Chương 18: Chim trong lồng
Miang
13/08/2020
Editor: Ân PhiBeta: Tửu ThanhKhông ngờ Tiêu Tuấn Trì lại tặng nàng hoa anh đào xanh.
Có lẽ vì giờ đang là giữa đông, Tiêu Tuấn Trì không thể tìm thấy loài hoa nào có thể nở trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế nên mới tặng Khương Linh Châu nhành hoa đó.
Sau khi tắm rửa thay đồ, nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Khương Linh Châu ngồi ngoài cửa một lúc lâu, khi màn đêm buông xuống, nàng mới lên giường ngủ phía bên trong.
Theo tập tục của người Tề, thê tử phải ngủ ở phía ngoài để tiện chăm sóc cho phu quân. Nhưng Khương Linh Châu lại rất ghét tập tục này, nhất định phải ngủ ở vị trí khiến nàng cảm thấy quen thuộc và an toàn nhất… Còn mấy thứ như phục tùng phu quân, coi phu quân là trời cao, vân vân… Nàng mặc kệ.
Giữa đêm khuya, khi đang mơ màng ngủ, Khương Linh Châu nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ.
Hình như là Tiêu Tuấn Trì về rồi.
Hắn mượn ánh nến mờ ảo để phủi sạch tuyết trên áo khoác. Sau khi tắm rửa xong, hắn nhẹ nhàng bước đến bên giường, gọi Khương Linh Châu một tiếng.
“Vương phi.”
Hắn vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên bàn tay nàng.
“Đêm tân hôn của chúng ta còn chưa kết thúc đâu.”
Hình như Tiêu Tuấn Trì vẫn muốn tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Chỉ tiếc rằng Khương Linh Châu hoàn hảo như thế mà lại có một tật xấu khó bỏ, đó là một khi đã say giấc, nàng sẽ chẳng thèm để ý đến bất kì ai. Nàng mơ màng mở mắt, ậm ờ nói: “Vương gia về rồi à? Mau lên giường đi. Thiếp quăng gối của chàng ra phía sau rồi, chàng tự lấy đi nhé.”
Giọng nói thoải mái chẳng xa lạ chút nào của nàng khiến bầu không khí giữa hai người y như một cặp phu thê già vậy.
Ai bảo nàng quá buồn ngủ và cực kì lười suy nghĩ cơ chứ.
Tiêu Tuấn Trì im lặng.
Sau đó, hắn cởi áo khoác bước lên giường. Chiếc giường cót két vài tiếng nhưng vẫn không đánh thức Khương Linh Châu đang ngủ say.
Mỹ nhân trên giường mặc chiếc áo trắng nửa kín nửa hở, lộ ra xương quai xanh nõn nà. Nhìn xuống một chút nữa là đôi chân dài mảnh khảnh và trắng mịn màng.
Tiêu Tuấn Trì vuốt ve mắt cá chân của nàng, hắn chỉ cảm thấy phần da tiếp xúc với chân nàng hơi lạnh khiến Tiêu Tuấn Trì có cảm giác mình đang sờ vào một miếng ngọc Dương Chi.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua những đường cong mềm mại trên mu bàn chân nàng, hơi thở nam tính ngày càng nặng nề và dồn dập, đôi mắt cũng dần tối lại.
“Nhìn Vương phi lười biếng và thờ ơ thế này… khiến người ta khó chịu thật đấy.” Hắn nói.
Nhưng Tiêu Tuấn Trì cũng chỉ nói vậy thôi.
Hắn cũng không muốn ép buộc người khác.
Khương Linh Châu không nghe thấy lời hắn nói, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó cứ cọ vào chân làm nàng bị ngứa nên mới rụt chân lại theo bản năng.
Sự mềm mại trong tay Tiêu Tuấn Trì biến mất, hóa ra là Khương Linh Châu đã cuộn người lại thành một vật gì đó tròn tròn trắng trắng ngay giữa giường.
Hắn thở dài một tiếng, đưa tay ra sau đầu, yên lặng nằm xuống.
Chỉ cần hơi nghiêng mặt là Tiêu Tuấn Trì có thể nhìn thấy khuôn mặt của Khương Linh Châu gần ngay trước mắt.
Hàng mi khẽ động, chân mày như mây làm cho người có cảm giác muốn che chở và yêu thương.
Nhưng hình như Khương Linh Châu đang mơ thấy ác mộng, lông mày của nàng luôn nhíu chặt, nét mặt cũng vô cùng lo lắng và hoảng hốt.
Chỉ một lát sau, nàng nói mớ một câu ngắn ngủn, nhẹ bẫng, không nghe kỹ chắc chắn sẽ bỏ sót.
Nàng khẽ gọi: “Tổ mẫu.”
Có lẽ là mơ thấy người nhà.
Tiêu Tuấn Trì chợt nhớ ra tân Vương phi đang nằm bên cạnh hắn dù có xinh đẹp quyến rũ thế nào thì vẫn chỉ là một cô nương mười bảy tuổi. Ở nước Ngụy, Khương Linh Châu chỉ là cô bé chưa trưởng thành mà thôi.
Nàng chưa trưởng thành.
Nàng chưa trưởng thành!!!!
… Chưa trưởng thành thì nàng vẫn là Công chúa nước Tề, con gái của Khương thị.
Mấy tháng trước thúc thúc của nàng vẫn còn muốn lấy đầu Tiêu Tuấn Trì để ăn mừng trước cổng thành ở U Yến.
Biểu cảm của Tiêu Tuấn Trì cực kì phức tạp.
Im lặng một lúc lâu, hắn mang gối và chiếc áo khoác của mình ra ngủ ở thư phòng.
***
Hôm sau, khi Khương Linh Châu thức dậy, nhớ tới chuyện của nửa đêm qua, nàng còn tưởng mình nằm mơ.
Tiêu Tuấn Trì không có ở đây, chẳng biết là đi đâu rồi.
Sau khi hôn lễ của nàng và Tiêu Tuấn Trì kết thúc, đáng lẽ hai người phải đi ra mắt gia đình hai bên và Hoàng thượng trong cung, nhưng vì nàng và Tiêu Tuấn Trì không tổ chức lễ cưới ở Thái Diên nên họ không cần phải làm thế, rất nhàn hạ.
Mặc dù lễ cưới đã xong, nàng cũng trở thành Cạnh Lăng Vương phi nhưng cuộc sống cũng không có gì thay đổi.
Cũng có thể nói là do Tiêu Tuấn Trì không quá để tâm chuyện “quy củ” cho lắm.
Sau giờ ngọ (1), Tiêu Tuấn Trì mới trở về phủ. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi từ lâu, ánh nắng ấm áp làm tan bớt tuyết đọng trên nóc nhà và đồng thời cũng làm khuôn mặt Tiêu Tuấn Trì dịu dàng hơn một chút.
(1) Giờ ngọ: là khoảng thời gian lúc trưa chiều từ 11giờ đến 13 giờ.
“Vương phi đâu?” Tiêu Tuấn Trì hỏi Lan cô cô.
“Vương phi vừa dùng xong bữa trưa, đang nghỉ ngơi ạ.” Lan cô cô đáp lời: “Vương gia muốn gặp Vương phi à?”
“Không không không.” Tiêu Tuấn Trì xua tay. Hắn cúi đầu xuống nói: “Đừng làm phiền nàng.”
Một lát sau, Tiêu Tuấn Trì lại dặn dò: “Nhớ chọn cho nàng ấy mấy thứ đồ ăn thức uống và vật dụng hàng ngày tốt nhất nhé.”
Lan cô cô thấy hơi khó hiểu.
Hai ngày trước, Vương gia như bị vẻ đẹp của Vương phi mê hoặc, chỉ muốn mau chóng kết hôn với nàng. Nhưng sau đêm tâm hôn hắn lại tỏ ra xa lánh tân Vương phi.
Cuối cùng là Vương gia đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ?!
Khi Lan cô cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt nghe Tiêu Tuấn Trì hỏi: “Vương phi sinh vào ngày nào?”
“Mùng bảy tháng ba ạ.” Lan cô cô cung kính trả lời: “Đến tháng ba là Vương phi tròn mười tám tuổi.”
“… Mười tám à? Tốt lắm. Vậy là tốt rồi.” Tiêu Tuấn Trì như đi vào cõi tiên trên đỉnh Vu Sơn, phản ứng hơi chậm chạp.
Lan cô cô: ?
Mặc dù Lan cô cô là một người nghiêm khắc nhưng bà lại vô cùng nghe lời Tiêu Tuấn Trì. Tiêu Tuấn Trì nhờ bà chăm sóc Vương phi, bà nhất định sẽ hết lòng chăm sóc và bồi dưỡng cho Khương Linh Châu. Sau hôn lễ một ngày, Khương Linh nhận được rất nhiều vải gấm Lăng La và rượu nếp quý giá.
Lan cô cô bảo những thứ này là tấm lòng của Tiêu Tuấn Trì.
Khương Linh Châu ngẩn người. Ngày thứ hai sau lễ cưới, Tiêu Tuấn Trì đã biến mất tăm nhưng lại cứ liên tục tặng quà cho nàng. Lạ lùng quá!
Nghĩ đi nghĩ lại thì nàng cũng chỉ có thể cho rằng, sở dĩ Tiêu Tuấn Trì tránh né nàng bởi vì nàng là Công chúa nước Tề. Cho nên cả hai chỉ có thể tương kính như tân (2), không thể thật lòng yêu thương nhau như những đôi uyên ương bình thường khác.
(2) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách
Khương Linh Châu càng nghĩ càng cảm thấy lý do này rất đáng tin, cuối cùng cũng có thể tự thuyết phục bản thân.
Tiêu Tuấn Trì là đồ xấu xa!
Ở trên giường, chàng quan tâm đến thê tử mình lắm cơ mà! Sao vừa mới rời giường thì đã tránh né người ta ngay được thế?
Khương Linh Châu hơi buồn bực, nàng nắm chặt vải gấm, tơ lụa mà Tiêu Tuấn Trì tặng để trút giận. Những xấp vải gấm thượng hạng được thêu hoa văn màu xanh tinh xảo, xinh đẹp bị nàng vò nắm đến nỗi biến dạng luôn.
Lúc đang bực tức,Khương Linh Châu bỗng nghe thấy giọng nói của Tiêu Tuấn Trì.
“Mấy xấp vải đó vô tội mà, Vương phi đâu cần phải trút giận lên nó.”
Tiêu Tuấn Trì bước vào phòng, người hầu ngoài phòng nhanh chóng đóng cửa lại. Một tiếng két khẽ vang lên, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Khương Linh Châu nới lỏng vải gấm trên tay, nhẹ nhàng hành lễ với hắn.
“Thần thiếp bái kiến Vương gia.”
Cách hành lễ rất quy củ, ngoan ngoãn và dịu dàng của nàng khiến Tiêu Tuấn Trì cảm thấy khá hưởng thụ.
“Ta biết Vương phi đang giận chuyện gì.” Hắn tiến đến gần những món lễ vật, nói: “Đêm tân hôn thì vắng mặt, ngày thứ hai cũng lặn mất tăm. Đúng là ta hơi quá đáng.”
Khương Linh Châu cúi đầu, giọng nói dịu dàng như nước: “Thiếp không dám nhiều lời. Vương gia là Nhiếp Chính vương, tất nhiên việc nước quan trọng hơn. Chẳng phải Vương gia đã tặng cho thiếp một nhành hoa anh đào xanh rồi sao? Cứ coi như đây là quà tạ lỗi đi.”
Trong lòng Tiêu Tuấn Trì thở dài một tiếng.
Không giận mới là lạ.
Cũng khó cho Khương Linh Châu khi phải bày ra khuôn mặt không giận không hờn như thế.
Hắn ngồi xuống cạnh bàn trà, lấy Kinh thư ra khỏi giá sách. Một tay lật sách, tay kia của hắn thì vỗ đùi, nói: “Vương phi, nàng ngồi xuống đây.”
Khương Linh Châu hơi sửng sốt.
Nàng nhìn vị trí bàn tay mà Tiêu Tuấn Trì để, lại nhìn Tiêu Tuấn Trì bình tĩnh, thản nhiên, nàng nghi ngờ hỏi: “Ngồi… đâu ạ?”
Tiêu Tuấn Trì ngước mắt lên nhìn rồi lại vỗ đùi mình, giọng nói vô cùng tự nhiên: “Ở đây.”
Khương Linh Châu: …
Nàng nghiêm nghị: “Vương gia, chuyện này không hợp quy củ. Hiện giờ vẫn là ban ngày…”
“Đó chỉ là quy củ của người Tề.” Tiêu Tuấn Trì đặt sách xuống bàn, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: “Ta bảo nàng ngồi thì nàng cứ ngồi đi. Cho dù nàng có nằm trên người ta, cả nước Ngụy này cũng chẳng ai dám nói chữ “Không”.”
Khương Linh Châu: …
Chàng nói nhảm nhiều quá.
Trên dưới nước Ngụy, ai dám nói với hắn chữ “Không” cơ chứ?
Khương Linh Châu không lay chuyển được hắn, dù sao ở đây cũng không có người khác, bọn họ lại là phu thê, ngồi thì ngồi.
Số lần phá vỡ quy tắc của Khương Linh Châu nàng còn ít chắc?
Vì vậy, nàng vén váy lên, lo lắng chậm rãi ngồi lên đùi hắn. Vừa ngồi lên, cảm giác mềm mại của da thịt và sự chông chênh khiến sắc mặt của nàng thay đổi.
Nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với những đàn ông khác, ngay cả huynh trưởng và phụ hoàng cũng chưa từng. Lúc này đây, cả người nàng dán chặt vào thân thể của Tiêu Tuấn Trì, lúc này trong lòng như có một sợi dây đàn đang căng ra, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ đứt ngay.
Hơi thở của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi chuyển động cũng vô cùng cẩn thận và dè dặt.
Tiêu Tuấn Trì hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của nàng, hắn đặt tay lên eo nàng một cách vô cùng quen thuộc.
“Vương phi nhẹ thật đấy. Nàng nên ăn nhiều thịt hơn một chút.” Hắn dùng tay đo vòng eo thon gọn của nàng.
Một mùi hương nhẹ nhàng thơm mát lan tỏa khắp phòng. Chiếc tủ sơn mài màu đỏ được trạm khắc tinh xảo chứa rất nhiều loại sách khác nhau, trong đó có không ít Kinh Phật cũ.
Tiêu Tuấn Trì đọc khoảng hai ba trang sách rồi lại ôm nàng vào lòng, nói: “Chờ qua sinh nhật lần thứ mười tám của Vương phi, nàng theo ta về Thái Diên, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ một lần nữa, để bệ hạ làm chủ hôn. Lễ thành hôn đó nhất định sẽ long trọng hơn bây giờ nhiều, khóa an (3), cưỡi ngựa, gặp vua, không thiếu thứ gì.”
(3) Khóa An: Là một phong tục cưới hỏi truyền thống của Trung Quốc thời xưa,trước khi vào nhà phu quân, cô dâu phải nhảy qua chiếc yên ngựa được để sẵn ở cửa chính. Phong tục này có hàm ý chúc cuộc sống phu thê sẽ bình an, yên ổn cả đời.
Còn động phòng à? Đương nhiên cũng phải làm luôn trong hôm đó rồi.
Coi như hôn lễ hôm qua là để tập trước vậy.
Miệng Khương Linh Châu hơi trễ xuống, kinh ngạc hỏi: “Làm thêm một lần nữa ạ?”
Phản ứng của Khương Linh Châu khác với tưởng tượng của Tiêu Tuấn Trì. Hắn nhíu mày hỏi: “Vương phi không thích sao?”
Lúc hỏi câu này, sắc mặt hắn vô cùng đáng sợ.
Đáng sợ như kiểu…
Hắn sẽ sai quân lính đánh thẳng vào cửa thành Hoa Đình bất cứ lúc nào vậy.
“Không phải!” Khương Linh Châu vội vàng lên tiếng: “Thiếp thích chứ.”
Chỉ tiếc là Tiêu Tuấn Trì không nghe lọt tai nữa rồi.
“… Cũng đúng.” Hắn thản nhiên nói: “Nàng còn trẻ như vậy mà đã phải gả cho một tên thô lỗ như ta, biến thành cá chậu chim lồng… Nàng không thích cũng phải thôi.”
Khương Linh Châu không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng là nàng rất không thích làm cá chậu chim lồng, nhưng cũng đâu thể nói thẳng vơi Tiêu Tuấn Trì như thế, phải không?
Tiêu Tuấn Trì để Kinh thư xuống, nói: “Thật ra ta cũng chẳng muốn nhốt Vương phi trong vương phủ, nhưng ngoài kia quá nguy hiểm. Ta không dám đưa Vương phi đến Thái Diên, cũng không dám để Vương phi rời khỏi Cạnh Lăng. Vương phi cố nhẫn nhịn một thời gian vậy.”
Khi Tiêu Tuấn Trì thốt ra những lời này, giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng và chân thành.
Nhưng đó là những lời thật lòng hay giả dối, nhốt Khương Linh Châu trong phủ để bảo vệ nàng hay đề phòng nàng, ngoại trừ bản thân Tiêu Tuấn Trì thì chẳng ai biết được.
Khương Linh Châu cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên không phải Tiêu Tuấn Trì nói gì thì nàng sẽ tin cái đó.
Thế nhưng nàng vẫn phải diễn theo hắn, an ủi phu quân mình vài câu.
“Chuyện này… Thật ra… Vương gia lo lắng nhiều rồi.” Nàng cố nở một nụ cười dịu dàng: “Tuy rằng chỉ là một con chim trong lồng nhưng lại có thể ngủ thỏa thích, không cần giao tiếp, nói chuyện với những người mình không ưa, lại còn được ăn uống cả ngày trời… Không buồn không lo, vô tư vô lự, cuộc sống đó không tệ chút nào.”
Tiêu Tuấn Trì thắc mắc: “Sao nghe giống nuôi heo thế?”
Khương Linh Châu: …
Chàng, dám, nói, thê tử chàng, là heo???
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Nàng ấy chẳng thèm làm bộ làm tịch, đúng là một cô nương ngây thơ, đáng yêu! Không giống vẻ ngoài đẹp đẽ, diêm dúa tí nào cả!
Có lẽ vì giờ đang là giữa đông, Tiêu Tuấn Trì không thể tìm thấy loài hoa nào có thể nở trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế nên mới tặng Khương Linh Châu nhành hoa đó.
Sau khi tắm rửa thay đồ, nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Khương Linh Châu ngồi ngoài cửa một lúc lâu, khi màn đêm buông xuống, nàng mới lên giường ngủ phía bên trong.
Theo tập tục của người Tề, thê tử phải ngủ ở phía ngoài để tiện chăm sóc cho phu quân. Nhưng Khương Linh Châu lại rất ghét tập tục này, nhất định phải ngủ ở vị trí khiến nàng cảm thấy quen thuộc và an toàn nhất… Còn mấy thứ như phục tùng phu quân, coi phu quân là trời cao, vân vân… Nàng mặc kệ.
Giữa đêm khuya, khi đang mơ màng ngủ, Khương Linh Châu nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ.
Hình như là Tiêu Tuấn Trì về rồi.
Hắn mượn ánh nến mờ ảo để phủi sạch tuyết trên áo khoác. Sau khi tắm rửa xong, hắn nhẹ nhàng bước đến bên giường, gọi Khương Linh Châu một tiếng.
“Vương phi.”
Hắn vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên bàn tay nàng.
“Đêm tân hôn của chúng ta còn chưa kết thúc đâu.”
Hình như Tiêu Tuấn Trì vẫn muốn tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Chỉ tiếc rằng Khương Linh Châu hoàn hảo như thế mà lại có một tật xấu khó bỏ, đó là một khi đã say giấc, nàng sẽ chẳng thèm để ý đến bất kì ai. Nàng mơ màng mở mắt, ậm ờ nói: “Vương gia về rồi à? Mau lên giường đi. Thiếp quăng gối của chàng ra phía sau rồi, chàng tự lấy đi nhé.”
Giọng nói thoải mái chẳng xa lạ chút nào của nàng khiến bầu không khí giữa hai người y như một cặp phu thê già vậy.
Ai bảo nàng quá buồn ngủ và cực kì lười suy nghĩ cơ chứ.
Tiêu Tuấn Trì im lặng.
Sau đó, hắn cởi áo khoác bước lên giường. Chiếc giường cót két vài tiếng nhưng vẫn không đánh thức Khương Linh Châu đang ngủ say.
Mỹ nhân trên giường mặc chiếc áo trắng nửa kín nửa hở, lộ ra xương quai xanh nõn nà. Nhìn xuống một chút nữa là đôi chân dài mảnh khảnh và trắng mịn màng.
Tiêu Tuấn Trì vuốt ve mắt cá chân của nàng, hắn chỉ cảm thấy phần da tiếp xúc với chân nàng hơi lạnh khiến Tiêu Tuấn Trì có cảm giác mình đang sờ vào một miếng ngọc Dương Chi.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua những đường cong mềm mại trên mu bàn chân nàng, hơi thở nam tính ngày càng nặng nề và dồn dập, đôi mắt cũng dần tối lại.
“Nhìn Vương phi lười biếng và thờ ơ thế này… khiến người ta khó chịu thật đấy.” Hắn nói.
Nhưng Tiêu Tuấn Trì cũng chỉ nói vậy thôi.
Hắn cũng không muốn ép buộc người khác.
Khương Linh Châu không nghe thấy lời hắn nói, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó cứ cọ vào chân làm nàng bị ngứa nên mới rụt chân lại theo bản năng.
Sự mềm mại trong tay Tiêu Tuấn Trì biến mất, hóa ra là Khương Linh Châu đã cuộn người lại thành một vật gì đó tròn tròn trắng trắng ngay giữa giường.
Hắn thở dài một tiếng, đưa tay ra sau đầu, yên lặng nằm xuống.
Chỉ cần hơi nghiêng mặt là Tiêu Tuấn Trì có thể nhìn thấy khuôn mặt của Khương Linh Châu gần ngay trước mắt.
Hàng mi khẽ động, chân mày như mây làm cho người có cảm giác muốn che chở và yêu thương.
Nhưng hình như Khương Linh Châu đang mơ thấy ác mộng, lông mày của nàng luôn nhíu chặt, nét mặt cũng vô cùng lo lắng và hoảng hốt.
Chỉ một lát sau, nàng nói mớ một câu ngắn ngủn, nhẹ bẫng, không nghe kỹ chắc chắn sẽ bỏ sót.
Nàng khẽ gọi: “Tổ mẫu.”
Có lẽ là mơ thấy người nhà.
Tiêu Tuấn Trì chợt nhớ ra tân Vương phi đang nằm bên cạnh hắn dù có xinh đẹp quyến rũ thế nào thì vẫn chỉ là một cô nương mười bảy tuổi. Ở nước Ngụy, Khương Linh Châu chỉ là cô bé chưa trưởng thành mà thôi.
Nàng chưa trưởng thành.
Nàng chưa trưởng thành!!!!
… Chưa trưởng thành thì nàng vẫn là Công chúa nước Tề, con gái của Khương thị.
Mấy tháng trước thúc thúc của nàng vẫn còn muốn lấy đầu Tiêu Tuấn Trì để ăn mừng trước cổng thành ở U Yến.
Biểu cảm của Tiêu Tuấn Trì cực kì phức tạp.
Im lặng một lúc lâu, hắn mang gối và chiếc áo khoác của mình ra ngủ ở thư phòng.
***
Hôm sau, khi Khương Linh Châu thức dậy, nhớ tới chuyện của nửa đêm qua, nàng còn tưởng mình nằm mơ.
Tiêu Tuấn Trì không có ở đây, chẳng biết là đi đâu rồi.
Sau khi hôn lễ của nàng và Tiêu Tuấn Trì kết thúc, đáng lẽ hai người phải đi ra mắt gia đình hai bên và Hoàng thượng trong cung, nhưng vì nàng và Tiêu Tuấn Trì không tổ chức lễ cưới ở Thái Diên nên họ không cần phải làm thế, rất nhàn hạ.
Mặc dù lễ cưới đã xong, nàng cũng trở thành Cạnh Lăng Vương phi nhưng cuộc sống cũng không có gì thay đổi.
Cũng có thể nói là do Tiêu Tuấn Trì không quá để tâm chuyện “quy củ” cho lắm.
Sau giờ ngọ (1), Tiêu Tuấn Trì mới trở về phủ. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi từ lâu, ánh nắng ấm áp làm tan bớt tuyết đọng trên nóc nhà và đồng thời cũng làm khuôn mặt Tiêu Tuấn Trì dịu dàng hơn một chút.
(1) Giờ ngọ: là khoảng thời gian lúc trưa chiều từ 11giờ đến 13 giờ.
“Vương phi đâu?” Tiêu Tuấn Trì hỏi Lan cô cô.
“Vương phi vừa dùng xong bữa trưa, đang nghỉ ngơi ạ.” Lan cô cô đáp lời: “Vương gia muốn gặp Vương phi à?”
“Không không không.” Tiêu Tuấn Trì xua tay. Hắn cúi đầu xuống nói: “Đừng làm phiền nàng.”
Một lát sau, Tiêu Tuấn Trì lại dặn dò: “Nhớ chọn cho nàng ấy mấy thứ đồ ăn thức uống và vật dụng hàng ngày tốt nhất nhé.”
Lan cô cô thấy hơi khó hiểu.
Hai ngày trước, Vương gia như bị vẻ đẹp của Vương phi mê hoặc, chỉ muốn mau chóng kết hôn với nàng. Nhưng sau đêm tâm hôn hắn lại tỏ ra xa lánh tân Vương phi.
Cuối cùng là Vương gia đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ?!
Khi Lan cô cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt nghe Tiêu Tuấn Trì hỏi: “Vương phi sinh vào ngày nào?”
“Mùng bảy tháng ba ạ.” Lan cô cô cung kính trả lời: “Đến tháng ba là Vương phi tròn mười tám tuổi.”
“… Mười tám à? Tốt lắm. Vậy là tốt rồi.” Tiêu Tuấn Trì như đi vào cõi tiên trên đỉnh Vu Sơn, phản ứng hơi chậm chạp.
Lan cô cô: ?
Mặc dù Lan cô cô là một người nghiêm khắc nhưng bà lại vô cùng nghe lời Tiêu Tuấn Trì. Tiêu Tuấn Trì nhờ bà chăm sóc Vương phi, bà nhất định sẽ hết lòng chăm sóc và bồi dưỡng cho Khương Linh Châu. Sau hôn lễ một ngày, Khương Linh nhận được rất nhiều vải gấm Lăng La và rượu nếp quý giá.
Lan cô cô bảo những thứ này là tấm lòng của Tiêu Tuấn Trì.
Khương Linh Châu ngẩn người. Ngày thứ hai sau lễ cưới, Tiêu Tuấn Trì đã biến mất tăm nhưng lại cứ liên tục tặng quà cho nàng. Lạ lùng quá!
Nghĩ đi nghĩ lại thì nàng cũng chỉ có thể cho rằng, sở dĩ Tiêu Tuấn Trì tránh né nàng bởi vì nàng là Công chúa nước Tề. Cho nên cả hai chỉ có thể tương kính như tân (2), không thể thật lòng yêu thương nhau như những đôi uyên ương bình thường khác.
(2) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách
Khương Linh Châu càng nghĩ càng cảm thấy lý do này rất đáng tin, cuối cùng cũng có thể tự thuyết phục bản thân.
Tiêu Tuấn Trì là đồ xấu xa!
Ở trên giường, chàng quan tâm đến thê tử mình lắm cơ mà! Sao vừa mới rời giường thì đã tránh né người ta ngay được thế?
Khương Linh Châu hơi buồn bực, nàng nắm chặt vải gấm, tơ lụa mà Tiêu Tuấn Trì tặng để trút giận. Những xấp vải gấm thượng hạng được thêu hoa văn màu xanh tinh xảo, xinh đẹp bị nàng vò nắm đến nỗi biến dạng luôn.
Lúc đang bực tức,Khương Linh Châu bỗng nghe thấy giọng nói của Tiêu Tuấn Trì.
“Mấy xấp vải đó vô tội mà, Vương phi đâu cần phải trút giận lên nó.”
Tiêu Tuấn Trì bước vào phòng, người hầu ngoài phòng nhanh chóng đóng cửa lại. Một tiếng két khẽ vang lên, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Khương Linh Châu nới lỏng vải gấm trên tay, nhẹ nhàng hành lễ với hắn.
“Thần thiếp bái kiến Vương gia.”
Cách hành lễ rất quy củ, ngoan ngoãn và dịu dàng của nàng khiến Tiêu Tuấn Trì cảm thấy khá hưởng thụ.
“Ta biết Vương phi đang giận chuyện gì.” Hắn tiến đến gần những món lễ vật, nói: “Đêm tân hôn thì vắng mặt, ngày thứ hai cũng lặn mất tăm. Đúng là ta hơi quá đáng.”
Khương Linh Châu cúi đầu, giọng nói dịu dàng như nước: “Thiếp không dám nhiều lời. Vương gia là Nhiếp Chính vương, tất nhiên việc nước quan trọng hơn. Chẳng phải Vương gia đã tặng cho thiếp một nhành hoa anh đào xanh rồi sao? Cứ coi như đây là quà tạ lỗi đi.”
Trong lòng Tiêu Tuấn Trì thở dài một tiếng.
Không giận mới là lạ.
Cũng khó cho Khương Linh Châu khi phải bày ra khuôn mặt không giận không hờn như thế.
Hắn ngồi xuống cạnh bàn trà, lấy Kinh thư ra khỏi giá sách. Một tay lật sách, tay kia của hắn thì vỗ đùi, nói: “Vương phi, nàng ngồi xuống đây.”
Khương Linh Châu hơi sửng sốt.
Nàng nhìn vị trí bàn tay mà Tiêu Tuấn Trì để, lại nhìn Tiêu Tuấn Trì bình tĩnh, thản nhiên, nàng nghi ngờ hỏi: “Ngồi… đâu ạ?”
Tiêu Tuấn Trì ngước mắt lên nhìn rồi lại vỗ đùi mình, giọng nói vô cùng tự nhiên: “Ở đây.”
Khương Linh Châu: …
Nàng nghiêm nghị: “Vương gia, chuyện này không hợp quy củ. Hiện giờ vẫn là ban ngày…”
“Đó chỉ là quy củ của người Tề.” Tiêu Tuấn Trì đặt sách xuống bàn, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: “Ta bảo nàng ngồi thì nàng cứ ngồi đi. Cho dù nàng có nằm trên người ta, cả nước Ngụy này cũng chẳng ai dám nói chữ “Không”.”
Khương Linh Châu: …
Chàng nói nhảm nhiều quá.
Trên dưới nước Ngụy, ai dám nói với hắn chữ “Không” cơ chứ?
Khương Linh Châu không lay chuyển được hắn, dù sao ở đây cũng không có người khác, bọn họ lại là phu thê, ngồi thì ngồi.
Số lần phá vỡ quy tắc của Khương Linh Châu nàng còn ít chắc?
Vì vậy, nàng vén váy lên, lo lắng chậm rãi ngồi lên đùi hắn. Vừa ngồi lên, cảm giác mềm mại của da thịt và sự chông chênh khiến sắc mặt của nàng thay đổi.
Nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với những đàn ông khác, ngay cả huynh trưởng và phụ hoàng cũng chưa từng. Lúc này đây, cả người nàng dán chặt vào thân thể của Tiêu Tuấn Trì, lúc này trong lòng như có một sợi dây đàn đang căng ra, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ đứt ngay.
Hơi thở của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi chuyển động cũng vô cùng cẩn thận và dè dặt.
Tiêu Tuấn Trì hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của nàng, hắn đặt tay lên eo nàng một cách vô cùng quen thuộc.
“Vương phi nhẹ thật đấy. Nàng nên ăn nhiều thịt hơn một chút.” Hắn dùng tay đo vòng eo thon gọn của nàng.
Một mùi hương nhẹ nhàng thơm mát lan tỏa khắp phòng. Chiếc tủ sơn mài màu đỏ được trạm khắc tinh xảo chứa rất nhiều loại sách khác nhau, trong đó có không ít Kinh Phật cũ.
Tiêu Tuấn Trì đọc khoảng hai ba trang sách rồi lại ôm nàng vào lòng, nói: “Chờ qua sinh nhật lần thứ mười tám của Vương phi, nàng theo ta về Thái Diên, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ một lần nữa, để bệ hạ làm chủ hôn. Lễ thành hôn đó nhất định sẽ long trọng hơn bây giờ nhiều, khóa an (3), cưỡi ngựa, gặp vua, không thiếu thứ gì.”
(3) Khóa An: Là một phong tục cưới hỏi truyền thống của Trung Quốc thời xưa,trước khi vào nhà phu quân, cô dâu phải nhảy qua chiếc yên ngựa được để sẵn ở cửa chính. Phong tục này có hàm ý chúc cuộc sống phu thê sẽ bình an, yên ổn cả đời.
Còn động phòng à? Đương nhiên cũng phải làm luôn trong hôm đó rồi.
Coi như hôn lễ hôm qua là để tập trước vậy.
Miệng Khương Linh Châu hơi trễ xuống, kinh ngạc hỏi: “Làm thêm một lần nữa ạ?”
Phản ứng của Khương Linh Châu khác với tưởng tượng của Tiêu Tuấn Trì. Hắn nhíu mày hỏi: “Vương phi không thích sao?”
Lúc hỏi câu này, sắc mặt hắn vô cùng đáng sợ.
Đáng sợ như kiểu…
Hắn sẽ sai quân lính đánh thẳng vào cửa thành Hoa Đình bất cứ lúc nào vậy.
“Không phải!” Khương Linh Châu vội vàng lên tiếng: “Thiếp thích chứ.”
Chỉ tiếc là Tiêu Tuấn Trì không nghe lọt tai nữa rồi.
“… Cũng đúng.” Hắn thản nhiên nói: “Nàng còn trẻ như vậy mà đã phải gả cho một tên thô lỗ như ta, biến thành cá chậu chim lồng… Nàng không thích cũng phải thôi.”
Khương Linh Châu không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng là nàng rất không thích làm cá chậu chim lồng, nhưng cũng đâu thể nói thẳng vơi Tiêu Tuấn Trì như thế, phải không?
Tiêu Tuấn Trì để Kinh thư xuống, nói: “Thật ra ta cũng chẳng muốn nhốt Vương phi trong vương phủ, nhưng ngoài kia quá nguy hiểm. Ta không dám đưa Vương phi đến Thái Diên, cũng không dám để Vương phi rời khỏi Cạnh Lăng. Vương phi cố nhẫn nhịn một thời gian vậy.”
Khi Tiêu Tuấn Trì thốt ra những lời này, giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng và chân thành.
Nhưng đó là những lời thật lòng hay giả dối, nhốt Khương Linh Châu trong phủ để bảo vệ nàng hay đề phòng nàng, ngoại trừ bản thân Tiêu Tuấn Trì thì chẳng ai biết được.
Khương Linh Châu cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên không phải Tiêu Tuấn Trì nói gì thì nàng sẽ tin cái đó.
Thế nhưng nàng vẫn phải diễn theo hắn, an ủi phu quân mình vài câu.
“Chuyện này… Thật ra… Vương gia lo lắng nhiều rồi.” Nàng cố nở một nụ cười dịu dàng: “Tuy rằng chỉ là một con chim trong lồng nhưng lại có thể ngủ thỏa thích, không cần giao tiếp, nói chuyện với những người mình không ưa, lại còn được ăn uống cả ngày trời… Không buồn không lo, vô tư vô lự, cuộc sống đó không tệ chút nào.”
Tiêu Tuấn Trì thắc mắc: “Sao nghe giống nuôi heo thế?”
Khương Linh Châu: …
Chàng, dám, nói, thê tử chàng, là heo???
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Nàng ấy chẳng thèm làm bộ làm tịch, đúng là một cô nương ngây thơ, đáng yêu! Không giống vẻ ngoài đẹp đẽ, diêm dúa tí nào cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.