Chương 13
Túy Hậu Ngư Ca
28/12/2023
Mấy ngày kế tiếp, Hoắc Văn Hứa lại tới đội cứu hộ huấn luyện mấy lần, còn đi đến ngọn núi trước đó đã cứu Tô Hoài.
Ngọn núi kia tên là Ngọc Trần, phong cảnh trước núi xinh đẹp, không khí mát mẻ, thường có người nhân dịp ngày nghỉ đến leo núi, mà phía sau là núi dốc đứng hiểm trở, thường xuyên có những người leo núi chuyên nghiệp đến leo, cộng thêm những người của đội cứu hộ cũng sẽ chọn sau núi trong để huấn luyện.
"Cô nhóc kia ngày đó hoảng sợ mà không chọn đường đi, tìm được đường thì cứ đi từ trên núi xuống, gặp được chúng ta coi như mạng lớn." Viên Phong thở hổn hển nói.
"Cô nhóc thông minh biết mở nhạc, cũng may tai Hoắc Văn Hứa thính, nếu không còn không nghe được tiếng nhạc đấy." Kiều Văn nói.
"Đều là duyên phận." Viên Phong đụng bả vai Hoắc Văn Hứa, nháy mắt với anh, trên gương mặt viết mấy dòng chữ lớn "Tôi biết bí mật hai người, em mau đưa cho tôi phí bịt miệng."
Hoắc Văn Hứa nhìn anh một ánh mắt, gọi anh: "Con trai."
"Ông già em." Viên Phong cười mắng một câu, "Tên nhóc thối, không lớn không nhỏ."
"Được rồi, em lớn hơn em ấy mấy tuổi?" Kiều Văn đạp một cước phía sau mông Viên Phong, "Mau leo đi, đừng lười biếng."
Ngày thứ ba quay về từ núi Ngọc Trần, đến ngày 25, Hoắc Văn Hứa phải bay rồi.
Ngày hôm đó, ba mẹ Hoắc tự mình đưa Hoắc Văn Hứa đến sân bay.
Ba Hoắc vốn không muốn đi, không phải chỉ là ra nước ngoài học tập thôi sao, cũng không phải sau này không gặp nữa, còn cần cố ý đi tiễn ư, ngoài miệng nói như vậy, nhưng bị mẹ Hoắc kéo một cái thì vẫn đến.
Dù sao lần này đi, có lẽ ngay cả ăn tết cũng không thể quay về.
Cùng tới còn có đám người Hòa Minh Huy và Quý Hàng.
Ba Hoắc không ở sân bay quá lâu, rảnh rỗi nói vài câu bèn lôi mẹ Hoắc khóc đỏ mắt rời đi, dành thời gian còn lại cho bạn bè bọn họ.
Hoắc Văn Hứa tiễn ba mẹ về, vừa quay đầu lại, còn một đám bạn xấu đang cười nói thương lượng chờ một lát tiễn anh xong thì đi đâu ăn uống.
Một đám người gây rối khiến Hoắc Văn Hứa nhức đầu.
Hoắc Văn Hứa mười tám tuổi còn chưa có cảm giác ly biệt, dù sao thì bởi vì ông nội sống ở nước ngoài, trước kia anh cơ bản mỗi năm đều bay qua một lần, cũng quen rồi.
Hơn nữa hiện tại công cụ truyền tin thật sự quá phát triển, về đám bạn cáo già này, cách xa bọn họ một chút thì mình mới có thể có thật nhiều yên tĩnh.
"Chúng tôi có dự định lát nữa tổ chức bữa tiệc chia tay cho cậu." Quý Hàng nói.
"Tiệc chia tay?" Hoắc Văn Hứa nhìn anh ta, "Tôi không cần tham gia sao?"
"Không cần cậu tham gia." Quý Hàng vung tay, "Cậu chỉ cần trả tiền là được, tôi sẽ gửi hóa đơn cho cậu, cậu đừng quỵt nợ."
"Đúng rồi, cô gái nhỏ nhà cậu..." Tất cả trong mắt Quý Hàng đều là hóng hớt, "Bảo cô ấy đại diện cho cậu..."
Hoắc Văn Hứa nói: "Cút."
Khi Hoắc Văn Hứa rốt cuộc cũng đuổi người đi, anh mới thả lỏng một hơi.
Làm thủ tục ký gửi xong, Hoắc Văn Hứa cầm vé máy bay định đi đến kiểm tra an ninh, quay đầu thì nhìn thấy cô gái nhỏ đứng cách đó không xa.
Hoắc Văn Hứa không khỏi sửng sốt.
Anh không có ý định nói cho Tô Hoài chuyện anh đi.
Một là ngày đó đã coi như nói lời tạm biệt rồi, mối quan hệ giữa bọn họ không thân thiết đến mức phải nói lại một lần nữa.
Hai là Hoắc Văn Hứa cảm thấy bản thân đã sắp xếp ổn thỏa cho cô, coi như xong chuyện đó là được rồi, chỉ ra nước ngoài học tập thôi, không có gì để nói cả.
Anh không ngờ Tô Hoài sẽ đến sân bay.
Nhìn theo hướng ánh mắt của cô, Hoắc Văn Hứa cố ý xoay người nhìn nhìn, xung quanh mọi người đều cúi đầu đi bộ, đại khái chắc không phải là trùng hợp gặp gỡ.
Hoắc Văn Hứa đi về phía cô.
"Sao em đến đây?" Hoắc Văn Hứa vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
Gương mặt Tô Hoài có chút đỏ, nhưng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cảm thấy tôi nên tới tiễn anh..."
"À..." Hoắc Văn Hứa sờ cổ, "Vậy làm phiền rồi."
"Không... phiền." Tô Hoài siết chặt ngón tay, có chút luống cuống, so với mấy ngày trước ở cạnh nhau, hiện tại hai người giống như người xa lạ.
Những người xung quanh đi tiễn đều trò chuyện nhiệt tình, còn có những đôi tình nhân ôm hôn, chỉ có bọn họ cách nhau mấy mét, giống như người xa lạ quen thuộc, bầu không khí có chút lúng túng.
Hoắc Văn Hứa ho nhẹ một tiếng: "Vậy tôi chuẩn bị kiểm tra an ninh, em về đi... Em tới bằng gì?"
"Bắt xe." Tô Hoài vốn định ngồi xe buýt, nhưng xe buýt không đi thẳng đến sân bay, lần này cô tốn rất nhiều tiền, trong cuộc đời có hạn của cô, đây coi như một khoản chi rất lớn.
"Tôi đến chỗ này mới biết thì ra có xe buýt sân bay." Tô Hoài ngượng ngùng cúi đầu, "Tôi chưa bao giờ đi máy bay, không biết những thứ này."
Dừng mấy giây, Hoắc Văn Hứa tiến lên một bước, giơ tay gõ đầu cô, giọng nói thoải mái: "Sau này sẽ có cơ hội thôi, có thể ngồi đến mức khiến em phiền chết."
"Vậy anh có phiền không?" Tô Hoài ngẩng đầu nhìn anh.
Áo thun trắng, quần jean màu xanh đậm, giày thể thao màu trắng, trên cổ đeo tai nghe, tóc được cắt ngắn, không lòe loẹt, đơn giản rất nhẹ nhàng.
Rất ưa nhìn, rất bổ mắt, rất chói mắt, rất... Đẹp trai, giống như đứng ở bờ biển mùa hè, gió lướt nhẹ qua khuôn mặt, nước biển hơi lạnh cao hơn mắt cá chân, khiến cho người ta rất thích, rất thoải mái.
"Phiền." Hoắc Văn Hứa thở dài, "Phải ngồi mười mấy tiếng, vừa mệt lại nhàm chán."
Trò chuyện xong vài câu, hai người lại im lặng.
Tô Hoài vừa nâng tầm mắt nhìn dòng chữ trên màn hình nhắc nhở, còn chưa tới một tiếng, máy bay sắp cất cánh.
"Hoắc Văn Hứa, thật ra thì tôi luôn muốn chính thức mời anh một bữa cơm cảm ơn, tôi luôn cảm thấy tôi chưa thể cảm ơn anh đàng hoàng." Tô Hoài nhìn anh với ánh mắt chân thành, "Tôi thật sự thật sự rất biết ơn anh, anh là... Quý nhân mà kiếp này tôi gặp được."
Tô Hoài nói xong thì hốc mắt đỏ hoe, không chờ Hoắc Văn Hứa nói chuyện, Tô Hoài cười lắc đầu: "Anh yên tâm, tôi không khóc."
Hoắc Văn Hứa nhìn chằm chằm cô một lát, nhìn trái phải một vòng, nói: "Tôi sắp lên máy bay, không có thời gian ăn cơm với em, vả lại cơm của sân bay vừa đắt lại không ngon, hôm nay chúng ta không làm người tiêu tiền như rác, thế này đi, em viết giấy nợ cho tôi, nợ tôi một bữa cơm, chờ tôi về nước, em mời tôi đi ăn, ăn ở đâu, ăn cái gì, ăn thế nào đều do tôi quyết định, được không?"
Trước kia Hoắc Văn Hứa không để chuyện Tô Hoài nói muốn mời anh ăn cơm ở trong lòng, dù sao thì anh cũng ăn bánh mochi nhân đậu cô tự làm, nhưng hiện tại phát hiện Tô Hoài dường như rất để tâm chuyện mời anh ăn cơm.
Có lẽ trong mắt người Trung quốc, người chịu ân huệ mời người ta ăn cơm là một chuyện rất quan trọng.
Nghe Hoắc Văn Hứa nói như vậy, Tô Hoài lập tức gật đầu, giọng nói cũng vui vẻ hơn: "Được."
Tô Hoài lấy giấy và bút từ trong túi xách ra, sau đó tìm ghế nghỉ ngơi ngồi xuống bắt đầu viết giấy nợ.
Hoắc Văn Hứa tựa ở một bên, hơi rũ mắt nhìn cô, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh to lớn rồi rơi trên người cô, giống như đắp lên một tầng ánh sáng, nhìn từ hướng của anh đúng lúc nhìn thấy cần cổ mảnh khảnh, nhỏ nhắn trắng tinh của cô, giống như búp bê sứ.
Hoắc Văn Hứa nhìn cánh tay của bản thân, mấy ngày qua có chút khắc nghiệt, đen đi mấy tone da.
"Viết xong rồi." Tô Hoài đứng dậy đưa tờ giấy cho anh, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, "Chờ anh quay về, tôi mời anh ăn cơm."
"Được." Hoắc Văn Hứa lấy ví tiền ra, ngay trước mặt Tô Hoài gấp giấy nợ ngay ngắn rồi cất đi.
Rõ ràng nợ anh như vậy khiến cho trong lòng Tô Hoài bớt đi rất nhiều gánh nặng, khóe miệng hơi cong lên.
Nói đến đây, Tô Hoài biết mình nên đi rồi.
Cô lại nhìn Hoắc Văn Hứa, lần này ánh mắt thẳng thắn không che giấu một chút nào.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, không chờ Hoắc Văn Hứa phát hiện, cô thu tầm mắt về, lấy một hộp quà từ trong túi xách ra, kéo bàn tay Hoắc Văn Hứa, nhét vào trong tay anh.
Không chờ Hoắc Văn Hứa nói chuyện, Tô Hoài chỉ chừa lại một câu "Thuận buồm xuôi gió", rồi xoay người rời đi.
Hoắc Văn Hứa chưa kịp nói "Trên đường về cẩn thận một chút", Tô Hoài đã chạy xa.
Cái hộp chỉ to bằng bàn tay, chờ một lát còn phải kiểm tra an ninh, Hoắc Văn Hứa bèn dứt khoát mở cái hộp ra, bên trong là một con búp bê hoạt hình, là ảnh đại diện WeChat của anh —— một con búp bê mặc quần áo cứu hộ màu xanh đậm.
Đó là Kiều Văn tìm họa sĩ thiết kế cho bọn họ, dựa theo ảnh người thật của bọn họ.
Cũng không biết con búp bê này được làm bằng chất liệu gì, nhìn vô cùng giống, cầm ở trên tay cũng rất nhẹ, Hoắc Văn Hứa thật sự thích nó, rất muốn phóng to nó thành hai mét rồi trưng bày trong đội cứu hộ.
Cho đến khi Hoắc Văn Hứa lên máy bay thì vẫn đang chơi con búp bê, lần này, Hoắc Văn Hứa phát hiện phần dưới chân búp bê viết một hàng chữ nhỏ.
Kiểu chữ xiêu vẹo không đồng nhất, nhưng vẫn có thể đọc hiểu.
Bình an thuận lợi, tiền đồ như gấm.
Hoắc Văn Hứa tranh thủ trước khi máy bay cất cánh gửi một tin nhắn cho Tô Hoài: Em đặt làm ở cửa hàng nào, sau này đừng đặt nữa, chữ viết bên dưới quá khó đọc, hiện tại đều dùng máy khắc chữ, nhà này lừa tiền.
Hoắc Văn Hứa cảm thấy Tô Hoài đặt làm từ cửa hàng nào đó trên Taobao, cảm thấy cô gái ngây thơ mười sáu tuổi bị người ta lừa rồi, cho nên tốt bụng nhắc nhở.
Tô Hoài nhìn nội dung đoạn tin nhắn dài Hoắc Văn Hứa gửi tới, bĩu môi.
Trong cuộc trò chuyện WeChat của hai người không được vài câu, trước giờ Hoắc Văn Hứa thích gửi dấu chấm, lúc này nhắn một đoạn dài đều là phê bình con búp bê.
Búp bê kia là cô tự tay làm, sử dụng đất sét, mấy ngày qua cô không đi đâu cả, mà ở nhà làm cái này.
Chữ là cô đích thân viết, nhưng vì con búp bê quá nhỏ, cô không tìm thấy cây bút nào thích hợp, khiến cho chữ viết không đồng nhất, nét đậm nét nhạt không giống nhau, vốn muốn làm lại một cái mới, nhưng không có thời gian, cho nên đành như vậy.
Hoắc Văn Hứa lại gửi tin nhắn đến: Tôi rất thích con búp bê này, cảm ơn.
Không chờ Tô Hoài cười, sau đó Hoắc Văn Hứa gửi cho cô một bao lì xì.
Nụ cười của Tô Hoài dừng lại, bao lì xì này có chút nhức mắt, phía trên như viết bốn chữ: Khách sáo xa cách.
Tô Hoài có chút tủi thân, đánh chữ trên điện thoại di động: Không tốn bao nhiêu tiền, không cần chuyển tiền cho tôi.
Hoắc Văn Hứa trả lời rất nhanh, chỉ có một dấu chấm.
Không đợi Tô Hoài suy nghĩ nhiều, mưa bao lì xì của Hoắc Văn Hứa bắt đầu rơi xuống, liên tục gửi hơn mười bao lì xì, trực tiếp khiến cho Tô Hoài ngơ ngác.
Lúc này cô mới phát hiện bao lì xì này trông hơi khác, Tô Hoài thử bấm vào, đây không phải bao lì xì, chỉ là một sticker bao lì xì.
Tô Hoài kiểm tra từng cái một lần, phát hiện bao gồm cả phong bao lì xì đầu tiên cũng là giả.
Tô Hoài đỏ mặt, thật mất mặt.
Thời gian không quá hai phút, Tô Hoài thu hồi câu vừa nói.
Mưa bao lì xì bên kia cũng dừng lại.
Tô Hoài cắn môi, người này là cố ý, cố ý trêu chọc cô.
Bên này Hoắc Văn Hứa chậc một tiếng, cô gái nhỏ còn rất thú vị.
Sau khi gửi thêm hai tin nhắn cho Tô Hoài, Hoắc Văn Hứa cất điện thoại di động, ngón tay quơ quơ búp bê, cái này có lương tâm hơn hẳn đám bạn xấu nhỉ?
Hoắc Văn Hứa: Máy bay sắp cất cánh, không trò chuyện nữa.
Một tin nhắn khác là tin nhắn thoại, giọng nói êm ái của Hoắc Văn Hứa xuyên qua điện thoại di động rơi vào tai Tô Hoài: Tô Hoài, cũng chúc em sau này bình an thuận lợi, tiền đồ như gấm.
Lúc này Tô Hoài đang đứng ở trong bãi đậu xe, có người đi ngang qua, oán giận nói: "Hôm nay nóng quá."
Đúng vậy, nóng quá, Tô Hoài đứng dưới mặt trời bị ánh mặt trời chiếu vào, chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi.
Máy bay lướt qua bầu trời làm mấy chú chim giật mình, Tô Hoài ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn máy bay biến mất trong đám mây, để lại một đám mây trôi nhẹ theo gió, giống như trái tim đang khẽ run lên của Tô Hoài.
Tô Hoài nghĩ có lẽ cô đã hoàn toàn chìm đắm vào mùa hè nóng bỏng năm mười sáu tuổi.
Ngọn núi kia tên là Ngọc Trần, phong cảnh trước núi xinh đẹp, không khí mát mẻ, thường có người nhân dịp ngày nghỉ đến leo núi, mà phía sau là núi dốc đứng hiểm trở, thường xuyên có những người leo núi chuyên nghiệp đến leo, cộng thêm những người của đội cứu hộ cũng sẽ chọn sau núi trong để huấn luyện.
"Cô nhóc kia ngày đó hoảng sợ mà không chọn đường đi, tìm được đường thì cứ đi từ trên núi xuống, gặp được chúng ta coi như mạng lớn." Viên Phong thở hổn hển nói.
"Cô nhóc thông minh biết mở nhạc, cũng may tai Hoắc Văn Hứa thính, nếu không còn không nghe được tiếng nhạc đấy." Kiều Văn nói.
"Đều là duyên phận." Viên Phong đụng bả vai Hoắc Văn Hứa, nháy mắt với anh, trên gương mặt viết mấy dòng chữ lớn "Tôi biết bí mật hai người, em mau đưa cho tôi phí bịt miệng."
Hoắc Văn Hứa nhìn anh một ánh mắt, gọi anh: "Con trai."
"Ông già em." Viên Phong cười mắng một câu, "Tên nhóc thối, không lớn không nhỏ."
"Được rồi, em lớn hơn em ấy mấy tuổi?" Kiều Văn đạp một cước phía sau mông Viên Phong, "Mau leo đi, đừng lười biếng."
Ngày thứ ba quay về từ núi Ngọc Trần, đến ngày 25, Hoắc Văn Hứa phải bay rồi.
Ngày hôm đó, ba mẹ Hoắc tự mình đưa Hoắc Văn Hứa đến sân bay.
Ba Hoắc vốn không muốn đi, không phải chỉ là ra nước ngoài học tập thôi sao, cũng không phải sau này không gặp nữa, còn cần cố ý đi tiễn ư, ngoài miệng nói như vậy, nhưng bị mẹ Hoắc kéo một cái thì vẫn đến.
Dù sao lần này đi, có lẽ ngay cả ăn tết cũng không thể quay về.
Cùng tới còn có đám người Hòa Minh Huy và Quý Hàng.
Ba Hoắc không ở sân bay quá lâu, rảnh rỗi nói vài câu bèn lôi mẹ Hoắc khóc đỏ mắt rời đi, dành thời gian còn lại cho bạn bè bọn họ.
Hoắc Văn Hứa tiễn ba mẹ về, vừa quay đầu lại, còn một đám bạn xấu đang cười nói thương lượng chờ một lát tiễn anh xong thì đi đâu ăn uống.
Một đám người gây rối khiến Hoắc Văn Hứa nhức đầu.
Hoắc Văn Hứa mười tám tuổi còn chưa có cảm giác ly biệt, dù sao thì bởi vì ông nội sống ở nước ngoài, trước kia anh cơ bản mỗi năm đều bay qua một lần, cũng quen rồi.
Hơn nữa hiện tại công cụ truyền tin thật sự quá phát triển, về đám bạn cáo già này, cách xa bọn họ một chút thì mình mới có thể có thật nhiều yên tĩnh.
"Chúng tôi có dự định lát nữa tổ chức bữa tiệc chia tay cho cậu." Quý Hàng nói.
"Tiệc chia tay?" Hoắc Văn Hứa nhìn anh ta, "Tôi không cần tham gia sao?"
"Không cần cậu tham gia." Quý Hàng vung tay, "Cậu chỉ cần trả tiền là được, tôi sẽ gửi hóa đơn cho cậu, cậu đừng quỵt nợ."
"Đúng rồi, cô gái nhỏ nhà cậu..." Tất cả trong mắt Quý Hàng đều là hóng hớt, "Bảo cô ấy đại diện cho cậu..."
Hoắc Văn Hứa nói: "Cút."
Khi Hoắc Văn Hứa rốt cuộc cũng đuổi người đi, anh mới thả lỏng một hơi.
Làm thủ tục ký gửi xong, Hoắc Văn Hứa cầm vé máy bay định đi đến kiểm tra an ninh, quay đầu thì nhìn thấy cô gái nhỏ đứng cách đó không xa.
Hoắc Văn Hứa không khỏi sửng sốt.
Anh không có ý định nói cho Tô Hoài chuyện anh đi.
Một là ngày đó đã coi như nói lời tạm biệt rồi, mối quan hệ giữa bọn họ không thân thiết đến mức phải nói lại một lần nữa.
Hai là Hoắc Văn Hứa cảm thấy bản thân đã sắp xếp ổn thỏa cho cô, coi như xong chuyện đó là được rồi, chỉ ra nước ngoài học tập thôi, không có gì để nói cả.
Anh không ngờ Tô Hoài sẽ đến sân bay.
Nhìn theo hướng ánh mắt của cô, Hoắc Văn Hứa cố ý xoay người nhìn nhìn, xung quanh mọi người đều cúi đầu đi bộ, đại khái chắc không phải là trùng hợp gặp gỡ.
Hoắc Văn Hứa đi về phía cô.
"Sao em đến đây?" Hoắc Văn Hứa vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
Gương mặt Tô Hoài có chút đỏ, nhưng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cảm thấy tôi nên tới tiễn anh..."
"À..." Hoắc Văn Hứa sờ cổ, "Vậy làm phiền rồi."
"Không... phiền." Tô Hoài siết chặt ngón tay, có chút luống cuống, so với mấy ngày trước ở cạnh nhau, hiện tại hai người giống như người xa lạ.
Những người xung quanh đi tiễn đều trò chuyện nhiệt tình, còn có những đôi tình nhân ôm hôn, chỉ có bọn họ cách nhau mấy mét, giống như người xa lạ quen thuộc, bầu không khí có chút lúng túng.
Hoắc Văn Hứa ho nhẹ một tiếng: "Vậy tôi chuẩn bị kiểm tra an ninh, em về đi... Em tới bằng gì?"
"Bắt xe." Tô Hoài vốn định ngồi xe buýt, nhưng xe buýt không đi thẳng đến sân bay, lần này cô tốn rất nhiều tiền, trong cuộc đời có hạn của cô, đây coi như một khoản chi rất lớn.
"Tôi đến chỗ này mới biết thì ra có xe buýt sân bay." Tô Hoài ngượng ngùng cúi đầu, "Tôi chưa bao giờ đi máy bay, không biết những thứ này."
Dừng mấy giây, Hoắc Văn Hứa tiến lên một bước, giơ tay gõ đầu cô, giọng nói thoải mái: "Sau này sẽ có cơ hội thôi, có thể ngồi đến mức khiến em phiền chết."
"Vậy anh có phiền không?" Tô Hoài ngẩng đầu nhìn anh.
Áo thun trắng, quần jean màu xanh đậm, giày thể thao màu trắng, trên cổ đeo tai nghe, tóc được cắt ngắn, không lòe loẹt, đơn giản rất nhẹ nhàng.
Rất ưa nhìn, rất bổ mắt, rất chói mắt, rất... Đẹp trai, giống như đứng ở bờ biển mùa hè, gió lướt nhẹ qua khuôn mặt, nước biển hơi lạnh cao hơn mắt cá chân, khiến cho người ta rất thích, rất thoải mái.
"Phiền." Hoắc Văn Hứa thở dài, "Phải ngồi mười mấy tiếng, vừa mệt lại nhàm chán."
Trò chuyện xong vài câu, hai người lại im lặng.
Tô Hoài vừa nâng tầm mắt nhìn dòng chữ trên màn hình nhắc nhở, còn chưa tới một tiếng, máy bay sắp cất cánh.
"Hoắc Văn Hứa, thật ra thì tôi luôn muốn chính thức mời anh một bữa cơm cảm ơn, tôi luôn cảm thấy tôi chưa thể cảm ơn anh đàng hoàng." Tô Hoài nhìn anh với ánh mắt chân thành, "Tôi thật sự thật sự rất biết ơn anh, anh là... Quý nhân mà kiếp này tôi gặp được."
Tô Hoài nói xong thì hốc mắt đỏ hoe, không chờ Hoắc Văn Hứa nói chuyện, Tô Hoài cười lắc đầu: "Anh yên tâm, tôi không khóc."
Hoắc Văn Hứa nhìn chằm chằm cô một lát, nhìn trái phải một vòng, nói: "Tôi sắp lên máy bay, không có thời gian ăn cơm với em, vả lại cơm của sân bay vừa đắt lại không ngon, hôm nay chúng ta không làm người tiêu tiền như rác, thế này đi, em viết giấy nợ cho tôi, nợ tôi một bữa cơm, chờ tôi về nước, em mời tôi đi ăn, ăn ở đâu, ăn cái gì, ăn thế nào đều do tôi quyết định, được không?"
Trước kia Hoắc Văn Hứa không để chuyện Tô Hoài nói muốn mời anh ăn cơm ở trong lòng, dù sao thì anh cũng ăn bánh mochi nhân đậu cô tự làm, nhưng hiện tại phát hiện Tô Hoài dường như rất để tâm chuyện mời anh ăn cơm.
Có lẽ trong mắt người Trung quốc, người chịu ân huệ mời người ta ăn cơm là một chuyện rất quan trọng.
Nghe Hoắc Văn Hứa nói như vậy, Tô Hoài lập tức gật đầu, giọng nói cũng vui vẻ hơn: "Được."
Tô Hoài lấy giấy và bút từ trong túi xách ra, sau đó tìm ghế nghỉ ngơi ngồi xuống bắt đầu viết giấy nợ.
Hoắc Văn Hứa tựa ở một bên, hơi rũ mắt nhìn cô, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh to lớn rồi rơi trên người cô, giống như đắp lên một tầng ánh sáng, nhìn từ hướng của anh đúng lúc nhìn thấy cần cổ mảnh khảnh, nhỏ nhắn trắng tinh của cô, giống như búp bê sứ.
Hoắc Văn Hứa nhìn cánh tay của bản thân, mấy ngày qua có chút khắc nghiệt, đen đi mấy tone da.
"Viết xong rồi." Tô Hoài đứng dậy đưa tờ giấy cho anh, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, "Chờ anh quay về, tôi mời anh ăn cơm."
"Được." Hoắc Văn Hứa lấy ví tiền ra, ngay trước mặt Tô Hoài gấp giấy nợ ngay ngắn rồi cất đi.
Rõ ràng nợ anh như vậy khiến cho trong lòng Tô Hoài bớt đi rất nhiều gánh nặng, khóe miệng hơi cong lên.
Nói đến đây, Tô Hoài biết mình nên đi rồi.
Cô lại nhìn Hoắc Văn Hứa, lần này ánh mắt thẳng thắn không che giấu một chút nào.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, không chờ Hoắc Văn Hứa phát hiện, cô thu tầm mắt về, lấy một hộp quà từ trong túi xách ra, kéo bàn tay Hoắc Văn Hứa, nhét vào trong tay anh.
Không chờ Hoắc Văn Hứa nói chuyện, Tô Hoài chỉ chừa lại một câu "Thuận buồm xuôi gió", rồi xoay người rời đi.
Hoắc Văn Hứa chưa kịp nói "Trên đường về cẩn thận một chút", Tô Hoài đã chạy xa.
Cái hộp chỉ to bằng bàn tay, chờ một lát còn phải kiểm tra an ninh, Hoắc Văn Hứa bèn dứt khoát mở cái hộp ra, bên trong là một con búp bê hoạt hình, là ảnh đại diện WeChat của anh —— một con búp bê mặc quần áo cứu hộ màu xanh đậm.
Đó là Kiều Văn tìm họa sĩ thiết kế cho bọn họ, dựa theo ảnh người thật của bọn họ.
Cũng không biết con búp bê này được làm bằng chất liệu gì, nhìn vô cùng giống, cầm ở trên tay cũng rất nhẹ, Hoắc Văn Hứa thật sự thích nó, rất muốn phóng to nó thành hai mét rồi trưng bày trong đội cứu hộ.
Cho đến khi Hoắc Văn Hứa lên máy bay thì vẫn đang chơi con búp bê, lần này, Hoắc Văn Hứa phát hiện phần dưới chân búp bê viết một hàng chữ nhỏ.
Kiểu chữ xiêu vẹo không đồng nhất, nhưng vẫn có thể đọc hiểu.
Bình an thuận lợi, tiền đồ như gấm.
Hoắc Văn Hứa tranh thủ trước khi máy bay cất cánh gửi một tin nhắn cho Tô Hoài: Em đặt làm ở cửa hàng nào, sau này đừng đặt nữa, chữ viết bên dưới quá khó đọc, hiện tại đều dùng máy khắc chữ, nhà này lừa tiền.
Hoắc Văn Hứa cảm thấy Tô Hoài đặt làm từ cửa hàng nào đó trên Taobao, cảm thấy cô gái ngây thơ mười sáu tuổi bị người ta lừa rồi, cho nên tốt bụng nhắc nhở.
Tô Hoài nhìn nội dung đoạn tin nhắn dài Hoắc Văn Hứa gửi tới, bĩu môi.
Trong cuộc trò chuyện WeChat của hai người không được vài câu, trước giờ Hoắc Văn Hứa thích gửi dấu chấm, lúc này nhắn một đoạn dài đều là phê bình con búp bê.
Búp bê kia là cô tự tay làm, sử dụng đất sét, mấy ngày qua cô không đi đâu cả, mà ở nhà làm cái này.
Chữ là cô đích thân viết, nhưng vì con búp bê quá nhỏ, cô không tìm thấy cây bút nào thích hợp, khiến cho chữ viết không đồng nhất, nét đậm nét nhạt không giống nhau, vốn muốn làm lại một cái mới, nhưng không có thời gian, cho nên đành như vậy.
Hoắc Văn Hứa lại gửi tin nhắn đến: Tôi rất thích con búp bê này, cảm ơn.
Không chờ Tô Hoài cười, sau đó Hoắc Văn Hứa gửi cho cô một bao lì xì.
Nụ cười của Tô Hoài dừng lại, bao lì xì này có chút nhức mắt, phía trên như viết bốn chữ: Khách sáo xa cách.
Tô Hoài có chút tủi thân, đánh chữ trên điện thoại di động: Không tốn bao nhiêu tiền, không cần chuyển tiền cho tôi.
Hoắc Văn Hứa trả lời rất nhanh, chỉ có một dấu chấm.
Không đợi Tô Hoài suy nghĩ nhiều, mưa bao lì xì của Hoắc Văn Hứa bắt đầu rơi xuống, liên tục gửi hơn mười bao lì xì, trực tiếp khiến cho Tô Hoài ngơ ngác.
Lúc này cô mới phát hiện bao lì xì này trông hơi khác, Tô Hoài thử bấm vào, đây không phải bao lì xì, chỉ là một sticker bao lì xì.
Tô Hoài kiểm tra từng cái một lần, phát hiện bao gồm cả phong bao lì xì đầu tiên cũng là giả.
Tô Hoài đỏ mặt, thật mất mặt.
Thời gian không quá hai phút, Tô Hoài thu hồi câu vừa nói.
Mưa bao lì xì bên kia cũng dừng lại.
Tô Hoài cắn môi, người này là cố ý, cố ý trêu chọc cô.
Bên này Hoắc Văn Hứa chậc một tiếng, cô gái nhỏ còn rất thú vị.
Sau khi gửi thêm hai tin nhắn cho Tô Hoài, Hoắc Văn Hứa cất điện thoại di động, ngón tay quơ quơ búp bê, cái này có lương tâm hơn hẳn đám bạn xấu nhỉ?
Hoắc Văn Hứa: Máy bay sắp cất cánh, không trò chuyện nữa.
Một tin nhắn khác là tin nhắn thoại, giọng nói êm ái của Hoắc Văn Hứa xuyên qua điện thoại di động rơi vào tai Tô Hoài: Tô Hoài, cũng chúc em sau này bình an thuận lợi, tiền đồ như gấm.
Lúc này Tô Hoài đang đứng ở trong bãi đậu xe, có người đi ngang qua, oán giận nói: "Hôm nay nóng quá."
Đúng vậy, nóng quá, Tô Hoài đứng dưới mặt trời bị ánh mặt trời chiếu vào, chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi.
Máy bay lướt qua bầu trời làm mấy chú chim giật mình, Tô Hoài ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn máy bay biến mất trong đám mây, để lại một đám mây trôi nhẹ theo gió, giống như trái tim đang khẽ run lên của Tô Hoài.
Tô Hoài nghĩ có lẽ cô đã hoàn toàn chìm đắm vào mùa hè nóng bỏng năm mười sáu tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.