Chương 6: Trần Vương cốc
Miang
13/08/2020
Editor: Tịch Yên VũBeta: Tửu ThanhHai nước Tề – Ngụy nằm sát nhau và được ngăn cách bởi đường biên giới khá
dài. Có một tuyến thành trì nằm ngay sát đường biên giới ấy, nước Tề gọi đó là mười sáu tòa thành U Yến. Ở vùng phương Bắc xa xôi này, ngoại trừ mười sáu tòa thành của nước Tề thì còn có quận Cạnh Lăng và quận Hào
Châu của nước Ngụy.
Và quận Cạnh Lăng chính là đích đến của Khương Linh Châu.
Khương Linh Châu nghỉ ngơi một ngày, sang ngày thứ hai, ngay từ lúc trời mới tờ mờ sáng nàng đã thức dậy chuẩn bị quần áo và trang điểm thật cẩn thận. Nếu không có gì xảy ra, lúc nàng ra khỏi đường biên giới sẽ có người của Tiêu Tuấn Trì tới đón. Ở trước mặt người nước Ngụy, nàng phải ăn mặc và trang điểm thích hợp một chút mới được.
Nàng ngồi soi gương trước bàn trang điểm, sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng hẳn. Xa xa là một vách núi cao vút, cô độc, trống trải và yên tĩnh đến đáng sợ, không có chút dấu vết của động vật hay chim muông.
Khương Linh Châu đang chải đầu thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Kiêm Hà đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy ngay một quân sĩ mặc khôi giáp nước Tề, Cao tướng quân, vị tướng dẫn đầu mười nghìn người cưỡi ngựa hộ tống công chúa xuất giá.
Cao tướng quân hơi cúi người, hướng mắt về phía bầu trời mịt mờ ở hành lang bên ngoài cửa sổ, vừa vuốt hai sợi ria mép của mình vừa nói: “Kiêm Hà cô nương, muốn bước chân vào quận Cạnh Lăng thì phải đi qua Trần Vương cốc. Đây là một vùng đất vô cùng nguy hiểm, Trần Vương của tiền triều không thể xâm lược nước Ngụy và gặp thất bại thảm hại tại nơi này, đó là lý do cái tên Trần Vương cốc ra đời. Nếu có người cố tình mai phục ở đỉnh núi, sợ rằng công chúa sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tướng quân, chúng ta có thể đi đường vòng không?” Kiêm Hà liếc vào phòng một cái, hỏi nhỏ.
“Chỉ có mỗi con đường này dẫn thẳng vào quận Cạnh Lăng mà thôi. Đi vòng sang quận Hào Châu còn phiền phức hơn nhiều.” Cao tướng quân nói.
Kiêm Hà theo hầu Khương Linh Châu nên biết đọc biết viết, cũng có chút hiểu biết về chuyện quốc gia đại sự. Nàng ấy hiểu nước Ngụy không phải là một khối đoàn kết bền chặt như sắt thép, quốc gia này thường xuyên có những cuộc xung đột nội bộ. Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì và Hào Châu vương Tiêu Phi Túc cũng vậy, mặc dù là huynh đệ nhưng hai người luôn coi nhau là kẻ địch, suốt ngày đấu đá, gây chiến với nhau.
Nếu Cạnh Lăng vương phi tương lai bước chân vào đất Hào Châu, không biết Hào Châu vương sẽ xử lí nàng thế nào. Mà cũng không ngoại trừ khả năng Hào Châu vương giết công chúa hòa thân của nước Tề nhằm mục đích gây chiến với nước Tề một lần nữa.
“Theo tại hạ thấy, không bằng… công chúa hãy cải trang, giấu mình trong đoàn người hầu đi theo nghi trượng để che mắt người khác. Nếu thế, dù phía trước có mai phục thật thì chúng thần cũng sẽ dễ đối phó hơn.” Cao tướng quân nói.
Lúc Cao tướng quân căng thẳng, ông thường hay tự xoa râu của mình.
Vì thế nên khi gặp tình huống nan giải như hôm nay, suýt nữa là Cao tướng quân tự giựt hết râu trên mặt mình rồi.
Kiêm Hà cảm ơn Cao tướng quân rồi đi vào trong phòng, bẩm báo lại với Khương Linh Châu. Khương Linh Châu suy nghĩ một lúc thì quyết định đổi trang phục với Bạch Lộ, sau đó ngồi lên xe ngựa dành riêng cho tỳ nữ.
Giờ Tỵ, đoàn xe lên đường, bánh xe lộc cộc lăn về phía trước, tiến dần đến Trần Vương cốc. Nơi đây có những vách núi cao và dốc đứng, địa thế hiểm trở, chỉ có một lối đi nhỏ gần mép núi để xe ngựa đi qua. Người đánh xe phải liên tục kéo ngựa khiến sợi dây lúc nào cũng trong trạng thái căng dài và vô cùng mỏng manh, chỉ cần lấy kiếm chém một cái là đứt.
Trời sáng dần nhưng sương mù từ vực thẳm lại bắt đầu bốc lên.
Chợt có một con chim bay qua, tiếng kêu buồn bã và bi thương khiến lòng người hoang mang.
Khương Linh Châu ngồi trong xe với tỳ nữ, đôi mắt thanh tú nhắm lại, ngón tay nắm chặt đoản kiếm trong áo. Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, rêu xanh ẩm ướt mọc bám đầy vào vách đá, ở bên đường, ẩn sau đám cỏ xanh rì có một thanh gươm gãy, đã gỉ sét không biết do ai vứt ở đó.
“Công chúa, sao Trần Vương cốc lại yên tĩnh thế nhỉ?” Tỳ nữ Vi Sương là người nhát gan, Vi Sương ôm đầu gối, co rúm lại nói: “Nghe Kiêm Hà nói, ba chục ngàn binh sĩ Trần vương đã bỏ mạng tại nơi đây, có phải những vong hồn kia vẫn quanh quẩn trong cốc…”
“Đừng nói bậy!” Bạch Lộ lườm nàng ta một cái: “Vong hồn cái gì mà vong hồn? Toàn mấy lời dọa dẫm vớ vẩn!”
Bánh xe vẫn tiếp tục lăn đều, chậm rãi tiến về phía trước. Khương Linh Châu liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài xe, cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng ngồi cạnh nàng đều là mấy tỳ nữ nhỏ tuổi nên đành kiên cường nở nụ cười an ủi: “Trần vương thua ở cách dùng binh. Nếu có oan hồn thật thì họ cũng sẽ đi tìm Trần vương để đòi mạng chứ không phải chúng ta.”
Từ trước đến nay, Khương Linh Châu luôn như vậy, vô cùng quan tâm và săn sóc những tỳ nữ bên cạnh mình.
Sắc mặt Vi Sương khá hơn một chút nhưng bả vai nàng ta vẫn hơi run rẩy.
Lúc các nàng đang nói chuyện phiếm, trong hang sâu chợt vang lên tiếng chim hót thảm thiết đến kì lạ.
Ngay sau đó, đất rung núi chuyển.
Trần Vương cốc vốn yên tĩnh như chết nay lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen. Trong khoảnh khắc ấy, tên bắn như thác đổ, từng mũi tên trút xuống ngày càng dày đặc.
Đồng tử Khương Linh Châu hơi co lại, trong lòng thầm nói: Quả nhiên đã đến rồi.
Tuy Tiêu Tuấn Trì muốn kết hôn với nàng nhưng ở nước Ngụy cũng có người hy vọng nàng sẽ chết trên đất phong của Tiêu Tuấn Trì.
Hoàng huynh đã sớm nhắc nhở nàng, nước Ngụy của Tiêu thị đang trong quá trình đấu đá nội bộ, tranh quyền đoạt thế, gió tanh mưa máu làm người khác hoảng sợ, khác xa với nước Tề hòa thuận yên bình.
Hà Dương công chúa nước Tề gả cho Tiêu Tuấn Trì có nghĩa là Tiêu Tuấn Trì được nước Tề giúp đỡ. Nhất định sẽ có người đứng ngồi không yên.
Tề đế đoán trước được chuyện này nên mới cho một đội quân hộ tống để đảm bảo an toàn cho nàng.
Âm thanh bên ngoài xe rất hỗn loạn, nghe giống tiếng đá lăn trên núi. Tên bắn như mưa khiến rất nhiều người bị thương. Những người bị tên bắn trúng nằm la liệt dưới đất, không ngừng rên rỉ. Ngựa bị hoảng sợ, vừa hí vừa chạy lung tung khiến nhiều người bị thương hơn. Trong phút chốc, Trần Vương cốc biến thành một bãi chiến trường, mũi chỉ ngửi thấy mùi máu tanh, tai chỉ nghe thấy tiếng than khóc.
Tỳ nữ ngồi bên cạnh Khương Linh Châu liên tục hét chói tai, sắc mặt Bạch Lộ tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng che chở cho Khương Linh Châu, lắp bắp nói: “Công… công chúa! Nô tỳ nhất định sẽ che chở cho người!”
Khương Linh Châu cố gắng tỉnh táo, vén một bên rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Cao tướng quân đang điều khiển ngựa ở phía xa, nói vọng tới: “Công chúa, người đừng sợ!”
Tuy Cao tướng quân nói vậy nhưng sao Khương Linh Châu lại không sợ được cơ chứ?
Mắt thấy người bị thương ngày càng nhiều, thậm chí có vài mũi tên đã xuyên vào trong xe ngựa, lướt qua ống tay áo của tỳ nữ làm các nàng ấy thét chói tai. Trán Khương Linh Châu nhễ nhại mồ hôi, chỉ đành co mình lại trong xe ngựa với những người khác.
Vi Sương nhát gan đã khóc nấc lên, nàng ta lau vết son phấn trên mặt.
“Công chúa, có phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này không ạ?”
“Không đâu.” Khương Linh Châu cố gắng duy trì sự tỉnh táo: “Người tên Tiêu Tuấn Trì này trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể cầu phụ hoàng gả ta cho hắn nên hắn nhất định sẽ không để cho chúng ta chôn thân ở nơi này đâu.”
Tuy Khương Linh Châu tỏ vẻ ung dung, bình tĩnh trước mặt tỳ nữ nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, tay nàng siết chặt đoản kiếm, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh, trái tim chỉ có một suy nghĩ…
Cạnh Lăng vương, ngươi đâu rồi?
Không phải ngươi vẫn đang chơi bùn ở Đông Bắc đấy chứ? (1)
(1) Theo Zhidao Baidu, chơi bùn nói về sự khinh thường của người khác. Giống như một đứa trẻ không hiểu gì cả, ngây thơ và thiếu thực tế. Bên cạnh đó, “Tôi chơi bùn ở Đông Bắc” là một video với lời bài hát bị nghe nhầm lan truyền khắp internet. Nguyên gốc là ca khúc Ấn Độ có tên “Tunak Tunak Tun” với bản dịch tiếng Trung là “Mùa đông ở Đông Bắc”.
Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, trên đỉnh núi truyền tới những tiếng hò reo như sấm rền!
Khương Linh Châu tinh ý, đưa tay vén màn xe, muốn nhìn lén động tĩnh ở trên núi.
Màn xe vừa vén lên thì có một mũi tên bắn tới “Vèo” một tiếng và đâm mạnh vào cạnh cửa sổ xe.
Đầu mũi tên không ghim vào thành xe mà cắm cách tay Khương Linh Châu tầm một tấc. Nếu không nhanh tay thì e ràng nàng đã bị thương rồi.
Trong lòng tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn lặng lẽ quay lại nhìn sườn dốc.
Một đoàn lính mặc giáp đen, cầm cờ đỏ thắm chạy ra từ khe hở của núi đá, lao vào chém giết đám người mặc đồ đen. Khương Linh Châu cảm nhận được sự khốc liệt của trận chiến, máu tươi văng khắp nơi, tay, chân và đầu người bị chém tung tóe khiến người ta hoảng loạn. Quân Huyền Giáp vô cùng nhanh nhẹn, anh dũng, chẳng bao lâu sau đã chiếm ưu thế.
Đột nhiên một thi thể mặc quần áo đen từ sườn dốc lăn xuống ngay trước mặt Khương Linh Châu với âm thanh rất nặng nề, khiến Khương Linh Châu phải lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Không lâu sau đó, Trần Vương cốc đã trở lại với sự yên tĩnh vốn có.
Những người mặc đồ đen vốn mai phục trên đỉnh núi không ngờ đã bị giết sạch, chỉ còn sót lại vài tên trọng thương chưa chết, muốn trốn không được mà chết cũng không xong, đang ngoan ngoãn nằm trong tay binh sĩ mặc giáp đen.
Cao tướng quân vượt qua những thi thể nằm la liệt dưới đất, ngồi xuống trước thi thể mặc đồ đen. Ông vừa lau vết máu trên mặt vừa lục lọi túi của người mặc đồ đen.
Qua thời gian uống hai chén trà mà Cao tướng quân vẫn không tìm thấy gì hết, ông sắp tự nhổ sạch râu trên mặt mình rồi.
“Cái này… cái này là!??” Chợt Cao tướng quân kinh ngạc hô lên.
Ông lôi từ trong túi của người mặc đồ đen ra một lệnh bài màu đỏ với gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, trên đó có khắc hai chữ to màu đen: Cạnh Lăng.
Cao tướng quân xem xét từng chút một, ngạc nhiên nói to: “Đây lại là lệnh bài của Cạnh Lăng vương!”
Nghe được lời của Cao tướng quân, Khương Linh Châu cũng hơi kinh ngạc.
Là lệnh bài của Tiêu Tuấn Trì?
Những người mặc đồ đen này là tử sĩ của Tiêu Tuấn Trì ư?
Ngay sau đó, một giọng nói xa lạ cất lên: “Lệnh bài gì hả? Ta ở dưới trướng vương gia mười mấy năm mà còn chưa thấy thứ đó bao giờ đây này.” Giọng nói sang sảng xen lẫn vài phần cợt nhả.
Chỉ thấy từ xa, một binh sĩ thuộc quân Huyền Giáp bước tới với thân hình cao lớn như mãnh hổ và khuôn mặt trắng trẻo y như trẻ con. Vóc người hiên ngang, hùng dũng nhưng khuôn mặt lại ngây ngô tựa thiếu niên tạo nên một sự tương phản đối lập mạng đậm tính kì quái.
Vị tướng quân có gương mặt trẻ con đi tới trước mặt Cao tướng quân, nhìn tấm lệnh bài trên tay ông, cười nói: “Cái này chỉ để hù dọa mấy người thôi, Vương gia của bọn ta làm gì có thứ đồ chơi xấu xí này cơ chứ? Quân đội của Cạnh Lăng vương chỉ có thể được nhận ra bởi một cách, đó chính là bộ giáp đen đang mặc trên người ta đây.”
Kiêm Hà bước xuống từ trong xe ngựa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hỏi: “Xin hỏi tướng quân là…?”
Tướng quân có gương mặt trẻ con ấy nghe thấy giọng nói mềm mại của Kiêm Hà, quay đầu nhìn lại thì thấy cô nương mặc bộ cung trang màu hồng phấn, nét mặt hắn lập tức trở nên tươi tắn, cười hì hì nói: “Chào muội muội, ta họ Tống, tên Chẩm Hà, là thuộc hạ kiếm cơm cạnh Cạnh Lăng vương, người khác hay gọi là “Tướng quân mặt cười”. Nếu muội thích thì có thể gọi ta là Tống ca ca.”
Sắc mặt Kiêm Hà lập tức thay đổi.
Tống Chẩm Hà nói năng ngọt xớt, y như mấy tên dê xồm già mà không đứng đắn ngoài đầu đường xó chợ vậy, thật đáng ghét.
Ban đầu Bạch Lộ vốn chỉ định yên lặng ngồi bên cạnh Khương Linh Châu, nhưng sau khi nghe Tống Chẩm Hà nói năng như vậy với Kiêm Hà, nàng ấy liền đứng ngồi không yên. Bạch Lộ bực mình thò đầu ra khỏi màn xe, la ầm lên: “Ca với muội cái gì? Người Ngụy các ngươi có biết cấp bậc lễ nghĩa không đấy?”
Giọng nói này quá sắc bén làm cho Tống Chẩm Hà co rụt người lại một chút.
“Đáng sợ quá! Đáng sợ quá đi!” Tống Chẩm Hà trốn sau lưng Cao tướng quân, gương mặt mang đầy vẻ sợ hãi: “Ta rất nhát gan, đừng hù dọa ta mà…”
Một lúc sau, đội quân đưa dâu tỉnh táo lại, bắt đầu dọn dẹp, cứu chữa cho những người bị thương. May mà quân mai phục không nhiều lắm, tuy có người bị thương nhưng phần lớn chỉ bị thương nhẹ, băng bó và nghỉ ngơi một lát là ổn.
Mất gần nửa ngày, đoàn xe mới tiếp tục lên đường.
Lần này, có thêm quân Huyền Giáp của Cạnh Lăng vương hộ tống, Khương Linh Châu cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nàng gọi Bạch Lộ và Kiêm Hà lên xe, Tống Chẩm Hà cưỡi ngựa đi ngay bên cạnh, cứ lải nhải suốt đường đi.
“Thật ra Vương gia vốn định để thần ở lại Thái Diên, sai Phó đại ca tới đón người. Nhưng mà thần không chịu nổi nên đã đổi cho Phó đại ca. Nếu Vương gia mà biết chắc chắn sẽ trách phạt thần, Vương phi đại nhân phải giúp thần giữ bí mật đó.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu không phải thần giục ngựa đi nhanh thì sẽ không thể xem màn kịch kia rồi. Thần thấy… có lẽ bọn họ không có ý giết Vương phi đâu, chỉ muốn người nhìn thấy lệnh bài Cạnh Lăng kia thôi. Tính toán hay thật đấy!”
Không ai trả lời thì hắn tự nói một mình vậy.
Khương Linh Châu nhíu mày nghĩ, vị tướng quân có gương mặt trẻ con này có bị bệnh không đấy?
Nhưng dù sao thì có Tống Chẩm Hà đi cùng, Trần Vương cốc mới an toàn hơn một chút.
Quân mai phục kia muốn nàng nảy sinh lòng nghi ngờ với Tiêu Tuấn Trì. Nếu không phải Tống Chẩm Hà chạy đến kịp thời, vạch trần tấm lệnh bài giả kia, rất có thể nàng sẽ thật sự nghi ngờ vị phu quân tương lai này.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy con đường phía trước thật tăm tối.
Hôm nay vừa vào Cạnh Lăng mà đã gặp phải nguy hiểm đáng sợ đến thế, vậy những ngày tháng sau này thì sao?
Không biết Tiêu Tuấn Trì đã gây thù chuốc oán với ai, nàng chỉ có một cái mạng này thôi, có đủ để hắn đùa giỡn không đây?
Vốn tưởng rằng gả cho Tiêu Tuấn Trì là xong, ai biết gả xong lại còn phải đối mặt với nguy hiểm trập trùng như vậy.
Tiêu Tuấn Trì, ngươi là một tên đáng ghét!
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: Lạnh quá đi!!! Ta vẫn đang chơi bùn ở Đông Bắc… mặc dù Đông Bắc không lớn lắm… nhưng ta không có nhà ở Cạnh Lăng…
P/s: Chương 8 nam chính sẽ xuất hiện.
Và quận Cạnh Lăng chính là đích đến của Khương Linh Châu.
Khương Linh Châu nghỉ ngơi một ngày, sang ngày thứ hai, ngay từ lúc trời mới tờ mờ sáng nàng đã thức dậy chuẩn bị quần áo và trang điểm thật cẩn thận. Nếu không có gì xảy ra, lúc nàng ra khỏi đường biên giới sẽ có người của Tiêu Tuấn Trì tới đón. Ở trước mặt người nước Ngụy, nàng phải ăn mặc và trang điểm thích hợp một chút mới được.
Nàng ngồi soi gương trước bàn trang điểm, sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng hẳn. Xa xa là một vách núi cao vút, cô độc, trống trải và yên tĩnh đến đáng sợ, không có chút dấu vết của động vật hay chim muông.
Khương Linh Châu đang chải đầu thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Kiêm Hà đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy ngay một quân sĩ mặc khôi giáp nước Tề, Cao tướng quân, vị tướng dẫn đầu mười nghìn người cưỡi ngựa hộ tống công chúa xuất giá.
Cao tướng quân hơi cúi người, hướng mắt về phía bầu trời mịt mờ ở hành lang bên ngoài cửa sổ, vừa vuốt hai sợi ria mép của mình vừa nói: “Kiêm Hà cô nương, muốn bước chân vào quận Cạnh Lăng thì phải đi qua Trần Vương cốc. Đây là một vùng đất vô cùng nguy hiểm, Trần Vương của tiền triều không thể xâm lược nước Ngụy và gặp thất bại thảm hại tại nơi này, đó là lý do cái tên Trần Vương cốc ra đời. Nếu có người cố tình mai phục ở đỉnh núi, sợ rằng công chúa sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tướng quân, chúng ta có thể đi đường vòng không?” Kiêm Hà liếc vào phòng một cái, hỏi nhỏ.
“Chỉ có mỗi con đường này dẫn thẳng vào quận Cạnh Lăng mà thôi. Đi vòng sang quận Hào Châu còn phiền phức hơn nhiều.” Cao tướng quân nói.
Kiêm Hà theo hầu Khương Linh Châu nên biết đọc biết viết, cũng có chút hiểu biết về chuyện quốc gia đại sự. Nàng ấy hiểu nước Ngụy không phải là một khối đoàn kết bền chặt như sắt thép, quốc gia này thường xuyên có những cuộc xung đột nội bộ. Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì và Hào Châu vương Tiêu Phi Túc cũng vậy, mặc dù là huynh đệ nhưng hai người luôn coi nhau là kẻ địch, suốt ngày đấu đá, gây chiến với nhau.
Nếu Cạnh Lăng vương phi tương lai bước chân vào đất Hào Châu, không biết Hào Châu vương sẽ xử lí nàng thế nào. Mà cũng không ngoại trừ khả năng Hào Châu vương giết công chúa hòa thân của nước Tề nhằm mục đích gây chiến với nước Tề một lần nữa.
“Theo tại hạ thấy, không bằng… công chúa hãy cải trang, giấu mình trong đoàn người hầu đi theo nghi trượng để che mắt người khác. Nếu thế, dù phía trước có mai phục thật thì chúng thần cũng sẽ dễ đối phó hơn.” Cao tướng quân nói.
Lúc Cao tướng quân căng thẳng, ông thường hay tự xoa râu của mình.
Vì thế nên khi gặp tình huống nan giải như hôm nay, suýt nữa là Cao tướng quân tự giựt hết râu trên mặt mình rồi.
Kiêm Hà cảm ơn Cao tướng quân rồi đi vào trong phòng, bẩm báo lại với Khương Linh Châu. Khương Linh Châu suy nghĩ một lúc thì quyết định đổi trang phục với Bạch Lộ, sau đó ngồi lên xe ngựa dành riêng cho tỳ nữ.
Giờ Tỵ, đoàn xe lên đường, bánh xe lộc cộc lăn về phía trước, tiến dần đến Trần Vương cốc. Nơi đây có những vách núi cao và dốc đứng, địa thế hiểm trở, chỉ có một lối đi nhỏ gần mép núi để xe ngựa đi qua. Người đánh xe phải liên tục kéo ngựa khiến sợi dây lúc nào cũng trong trạng thái căng dài và vô cùng mỏng manh, chỉ cần lấy kiếm chém một cái là đứt.
Trời sáng dần nhưng sương mù từ vực thẳm lại bắt đầu bốc lên.
Chợt có một con chim bay qua, tiếng kêu buồn bã và bi thương khiến lòng người hoang mang.
Khương Linh Châu ngồi trong xe với tỳ nữ, đôi mắt thanh tú nhắm lại, ngón tay nắm chặt đoản kiếm trong áo. Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, rêu xanh ẩm ướt mọc bám đầy vào vách đá, ở bên đường, ẩn sau đám cỏ xanh rì có một thanh gươm gãy, đã gỉ sét không biết do ai vứt ở đó.
“Công chúa, sao Trần Vương cốc lại yên tĩnh thế nhỉ?” Tỳ nữ Vi Sương là người nhát gan, Vi Sương ôm đầu gối, co rúm lại nói: “Nghe Kiêm Hà nói, ba chục ngàn binh sĩ Trần vương đã bỏ mạng tại nơi đây, có phải những vong hồn kia vẫn quanh quẩn trong cốc…”
“Đừng nói bậy!” Bạch Lộ lườm nàng ta một cái: “Vong hồn cái gì mà vong hồn? Toàn mấy lời dọa dẫm vớ vẩn!”
Bánh xe vẫn tiếp tục lăn đều, chậm rãi tiến về phía trước. Khương Linh Châu liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài xe, cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng ngồi cạnh nàng đều là mấy tỳ nữ nhỏ tuổi nên đành kiên cường nở nụ cười an ủi: “Trần vương thua ở cách dùng binh. Nếu có oan hồn thật thì họ cũng sẽ đi tìm Trần vương để đòi mạng chứ không phải chúng ta.”
Từ trước đến nay, Khương Linh Châu luôn như vậy, vô cùng quan tâm và săn sóc những tỳ nữ bên cạnh mình.
Sắc mặt Vi Sương khá hơn một chút nhưng bả vai nàng ta vẫn hơi run rẩy.
Lúc các nàng đang nói chuyện phiếm, trong hang sâu chợt vang lên tiếng chim hót thảm thiết đến kì lạ.
Ngay sau đó, đất rung núi chuyển.
Trần Vương cốc vốn yên tĩnh như chết nay lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen. Trong khoảnh khắc ấy, tên bắn như thác đổ, từng mũi tên trút xuống ngày càng dày đặc.
Đồng tử Khương Linh Châu hơi co lại, trong lòng thầm nói: Quả nhiên đã đến rồi.
Tuy Tiêu Tuấn Trì muốn kết hôn với nàng nhưng ở nước Ngụy cũng có người hy vọng nàng sẽ chết trên đất phong của Tiêu Tuấn Trì.
Hoàng huynh đã sớm nhắc nhở nàng, nước Ngụy của Tiêu thị đang trong quá trình đấu đá nội bộ, tranh quyền đoạt thế, gió tanh mưa máu làm người khác hoảng sợ, khác xa với nước Tề hòa thuận yên bình.
Hà Dương công chúa nước Tề gả cho Tiêu Tuấn Trì có nghĩa là Tiêu Tuấn Trì được nước Tề giúp đỡ. Nhất định sẽ có người đứng ngồi không yên.
Tề đế đoán trước được chuyện này nên mới cho một đội quân hộ tống để đảm bảo an toàn cho nàng.
Âm thanh bên ngoài xe rất hỗn loạn, nghe giống tiếng đá lăn trên núi. Tên bắn như mưa khiến rất nhiều người bị thương. Những người bị tên bắn trúng nằm la liệt dưới đất, không ngừng rên rỉ. Ngựa bị hoảng sợ, vừa hí vừa chạy lung tung khiến nhiều người bị thương hơn. Trong phút chốc, Trần Vương cốc biến thành một bãi chiến trường, mũi chỉ ngửi thấy mùi máu tanh, tai chỉ nghe thấy tiếng than khóc.
Tỳ nữ ngồi bên cạnh Khương Linh Châu liên tục hét chói tai, sắc mặt Bạch Lộ tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng che chở cho Khương Linh Châu, lắp bắp nói: “Công… công chúa! Nô tỳ nhất định sẽ che chở cho người!”
Khương Linh Châu cố gắng tỉnh táo, vén một bên rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Cao tướng quân đang điều khiển ngựa ở phía xa, nói vọng tới: “Công chúa, người đừng sợ!”
Tuy Cao tướng quân nói vậy nhưng sao Khương Linh Châu lại không sợ được cơ chứ?
Mắt thấy người bị thương ngày càng nhiều, thậm chí có vài mũi tên đã xuyên vào trong xe ngựa, lướt qua ống tay áo của tỳ nữ làm các nàng ấy thét chói tai. Trán Khương Linh Châu nhễ nhại mồ hôi, chỉ đành co mình lại trong xe ngựa với những người khác.
Vi Sương nhát gan đã khóc nấc lên, nàng ta lau vết son phấn trên mặt.
“Công chúa, có phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này không ạ?”
“Không đâu.” Khương Linh Châu cố gắng duy trì sự tỉnh táo: “Người tên Tiêu Tuấn Trì này trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể cầu phụ hoàng gả ta cho hắn nên hắn nhất định sẽ không để cho chúng ta chôn thân ở nơi này đâu.”
Tuy Khương Linh Châu tỏ vẻ ung dung, bình tĩnh trước mặt tỳ nữ nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, tay nàng siết chặt đoản kiếm, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh, trái tim chỉ có một suy nghĩ…
Cạnh Lăng vương, ngươi đâu rồi?
Không phải ngươi vẫn đang chơi bùn ở Đông Bắc đấy chứ? (1)
(1) Theo Zhidao Baidu, chơi bùn nói về sự khinh thường của người khác. Giống như một đứa trẻ không hiểu gì cả, ngây thơ và thiếu thực tế. Bên cạnh đó, “Tôi chơi bùn ở Đông Bắc” là một video với lời bài hát bị nghe nhầm lan truyền khắp internet. Nguyên gốc là ca khúc Ấn Độ có tên “Tunak Tunak Tun” với bản dịch tiếng Trung là “Mùa đông ở Đông Bắc”.
Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, trên đỉnh núi truyền tới những tiếng hò reo như sấm rền!
Khương Linh Châu tinh ý, đưa tay vén màn xe, muốn nhìn lén động tĩnh ở trên núi.
Màn xe vừa vén lên thì có một mũi tên bắn tới “Vèo” một tiếng và đâm mạnh vào cạnh cửa sổ xe.
Đầu mũi tên không ghim vào thành xe mà cắm cách tay Khương Linh Châu tầm một tấc. Nếu không nhanh tay thì e ràng nàng đã bị thương rồi.
Trong lòng tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn lặng lẽ quay lại nhìn sườn dốc.
Một đoàn lính mặc giáp đen, cầm cờ đỏ thắm chạy ra từ khe hở của núi đá, lao vào chém giết đám người mặc đồ đen. Khương Linh Châu cảm nhận được sự khốc liệt của trận chiến, máu tươi văng khắp nơi, tay, chân và đầu người bị chém tung tóe khiến người ta hoảng loạn. Quân Huyền Giáp vô cùng nhanh nhẹn, anh dũng, chẳng bao lâu sau đã chiếm ưu thế.
Đột nhiên một thi thể mặc quần áo đen từ sườn dốc lăn xuống ngay trước mặt Khương Linh Châu với âm thanh rất nặng nề, khiến Khương Linh Châu phải lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Không lâu sau đó, Trần Vương cốc đã trở lại với sự yên tĩnh vốn có.
Những người mặc đồ đen vốn mai phục trên đỉnh núi không ngờ đã bị giết sạch, chỉ còn sót lại vài tên trọng thương chưa chết, muốn trốn không được mà chết cũng không xong, đang ngoan ngoãn nằm trong tay binh sĩ mặc giáp đen.
Cao tướng quân vượt qua những thi thể nằm la liệt dưới đất, ngồi xuống trước thi thể mặc đồ đen. Ông vừa lau vết máu trên mặt vừa lục lọi túi của người mặc đồ đen.
Qua thời gian uống hai chén trà mà Cao tướng quân vẫn không tìm thấy gì hết, ông sắp tự nhổ sạch râu trên mặt mình rồi.
“Cái này… cái này là!??” Chợt Cao tướng quân kinh ngạc hô lên.
Ông lôi từ trong túi của người mặc đồ đen ra một lệnh bài màu đỏ với gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, trên đó có khắc hai chữ to màu đen: Cạnh Lăng.
Cao tướng quân xem xét từng chút một, ngạc nhiên nói to: “Đây lại là lệnh bài của Cạnh Lăng vương!”
Nghe được lời của Cao tướng quân, Khương Linh Châu cũng hơi kinh ngạc.
Là lệnh bài của Tiêu Tuấn Trì?
Những người mặc đồ đen này là tử sĩ của Tiêu Tuấn Trì ư?
Ngay sau đó, một giọng nói xa lạ cất lên: “Lệnh bài gì hả? Ta ở dưới trướng vương gia mười mấy năm mà còn chưa thấy thứ đó bao giờ đây này.” Giọng nói sang sảng xen lẫn vài phần cợt nhả.
Chỉ thấy từ xa, một binh sĩ thuộc quân Huyền Giáp bước tới với thân hình cao lớn như mãnh hổ và khuôn mặt trắng trẻo y như trẻ con. Vóc người hiên ngang, hùng dũng nhưng khuôn mặt lại ngây ngô tựa thiếu niên tạo nên một sự tương phản đối lập mạng đậm tính kì quái.
Vị tướng quân có gương mặt trẻ con đi tới trước mặt Cao tướng quân, nhìn tấm lệnh bài trên tay ông, cười nói: “Cái này chỉ để hù dọa mấy người thôi, Vương gia của bọn ta làm gì có thứ đồ chơi xấu xí này cơ chứ? Quân đội của Cạnh Lăng vương chỉ có thể được nhận ra bởi một cách, đó chính là bộ giáp đen đang mặc trên người ta đây.”
Kiêm Hà bước xuống từ trong xe ngựa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hỏi: “Xin hỏi tướng quân là…?”
Tướng quân có gương mặt trẻ con ấy nghe thấy giọng nói mềm mại của Kiêm Hà, quay đầu nhìn lại thì thấy cô nương mặc bộ cung trang màu hồng phấn, nét mặt hắn lập tức trở nên tươi tắn, cười hì hì nói: “Chào muội muội, ta họ Tống, tên Chẩm Hà, là thuộc hạ kiếm cơm cạnh Cạnh Lăng vương, người khác hay gọi là “Tướng quân mặt cười”. Nếu muội thích thì có thể gọi ta là Tống ca ca.”
Sắc mặt Kiêm Hà lập tức thay đổi.
Tống Chẩm Hà nói năng ngọt xớt, y như mấy tên dê xồm già mà không đứng đắn ngoài đầu đường xó chợ vậy, thật đáng ghét.
Ban đầu Bạch Lộ vốn chỉ định yên lặng ngồi bên cạnh Khương Linh Châu, nhưng sau khi nghe Tống Chẩm Hà nói năng như vậy với Kiêm Hà, nàng ấy liền đứng ngồi không yên. Bạch Lộ bực mình thò đầu ra khỏi màn xe, la ầm lên: “Ca với muội cái gì? Người Ngụy các ngươi có biết cấp bậc lễ nghĩa không đấy?”
Giọng nói này quá sắc bén làm cho Tống Chẩm Hà co rụt người lại một chút.
“Đáng sợ quá! Đáng sợ quá đi!” Tống Chẩm Hà trốn sau lưng Cao tướng quân, gương mặt mang đầy vẻ sợ hãi: “Ta rất nhát gan, đừng hù dọa ta mà…”
Một lúc sau, đội quân đưa dâu tỉnh táo lại, bắt đầu dọn dẹp, cứu chữa cho những người bị thương. May mà quân mai phục không nhiều lắm, tuy có người bị thương nhưng phần lớn chỉ bị thương nhẹ, băng bó và nghỉ ngơi một lát là ổn.
Mất gần nửa ngày, đoàn xe mới tiếp tục lên đường.
Lần này, có thêm quân Huyền Giáp của Cạnh Lăng vương hộ tống, Khương Linh Châu cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nàng gọi Bạch Lộ và Kiêm Hà lên xe, Tống Chẩm Hà cưỡi ngựa đi ngay bên cạnh, cứ lải nhải suốt đường đi.
“Thật ra Vương gia vốn định để thần ở lại Thái Diên, sai Phó đại ca tới đón người. Nhưng mà thần không chịu nổi nên đã đổi cho Phó đại ca. Nếu Vương gia mà biết chắc chắn sẽ trách phạt thần, Vương phi đại nhân phải giúp thần giữ bí mật đó.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu không phải thần giục ngựa đi nhanh thì sẽ không thể xem màn kịch kia rồi. Thần thấy… có lẽ bọn họ không có ý giết Vương phi đâu, chỉ muốn người nhìn thấy lệnh bài Cạnh Lăng kia thôi. Tính toán hay thật đấy!”
Không ai trả lời thì hắn tự nói một mình vậy.
Khương Linh Châu nhíu mày nghĩ, vị tướng quân có gương mặt trẻ con này có bị bệnh không đấy?
Nhưng dù sao thì có Tống Chẩm Hà đi cùng, Trần Vương cốc mới an toàn hơn một chút.
Quân mai phục kia muốn nàng nảy sinh lòng nghi ngờ với Tiêu Tuấn Trì. Nếu không phải Tống Chẩm Hà chạy đến kịp thời, vạch trần tấm lệnh bài giả kia, rất có thể nàng sẽ thật sự nghi ngờ vị phu quân tương lai này.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy con đường phía trước thật tăm tối.
Hôm nay vừa vào Cạnh Lăng mà đã gặp phải nguy hiểm đáng sợ đến thế, vậy những ngày tháng sau này thì sao?
Không biết Tiêu Tuấn Trì đã gây thù chuốc oán với ai, nàng chỉ có một cái mạng này thôi, có đủ để hắn đùa giỡn không đây?
Vốn tưởng rằng gả cho Tiêu Tuấn Trì là xong, ai biết gả xong lại còn phải đối mặt với nguy hiểm trập trùng như vậy.
Tiêu Tuấn Trì, ngươi là một tên đáng ghét!
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: Lạnh quá đi!!! Ta vẫn đang chơi bùn ở Đông Bắc… mặc dù Đông Bắc không lớn lắm… nhưng ta không có nhà ở Cạnh Lăng…
P/s: Chương 8 nam chính sẽ xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.