Quyển 5 - Chương 1: Cô gái dũng cảm từ Luyện ngục trở về
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
Trời đã về khuya, tạicái ngã tư nho nhỏ này đã ko có 1 bóng người nào qua lại, tôi nhìn tòa nhà caotrước mặt, ngòn đèn ấm áp cà những tiếng cười sung sướng, tất cả đều thật quenthuộc…………….
Phù………….ko ngờ mới bỏ đicó nửa tháng,nay đứng dưới tòa nhà mình đã từng sống 16 năm nay lại cảm thấythật lo lắng
Ba mẹ mà thấy được tôinhất định là sẽ rất giận dử! Từ sau cái đêm bỏ đi, tôi đã ko giữ liên lạc vớibọn họ, có bọn họ đã cảm thấy tôi có trở về nhà hay ko căn bản cũng ko quantrọng , nói ko chừng có lẽ…………….
Tôi ở dưới tòa nhà dodự, suy nghĩ mâu thuẫn quyết liệt đan xen
“E, Sẻ con? Cô rốt cuộccó đi lên ko a? Cô ở chỗ này đi tới đi lui cả một tiếng đồng hồ rồi!” Mông TháiNhất dựa đầu vào tường ko kiên nhẫn nhìn tôi
Ko xong, mãi lo khẩntrương, tôi đã quên mất sự tồn tại của người kia!Khó thấy hắn kiên nhẫn nhưvậy, ko ầm ỹ cũng ko náo loạn!
“Tôi đã biết, anh vềtrước đi!” Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc cửa sổ lớn, hít vào 1 hơi thật sâu
“Sao vậy? Còn sợ hãi à?” Mông Thái Nhất trêu chọc hỏi
“Ko có!!” Tuy rằng mạnhmiệng, nhưng trên mặt tôi đã viết ra hai chữ “Lo lằng” thật lớn
“Nói cũng đúng, nơi đólà nhà cô, có cái gì phải sợ? Lãng phí thời gian của bổn thiếu gia nhiều nhưvậy, ko biết có bao nhiêu mỹ nữ phải thương tâm đây?! Ai….” Mông Thái Nhất lườibiếng gối đầu lên tay tựa vào bức tường, khuôn mặt tỏ vẻ đau lòng, còn giả vờthở dài một hơi
“Xì!” Tôi bị bộ dạng bấtđắc dĩ của hắn làm cho quên đi cả khẩn trương
Đúng vậy , Ma Thu Thu!Có cái gì phải sợ? Đó là nhà của mày, nếu ngay cả nhà mình mà mày cũng ko thểđối mặt, vậy thì ngày mai mày làm sao có thể quay về trường học, đối mặt vớinhững thứ càng đáng sợ hơn…………………
Mông Thái Nhất đột ngộtnhảy đến trước mặt tôi “Sẻ con, đã quyết định chưa?”
“Ừ , tôi đi lên đây!”Tôi hạ quyết tâm gật gật đầu
“Vậy tôi đi đây! Byebye………” Mông Thái Nhất nói xong, hướng tôi vẫy vẫy tay, xoay người bướcđi
“Mông Thái Nhất!!!” Nhìnbóng lưng của hắn, khiến tôi đột nhiên kìm lòng ko được kêu lên “Cảm………cảm ơn!”
Tôi nhìn thấy Mông TháiNhất đột ngột dừng bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, làm tôi nhịn kođược cười ra tiếng………….
Hắn quay đầu, nhìn tôiâm hiểm nở nụ cười gian tà, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng tà ác!
Ko hay rồi! Tên kia lạimuốn giở trò đùa giỡn gì đây!! Tôi âm thầm hít sâu vào 1 hơi, có chút hốihận trước sự xúc động vừa rồi
Quả nhiên, tên vô lạinày đã đi đến trước mặt tôi, nhìn thẳng tôi, cười đắc ý nói:
“Hì hì………..muốn cảm ơnhẳn phải có chút biểu hiện”
Mặt của hắn cách mặt củatôi hiện tại đại khái chỉ có 3 phân!! Đôi mắt sâu như biển hồ như muốn đem tôicuốn vào………
Tôi sợ tới mức cả đầuđều chảy mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về một bước. Phù…………tên chết tiệt này, trướckia, tôi sao lại ko phát hiện, mặt của hắn lại đẹp như vậy
“Tôi tôi tôi……………làmuốn……………cảm ơn anh………….” Ko xong! Tôi sao lại trở nên cà lăm rồi!?
“Hì hì……tôi ở với cô lâunhư vậy đương nhiên cũng muốn thu lại chút thù lao a!” Mông Thái Nhất mặt dàymày dạn cười nói
Thù lao……….thu thù lao?!
Ko đợi tôi kịp phản ứng,Mông Thái Nhất một bước đã bước vọt lên trên, một tay đỡ lấy đầu tôi, tôi đángthương hoàn toàn ko kịp phản ứng! Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một nơi, sợ sệtđến mức chỉ biết ngoác mắt nhìn chăm chăm………….
Nhìn bờ môi của hắn cànglúc càng đến gần
“Thanh niên thời naythật là khủng khiếp!”
“Đúng a! Nếu là con gáitôi thì đã sớm bị đánh chết!”
“Nói đến con gái chị,sao lâu như vậy ko thấy được nó ?!”
“Ai…………..”
Từ phía sau truyền ragiọng nói của hai người phụ nữ trung niên, cái giọng nói kia nghe thoáng quathật quen thuộc………….hình như là của mẹ……….
Tôi sợ tới mức đẩy mạnhMông Thái Nhất ra,rồi quay đầu lại nhìn……………..quả nhiên là mẹ!!
Mụ cũng thấy tôi, ánhmắt của mẹ càng lúc càng mở to! Mẹ nhìn chăm chăm tôi lại quay sang nhìn MôngThái Nhất , ánh mắt đã trở thành hai qua bom đã châm ngòi
Bà dì đứng cạnh mẹ cũng nhìn cái kẻ “thanh niên khủng khiếp” như tôi rồi quay sang nhìn khuôn mặtxám ngắt tức giận của mẹ , sau đó lại xấu hổ nói
“Ai nha! Thì ra là ThuThu a! Con đã trở về, dì sẽ ko làm phiền mấy người nữa! Ma phu nhân tôi đitrước ha ! ha ha ha ha……”
Nhìn ánh mắt như muốnphun lửa của mẹ, da đầu tôi lại 1 trận run lên………..Tiêu đời! Nữa tháng nay kogặp mặt, kết quả vừa thấy mặt nhưng lại gặp gỡ trong trường hợp căng thẳng nhưvậy, không chừng đợi lát nữa tôi về nhà sẽ bị mẹ sửa cho một trận thậtthảm………..đều là do tên chết tiệt Mông Thái Nhất này!!!
Tôi nổi giận đùng đùngquay đầu trừng mắt liếc Mông Thái Nhất một cái, tên kia hẳn cũng đã biết mìnhgây nên họa nên chỉ xấu hổ nhìn nhìn bầu trời ra sức gãi gãi đầu
“Ma Thu Thu!! Ngươi lạiđây cho ta!!!!”
Thôi chết…..núi lửa bùngnổ………….Tôi kiên trì đi về phía của mẹ, cả người đều phát run.
Tôi thành thành thậtthật đi tới trước mặt mẹ, mẹ gân xanh nổi rõ, trừng mắt hướng tôi điên cuồngbắn phá
“Ngươi rốt cuộc sao lạithế này?! Ngươi nhìn lại cái bộ dạng này của mình!! Mười mấy ngày nay ngươichạy đi đâu a!! Ngươi có biết ba và ta đã tìm ngươi mấy lần rồi ko!! Ngươi cũngcó bản lĩnh quay trở về a!!”
Tôi sợ đến mức thở lớncũng ko dám thở, cúi đầu ko nói gì
“Ngươi có biết hayko………….?!!” Giọng nói của mẹ bắt đầu trở nên nghẹn ngào…………….
“Con…………” Tôi chưa baogiờ thấy dáng vẻ này của mẹ, nhất thời đã quên sạch lời kịch bản đã được tậpdợt trước
“Hắc hắc, bác!………………”
A?! Đây ko phải là giọngnói của Mông Thái Nhất sao?! Tôi giật mình nhìn lại, cái tên kia chẳng những kobỏ đi hơn nữa lại còn cợt nhã cùng mẹ chào hỏi!!
“Ngươi là người nào?!Vừa rồi ngươi định làm cái gì với Ma Thu Thu nhà chúng ta?!!”
“Bác gái, bác đừng tứcgiận như vậy, hắc hắc! Như vậy sẽ ko tốt cho thân thể……………”
“Thân thể ta ko tốt mắcmớ gì đến ngươi a! Mau cút cho ta!” một tiếng rống giận này của mẹ đã là rungchuyển cả trời đất
Tiêu đời…………mẹ phát nổrồi!
“Bác gái, con biết báchiện tại rất giận, nhưng mà bác có biết vì sao Ma Thu Thu lại đôt nhiên bỏ điko lời từ giã ko?”
“Cô ấy ở bên ngoài kolàm chuyện xấu, lại bị trường đuổi học, cô ấy đương nhiên ko có mặt mũi quay vềrồi!!”
“Bác gái, bác có biết MaThu Thu ở trường học bị người khác bắt nạt, cuối cùng còn muốn nhảy sông tự sátko?”
Mẹ nghe đến đó, đột ngộtyên tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn tôi lại nhìn sang Mông Thái Nhất
“Mặc kệ người khác nóithế nào, nhưng con vẫn một mực tin tưởng Ma Thu Thu sẽ ko làm ra mấy cái chuyệnnhư vậy, cô ấy là con gái của bác, phẩm của cô ấy bác so với con hẳn là phảibiết rõ hơn mới đúng, tại sao lời của người ngoài nói , cái gì bác cũng tin,lại duy chỉ lời của con gái mình bác lại ko tin?”
“Nhưng mà mấy tấm ảnhchụp đó…………..”
“Con nghĩ Thu Thu nhấtđịnh có điều gì khó nói!”
Tại sao………tại sao MôngThái Nhất lại nói như vậy? Hắn tin tưởng tôi! Hắn thật sự tin tưởng tôi!
Từ sau khi cái chuyệnkia phát sinh, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, mặc tôi ra sức giảithích, nhưng bọn họ vẫn hoài nghi! Thầy cô trong trường, ba mẹ, đến cả Kim ÁnhMinh cũng như vậy! Nhưng Mông Thái Nhất vẫn tin tưởng tôi…………..
Nghe được lời nói củaMông Thái Nhất, mẹ cũng trầm mặc thật lâu, rồi nặng nề thở dài, ánh mắt bithương nhìn tôi:
“Đã bị trường đuổi họcrồi, hiện tại có nói cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì…………..”
“Vấn đề này đã được giảiquyết! Có phải hay ko, Ma Thu Thu?” Mông Thái Nhất tươi tỉnh mỉm cười, hướngtôi giơ lên 1 ngón cái
“Giải quyết?!” Mẹ kinhngạc ngẩng đầu nhìn Mông Thái Nhất, lại nhìn nhìn tôi
“Dạ…………….” Tôi lau launước mắt gật gật đầu. Ngày hôm qua , Mộc tiên sinh từ sáng sớm đã ra ngoài, đếntối trở về mới báo cho chúng tôi cái tin tức tốt đẹp này
“Nói như vậy………..là concó thể trở về trung học Hayakawa rồi sao?” Mẹ cảm thấy có chút ko thể tin được
“Đúng ! Đúng vậy!” MôngThái Nhất hướng tôi trừng trừng hai mắt, tôi cảm kích tặng hắn một cái mỉm cười
“Thật tốt quá! Thật tốtquá! Bác biết rồi…………” Mẹ mỉm cười nhìn Mông Thái Nhất “Bạn học, con tên gì,bác thật cảm ơn con…………..”
“Ha ha………con tên MôngThái Nhất ! Là bạn học của Ma Thu Thu…………” Mông Thái Nhất vẫn chưa nói xong,phát hiện mình nói có cái gì ko đúng, giọng nói liền trở nên nhỏ dần
“Mông Thái Nhất……………..”Khuôn mặt đã trở nên quang đãng của mẹ vừa rồi đột nhiên lại trở nên u ám!!
“Mẹ………….?” Tôi cũng lolắng theo
“Thằng nhóc chết tiệt!Ngươi có phải là người lần trước đã gọi điện thoại thông báo Ma Thu Thu tạmthời ở nhà ngươi? Còn ko nói cho ta biết địa chỉ cụ thể đã mắng ta là bàgià!!!”
Thì ra là Mông Thái Nhấtđã thay tôi gọi điện thoại về nhà! Nhưng hắn lại dám mắng mẹ qua điện thoạisao?!! Trời ạ!! Hắn thật chán sống a!! Lần này là hắn tự đi tìm đường chết, tôicũng ko thể giúp gì được cho hắn…………….
Mông Thái Nhất như ngườitừ trong mộng tỉnh lại, vội vàng pha trò:
“A! Bác à! Sắc trời kocòn sớm nữa! con cần phải trở về!! bye bye a! ha ha ha…….”
Nói xong, hắn đã vọtnhanh như chớp ko thấy tăm hơi. Cái người này đã tính toán chạy trốn thật mau!Thấy bóng lưng chật vật của hắn, tôi nhất thời cảm thấy thoải mái ko ít
“Ma Thu Thu! theo mẹ trởvề!” Mẹ dùng giọng điệu cứng rắn nói
Không xong, tôi đã quêntại họa của mình vẫn còn chưa chấm dứt! Tôi xoay người, theo mẹ lên lầu
Nhưngmà kỳ quái là, trở về nhà lại ko có vụ oanh tạc nào như tôi suy nghĩ, hai ônganh quỷ lại im lặng cực kì, ba cũng chỉ ko ngừng lặp lại nói “Trở về là tốtrồi, trở về là tốt rồi”
Trở lại căn phòng quenthuộc của chính mình, theo thói quen tôi mở đèn, nhìn sơ qua căn phòng của mình1 vòng
Tôi đã trở về…………….Cănphòng vẫn như cũ…………tựa như có ai đó vẫn thay tôi quét dọn…………………
Đột nhiên, tôi nổi lênmột suy nghĩ, tôi vội vàng kéo màn ra, nhìn xuống phía dưới………..
Mông Thái Nhất!! Hắnthật sự vẫn còn ở dưới lầu!!
Thấy người bên cửa sổ,hay chân tên kia cùng nhau chụm lại, tay phải xẹt nhẹ nhàng qua trán vung lên,hướng tôi nghịch nghợm chào. Sau đó lại giống như kỵ sỵ ung dung rời đi
Tên kia…………..có đôi lúccũng thật đáng yêu……………..
Tôi mỉm cười đóng cửa sổlại, ánh mắt rơi vào phía trước cửa sổ bàn học
A………..là khăn mặt củaKim Ánh Minh…………….
Tôi lấy tay nhẹ nhàngmơn trớn, cảm giác thô ráp trên sợi vải như muốn nhắc nhở tôi không được trốntránh chuyện cũ. Phải luôn luôn đối mặt với nó a………………..
Tôi lắc lắc đầu, bỏ quacảm xúc phiền chán kia, chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính! Đem khăn mặt bỏvào ngăn tủ, tôi nặng nề lâm vào giấc ngủ
Đã từ lâu, từ rất lâurồi tôi ko có cảm giác ấm áp như vậy…………..cảm giác trở về nhà……………
Phù………….ko ngờ mới bỏ đicó nửa tháng,nay đứng dưới tòa nhà mình đã từng sống 16 năm nay lại cảm thấythật lo lắng
Ba mẹ mà thấy được tôinhất định là sẽ rất giận dử! Từ sau cái đêm bỏ đi, tôi đã ko giữ liên lạc vớibọn họ, có bọn họ đã cảm thấy tôi có trở về nhà hay ko căn bản cũng ko quantrọng , nói ko chừng có lẽ…………….
Tôi ở dưới tòa nhà dodự, suy nghĩ mâu thuẫn quyết liệt đan xen
“E, Sẻ con? Cô rốt cuộccó đi lên ko a? Cô ở chỗ này đi tới đi lui cả một tiếng đồng hồ rồi!” Mông TháiNhất dựa đầu vào tường ko kiên nhẫn nhìn tôi
Ko xong, mãi lo khẩntrương, tôi đã quên mất sự tồn tại của người kia!Khó thấy hắn kiên nhẫn nhưvậy, ko ầm ỹ cũng ko náo loạn!
“Tôi đã biết, anh vềtrước đi!” Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc cửa sổ lớn, hít vào 1 hơi thật sâu
“Sao vậy? Còn sợ hãi à?” Mông Thái Nhất trêu chọc hỏi
“Ko có!!” Tuy rằng mạnhmiệng, nhưng trên mặt tôi đã viết ra hai chữ “Lo lằng” thật lớn
“Nói cũng đúng, nơi đólà nhà cô, có cái gì phải sợ? Lãng phí thời gian của bổn thiếu gia nhiều nhưvậy, ko biết có bao nhiêu mỹ nữ phải thương tâm đây?! Ai….” Mông Thái Nhất lườibiếng gối đầu lên tay tựa vào bức tường, khuôn mặt tỏ vẻ đau lòng, còn giả vờthở dài một hơi
“Xì!” Tôi bị bộ dạng bấtđắc dĩ của hắn làm cho quên đi cả khẩn trương
Đúng vậy , Ma Thu Thu!Có cái gì phải sợ? Đó là nhà của mày, nếu ngay cả nhà mình mà mày cũng ko thểđối mặt, vậy thì ngày mai mày làm sao có thể quay về trường học, đối mặt vớinhững thứ càng đáng sợ hơn…………………
Mông Thái Nhất đột ngộtnhảy đến trước mặt tôi “Sẻ con, đã quyết định chưa?”
“Ừ , tôi đi lên đây!”Tôi hạ quyết tâm gật gật đầu
“Vậy tôi đi đây! Byebye………” Mông Thái Nhất nói xong, hướng tôi vẫy vẫy tay, xoay người bướcđi
“Mông Thái Nhất!!!” Nhìnbóng lưng của hắn, khiến tôi đột nhiên kìm lòng ko được kêu lên “Cảm………cảm ơn!”
Tôi nhìn thấy Mông TháiNhất đột ngột dừng bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, làm tôi nhịn kođược cười ra tiếng………….
Hắn quay đầu, nhìn tôiâm hiểm nở nụ cười gian tà, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng tà ác!
Ko hay rồi! Tên kia lạimuốn giở trò đùa giỡn gì đây!! Tôi âm thầm hít sâu vào 1 hơi, có chút hốihận trước sự xúc động vừa rồi
Quả nhiên, tên vô lạinày đã đi đến trước mặt tôi, nhìn thẳng tôi, cười đắc ý nói:
“Hì hì………..muốn cảm ơnhẳn phải có chút biểu hiện”
Mặt của hắn cách mặt củatôi hiện tại đại khái chỉ có 3 phân!! Đôi mắt sâu như biển hồ như muốn đem tôicuốn vào………
Tôi sợ tới mức cả đầuđều chảy mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về một bước. Phù…………tên chết tiệt này, trướckia, tôi sao lại ko phát hiện, mặt của hắn lại đẹp như vậy
“Tôi tôi tôi……………làmuốn……………cảm ơn anh………….” Ko xong! Tôi sao lại trở nên cà lăm rồi!?
“Hì hì……tôi ở với cô lâunhư vậy đương nhiên cũng muốn thu lại chút thù lao a!” Mông Thái Nhất mặt dàymày dạn cười nói
Thù lao……….thu thù lao?!
Ko đợi tôi kịp phản ứng,Mông Thái Nhất một bước đã bước vọt lên trên, một tay đỡ lấy đầu tôi, tôi đángthương hoàn toàn ko kịp phản ứng! Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một nơi, sợ sệtđến mức chỉ biết ngoác mắt nhìn chăm chăm………….
Nhìn bờ môi của hắn cànglúc càng đến gần
“Thanh niên thời naythật là khủng khiếp!”
“Đúng a! Nếu là con gáitôi thì đã sớm bị đánh chết!”
“Nói đến con gái chị,sao lâu như vậy ko thấy được nó ?!”
“Ai…………..”
Từ phía sau truyền ragiọng nói của hai người phụ nữ trung niên, cái giọng nói kia nghe thoáng quathật quen thuộc………….hình như là của mẹ……….
Tôi sợ tới mức đẩy mạnhMông Thái Nhất ra,rồi quay đầu lại nhìn……………..quả nhiên là mẹ!!
Mụ cũng thấy tôi, ánhmắt của mẹ càng lúc càng mở to! Mẹ nhìn chăm chăm tôi lại quay sang nhìn MôngThái Nhất , ánh mắt đã trở thành hai qua bom đã châm ngòi
Bà dì đứng cạnh mẹ cũng nhìn cái kẻ “thanh niên khủng khiếp” như tôi rồi quay sang nhìn khuôn mặtxám ngắt tức giận của mẹ , sau đó lại xấu hổ nói
“Ai nha! Thì ra là ThuThu a! Con đã trở về, dì sẽ ko làm phiền mấy người nữa! Ma phu nhân tôi đitrước ha ! ha ha ha ha……”
Nhìn ánh mắt như muốnphun lửa của mẹ, da đầu tôi lại 1 trận run lên………..Tiêu đời! Nữa tháng nay kogặp mặt, kết quả vừa thấy mặt nhưng lại gặp gỡ trong trường hợp căng thẳng nhưvậy, không chừng đợi lát nữa tôi về nhà sẽ bị mẹ sửa cho một trận thậtthảm………..đều là do tên chết tiệt Mông Thái Nhất này!!!
Tôi nổi giận đùng đùngquay đầu trừng mắt liếc Mông Thái Nhất một cái, tên kia hẳn cũng đã biết mìnhgây nên họa nên chỉ xấu hổ nhìn nhìn bầu trời ra sức gãi gãi đầu
“Ma Thu Thu!! Ngươi lạiđây cho ta!!!!”
Thôi chết…..núi lửa bùngnổ………….Tôi kiên trì đi về phía của mẹ, cả người đều phát run.
Tôi thành thành thậtthật đi tới trước mặt mẹ, mẹ gân xanh nổi rõ, trừng mắt hướng tôi điên cuồngbắn phá
“Ngươi rốt cuộc sao lạithế này?! Ngươi nhìn lại cái bộ dạng này của mình!! Mười mấy ngày nay ngươichạy đi đâu a!! Ngươi có biết ba và ta đã tìm ngươi mấy lần rồi ko!! Ngươi cũngcó bản lĩnh quay trở về a!!”
Tôi sợ đến mức thở lớncũng ko dám thở, cúi đầu ko nói gì
“Ngươi có biết hayko………….?!!” Giọng nói của mẹ bắt đầu trở nên nghẹn ngào…………….
“Con…………” Tôi chưa baogiờ thấy dáng vẻ này của mẹ, nhất thời đã quên sạch lời kịch bản đã được tậpdợt trước
“Hắc hắc, bác!………………”
A?! Đây ko phải là giọngnói của Mông Thái Nhất sao?! Tôi giật mình nhìn lại, cái tên kia chẳng những kobỏ đi hơn nữa lại còn cợt nhã cùng mẹ chào hỏi!!
“Ngươi là người nào?!Vừa rồi ngươi định làm cái gì với Ma Thu Thu nhà chúng ta?!!”
“Bác gái, bác đừng tứcgiận như vậy, hắc hắc! Như vậy sẽ ko tốt cho thân thể……………”
“Thân thể ta ko tốt mắcmớ gì đến ngươi a! Mau cút cho ta!” một tiếng rống giận này của mẹ đã là rungchuyển cả trời đất
Tiêu đời…………mẹ phát nổrồi!
“Bác gái, con biết báchiện tại rất giận, nhưng mà bác có biết vì sao Ma Thu Thu lại đôt nhiên bỏ điko lời từ giã ko?”
“Cô ấy ở bên ngoài kolàm chuyện xấu, lại bị trường đuổi học, cô ấy đương nhiên ko có mặt mũi quay vềrồi!!”
“Bác gái, bác có biết MaThu Thu ở trường học bị người khác bắt nạt, cuối cùng còn muốn nhảy sông tự sátko?”
Mẹ nghe đến đó, đột ngộtyên tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn tôi lại nhìn sang Mông Thái Nhất
“Mặc kệ người khác nóithế nào, nhưng con vẫn một mực tin tưởng Ma Thu Thu sẽ ko làm ra mấy cái chuyệnnhư vậy, cô ấy là con gái của bác, phẩm của cô ấy bác so với con hẳn là phảibiết rõ hơn mới đúng, tại sao lời của người ngoài nói , cái gì bác cũng tin,lại duy chỉ lời của con gái mình bác lại ko tin?”
“Nhưng mà mấy tấm ảnhchụp đó…………..”
“Con nghĩ Thu Thu nhấtđịnh có điều gì khó nói!”
Tại sao………tại sao MôngThái Nhất lại nói như vậy? Hắn tin tưởng tôi! Hắn thật sự tin tưởng tôi!
Từ sau khi cái chuyệnkia phát sinh, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, mặc tôi ra sức giảithích, nhưng bọn họ vẫn hoài nghi! Thầy cô trong trường, ba mẹ, đến cả Kim ÁnhMinh cũng như vậy! Nhưng Mông Thái Nhất vẫn tin tưởng tôi…………..
Nghe được lời nói củaMông Thái Nhất, mẹ cũng trầm mặc thật lâu, rồi nặng nề thở dài, ánh mắt bithương nhìn tôi:
“Đã bị trường đuổi họcrồi, hiện tại có nói cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì…………..”
“Vấn đề này đã được giảiquyết! Có phải hay ko, Ma Thu Thu?” Mông Thái Nhất tươi tỉnh mỉm cười, hướngtôi giơ lên 1 ngón cái
“Giải quyết?!” Mẹ kinhngạc ngẩng đầu nhìn Mông Thái Nhất, lại nhìn nhìn tôi
“Dạ…………….” Tôi lau launước mắt gật gật đầu. Ngày hôm qua , Mộc tiên sinh từ sáng sớm đã ra ngoài, đếntối trở về mới báo cho chúng tôi cái tin tức tốt đẹp này
“Nói như vậy………..là concó thể trở về trung học Hayakawa rồi sao?” Mẹ cảm thấy có chút ko thể tin được
“Đúng ! Đúng vậy!” MôngThái Nhất hướng tôi trừng trừng hai mắt, tôi cảm kích tặng hắn một cái mỉm cười
“Thật tốt quá! Thật tốtquá! Bác biết rồi…………” Mẹ mỉm cười nhìn Mông Thái Nhất “Bạn học, con tên gì,bác thật cảm ơn con…………..”
“Ha ha………con tên MôngThái Nhất ! Là bạn học của Ma Thu Thu…………” Mông Thái Nhất vẫn chưa nói xong,phát hiện mình nói có cái gì ko đúng, giọng nói liền trở nên nhỏ dần
“Mông Thái Nhất……………..”Khuôn mặt đã trở nên quang đãng của mẹ vừa rồi đột nhiên lại trở nên u ám!!
“Mẹ………….?” Tôi cũng lolắng theo
“Thằng nhóc chết tiệt!Ngươi có phải là người lần trước đã gọi điện thoại thông báo Ma Thu Thu tạmthời ở nhà ngươi? Còn ko nói cho ta biết địa chỉ cụ thể đã mắng ta là bàgià!!!”
Thì ra là Mông Thái Nhấtđã thay tôi gọi điện thoại về nhà! Nhưng hắn lại dám mắng mẹ qua điện thoạisao?!! Trời ạ!! Hắn thật chán sống a!! Lần này là hắn tự đi tìm đường chết, tôicũng ko thể giúp gì được cho hắn…………….
Mông Thái Nhất như ngườitừ trong mộng tỉnh lại, vội vàng pha trò:
“A! Bác à! Sắc trời kocòn sớm nữa! con cần phải trở về!! bye bye a! ha ha ha…….”
Nói xong, hắn đã vọtnhanh như chớp ko thấy tăm hơi. Cái người này đã tính toán chạy trốn thật mau!Thấy bóng lưng chật vật của hắn, tôi nhất thời cảm thấy thoải mái ko ít
“Ma Thu Thu! theo mẹ trởvề!” Mẹ dùng giọng điệu cứng rắn nói
Không xong, tôi đã quêntại họa của mình vẫn còn chưa chấm dứt! Tôi xoay người, theo mẹ lên lầu
Nhưngmà kỳ quái là, trở về nhà lại ko có vụ oanh tạc nào như tôi suy nghĩ, hai ônganh quỷ lại im lặng cực kì, ba cũng chỉ ko ngừng lặp lại nói “Trở về là tốtrồi, trở về là tốt rồi”
Trở lại căn phòng quenthuộc của chính mình, theo thói quen tôi mở đèn, nhìn sơ qua căn phòng của mình1 vòng
Tôi đã trở về…………….Cănphòng vẫn như cũ…………tựa như có ai đó vẫn thay tôi quét dọn…………………
Đột nhiên, tôi nổi lênmột suy nghĩ, tôi vội vàng kéo màn ra, nhìn xuống phía dưới………..
Mông Thái Nhất!! Hắnthật sự vẫn còn ở dưới lầu!!
Thấy người bên cửa sổ,hay chân tên kia cùng nhau chụm lại, tay phải xẹt nhẹ nhàng qua trán vung lên,hướng tôi nghịch nghợm chào. Sau đó lại giống như kỵ sỵ ung dung rời đi
Tên kia…………..có đôi lúccũng thật đáng yêu……………..
Tôi mỉm cười đóng cửa sổlại, ánh mắt rơi vào phía trước cửa sổ bàn học
A………..là khăn mặt củaKim Ánh Minh…………….
Tôi lấy tay nhẹ nhàngmơn trớn, cảm giác thô ráp trên sợi vải như muốn nhắc nhở tôi không được trốntránh chuyện cũ. Phải luôn luôn đối mặt với nó a………………..
Tôi lắc lắc đầu, bỏ quacảm xúc phiền chán kia, chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính! Đem khăn mặt bỏvào ngăn tủ, tôi nặng nề lâm vào giấc ngủ
Đã từ lâu, từ rất lâurồi tôi ko có cảm giác ấm áp như vậy…………..cảm giác trở về nhà……………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.