Quyển 2 - Chương 4
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
Mọi người trong sân vậnđộng nhìn thấy một màn này của hắn đều sợ ngây người, toàn bộ sân bóng rổ lặngngắt như tờ,c hỉ có thể nghe thấy tiếng giỏ bóng rổ phát ra tiếng vang. Khi mọingười lấy lại tinh thần, toàn bộ sân bóng rổ đều búng nổ
“Kim Ánh Minh!!!!!!Em yêuanh!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Kim ÁnhMinh!!!!!!!!!!!!Em yêu anh!!!!!!!!!!!!!”
“Kim ÁnhMinh!!!!!!!!!!!Kim Ánh Minh!!Kim Ánh Minh!!!!!!!!!”
“………………..”
A……………hình như là trựctiếp chạm vào giỏ …………….Kỹ thuật này tôi chỉ xem qua trong truyện tranh, hômnay lại có thể thấy được người biểu diễn! Hơn nữa người này lại là Kim ÁnhMinh!!!!Nhưng mà, hắn hắn hắn hắn…………hắn rất phong độ!!!!
Kim Ánh Minh đốivới lời kêu gọi của nữ sinh đều hoàn toàn dửng dưng , ngược lại , hắn còn lộ ravẻ mặt cực kì bình tĩnh, luyện tập xong vội vàng trở về phòng nghỉ
Đại khái mất khoảng 20phút, Kim Ánh Minh lại vội vã từ sân bóng rổ đi ra. Lúc này , trời đã tối đen,tôi đi theo phía sau Kim Ánh Minh, hắn hướng bãi đỗ xe đi , có lẽ là xemLinh.A, dọc đường đi lại có hai cô gái bày tỏ thất bại, kế tiếp là một namsinh………..Nam sinh? Không phải chứ?Namsinh cũng tìm hắn bày tỏ?
Tôi tránh ở góc đường tòmò đi qua, trời quá tối khiến tôi không thấy rõ họ đang làm gì, chỉ mơ hồ ngheđược “Buổi tối….xem phim…..tám giờ…………” Tôi nghe đến nhập thần, không xong! Hắnsao lại đi về hướng của tôi, tôi lập tức từ góc tường vọt ra
“Cẩn thận!” Tôi đập vàomột cái ôm “Cô sao lại luôn làm việc lỗ mãng như thế?”
“A……..thật xin lỗi”Giọng nói này sao lại nghe quen thuộc như vậy?Luôn? Tôi ngẩng đầu nhìn người
“Trễ thế này sao còn ởđây” Bắc Thần Tinh nhìn bản ghi chép trong tay tôi, sau đó lại hướng tôimỉm cười động viên “A………tôi đã biết, cô không phải là muốn tìm tên tiểu tử KimÁnh Minh kia chứ, nói cho cô biết, ở bãi đỗ xe có thể tim được người! Cô lên a,Ma Thu Thu muốn thu phục hắn cũng không dễ dàng!”
Ách?Hắn……….hình như làđã hiểu lầm cái gì rồi? Tôi suy nghĩ nữa ngày , mới giật mình một cái
hắn……..hắn hắn………khôngphải là có ý cho rằng tôi sẽ đưa thư tình cho Kim Ánh Minh chứ!!
Chờ cho tôi đuổi tới bãiđổ xe, thì đã không còn thấy bóng dáng của Kim Ánh Minh ở đâu nữa. Xong rồi,xong rồi, tôi đã có thể tưởng tượng được diện mạo nổi trận lôi đình của MôngThái Nhất vào ngày mai
Linh vô tư vừa lòng cuộnmình trong túi xách ngủ, bên cạnh còn có một ít sữa thừa và bánh . Ha ha, KimÁnh Minh kia vẫn nghỉ là mèo chỉ ăn hai loại thức ăn này đi? Tôi lại nghĩ đếnhình ảnh Kim Ánh Minh nghiêm túc hướng về phía tôi đặt tay lên ngực sau đó vươntay ra bảy tỏ sự cảm ơn, trong lòng tôi lại lăn tăn một thứ tình cảm ấm áp
Tôi ngồi chồm hỗm trênmặt đất vuốt ve Linh, A? Cái này là gì?! Tôi ở bên cạnh Linh lấy ra một món đồ
Mở ra cái bao cẩn thậnbọc bên ngoài tấm ván gỗ, oa…………thật đẹp
Đây là bức phác họa vẫnchưa hoàn thành, nhưng mà nhìn sơ sơ cũng có thể thấy được hình ảnh của một côgái đang ngồi ở bụi hoa vuốt ve mèo con. Meo trong bức tranh chính là Linh đangngủ, còn cô gái kia, động tác ấy………..giống như………….giống như………….Trời ạ! chẳnglẽ là tôi!?
Tôi lớn tiếng lắp bắpkinh hãi
Là ai? Ai là người vẽbức tranh này?! Tôi quan sát, trừng mắt thật lớn cẩn thận xem tới xem lui, cảkhuôn mặt gần như dán chặt vào bức tranh. Bức tranh này là của ai? Ngoại trừtôi và Kim Ánh Minh, người khác cũng không có đến nơi này……..Chẳng lẽ là tranhcủa Kim Ánh Minh?!!! Đôi mắt của tôi tưừng thật lớn, đối với bản thân mình hoàntoàn không thể tin
Tầm mắt của tôi dờixuống phía dưới cùng bức anh, phát hiện tác giả có kí tên là “Ming”
Đay là chữ ghét vầncủa “Minh”, chẳng lẽ thật sự là hắn…………Tôi vừa mừng lại vừa sợ, tôi cũngkhông biết bản thân mình rốt cuộc là đang chờ mong cái gì, chỉ cảm thấy tronglòng thỏa mãn, thật thỏa mãn..
Từ sau cái ngàyhôm qua mất hồn mất vía trở về nhà, cả người tôi gần như rơi vào trạng tháingây ngốc. Là hắn sao? Thật là hắn sao?
“Hắc, cô làm sao vậy?”
Một cái tay đột nhiên vỗvỗ vào vai tôi, làm tôi đang khẩn trương cao phải sợ tới mức kêu to
Hả? Tôi từ lúc nào đãđến của trường học a! Một cô gái đang bối rối đứng bên cạnh tôi, hiểnnhiên nàng cũng bị tôi làm cho giật mình , cánh tay chạm nhẹ vào bả vai tôi bấtđộng, cả người sững sờ ở một chỗ. Đây không phải là lệ thủy thiên sứ Việt Mỹtôi gặp lần trước sao?
“A………..thật xin lỗi! côcó sao không?” Tôi áy náy nói
“Phù…………làm tôi giật cảmình! Cô làm sao vậy?” Việt Mỹ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực an ủi chính mình, có chút ýtứ trách cứ tôi
“Tôi, tôi…………………” Tôi ấpúng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào
“Nếu có chuyện gì tôi cóthể giúp đỡ thì cứ việc nói nha, đừng khách khí” Việt Mỹ thân mật đối với tôimỉm cười, nụ cười kia lại ngọt như mật đường
“Cô, tôi……………” Đối mặtvới nụ cười xinh đẹp của Việt Mỹ, tôi có chút luống cuống chân tay
Ở trung học Hayakawa,phần lớn học sinh ở đây đều là con của người có tiền, còn đối với những kẻ bìnhthường như tôi mà nói, từ trước đến giờ bọn họ chỉ cười nhạt. Xem khí chất củaViệt Mỹ, thì nàng nhất định cũng thiên kim đại tiểu thư đi! Nhưng mà, nàng lạichủ động cùng tôi vướn tay chào hỏi , học ở đây cũng đã lâu như vậy, mặc dù cóthân phận là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng vẫn nguyện ý làm bạn với tôi! Vìthế tôi mới kinh ngạc không thôi
“Cũng sắp trễ rồi, côcòn thời gian ngây ngốc sao? Mau lấy huy hiệu trường ra đi” Việt Mỹ hỏi
Lúc này tôi mới pháthiện, ở trên tay phải Việt Mỹ đang đeo một cái phù hiệu, mặt trước viết 3 chữ“trực nhật sinh ” (*ý nghĩa giống với sao đỏ)
“Cô muốn ghi tên tôi vàosao?” Tôi vẻ mặt đau khổ
“Theo đạo lý là vậy!”Việt Mỹ nghiêm túc nói
Lòng “thịch” mộttiếng, rồi trầm xuống……..Tiêu đời! Xem ra cuộc sống trung học của tôi sẽ bịdính vết nhơ xấu này mãi
“Nhưng mà…………..”Việt Mỹnhìn thấy bộ dạng muốn khóc của tôi, đột nhiên biểu tình biến đổi, ánh mắt nửamở nửa khép , tinh nghịch nói “Hôm nay, cô sẽ là một trường hợp đặc biệt”
“Thật sao?” Tôi mừng rỡ
“Ừ! Chúng ta là bạn bè!Nhưng mà chỉ có hôm nay thôi nha!” Việt Mỹ gật gật đầu, cười như Thiên Sứ
“Cám ơn cô………” tôi thiếuchút nữa đã xúc động đến nỗi cho nàng một cái ôm
“Ma Thu Thu! Cô ở đâylàm gì chứ?!” Phía sau tôi truyền đến một giọng nói hung dữ
Giọng nói này tôi đã quáquen thuộc,lòng nặng nề trầm xuống. Chạy mau! Đầu tôi lúc này chỉ còn lại cóhai chữ đó, nhưng tôi vừa chạy được vài bước đã bị bất động tại chỗ 1 cách khóhiểu ! Tôi nhìn lại, Mông Thái Nhất kia cánh tay đang nắm lấy vạt áo của tôi
Bị Mông Thái Nhất václên đi thẳng vào phòng học, bạn học trong lớp đang xì xào bàn tán liền phát ramột trận tiếng cười miệt thị. Trời ạ! không còn mặt mũi nào gặp người, tôi thựchận không thểm đem tên chết tiệt này xé nát! Tôi nghĩ đến tôi hiện tại nhấtđịnh mặt cũng đỏ bừng như mông khỉ rồi
“Im lặng cho tôi! Khôngcho cười!” Mông Đại thiếu gia ra oai, khiến mọi người thở lớn cũng không dámthở, trong phòng học nhất thời im lặng
Hắn là đang bảo vệ tôi?Tôi len lén nhìn thoáng qua Mông Thái Nhất, chỉ thấy mặt hắn ửng đỏ, liếc mắtnhìn tôi 1 cái “Chỉ có tôi mới có thể chê cười cô, ngoài ra ai cũng không cóthể! Quên đi, hôm nay quên đi………….”
Không phải chứ, hôm naylại may mắn có thể thoát được một kiếp nạn sao? Tôi thở dài, vô lực ngồi vàochỗ
Tôi nghiêng nghiêng đầuliền thấy được Kim Ánh Minh đang xem tạp chí, vừa nãy còn có chút hi vọng hắncó thể giúp tôi, không ngờ hắn lại giả bộ không biết tôi, nghiêng đầu đi xembáo! Đúng là tên không có nhân tính, làm cho tôi cả ngày hôm qua mệt mỏi vìchuyện bức tránh đến mất ăn mất ngủ
“Bíp bíp bíp……bíp bípbíp………..”
Điện thoại ở túi áo tôiđột nhiên vang lên, tôi lập tức cảm giác được ánh mắt đối địch đang tập trung ởtrên người mình, tôi vội vàng lấy nó ra
“A lô………..” Tôi trốn ởphía dưới bàn học hạ giọng
“Ngày kia , 3 giờchiều đợi tôi ở công viên Cẩm Tú” Một giọng nói bá đạo từ trong máy truyền ra
“Mông…Mông Thái Nhất?”Tôi có chút không tin ở lỗ tai mình, hắn không phải đang ở trong phòng học sao?Sao lại gọi cho tôi? Tôi nhìn lại, gì? Người đâu?
“Nhớ kỹ không được đếnmuộn! Nếu không cô gặp xui xẻo lớn!”
“A………..tôi đã biết ………”tôi chuẩn bị cúp máy
“Còn nữa!”
“Cô kềm chặt Kim ÁnhMinh cho tôi”
“Được”
“Đợi chút………”
“Hả?”
“Ngày kia ………….phải ănmặc đẹp 1 chút………..”Giọng nói Mông Thái Nhất đột ngột nhỏ xuống
“Vì sao?”
“Ít nói nhảm lại!” Nếunhư ngày mai cô vẫn như mọi khi ăn mặc cẩu thả, cô nhất định phải chết!” MôngThái Nhất vừa rống xong đã vội vàng cúp máy
Tôi một bên xoa xoa lỗtai bị sóng siêu âm của Mông Thái Nhất làm đau , một biên nhìn vào Mông TháiNhất đang nghiêm sắc mặt đi vào lớp . Chẳng lẽ cái lần mặc thử đồ xấu mặt đóhắn vẫn không thể quên sao? Nhớ đến câu cuối cùng của Mông Thái Nhất, lòng tôinặng nề hơn một ngày
Tan học vì hoàn toànchấp hành mệnh lệnh của Mông đại gia, tôi lại lặng lẽ đi theo phía sau Kim ÁnhMinh, nửa đường lại bị một người chặng lại
“Việt Mỹ?” Tôi có chútkinh ngạc nhìn người
“Ách………Ma Thu Thu, có phải cô ngồi ở bên cạnh Kim Ánh Minh không?Có thể giúp tôi đem vật này đưacho hắn” Việt Mỹ lấy từ trong túi ra một gói sô cô la được đóng gói tinh xảo
“Cô…………” Tôi vụng trộmnhìn nàng một cái, ngày hôm đó nàng vì Kim Ánh Minh mà trốn tránh ở toa létkhóc sao?
Bất quá ai cũng không cựtuyệt được lời khẩn cầu của Thiên Sứ, hơn nữa nàng cũng gật đầu giúp tôi chedấu chuyện xấu, không hỏi qua nguyên nhân nàng cũng hướng tôi mập mờ trừng mắtnhìn
Đem hết toàn lực đạpchiếc xe đap nhỏ, tôi cố gắng bám theo phía sau Kim Ánh Minh. Mệt mỏi…….nửa giờsau, hắn rốt cục mới ngừng lại , tôi ở phía sau gần như hạ huyết áp
Trời, hắn không trở vềnhà, chạy xa đến một nơi như vậy để làm gì chứ? Ngã tư bên kia đường lóe ra ánhsáng tím hồng, tất cả đều là quán bar
Gì? Quán bar? Tôi chotới bây giớ vẫn chưa từng đến! Chờ cho tôi phục hồi tinh thần tìm kiếm bóngdáng Kim Ánh Minh, thì lại phát hiện hắn đang hướng vào một quán bar tên “HotLine” đi vào
Hắn vào nơi đó làm gì??Uống rượu?? Nội quy học sinh không phải đã có quy định cấm vào quán bar sao?Tại sao hắn còn đi vào? Nếu bị phát hiện, hình phạt sẽ cực kì nghiêm khắc a!
Mặc kệ là vì nguyên nhântheo dõi hay vì lý do cá nhân của tôi cũng được, tóm lại tôi vẫn phải nhanhchóng theo sau hắn
Đến cửa quán bar, tôikiểng chân hướng vào bên trong xem xét, hi vọng có thể nhìn thấy Kim Ánh Minh.Nhưng mà ở trong nơi này thật sự nhiều người , người đã nhiều lại không ngừngcó người từ bên ngoài đi vô, tôi lại không may bị một đám phụ nữ điên cuồngcuốn vào!
Trong quán bar tối om,chỉ lóe ra vài ngọn đèn nhưng căn bản vẫn không đủ để nhìn thấy rõ người bêncạnh. Ở trung tâm quán bar là một sân khấu hình tròn, một vài cô gái ăn mặcthiếu vải đang ra sức uốn mình như rắn trên đó. Âm nhạc ở đây so với tiếng nóicủa đám phụ nữ còn lớn hơn, làm cho lỗ tai của tôi phải sinh đau
Đột nhiên âm nhạc ồn àodừng lại, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng lòe loẹt chủ trì tiết mục,lên sân khấu lớn tiếng nói
“Xin các vị tiên sinh vàtiểu thư yên lặng!”
Quán bar huyên náo dầndần im ắng trở lại. Người chủ trì đợi cho tất cả mọi người đều nhìn hắn , liềnhạ giọng thần bí nói
“Người các vị chờ đợi đãlâu sẽ xuất hiện……………..Hoan nghênh Shadow!”
Người chủ trì vừa tuyếnbố xong liền rời khỏi sân khấu . Bên trong quán bar nhất thời vỗ tay như sấmdậy, tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô liên tiếp
Trên sân khấu một lànkhói trắng xuất hiện, một tiếng nói trong suốt , tinh khiết tràn ngập từtính vang vọng ở vũ đài, mọi người ở đây đều say mê lắng nghe, dần dần chínhtôi cũng chìm vào giọng hát rất tự nhiên này
Khói trắng dần tan đi,làm cho một hình ảnh mà vô luận thế nào tôi cũng không dám tin xuất hiện!!!
Kim Ánh Minh!!!! Ngườingồi ở chính giữa vũ đài vừa đàn piano vừa hát hiển nhiên là Kim Ánh Minh!!!!
Một đầu hỗn loạn bùngnổ, chỉ một bộ quần áo trắng đơn giản, nhưng lại làm cho sóng mũi thẳng thướmcủa hắn cùng góc viền môi sắc sảo dưới ánh đèn lại tỏa ra hào quang bức người
Kim Ánh Minh hờ hững mộtchút không để ý mọi người ở dưới đang phát cuồng vì hắn. Thản nhiên hướng vũđài chuyển mắt , ở trong ánh mắt của hắn là sự thờ ơ ngang ngạnh cùng vẻ lôicuốn gợi cảm. Lời hát của hắn vừa cất lên, ngón tay thon dài cũng nhanh chóng ởtrên phím đàn tấu lên giai điệu
A! Là “Dĩ phụ chi danh”của Châu Kiệt Luân ! Quả thực chính là tiết tấu này!!!
Theo tiếng ca của hắn,toàn bộ vũ đài như tản mát ra ánh sáng chói mắt, làm cho mỗi người cảm thấythân thể mình như thiêu đốt, độ nóng trên vũ đài vẫn tiếp tục lan sang xungquanh, dẫn phát ra từng đợt sóng nhiệt
Mà trung tâm của nguồnsáng chính là Kim Ánh Minh!!!!
“A!………………” Tiếng thétchói tai như thủy triều nhanh chóng bao phủ lấy tôi, để cho tôi tạm thời quênhết tất cả cầm lấy di động đối với hình ảnh Kim Ánh Minh trên sân khấu rasức chụp hình
“Tiểu thư!! Vị tiểu thưnày!! Vị bạn học này…………” Bảo vệ nghiêm túc nhưng không mất đi lịch sự nói vớitôi ” Thực xin lỗi, nơi này không phải là chỗ cho người dưới 18 đi vào, cho nênthật có lỗi, mời cô rời đi”
Nhưng………nhưng mà kẻ biểudiễn trên sân khấu kia cũng chưa đủ 18 a. Tuy nhiên tôi cũng không dám nói rakhỏi miệng, theo lời “mời” của bảo vệ đại ca rời quán bar
Đứng bên ngoài quán bar,tôi trì trệ ko muốn rời đi, đứng ở cửa bồi hồi, trong đầu truyền lại đoạn biểudiễn ngấn của Kim Ánh Minh khiến nhiệt lực trên người tôi thật lâu cũng khôngthể tiêu tán. Chính tôi cũng không biết rõ, đến tột cùng là bởi vì nhiệm vụtheo dõi đang mang trên người hay là vì nguyên nhân khác, vẫn muốn chờ hắn
Lạnh quá! Không khí buổitối đặc biệt lạnh, tôi cố gắng lui vào một góc. Không biết thời gian đã trôiqua bao nhiêu, tiếng hoan hô bên trong kia nhỏ dần, đám người cũng tốp năm tốpba đi ra ngoài , nhưng lại trước sau như một không nhìn thấy được bóng hình củaKim Ánh Minh
“Kim Ánh Minh” Dù biếtchính mình không nên làm thế nhưng tôi vẫn thu dũng khí lại gọi hắn
Kim Ánh Minh dường nhưkinh ngạc, nhưng rất nhanh hồi phục bình tĩnh
“Là cô?”
“Phải…….đúng vậy. Vừarồi nhìn thấy anh biểu diễn, hay………..hay quá!”
“Cô tới làm gì chứ?” KimÁnh Minh cảnh giác nhìn tôi
“Tôi….tôi…………….” Độtnhiên phát hiện chính mình thật ngốc, cư nhiên chưa đánh đã khai “Điđường…………đi ngang quang………….”
“”Sao cô lại vào được?”Kim ÁNh Minh hoài nghi hỏi
“Tôi………tôi là người đẩyvào! Không tin, anh xem tôi chụp………….thật nhiều ảnh!” Tôi chờ mong đầy cõi lònglấy điện thoại cầm tay ra, đem ảnh chụp mở ra cho hắn xem
“Xóa hết”
“A?” Tôi hoài nghi bảnthân mình nghe lầm
“Xóa hết!” Sắc mặt KimÁnh Minh trầm xuống
Tuy rằng không biết rõvì sao, nhưng dưới áp lực của hắn tôi chỉ có thể đem hình ra xóa. Còn tấm cuốicùng thì tôi nhân lúc Kim Ánh Minh đang lấy xe đạp, đem điện thoại đóng lại giữlại 1 tấm
“Đã xóa hết?” Kim ÁnhMinh dắt xe đạp ra trước mặt tôi hỏi
“Ừ……………”Tôi có chút ỉuxìu nhỏ giọng trả lời
“…………………” Kim Ánh Minhcũng không nói gì thêm chuẩn bị lên xe đạp rời đi
“Đợi……….đợi chút!” Tôiđột nhiên gọi hắn lại, nhưng không biết chính mình muốn nói cái gì , không khítrở nên cực kì ngượng ngịu
“Linh khỏe lắm.” Kim ÁnhMinh đột nhiên mở miệng
“Ừ.Tôi……………biết” Tôi cóchút kích động mở miệng “Anh……..anh thường ở đây hát?”
“……………….” Kim Ánh Minhvô biểu tình nhìn tôi nói “Không được nói……….cho người khác……..”
“Đổi lại…….một vấn đề”Trời ạ, lá gan của tôi thật sự càng lúc càng lớn, vậy mà cũng dám uy hiếp KimÁnh Minh
“Cái gì?” Kim ÁNh Minhtỏ ra không vui hỏi lại
“Sinh…………..sinh nhật?”
“ngày 25 tháng 10″
“Thích nhất cái gì?”Không biết vì sao tôi đột nhiên nhớ tới sô cô la Việt Mỹ nhờ tôi đưa đến
Kim Ánh Minh nghĩ nghĩnói “Bánh sừng bò”
Bánh sừng bò? Tôi khôngnghe lầm chứ! Bánh sừng bò?! Cái bánh bình thường như vậy lại là thứ hắn thíchnhất! Tôi lại vì hắn cảm thấy kinh ngạc
“Vậy…………” Tôi bị đòn “ánh sáng đông lạnh” từ ánh mắt của Kim Ánh Minh làm cho tất cả lời nói nhưmắc nghẹn ở cổ
“Tôi tuyệt đối sẽ khôngđem chuyện này nói cho người khác!” Tôi nói thêm
“Ừ……….” Kim Ánh Minh đứngdậy, hắn có vẻ như đã hòa hoãn lại tâm tình, khôi phục lại bộ dạng như cũ
Thời điểm về nhà đã hơn12 giờ, may mắn có Việt Mỹ gọi đến bênh vực, mẹ mới không bùng nổ bão cấp 20
Ánh mắt từ từ nhắm lại,di động chợt vang lên. Tôi sợ tới mức giật bắn người, trời ạ! Là Mông Thái Nhấtgọi đến!
“A lô………..” Tôi nơm nớplo sợ tiếp điện thoại
“Ma Thu Thu! Cô muốnchết a! Trễ như vậy còn không gọi điện thoại cho tôi!” Mông Thái NHất ở đầu dâybên kia nạt nộ
“Thực xin lỗi…………quá trễrồi”
“Hôm nay có phát hiệncái gì không?”
“À……à, có…………….”
“Được lắm, ngày may đếntrường học nói sau!” Mông Thái Nhất nói xong đột nhiên nhớ đến cái gì đó “Nhớrõ phải mang bữa sáng cho tôi”
“Hả? Vì……….”
Tôi nghi trong di độngtruyền ra tiếng “tút tút” , hết cách đành thở dài, mà hình ảnh Kim Ánh Minh làmngười lóa mắt khiến tôi không dám nhìn thẳng vào hắn lại luẩn quẩn thật lâutrong đầu.
“Ngày hôm qua có bị gìkhông?” Việt Mỹ buổi sáng đã sáp lại trước mặt tôi “Mẹ cô đã tra khảo tôi cảnữa ngày trời”
“Tôi…………tôi…………..” Tôinhớ tới thanh sô cô la còn trong túi mình chưa kịp giao cho Kim Ánh Minh
“Cô có giúp tôi đưa nóchưa?” Việt Mỹ hồng hồng nghiêm mặt vụng trộm hỏi tôi “Haha, toàn bộ nhờ cô”
Tôi ngơ ngác nhìn ViệtMỹ ngọt ngào hướng tôi vẫy vẫy tay, thực hâm mộ nàng có thể làm chủ được cảmxúc của mình . Từ trên trời bỗng giáng xuống một cái vỗ đầu thật mạnh cắt ngangsuy nghĩ của tôi
“Sao rồi, Kim Ánh Minhgiống với suy đoán của chúng ta là một tên đê tiện thiên hạ vô sỉ phải không?”Mông Thái Nhất hưng phấn nói
“À……tàm tạm………….” Khôngxong, sao tôi lại quên chuyện báo cáo với Mông Thái Nhất
“Là dọa dẫm hay trấn lộttài sản?”
“……………….”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ côthấy hắn giết người?” Ánh mắt hưng phấn của Mông Thái Nhất lóe sáng, lóe sáng
“Chơi bóng rổ………….” Nếutôi không mở miệng trả lời, không chừng thế chiến sẽ bùng nổ
“Chơi bóng rô? Kỹ thuậtchơi bóng của hắn nhất định rất tồi!Hừ hừ……….hắn còn phạm vào sai lầm nàokhông?”
“À………không!” Mỗi lần nóidối lòng tôi đều run lên đặc biệt lợi hại
“Không có gì khác?” MôngThái Nhất đối với câu trả lời này rất bất mãn, chân mày gắt gao nhíu lại
“A, còn có…………” Trướckhi Mông Thái Nhất nổi cơn lôi đình, tôi vội vàng lấp liếm bằng lời nói dối“Hắn thích………được người khác sờ vào mặt!Ha ha……”
“Thích người khác sờ vàomặt?!” Vẻ mặt giận dữ của Mông Thái Nhất liền bị sự kinh ngạc thay thế
“Ừ, ừ……….”tôi gật đầu tỏý khẳng định, vì sự sinh tồn của mình trong lòng thầm xin lỗi Kim Ánh Minh
“Hắn quả nhiên là mộttên công tử bột biến thái! Tôi đoán quả không sai!” Mông Thái Nhất ra vẻ mongchờ nói “Nhanh đưa bữa sáng lại đi!”
Tôi lấy ra trong túisách một ổ bánh ngọt, Mông Thái Nhất vẫn chưa vừa long muốn từ trong túi sáchtôi lấy ra thêm vài thứ nữa, tôi sợ tới mức tóm lấy miệng túi xách. May mắn làhắn có lòng từ bi chạy đến chỗ ngồi, bởi vì trong túi xách của tôi ngoại trừ sôcô la của Việt Mỹ ,còn có…..
Bánh sừng bò tôi chuẩnbị cho Kim ÁNh Minh
Thật không biết bản thânmình bị trúng tà gì, nói là đi mua bánh ngọt cho Mông Thái Nhất, lại chạy đếnrất nhiều cửa hàng bánh ngọt. Hiện tại, mọi loại bánh đều được rất đặc sắc,bánh sừng bò giản dị cơ hồ gần như muốn tuyệt tích. Mất thật nhiều thời giantìm kiếm, tôi mới tìm thấy nó ở một cửa hàng nhỏ cách trường học không xa
Tôi thừa dịp Mông TháiNhất không để ý, lén lút đem bành và sô cô la của Việt bỏ vào trong hộc bàn củaKim Ánh Minh. Tôi lo lắng nhìn Kim Ánh Minh ngồi xuống lại vội vàng quay đầugiả vờ học, nhưng kỳ thật một chữ cũng không đi vào đầu. Ngẩn ngơ thấy hắn nhìnđến bánh sừng bò trong hộc tủ, không biết hắn có vui hay không………Tôi khẩntrương lại hưng phấn chờ đợi
Hắn…….hắn nhìn………….
Kim Ánh Minh nâng mi,nhìn nhìn bánh, quay đầu nhìn tôi, không có biểu hiện nào là của vui sướng.Thật khó tưởng tượng được con người mị hoặc ngày hôm qua lại là cái tên chấtphát trước mắt
Thảm, có lẽ hắn sẽ từchối tôi, thật xấu hổ a! Trăm ngàn lần đừng để cho người biết mới tốt a! Da mặtmỏng manh của tôi lo lắng đỏ bừng
“Cảm ơn”
Tôi có nghe lầm khôngchớ! Vừa nãy là Kim Ánh Minh đang nói chuyện sao? Tôi kinh ngạc nhìn hắn, chỉthấy hắn đang tao nhã ăn bánh sừng bò tôi mua cho! Hắn tiếp nhận hảo ý của tôirồi! Ô ô ô ô…….tôi thật sự rất cảm động a!
Tâm tình cả ngày hôm naycủa tôi thật tốt, ngay cả cô Trầm hay lấy tôi ra trêu chọc tôi cũng không sao,đến cả tên Mông Thái NHất vô tâm kia cũng phát hiện
“Chuyện gì mà vui vậy?”Giờ tan học Mông Thí Nhất đến trước mặt tôi
“Không………….”
“A, tôi đã biết, sẻ con, thích tôi cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy a! ” Mông Thái Nhất đắcchí vỗ vỗ bả vai tôi “Nhớ rõ, ngày mai buổi chiều 3 giờ đến công viên Cẩm Tú,cô dám đến muộn nhất định sẽ chết!”
Trời ạ tôi đã quên mấtchuyện này. Tôi đi vội ra bên ngoài phòng học, suy nghĩ nên nói với mẹ vềchuyện ngày mai gặp hắn như thế nào. Việt Mỹ chờ tôi ở bên ngoài, xem ra lànàng muốn hỏi về chuyện đã nhờ tôi
“Nó…………….có vẻ không cótinh thần” Kim Ánh Minh vội vàng đi tới, giõng nói có vẻ lo lắng
Nó?
“Linh…………” Tôi hô nhỏ 1tiếng, lập tức xoay qua Việt Mỹ nói
“A…..thật xin lỗi, tôiphải…………đi trước, chờ tôi…………….a”
Tôi lập tức cùng Kim ÁnhMinh đi thẳng ra bãi đỗ xe, đẩy cửa ra quả nhiên Linh đã ỉu xìu nằm dài trênmặt đất
“Sẽ sẽ……………sẽ không…….bịbệnh? Ngày hôm qua…………..”
“Ừ…………..ngày hôm quacũng vậy!”
“Đi đi……….đếnthú………..y?” Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy
“……………” Người kia có vẻnhư muốn tự hỏi mình một chút “Đi thôi!”
Bầu trời mùa thu thật uám, lất phất rơi vài hạt mưa bụi. Tôi ngồi phía sau xe đạp của Kim Ánh Minh,một tay nắm lấy áo hắn, một tay ôm lấy Linh
Tôi cảm giác được KimÁnh Minh có chút mệt mỏi thở dốc, đi qua 2 con đường, rốt cuộc tôi mới thấy ởgóc đường một bệnh viện thú y
“Không sao rồi, chĩ làcó chút tiêu hóa không thông, 2 đứa đã cho nó ăn cái gì? Ha ha…” Dì nhìn bộdạng chật vật của chúng tôi bật cười
2 đứa tôi thoáng nhìnnhau, bởi vì trời mưa, mà đầu tóc của Kim Ánh Minh cũng lộn xộn, quần áo cũngkhông chỉnh tề, cà vạt cũng buông thả, tôi chắc cũng không hơn gì hắn………….
“Kim Ánh Minh!!!!!!Em yêuanh!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Kim ÁnhMinh!!!!!!!!!!!!Em yêu anh!!!!!!!!!!!!!”
“Kim ÁnhMinh!!!!!!!!!!!Kim Ánh Minh!!Kim Ánh Minh!!!!!!!!!”
“………………..”
A……………hình như là trựctiếp chạm vào giỏ …………….Kỹ thuật này tôi chỉ xem qua trong truyện tranh, hômnay lại có thể thấy được người biểu diễn! Hơn nữa người này lại là Kim ÁnhMinh!!!!Nhưng mà, hắn hắn hắn hắn…………hắn rất phong độ!!!!
Kim Ánh Minh đốivới lời kêu gọi của nữ sinh đều hoàn toàn dửng dưng , ngược lại , hắn còn lộ ravẻ mặt cực kì bình tĩnh, luyện tập xong vội vàng trở về phòng nghỉ
Đại khái mất khoảng 20phút, Kim Ánh Minh lại vội vã từ sân bóng rổ đi ra. Lúc này , trời đã tối đen,tôi đi theo phía sau Kim Ánh Minh, hắn hướng bãi đỗ xe đi , có lẽ là xemLinh.A, dọc đường đi lại có hai cô gái bày tỏ thất bại, kế tiếp là một namsinh………..Nam sinh? Không phải chứ?Namsinh cũng tìm hắn bày tỏ?
Tôi tránh ở góc đường tòmò đi qua, trời quá tối khiến tôi không thấy rõ họ đang làm gì, chỉ mơ hồ ngheđược “Buổi tối….xem phim…..tám giờ…………” Tôi nghe đến nhập thần, không xong! Hắnsao lại đi về hướng của tôi, tôi lập tức từ góc tường vọt ra
“Cẩn thận!” Tôi đập vàomột cái ôm “Cô sao lại luôn làm việc lỗ mãng như thế?”
“A……..thật xin lỗi”Giọng nói này sao lại nghe quen thuộc như vậy?Luôn? Tôi ngẩng đầu nhìn người
“Trễ thế này sao còn ởđây” Bắc Thần Tinh nhìn bản ghi chép trong tay tôi, sau đó lại hướng tôimỉm cười động viên “A………tôi đã biết, cô không phải là muốn tìm tên tiểu tử KimÁnh Minh kia chứ, nói cho cô biết, ở bãi đỗ xe có thể tim được người! Cô lên a,Ma Thu Thu muốn thu phục hắn cũng không dễ dàng!”
Ách?Hắn……….hình như làđã hiểu lầm cái gì rồi? Tôi suy nghĩ nữa ngày , mới giật mình một cái
hắn……..hắn hắn………khôngphải là có ý cho rằng tôi sẽ đưa thư tình cho Kim Ánh Minh chứ!!
Chờ cho tôi đuổi tới bãiđổ xe, thì đã không còn thấy bóng dáng của Kim Ánh Minh ở đâu nữa. Xong rồi,xong rồi, tôi đã có thể tưởng tượng được diện mạo nổi trận lôi đình của MôngThái Nhất vào ngày mai
Linh vô tư vừa lòng cuộnmình trong túi xách ngủ, bên cạnh còn có một ít sữa thừa và bánh . Ha ha, KimÁnh Minh kia vẫn nghỉ là mèo chỉ ăn hai loại thức ăn này đi? Tôi lại nghĩ đếnhình ảnh Kim Ánh Minh nghiêm túc hướng về phía tôi đặt tay lên ngực sau đó vươntay ra bảy tỏ sự cảm ơn, trong lòng tôi lại lăn tăn một thứ tình cảm ấm áp
Tôi ngồi chồm hỗm trênmặt đất vuốt ve Linh, A? Cái này là gì?! Tôi ở bên cạnh Linh lấy ra một món đồ
Mở ra cái bao cẩn thậnbọc bên ngoài tấm ván gỗ, oa…………thật đẹp
Đây là bức phác họa vẫnchưa hoàn thành, nhưng mà nhìn sơ sơ cũng có thể thấy được hình ảnh của một côgái đang ngồi ở bụi hoa vuốt ve mèo con. Meo trong bức tranh chính là Linh đangngủ, còn cô gái kia, động tác ấy………..giống như………….giống như………….Trời ạ! chẳnglẽ là tôi!?
Tôi lớn tiếng lắp bắpkinh hãi
Là ai? Ai là người vẽbức tranh này?! Tôi quan sát, trừng mắt thật lớn cẩn thận xem tới xem lui, cảkhuôn mặt gần như dán chặt vào bức tranh. Bức tranh này là của ai? Ngoại trừtôi và Kim Ánh Minh, người khác cũng không có đến nơi này……..Chẳng lẽ là tranhcủa Kim Ánh Minh?!!! Đôi mắt của tôi tưừng thật lớn, đối với bản thân mình hoàntoàn không thể tin
Tầm mắt của tôi dờixuống phía dưới cùng bức anh, phát hiện tác giả có kí tên là “Ming”
Đay là chữ ghét vầncủa “Minh”, chẳng lẽ thật sự là hắn…………Tôi vừa mừng lại vừa sợ, tôi cũngkhông biết bản thân mình rốt cuộc là đang chờ mong cái gì, chỉ cảm thấy tronglòng thỏa mãn, thật thỏa mãn..
Từ sau cái ngàyhôm qua mất hồn mất vía trở về nhà, cả người tôi gần như rơi vào trạng tháingây ngốc. Là hắn sao? Thật là hắn sao?
“Hắc, cô làm sao vậy?”
Một cái tay đột nhiên vỗvỗ vào vai tôi, làm tôi đang khẩn trương cao phải sợ tới mức kêu to
Hả? Tôi từ lúc nào đãđến của trường học a! Một cô gái đang bối rối đứng bên cạnh tôi, hiểnnhiên nàng cũng bị tôi làm cho giật mình , cánh tay chạm nhẹ vào bả vai tôi bấtđộng, cả người sững sờ ở một chỗ. Đây không phải là lệ thủy thiên sứ Việt Mỹtôi gặp lần trước sao?
“A………..thật xin lỗi! côcó sao không?” Tôi áy náy nói
“Phù…………làm tôi giật cảmình! Cô làm sao vậy?” Việt Mỹ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực an ủi chính mình, có chút ýtứ trách cứ tôi
“Tôi, tôi…………………” Tôi ấpúng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào
“Nếu có chuyện gì tôi cóthể giúp đỡ thì cứ việc nói nha, đừng khách khí” Việt Mỹ thân mật đối với tôimỉm cười, nụ cười kia lại ngọt như mật đường
“Cô, tôi……………” Đối mặtvới nụ cười xinh đẹp của Việt Mỹ, tôi có chút luống cuống chân tay
Ở trung học Hayakawa,phần lớn học sinh ở đây đều là con của người có tiền, còn đối với những kẻ bìnhthường như tôi mà nói, từ trước đến giờ bọn họ chỉ cười nhạt. Xem khí chất củaViệt Mỹ, thì nàng nhất định cũng thiên kim đại tiểu thư đi! Nhưng mà, nàng lạichủ động cùng tôi vướn tay chào hỏi , học ở đây cũng đã lâu như vậy, mặc dù cóthân phận là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng vẫn nguyện ý làm bạn với tôi! Vìthế tôi mới kinh ngạc không thôi
“Cũng sắp trễ rồi, côcòn thời gian ngây ngốc sao? Mau lấy huy hiệu trường ra đi” Việt Mỹ hỏi
Lúc này tôi mới pháthiện, ở trên tay phải Việt Mỹ đang đeo một cái phù hiệu, mặt trước viết 3 chữ“trực nhật sinh ” (*ý nghĩa giống với sao đỏ)
“Cô muốn ghi tên tôi vàosao?” Tôi vẻ mặt đau khổ
“Theo đạo lý là vậy!”Việt Mỹ nghiêm túc nói
Lòng “thịch” mộttiếng, rồi trầm xuống……..Tiêu đời! Xem ra cuộc sống trung học của tôi sẽ bịdính vết nhơ xấu này mãi
“Nhưng mà…………..”Việt Mỹnhìn thấy bộ dạng muốn khóc của tôi, đột nhiên biểu tình biến đổi, ánh mắt nửamở nửa khép , tinh nghịch nói “Hôm nay, cô sẽ là một trường hợp đặc biệt”
“Thật sao?” Tôi mừng rỡ
“Ừ! Chúng ta là bạn bè!Nhưng mà chỉ có hôm nay thôi nha!” Việt Mỹ gật gật đầu, cười như Thiên Sứ
“Cám ơn cô………” tôi thiếuchút nữa đã xúc động đến nỗi cho nàng một cái ôm
“Ma Thu Thu! Cô ở đâylàm gì chứ?!” Phía sau tôi truyền đến một giọng nói hung dữ
Giọng nói này tôi đã quáquen thuộc,lòng nặng nề trầm xuống. Chạy mau! Đầu tôi lúc này chỉ còn lại cóhai chữ đó, nhưng tôi vừa chạy được vài bước đã bị bất động tại chỗ 1 cách khóhiểu ! Tôi nhìn lại, Mông Thái Nhất kia cánh tay đang nắm lấy vạt áo của tôi
Bị Mông Thái Nhất václên đi thẳng vào phòng học, bạn học trong lớp đang xì xào bàn tán liền phát ramột trận tiếng cười miệt thị. Trời ạ! không còn mặt mũi nào gặp người, tôi thựchận không thểm đem tên chết tiệt này xé nát! Tôi nghĩ đến tôi hiện tại nhấtđịnh mặt cũng đỏ bừng như mông khỉ rồi
“Im lặng cho tôi! Khôngcho cười!” Mông Đại thiếu gia ra oai, khiến mọi người thở lớn cũng không dámthở, trong phòng học nhất thời im lặng
Hắn là đang bảo vệ tôi?Tôi len lén nhìn thoáng qua Mông Thái Nhất, chỉ thấy mặt hắn ửng đỏ, liếc mắtnhìn tôi 1 cái “Chỉ có tôi mới có thể chê cười cô, ngoài ra ai cũng không cóthể! Quên đi, hôm nay quên đi………….”
Không phải chứ, hôm naylại may mắn có thể thoát được một kiếp nạn sao? Tôi thở dài, vô lực ngồi vàochỗ
Tôi nghiêng nghiêng đầuliền thấy được Kim Ánh Minh đang xem tạp chí, vừa nãy còn có chút hi vọng hắncó thể giúp tôi, không ngờ hắn lại giả bộ không biết tôi, nghiêng đầu đi xembáo! Đúng là tên không có nhân tính, làm cho tôi cả ngày hôm qua mệt mỏi vìchuyện bức tránh đến mất ăn mất ngủ
“Bíp bíp bíp……bíp bípbíp………..”
Điện thoại ở túi áo tôiđột nhiên vang lên, tôi lập tức cảm giác được ánh mắt đối địch đang tập trung ởtrên người mình, tôi vội vàng lấy nó ra
“A lô………..” Tôi trốn ởphía dưới bàn học hạ giọng
“Ngày kia , 3 giờchiều đợi tôi ở công viên Cẩm Tú” Một giọng nói bá đạo từ trong máy truyền ra
“Mông…Mông Thái Nhất?”Tôi có chút không tin ở lỗ tai mình, hắn không phải đang ở trong phòng học sao?Sao lại gọi cho tôi? Tôi nhìn lại, gì? Người đâu?
“Nhớ kỹ không được đếnmuộn! Nếu không cô gặp xui xẻo lớn!”
“A………..tôi đã biết ………”tôi chuẩn bị cúp máy
“Còn nữa!”
“Cô kềm chặt Kim ÁnhMinh cho tôi”
“Được”
“Đợi chút………”
“Hả?”
“Ngày kia ………….phải ănmặc đẹp 1 chút………..”Giọng nói Mông Thái Nhất đột ngột nhỏ xuống
“Vì sao?”
“Ít nói nhảm lại!” Nếunhư ngày mai cô vẫn như mọi khi ăn mặc cẩu thả, cô nhất định phải chết!” MôngThái Nhất vừa rống xong đã vội vàng cúp máy
Tôi một bên xoa xoa lỗtai bị sóng siêu âm của Mông Thái Nhất làm đau , một biên nhìn vào Mông TháiNhất đang nghiêm sắc mặt đi vào lớp . Chẳng lẽ cái lần mặc thử đồ xấu mặt đóhắn vẫn không thể quên sao? Nhớ đến câu cuối cùng của Mông Thái Nhất, lòng tôinặng nề hơn một ngày
Tan học vì hoàn toànchấp hành mệnh lệnh của Mông đại gia, tôi lại lặng lẽ đi theo phía sau Kim ÁnhMinh, nửa đường lại bị một người chặng lại
“Việt Mỹ?” Tôi có chútkinh ngạc nhìn người
“Ách………Ma Thu Thu, có phải cô ngồi ở bên cạnh Kim Ánh Minh không?Có thể giúp tôi đem vật này đưacho hắn” Việt Mỹ lấy từ trong túi ra một gói sô cô la được đóng gói tinh xảo
“Cô…………” Tôi vụng trộmnhìn nàng một cái, ngày hôm đó nàng vì Kim Ánh Minh mà trốn tránh ở toa létkhóc sao?
Bất quá ai cũng không cựtuyệt được lời khẩn cầu của Thiên Sứ, hơn nữa nàng cũng gật đầu giúp tôi chedấu chuyện xấu, không hỏi qua nguyên nhân nàng cũng hướng tôi mập mờ trừng mắtnhìn
Đem hết toàn lực đạpchiếc xe đap nhỏ, tôi cố gắng bám theo phía sau Kim Ánh Minh. Mệt mỏi…….nửa giờsau, hắn rốt cục mới ngừng lại , tôi ở phía sau gần như hạ huyết áp
Trời, hắn không trở vềnhà, chạy xa đến một nơi như vậy để làm gì chứ? Ngã tư bên kia đường lóe ra ánhsáng tím hồng, tất cả đều là quán bar
Gì? Quán bar? Tôi chotới bây giớ vẫn chưa từng đến! Chờ cho tôi phục hồi tinh thần tìm kiếm bóngdáng Kim Ánh Minh, thì lại phát hiện hắn đang hướng vào một quán bar tên “HotLine” đi vào
Hắn vào nơi đó làm gì??Uống rượu?? Nội quy học sinh không phải đã có quy định cấm vào quán bar sao?Tại sao hắn còn đi vào? Nếu bị phát hiện, hình phạt sẽ cực kì nghiêm khắc a!
Mặc kệ là vì nguyên nhântheo dõi hay vì lý do cá nhân của tôi cũng được, tóm lại tôi vẫn phải nhanhchóng theo sau hắn
Đến cửa quán bar, tôikiểng chân hướng vào bên trong xem xét, hi vọng có thể nhìn thấy Kim Ánh Minh.Nhưng mà ở trong nơi này thật sự nhiều người , người đã nhiều lại không ngừngcó người từ bên ngoài đi vô, tôi lại không may bị một đám phụ nữ điên cuồngcuốn vào!
Trong quán bar tối om,chỉ lóe ra vài ngọn đèn nhưng căn bản vẫn không đủ để nhìn thấy rõ người bêncạnh. Ở trung tâm quán bar là một sân khấu hình tròn, một vài cô gái ăn mặcthiếu vải đang ra sức uốn mình như rắn trên đó. Âm nhạc ở đây so với tiếng nóicủa đám phụ nữ còn lớn hơn, làm cho lỗ tai của tôi phải sinh đau
Đột nhiên âm nhạc ồn àodừng lại, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng lòe loẹt chủ trì tiết mục,lên sân khấu lớn tiếng nói
“Xin các vị tiên sinh vàtiểu thư yên lặng!”
Quán bar huyên náo dầndần im ắng trở lại. Người chủ trì đợi cho tất cả mọi người đều nhìn hắn , liềnhạ giọng thần bí nói
“Người các vị chờ đợi đãlâu sẽ xuất hiện……………..Hoan nghênh Shadow!”
Người chủ trì vừa tuyếnbố xong liền rời khỏi sân khấu . Bên trong quán bar nhất thời vỗ tay như sấmdậy, tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô liên tiếp
Trên sân khấu một lànkhói trắng xuất hiện, một tiếng nói trong suốt , tinh khiết tràn ngập từtính vang vọng ở vũ đài, mọi người ở đây đều say mê lắng nghe, dần dần chínhtôi cũng chìm vào giọng hát rất tự nhiên này
Khói trắng dần tan đi,làm cho một hình ảnh mà vô luận thế nào tôi cũng không dám tin xuất hiện!!!
Kim Ánh Minh!!!! Ngườingồi ở chính giữa vũ đài vừa đàn piano vừa hát hiển nhiên là Kim Ánh Minh!!!!
Một đầu hỗn loạn bùngnổ, chỉ một bộ quần áo trắng đơn giản, nhưng lại làm cho sóng mũi thẳng thướmcủa hắn cùng góc viền môi sắc sảo dưới ánh đèn lại tỏa ra hào quang bức người
Kim Ánh Minh hờ hững mộtchút không để ý mọi người ở dưới đang phát cuồng vì hắn. Thản nhiên hướng vũđài chuyển mắt , ở trong ánh mắt của hắn là sự thờ ơ ngang ngạnh cùng vẻ lôicuốn gợi cảm. Lời hát của hắn vừa cất lên, ngón tay thon dài cũng nhanh chóng ởtrên phím đàn tấu lên giai điệu
A! Là “Dĩ phụ chi danh”của Châu Kiệt Luân ! Quả thực chính là tiết tấu này!!!
Theo tiếng ca của hắn,toàn bộ vũ đài như tản mát ra ánh sáng chói mắt, làm cho mỗi người cảm thấythân thể mình như thiêu đốt, độ nóng trên vũ đài vẫn tiếp tục lan sang xungquanh, dẫn phát ra từng đợt sóng nhiệt
Mà trung tâm của nguồnsáng chính là Kim Ánh Minh!!!!
“A!………………” Tiếng thétchói tai như thủy triều nhanh chóng bao phủ lấy tôi, để cho tôi tạm thời quênhết tất cả cầm lấy di động đối với hình ảnh Kim Ánh Minh trên sân khấu rasức chụp hình
“Tiểu thư!! Vị tiểu thưnày!! Vị bạn học này…………” Bảo vệ nghiêm túc nhưng không mất đi lịch sự nói vớitôi ” Thực xin lỗi, nơi này không phải là chỗ cho người dưới 18 đi vào, cho nênthật có lỗi, mời cô rời đi”
Nhưng………nhưng mà kẻ biểudiễn trên sân khấu kia cũng chưa đủ 18 a. Tuy nhiên tôi cũng không dám nói rakhỏi miệng, theo lời “mời” của bảo vệ đại ca rời quán bar
Đứng bên ngoài quán bar,tôi trì trệ ko muốn rời đi, đứng ở cửa bồi hồi, trong đầu truyền lại đoạn biểudiễn ngấn của Kim Ánh Minh khiến nhiệt lực trên người tôi thật lâu cũng khôngthể tiêu tán. Chính tôi cũng không biết rõ, đến tột cùng là bởi vì nhiệm vụtheo dõi đang mang trên người hay là vì nguyên nhân khác, vẫn muốn chờ hắn
Lạnh quá! Không khí buổitối đặc biệt lạnh, tôi cố gắng lui vào một góc. Không biết thời gian đã trôiqua bao nhiêu, tiếng hoan hô bên trong kia nhỏ dần, đám người cũng tốp năm tốpba đi ra ngoài , nhưng lại trước sau như một không nhìn thấy được bóng hình củaKim Ánh Minh
“Kim Ánh Minh” Dù biếtchính mình không nên làm thế nhưng tôi vẫn thu dũng khí lại gọi hắn
Kim Ánh Minh dường nhưkinh ngạc, nhưng rất nhanh hồi phục bình tĩnh
“Là cô?”
“Phải…….đúng vậy. Vừarồi nhìn thấy anh biểu diễn, hay………..hay quá!”
“Cô tới làm gì chứ?” KimÁnh Minh cảnh giác nhìn tôi
“Tôi….tôi…………….” Độtnhiên phát hiện chính mình thật ngốc, cư nhiên chưa đánh đã khai “Điđường…………đi ngang quang………….”
“”Sao cô lại vào được?”Kim ÁNh Minh hoài nghi hỏi
“Tôi………tôi là người đẩyvào! Không tin, anh xem tôi chụp………….thật nhiều ảnh!” Tôi chờ mong đầy cõi lònglấy điện thoại cầm tay ra, đem ảnh chụp mở ra cho hắn xem
“Xóa hết”
“A?” Tôi hoài nghi bảnthân mình nghe lầm
“Xóa hết!” Sắc mặt KimÁnh Minh trầm xuống
Tuy rằng không biết rõvì sao, nhưng dưới áp lực của hắn tôi chỉ có thể đem hình ra xóa. Còn tấm cuốicùng thì tôi nhân lúc Kim Ánh Minh đang lấy xe đạp, đem điện thoại đóng lại giữlại 1 tấm
“Đã xóa hết?” Kim ÁnhMinh dắt xe đạp ra trước mặt tôi hỏi
“Ừ……………”Tôi có chút ỉuxìu nhỏ giọng trả lời
“…………………” Kim Ánh Minhcũng không nói gì thêm chuẩn bị lên xe đạp rời đi
“Đợi……….đợi chút!” Tôiđột nhiên gọi hắn lại, nhưng không biết chính mình muốn nói cái gì , không khítrở nên cực kì ngượng ngịu
“Linh khỏe lắm.” Kim ÁnhMinh đột nhiên mở miệng
“Ừ.Tôi……………biết” Tôi cóchút kích động mở miệng “Anh……..anh thường ở đây hát?”
“……………….” Kim Ánh Minhvô biểu tình nhìn tôi nói “Không được nói……….cho người khác……..”
“Đổi lại…….một vấn đề”Trời ạ, lá gan của tôi thật sự càng lúc càng lớn, vậy mà cũng dám uy hiếp KimÁnh Minh
“Cái gì?” Kim ÁNh Minhtỏ ra không vui hỏi lại
“Sinh…………..sinh nhật?”
“ngày 25 tháng 10″
“Thích nhất cái gì?”Không biết vì sao tôi đột nhiên nhớ tới sô cô la Việt Mỹ nhờ tôi đưa đến
Kim Ánh Minh nghĩ nghĩnói “Bánh sừng bò”
Bánh sừng bò? Tôi khôngnghe lầm chứ! Bánh sừng bò?! Cái bánh bình thường như vậy lại là thứ hắn thíchnhất! Tôi lại vì hắn cảm thấy kinh ngạc
“Vậy…………” Tôi bị đòn “ánh sáng đông lạnh” từ ánh mắt của Kim Ánh Minh làm cho tất cả lời nói nhưmắc nghẹn ở cổ
“Tôi tuyệt đối sẽ khôngđem chuyện này nói cho người khác!” Tôi nói thêm
“Ừ……….” Kim Ánh Minh đứngdậy, hắn có vẻ như đã hòa hoãn lại tâm tình, khôi phục lại bộ dạng như cũ
Thời điểm về nhà đã hơn12 giờ, may mắn có Việt Mỹ gọi đến bênh vực, mẹ mới không bùng nổ bão cấp 20
Ánh mắt từ từ nhắm lại,di động chợt vang lên. Tôi sợ tới mức giật bắn người, trời ạ! Là Mông Thái Nhấtgọi đến!
“A lô………..” Tôi nơm nớplo sợ tiếp điện thoại
“Ma Thu Thu! Cô muốnchết a! Trễ như vậy còn không gọi điện thoại cho tôi!” Mông Thái NHất ở đầu dâybên kia nạt nộ
“Thực xin lỗi…………quá trễrồi”
“Hôm nay có phát hiệncái gì không?”
“À……à, có…………….”
“Được lắm, ngày may đếntrường học nói sau!” Mông Thái Nhất nói xong đột nhiên nhớ đến cái gì đó “Nhớrõ phải mang bữa sáng cho tôi”
“Hả? Vì……….”
Tôi nghi trong di độngtruyền ra tiếng “tút tút” , hết cách đành thở dài, mà hình ảnh Kim Ánh Minh làmngười lóa mắt khiến tôi không dám nhìn thẳng vào hắn lại luẩn quẩn thật lâutrong đầu.
“Ngày hôm qua có bị gìkhông?” Việt Mỹ buổi sáng đã sáp lại trước mặt tôi “Mẹ cô đã tra khảo tôi cảnữa ngày trời”
“Tôi…………tôi…………..” Tôinhớ tới thanh sô cô la còn trong túi mình chưa kịp giao cho Kim Ánh Minh
“Cô có giúp tôi đưa nóchưa?” Việt Mỹ hồng hồng nghiêm mặt vụng trộm hỏi tôi “Haha, toàn bộ nhờ cô”
Tôi ngơ ngác nhìn ViệtMỹ ngọt ngào hướng tôi vẫy vẫy tay, thực hâm mộ nàng có thể làm chủ được cảmxúc của mình . Từ trên trời bỗng giáng xuống một cái vỗ đầu thật mạnh cắt ngangsuy nghĩ của tôi
“Sao rồi, Kim Ánh Minhgiống với suy đoán của chúng ta là một tên đê tiện thiên hạ vô sỉ phải không?”Mông Thái Nhất hưng phấn nói
“À……tàm tạm………….” Khôngxong, sao tôi lại quên chuyện báo cáo với Mông Thái Nhất
“Là dọa dẫm hay trấn lộttài sản?”
“……………….”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ côthấy hắn giết người?” Ánh mắt hưng phấn của Mông Thái Nhất lóe sáng, lóe sáng
“Chơi bóng rổ………….” Nếutôi không mở miệng trả lời, không chừng thế chiến sẽ bùng nổ
“Chơi bóng rô? Kỹ thuậtchơi bóng của hắn nhất định rất tồi!Hừ hừ……….hắn còn phạm vào sai lầm nàokhông?”
“À………không!” Mỗi lần nóidối lòng tôi đều run lên đặc biệt lợi hại
“Không có gì khác?” MôngThái Nhất đối với câu trả lời này rất bất mãn, chân mày gắt gao nhíu lại
“A, còn có…………” Trướckhi Mông Thái Nhất nổi cơn lôi đình, tôi vội vàng lấp liếm bằng lời nói dối“Hắn thích………được người khác sờ vào mặt!Ha ha……”
“Thích người khác sờ vàomặt?!” Vẻ mặt giận dữ của Mông Thái Nhất liền bị sự kinh ngạc thay thế
“Ừ, ừ……….”tôi gật đầu tỏý khẳng định, vì sự sinh tồn của mình trong lòng thầm xin lỗi Kim Ánh Minh
“Hắn quả nhiên là mộttên công tử bột biến thái! Tôi đoán quả không sai!” Mông Thái Nhất ra vẻ mongchờ nói “Nhanh đưa bữa sáng lại đi!”
Tôi lấy ra trong túisách một ổ bánh ngọt, Mông Thái Nhất vẫn chưa vừa long muốn từ trong túi sáchtôi lấy ra thêm vài thứ nữa, tôi sợ tới mức tóm lấy miệng túi xách. May mắn làhắn có lòng từ bi chạy đến chỗ ngồi, bởi vì trong túi xách của tôi ngoại trừ sôcô la của Việt Mỹ ,còn có…..
Bánh sừng bò tôi chuẩnbị cho Kim ÁNh Minh
Thật không biết bản thânmình bị trúng tà gì, nói là đi mua bánh ngọt cho Mông Thái Nhất, lại chạy đếnrất nhiều cửa hàng bánh ngọt. Hiện tại, mọi loại bánh đều được rất đặc sắc,bánh sừng bò giản dị cơ hồ gần như muốn tuyệt tích. Mất thật nhiều thời giantìm kiếm, tôi mới tìm thấy nó ở một cửa hàng nhỏ cách trường học không xa
Tôi thừa dịp Mông TháiNhất không để ý, lén lút đem bành và sô cô la của Việt bỏ vào trong hộc bàn củaKim Ánh Minh. Tôi lo lắng nhìn Kim Ánh Minh ngồi xuống lại vội vàng quay đầugiả vờ học, nhưng kỳ thật một chữ cũng không đi vào đầu. Ngẩn ngơ thấy hắn nhìnđến bánh sừng bò trong hộc tủ, không biết hắn có vui hay không………Tôi khẩntrương lại hưng phấn chờ đợi
Hắn…….hắn nhìn………….
Kim Ánh Minh nâng mi,nhìn nhìn bánh, quay đầu nhìn tôi, không có biểu hiện nào là của vui sướng.Thật khó tưởng tượng được con người mị hoặc ngày hôm qua lại là cái tên chấtphát trước mắt
Thảm, có lẽ hắn sẽ từchối tôi, thật xấu hổ a! Trăm ngàn lần đừng để cho người biết mới tốt a! Da mặtmỏng manh của tôi lo lắng đỏ bừng
“Cảm ơn”
Tôi có nghe lầm khôngchớ! Vừa nãy là Kim Ánh Minh đang nói chuyện sao? Tôi kinh ngạc nhìn hắn, chỉthấy hắn đang tao nhã ăn bánh sừng bò tôi mua cho! Hắn tiếp nhận hảo ý của tôirồi! Ô ô ô ô…….tôi thật sự rất cảm động a!
Tâm tình cả ngày hôm naycủa tôi thật tốt, ngay cả cô Trầm hay lấy tôi ra trêu chọc tôi cũng không sao,đến cả tên Mông Thái NHất vô tâm kia cũng phát hiện
“Chuyện gì mà vui vậy?”Giờ tan học Mông Thí Nhất đến trước mặt tôi
“Không………….”
“A, tôi đã biết, sẻ con, thích tôi cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy a! ” Mông Thái Nhất đắcchí vỗ vỗ bả vai tôi “Nhớ rõ, ngày mai buổi chiều 3 giờ đến công viên Cẩm Tú,cô dám đến muộn nhất định sẽ chết!”
Trời ạ tôi đã quên mấtchuyện này. Tôi đi vội ra bên ngoài phòng học, suy nghĩ nên nói với mẹ vềchuyện ngày mai gặp hắn như thế nào. Việt Mỹ chờ tôi ở bên ngoài, xem ra lànàng muốn hỏi về chuyện đã nhờ tôi
“Nó…………….có vẻ không cótinh thần” Kim Ánh Minh vội vàng đi tới, giõng nói có vẻ lo lắng
Nó?
“Linh…………” Tôi hô nhỏ 1tiếng, lập tức xoay qua Việt Mỹ nói
“A…..thật xin lỗi, tôiphải…………đi trước, chờ tôi…………….a”
Tôi lập tức cùng Kim ÁnhMinh đi thẳng ra bãi đỗ xe, đẩy cửa ra quả nhiên Linh đã ỉu xìu nằm dài trênmặt đất
“Sẽ sẽ……………sẽ không…….bịbệnh? Ngày hôm qua…………..”
“Ừ…………..ngày hôm quacũng vậy!”
“Đi đi……….đếnthú………..y?” Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy
“……………” Người kia có vẻnhư muốn tự hỏi mình một chút “Đi thôi!”
Bầu trời mùa thu thật uám, lất phất rơi vài hạt mưa bụi. Tôi ngồi phía sau xe đạp của Kim Ánh Minh,một tay nắm lấy áo hắn, một tay ôm lấy Linh
Tôi cảm giác được KimÁnh Minh có chút mệt mỏi thở dốc, đi qua 2 con đường, rốt cuộc tôi mới thấy ởgóc đường một bệnh viện thú y
“Không sao rồi, chĩ làcó chút tiêu hóa không thông, 2 đứa đã cho nó ăn cái gì? Ha ha…” Dì nhìn bộdạng chật vật của chúng tôi bật cười
2 đứa tôi thoáng nhìnnhau, bởi vì trời mưa, mà đầu tóc của Kim Ánh Minh cũng lộn xộn, quần áo cũngkhông chỉnh tề, cà vạt cũng buông thả, tôi chắc cũng không hơn gì hắn………….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.