Chương 23: Tự cầu xin
Miang
13/08/2020
Editor: Ân PhiBeta: Tửu ThanhChủ nhân của tờ giấy đó chính là Khương Linh Châu.
Không ngờ hạng nhất lại rơi vào đầu nàng.
Biểu cảm của người Chung gia vô cùng kỳ lạ, không biết phải miêu tả ra sao.
… Chép Kinh Phật vào cho có mà vẫn đạt hạng nhất, khó hiểu chưa từng thấy. Từ trước đến nay bọn họ không hề biết Cạnh Lăng vương lại là người vô lý như vậy.
Khương Linh Châu ngồi một bên thấy những nét mặt kỳ quặc của người Chung gia bèn tủm tỉm cười: “Vương gia, thôi được rồi. Thiếp vốn nghĩ rằng, thiếp làm thơ thay Vương gia thì nên dùng thứ mà Vương gia thích nhất để thi với người ta. Không ngờ người thích nói đùa như Vương gia lại thật sự cho rằng mấy câu Kinh Phật này là hay nhất.”
Khương Linh Châu cảm thấy rất buồn cười.
Ngay trong đêm động phòng, lúc phải làm thơ, tên Tiêu Tuấn Trì cũng chỉ đọc Kinh Phật cho có lệ. Hôm nay, nhân hội ngắm tuyết làm thơ, nàng muốn Tiêu Tuấn Trì gậy ông đập lưng ông khiến hắn mất mặt.
Nhưng nàng không ngờ mặt tên này lại dày đến vậy, thật sự tuyên bố mấy câu Kinh Phật này là bài thơ hay nhất.
Tiêu Tuấn Trì liếc nhìn nàng hỏi: “Vương phi không muốn đạt hạng nhất thật ư?”
Khương Linh Châu trả lời: “Không ạ.”
“Vậy thì… ” Tiêu Tuấn Trì cuộn tờ giấy trong tay lại nói: “Vậy thì Chung tiểu thư chính là người đạt hạng nhất. Câu thơ “Thượng phi quỳnh dao vạn hoa, nhân gian tình bạc chung tịch liêu” viết hay lắm. Chung tiểu thư muốn được thưởng gì nào?”
Tuy đang ban thưởng nhưng giọng Tiêu Tuấn Trì lại hơi hờ hững, thậm chí là lạnh nhạt.
Chung Tiểu Yến khẽ cắn răng, khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ nhục nhã.
Đạt được hạng nhất, hơn nữa còn được Cạnh Lăng vương ban thưởng vốn là chuyện vui. Nhưng sau khi bị Tiêu Tuấn Trì xoay cho một vòng, ý nghĩa của chuyện này đã bị thay đổi hoàn toàn, dường như Chung Tiểu Yến đạt được hạng nhất là do may mắn vậy. Nàng ta đã bỏ bao công sức để luyện tập và lên kế hoạch cẩn thận, cuối cùng cũng chỉ có thể đổi lại sự hứng thú nhất thời của hắn.
Trong lòng Chung Tiểu Yến dậy sóng, mãi không chịu lên tiếng.
Chung Hiền và Chung phu nhân thì nôn nóng, lén giục nàng ta liên tục.
Chỉ cần Chung Tiểu Yến có thể leo lên cây cao là Cạnh Lăng vương thì gia tộc Chung gia ở quận Cạnh Lăng đương nhiên cũng sẽ một bước lên mây, địa vị ngày càng vững chắc. Thậm chí những thanh niên trong tộc còn có thể đến thành Thái Diên làm quan nhất phẩm nhị phẩm nữa kìa.
“Bẩm Vương gia.” Chung Tiểu Yến hơi khom người, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Tiểu Yến rất muốn một thứ…” Nàng ta như vừa hạ quyết tâm, giọng nói trong trẻo như chuông bạc.
“Nói đi.” Tiêu Tuấn Trì đáp.
“Tiểu Yến cầu xin Vương gia…” Nàng ta bỗng quỳ rạp xuống đất, nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu chân thành: “Xin Vương gia hãy tha cho gia tộc của Tiểu Yến.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh xôn xao.
Những người trẻ tuổi của Chung gia không hiểu vì sao nàng lại nói những lời này. Ngay cả Chung phu nhân và Chung Hiền cũng vô cùng ngạc nhiên. Chung phu nhân vội vàng mỉm cười giải thích cho Tiêu Tuấn Trì: “Vương gia, do tiểu nữ nhất thời không phân biệt được tốt xấu nên mới nói bậy, xin Vương gia đừng để trong lòng…”
Chung Tiểu Yến thẳng lưng quỳ giữa bữa tiệc, giọng nói càng thêm kiên định: “Phụ thân và mẫu thân của tiểu nữ thiếu hiểu biết nên mới dám đặt cây san hô trị giá ngàn vàng đó trong sảnh. Số tuổi của người Chung gia cộng lại cũng không quá trăm. Vương gia thấy chậu cây san hô này, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ.”
Giọng nói của Chung Tiểu Yến vang lên giữa những tiếng ồn.
Chung Hiền nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn chợt hiểu ra lí do tại sao Chung Tiểu Yến không xin gả cho Tiêu Tuấn Trì mà lại cầu xin chuyện này.
Chung gia là gia tộc có tiếng tăm ở Cạnh Lăng, trước kia từng buôn bán. Tuy bọn họ có thể làm mưa làm gió ở Cạnh Lăng nhưng lại không đủ khả năng để trở thành một gia tộc danh giá ở Thái Diên, cho nên họ không thể sánh bằng những gia tộc nhiều đời làm quan, thậm chí Chung gia còn có vẻ hèn mọn và nhỏ bé. Vì thế Chung Hiền mới phải tốn công mang chậu san hô từ trong kho ra bày ở sảnh để thể hiện sự giàu có của gia tộc.
Chung gia đã ở quận Cạnh Lăng hơn nhiều năm. Trước kia bọn họ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đâu cần phải giấu đi sự kiêu ngạo của một gia tộc đứng đầu? Cho nên Chung Hiền không thể nghĩ nhiều như thế.
Chung gia là gia tộc đứng đầu nhưng cũng chỉ giữ chức Biệt giá ở Cạnh Lăng, làm sao có thể giàu có đến vậy? So với Nhiếp Chính vương, bọn họ chẳng là gì cả. Nếu Tiêu Tuấn Trì nghi ngờ, nói Chung Hiền lén nhận hối lộ thì đó chính là trọng tội.
Chung Hiền – kẻ ham mê giàu sang phú quý cả cuộc đời chợt hiểu ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ông ta sợ hãi liếc nhìn chậu san hô lộng lẫy xinh đẹp kia, thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn của Chung Tiểu Yến.
“Vương gia, trước kia Chung gia từng đi buôn nên cũng tích góp được một số tiền lớn, nhưng mấy năm gần đây, phụ thân của tiểu nữ vốn là Biệt giá của Cạnh Lăng, thương dân như con, liêm khiết trung thực, vì lo lắng cho dân mà không tiếc tiền tài. Cứ thế gia sản gần trăm năm của gia tộc cũng sắp cạn kiệt.” Chung Tiểu Yến quỳ dưới đất, vội vàng nói: “Cho nên phụ thân mới mời người đến phủ, mong Vương gia trọng dụng con cháu Chung gia, tìm lại vinh quang cho gia tộc một lần nữa.”
Nói xong, nàng ta cúi người thấp hơn: “Đã làm quan, mưu cầu được thăng chức vốn là chuyện bình thường, không có gì đáng trách. Cái đáng trách là phụ thân của tiểu nữ đã lo lắng cho Chung gia quá mức nên bày chậu san hô quý giá đó ở sảnh. Tài sản của Chung gia không còn nhiều, bày chậu san hô này ra đã là sức cùng lực kiệt. Nếu Vương gia không tin, người có thể điều tra xem.”
Nàng ta vừa dứt lời, phòng khách liền trở nên yên tĩnh.
Chung Hiền lau mồ hôi, vội vàng quỳ xuống: “Xin Vương gia tha tội.”
Tiêu Tuấn Trì cười như không liếc nhìn hai người, nhẹ nhàng hỏi: “Sao phải sợ hãi thế? Chung tiểu thư đã đạt hạng nhất, tất nhiên là ta phải ban thưởng rồi.”
Hắn không nói đầy đủ cũng không nói rõ.
Nhưng nghe giọng nói thì có vẻ đã chấp nhận tha cho Chung gia.
Chung Hiền thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Lớp mồ hôi này không chỉ vì ông ta quá căng thẳng mà còn bởi khuôn mặt cười như không cười của Nhiếp Chính vương, khiến chẳng ai nhìn thấu. Trong phút chốc ông ta không còn tâm trạng nào để xin ban hôn nữa, chỉ không ngừng nhận lỗi.
“Chẳng qua Chung đại nhân còn làm sai một chuyện nữa.”
Chung Hiền vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Tiêu Tuấn Trì nói thêm một câu, đưa hắn ta quay lại địa ngục.
“Vương gia… Kẻ hèn này lại làm sai ở đâu ạ?” Chung Hiền sợ hãi hỏi.
Tiêu Tuấn Trì xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay, nói thật chậm rãi: “Ta vốn muốn dẫn Vương phi đến đây để giải sầu nhưng Chung gia các người lại gây chuyện, khó tránh làm Vương phi không vui, cần phải phạt.”
Khương Linh Châu chỉ muốn ngồi xem kịch vui, chợt bị gọi tên thì chớp mắt lên tiếng: “Không sao đâu. Hôm nay thiếp được ra ngoài, lại còn được ngắm tuyết ngâm thơ. Bài thơ của Chung tiểu thư làm thật sự rất hay…” Hơi ngừng một chút, nàng lại cười nói: “Hơn nữa đồ ăn ở Chung gia cũng không tệ, xem như có thể giải sầu.”
“Ý của Vương phi là…” Tiêu Tuấn Trì thấp giọng cười: “Bổn vương không cho Vương phi ăn ngon mặc đẹp sao?”
Khi Khương Linh Châu còn ở Hoa Đình, đồ ăn của nàng đều là sơn hào hải vị. Nhưng đồ ăn nước Tề hơi khác so với nước Ngụy, nàng chưa quen nên thấy món gì cũng mới lạ.
Nhìn Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu cười nói với nhau. Người Chung gia biết mình đã thoát được một kiếp nạn, lập tức vội tỏ ra hào hứng, vui vẻ. Ngắm tuyết làm thơ, trà nóng ấm tay, bánh ngọt đầy bàn, chỉ một lúc sau không khí đã trở nên náo nhiệt vô cùng.
Đến gần tối, Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu mới lên xe ngựa rời khỏi Chung gia.
Tiêu Tuấn Trì nghe tiếng chào của người Chung gia ở ngoài xe, nói: “Chẳng qua chỉ trưng bày một chậu san hô thôi mà, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến bọn họ sợ hãi đến thế. Bổn vương trông giống hung thần lắm sao?”
Tiêu Tuấn Trì vốn chẳng có ý định động đến Chung gia, vì dạo này hắn lười quá. Mấy gia tộc lớn ở Thái Diên chẳng có cái nào không phiền phức hơn Chung gia này cả. Nên khi về đến Cạnh Lăng, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật thoải mái thôi.
Tiêu Tuấn Trì để tay lên đầu gối, hờ hững nói: “Nhưng Chung Tiểu Yến đó có vẻ thú vị.”
“Vương gia để ý đến nàng ta à?” Khương Linh Châu nói: “Vậy thì chàng mau đưa nàng ta vào phủ đi, chắc chắn Chung đại nhân sẽ rất vui mừng.”
“Chỉ tiếc rằng…” Tiêu Tuấn Trì khẽ cười nói: “Tính cách của vị tiểu thư này có vẻ khá tốt, gả cho ta làm thiếp thì đáng tiếc quá. Một cô nương như Chung Tiểu Yến sao lại không tìm được phu quân có thể sống “một đời một kiếp một đôi” với mình cơ chứ?”
Vốn Khương Linh Châu đang ngắm nhìn sắc trời bên ngoài, khi nghe hắn nói lời này, nàng quay đầu lại, do dự hỏi: “Thiên hạ này có bao nhiêu người đàn ông có thể sống “một đời một kiếp một đôi” chứ? Đó chẳng qua chỉ là lời nói viển vông mà thôi.”
Giống như phụ hoàng của nàng, ngoài mẫu hậu ra thì ông còn có các vị phi tần khác. Huynh trưởng của nàng cũng vậy, tuy huynh ấy đã lấy Thái tử phi nhưng cũng có nhiều tiểu thiếp xinh đẹp khác ở Đông Cung.
Nhưng Tiêu Tuấn Trì lại chẳng muốn quan tâm đến mấy chuyện yêu đương của phụ nữ nên hắn đã cố tình nói sang chuyện khác: “Hình như hôm nay Vương phi còn làm một bài thơ khác, nhưng không biết tại sao sau đó lại nộp Kinh Phật cho có lệ thế? Lúc đầu Vương phi làm thơ gì vậy?”
“Ồ.” Khương Linh Châu lấy tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong tay áo ra đưa cho hắn: “Chàng tự xem đi.”
Tờ giấy hơi mỏng, lại để trong tay áo lâu nên bị nhăn. Dù vậy nhưng nét chữ trên tờ giấy vẫn rất thanh tú và đẹp đẽ.
Yến thượng phong nguyệt bát thiên thủ, bất như loạn tuyết giải ngã sầu.
Nguyện đắc tiêu tuyết kỷ vạn trọng, phố tận nhân gian bất bình lộ. (1)
(1) Hàng nghìn người trong bữa tiệc rượu đó nhưng chẳng ai hiểu được nỗi sầu của ta như những bông tuyết ngoài kia.
Mong được làm hàng vạn bông tuyết trên trời đêm để trải khắp nhân gian đầy sự bất công này.
Tiêu Tuấn Trì mở tờ giấy ra liếc nhìn từ đầu đến cuối, cười nói: “Không hổ là Vương phi, quả nhiên tài văn chương của nàng khiến người khác kính phục, không thua cánh đàn ông chút nào.”
“Nói bậy cái gì đó?” Nàng nói: “Chẳng phải Vương gia không am hiểu về mấy thứ thơ ca ướt át như này sao?”
“Đúng là ta không hiểu…” Hắn đáp: “Ta chỉ nói lung tung… nói lung tung thôi ấy mà.”
Khi đang nói chuyện, xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại. Trong xe, Khương Linh Châu ngồi không vững nên đã ngã nhào về phía trước. May mà Tiêu Tuấn Trì kịp kéo nàng vào ngực.
“Vương phi không sao chứ?” Hắn hỏi.
“… Không, không sao.” Nàng xoa trán, buồn bực bảo: “Ngực của Vương gia cứng quá, làm thiếp đau cả đầu.”
Tiêu Tuấn Trì buông nàng ra, vén màn xe lên, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nhỡ Vương phi bị thương thì sao?”
Người đánh xe vô cùng ngượng ngùng, vừa xin lỗi vừa giải thích. Hóa ra là có kẻ đột nhiên lao vào mũi xe ngựa, vì sợ đâm vào kẻ đó nên người đánh xe mới phải dừng xe đột ngột như vậy.
Bên ngoài xe ngựa đang vô cùng hỗn loạn, thị vệ rút kiếm đe dọa người vừa lao ra, “To gan!”
Khi thấy người đàn ông đó chuẩn bị lao về phía trước, bọn họ nghiêm khắc nói: “Sao ngươi dám tông vào xe ngựa của Cạnh Lăng vương?”
Bên ngoài xe ngựa của Tiêu Tuấn Trì có thị vệ Tiêu gia nên dĩ nhiên là chẳng ai muốn gây thù với những người ngồi trong xe. Nhưng dường như người đàn ông đó không sợ hãi chút nào, điên cuồng vuốt ve những hoa văn khắc trên xe ngựa, vừa khóc vừa cười, còn thì thầm gì đó.
“A Vân! A Vân!”
Nếu nghe kĩ, hình như người đàn ông có mái tóc bù xù và khuôn mặt bẩn thỉu đó đang thì thầm những lời này.
Bọn thị vệ trố mắt nhìn nhau, không biết có nên bắt người đàn ông này không.
“Vương gia, người này cố tình lao vào xe ngựa, nhỡ hắn ta có ý muốn ám sát…” Thị vệ vội vàng nói tiếp: “Lúc ở Thái Diên cũng từng gặp mấy trường hợp như vậy, cẩn thận vẫn hơn.”
“Hử?” Tiêu Tuấn Trì đảo mắt về phía Khương Linh Châu: “Cứ để Vương phi quyết định đi.”
Khương Linh Châu phủi tay áo: “Thiếp thấy người này có vẻ không được tỉnh táo lắm, nói chuyện cũng không rõ ràng, hay là bỏ qua cho hắn đi.”
Nàng vốn rất hiền lành, nếu đây là Hoa Đình, nàng nhất định sẽ sai người chữa bệnh cho kẻ đó. Chẳng qua hiện giờ Khương Linh Châu đã gả đến Cạnh Lăng, vẫn chưa hiểu rõ tình hình của cuộc chiến tranh giành quyền lực nước Ngụy. Nhỡ lòng tốt của nàng gây phiền toái cho Tiêu Tuấn Trì thì không ổn. Cho nên nàng cũng không tiện nhiều lời.
Chẳng may Khương Linh Châu làm điều gì không tốt, cứ để mình nàng gánh hậu quả là được. Khiến nước Tề bị ảnh hưởng là điều mà nàng không muốn thấy nhất.
“Vương phi đã nói vậy…” Tiêu Tuấn Trì nói: “Thì tha cho hắn đi.”
“… Này, chờ đã.” Khương Linh Châu đổi ý, nắm tay Tiêu Tuấn Trì nói: “Thiếp không biết gì đâu, hay cứ để Vương gia quyết định đi. Thiếp nghe nói ở Thái Diên có người muốn làm hại Vương gia, chẳng may người này làm chàng bị thương thì đó là lỗi của thiếp.”
Tiêu Tuấn Trì không nói gì.
Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Đúng là Vương phi biết phân biệt phải trái đúng sai, rất thông minh, không bao giờ để bản thân chịu thiệt… Thôi, dù gì cũng chỉ là một tên điên, tra hỏi thì cũng chẳng được gì, thả hắn đi.”
Bọn thị vệ “Vâng” một tiếng rồi đuổi tên điên đó đi.
Đợi đến lúc trở lại phủ Cạnh Lăng vương, Tiêu Tuấn Trì trùng hợp gặp Phó Huy.
Mười lần Phó Huy tới vương phủ thì sáu lần đến gặp Tiêu Tuấn Trì, còn bốn lần thì gặp Tống Thái Vi. Tiêu Tuấn Trì vừa thấy hắn liền muốn trêu ghẹo chuyện của hắn và Tống Thái Vi. Nhưng Phó Huy cũng chẳng phải kẻ ngốc, cố tình bắt chuyện trước.
“Nghe nói hôm nay Vương gia đến Chung gia ngắm tuyết.” Phó Huy nhìn lướt qua tay áo, nhẹ nhàng thở dài: “Nhìn vẻ mặt của Vương gia, chắc hẳn người rất vui.”
“Có một chút.” Tiêu Tuấn Trì trả lời.
“Có mỹ nhân bên cạnh, đương nhiên người phải vui rồi.” Phó Huy nói.
“Tử Thiện, lời của ngươi sai rồi.” Tiêu Tuấn Trì khẽ thở dài, bước qua con đường mòn phủ đầy đá xanh: “Ngươi nuôi một chú chim nhỏ, ngày nào cũng dành thời gian chơi với nó, đương nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ. Nhưng chỉ cần ngươi vô ý mở cửa lồng một cái, con chim này sẽ lập tức bay đi. Ngươi nói xem đến lúc đó còn vui nổi không?”
Phó Huy cũng không muốn đùa giỡn nữa.
Hắn rất hiểu điều Tiêu Tuấn Trì vừa nói.
Vương phi xinh đẹp rạng ngời, tính tình cũng lương thiện đáng yêu. Nhưng Tiêu Tuấn Trì chỉ có thể giả vờ yêu thương nàng, coi nàng như một người thiếp được gả vào phủ vì khuôn mặt xinh đẹp. Muốn hai người họ chân thành và thấu hiểu lẫn nhau như những cặp phu thê khác là điều không thể.
“Con gái Khương gia, con gái Khương gia…”
Tiêu Tuấn Trì thì thầm hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía góc mái cong cong hình mỏ diều hâu đằng xa, thì thầm: “Con gái Khương gia ư? Sao có thể chứ?”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Mặc dù trong lòng đã bị mê hoặc đến phát điên nhưng ta vẫn muốn ra vẻ một chút.
Mây mù ở Thái Diên.
Không ngờ hạng nhất lại rơi vào đầu nàng.
Biểu cảm của người Chung gia vô cùng kỳ lạ, không biết phải miêu tả ra sao.
… Chép Kinh Phật vào cho có mà vẫn đạt hạng nhất, khó hiểu chưa từng thấy. Từ trước đến nay bọn họ không hề biết Cạnh Lăng vương lại là người vô lý như vậy.
Khương Linh Châu ngồi một bên thấy những nét mặt kỳ quặc của người Chung gia bèn tủm tỉm cười: “Vương gia, thôi được rồi. Thiếp vốn nghĩ rằng, thiếp làm thơ thay Vương gia thì nên dùng thứ mà Vương gia thích nhất để thi với người ta. Không ngờ người thích nói đùa như Vương gia lại thật sự cho rằng mấy câu Kinh Phật này là hay nhất.”
Khương Linh Châu cảm thấy rất buồn cười.
Ngay trong đêm động phòng, lúc phải làm thơ, tên Tiêu Tuấn Trì cũng chỉ đọc Kinh Phật cho có lệ. Hôm nay, nhân hội ngắm tuyết làm thơ, nàng muốn Tiêu Tuấn Trì gậy ông đập lưng ông khiến hắn mất mặt.
Nhưng nàng không ngờ mặt tên này lại dày đến vậy, thật sự tuyên bố mấy câu Kinh Phật này là bài thơ hay nhất.
Tiêu Tuấn Trì liếc nhìn nàng hỏi: “Vương phi không muốn đạt hạng nhất thật ư?”
Khương Linh Châu trả lời: “Không ạ.”
“Vậy thì… ” Tiêu Tuấn Trì cuộn tờ giấy trong tay lại nói: “Vậy thì Chung tiểu thư chính là người đạt hạng nhất. Câu thơ “Thượng phi quỳnh dao vạn hoa, nhân gian tình bạc chung tịch liêu” viết hay lắm. Chung tiểu thư muốn được thưởng gì nào?”
Tuy đang ban thưởng nhưng giọng Tiêu Tuấn Trì lại hơi hờ hững, thậm chí là lạnh nhạt.
Chung Tiểu Yến khẽ cắn răng, khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ nhục nhã.
Đạt được hạng nhất, hơn nữa còn được Cạnh Lăng vương ban thưởng vốn là chuyện vui. Nhưng sau khi bị Tiêu Tuấn Trì xoay cho một vòng, ý nghĩa của chuyện này đã bị thay đổi hoàn toàn, dường như Chung Tiểu Yến đạt được hạng nhất là do may mắn vậy. Nàng ta đã bỏ bao công sức để luyện tập và lên kế hoạch cẩn thận, cuối cùng cũng chỉ có thể đổi lại sự hứng thú nhất thời của hắn.
Trong lòng Chung Tiểu Yến dậy sóng, mãi không chịu lên tiếng.
Chung Hiền và Chung phu nhân thì nôn nóng, lén giục nàng ta liên tục.
Chỉ cần Chung Tiểu Yến có thể leo lên cây cao là Cạnh Lăng vương thì gia tộc Chung gia ở quận Cạnh Lăng đương nhiên cũng sẽ một bước lên mây, địa vị ngày càng vững chắc. Thậm chí những thanh niên trong tộc còn có thể đến thành Thái Diên làm quan nhất phẩm nhị phẩm nữa kìa.
“Bẩm Vương gia.” Chung Tiểu Yến hơi khom người, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Tiểu Yến rất muốn một thứ…” Nàng ta như vừa hạ quyết tâm, giọng nói trong trẻo như chuông bạc.
“Nói đi.” Tiêu Tuấn Trì đáp.
“Tiểu Yến cầu xin Vương gia…” Nàng ta bỗng quỳ rạp xuống đất, nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu chân thành: “Xin Vương gia hãy tha cho gia tộc của Tiểu Yến.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh xôn xao.
Những người trẻ tuổi của Chung gia không hiểu vì sao nàng lại nói những lời này. Ngay cả Chung phu nhân và Chung Hiền cũng vô cùng ngạc nhiên. Chung phu nhân vội vàng mỉm cười giải thích cho Tiêu Tuấn Trì: “Vương gia, do tiểu nữ nhất thời không phân biệt được tốt xấu nên mới nói bậy, xin Vương gia đừng để trong lòng…”
Chung Tiểu Yến thẳng lưng quỳ giữa bữa tiệc, giọng nói càng thêm kiên định: “Phụ thân và mẫu thân của tiểu nữ thiếu hiểu biết nên mới dám đặt cây san hô trị giá ngàn vàng đó trong sảnh. Số tuổi của người Chung gia cộng lại cũng không quá trăm. Vương gia thấy chậu cây san hô này, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ.”
Giọng nói của Chung Tiểu Yến vang lên giữa những tiếng ồn.
Chung Hiền nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn chợt hiểu ra lí do tại sao Chung Tiểu Yến không xin gả cho Tiêu Tuấn Trì mà lại cầu xin chuyện này.
Chung gia là gia tộc có tiếng tăm ở Cạnh Lăng, trước kia từng buôn bán. Tuy bọn họ có thể làm mưa làm gió ở Cạnh Lăng nhưng lại không đủ khả năng để trở thành một gia tộc danh giá ở Thái Diên, cho nên họ không thể sánh bằng những gia tộc nhiều đời làm quan, thậm chí Chung gia còn có vẻ hèn mọn và nhỏ bé. Vì thế Chung Hiền mới phải tốn công mang chậu san hô từ trong kho ra bày ở sảnh để thể hiện sự giàu có của gia tộc.
Chung gia đã ở quận Cạnh Lăng hơn nhiều năm. Trước kia bọn họ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đâu cần phải giấu đi sự kiêu ngạo của một gia tộc đứng đầu? Cho nên Chung Hiền không thể nghĩ nhiều như thế.
Chung gia là gia tộc đứng đầu nhưng cũng chỉ giữ chức Biệt giá ở Cạnh Lăng, làm sao có thể giàu có đến vậy? So với Nhiếp Chính vương, bọn họ chẳng là gì cả. Nếu Tiêu Tuấn Trì nghi ngờ, nói Chung Hiền lén nhận hối lộ thì đó chính là trọng tội.
Chung Hiền – kẻ ham mê giàu sang phú quý cả cuộc đời chợt hiểu ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ông ta sợ hãi liếc nhìn chậu san hô lộng lẫy xinh đẹp kia, thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn của Chung Tiểu Yến.
“Vương gia, trước kia Chung gia từng đi buôn nên cũng tích góp được một số tiền lớn, nhưng mấy năm gần đây, phụ thân của tiểu nữ vốn là Biệt giá của Cạnh Lăng, thương dân như con, liêm khiết trung thực, vì lo lắng cho dân mà không tiếc tiền tài. Cứ thế gia sản gần trăm năm của gia tộc cũng sắp cạn kiệt.” Chung Tiểu Yến quỳ dưới đất, vội vàng nói: “Cho nên phụ thân mới mời người đến phủ, mong Vương gia trọng dụng con cháu Chung gia, tìm lại vinh quang cho gia tộc một lần nữa.”
Nói xong, nàng ta cúi người thấp hơn: “Đã làm quan, mưu cầu được thăng chức vốn là chuyện bình thường, không có gì đáng trách. Cái đáng trách là phụ thân của tiểu nữ đã lo lắng cho Chung gia quá mức nên bày chậu san hô quý giá đó ở sảnh. Tài sản của Chung gia không còn nhiều, bày chậu san hô này ra đã là sức cùng lực kiệt. Nếu Vương gia không tin, người có thể điều tra xem.”
Nàng ta vừa dứt lời, phòng khách liền trở nên yên tĩnh.
Chung Hiền lau mồ hôi, vội vàng quỳ xuống: “Xin Vương gia tha tội.”
Tiêu Tuấn Trì cười như không liếc nhìn hai người, nhẹ nhàng hỏi: “Sao phải sợ hãi thế? Chung tiểu thư đã đạt hạng nhất, tất nhiên là ta phải ban thưởng rồi.”
Hắn không nói đầy đủ cũng không nói rõ.
Nhưng nghe giọng nói thì có vẻ đã chấp nhận tha cho Chung gia.
Chung Hiền thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Lớp mồ hôi này không chỉ vì ông ta quá căng thẳng mà còn bởi khuôn mặt cười như không cười của Nhiếp Chính vương, khiến chẳng ai nhìn thấu. Trong phút chốc ông ta không còn tâm trạng nào để xin ban hôn nữa, chỉ không ngừng nhận lỗi.
“Chẳng qua Chung đại nhân còn làm sai một chuyện nữa.”
Chung Hiền vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Tiêu Tuấn Trì nói thêm một câu, đưa hắn ta quay lại địa ngục.
“Vương gia… Kẻ hèn này lại làm sai ở đâu ạ?” Chung Hiền sợ hãi hỏi.
Tiêu Tuấn Trì xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay, nói thật chậm rãi: “Ta vốn muốn dẫn Vương phi đến đây để giải sầu nhưng Chung gia các người lại gây chuyện, khó tránh làm Vương phi không vui, cần phải phạt.”
Khương Linh Châu chỉ muốn ngồi xem kịch vui, chợt bị gọi tên thì chớp mắt lên tiếng: “Không sao đâu. Hôm nay thiếp được ra ngoài, lại còn được ngắm tuyết ngâm thơ. Bài thơ của Chung tiểu thư làm thật sự rất hay…” Hơi ngừng một chút, nàng lại cười nói: “Hơn nữa đồ ăn ở Chung gia cũng không tệ, xem như có thể giải sầu.”
“Ý của Vương phi là…” Tiêu Tuấn Trì thấp giọng cười: “Bổn vương không cho Vương phi ăn ngon mặc đẹp sao?”
Khi Khương Linh Châu còn ở Hoa Đình, đồ ăn của nàng đều là sơn hào hải vị. Nhưng đồ ăn nước Tề hơi khác so với nước Ngụy, nàng chưa quen nên thấy món gì cũng mới lạ.
Nhìn Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu cười nói với nhau. Người Chung gia biết mình đã thoát được một kiếp nạn, lập tức vội tỏ ra hào hứng, vui vẻ. Ngắm tuyết làm thơ, trà nóng ấm tay, bánh ngọt đầy bàn, chỉ một lúc sau không khí đã trở nên náo nhiệt vô cùng.
Đến gần tối, Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu mới lên xe ngựa rời khỏi Chung gia.
Tiêu Tuấn Trì nghe tiếng chào của người Chung gia ở ngoài xe, nói: “Chẳng qua chỉ trưng bày một chậu san hô thôi mà, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến bọn họ sợ hãi đến thế. Bổn vương trông giống hung thần lắm sao?”
Tiêu Tuấn Trì vốn chẳng có ý định động đến Chung gia, vì dạo này hắn lười quá. Mấy gia tộc lớn ở Thái Diên chẳng có cái nào không phiền phức hơn Chung gia này cả. Nên khi về đến Cạnh Lăng, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật thoải mái thôi.
Tiêu Tuấn Trì để tay lên đầu gối, hờ hững nói: “Nhưng Chung Tiểu Yến đó có vẻ thú vị.”
“Vương gia để ý đến nàng ta à?” Khương Linh Châu nói: “Vậy thì chàng mau đưa nàng ta vào phủ đi, chắc chắn Chung đại nhân sẽ rất vui mừng.”
“Chỉ tiếc rằng…” Tiêu Tuấn Trì khẽ cười nói: “Tính cách của vị tiểu thư này có vẻ khá tốt, gả cho ta làm thiếp thì đáng tiếc quá. Một cô nương như Chung Tiểu Yến sao lại không tìm được phu quân có thể sống “một đời một kiếp một đôi” với mình cơ chứ?”
Vốn Khương Linh Châu đang ngắm nhìn sắc trời bên ngoài, khi nghe hắn nói lời này, nàng quay đầu lại, do dự hỏi: “Thiên hạ này có bao nhiêu người đàn ông có thể sống “một đời một kiếp một đôi” chứ? Đó chẳng qua chỉ là lời nói viển vông mà thôi.”
Giống như phụ hoàng của nàng, ngoài mẫu hậu ra thì ông còn có các vị phi tần khác. Huynh trưởng của nàng cũng vậy, tuy huynh ấy đã lấy Thái tử phi nhưng cũng có nhiều tiểu thiếp xinh đẹp khác ở Đông Cung.
Nhưng Tiêu Tuấn Trì lại chẳng muốn quan tâm đến mấy chuyện yêu đương của phụ nữ nên hắn đã cố tình nói sang chuyện khác: “Hình như hôm nay Vương phi còn làm một bài thơ khác, nhưng không biết tại sao sau đó lại nộp Kinh Phật cho có lệ thế? Lúc đầu Vương phi làm thơ gì vậy?”
“Ồ.” Khương Linh Châu lấy tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong tay áo ra đưa cho hắn: “Chàng tự xem đi.”
Tờ giấy hơi mỏng, lại để trong tay áo lâu nên bị nhăn. Dù vậy nhưng nét chữ trên tờ giấy vẫn rất thanh tú và đẹp đẽ.
Yến thượng phong nguyệt bát thiên thủ, bất như loạn tuyết giải ngã sầu.
Nguyện đắc tiêu tuyết kỷ vạn trọng, phố tận nhân gian bất bình lộ. (1)
(1) Hàng nghìn người trong bữa tiệc rượu đó nhưng chẳng ai hiểu được nỗi sầu của ta như những bông tuyết ngoài kia.
Mong được làm hàng vạn bông tuyết trên trời đêm để trải khắp nhân gian đầy sự bất công này.
Tiêu Tuấn Trì mở tờ giấy ra liếc nhìn từ đầu đến cuối, cười nói: “Không hổ là Vương phi, quả nhiên tài văn chương của nàng khiến người khác kính phục, không thua cánh đàn ông chút nào.”
“Nói bậy cái gì đó?” Nàng nói: “Chẳng phải Vương gia không am hiểu về mấy thứ thơ ca ướt át như này sao?”
“Đúng là ta không hiểu…” Hắn đáp: “Ta chỉ nói lung tung… nói lung tung thôi ấy mà.”
Khi đang nói chuyện, xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại. Trong xe, Khương Linh Châu ngồi không vững nên đã ngã nhào về phía trước. May mà Tiêu Tuấn Trì kịp kéo nàng vào ngực.
“Vương phi không sao chứ?” Hắn hỏi.
“… Không, không sao.” Nàng xoa trán, buồn bực bảo: “Ngực của Vương gia cứng quá, làm thiếp đau cả đầu.”
Tiêu Tuấn Trì buông nàng ra, vén màn xe lên, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nhỡ Vương phi bị thương thì sao?”
Người đánh xe vô cùng ngượng ngùng, vừa xin lỗi vừa giải thích. Hóa ra là có kẻ đột nhiên lao vào mũi xe ngựa, vì sợ đâm vào kẻ đó nên người đánh xe mới phải dừng xe đột ngột như vậy.
Bên ngoài xe ngựa đang vô cùng hỗn loạn, thị vệ rút kiếm đe dọa người vừa lao ra, “To gan!”
Khi thấy người đàn ông đó chuẩn bị lao về phía trước, bọn họ nghiêm khắc nói: “Sao ngươi dám tông vào xe ngựa của Cạnh Lăng vương?”
Bên ngoài xe ngựa của Tiêu Tuấn Trì có thị vệ Tiêu gia nên dĩ nhiên là chẳng ai muốn gây thù với những người ngồi trong xe. Nhưng dường như người đàn ông đó không sợ hãi chút nào, điên cuồng vuốt ve những hoa văn khắc trên xe ngựa, vừa khóc vừa cười, còn thì thầm gì đó.
“A Vân! A Vân!”
Nếu nghe kĩ, hình như người đàn ông có mái tóc bù xù và khuôn mặt bẩn thỉu đó đang thì thầm những lời này.
Bọn thị vệ trố mắt nhìn nhau, không biết có nên bắt người đàn ông này không.
“Vương gia, người này cố tình lao vào xe ngựa, nhỡ hắn ta có ý muốn ám sát…” Thị vệ vội vàng nói tiếp: “Lúc ở Thái Diên cũng từng gặp mấy trường hợp như vậy, cẩn thận vẫn hơn.”
“Hử?” Tiêu Tuấn Trì đảo mắt về phía Khương Linh Châu: “Cứ để Vương phi quyết định đi.”
Khương Linh Châu phủi tay áo: “Thiếp thấy người này có vẻ không được tỉnh táo lắm, nói chuyện cũng không rõ ràng, hay là bỏ qua cho hắn đi.”
Nàng vốn rất hiền lành, nếu đây là Hoa Đình, nàng nhất định sẽ sai người chữa bệnh cho kẻ đó. Chẳng qua hiện giờ Khương Linh Châu đã gả đến Cạnh Lăng, vẫn chưa hiểu rõ tình hình của cuộc chiến tranh giành quyền lực nước Ngụy. Nhỡ lòng tốt của nàng gây phiền toái cho Tiêu Tuấn Trì thì không ổn. Cho nên nàng cũng không tiện nhiều lời.
Chẳng may Khương Linh Châu làm điều gì không tốt, cứ để mình nàng gánh hậu quả là được. Khiến nước Tề bị ảnh hưởng là điều mà nàng không muốn thấy nhất.
“Vương phi đã nói vậy…” Tiêu Tuấn Trì nói: “Thì tha cho hắn đi.”
“… Này, chờ đã.” Khương Linh Châu đổi ý, nắm tay Tiêu Tuấn Trì nói: “Thiếp không biết gì đâu, hay cứ để Vương gia quyết định đi. Thiếp nghe nói ở Thái Diên có người muốn làm hại Vương gia, chẳng may người này làm chàng bị thương thì đó là lỗi của thiếp.”
Tiêu Tuấn Trì không nói gì.
Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Đúng là Vương phi biết phân biệt phải trái đúng sai, rất thông minh, không bao giờ để bản thân chịu thiệt… Thôi, dù gì cũng chỉ là một tên điên, tra hỏi thì cũng chẳng được gì, thả hắn đi.”
Bọn thị vệ “Vâng” một tiếng rồi đuổi tên điên đó đi.
Đợi đến lúc trở lại phủ Cạnh Lăng vương, Tiêu Tuấn Trì trùng hợp gặp Phó Huy.
Mười lần Phó Huy tới vương phủ thì sáu lần đến gặp Tiêu Tuấn Trì, còn bốn lần thì gặp Tống Thái Vi. Tiêu Tuấn Trì vừa thấy hắn liền muốn trêu ghẹo chuyện của hắn và Tống Thái Vi. Nhưng Phó Huy cũng chẳng phải kẻ ngốc, cố tình bắt chuyện trước.
“Nghe nói hôm nay Vương gia đến Chung gia ngắm tuyết.” Phó Huy nhìn lướt qua tay áo, nhẹ nhàng thở dài: “Nhìn vẻ mặt của Vương gia, chắc hẳn người rất vui.”
“Có một chút.” Tiêu Tuấn Trì trả lời.
“Có mỹ nhân bên cạnh, đương nhiên người phải vui rồi.” Phó Huy nói.
“Tử Thiện, lời của ngươi sai rồi.” Tiêu Tuấn Trì khẽ thở dài, bước qua con đường mòn phủ đầy đá xanh: “Ngươi nuôi một chú chim nhỏ, ngày nào cũng dành thời gian chơi với nó, đương nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ. Nhưng chỉ cần ngươi vô ý mở cửa lồng một cái, con chim này sẽ lập tức bay đi. Ngươi nói xem đến lúc đó còn vui nổi không?”
Phó Huy cũng không muốn đùa giỡn nữa.
Hắn rất hiểu điều Tiêu Tuấn Trì vừa nói.
Vương phi xinh đẹp rạng ngời, tính tình cũng lương thiện đáng yêu. Nhưng Tiêu Tuấn Trì chỉ có thể giả vờ yêu thương nàng, coi nàng như một người thiếp được gả vào phủ vì khuôn mặt xinh đẹp. Muốn hai người họ chân thành và thấu hiểu lẫn nhau như những cặp phu thê khác là điều không thể.
“Con gái Khương gia, con gái Khương gia…”
Tiêu Tuấn Trì thì thầm hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía góc mái cong cong hình mỏ diều hâu đằng xa, thì thầm: “Con gái Khương gia ư? Sao có thể chứ?”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu: Mặc dù trong lòng đã bị mê hoặc đến phát điên nhưng ta vẫn muốn ra vẻ một chút.
Mây mù ở Thái Diên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.