Chương 182: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 11 - Đứa Con Thứ Hai
Long Đại Nhân Lai Liễu
21/11/2015
Lúc Bôn Bôn được mười ba tháng, đã bước ra bước đi đầu tiên.
Bé con phần lớn thời gian đều chỉ đứng yên mà không chịu động đậy, chắc là sợ bị ngã. Mạch Sanh Tiêu quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay vỗ nhẹ ở bên cạnh con: "Bôn Bôn, tới đây, nào…"
Hai tay của Bôn Bôn giơ lên ở bên người, những ngón tay mũm mĩm nắm thành hai quả đấm nhỏ, bắp chân của bé con nhẹ cử động: "Oaa…". Ôi, bé không muốn đi.
"Bảo bối ngoan nào." Duật Tôn duỗi ngón tay ra, để cho Bôn Bôn nắm lấy đầu ngón tay của anh: "Đi đến đây, cha ở bên này."
Có lực chống đỡ, Bôn Bôn cũng bớt căng thẳng. Duật Tôn cũng không thúc giục, vô cùng nhẫn nại, dụ dỗ từng lần một: "Bôn Bôn, nào, đi tới đi."
Cái mông của Bôn Bôn lắc một cái, chân phải thăm dò vừa bước ra thì cả người bé con lại sợ hãi. Bàn tay ấm áp của Duật Tôn kịp thời bám sát vào eo của con, Bôn Bôn thấy cha có ở đây, lá gan cũng lớn hơn nhiều. Bé con giữ chặt ngón tay của Duật Tôn, chân trái cũng bước về phía trước một bước. Mạch Sanh Tiêu dần dần cắn chặt cánh môi, sợ lúc này phát ra tiếng động sẽ cắt đứt ý muốn tiếp tục bước về phía trước của Bôn Bôn. Tay của cô che miệng lại, vì kích động mà nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt.
Cô đã nói mà, Bôn Bôn có thể làm được, con chỉ là biết muộn hơn một chút so với những đứa trẻ cùng lứa thôi, bé con cũng có quyền được hưởng thụ sinh hoạt bình thường.
Bôn Bôn đi được vài bước thì thân thể ngã nhào về phía trước.
Một tay của Duật Tôn đã ôm lấy con, môi mỏng hôn lên trán của con trai. Mạch Sanh Tiêu nhận ra là anh cũng kích động đến mức khó có thể diễn tả bằng lời được: "Con trai, giỏi quá!"
Sanh Tiêu bước qua, cánh tay ôm chặt ở trước người hai cha con: "Bôn Bôn thật lợi hại, mẹ kiêu ngạo vì con."
.
.
.
Bôn Bôn từ khi chịu bước ra bước đi đầu tiên, tiếp theo đó liền dễ dàng hơn nhiều. Qua mấy tháng, bé con đã có thể tự mình đi chơi ở trong hoa viên, chỉ là đi đường còn chưa được vững vàng lắm, bình thường gặp phải Hải Bối quấn quýt quanh chân là bé con cảm thấy đau đầu phi thường, luôn ngã nhào.
Nhưng Hải Bối lại rất thích quấn quýt lấy Bôn Bôn, hơn nữa, để tỏ rõ lòng nhiệttình, nó toàn là từ một phía rất xa, vươn chân chạy ùa về phía Bôn Bôn. Có đôi khi không kịp thắng lại, trực tiếp nhào vào Bôn Bôn như ném một trái bowling, cả hai đều ngã nhào.
********************
Mạch Sanh Tiêu cùng với Duật Tôn đi thăm Alice một chuyến, cô ấy mỗi tuầnđều phải truyền nước biển, tinh thần hình như đã tỉnh táo chút ít. Alice là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Từ Khiêm, để mô tả Alice thì, cô chính là con chuột bạch thử nghiệm của Từ Khiêm. [=)))))) Biết ngay mà, anh Khiêm bất nhân trước giờ, chắc mà muốn dùng Alice để chế thuốc giải ấy mà.]
Sau đó nghe ra ý của Duật Tôn là xem như Alice đã được cứu rồi, chỉ cần cô ấy có thể kiềm chế không hề đụng vào ma túy nữa.
********************
Khi Bôn Bôn được mười tám tháng, Mạch Sanh Tiêu mang thai.
Cô mới mang thai, tính ra cũng chỉ được 40 ngày.
Duật Tôn đưa Sanh Tiêu đi kiểm tra sức khỏe ở tại bệnh viện của Từ Khiêm.
Mạch Sanh Tiêu sau khi mua que thử thai thì muốn tự mình đi khám, nhưng Duật Tôn lo lắng nên không cho phép, tự lái xe đưa cô đến bệnh viện Từ Khiêm vì bọn họ mà an bài phòng khám trong khoa phụ sản tốt nhất, siêu âm lần đầu tiên, Duật Tôn cũng muốn theo vào, Sanh Tiêu thấy anh có vẻ lúng túng. Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng siêu âm, ý tá đưa cho hai người hai đôi dép y tế.
"Đừng cử động." Duật Tôn giữ tay Sanh Tiêu lại, cũng làm cho cô ngồi mà hàng ghế bên cạnh.
"Anh làm gì vậy?" Mạch Sanh Tiêu bây giờ không còn lo lắng, tinh thần rất tốt. Duật Tôn từ trong tay cô tiếp nhận đôi dép rồi khom lưng cúi xuống. Sanh Tieu co chân lại vì bất ngờ: "Em bây giờ bụng chưa lớn, có thể tự mình cúi xuống được."
Duật Tôn nâng chân phải của cô lên, giúp cô xỏ chiếc dép vào, động tác của anh tỉ mỉ và rất chậm rãi. Mạch Sanh Tiêu nhìn về người đàn ông đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô không cự tuyệt nữa.
"Em biết không? Lần đó anh theo em đi làm kiểm tra, chứng kiến rất nhiều thai phụ bụng to, họ đều có người chăm sóc. Duy chỉ có em là không có, em dựa vào vách tường, ngoan cố không để cho anh giúp, anh lúc ấy trong lòng that khó chịu." Duật Tôn buông chân của cô ra, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu nâng đôi chân lên, nhìn vào kiểu dáng của đôi dép: "Kỳ thật, trong tim em cũng không chịu nổi. Người khác đi kiểm tra đều có mẹ của họ, mẹ chồng hoặc là có chồng ở bên cạnh. Em mỗi lần đi chỉ có thể lôi kéo dì Hà đi cùng, cho nên em không thích đi kiểm tra. Em cảm thấy được những phụ nữ mang thai đó đều hạnh phúc hơn mình."
"Sanh Tiêu, về sau anh sẽ khiến cho em hạnh phúc hơn so với tất cả mọi người." Duật Tôn đưa tay ôm lấy cô, nhẹ hôn lên tóc của Sanh Tiêu.
... ...... ...... ...... ...
Bước vào phòng siêu âm, Mạch sanh Tiêu nằm ở trên giường, bởi vì đích thân Từ Khiêm đưa đến, cho nên y tá và bác sỹ ở đây dĩ nhiên tự hiểu là phải tận tình chăm sóc.
Duật Tôn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, một tay nắm lấy tay Sanh Tiêu: "Là con trai hay con gái?"
Bác sỹ đang theo dõi nhịn không được cười mà nói: "Duật thiếu, hiện tại mới qua 40 ngày, vẫn chưa xác định được."
"Hình ảnh màu đen này chính là đứa trẻ sao?"
Mạch Sanh Tiêu lay lay tay của anh, muốn cho Duật Tôn yên lặng đứng ở bên cạnh: "Lớn lên thêm chút nữa, đến lúc đó anh có thể thấy được đầu và tay chân của cục cưng."
Bác sỹ bên cạnh đang thu thập số liệu, cùng hai người bắt chuyện: "Duật thiếu thích là con trai hay con gái?"
"Con của ta, ta đều thích."
Mạch Sanh Tiêu ngược lại hy vọng là con gái, một nam một nữ thì thật tốt.
.
.
.
Sanh Tiêu mang giày đế bằng ra khỏi bệnh viện, nhưng Duật Tôn chưa đưa cô trở về nhà ngay. Bọn họ đi vào đường dành riêng cho người đi bộ, anh đi vào tiệm bán đồ dùng em bé, nói muốn mua đồ cho con.
Mạch Sanh Tiêu thấy vậy nên nắm tay cản lại: "Còn tới tám, chín tháng nữa mới sinh ra, huống chi bây giờ lại không biết là trai hay gái, rất nhiều thứ chưa nên mua."
"Vậy chúng ta đều chuẩn bị đồ cho con trai và con gái luôn."
"Lãng phí." Mạch Sanh Tiêu đứng ở trước gian hàng, thấy Duật Tôn đang cầm lấy một bộ đồ em bé: "Huống chi đồ của Bôn Bôn đã mặc rồi, cục cưng này còn có thể mặc được."
"Vậy cũng không được, con nít mỗi thứ đồ đều muốn phải còn mới, nếu không sẽ nói chúng ta thiên vị." Duật Tôn lựa chọn đồ không biết mệt, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua dáng lưng của người đàn ông, cô không ngăn cản thêm nữa.
Cũng biết là anh muốn bù đắp lại tất cả những gì không thể làm được khi cô mang thai Bôn Bôn.
Lúc mang đồ về Ngự Cảnh Vườn, ngay cả dì Hà cũng hoảng hốt kêu lên, chẳng phải chuẩn bị vào lúc này là còn quá sớm sao?
******************
Chừng mười ngày sau, Mạch Sanh Tiêu đã có triệu chứng ốm nghén.
Cả ngày mệt mỏi không làm được gì, Duật lão gia cũng lo lắng nhiều thứ, không để cho Bôn Bôn đến gần Sanh Tiêu, cũng không cho phép Duật Tôn về nhà trễ, ra lệnh cho anh mỗi ngày đều phải về nhà cùng ăn cơm tối với Mạch Sanh Tiêu.
Khẩu vị của cô không tốt, ăn vào liền muốn ói. Một hồi muốn ăn cái này, một hồi lại đòi ăn cái kia. Duật Tôn bị cô hành hạ quá mức khốn khổ, nhưng điểm chết người nhất chính là không cho đụng chạm, quyết định cấm dục anh một năm.
Anh ở đâu còn có thể sống qua như vậy?
*******************
Sau bốn tháng mang thai, phản ứng ốm nghén đã không còn, bụng Mạch Sanh Tiêu cũng đã hiện hình.
Dung Ân thường xuyên mang theo Đồng Đồng và con trai qua chơi. Từ Khiêm hôm nay cũng cố ý vào Ngự Cảnh Viên thăm hỏi.
Chỉ là lần này không phải là một người tới, Từ đại thiếu gia luôn luôn phong lưu bất cần lại dẫn theo một người phụ nữ.
Hai người đem giỏ trái cây và mấy loại thuốc bổ giao vào trong tay dì Hà. Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn ngồi ở trên ghế salon, Bôn Bôn thì đang chơi với Duật lão gia.
"Từ Khiêm, đây là?" Sanh Tiêu nhìn về phía cô gái ở bên cạnh hắn.
"Là người phụ nữ của tôi."
Cô gái giương mắt lên trừng hắn một cái.
Khuỷu tay Từ Khiêm nhẹ đụng vào cánh tay của cô: "Mau chào hỏi mọi người."
Ngu Dao có chút không được tự nhiên: "Tôi chào làm sao?"
"Gọi ca ca, chị dâu."
Ngu Dao nhìn về phía Sanh Tiêu: "Xin chào mọi người, tôi là Ngu Dao."
"Này, tôi đã nói rồi mà cô không nghe thấy hả?"
"Bọn họ là anh chị của anh, không phải của tôi!"
"Còn phân chia tôi và cô cái gì, chúng ta vốn là trong cô có tôi, trong tôi có cô……"
Ngu Dao dù sao cũng là một cô gái, thể diện là rất cần thiết: "Từ Khiêm, anh đủ rồi đó!"
Từ Khiêm kéo tay của cô ấy ngồi xuống: "Cô đã là người của tôi, còn muốn chống chế?"
"Đêm đó không tính!"
"Tôi khinh, lên giường rồi còn không tính, lưng của tôi có vài vết thương đó có phải do cô cào hay không?"
Mạch Sanh Tiêu đúng lúc đang uống nước: "Phụt, khụ khụ, khụ khụ khụ….."
Duật Tôn gấp rút ở sau lưng cô vỗ nhẹ: "Khiêm, cậu kiềm chế một chút." [=))))) Chết cười anh Khiêm]
Ngu Dao tức tối một hồi lâu không nói nên lời, Mạch Sanh Tiêu vừa mới giảng hòa mấy câu, liền thấy cô gái đứng vụt lên, Sanh Tiêu hình như cũng cảm thấy như vậy có chút đường đột, cô ấy gấp rút: "Ngại quá, tôi có việc đi trước."
Sanh Tiêu gật đầu: "Không có việc gì."
"Cô đi đâu?" Từ Khiêm giữ chặt lấy một tay của cô ấy.
"Tôi đi từ chức, sau đó tìm đến một nơi không có anh để sống!" Ngu Dao nói xong, hất tay của Từ Khiêm ra, sải bước ra ngoài.
Từ Khiêm hơi giật mình, lập tức phản ứng cực nhanh theo sát ra bên ngoài, lúc gần đi đã bỏ lại một câu: "Cô ta dám làm phản!"
Ánh mắt của Mạch Sanh Tiêu xuyên qua cửa kính, thấy bên ngoài hoa viên Từ Khiêm đang đuổi theo Ngu Dao. Hai người giống như đang tranh chấp, cuối cùng người đàn ông dứt khoát đem cô vác lên vai: "Muốn phủi sạch quan hệ đúng không? Được, làm thêm mấy lần, tôi xem cô làm thế nào phủi cho sạch sẽ được?"
"Thả tôi xuống, đồ lưu manh, cầm thú! Không phải, anh là đồ bác sỹ thú y, biến thái, aaa…."
.
.
.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu nhẹ há ra, mắt ngước nhìn Duật Tôn bên cạnh: "Anh cũng không can thiệp sao?"
Duật Tôn bật cười, góc cạnh hấp dẫn của cánh môi nhẹ cong lên, tay của anh bưng lấy mặt cô: "Vẻ mặt này của em thật là khờ, anh làm sao mà quản được, chuyện trên giường của người ta nên ở trên giường mà giải quyết." Thân thể cao lớn của người đàn ông đứng sát lại, cánh tay ôm chặt đôi vai của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, hôm nay kiểm tra xong đi ra, anh cùng chủ nhiệm Chung thảo luận một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cô ta nói……." Môi mỏng của Duật Tôn lại gần bên tai Sanh Tiêu: "Bốn tháng, có thể làm chuyện này."
Cô muốn thoái lui, anh lại giữ chặt hai vai lại không để cho cô động đậy. Cái miệng ấm áp của Duật Tôn ngậm lấy vành tai mượt mà của Mạch Sanh Tiêu, hô hấp của cô bỗng nhiên gấp gáp: "Anh chịu mấy tháng nữa đi."
"Không được."
"Lúc mang thai Bôn Bôn làm sao anh có thể chịu đựng được?"
"Lúc đó và bây giờ không giống nhau, với lại, thực nín hỏng em có chịu trách nhiệm được không?"
Hải Bối ở trong phòng khách quấn quýt chơi với Bôn Bôn, còn bị bé con kéo lấy lỗ tai. Bôn Bôn lắc lư cái đầu nhỏ nhìn về phía hai người trên ghế salon, Duật Tôn cũng không buông tay ra: "Sanh Tiêu, buổi tối anh sẽ tắm cho em." Bôn Bôn đang hướng về Mạch Sanh Tiêu đi tới, cô gấp rút đẩy Duật Tôn tránh ra, cô vừa mới khom lưng, liền cảm thấy được có vật gì đó bị rớt xuống mặt đất.
Duật Tôn cúi xuống nhặt lên, là ví tiền của anh.
Anh mở ra, bức ảnh gia đình vẫn còn kẹp ở bên trong, kỳ thật khi đó Bôn Bôn vẫn còn ở trong bụng Mạch Sanh Tiêu, là nữ chủ nhân của một nhà hàng chụp cho.
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy, đầu ngón tay vuốt nhẹ bức hình: "Còn giữ lại làm gì? Hôm nào đổi tấm hình khác đi."
Lúc cô nói ra câu này, trong lòng nhịn không được mà vẫn xót xa. Khi cô mang thai đã không để cho anh chạm vào, thậm chí còn không để cho anh sờ một lần cục cưng trong bụng. Cô dùng phương thức tàn nhẫn nhất để làm tổn thương anh. Mạch Sanh Tiêu khi đó không nghĩ rằng sẽ có ngày hối hận. Tầm mắt của Duật Tôn cùng nhìn chăm chú vào tấm hình kia: "Bày vẽ làm gì, anh cảm thấy, thế này là tốt rồi."
... ...... ...... .......
Ăn xong cơm tối, Duật Tôn ôm Bôn Bôn ngồi vào trước đàn dương cầm, Sanh Tiêu cùng anh đàn một bản nhạc.
Bôn Bôn muốn chơi, hai bàn tay nhỏ bé của con không ngừng gõ lên phím đàn. Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn sóng vai ngồi ở trước cây đàn, bọn họ cái gì cũng không làm, ngắm nhìn Bôn Bôn đang chơi đùa.
Duật lão gia lúc này đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, dì Hà và dì Vương cũng đều làm xong việc của mình, bây giờ cùng xem tin tức với lão gia. Mạch Sanh Tiêu nhẹ cất lên tiếng hát, cô vô tình ngẩng đầu lên, ngọn đèn nhu hòa phía trên tỏa ra ánh sáng phủ lên gương mặt điềm tĩnh và an tường của cô. Nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ, thứ hạnh phúc mà người ta hết lòng ca ngợi cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cánh môi cô vẽ ra nụ cười, tầm mắt lại rơi vào Bôn Bôn đang ở trong ngực Duật Tôn, nếu như……
Nếu như, Bôn Bôn có thể được như những đứa trẻ bình thường thì cuộc đời này của cô không còn gì để tiếc nuối.
Duật Tôn vẻ mặt nghiêm túc dạy Bôn Bôn đánh đàn, dù bé con không hiểu, cũng sẽ không hiểu nhưng từng động tác của anh cũng không hề sơ sài. Duật Tôn yêu thương Bôn Bôn không hề thua kém với tình yêu của Sanh Tiêu. Bôn Bôn mỗi lần đánh đàn cũng sẽ thể hiện ra vẻ đặc biệt hưng phấn, hai người cũng phát hiện ra điều này, chỉ cần có lợi cho bệnh tình của Bôn Bôn thì bọn họ đều sẽ làm theo.
Bé con đánh đàn lung tung, Duật Tôn ôm lấy con muốn đứng dậy, Bôn Bôn thu tay lại, quay mặt sang, bỗng nhiên hôn vào gò má hoàn hảo như được chạm khắc của người đàn ông.
Đôi môi của bé con rất mềm, chụt một cái, còn mang theo nước miếng.
Mạch Sanh Tiêu chứng kiến vẻ mặt rõ ràng bất ngờ của Duật Tôn, anh khó có thể tin được mà quay mặt sang, bây giờ Bôn Bôn đang tự chơi với các ngón tay của mình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
Duật Tôn nhìn về phía Sanh Tiêu, cô cũng không thể giấu được ngạc nhiên: "Bôn Bôn hôn anh một cái?"
Duật Tôn lúc này mới có phản ứng, vậy là cảm giác của anh không sai. Anh kích động ôm lấy con trai: "Bôn Bôn, nào, hôn lại cha một chút?"
Bôn Bôn chơi hăng say, Duật Tôn cầm lấy hai tay của con: "Bôn Bôn, hôn một chút."
Bôn Bôn không thể không ngẩng đầu lên, những người lớn thực phiền nha, được rồi, thưởng cho cha một cái, chụt.
"Nào, hôn mẹ một cái."
Bôn Bôn lại bị bế đến trước mặt Sanh Tiêu, bé con chu miệng lên, giống như một chiếc hồ lô lại hôn một cái.
Bởi vì hành động này của Bôn Bôn mà Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu hầu như kích động cả buổi tối. Lúc con cái làm ra những hành động thế này, làm ba mẹ bình thường còn cảm thấy vui mừng, chứ đừng nói chi là Bôn Bôn, hai người so với những bậc cha mẹ khác lại càng quý trọng mỗi lần đầu tiên của Bôn Bôn hơn.
Bé con phần lớn thời gian đều chỉ đứng yên mà không chịu động đậy, chắc là sợ bị ngã. Mạch Sanh Tiêu quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay vỗ nhẹ ở bên cạnh con: "Bôn Bôn, tới đây, nào…"
Hai tay của Bôn Bôn giơ lên ở bên người, những ngón tay mũm mĩm nắm thành hai quả đấm nhỏ, bắp chân của bé con nhẹ cử động: "Oaa…". Ôi, bé không muốn đi.
"Bảo bối ngoan nào." Duật Tôn duỗi ngón tay ra, để cho Bôn Bôn nắm lấy đầu ngón tay của anh: "Đi đến đây, cha ở bên này."
Có lực chống đỡ, Bôn Bôn cũng bớt căng thẳng. Duật Tôn cũng không thúc giục, vô cùng nhẫn nại, dụ dỗ từng lần một: "Bôn Bôn, nào, đi tới đi."
Cái mông của Bôn Bôn lắc một cái, chân phải thăm dò vừa bước ra thì cả người bé con lại sợ hãi. Bàn tay ấm áp của Duật Tôn kịp thời bám sát vào eo của con, Bôn Bôn thấy cha có ở đây, lá gan cũng lớn hơn nhiều. Bé con giữ chặt ngón tay của Duật Tôn, chân trái cũng bước về phía trước một bước. Mạch Sanh Tiêu dần dần cắn chặt cánh môi, sợ lúc này phát ra tiếng động sẽ cắt đứt ý muốn tiếp tục bước về phía trước của Bôn Bôn. Tay của cô che miệng lại, vì kích động mà nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt.
Cô đã nói mà, Bôn Bôn có thể làm được, con chỉ là biết muộn hơn một chút so với những đứa trẻ cùng lứa thôi, bé con cũng có quyền được hưởng thụ sinh hoạt bình thường.
Bôn Bôn đi được vài bước thì thân thể ngã nhào về phía trước.
Một tay của Duật Tôn đã ôm lấy con, môi mỏng hôn lên trán của con trai. Mạch Sanh Tiêu nhận ra là anh cũng kích động đến mức khó có thể diễn tả bằng lời được: "Con trai, giỏi quá!"
Sanh Tiêu bước qua, cánh tay ôm chặt ở trước người hai cha con: "Bôn Bôn thật lợi hại, mẹ kiêu ngạo vì con."
.
.
.
Bôn Bôn từ khi chịu bước ra bước đi đầu tiên, tiếp theo đó liền dễ dàng hơn nhiều. Qua mấy tháng, bé con đã có thể tự mình đi chơi ở trong hoa viên, chỉ là đi đường còn chưa được vững vàng lắm, bình thường gặp phải Hải Bối quấn quýt quanh chân là bé con cảm thấy đau đầu phi thường, luôn ngã nhào.
Nhưng Hải Bối lại rất thích quấn quýt lấy Bôn Bôn, hơn nữa, để tỏ rõ lòng nhiệttình, nó toàn là từ một phía rất xa, vươn chân chạy ùa về phía Bôn Bôn. Có đôi khi không kịp thắng lại, trực tiếp nhào vào Bôn Bôn như ném một trái bowling, cả hai đều ngã nhào.
********************
Mạch Sanh Tiêu cùng với Duật Tôn đi thăm Alice một chuyến, cô ấy mỗi tuầnđều phải truyền nước biển, tinh thần hình như đã tỉnh táo chút ít. Alice là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Từ Khiêm, để mô tả Alice thì, cô chính là con chuột bạch thử nghiệm của Từ Khiêm. [=)))))) Biết ngay mà, anh Khiêm bất nhân trước giờ, chắc mà muốn dùng Alice để chế thuốc giải ấy mà.]
Sau đó nghe ra ý của Duật Tôn là xem như Alice đã được cứu rồi, chỉ cần cô ấy có thể kiềm chế không hề đụng vào ma túy nữa.
********************
Khi Bôn Bôn được mười tám tháng, Mạch Sanh Tiêu mang thai.
Cô mới mang thai, tính ra cũng chỉ được 40 ngày.
Duật Tôn đưa Sanh Tiêu đi kiểm tra sức khỏe ở tại bệnh viện của Từ Khiêm.
Mạch Sanh Tiêu sau khi mua que thử thai thì muốn tự mình đi khám, nhưng Duật Tôn lo lắng nên không cho phép, tự lái xe đưa cô đến bệnh viện Từ Khiêm vì bọn họ mà an bài phòng khám trong khoa phụ sản tốt nhất, siêu âm lần đầu tiên, Duật Tôn cũng muốn theo vào, Sanh Tiêu thấy anh có vẻ lúng túng. Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng siêu âm, ý tá đưa cho hai người hai đôi dép y tế.
"Đừng cử động." Duật Tôn giữ tay Sanh Tiêu lại, cũng làm cho cô ngồi mà hàng ghế bên cạnh.
"Anh làm gì vậy?" Mạch Sanh Tiêu bây giờ không còn lo lắng, tinh thần rất tốt. Duật Tôn từ trong tay cô tiếp nhận đôi dép rồi khom lưng cúi xuống. Sanh Tieu co chân lại vì bất ngờ: "Em bây giờ bụng chưa lớn, có thể tự mình cúi xuống được."
Duật Tôn nâng chân phải của cô lên, giúp cô xỏ chiếc dép vào, động tác của anh tỉ mỉ và rất chậm rãi. Mạch Sanh Tiêu nhìn về người đàn ông đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô không cự tuyệt nữa.
"Em biết không? Lần đó anh theo em đi làm kiểm tra, chứng kiến rất nhiều thai phụ bụng to, họ đều có người chăm sóc. Duy chỉ có em là không có, em dựa vào vách tường, ngoan cố không để cho anh giúp, anh lúc ấy trong lòng that khó chịu." Duật Tôn buông chân của cô ra, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu nâng đôi chân lên, nhìn vào kiểu dáng của đôi dép: "Kỳ thật, trong tim em cũng không chịu nổi. Người khác đi kiểm tra đều có mẹ của họ, mẹ chồng hoặc là có chồng ở bên cạnh. Em mỗi lần đi chỉ có thể lôi kéo dì Hà đi cùng, cho nên em không thích đi kiểm tra. Em cảm thấy được những phụ nữ mang thai đó đều hạnh phúc hơn mình."
"Sanh Tiêu, về sau anh sẽ khiến cho em hạnh phúc hơn so với tất cả mọi người." Duật Tôn đưa tay ôm lấy cô, nhẹ hôn lên tóc của Sanh Tiêu.
... ...... ...... ...... ...
Bước vào phòng siêu âm, Mạch sanh Tiêu nằm ở trên giường, bởi vì đích thân Từ Khiêm đưa đến, cho nên y tá và bác sỹ ở đây dĩ nhiên tự hiểu là phải tận tình chăm sóc.
Duật Tôn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, một tay nắm lấy tay Sanh Tiêu: "Là con trai hay con gái?"
Bác sỹ đang theo dõi nhịn không được cười mà nói: "Duật thiếu, hiện tại mới qua 40 ngày, vẫn chưa xác định được."
"Hình ảnh màu đen này chính là đứa trẻ sao?"
Mạch Sanh Tiêu lay lay tay của anh, muốn cho Duật Tôn yên lặng đứng ở bên cạnh: "Lớn lên thêm chút nữa, đến lúc đó anh có thể thấy được đầu và tay chân của cục cưng."
Bác sỹ bên cạnh đang thu thập số liệu, cùng hai người bắt chuyện: "Duật thiếu thích là con trai hay con gái?"
"Con của ta, ta đều thích."
Mạch Sanh Tiêu ngược lại hy vọng là con gái, một nam một nữ thì thật tốt.
.
.
.
Sanh Tiêu mang giày đế bằng ra khỏi bệnh viện, nhưng Duật Tôn chưa đưa cô trở về nhà ngay. Bọn họ đi vào đường dành riêng cho người đi bộ, anh đi vào tiệm bán đồ dùng em bé, nói muốn mua đồ cho con.
Mạch Sanh Tiêu thấy vậy nên nắm tay cản lại: "Còn tới tám, chín tháng nữa mới sinh ra, huống chi bây giờ lại không biết là trai hay gái, rất nhiều thứ chưa nên mua."
"Vậy chúng ta đều chuẩn bị đồ cho con trai và con gái luôn."
"Lãng phí." Mạch Sanh Tiêu đứng ở trước gian hàng, thấy Duật Tôn đang cầm lấy một bộ đồ em bé: "Huống chi đồ của Bôn Bôn đã mặc rồi, cục cưng này còn có thể mặc được."
"Vậy cũng không được, con nít mỗi thứ đồ đều muốn phải còn mới, nếu không sẽ nói chúng ta thiên vị." Duật Tôn lựa chọn đồ không biết mệt, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua dáng lưng của người đàn ông, cô không ngăn cản thêm nữa.
Cũng biết là anh muốn bù đắp lại tất cả những gì không thể làm được khi cô mang thai Bôn Bôn.
Lúc mang đồ về Ngự Cảnh Vườn, ngay cả dì Hà cũng hoảng hốt kêu lên, chẳng phải chuẩn bị vào lúc này là còn quá sớm sao?
******************
Chừng mười ngày sau, Mạch Sanh Tiêu đã có triệu chứng ốm nghén.
Cả ngày mệt mỏi không làm được gì, Duật lão gia cũng lo lắng nhiều thứ, không để cho Bôn Bôn đến gần Sanh Tiêu, cũng không cho phép Duật Tôn về nhà trễ, ra lệnh cho anh mỗi ngày đều phải về nhà cùng ăn cơm tối với Mạch Sanh Tiêu.
Khẩu vị của cô không tốt, ăn vào liền muốn ói. Một hồi muốn ăn cái này, một hồi lại đòi ăn cái kia. Duật Tôn bị cô hành hạ quá mức khốn khổ, nhưng điểm chết người nhất chính là không cho đụng chạm, quyết định cấm dục anh một năm.
Anh ở đâu còn có thể sống qua như vậy?
*******************
Sau bốn tháng mang thai, phản ứng ốm nghén đã không còn, bụng Mạch Sanh Tiêu cũng đã hiện hình.
Dung Ân thường xuyên mang theo Đồng Đồng và con trai qua chơi. Từ Khiêm hôm nay cũng cố ý vào Ngự Cảnh Viên thăm hỏi.
Chỉ là lần này không phải là một người tới, Từ đại thiếu gia luôn luôn phong lưu bất cần lại dẫn theo một người phụ nữ.
Hai người đem giỏ trái cây và mấy loại thuốc bổ giao vào trong tay dì Hà. Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn ngồi ở trên ghế salon, Bôn Bôn thì đang chơi với Duật lão gia.
"Từ Khiêm, đây là?" Sanh Tiêu nhìn về phía cô gái ở bên cạnh hắn.
"Là người phụ nữ của tôi."
Cô gái giương mắt lên trừng hắn một cái.
Khuỷu tay Từ Khiêm nhẹ đụng vào cánh tay của cô: "Mau chào hỏi mọi người."
Ngu Dao có chút không được tự nhiên: "Tôi chào làm sao?"
"Gọi ca ca, chị dâu."
Ngu Dao nhìn về phía Sanh Tiêu: "Xin chào mọi người, tôi là Ngu Dao."
"Này, tôi đã nói rồi mà cô không nghe thấy hả?"
"Bọn họ là anh chị của anh, không phải của tôi!"
"Còn phân chia tôi và cô cái gì, chúng ta vốn là trong cô có tôi, trong tôi có cô……"
Ngu Dao dù sao cũng là một cô gái, thể diện là rất cần thiết: "Từ Khiêm, anh đủ rồi đó!"
Từ Khiêm kéo tay của cô ấy ngồi xuống: "Cô đã là người của tôi, còn muốn chống chế?"
"Đêm đó không tính!"
"Tôi khinh, lên giường rồi còn không tính, lưng của tôi có vài vết thương đó có phải do cô cào hay không?"
Mạch Sanh Tiêu đúng lúc đang uống nước: "Phụt, khụ khụ, khụ khụ khụ….."
Duật Tôn gấp rút ở sau lưng cô vỗ nhẹ: "Khiêm, cậu kiềm chế một chút." [=))))) Chết cười anh Khiêm]
Ngu Dao tức tối một hồi lâu không nói nên lời, Mạch Sanh Tiêu vừa mới giảng hòa mấy câu, liền thấy cô gái đứng vụt lên, Sanh Tiêu hình như cũng cảm thấy như vậy có chút đường đột, cô ấy gấp rút: "Ngại quá, tôi có việc đi trước."
Sanh Tiêu gật đầu: "Không có việc gì."
"Cô đi đâu?" Từ Khiêm giữ chặt lấy một tay của cô ấy.
"Tôi đi từ chức, sau đó tìm đến một nơi không có anh để sống!" Ngu Dao nói xong, hất tay của Từ Khiêm ra, sải bước ra ngoài.
Từ Khiêm hơi giật mình, lập tức phản ứng cực nhanh theo sát ra bên ngoài, lúc gần đi đã bỏ lại một câu: "Cô ta dám làm phản!"
Ánh mắt của Mạch Sanh Tiêu xuyên qua cửa kính, thấy bên ngoài hoa viên Từ Khiêm đang đuổi theo Ngu Dao. Hai người giống như đang tranh chấp, cuối cùng người đàn ông dứt khoát đem cô vác lên vai: "Muốn phủi sạch quan hệ đúng không? Được, làm thêm mấy lần, tôi xem cô làm thế nào phủi cho sạch sẽ được?"
"Thả tôi xuống, đồ lưu manh, cầm thú! Không phải, anh là đồ bác sỹ thú y, biến thái, aaa…."
.
.
.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu nhẹ há ra, mắt ngước nhìn Duật Tôn bên cạnh: "Anh cũng không can thiệp sao?"
Duật Tôn bật cười, góc cạnh hấp dẫn của cánh môi nhẹ cong lên, tay của anh bưng lấy mặt cô: "Vẻ mặt này của em thật là khờ, anh làm sao mà quản được, chuyện trên giường của người ta nên ở trên giường mà giải quyết." Thân thể cao lớn của người đàn ông đứng sát lại, cánh tay ôm chặt đôi vai của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, hôm nay kiểm tra xong đi ra, anh cùng chủ nhiệm Chung thảo luận một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cô ta nói……." Môi mỏng của Duật Tôn lại gần bên tai Sanh Tiêu: "Bốn tháng, có thể làm chuyện này."
Cô muốn thoái lui, anh lại giữ chặt hai vai lại không để cho cô động đậy. Cái miệng ấm áp của Duật Tôn ngậm lấy vành tai mượt mà của Mạch Sanh Tiêu, hô hấp của cô bỗng nhiên gấp gáp: "Anh chịu mấy tháng nữa đi."
"Không được."
"Lúc mang thai Bôn Bôn làm sao anh có thể chịu đựng được?"
"Lúc đó và bây giờ không giống nhau, với lại, thực nín hỏng em có chịu trách nhiệm được không?"
Hải Bối ở trong phòng khách quấn quýt chơi với Bôn Bôn, còn bị bé con kéo lấy lỗ tai. Bôn Bôn lắc lư cái đầu nhỏ nhìn về phía hai người trên ghế salon, Duật Tôn cũng không buông tay ra: "Sanh Tiêu, buổi tối anh sẽ tắm cho em." Bôn Bôn đang hướng về Mạch Sanh Tiêu đi tới, cô gấp rút đẩy Duật Tôn tránh ra, cô vừa mới khom lưng, liền cảm thấy được có vật gì đó bị rớt xuống mặt đất.
Duật Tôn cúi xuống nhặt lên, là ví tiền của anh.
Anh mở ra, bức ảnh gia đình vẫn còn kẹp ở bên trong, kỳ thật khi đó Bôn Bôn vẫn còn ở trong bụng Mạch Sanh Tiêu, là nữ chủ nhân của một nhà hàng chụp cho.
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy, đầu ngón tay vuốt nhẹ bức hình: "Còn giữ lại làm gì? Hôm nào đổi tấm hình khác đi."
Lúc cô nói ra câu này, trong lòng nhịn không được mà vẫn xót xa. Khi cô mang thai đã không để cho anh chạm vào, thậm chí còn không để cho anh sờ một lần cục cưng trong bụng. Cô dùng phương thức tàn nhẫn nhất để làm tổn thương anh. Mạch Sanh Tiêu khi đó không nghĩ rằng sẽ có ngày hối hận. Tầm mắt của Duật Tôn cùng nhìn chăm chú vào tấm hình kia: "Bày vẽ làm gì, anh cảm thấy, thế này là tốt rồi."
... ...... ...... .......
Ăn xong cơm tối, Duật Tôn ôm Bôn Bôn ngồi vào trước đàn dương cầm, Sanh Tiêu cùng anh đàn một bản nhạc.
Bôn Bôn muốn chơi, hai bàn tay nhỏ bé của con không ngừng gõ lên phím đàn. Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn sóng vai ngồi ở trước cây đàn, bọn họ cái gì cũng không làm, ngắm nhìn Bôn Bôn đang chơi đùa.
Duật lão gia lúc này đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, dì Hà và dì Vương cũng đều làm xong việc của mình, bây giờ cùng xem tin tức với lão gia. Mạch Sanh Tiêu nhẹ cất lên tiếng hát, cô vô tình ngẩng đầu lên, ngọn đèn nhu hòa phía trên tỏa ra ánh sáng phủ lên gương mặt điềm tĩnh và an tường của cô. Nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ, thứ hạnh phúc mà người ta hết lòng ca ngợi cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cánh môi cô vẽ ra nụ cười, tầm mắt lại rơi vào Bôn Bôn đang ở trong ngực Duật Tôn, nếu như……
Nếu như, Bôn Bôn có thể được như những đứa trẻ bình thường thì cuộc đời này của cô không còn gì để tiếc nuối.
Duật Tôn vẻ mặt nghiêm túc dạy Bôn Bôn đánh đàn, dù bé con không hiểu, cũng sẽ không hiểu nhưng từng động tác của anh cũng không hề sơ sài. Duật Tôn yêu thương Bôn Bôn không hề thua kém với tình yêu của Sanh Tiêu. Bôn Bôn mỗi lần đánh đàn cũng sẽ thể hiện ra vẻ đặc biệt hưng phấn, hai người cũng phát hiện ra điều này, chỉ cần có lợi cho bệnh tình của Bôn Bôn thì bọn họ đều sẽ làm theo.
Bé con đánh đàn lung tung, Duật Tôn ôm lấy con muốn đứng dậy, Bôn Bôn thu tay lại, quay mặt sang, bỗng nhiên hôn vào gò má hoàn hảo như được chạm khắc của người đàn ông.
Đôi môi của bé con rất mềm, chụt một cái, còn mang theo nước miếng.
Mạch Sanh Tiêu chứng kiến vẻ mặt rõ ràng bất ngờ của Duật Tôn, anh khó có thể tin được mà quay mặt sang, bây giờ Bôn Bôn đang tự chơi với các ngón tay của mình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
Duật Tôn nhìn về phía Sanh Tiêu, cô cũng không thể giấu được ngạc nhiên: "Bôn Bôn hôn anh một cái?"
Duật Tôn lúc này mới có phản ứng, vậy là cảm giác của anh không sai. Anh kích động ôm lấy con trai: "Bôn Bôn, nào, hôn lại cha một chút?"
Bôn Bôn chơi hăng say, Duật Tôn cầm lấy hai tay của con: "Bôn Bôn, hôn một chút."
Bôn Bôn không thể không ngẩng đầu lên, những người lớn thực phiền nha, được rồi, thưởng cho cha một cái, chụt.
"Nào, hôn mẹ một cái."
Bôn Bôn lại bị bế đến trước mặt Sanh Tiêu, bé con chu miệng lên, giống như một chiếc hồ lô lại hôn một cái.
Bởi vì hành động này của Bôn Bôn mà Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu hầu như kích động cả buổi tối. Lúc con cái làm ra những hành động thế này, làm ba mẹ bình thường còn cảm thấy vui mừng, chứ đừng nói chi là Bôn Bôn, hai người so với những bậc cha mẹ khác lại càng quý trọng mỗi lần đầu tiên của Bôn Bôn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.