Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 3 - Chương 4

Quách Ni GirlneYa

15/05/2013

“Các người………..đang làmgì vậy?!”

Giọng nói này nghe thậtquen tai! Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn

Mông Thái Nhất!!!!

Hắn chỉ mở to hai mắtnhìn đống “Kỳ quan” trước mặt!! Sao lại là hắn?! Hắn sao lại có thể tới nơinày?!!

“Sẻ con, đúng làcô…………….” Mông Thái Nhất vừa thấy , lập tức xông lên đem tôi ôm vào ngực

“Các người từ từ nóichuyện! Chúng tôi đi ra ngoài tản bộ trước”

Mộc tiên sinh lôi kéoBắc Nguyên Ái còn chưa hiểu rõ chuyện cùng Bính thúc, rời khỏi lều

Mông Thái Nhất gặp tôivẫn cúi đầu không nói lời nào , liền nổi lửa la lớn ” Cô muốn chết a Ma ThuThu! Tự dưng ko nói ko rằng biến mất!!”

“………………”

“Nói chuyện a !! Cô cóbiết tôi luôn đi tìm cô hay không!! Nhìn xem cô……….không ở bên cạnh tôi đã trởnên càng ngày càng xấu………….”

Tại sao………………tạisao………………..

Tại sao lại xuấthiện……………..để tôi nhớ về cái thế giới đã bị vỡ nát kia…………..

Tại sao lại đi tìmtôi……………….một sẻ con không đáng cho mọi người phỉ nhổ…………..

Tại sao, kẻ rõ ràng bịtổn thương là tôi ……………….nhưng hắn tựa hồ so với tôi còn đau hơn……………..hắn làMông Thái Nhất tùy tiện a………….

Tôi cảm thấy trong lòngê ẩm, trống rỗng, tê dại , hoang mang, rối bời………………

“Theo tôi trở về!” MôngThái Nhất kia trước sau như một quật cường nói tuy nhiên trong miệng vẫn lộ mộttia là lạ khiến tôi hoài nghi đó là khẩn cầu

Trở về? Trở về đâu?

Trở về cái nhà khônggiống nhà? Hay là trở về cái trường đã đuổi học tôi?

Tôi lắc lắc đầu

“Trở về!” Mông Thái Nhấthướng tôi rống to

Tôi kiên định lắc đầu,nước mắt chảy xuống

Mông Thái Nhất túm lấycánh tay tôi, dùng sức đem tôi kéo ra bên ngoài. Cơ hồ là đang gầm thét

“Trở về! Có nghe thấykhông?! Tôi kêu cô trở về!!”

“Không……….không………….tôikhông………..không trở về…………..” Tôi liều mạng tóm lấy bất cứ vật gì có thể tómđược bên cạnh, lớn tiếng thét chói tai

“Xin………..xinanh………….Mông Thái Nhấ………….tôi…………….sợ………………”

Không!! Tôi không muốntrở lại cái nơi đáng sợ kia

Luôn ra sức giãy dụa,đột nhiên tôi lại bị đẩy té ngã trên mặt đất

Mông Thái Nhất buông taytôi ra, gắt gao nhìn chằm chằm tôi

Bi thương, phẫn nộ, chờđợi , từ trong mắt hắn hướng tôi mãnh liệt ập tới , khiến tôi cảm thấy khôngthể kháng cự

Mông Thái Nhất môi runrun , ánh mắt trở nên hồng hồng . Làm tôi cho rằng mắt của hắn khoảng một giâynữa , lệ sẽ mau rơi xuống , hắn không chút do dự rời khỏi tôi, chạy nhanh rakhỏi lều

Hắn đi rồi…………mất mát vôtận đánh úp vào lòng tôi, lòng lập tức trở thành trống rỗng

“Hắn là ai vậy? Đụngphải tôi cũng không nói 1 tiếng xin lỗi……………các người sao lại thế này?”

Bắc Nguyên Ái tỷ xoamông đi vào lều, theo sau là Mộc Tiên sinh

Tôi khổ sở lắc lắc đầu.Bắc Nguyên Ái tỷ vốn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị Mộc tiên sinh ngăn cản

Tôi như người vừa trảiqua đại nạn, cả người vô lực, nước mắt cũng hùng dũng tuôn ra

Bắc Nguyên Ái tỷ ở bêncạnh không ngừng cằn nhằn liên miên, bính thúc lại dị thường nghe lời nàng,giúp tôi đưa khăn tay

Lúc tôi nghĩ nước mắtvẫn sẽ tiếp tục rơi xuống không ngừng, trước cửa lại đột ngột xuất hiện 1 tiếngkêu to:

“Mở cửa! tôi tới rồi!!muốn chết a!!”

Là giọng nói của MôngThái Nhất!! Làm sao có thể làm hắn? Làm sao có thể là hắn?!!

“Ở địa bàn của ta còndám kiêu ngạo như vậy!”

Bác Nguyên Ái tỷ giầychưa kịp mang, đã nổi trận lôi định vọt ra cửa giáo huấn cái tên xú tiểu tửkhông hiểu phép tắc kia, Mông Thái Nhất đường đường chính chính cõng theo mộtcái ba lô siêu cấp lớn tiến vào lều

“Ha! Sẻ con! Mới nửangày không thấy tôi , đã nhớ tôi như vậy! Không cần cô ở ban ngày ban mặt giảquỷ dọa người a!”

“Muốn chết! Xú tiểu tửnày, sao lại chạy tới nơi này làm gì chứ?!” Bắc Nguyên Ái nhớn nhát túm lấy lỗtai Mông Thái Nhất “Là muốn bắt nạt Ma Thu Thu của chúng ta phải không?”



“Buông tay ra bà già!!Rất đau…! Buông tay!!! Tôi muốn chuyển đến đây!”

“Chuyển đến đây?” BắcNguyên Ái tỷ kinh ngạc nhìn hắn, tôi thì kinh ngạc quên khóc

Mông Thái Nhất rốt cuộccũng dứt khỏi “Ma trảo” của Bắc Nguyên Ái tỷ . Hắn vừa xoa xoa cái lỗ tai hồnghồng vừa bị xách , vừa lớn tiếng nói rõ từng chữ

“Đúng vậy a! Tôi . Muốn. Chuyển . Đến . Đây!”

Không thể…………..

“Không thể!!” Bắc NguyênÁi tỷ hướng hắn gầm to

“Hừ! Tôi nói muốn ở lạithì sẽ ở lại!! Bà đừng có dài dòng!” Mông Thái Nhất ngã người lên giường bấtđộng

“Ngươi………………ngươi cưnhiên dám nói ta dài dòng……………..xú tiểu tử, ngươi muốn chết…….A……………ngươi cưnhiên còn dám nằm trên giường của ta…………A……………Dra giường Pháp của ta……………….”

Bắc Nguyên Ái tỷ lấy mộtcái dép hướng về đầu Mông Thái Nhất mà ném, ai ngờ Mông Thái Nhất thân thể linhhoạt né tránh, dép lê lại vô tư nên vào đầu Mộc tiên sinh đang hướng về lều mởcửa

“Là ai?” Mộc tiên sinhthản nhiên tươi cười trên mặt ẩn chứa một trận cuồng phong thật lớn

“À……………..” Bắc Nguyên Áitỷ đỏ cả mặt không dám thừa nhận

“Là tôi………….” Mông TháiNhất lười biếng bất động mở miệng ” Không cẩn thận trượt tay một chút”

Ách? Tôi cùng Bắc NguyênÁi tỷ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn ngoan ngoãn quay về phía Mộc tiên sinh gánhtội, sau đó lại vụng trộm hướng về chúng tôi làm cái mặt quỷ

“Tôi__________muốn___________ở___________lại________!”

Vị khách không mờimà đến – Phần 1

Tôi vừa hưởng thụ ánhsáng mặt trời ấm áp của một ngày mùa thu, vừa mang theo giấy vệ sinh của BắcNguyên Ái tỷ vô điều kiện quyên tặng , một mình hướng Hồng Kiều Động Thiên đi

“Loảng xoảng………loảngxoảng…………”

Tôi mạnh mẽ quay đầulại, phía sau không có một bóng người…………….chỉ có một cái lon nhẹ nhàng lăntrên mặt đất………..Không……………….

………………không phải chứ?Câu chuyện ma của Bắc Nguyên Ái tỷ ngày hôm qua lại hiện về thật sinh động , nữnhân vật chính kia cũng bị nó bám lấy từ phía sau…………..

Tim càng đập càng mạnh,tôi một đường hướng về Hồng Kiều Động Thiên chạy như điên . Tôi bị dọa đến mấthồn mất vía , thất kinh xốc cả lều trại lên

“Đánh chết ngươi!!!………tađánh chết ngươi, tên biến thái này!……………..”

“Tốt tốt……………….đánha………………..”

Tôi vừa tiến vào lềutrại, từ trên trời đã giáng xuống 1 cái chổi , cây lau nhà, cần câu cá, cũngkhông chút nào ………..lưu tình hướng lên người tôi đánh tới

“Tôi………..làtôi…………..”Tôi bị chuyện hiện tại dọa làm cho phát sợ , chỉ có thể ôm đầu bịđánh cho đầy đất lăn lộn

“Ngươi cái gì?!ta đánhchết ngươi đồ biến thái này…………..dám theo dõi ta!!……………” Giọng nói Bắc NguyênÁi tỷ đầy vẻ giận dũ

“Ngừng…………ngừng ngừng!!Mau dừng tay!”

Mộc tiên sinh đột nhiênkêu to, tách Bắc Nguyên Ái tỷ và Bính thúc còn đang dập lên người tôi tới tấp

“Thu Thu…………sao lại làem?” Bắc Nguyên Ái tỷ ngạc nhiên hô lên một tiếng

Ô ô ô ô………….sao khôngphải là tôi? Xong rồi xong rồi , tôi có thể nghe được tiếng gãy nát của xươngcốt mình

Bắc Nguyên Ái tỷ thấytôi ko nói lời nào, xấu hổ, cười khan vài tiếng, ánh mắt đánh về phía Mộc tiênsinh

“Lúc Bắc Nguyên Ái vừatrở về có nói bên ngoài có tên biến thái theo dõi …………cho nên…………..” Mộc tiênsinh ko biết xấu hổ gãi gãi đầu

“Tôi cũng……………..cũngthấy…………….thấy được một cái bóng đêm…………..” Tôi nhìn Bính thúc còn cười lăn lộntrên mặt đất rồi cười khổ

“Cái gì?! Dám theo dõiMa Thu Thu của chúng ta! Xem tôi làm sao xử hắn!”

Bắc Nguyên Ái tỷ tómđược cơ hội chuộc tội , liền túm lấy cần câu trong tay Bính thúc lao ra . Aingờ Bính thúc đột nhiên nghịch ngợm , một tay đẩy ngã Bắc Nguyên Ái , Mộc tiênsinh đỡ Bắc Nguyên Ái tỷ , nhưng lại trượt chân té về phía Bắc Nguyên Ái vàBính thúc , tôi vội vàng chạy tới kéo Bắc Nguyên Ái tỷ , nhưng lại bị Mộc tiênsinh chân không vững , làm cho nặng nề ngã xuống, té lên người Bắc Nguyên Áitỷ………….

“Các người………..đang làmgì vậy?!”

Giọng nói này nghe thậtquen tai! Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn

Mông Thái Nhất!!!!

Hắn chỉ mở to hai mắtnhìn đống “Kỳ quan” trước mặt!! Sao lại là hắn?! Hắn sao lại có thể tới nơinày?!!

“Sẻ con, đúng làcô…………….” Mông Thái Nhất vừa thấy , lập tức xông lên đem tôi ôm vào ngực

“Các người từ từ nóichuyện! Chúng tôi đi ra ngoài tản bộ trước”

Mộc tiên sinh lôi kéoBắc Nguyên Ái còn chưa hiểu rõ chuyện cùng Bính thúc, rời khỏi lều

Mông Thái Nhất gặp tôivẫn cúi đầu không nói lời nào , liền nổi lửa la lớn ” Cô muốn chết a Ma ThuThu! Tự dưng ko nói ko rằng biến mất!!”

“………………”

“Nói chuyện a !! Cô cóbiết tôi luôn đi tìm cô hay không!! Nhìn xem cô……….không ở bên cạnh tôi đã trởnên càng ngày càng xấu………….”



Tại sao………………tạisao………………..

Tại sao lại xuấthiện……………..để tôi nhớ về cái thế giới đã bị vỡ nát kia…………..

Tại sao lại đi tìmtôi……………….một sẻ con không đáng cho mọi người phỉ nhổ…………..

Tại sao, kẻ rõ ràng bịtổn thương là tôi ……………….nhưng hắn tựa hồ so với tôi còn đau hơn……………..hắn làMông Thái Nhất tùy tiện a………….

Tôi cảm thấy trong lòngê ẩm, trống rỗng, tê dại , hoang mang, rối bời………………

é��n0���}ới hảo tâm nhắcnhở của Mộc tiên sinh kêu to

“Câu được một con cá ,có cái gì là giỏi!” Bắc Nguyên Ái bị cự tuyệt , lại bị gạt qua như thế , liềnthở phì phò vọt vào lều

“Tính tình thật khó chịua!” Mộc tiên sinh vui vẻ hớn hở nói, lại quay đầu nói với tôi “Cô cũng cho rằngchỉ là một con cá…………….”

Tuy rằng tôi ngoài miệngko nói, nhưng Mộc tiên sinh hiện tại cũng quá vô tình rồi .Đối với hai cái bụngđói đến muốn ngất đi này lại ko chịu cho chúng tôi ăn cá nướng…………..Khó tráchBắc Nguyên Ái tỷ lại tức giận

“Ở kia có cầncâu……………..đợi một lát nữa cá có thể cắn câu rồi!” Mộc tiên sinh cười tủm tìmnói

Tôi chỉ cầm lấy cần câuđặt ở bên lều, đem dây ném vào sông . Nhưng qua một hồi lâu, tôi cảm giác nhưbản thân mình đói gần muốn xỉu , cần câu lại ko có một chút động tĩnh nào!

.0J�ot�?~�yerdana;mso-fareast-font-family:"Times New Roman";color:black">Qua hai tuần sau chínhlà kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dántrên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học tronglớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuốikì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập

Vất vả đến buổi chiềutan học, Mông Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về

“Thu thu………………”

Là Việt Mỹ! Tôi độtnhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng

“Thực xin lỗi, tôi khôngbọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới haicái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”

“Không không………….khôngsao, Việt Mỹ”

“Cô thật sự không tráchtôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiếncho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều

Mông Thái Nhất mặc dùkhông rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm

“Thu Thu, chúng ta đidạo phố giải sầu đi được không?”

“Nhưng mà………………” Tôithật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâmkhiến nàng thất vọng

“Sẻ con, cô đi a , côcũng đã lâu không ra ngoài” Mông Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứngthú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”

“Không thành vấn đề, yêntâm!”

“Di động phải mang ởtrên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: Mông ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix caghê nha!! )

Đưa chúng tôi đến cửatrường học, Mông Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi

“Ma Thu Thu, tôi thậthâm mộ cô!”

Hâm mộ tôi? Việt Mỹ saolại đột nhiên nói hâm mộ tôi?

“Mông Thái Nhất gần đâyđã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”

Lời Việt Mỹ nói khôngkhỏi khiến tôi phải nhìn lại Mông Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóctôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vìmuốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình

Tôi và Việt Mỹ ở trongxe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình

Thật đẹp……………tôi nhìn bộváy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bảnkhông phải giành cho tôi

“Thu Thu, chúng ta vàođi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩytôi vào phòng thử đồ

“Tiểu thư, cô mặc bộ nàythật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoàiphòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng

“Thu Thu, cô còn chưa cóthử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra

Bộ đồ nàng thử hiểnnhiên giống y như tôi

“Ách………………..tiểu thư, côcó vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyểnnói

Tấm gương trước mặt hiệnlên hai bóng người mặc quần áo giống nhau

Bộ váy màu trắng trênngười Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà ngườiđứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi

“Được, tôi lấy cái này,phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán

“Thu Thu, cô xem thử cáinày đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ côđều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”

“Tiểu thư, bộ nàygiá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bêncạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”

“A………..cám ơn” Tôi đỏbừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục củamình

“Thu Thu, mệt quá, chúngta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi,đi đến quán phê đối diện đường cái

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chim Sẻ Ban Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook