Chương 10: Đừng nói. Hãy viết và hát
A Tử
13/01/2023
Lâm Xuân Tư lướt ngón cái đi nhanh qua trang cá nhân, nét mặt không rõ vui buồn. Kỷ Ca rửa sạch chén đĩa, móc túi ném lên giường một chiếc ipod: "Của mày sửa xong rồi này."
Hắn ngồi vào bàn học nghịch điện thoại: "Mộ Mộ nói vậy thì mày có tính đổi chỗ làm không? Sang tháng tám rồi."
Lâm Xuân Tư đeo tai nghe: "Tao định lãnh lương tháng trước rồi nghỉ."
"Hê, 'anh Xuân Tư' có vẻ được mấy cô em chú ý lắm." Kỷ Ca đọc bình luận dưới bài đăng được bạn gái tag vào: "Vài cô nhìn có tiền đấy. Mùa xuân của mày đến rồi."
Cậu không đáp, tắt nguồn rồi thả điện thoại xuống dưới nệm, nhắm mắt nghe nhạc.
Thấy vậy, Kỷ Ca ngừng cười, hỏi: "Mày không vui à? Hay là sợ 'họ' thấy bài đăng?"
"Tao đã thấy cách làm này. Tao biết những người đó muốn gì từ tao và đang chống lại cám dỗ." Lâm Xuân Tư mở tập sáng tác ra: "Về phần 'họ' thì liên quan gì đến tao?"
"Tao hỏi thật lòng, mày định cứ thế này mãi à?" Kỷ Ca tắt điện thoại: "Tao đang nói về mày với thân thích. Có lẽ tao suy nghĩ bảo thủ nhưng mày biết là tao cũng có vài họ hàng chẳng ra hồn. Dù vậy, chúng ta đang sống trong xã hội tư pháp, không thể nói xóa bỏ là xóa bỏ. Dẫu thân thích chỉ có ý nghĩa trên giấy tờ thì vinh nhục, sống chết của mày vẫn không thể lìa khỏi họ hoàn toàn. Tao không tưởng tượng ra nổi cái viễn cảnh thân thích cả đời không nhìn mặt nhau. Một ngày nào đó - thậm chí là ngày mày chết - thì mày cũng phải về nhà cũ, dù muốn hay không."
"Ừ, một ngày nào đó." Lâm Xuân Tư tô nốt nhạc, đáp: "Nhưng chưa phải là bây giờ."
"Tinh Tinh. Tao nói nghiêm túc. Mấy ngày ở trong bệnh viện không làm mày ngộ ra cái gì sao? Mày thử tưởng tượng đến cảnh mình bệnh nặng, không đủ tiền chữa trị, chỉ có thể nằm trên giường chết dần, chết mòn trong cô độc và tiếng điện tim đồ yếu dần, mày không sợ sao?"
Cậu nhún vai: "Tao đang thấy rất ấm lòng vì bạn thân lo lắng cho tao."
Kỷ Ca tặc lưỡi: "Mày biết đấy, tao cũng có những việc mà tao rất muốn làm. Tao không thể quan tâm tới mày như một thân thích gắn bó. Tao đang lên kế hoạch cho tương lai, có lẽ tao sẽ không ở mãi trên đất nước này. Mẹ kiếp, chẳng biết phải nói thế nào. Chỉ là nếu làm được, tao không muốn lúc trở về mà phát hiện trên mộ mày thậm chí không có nổi một bó hoa."
Đầu bút khựng lại, Lâm Xuân Tư dường như có thể nhìn thấy viễn cảnh đó rất rõ ràng. Nếu bây giờ cậu chết đi, ai sẽ nhận di hài và mai táng cậu? Hay cậu sẽ cô độc nằm trong nhà xác lạnh lẽo chờ đợi một thân thích nào đó thậm chí không còn nhớ rõ khuôn mặt cậu? Ngôi mộ của cậu có phải sẽ phủi đầy bụi và xác lá vữa thành mùn? Người trông coi nghĩa trang và những ai đi tảo mộ sẽ xót thương cậu, hay tự vấn cậu đã làm chuyện bội nghĩa gì để bị bỏ rơi? Mười năm, hai mươi năm sau, dưới tác động của tự nhiên làm ngôi mộ đổ nát, cái tên xói mòn và biến mất, sẽ còn ai biết về 'Lâm Xuân Tư' an nghỉ dưới đất?
Lâm Xuân Tư đặt bút viết: Một tang lễ không đau buồn là một bất hạnh lớn. Một ngôi mộ không dấu chân thăm viếng là sự khốn khổ của một kiếp nhân sinh.
Kỷ Ca thấy cậu lại vùi đầu sáng tác, mất hứng quay đi làm bài tập. Một hồi sau hắn nghe cậu khẽ hát: "Khi tôi chết đi, hãy trồng trên mộ tôi một cây dương..."
Đó là ca khúc cậu thích nhất của thầy Trịnh.
Lâm Xuân Tư gác tay lên cửa sổ, mắt xa xăm như xem thấy cõi mơ mộng, hát xong rồi nói: "Tao không cần đến những bông hoa trên mộ. Hoa đều nở rồi tàn, mong manh biết bao. Nếu một ngày tao phải chết trong cô độc, tao chỉ muốn cho ai đó biết tao đã thực sự nỗ lực sống..."
Lá dương chuyển vàng, lìa cành trong gió thu. Lâm Xuân Tư kéo khóa áo khoác, xuống tầng thì gặp bà góa Phạm. Bà cụ nghển cái cổ rụt nhìn cậu: "Cậu bé về rồi à? Mấy ngày chẳng có cậu, khu này buồn lạ. Ấn đường cậu hơi đen, đang gặp xui phỏng? Cần thì ta pha giúp cậu cốc bùa."
Nghĩ tới mấy bát thuốc đen xì có mùi rất là khó tả của bà cụ, Lâm Xuân Tư cười gượng rồi cúi đầu tạm biệt. Cậu ngồi vào xe, phát hiện dưới giày dính lá dương úa: "A! Em xin lỗi."
Lâm Xuân Tư liền nhặt chiếc lá lên. Phó Yến đáp 'không sao', rồi hỏi thăm.
Cậu ngoan ngoãn trả lời từng câu như học sinh tiểu học.
"Thầy Trịnh cũng sẽ có mặt. Toàn bộ kỹ thuật và hậu cần đều do tôi lo liệu, cậu chỉ cần thả lỏng rồi thể hiện thật tốt."
"Vâng! Em nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!"
Phó Yến liếc cậu trai hớn hở không chút che giấu, cũng buồn cười.
Trịnh Minh Sư đang cố đọc báo mà bị cậu fan lộ liễu nào đó ép phải ngước mặt. Lâm Xuân Tư đi về phía trước mà đầu thì ngoảnh lại, dùng đôi mắt long lanh, lưu luyến nhìn ông.
Phó Yến cầm cổ tay kéo cậu vào phòng trước khi thầy "tsun" lên: "Chúng tôi sẽ ghi hình lại. Cậu ổn với điều đó chứ?"
Lâm Xuân Tư gật đầu rồi bị đẩy đến ban hậu cần.
Chuyên viên trang điểm sờ mặt cậu: "Cậu chắc là kiểu ăn ảnh mà ngoài thực tế thì mờ nhạt. Kiểu đẹp nhờ khí chất ấy."
Lâm Xuân Tư gật đầu hùa theo, thực lòng thì không hiểu lắm. Trước giờ cậu không quá để ý nhan sắc của mình, con trai á - gọn gàng, sạch sẽ và sáng sủa là OK. Vấn đề đẹp hay xấu thì cậu không biết được nếu không có ai đến nói với cậu.
Làm thế nào để cá nhân biết mình đẹp hay xấu? Người bình thường khi nhìn bản thân trong gương, chỉ đơn giản cảm thấy thân thiết. Nhưng vì nghe những tiêu chuẩn đánh giá từ bên ngoài, họ bắt đầu học biết về 'xấu' và 'đẹp'. Họ tự đánh giá mình theo tiêu chuẩn của người khác - là những điều chưa hẳn có nghĩa với họ. Những người như vậy rất khó để tự yêu thương chính mình. Mặt khác, nếu không có đánh giá tiêu cực thì không có sự ghét bỏ bản thân.
Vì thế Lâm Xuân Tư hạn chế các tiêu cực về ngoại hình bằng cách xây dựng một tiêu chuẩn tự đánh giá khác, ví dụ: Hôm nay tóc sạch không? Tinh thần của mình tốt chứ? Nụ cười có tươi không? Mùi hương cơ thể thế nào? Mình cảm thấy tự tin chứ?
"Cậu sẵn sàng chưa?" Phó Yến hỏi qua mic, thấy cậu ấy làm dấu OK thì ra hiệu bắt đầu.
Âm nhạc nổi lên, những lớp phối khí hòa tấu tạo ra các rung cảm dịu nhẹ trên màng nhĩ Lâm Xuân Tư. Trái tim cậu hòa với nhịp điệu, bơm dòng máu nóng xúc tiến đầu lưỡi.
Những ngả đường xám, một con phố không sắc màu
Tôi thấy em ngắt một đóa hồng, là màu sắc độc nhất của tôi.
Những bức tường đổ nát, ngọn lửa cháy khôn nguôi
Màu tim tôi lạnh lẽo trong đêm dài, nghe em kể về quá khứ hoạn nạn.
Ma chérie*... Tôi đeo lên cổ em trái tim xanh của mình.
Ma chérie... Xin đừng dẫm nát, xin đừng dẫm nát.
Ôi bom đạn. Ôi chiến tranh.
Những con tàu rời sân ga, trái tim xanh thành chuyến tàu đưa em rời khỏi.
Chỉ còn tôi và màu xám.
Đã vỡ nát, đã vỡ nát...
* "Người yêu dấu (nữ giới) của tôi" trong tiếng Pháp.
Lâm Xuân Tư có thể hát được giọng nam trầm và nam trung. Khi cậu đi xuống quãng thấp thì làm tim người nghe như bóp nghẹt, đè nặng ưu tư, khi cậu nâng lên nốt cao thì tựa như tia nắng xua tan mây mù, như sao băng quét cái đuôi lộng lẫy xé rách màn đêm.
Giữa hai đoạn verse* là một khúc cello độc tấu. Trầm, mạnh, dữ dội.
* Phân khúc (các lời).
Tôi bước lên chuyến tàu tim xanh, hỏi ma chérie đâu rồi?
Chuyến tàu xanh lăn bánh, hồn ma chérie đâu rồi?
Hai tiếng 'đâu rồi...' ngân dư âm quẩn quanh trong lòng mỗi người, khi âm nhạc dừng lại, một lúc lâu không ai nói gì. Thầy Trịnh đứng dậy, ra hiệu cho Phó Yến đi gặp mình. Anh vỗ vai Trợ lý Cố cho cậu ta hoàn hồn.
Lâm Xuân Tư vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc, bỗng có một chai nước dí vào mặt mới giật mình. Trợ lý Cố tấm tắc: "Đây là lần cậu hát tốt nhất! Tôi thấy xúc động khủng khiếp!"
Mọi người trầm trồ giơ ngón cái với cậu. Có cô gái còn quệt nước mắt.
"Em cảm ơn ạ." Cậu ngượng ngùng, vừa uống nước vừa dời mắt tìm Phó Yến nhưng không thấy, ra ghế bành ngồi nghỉ một hồi thì anh tiến vào.
"Cậu muốn nghe thử không?" Phó Yến mỉm cười đưa tai nghe cho cậu.
"Wow." Lâm Xuân Tư tròn xoe mắt: "Giọng của em đấy ư? Sao lại hay đến như vậy?"
Cậu nghe mình hát mà cũng muốn rưng rưng theo.
Phó Yến trao đổi với cậu một lúc, rồi đặt tệp tài liệu lên bàn: "Lâm Xuân Tư, cậu đã làm xong công việc của mình. Quan hệ hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc."
Sửng sốt. Dù hiểu nhưng Lâm Xuân Tư vẫn hẫng hụt khi anh dùng nụ cười dịu dàng nói vậy.
"Tôi tin cậu cũng biết có một số người đã phất lên nhờ vận khí từ các sáng tác của thầy Trịnh. Khi ca khúc được công bố, sẽ có những công ty tìm đến cậu. Lúc đó chúng tôi không ngại viết lời giới thiệu cho cậu nếu cần, cứ thoải mái liên hệ với tôi. Thời gian qua rất cảm ơn cậu."
"Vâng." Cậu thấy nụ cười của anh sao mà xa lạ thế, tim bỗng như bị bóp nghẹt: "Em mới phải cảm ơn anh."
Sự luống cuống, thất vọng của cậu rơi hết vào mắt Phó Yến, giống như một chú cún con bị bỏ rơi khiến anh rất muốn xoa đầu cậu. Anh mím môi cười, lật sang trang.
Đôi mắt Lâm Xuân Tư bất chợt rực sáng tựa pha lê sa vào tia nắng, nỗi xúc động trào dâng nơi khóe mi. Cậu ngẩng phắt lên nhìn anh, không thốt nên lời.
"Đừng vội quyết định." Phó Yến giơ tay cản lại: "Sẽ có những công ty với các đãi ngộ tốt hơn đến tìm cậu. Tôi không định làm kẻ ăn chặn trước mũi người ta. Nếu đây là một bước tiến quan trọng với cậu thì hãy bình tĩnh suy nghĩ về nó, nhé?"
Anh dịu dàng nhìn cậu rồi đứng dậy làm việc tiếp. Lâm Xuân Tư đuổi theo nắm lấy tay anh.
Không rõ sao lòng bàn tay cậu nóng rẫy, làm Phó Yến thoáng ngỡ ngàng. Nét mặt Lâm Xuân Tư xán lạn mà trịnh trọng, đôi mắt ôm trọn cả biển sao: "Em nên nói thế nào đây..."
Phó Yến rút tay chặn lại môi cậu - chính anh cũng ngạc nhiên vì hành động này, rồi khẽ cười: "Đừng nói. Hãy viết và hát."
Bàn tay đẹp đẽ lìa bỏ môi Lâm Xuân Tư, để lại từng đợt sóng nhỏ gợn lòng.
Hôm đó Kỷ Ca về phòng tự nhiên bị thằng bạn ôm chầm lấy, gọi tên ngọt xớt mà dựng hết lông tóc, biết chuyện thì càng hoài nghi Lâm Tinh Tinh có phải bị lừa hay không? Cuộc đời của cậu kịch tính quá đấy.
Kiểu như một chú vịt xấu xí đột ngột bị mấy con thiên nga để ý thì con mẹ nó tụi thiên nga chắc chắn có ý đồ!
Nhìn thằng bạn cún ngốc ngồi cười cả ngày, hắn nghĩ: được rồi, nó mà bị lừa thì cùng lắm mình và nó cùng đội quần.
Những ngày sau đó là mùa xuân đến sớm của Lâm Xuân Tư. Tiếng hát của cậu tràn ngập tình yêu với mọi thứ. Chị Phương thợ may cũng hiểu nhầm là cậu mới tỏ tình thành công. Lãnh lương và kết thúc công việc cũ, Lâm Xuân Tư quyết định qua công việc mới mà Tần Mộ giới thiệu.
Tần Mộ thấy đám học sinh kia manh động đến mức dám tấn công cảnh sát, lo rằng đồng bọn trả thù nên trong bữa tối mừng Lâm Xuân Tư xuất viện thì khuyên cậu đổi chỗ làm. Cô cũng biết hoàn cảnh của cậu rất khó kiếm công việc phù hợp nên đích thân đứng ra giới thiệu cậu với người cô mở lớp dạy nhạc cụ của mình.
Cô ruột của Tần Mộ, Tần Cẩm thấy cậu xinh trai, sáng sủa, nói năng dễ nghe thì cũng tạm hài lòng. Nhưng vì Lâm Xuân Tư không có bằng cấp nên phải bỏ tiền túi để học việc một thời gian.
"Tôi nghe cháu gái bảo em có kinh nghiệm nhuần nhuyễn với dương cầm. Em thử chơi vài bản cho tôi xem."
"Vâng." Lâm Xuân Tư hít sâu, xoa hai bàn tay với nhau rồi đặt ngón tay lên phím, tìm lại cảm giác bằng những bản nhạc đơn giản. Sau khi đã thấy trơn tru, cậu chuyển sang các bản nhạc cổ điển.
"Chà! Em chơi tốt quá." Tần Cẩm bất ngờ hỏi: "Em từng được đào tạo chuyên nghiệp sao?"
"Có thể xem là vậy ạ." Cậu đáp mơ hồ: "Em được dạy dương cầm từ cấp hai."
"Em muốn thử dương cầm cổ điển không? Phím sẽ nặng hơn nhưng tôi nghĩ em chơi được. Đi nào."
Lâm Xuân Tư chậm rãi lật nắp phím lên, chiếc cánh đen phản chiếu ánh đèn chói lòa vào đôi mắt cậu. Toàn bộ sức lực của cậu dồn xuống đầu ngón tay, nhấn mạnh lên phím đàn.
Tần Cẩm gật gù: Tần Mộ không lừa bà. Cô tiếp tân vào thông báo, bà liền để tiếp tân lại trông coi rồi ra ngoài.
Thấy chiếc áo măng tô quen thuộc, Tần Cẩm hết sức tươi tắn dang tay ôm người đàn ông: "Chàng nghệ sĩ của tôi đây rồi! Đã có cô gái nào giam giữ được em chưa?"
"Em vẫn còn cô đơn, đã biến thành một gã đàn ông u buồn chứ đâu rạng rỡ như cô giáo đây." Anh hôn phớt lên má bà, đứng thẳng dậy: "Ode to Joy (Khải hoàn ca) của Beethoven. Lối chơi nghe thật quyến rũ. Cô giáo mở đĩa sao?"
Tần Cẩm che miệng cười: "Em nhầm rồi. Người ta đang chơi đấy. Cháu gái cô giới thiệu cậu ấy đến làm ở đây. Ban đầu cô nghĩ con bé tâng bốc quá, ai ngờ cậu ấy chơi tốt thật."
"Thật sao? Cô làm em tò mò quá."
"Em muốn xem không?"
Phó Yến nhận ra bóng lưng cậu từ đằng xa, trong mắt thoáng lộ ra kinh diễm rồi tan biến, nói: "Nếu là cậu ấy thì em không bất ngờ, vì cậu ấy lúc nào cũng làm em bất ngờ."
Anh nhìn cậu chăm chú, đôi mắt ngấn lên cảm tình trìu mến mà tự bản thân không phát hiện. Từ khi gặp lại, Lâm Xuân Tư lúc nào cũng khiến anh bất ngờ, âm nhạc và phong cách của cậu qua mỗi lần thể hiện lại càng tiến gần đến sự hoàn mỹ, đi vào lòng người.
Đã một tuần không gặp, tuy anh nói muốn cho cậu có nhiều cơ hội để lựa chọn nhưng thực lòng lúc đó vẫn hi vọng cậu kí tên ngay lập tức.
Phó Yến nhìn xuống bờ vai Lâm Xuân Tư, mơ hồ nhớ về buổi biểu diễn năm mười chín tuổi, rằng mình từng ở sau sân khấu của cha cậu.
Bỗng, có gì đó màu pha lê rơi xuống thật nhanh như ảo giác.
Đồng tử Phó Yến co lại, anh chưa kịp suy nghĩ đã tiến tới, bắt lấy vai cậu.
Lâm Xuân Tư ngỡ ngàng ngẩng đầu, khuôn mặt lăn dài dòng nước mắt.
Hắn ngồi vào bàn học nghịch điện thoại: "Mộ Mộ nói vậy thì mày có tính đổi chỗ làm không? Sang tháng tám rồi."
Lâm Xuân Tư đeo tai nghe: "Tao định lãnh lương tháng trước rồi nghỉ."
"Hê, 'anh Xuân Tư' có vẻ được mấy cô em chú ý lắm." Kỷ Ca đọc bình luận dưới bài đăng được bạn gái tag vào: "Vài cô nhìn có tiền đấy. Mùa xuân của mày đến rồi."
Cậu không đáp, tắt nguồn rồi thả điện thoại xuống dưới nệm, nhắm mắt nghe nhạc.
Thấy vậy, Kỷ Ca ngừng cười, hỏi: "Mày không vui à? Hay là sợ 'họ' thấy bài đăng?"
"Tao đã thấy cách làm này. Tao biết những người đó muốn gì từ tao và đang chống lại cám dỗ." Lâm Xuân Tư mở tập sáng tác ra: "Về phần 'họ' thì liên quan gì đến tao?"
"Tao hỏi thật lòng, mày định cứ thế này mãi à?" Kỷ Ca tắt điện thoại: "Tao đang nói về mày với thân thích. Có lẽ tao suy nghĩ bảo thủ nhưng mày biết là tao cũng có vài họ hàng chẳng ra hồn. Dù vậy, chúng ta đang sống trong xã hội tư pháp, không thể nói xóa bỏ là xóa bỏ. Dẫu thân thích chỉ có ý nghĩa trên giấy tờ thì vinh nhục, sống chết của mày vẫn không thể lìa khỏi họ hoàn toàn. Tao không tưởng tượng ra nổi cái viễn cảnh thân thích cả đời không nhìn mặt nhau. Một ngày nào đó - thậm chí là ngày mày chết - thì mày cũng phải về nhà cũ, dù muốn hay không."
"Ừ, một ngày nào đó." Lâm Xuân Tư tô nốt nhạc, đáp: "Nhưng chưa phải là bây giờ."
"Tinh Tinh. Tao nói nghiêm túc. Mấy ngày ở trong bệnh viện không làm mày ngộ ra cái gì sao? Mày thử tưởng tượng đến cảnh mình bệnh nặng, không đủ tiền chữa trị, chỉ có thể nằm trên giường chết dần, chết mòn trong cô độc và tiếng điện tim đồ yếu dần, mày không sợ sao?"
Cậu nhún vai: "Tao đang thấy rất ấm lòng vì bạn thân lo lắng cho tao."
Kỷ Ca tặc lưỡi: "Mày biết đấy, tao cũng có những việc mà tao rất muốn làm. Tao không thể quan tâm tới mày như một thân thích gắn bó. Tao đang lên kế hoạch cho tương lai, có lẽ tao sẽ không ở mãi trên đất nước này. Mẹ kiếp, chẳng biết phải nói thế nào. Chỉ là nếu làm được, tao không muốn lúc trở về mà phát hiện trên mộ mày thậm chí không có nổi một bó hoa."
Đầu bút khựng lại, Lâm Xuân Tư dường như có thể nhìn thấy viễn cảnh đó rất rõ ràng. Nếu bây giờ cậu chết đi, ai sẽ nhận di hài và mai táng cậu? Hay cậu sẽ cô độc nằm trong nhà xác lạnh lẽo chờ đợi một thân thích nào đó thậm chí không còn nhớ rõ khuôn mặt cậu? Ngôi mộ của cậu có phải sẽ phủi đầy bụi và xác lá vữa thành mùn? Người trông coi nghĩa trang và những ai đi tảo mộ sẽ xót thương cậu, hay tự vấn cậu đã làm chuyện bội nghĩa gì để bị bỏ rơi? Mười năm, hai mươi năm sau, dưới tác động của tự nhiên làm ngôi mộ đổ nát, cái tên xói mòn và biến mất, sẽ còn ai biết về 'Lâm Xuân Tư' an nghỉ dưới đất?
Lâm Xuân Tư đặt bút viết: Một tang lễ không đau buồn là một bất hạnh lớn. Một ngôi mộ không dấu chân thăm viếng là sự khốn khổ của một kiếp nhân sinh.
Kỷ Ca thấy cậu lại vùi đầu sáng tác, mất hứng quay đi làm bài tập. Một hồi sau hắn nghe cậu khẽ hát: "Khi tôi chết đi, hãy trồng trên mộ tôi một cây dương..."
Đó là ca khúc cậu thích nhất của thầy Trịnh.
Lâm Xuân Tư gác tay lên cửa sổ, mắt xa xăm như xem thấy cõi mơ mộng, hát xong rồi nói: "Tao không cần đến những bông hoa trên mộ. Hoa đều nở rồi tàn, mong manh biết bao. Nếu một ngày tao phải chết trong cô độc, tao chỉ muốn cho ai đó biết tao đã thực sự nỗ lực sống..."
Lá dương chuyển vàng, lìa cành trong gió thu. Lâm Xuân Tư kéo khóa áo khoác, xuống tầng thì gặp bà góa Phạm. Bà cụ nghển cái cổ rụt nhìn cậu: "Cậu bé về rồi à? Mấy ngày chẳng có cậu, khu này buồn lạ. Ấn đường cậu hơi đen, đang gặp xui phỏng? Cần thì ta pha giúp cậu cốc bùa."
Nghĩ tới mấy bát thuốc đen xì có mùi rất là khó tả của bà cụ, Lâm Xuân Tư cười gượng rồi cúi đầu tạm biệt. Cậu ngồi vào xe, phát hiện dưới giày dính lá dương úa: "A! Em xin lỗi."
Lâm Xuân Tư liền nhặt chiếc lá lên. Phó Yến đáp 'không sao', rồi hỏi thăm.
Cậu ngoan ngoãn trả lời từng câu như học sinh tiểu học.
"Thầy Trịnh cũng sẽ có mặt. Toàn bộ kỹ thuật và hậu cần đều do tôi lo liệu, cậu chỉ cần thả lỏng rồi thể hiện thật tốt."
"Vâng! Em nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!"
Phó Yến liếc cậu trai hớn hở không chút che giấu, cũng buồn cười.
Trịnh Minh Sư đang cố đọc báo mà bị cậu fan lộ liễu nào đó ép phải ngước mặt. Lâm Xuân Tư đi về phía trước mà đầu thì ngoảnh lại, dùng đôi mắt long lanh, lưu luyến nhìn ông.
Phó Yến cầm cổ tay kéo cậu vào phòng trước khi thầy "tsun" lên: "Chúng tôi sẽ ghi hình lại. Cậu ổn với điều đó chứ?"
Lâm Xuân Tư gật đầu rồi bị đẩy đến ban hậu cần.
Chuyên viên trang điểm sờ mặt cậu: "Cậu chắc là kiểu ăn ảnh mà ngoài thực tế thì mờ nhạt. Kiểu đẹp nhờ khí chất ấy."
Lâm Xuân Tư gật đầu hùa theo, thực lòng thì không hiểu lắm. Trước giờ cậu không quá để ý nhan sắc của mình, con trai á - gọn gàng, sạch sẽ và sáng sủa là OK. Vấn đề đẹp hay xấu thì cậu không biết được nếu không có ai đến nói với cậu.
Làm thế nào để cá nhân biết mình đẹp hay xấu? Người bình thường khi nhìn bản thân trong gương, chỉ đơn giản cảm thấy thân thiết. Nhưng vì nghe những tiêu chuẩn đánh giá từ bên ngoài, họ bắt đầu học biết về 'xấu' và 'đẹp'. Họ tự đánh giá mình theo tiêu chuẩn của người khác - là những điều chưa hẳn có nghĩa với họ. Những người như vậy rất khó để tự yêu thương chính mình. Mặt khác, nếu không có đánh giá tiêu cực thì không có sự ghét bỏ bản thân.
Vì thế Lâm Xuân Tư hạn chế các tiêu cực về ngoại hình bằng cách xây dựng một tiêu chuẩn tự đánh giá khác, ví dụ: Hôm nay tóc sạch không? Tinh thần của mình tốt chứ? Nụ cười có tươi không? Mùi hương cơ thể thế nào? Mình cảm thấy tự tin chứ?
"Cậu sẵn sàng chưa?" Phó Yến hỏi qua mic, thấy cậu ấy làm dấu OK thì ra hiệu bắt đầu.
Âm nhạc nổi lên, những lớp phối khí hòa tấu tạo ra các rung cảm dịu nhẹ trên màng nhĩ Lâm Xuân Tư. Trái tim cậu hòa với nhịp điệu, bơm dòng máu nóng xúc tiến đầu lưỡi.
Những ngả đường xám, một con phố không sắc màu
Tôi thấy em ngắt một đóa hồng, là màu sắc độc nhất của tôi.
Những bức tường đổ nát, ngọn lửa cháy khôn nguôi
Màu tim tôi lạnh lẽo trong đêm dài, nghe em kể về quá khứ hoạn nạn.
Ma chérie*... Tôi đeo lên cổ em trái tim xanh của mình.
Ma chérie... Xin đừng dẫm nát, xin đừng dẫm nát.
Ôi bom đạn. Ôi chiến tranh.
Những con tàu rời sân ga, trái tim xanh thành chuyến tàu đưa em rời khỏi.
Chỉ còn tôi và màu xám.
Đã vỡ nát, đã vỡ nát...
* "Người yêu dấu (nữ giới) của tôi" trong tiếng Pháp.
Lâm Xuân Tư có thể hát được giọng nam trầm và nam trung. Khi cậu đi xuống quãng thấp thì làm tim người nghe như bóp nghẹt, đè nặng ưu tư, khi cậu nâng lên nốt cao thì tựa như tia nắng xua tan mây mù, như sao băng quét cái đuôi lộng lẫy xé rách màn đêm.
Giữa hai đoạn verse* là một khúc cello độc tấu. Trầm, mạnh, dữ dội.
* Phân khúc (các lời).
Tôi bước lên chuyến tàu tim xanh, hỏi ma chérie đâu rồi?
Chuyến tàu xanh lăn bánh, hồn ma chérie đâu rồi?
Hai tiếng 'đâu rồi...' ngân dư âm quẩn quanh trong lòng mỗi người, khi âm nhạc dừng lại, một lúc lâu không ai nói gì. Thầy Trịnh đứng dậy, ra hiệu cho Phó Yến đi gặp mình. Anh vỗ vai Trợ lý Cố cho cậu ta hoàn hồn.
Lâm Xuân Tư vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc, bỗng có một chai nước dí vào mặt mới giật mình. Trợ lý Cố tấm tắc: "Đây là lần cậu hát tốt nhất! Tôi thấy xúc động khủng khiếp!"
Mọi người trầm trồ giơ ngón cái với cậu. Có cô gái còn quệt nước mắt.
"Em cảm ơn ạ." Cậu ngượng ngùng, vừa uống nước vừa dời mắt tìm Phó Yến nhưng không thấy, ra ghế bành ngồi nghỉ một hồi thì anh tiến vào.
"Cậu muốn nghe thử không?" Phó Yến mỉm cười đưa tai nghe cho cậu.
"Wow." Lâm Xuân Tư tròn xoe mắt: "Giọng của em đấy ư? Sao lại hay đến như vậy?"
Cậu nghe mình hát mà cũng muốn rưng rưng theo.
Phó Yến trao đổi với cậu một lúc, rồi đặt tệp tài liệu lên bàn: "Lâm Xuân Tư, cậu đã làm xong công việc của mình. Quan hệ hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc."
Sửng sốt. Dù hiểu nhưng Lâm Xuân Tư vẫn hẫng hụt khi anh dùng nụ cười dịu dàng nói vậy.
"Tôi tin cậu cũng biết có một số người đã phất lên nhờ vận khí từ các sáng tác của thầy Trịnh. Khi ca khúc được công bố, sẽ có những công ty tìm đến cậu. Lúc đó chúng tôi không ngại viết lời giới thiệu cho cậu nếu cần, cứ thoải mái liên hệ với tôi. Thời gian qua rất cảm ơn cậu."
"Vâng." Cậu thấy nụ cười của anh sao mà xa lạ thế, tim bỗng như bị bóp nghẹt: "Em mới phải cảm ơn anh."
Sự luống cuống, thất vọng của cậu rơi hết vào mắt Phó Yến, giống như một chú cún con bị bỏ rơi khiến anh rất muốn xoa đầu cậu. Anh mím môi cười, lật sang trang.
Đôi mắt Lâm Xuân Tư bất chợt rực sáng tựa pha lê sa vào tia nắng, nỗi xúc động trào dâng nơi khóe mi. Cậu ngẩng phắt lên nhìn anh, không thốt nên lời.
"Đừng vội quyết định." Phó Yến giơ tay cản lại: "Sẽ có những công ty với các đãi ngộ tốt hơn đến tìm cậu. Tôi không định làm kẻ ăn chặn trước mũi người ta. Nếu đây là một bước tiến quan trọng với cậu thì hãy bình tĩnh suy nghĩ về nó, nhé?"
Anh dịu dàng nhìn cậu rồi đứng dậy làm việc tiếp. Lâm Xuân Tư đuổi theo nắm lấy tay anh.
Không rõ sao lòng bàn tay cậu nóng rẫy, làm Phó Yến thoáng ngỡ ngàng. Nét mặt Lâm Xuân Tư xán lạn mà trịnh trọng, đôi mắt ôm trọn cả biển sao: "Em nên nói thế nào đây..."
Phó Yến rút tay chặn lại môi cậu - chính anh cũng ngạc nhiên vì hành động này, rồi khẽ cười: "Đừng nói. Hãy viết và hát."
Bàn tay đẹp đẽ lìa bỏ môi Lâm Xuân Tư, để lại từng đợt sóng nhỏ gợn lòng.
Hôm đó Kỷ Ca về phòng tự nhiên bị thằng bạn ôm chầm lấy, gọi tên ngọt xớt mà dựng hết lông tóc, biết chuyện thì càng hoài nghi Lâm Tinh Tinh có phải bị lừa hay không? Cuộc đời của cậu kịch tính quá đấy.
Kiểu như một chú vịt xấu xí đột ngột bị mấy con thiên nga để ý thì con mẹ nó tụi thiên nga chắc chắn có ý đồ!
Nhìn thằng bạn cún ngốc ngồi cười cả ngày, hắn nghĩ: được rồi, nó mà bị lừa thì cùng lắm mình và nó cùng đội quần.
Những ngày sau đó là mùa xuân đến sớm của Lâm Xuân Tư. Tiếng hát của cậu tràn ngập tình yêu với mọi thứ. Chị Phương thợ may cũng hiểu nhầm là cậu mới tỏ tình thành công. Lãnh lương và kết thúc công việc cũ, Lâm Xuân Tư quyết định qua công việc mới mà Tần Mộ giới thiệu.
Tần Mộ thấy đám học sinh kia manh động đến mức dám tấn công cảnh sát, lo rằng đồng bọn trả thù nên trong bữa tối mừng Lâm Xuân Tư xuất viện thì khuyên cậu đổi chỗ làm. Cô cũng biết hoàn cảnh của cậu rất khó kiếm công việc phù hợp nên đích thân đứng ra giới thiệu cậu với người cô mở lớp dạy nhạc cụ của mình.
Cô ruột của Tần Mộ, Tần Cẩm thấy cậu xinh trai, sáng sủa, nói năng dễ nghe thì cũng tạm hài lòng. Nhưng vì Lâm Xuân Tư không có bằng cấp nên phải bỏ tiền túi để học việc một thời gian.
"Tôi nghe cháu gái bảo em có kinh nghiệm nhuần nhuyễn với dương cầm. Em thử chơi vài bản cho tôi xem."
"Vâng." Lâm Xuân Tư hít sâu, xoa hai bàn tay với nhau rồi đặt ngón tay lên phím, tìm lại cảm giác bằng những bản nhạc đơn giản. Sau khi đã thấy trơn tru, cậu chuyển sang các bản nhạc cổ điển.
"Chà! Em chơi tốt quá." Tần Cẩm bất ngờ hỏi: "Em từng được đào tạo chuyên nghiệp sao?"
"Có thể xem là vậy ạ." Cậu đáp mơ hồ: "Em được dạy dương cầm từ cấp hai."
"Em muốn thử dương cầm cổ điển không? Phím sẽ nặng hơn nhưng tôi nghĩ em chơi được. Đi nào."
Lâm Xuân Tư chậm rãi lật nắp phím lên, chiếc cánh đen phản chiếu ánh đèn chói lòa vào đôi mắt cậu. Toàn bộ sức lực của cậu dồn xuống đầu ngón tay, nhấn mạnh lên phím đàn.
Tần Cẩm gật gù: Tần Mộ không lừa bà. Cô tiếp tân vào thông báo, bà liền để tiếp tân lại trông coi rồi ra ngoài.
Thấy chiếc áo măng tô quen thuộc, Tần Cẩm hết sức tươi tắn dang tay ôm người đàn ông: "Chàng nghệ sĩ của tôi đây rồi! Đã có cô gái nào giam giữ được em chưa?"
"Em vẫn còn cô đơn, đã biến thành một gã đàn ông u buồn chứ đâu rạng rỡ như cô giáo đây." Anh hôn phớt lên má bà, đứng thẳng dậy: "Ode to Joy (Khải hoàn ca) của Beethoven. Lối chơi nghe thật quyến rũ. Cô giáo mở đĩa sao?"
Tần Cẩm che miệng cười: "Em nhầm rồi. Người ta đang chơi đấy. Cháu gái cô giới thiệu cậu ấy đến làm ở đây. Ban đầu cô nghĩ con bé tâng bốc quá, ai ngờ cậu ấy chơi tốt thật."
"Thật sao? Cô làm em tò mò quá."
"Em muốn xem không?"
Phó Yến nhận ra bóng lưng cậu từ đằng xa, trong mắt thoáng lộ ra kinh diễm rồi tan biến, nói: "Nếu là cậu ấy thì em không bất ngờ, vì cậu ấy lúc nào cũng làm em bất ngờ."
Anh nhìn cậu chăm chú, đôi mắt ngấn lên cảm tình trìu mến mà tự bản thân không phát hiện. Từ khi gặp lại, Lâm Xuân Tư lúc nào cũng khiến anh bất ngờ, âm nhạc và phong cách của cậu qua mỗi lần thể hiện lại càng tiến gần đến sự hoàn mỹ, đi vào lòng người.
Đã một tuần không gặp, tuy anh nói muốn cho cậu có nhiều cơ hội để lựa chọn nhưng thực lòng lúc đó vẫn hi vọng cậu kí tên ngay lập tức.
Phó Yến nhìn xuống bờ vai Lâm Xuân Tư, mơ hồ nhớ về buổi biểu diễn năm mười chín tuổi, rằng mình từng ở sau sân khấu của cha cậu.
Bỗng, có gì đó màu pha lê rơi xuống thật nhanh như ảo giác.
Đồng tử Phó Yến co lại, anh chưa kịp suy nghĩ đã tiến tới, bắt lấy vai cậu.
Lâm Xuân Tư ngỡ ngàng ngẩng đầu, khuôn mặt lăn dài dòng nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.