ứng, thân thể tôi đã xông về phía Kim Ánh Minh
Kim Ánh Minh đứng ở lancan đột nhiên nhìn thấy tôi xông lên liền hoảng sợ, Mông Thái Nhất để ý “TiểuBạch Long” đang cầm dao đâm đến, liền dùng sức đạp tên cao gầy một cái, tên caogầy ngã lên người Tiểu Bạch Long , hai người té lăn quay xuống đất
Phù……….nguy hiểm quarồi!! Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi
Nhưng mà……………Nhưng màtại sao cơ thể tôi còn đỗ về phía trước?!! Tôi hoảng sợ nhìn Kim Ánh Minh trướcmặt, hắn cũng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi
“Sẻ con!!!” Tôi nghethấy Mông Thái Nhất từ phía sau kêu to 1 tiếng
Nhưng mà lúc này, tôicảm giác cơ thể đã hoàn toàn mất đi thế cân bằng!!Tôi đang từ trên lan can lầuhai nhào xuống!!
Tiêu đời!! Tôi sợ hãi ,nhắm nghiền hai mắt lại, đầu óc đều trống rỗng…………
A? Là ai? Có một đôitay……….Ko…………….Hình như là hay đôi tay đang vội vàng ôm chặt lấy tôi!!
Cùng tôi đồng thời rơixuống………………rơi xuống…………….
Hỗn chiến tranh đoạtcông chúa – 1
“Rầm___!”
“A!!!!”
“Trời ạ! Bọn họ còn sốngko?!!”
“Đừng………..Kim ÁnhMinh………ô ô ô ô…………”
……………………………
Giữa tiếng ồn ào bàntán, tôi chậm rãi mở mắt. Trời ạ! Mông của tôi đau quá! Nhưng sau khi té từ lầuhai xuống, tôi cũng thật may mắn khi còn sống
Tại sao vậy? Thật kì quái…………kìquái………….Má ơi!!
Khi tôi vừa cúi đầuxuống nhìn thì phát hiện , cư nhiên bên dưới tôi là hai tấm đệm thịt!! Chính làhai kẻ nước lửa khó gần , Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh đang bị đặt dưới môngtôi
“Mẹ nó! Sẻ con đángchết! Cô còn muốn ngồi trên người đại ca bao lâu a! Nhanh chút lăn xuống đi!Ôi……….”
Tôi nghe hắn nhắc nhởliền vội vàng đứng dậy, chỉ cảm thấy phía sau mình là một đống ngưới, có cảtiếng thét chói tai của nữ sinh,có Bắc Nguyên Ái tỷ gặp nguy ko loạn chỉ huymọi người, cả tiếng thét to của nam sinh
Tôi đã quên chính mìnhđến bệnh viện như thế nào, thật may là Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất ko gặpvấn đề gì nguy hiểm, chỉ bị yêu cầu nằm viện hai ngày để quan sát
“Mệt chết, Thu Thu,chúng ta cũng trở về đi” Bắc Nguyên Ái tỷ giải quyết đám bạn học xong xui lạitrở về phòng bệnh “Hai người các cậu liệu hồn mà an phận cho tôi, ngày maichúng tôi sẽ trở lại thăm 2 người!”
Bắc Nguyên Ái tỷ đàn ápsự kháng cự của Mông Thái Nhất, một tay kéo tôi ra ngoài cửa, hoàn toàn ko để ýđến tiếng la hét phía sau
“Còn nhớ Kim Ánh Minh đãcứu em ko?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột nhiên đặt vấn đề khiến tôi ko thể ko đối mặtvới sự thật
“em………….”
Tại sao…………..tại sao hắnlại cứu tôi………….hắn ko phải vẫn thường tỏ ra thờ ơ sao…………….
Vấn đề này vẫn quanh quẩntrong đầu tôi mãi cho đến ngày hôm sau tôi đến bệnh viện, Bắc Nguyên Ái tỷ rachỉ lệnh yêu cầu tôi phải tới bệnh viện hai ngày, càng khiến cho tôi đối vớivấn đề trên mù mờ
“Tại sao ko có người nàođem cơm đến cho tôi!” Mông Thái Nhất tức giận đập mạnh cánh tay bó thạch caothật dày, tức giận nhìn lên tủ đầu giường Kim Ánh Minh được đặt đầy hoa tươi vàquà cáp
“Ko phải tôi đã chuẩn bịcơm hộp cho anh rồi sao?”
Hắc hắc………tiểu tử nàychắc là đang ghen tị! Tôi trong lòng thầm xem thường hắn
“Cô mang ko tính!”
“Là có ý gì?”
Tuy rằng cơm hộp tôi làmăn ko ngon lắm, nhưng tôi cũng bị buộc phải chạy về nhà một chuyến mới làm xongnha!
“Cô đưa cơm cho tôi làđương nhiên a! Đồ ngốc!”
“Vậy anh còn muốn aiđưa?”
“…………….” Mông Thái Nhấtđột ngột đỏ mặt, im lặng trở lại
Chẳng lẽ tên Mông TháiNhất kia đối với Tử Lôi…………còn có ý? Tôi ko nghĩ nhiều đã đoạt lấy hộp cơm trêntay Mông Thái Nhất trực tiếp ném vào thùng rác!!
Mông Thái Nhất sau mộtthời gian choáng váng, liền xì một tiếng bật cười, cuối cùng hóa thành cườito………
Đồ ngốc! Tôi hung hăngtrừng mắt với hắn, vẫn là Kim Ánh Minh đáng yêu, đáng yêu? Sao tôi lại dùng 2chữ này?
“Quên đi! Xem qua hànhđộng cố tình của cô, bổn thiếu gia sẽ rộng lượng tha thứ! Tôi đói bụng, cô đemcơm hộp đến đây!”
Tôi nhìn thấy một hìnhbóng quen thuộc……..Việt Mỹ!! Tử Lôi cũng đã có mặt, xem ra bọn họ vì muốn theođuổi Kim Ánh Minh mới đến
Tôi ko né tránh, trựctiếp đi lướt qua người các nàng. Mông Thái Nhất quay đầu hướng tôi giơ một cáichữ “V” thật to
Mọi người trong trườngđã tụ tập đông đủ, các học sinh năm ba tụ lại ở một chỗ, Mông Thái Nhất vĩnhviễn ko cô độc bị rất nhiều người vây quanh, tôi tìm được một góc lặng lẽ ngồixuống…………………
“Kim Ánh Minh!” Tôi quayđầu lại, đột ngột có chút ko được tự nhiên,vừa vặn ngọn đèn mờ ảo đã che dấutất cả………………..
“A…………..A, tôi đã thấybức tranh, rất đẹp…………..” Tôi cũng ko biết tại sao mình lại đột ngột nghĩ đếnbức tranh
“…………………”
“Cảm……….cảm ơn!”
“Rất đẹp!……………..”
“Cái gì? Cái gì?” Tôi bịlời nói đột ngột của hắn dọa cho nhảy dựng
“Cô đã nói muốn nói cáigì thì phải nói ra, nếu ko người khác sẽ ko hiểu được……………” Mặc dù nhìn ko rõvẻ mặt của hắn, nhưng rất hiếm khi thấy hắn có thể nói ra một câu dài như vậy
“A!” Nhưng mà chuyện nàyvới xinh đẹp thì có quan hệ gì với nhau? Tôi cố gắng tự hỏi mình (Rin: Minh cakhen chị á…..!! Sẻ con, khờ thật …:d)
“Lạch cạch!” Đột nhiên,mọi ngọn đèn trong khán phòng đều tắt
Sao……..sao lại thế này?!Tôi ko nhìn thấy gì cả! Đột ngột lâm vào bóng tối, khiến tôi khủng hoảng đứngyên tại chỗ, động cũng ko dám động, mọi người dường như cũng bắt đầu bối rối,tôi bị mọi người chèn ép ko có cách nào ổn định thân thể
Đột nhiên, tôi cảm giácnhư có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay mình, đem tôi nhẹ nhàng lôi vàomột góc, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi
Là ai?! Bàn tay khi nãylà của ai? Chẳng lẽ là…………….
“Bụp!” Ngọn đèn chợtphát sáng, tôi nhìn lại, là Kim Ánh Minh! Hắn thấy tôi quay đầu lại có chút kođược tự nhiên nhìn về phía bên cạnh:
“Cô cản đường tôi”
“A, thật xin lỗi!” Tôicuống quít lùi lại phía sau
“Các học sinh, hôm naylà lần đầu tiên các học sinh năm nhất Hayakawa tụ hội, tối hôm nay chúng ta hãyvui chơi hết mình đi!” Bắc Nguyên Ái tỷ ở trên khán đài nhiệt tình mở màn
“A!!!!” Tất cả học sinhđều hưng phấn mà hoan hô
“Như vậy, đầu tiên chúngta hãy mời Kim Ánh Minh vì mọi người trình bày ca khúc mở màn, thế nào?”
“Oa !!!! Kim Ánh Minh!!!Kim Ánh Minh!!!!” Dưới khán đài rộn lên tiếng hét chói tai của nữ sinh
Có điều, nhìn qua KimÁnh Minh có vẻ ko muốn lên khán đài biểu diễn tiết mục, nhưng dưới áp lực củanhững tràng vỗ tay vây quanh, và quan trọng nhất là dưới anh mắt uy hiếp củaBắc Nguyên Ái tỷ,cuối cùng Kim Ánh Minh đành nghiêm mặt đi tới chỗ chiếc đànPiano.
Thật mong chờ, thật mongchờ, tôi cho đến bây giờ vẫn ko thể quên được ký ức nghe hắn biểu diễn lúctrước
Kim Ánh Minh nhẹ nhàngnâng tay, tất cả mọi người đột ngột an tĩnh trở lại………………
Độ sáng ánh đèn chậm rãihạ xuống, chỉ còn lại một chùm sang nhu hòa từ trên chiếu xuống bao phủ lênchiếc đàn Piano đặt trên khán đài nhỏ bé hình tròng
Ngón tay thon dài nhảytrên những phím đàn trắng đen, tiếng đàn lưu loát như dòng nước chảy vang lên ,tiếng đàn sắc sảo , rõ ràng mà êm dịu , lại tản mát vẻ hấp dẫn chết ngườikhiến cho nhịp tim người nghe ko ngừng gia tốc
“………………………
And can you feel thelove to night
Its where we are
Its enough for this wide– eyed wanderer
That we got this far
And you feel the lovetonight
How it is laid to rest
Its enought to makingsandvagabonds
Believe the every best
………………”
Giọng hát trong nhưtiếng suối chậm rãi chảy vào lòng mọi người. Tất cả mọi sự vật dường như biếnmất, chỉ còn lại tiếng hát bay bổng của Kim Ánh Minh vang vọng lại………………..
“Oa!………………” Các nữ sinhđiên cuồng hoan hô thét chói tai đem tôi từ trong mơ kéo về hiện thực
“Các người im lặng chotôi!” Một giọng nọi hổn hển từ trong mic rô truyền ra, tôi kinh ngạc thò ngườilên quan sát.Trời!! Mông Thái Nhất
Hắn đang vô cùng tứcgiận cầm mic rô ở trên khán đài là to, hắn muốn gì chứ?
“Bạn học Mông Thái Nhất, xin mời đi xuống!” Bắc Nguyên Ái tỷ cũng xông lên khán đài, cố nén lửa giậnnói
“Gì chứ? Tôi cũng muốnhát!” Mông Thái Nhất nói xong ko quên hướng về Bắc Nguyên Ái tỷ trừng to haimắt
“Hắn muốn gì chứ ?”
“Mông Thái Nhất sẽ hátsao?”
Trong khán phòng xôn xaoxôn xao. tôi bất an nhìn Mông Thái Nhất ghen tị muốn phát điên, có chút lo lắngthay hắn. Lần đầu nghe Mông Thái Nhất hát là khi hắn uống say, đúng là cako ra ca, nhịp ko ra nhịp
“Âm nhạc, tôi muốn bài“Tinh Tình”! ” Mông Thái Nhất tỏ vẻ chuyên nghiệp, giơ tay chỉ về hướng dànnhạc, nhạc đệm rất nhanh đã nổi lên
Ông trời phù hộ, đừnglàm cho hắn mất mặt………………..
“Trời ạ! Giọng hát thậtsự của hắn đây sao!!?”
“Đúng là hắn hát sao? Kophải chứ??”
“Mông Thái Nhất thật đẹptrai nha! Vẻ mặt nhìn rất được!”
Nghe thấy các nữ sinhnhỏ giọng hưng phấn bàn tán.Tôi cố gắng ngước đầu lên phía trước, Mông TháiNhất tùy ý ngồi ở trước một tấm màn phản quang nhỏ, vẻ mặt nhã nhặn khác xa vớivẻ ngang ngược ngày thường…………..
Ngọn đèn trên người MôngThái Nhất lúc sáng lúc tối, hắn đang ngẩng đầu về phía bên này, tỏ ra dịu dànghơn bao giờ hết . Mặt của tôi nóng lên, vội vàng rụt đầu trở về
“Mông Thái Nhất! ! Rấtđẹp trai nha!!!”
“Mông TháiNhất!…………………..” Tiếng la hét càng lúc càng lớn, Mông Thái Nhất có vẻ đắc ý đứnglên, đứng trước ghế, hắn thành thục biểu diễn
“Oa!!!Mông TháiNhất…………….”
Ko khí dưới sự điều độngcủa Mông Thái Nhất, trở nên thật sôi nổi, tất cả mọi người dưới khán đài cũngcực kì phối hợp……………..
Cơn thịnh nộ củaSẻ con – Phần 5
“Thu Thu! Sao em cònngồi ở chỗ này?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột ngột bước xuống khán đài, một phát đã bắtđược tôi, nàng ko để tôi phân trần đã đem tôi từ dưới khán đài tha lên
“Em em………………….Bắc NguyênÁi tỷ……………..”
“Mọi người phía dưới xinhoan nghênh bạn học Ma Thu Thu sẽ vì chúng ta biểu diễn”
Bắc Nguyên Ái tỷ căn bảnđã mặc kệ xem tôi có sợ hãi hay ko, thậm chí nàng còn ko bận tâm cân nhắc tôicó hát hay ko đã đem tôi đẩy lên giữa khán đài. Khán phòng vang lên một trận vỗtay thưa thớt
Tôi bị động ngây ngốcđứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt cười hì hì của Bắc Nguyên Ái tỷ, căn bản ko biết nênlàm cái gì bây giờ……………
“Bụp!” Mọi ánh đèn bấtngờ tối sầm lại, đèn chiếu từ trên đỉnh đầu tôi rọi xuống
“A………” Thật chói mắt
Chầm chậm mở mắt, ngoạitrừ tôi ra, tất cả đều một màu tối đen, cái gì cũng ko nhìn thấy, giống như cảthế giới đều biến mất! Nhưng tôi vẫn có thể nghe được trong bóng đem truyền đếntiếng vang
“Ma Thu Thu! cố lên!”Tôi nghe thấy Bắc Nguyên Ái tỷ ở khán phòng đang hướng tôi kêu to
Cầm chết mic rô trongtay, tôi cả người ko ngừng run run
“Con nhỏ hầu rượu muốnhát kìa!! ha ha ha ha!”
“Cô mà hát được cái gìa! Xuống đi! Đừng ở trên đó kẻo mất mặt!”
………………………
Cố lên Ma Thu Thu!!! Tôicố gắng tự trấn an bản thân mình
Đột ngột trong bóng đêmtruyền ra một âm thanh thanh thúy của Piano, tiếng đàn từ trên khán đài lantỏa, khiến cho xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại
Giai điệu rất quen thuộc,khiến tôi ko khỏi men theo giai điệu bắt đầu hát lên
“Ngủ ngon, my love, tạmbiệt thật khó khăn, xin đừng trách em sẽ bị thương , xin đừng thương hại, thôngcảm, em đã quen, nếu ko thì phải làm thế nào đây…………….”
Là ai đã đàn ra ca khúcnày? Kim Ánh Minh sao? Bài hát vừa kết thúc tôi liền nhìn về chỗ chiếcđàn……………..
Mông Thái Nhất!!!
Tôi kinh ngạc đánh rơimic rô! Từ những hàng ghế dưới khán đài truyền đến một trận vỗ tay như sấm rền
“Gì chứ?! Tôi đàn Pianokỳ quái lắm sao?!” Mông Thái Nhất thấy phản ứng của tôi, bất mãn đi tới, đốivới tôi kêu to
“Tôi tôi…………….” Hình ảnhtrong nháy mắt vừa rồi, thật sự tôi còn tưởng nhầm là mình gặp ảo giác, bài hátnày tôi chỉ ờ trước mặt hắn hát qua một lần, ko ngờ tới hắn lại nhớ rõ
“Được, kế tiếp là ai đilên……………….”
Mọi người dưới khán đàibởi vì một câu của Bắc Nguyên Ái tỷ càng trở nên hưng phấn, tôi chen chúc bướcxuống, nhưng ko nhìn thấy bóng dáng của Kim Ánh Minh nữa? Hắn ở đâu? Tôi theobản năng đi ra khỏi đại sảnh
“Việt Mỹ! Chúng tôi gọiđiện thoại cho cô, cô cũng ko bắt máy, cô rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại đểchúng tôi dây dưa với Mông gia? Hôm nay nếu ko trực tiếp gặp mặt cô, cô ko phảisẽ muốn trốn tránh chúng tôi……………..”
“Đừng chạm vào tôi! Hômnay tôi còn có chuyện!”
“Cô nói cái gì? Bảochúng tôi đến thì chúng tôi sẽ đến, bảo chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ đisao?!Cô cho cô là ai a?!”
“Các người là ai a! ViệtMỹ đã nói ko đi!” Tử Lôi hết sức bình tĩnh nói
“Đừng nói nhảm! theochúng tôi đi!”
Giọng nói này nghe thậtquen quen…………..Tôi đột ngột ngẩng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại
Là bọn họ!! Tiểu BạchLong và tên cao gầy!! Bọn họ đang đứng ở đại sảnh tranh chấp cái gì đóvới Việt Mỹ!
“Là các người, chính làcác người………….” Tôi ko suy nghĩ nhiều đã lao ra!
“Xú nha đầu này , tránhra!”Cao gầy dường như ko nhận ra tôi, một tay gạt phát tôi ra
Tôi bất ngờ ngã xuống,nhưng một thân hình đã đỡ được tôi
“Kim Ánh Minh…………….”Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Việt Mỹ, tôi đã biết kẻ đứng sau tôi là ai
“Chính là các người!!Các người hãm hại tôi!” Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt âm hiểm cười của tên caogầy, vì kích động mà giọng nói của tôi cũng run run lên
“ha ha! Tiểu nha đầu nàynói cái gì a! tôi căn bản ko quen biết cô!” Tên cao gầy bị tôi quấy rầy tỏ raphiền chán
“Chính là các người! Cácngười thừa dịp tôi uống rượu đã kéo tôi đi ra khỏi quán bar, còn chụp ảnh, nóitôi đi hầu rượu!”
“Chính là xú nha đầu đó,đại ca!!” Tiểu Bạch Long bổng tỉnh ngộ, nhắc nhở tên cao gầy
“Cút ngay, xú nha đầu,hôm nay tôi ko có hứng thú chơi đùa với cô, hôm nay tôi tìm nhỏ này!”
“Nhưng tôi đối với cácngười có hứng thú muốn chơi đùa……………” Mông Thái Nhất!! Hắn sao lại đi ra đây,còn có Bắc Nguyên Ái tỷ và rất nhiều bạn học khác
“Mẹ nó, Ông đây hôm nayđến là muốn tìm người để giải quyết số sách, đi tìm nó! Tao ko có thời gian……………..!”ÁNh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía “nó” , Việt Mỹ mặt càng đỏ bừng đứngyên một chỗ
“Các người nói năng lungtung cái gì?!!” Việt Mỹ kêu to
“Sao vậy? Hối hận?!! Tôicũng ko muốn bán đứng cô! Ai bảo cô lau ko sạch mông, hại huynh đệ bọn tôi kocó cách nào trốn tránh…………”
“Các người nói bậy! tôiko có! Kêu cảnh sát, mau gọi cảnh sát………….” Việt Mỹ đã muốn phát hoảng
“Cô dám kêu cảnh sát!!”Mắt thấy cái tát của tên cao gầy kia sẽ giáng xuống, nhưng hắn lại bị một bàntay bất ngăn trở
Kim Ánh Minh!!!
“Là mày? Xú tiểu tử, màycòn che chở cho nó? Nó lần trước đem mấy tấm ảnh quỷ quái của mày cho bọn taophóng lớn, dán ở trường học của mày…………………..”
“Anh nói bậy!!!” Việt Mỹgần như sụp đổ
“Tao nói bậy? Hừ, cómuốn tao cho mày xem mấy tấm ảnh mày gửi còn lưu trong điện thoại của tao ko?Còn có tên của mày……………..”
“Ảnh chụp là các ngườidán?” Chưa bao giờ thấy qua Kim Ánh Minh trở nên như vậy, giọng nói lạnh lùngcủa hắn khiến cho người ta ko lạnh cũng phát run
“Nói lại cho mày biếtchính là do con nha đầu chết tiệt kia, mẹ nó, mày thật ngu a!” Tên cao gầy cóchút ko kiên nhẫn
“Bốp…….”
Kim Ánh Minh hiển nhiênđã động thủ, một quyền đánh xuống, làm khóe miệng tên cao gầy phải bậc máu
Tên cao gầy dường như đãbị chọc giận, hắn dữ tợn cười, xông lên đá vào bụng Kim Ánh Minh một cước, TiểuBạch Long bên cạnh cũng xông lên…………….
“Đừng……………” Tôi ko suynghĩ nhiều, thân thể đã muốn lao lên phía trước
Sao ko cảm thấy đau đớn,tôi mở mắt ra, là Mông Thái Nhất
Hắn đã đỡ một cước của“Tiểu Bạch Long”, bắt đầu hiểm ác đánh trả. Tiểu Bạch Long bị Mông Thái Nhấttừng bước ép sát, dường như đã ko còn đường sống đánh trả, Kim Ánh Minh cũng đãchiếm thế chủ động, tên cao gầy chỉ có thể chống đỡ vài phần
Mấy bạn học khác cũngbắt đầu có phản ứng, cùng nhau xông lên, hai vị kia thấy tình hình ko ổn, nênbắt đầu hướng về đại sảnh bỏ chạy
“Đừng đuổi theo……………..”Giọng nói của Bắc Nguyên Ái tỷ từ phía sau truyền đến!!!
Tôi lo lắng đuổi theosau Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất
“Cẩn thận_____________”
Mắt thấy Tiểu Bạch Longrút từ trong ngực ra một mũi dao nhọn
Người căn bản chưa kịpphản ứng, thân thể tôi đã xông về phía Kim Ánh Minh
Kim Ánh Minh đứng ở lancan đột nhiên nhìn thấy tôi xông lên liền hoảng sợ, Mông Thái Nhất để ý “TiểuBạch Long” đang cầm dao đâm đến, liền dùng sức đạp tên cao gầy một cái, tên caogầy ngã lên người Tiểu Bạch Long , hai người té lăn quay xuống đất
Phù……….nguy hiểm quarồi!! Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi
Nhưng mà……………Nhưng màtại sao cơ thể tôi còn đỗ về phía trước?!! Tôi hoảng sợ nhìn Kim Ánh Minh trướcmặt, hắn cũng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi
“Sẻ con!!!” Tôi nghethấy Mông Thái Nhất từ phía sau kêu to 1 tiếng
Nhưng mà lúc này, tôicảm giác cơ thể đã hoàn toàn mất đi thế cân bằng!!Tôi đang từ trên lan can lầuhai nhào xuống!!
Tiêu đời!! Tôi sợ hãi ,nhắm nghiền hai mắt lại, đầu óc đều trống rỗng…………
A? Là ai? Có một đôitay……….Ko…………….Hình như là hay đôi tay đang vội vàng ôm chặt lấy tôi!!
Cùng tôi đồng thời rơixuống………………rơi xuống…………….
Hỗn chiến tranh đoạtcông chúa – 1
“Rầm___!”
“A!!!!”
“Trời ạ! Bọn họ còn sốngko?!!”
“Đừng………..Kim ÁnhMinh………ô ô ô ô…………”
……………………………
Giữa tiếng ồn ào bàntán, tôi chậm rãi mở mắt. Trời ạ! Mông của tôi đau quá! Nhưng sau khi té từ lầuhai xuống, tôi cũng thật may mắn khi còn sống
Tại sao vậy? Thật kì quái…………kìquái………….Má ơi!!
Khi tôi vừa cúi đầuxuống nhìn thì phát hiện , cư nhiên bên dưới tôi là hai tấm đệm thịt!! Chính làhai kẻ nước lửa khó gần , Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh đang bị đặt dưới môngtôi
“Mẹ nó! Sẻ con đángchết! Cô còn muốn ngồi trên người đại ca bao lâu a! Nhanh chút lăn xuống đi!Ôi……….”
Tôi nghe hắn nhắc nhởliền vội vàng đứng dậy, chỉ cảm thấy phía sau mình là một đống ngưới, có cảtiếng thét chói tai của nữ sinh,có Bắc Nguyên Ái tỷ gặp nguy ko loạn chỉ huymọi người, cả tiếng thét to của nam sinh
Tôi đã quên chính mìnhđến bệnh viện như thế nào, thật may là Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất ko gặpvấn đề gì nguy hiểm, chỉ bị yêu cầu nằm viện hai ngày để quan sát
“Mệt chết, Thu Thu,chúng ta cũng trở về đi” Bắc Nguyên Ái tỷ giải quyết đám bạn học xong xui lạitrở về phòng bệnh “Hai người các cậu liệu hồn mà an phận cho tôi, ngày maichúng tôi sẽ trở lại thăm 2 người!”
Bắc Nguyên Ái tỷ đàn ápsự kháng cự của Mông Thái Nhất, một tay kéo tôi ra ngoài cửa, hoàn toàn ko để ýđến tiếng la hét phía sau
“Còn nhớ Kim Ánh Minh đãcứu em ko?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột nhiên đặt vấn đề khiến tôi ko thể ko đối mặtvới sự thật
“em………….”
Tại sao…………..tại sao hắnlại cứu tôi………….hắn ko phải vẫn thường tỏ ra thờ ơ sao…………….
Vấn đề này vẫn quanh quẩntrong đầu tôi mãi cho đến ngày hôm sau tôi đến bệnh viện, Bắc Nguyên Ái tỷ rachỉ lệnh yêu cầu tôi phải tới bệnh viện hai ngày, càng khiến cho tôi đối vớivấn đề trên mù mờ
“Tại sao ko có người nàođem cơm đến cho tôi!” Mông Thái Nhất tức giận đập mạnh cánh tay bó thạch caothật dày, tức giận nhìn lên tủ đầu giường Kim Ánh Minh được đặt đầy hoa tươi vàquà cáp
“Ko phải tôi đã chuẩn bịcơm hộp cho anh rồi sao?”
Hắc hắc………tiểu tử nàychắc là đang ghen tị! Tôi trong lòng thầm xem thường hắn
“Cô mang ko tính!”
“Là có ý gì?”
Tuy rằng cơm hộp tôi làmăn ko ngon lắm, nhưng tôi cũng bị buộc phải chạy về nhà một chuyến mới làm xongnha!
“Cô đưa cơm cho tôi làđương nhiên a! Đồ ngốc!”
“Vậy anh còn muốn aiđưa?”
“…………….” Mông Thái Nhấtđột ngột đỏ mặt, im lặng trở lại
Chẳng lẽ tên Mông TháiNhất kia đối với Tử Lôi…………còn có ý? Tôi ko nghĩ nhiều đã đoạt lấy hộp cơm trêntay Mông Thái Nhất trực tiếp ném vào thùng rác!!
Mông Thái Nhất sau mộtthời gian choáng váng, liền xì một tiếng bật cười, cuối cùng hóa thành cườito………
Đồ ngốc! Tôi hung hăngtrừng mắt với hắn, vẫn là Kim Ánh Minh đáng yêu, đáng yêu? Sao tôi lại dùng 2chữ này?
“Quên đi! Xem qua hànhđộng cố tình của cô, bổn thiếu gia sẽ rộng lượng tha thứ! Tôi đói bụng, cô đemcơm hộp đến đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.