Chương 18: “Tô Cẩn Tâm, đây là nhà tài trợ à?”
Mã Lộc Quân
11/07/2020
Chuyển ngữ: Jane
“Tô Cẩn Tâm, đây là nhà tài trợ à?”
***
Nghiêm Trấn chỉ cảm thấy thế giới dưới chân mình nứt toạc, dùng chính mình làm tâm, bắt đầu lặng thinh tan rã, sụp đổ.
Hết thảy mọi thứ đều nhòe đi.
Hình bóng và âm thanh bị sức mạnh vô hình bóp méo, mặt trên dát một lớp sương dày lòe loẹt, ảnh phản chiếu lay động, lúc thì xa, lúc thì gần, giống hệt bèo rong siết người dã man nơi đầm sâu trong truyền thuyết, vặn đau thần kinh anh từng chút từng chút một mà.
Anh nghe thấy giọng Kiều Dật Chi, ngơ ngác hỏi anh sao vậy, lịch sự ngăn trở bảo rằng nếu cậu thích tác phẩm của đối phương cũng không nên tùy tiện chạy tới như vậy, thời điểm nghệ thuật gia sáng tác tốt nhất chớ nên quấy rầy —— Mặc dù xưởng điêu khắc này chỉ để lấy cảm hứng điều chỉnh tác phẩm… A Trấn? A Trấn cậu tỉnh lại chưa… Trời ** sao pho tượng này trông kì lạ thế?!
Anh chẳng rõ mình đã nói gì hay làm gì với Kiều Dật Chi, chỉ nghe thấy một âm thanh nóng nảy y hệt mình phát ra: “Ở đâu?”
Lại nhìn thấy bản thân cáu kỉnh hất bàn tay đang cản trở của Kiều Dật Chi.
…Căn bản không giống anh.
Với nền giáo dục anh tiếp nhận, sao lại xuất hiện tình trạng tính khí kích động, cử chỉ thô bạo như vậy được chứ.
Song chẳng ai dám đảm bảo, dẫu sao hiện tại anh hoàn toàn chả quản nổi thế nào mới chu toàn mới phù hợp, thứ duy nhất anh có thể nghĩ, chính là Tô Cẩn Tâm.
Rõ ràng là bảo bối anh giấu ngay đầu quả tim, mỗi lần đụng chạm đều cố gắng kiểm soát cường độ, chẳng nỡ nói nặng một câu, bất luận muốn làm gì cũng cần cân nhắc hàng trăm lần, sợ vừa bất cẩn sẽ vụt mất tất cả. Bây giờ lại…
Anh bỗng nghe thấy âm thanh tranh chấp giữa Thạch Lỗi và Tô Cẩn Tâm, vọng sang một cách gián đoạn:
“… A Lỗi, đừng… Là lỗi của em, em hiểu rõ, xin lỗi, rõ ràng năm xưa là em đề xuất nó, bây giờ thực hiện được thì lại… Em biết em sai, tuy nhiên…”
“Cậu biết tôi mất bao nhiêu thời gian để thực hiện cái series này không hả? Mất bao nhiêu sức lực? Hiện tại sắp làm xong rồi, cậu dám… Đống bản thảo chất cao mười mét trong xưởng điêu khắc vứt cho chó ăn à? Thậm chí còn bố trí sẵn đèn, cậu ——”
“Xin lỗi, nhưng em đã…”
“Khỏi cần xin lỗi, tôi không chấp nhận. Hoặc là lăn về hoàn thành công việc, hoặc là cút đi.”
“A Lỗi…”
“Được thôi, chọn nhầm đối tác, là mắt tôi có vấn đề.”
“Anh nghe em nói ——”
“Cút! Đừng chạm vào tay tôi, tay tôi rất quý giá.”
Mỗi một câu đều tựa đốm lửa nhỏ rải trúng trái tim Nghiêm Trấn, cháy sém thành các lỗ thủng nám đen. Anh chả màng nghĩ ngợi lập tức đẩy tung cửa xưởng đang khép hờ, cảnh tượng trước mắt cứ như trái bom nguyên tử cỡ nhỏ quăng xuống đầu anh.
Toàn thân Tô Cẩn Tâm trần trụi, trên người trét đầy dầu và thuốc màu, bại lộ dưới ánh đèn mãnh liệt trong xưởng điêu khắc, từng khớp xương nhô lên bị cường điệu đến chướng mắt —— Rõ ràng cậu rất cóng, mặc dù là mùa hạ, song nhiệt độ máy lạnh lại hạ cực thấp, bản thân Thạch Lỗi mặc quần áo bảo hộ che kín cánh tay cẳng chân, rồi cứ mặc cậu run lập cập giẫm chân trái lên chân phải. Nghiêm Trấn dễ dàng mường tượng cơ thể đó cương cứng, và cả cảm xúc sởn gai ốc lúc va chạm cùng run rẩy.
Song Tô Cẩn Tâm lại phảng phất hoàn toàn chẳng phát hiện cơ thể mình khó chịu, chỉ hoảng sợ đuổi theo Thạch Lỗi toan nắm tay hắn, kế đó bị Thạch Lỗi hất ra ngay. Cậu mất trọng tâm, hoặc có lẽ dầu và thuốc màu vốn trơn trượt, “Oái” một tiếng ngã về phía sau ——
“Cẩn Tâm!”
Nghiêm Trấn điên rồi, chả hề nghĩ ngợi xông tới đỡ cậu, thuốc màu lộn xộn lập tức dính đầy áo
Thạch Lỗi cũng nổi sùng: “Khốn kiếp —— Mày là ai? Vào đây bằng cách nào? Ngài Kiều? Chẳng phải tôi đã bảo lúc làm việc đừng để kẻ khác quấy rầy tôi sao?”
Kiều Dật Chi hết hồn: “Á đệch… Thầy Thạch à, người mẫu thầy bảo cần tới chính là…”
Nghiêm Trấn căn bản chả còn tâm trạng đứng nói nhảm, khom lưng bế Tô Cẩn Tâm đoạn xoay người rời đi.
Bấy giờ Tô Cẩn Tâm mới chậm rì rì nhận ra người ôm mình là ai, con ngươi nhanh chóng trợn tròn, vô ý thức làm động tác co quắp tự bảo vệ mình, sâu trong yết hầu bật ra tiếng rên khẽ hệt con thú nhỏ sắp chết, cơ thể mất khống chế bắt đầu run rẩy.
Thạch Lỗi nhào tới: “Mày là thằng nào? Muốn làm gì hả, buông người mẫu của tao xuống!”
Hắn thấp hơn Nghiêm Trấn nửa cái đầu, cẳng chân dưới quần bảo hộ còn không thô bằng cánh tay Nghiêm Trấn, song dáng vẻ trừng đối phương lại rất giống sói dữ.
Nghiêm Trấn sầm mặt, anh chưa kịp nổi giận, lớp áo bỗng dưng bị ai đó dùng sức níu chặt: “Sếp Nghiêm, đừng mà, ảnh không hiểu chuyện, ngài…” —— Anh cúi đầu quan sát, bắt gặp vành mắt Tô Cẩn Tâm đã sớm đỏ ửng vì sốt ruột. Nghiêm Trấn mạnh mẽ hít sâu một hơi, ngoảnh đầu bảo: “Dật Chi, tôi mang người đi trước, nếu xử lí được thì giúp tôi xử lí, xử lí không được, lát nữa tôi sẽ giải quyết.”
Thạch Lỗi là người nhạy bén, giữa chân mày tức khắc xuất hiện bóng râm: “Tô Cẩn Tâm, đây là nhà tài trợ à?”
“Em… Ngài ấy…” Tô Cẩn Tâm cứng họng, cùng đường bí lối, cậu chẳng thể hít thở nổi, sắc mặt dần tím tái.
“Ái chà, cậu đã trụy lạc trước đồng tiền, vứt bỏ dự định ban đầu của mình rồi à? Ha ha, ngu xuẩn, đừng quên tư bản bước vào thế giới này, từ đầu đến chân, từng lỗ chân lông đều nhuốm máu tanh lẫn các thứ bẩn thỉu.” Thạch Lỗi nhe răng để lộ phần nướu, híp mắt, bật tiếng cười gằn khặc khặc, tứ chi gầy còm đung đưa y hệt côn trùng vọt tới chỗ cậu, “Cút đi, đừng vấy bẩn xưởng điêu khắc của tôi. Cậu thậm chí còn yếu đuối, sa đọa hơn những gì tôi nghĩ.”
“A Lỗi ——”
Nghiêm Trấn không cho bọn họ thêm cơ hội lên tiếng nào nữa. Anh cở áo khoác bọc lấy Tô Cẩn Tâm, xổ đúng một câu “Khỏi cần tiết kiệm tiền giúp tôi.”, kế đó dứt khoác bế cậu trở về.
Người nhẫn nại cũng có giới hạn, nếu còn tiếp tục đứng đây, dẫu anh có nổi danh khống chế lí trí tới mấy, e rằng vẫn mất kiểm soát mà phơi bày nội tâm đẫm máu, thối nát và tàn nhẫn.
Suốt quá trình Tô Cẩn Tâm cứ như bị phù phép hóa đá vậy, chẳng mở lời hay động đậy gì cả, để mặc Nghiêm Trấn ôm cậu lên xe, thắt dây an toàn, đến nơi lại ôm ra.
Biệt thự rất xa, song căn hộ riêng Nghiêm Trấn thường ở khi đi làm khá gần. Mặc dù là chung cư cao cấp, ngặt nỗi thang máy phải dùng chung. Nghiêm Trấn lấy áo khoác dự phòng trong xe, trùm kín Tô Cẩn Tâm mới đi tới chỗ thang máy, dọc đường luôn ấn đầu Tô Cẩn Tâm và ngực mình, từng khối cơ bắp đều căng cứng bởi đề phòng chung quanh, đầu óc xuất hiện vài cảnh tượng ban sơ lẫn tàn khốc, ngay cả biểu cảm cũng vô thức trở nên hách tợn đầy ắp sự uy hiếp, giống hệt một con thú bị xâm phạm lãnh địa.
May mà đang giờ làm việc, giữa đường chả bắt gặp ai, tốt xấu bảo vệ được ít thể diện người văn minh.
Vừa vào nhà, Nghiêm Trấn bèn đẩy Tô Cẩn Tâm vào phòng vệ sinh, bật vòi hoa sen lên, bình tĩnh ra lệnh: “Rửa sạch.”
Nói đoạn thì xoay lưng cởi đồ, áo khoác âu phục bị anh tiện tay vứt xó, khuy vỏ xó của sơ-mi rơi đầy đất, Nghiêm Trấn chống tay trên vách tường lạnh lẽo, dùng sức thở sâu buộc bản thân tỉnh táo trở lại.
Anh chả dám cách quá xa, không cảm nhận được Tô Cẩn Tâm bên cạnh anh sợ mình sẽ phát điên, song cũng chả muốn xoay lưng, trên người Tô Cẩn Tâm toàn hằn in dấu vết từ gã đàn ông khác… Xưa nay anh vẫn hiểu rõ sự thật này, nhưng nỗi chấn động khi tận mắt chứng kiến lại vượt xa trí tưởng tượng của anh, nó lớn đến nỗi dẫu luôn cho rằng mình có thần kinh bền bỉ vẫn vô phương chấp nhận, nếu đứng nhìn lâu đôi chút, e rằng sẽ mất kiểm soát xông tới vặn gãy cổ Thạch Lỗi mất.
Chẳng mấy chốc, hơi nước nóng phả kín cả căn phòng vệ sinh. Êm ái, trắng ngần, xoa dịu tâm tư Nghiêm Trấn, cảm giác ngạt thở đã không còn bức bách như trước.
Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm lí, chậm rãi ngoảnh đầu.
Vòi sen rất năng suất, chưa bao lâu đã xối sạch phần lớn nửa thân trên của Tô Cẩn Tâm, nửa thân dưới sót lại thì hơi loang lổ chút đỉnh, nước bẩn lan rộng một vũng. Tô Cẩn Tâm đứng giữa vũng nước bẩn ấy, thẫn thờ, chả có động tác lẫn tí biểu cảm nào, chỉ vỏn vẹn đôi mắt đen láy to tròn nỗ lực mở ra, tựa như tinh linh giãy giụa khỏi bùn thối mà ra đời, cũng tựa con rối nhỏ bị hút cạn linh hồn.
Lòng Nghiêm Trấn thoáng đau nhói, áy náy và hối hận trào dâng hệt đợt thủy triều trong cơn bão tháng bảy. Anh đi đến phía trước, Tô Cẩn Tâm đứng dưới bóng anh, run cầm cập mà chẳng dám lùi bước.
Nghiêm Trấn dễ dàng kéo cậu vào ngực, cúi đầu hôn ấn đường ẩn dưới mái tóc ướt nhẹp: “Dọa em rồi à?”
Tô Cẩn Tâm thoáng run rẩy lần nữa, chẳng hề trả lời.
Nghiêm Trấn siết chặt eo cậu, từ tốn vuốt tấm lưng đầy sợ sệt, khẽ dán môi lên bờ mi dài của cậu: “Là tôi quá kích động, xin lỗi.” Đoạn bổ sung thêm, “Bảo bối đừng sợ, Cẩn Tâm? Tâm Tâm?”
“Tô Cẩn Tâm, đây là nhà tài trợ à?”
***
Nghiêm Trấn chỉ cảm thấy thế giới dưới chân mình nứt toạc, dùng chính mình làm tâm, bắt đầu lặng thinh tan rã, sụp đổ.
Hết thảy mọi thứ đều nhòe đi.
Hình bóng và âm thanh bị sức mạnh vô hình bóp méo, mặt trên dát một lớp sương dày lòe loẹt, ảnh phản chiếu lay động, lúc thì xa, lúc thì gần, giống hệt bèo rong siết người dã man nơi đầm sâu trong truyền thuyết, vặn đau thần kinh anh từng chút từng chút một mà.
Anh nghe thấy giọng Kiều Dật Chi, ngơ ngác hỏi anh sao vậy, lịch sự ngăn trở bảo rằng nếu cậu thích tác phẩm của đối phương cũng không nên tùy tiện chạy tới như vậy, thời điểm nghệ thuật gia sáng tác tốt nhất chớ nên quấy rầy —— Mặc dù xưởng điêu khắc này chỉ để lấy cảm hứng điều chỉnh tác phẩm… A Trấn? A Trấn cậu tỉnh lại chưa… Trời ** sao pho tượng này trông kì lạ thế?!
Anh chẳng rõ mình đã nói gì hay làm gì với Kiều Dật Chi, chỉ nghe thấy một âm thanh nóng nảy y hệt mình phát ra: “Ở đâu?”
Lại nhìn thấy bản thân cáu kỉnh hất bàn tay đang cản trở của Kiều Dật Chi.
…Căn bản không giống anh.
Với nền giáo dục anh tiếp nhận, sao lại xuất hiện tình trạng tính khí kích động, cử chỉ thô bạo như vậy được chứ.
Song chẳng ai dám đảm bảo, dẫu sao hiện tại anh hoàn toàn chả quản nổi thế nào mới chu toàn mới phù hợp, thứ duy nhất anh có thể nghĩ, chính là Tô Cẩn Tâm.
Rõ ràng là bảo bối anh giấu ngay đầu quả tim, mỗi lần đụng chạm đều cố gắng kiểm soát cường độ, chẳng nỡ nói nặng một câu, bất luận muốn làm gì cũng cần cân nhắc hàng trăm lần, sợ vừa bất cẩn sẽ vụt mất tất cả. Bây giờ lại…
Anh bỗng nghe thấy âm thanh tranh chấp giữa Thạch Lỗi và Tô Cẩn Tâm, vọng sang một cách gián đoạn:
“… A Lỗi, đừng… Là lỗi của em, em hiểu rõ, xin lỗi, rõ ràng năm xưa là em đề xuất nó, bây giờ thực hiện được thì lại… Em biết em sai, tuy nhiên…”
“Cậu biết tôi mất bao nhiêu thời gian để thực hiện cái series này không hả? Mất bao nhiêu sức lực? Hiện tại sắp làm xong rồi, cậu dám… Đống bản thảo chất cao mười mét trong xưởng điêu khắc vứt cho chó ăn à? Thậm chí còn bố trí sẵn đèn, cậu ——”
“Xin lỗi, nhưng em đã…”
“Khỏi cần xin lỗi, tôi không chấp nhận. Hoặc là lăn về hoàn thành công việc, hoặc là cút đi.”
“A Lỗi…”
“Được thôi, chọn nhầm đối tác, là mắt tôi có vấn đề.”
“Anh nghe em nói ——”
“Cút! Đừng chạm vào tay tôi, tay tôi rất quý giá.”
Mỗi một câu đều tựa đốm lửa nhỏ rải trúng trái tim Nghiêm Trấn, cháy sém thành các lỗ thủng nám đen. Anh chả màng nghĩ ngợi lập tức đẩy tung cửa xưởng đang khép hờ, cảnh tượng trước mắt cứ như trái bom nguyên tử cỡ nhỏ quăng xuống đầu anh.
Toàn thân Tô Cẩn Tâm trần trụi, trên người trét đầy dầu và thuốc màu, bại lộ dưới ánh đèn mãnh liệt trong xưởng điêu khắc, từng khớp xương nhô lên bị cường điệu đến chướng mắt —— Rõ ràng cậu rất cóng, mặc dù là mùa hạ, song nhiệt độ máy lạnh lại hạ cực thấp, bản thân Thạch Lỗi mặc quần áo bảo hộ che kín cánh tay cẳng chân, rồi cứ mặc cậu run lập cập giẫm chân trái lên chân phải. Nghiêm Trấn dễ dàng mường tượng cơ thể đó cương cứng, và cả cảm xúc sởn gai ốc lúc va chạm cùng run rẩy.
Song Tô Cẩn Tâm lại phảng phất hoàn toàn chẳng phát hiện cơ thể mình khó chịu, chỉ hoảng sợ đuổi theo Thạch Lỗi toan nắm tay hắn, kế đó bị Thạch Lỗi hất ra ngay. Cậu mất trọng tâm, hoặc có lẽ dầu và thuốc màu vốn trơn trượt, “Oái” một tiếng ngã về phía sau ——
“Cẩn Tâm!”
Nghiêm Trấn điên rồi, chả hề nghĩ ngợi xông tới đỡ cậu, thuốc màu lộn xộn lập tức dính đầy áo
Thạch Lỗi cũng nổi sùng: “Khốn kiếp —— Mày là ai? Vào đây bằng cách nào? Ngài Kiều? Chẳng phải tôi đã bảo lúc làm việc đừng để kẻ khác quấy rầy tôi sao?”
Kiều Dật Chi hết hồn: “Á đệch… Thầy Thạch à, người mẫu thầy bảo cần tới chính là…”
Nghiêm Trấn căn bản chả còn tâm trạng đứng nói nhảm, khom lưng bế Tô Cẩn Tâm đoạn xoay người rời đi.
Bấy giờ Tô Cẩn Tâm mới chậm rì rì nhận ra người ôm mình là ai, con ngươi nhanh chóng trợn tròn, vô ý thức làm động tác co quắp tự bảo vệ mình, sâu trong yết hầu bật ra tiếng rên khẽ hệt con thú nhỏ sắp chết, cơ thể mất khống chế bắt đầu run rẩy.
Thạch Lỗi nhào tới: “Mày là thằng nào? Muốn làm gì hả, buông người mẫu của tao xuống!”
Hắn thấp hơn Nghiêm Trấn nửa cái đầu, cẳng chân dưới quần bảo hộ còn không thô bằng cánh tay Nghiêm Trấn, song dáng vẻ trừng đối phương lại rất giống sói dữ.
Nghiêm Trấn sầm mặt, anh chưa kịp nổi giận, lớp áo bỗng dưng bị ai đó dùng sức níu chặt: “Sếp Nghiêm, đừng mà, ảnh không hiểu chuyện, ngài…” —— Anh cúi đầu quan sát, bắt gặp vành mắt Tô Cẩn Tâm đã sớm đỏ ửng vì sốt ruột. Nghiêm Trấn mạnh mẽ hít sâu một hơi, ngoảnh đầu bảo: “Dật Chi, tôi mang người đi trước, nếu xử lí được thì giúp tôi xử lí, xử lí không được, lát nữa tôi sẽ giải quyết.”
Thạch Lỗi là người nhạy bén, giữa chân mày tức khắc xuất hiện bóng râm: “Tô Cẩn Tâm, đây là nhà tài trợ à?”
“Em… Ngài ấy…” Tô Cẩn Tâm cứng họng, cùng đường bí lối, cậu chẳng thể hít thở nổi, sắc mặt dần tím tái.
“Ái chà, cậu đã trụy lạc trước đồng tiền, vứt bỏ dự định ban đầu của mình rồi à? Ha ha, ngu xuẩn, đừng quên tư bản bước vào thế giới này, từ đầu đến chân, từng lỗ chân lông đều nhuốm máu tanh lẫn các thứ bẩn thỉu.” Thạch Lỗi nhe răng để lộ phần nướu, híp mắt, bật tiếng cười gằn khặc khặc, tứ chi gầy còm đung đưa y hệt côn trùng vọt tới chỗ cậu, “Cút đi, đừng vấy bẩn xưởng điêu khắc của tôi. Cậu thậm chí còn yếu đuối, sa đọa hơn những gì tôi nghĩ.”
“A Lỗi ——”
Nghiêm Trấn không cho bọn họ thêm cơ hội lên tiếng nào nữa. Anh cở áo khoác bọc lấy Tô Cẩn Tâm, xổ đúng một câu “Khỏi cần tiết kiệm tiền giúp tôi.”, kế đó dứt khoác bế cậu trở về.
Người nhẫn nại cũng có giới hạn, nếu còn tiếp tục đứng đây, dẫu anh có nổi danh khống chế lí trí tới mấy, e rằng vẫn mất kiểm soát mà phơi bày nội tâm đẫm máu, thối nát và tàn nhẫn.
Suốt quá trình Tô Cẩn Tâm cứ như bị phù phép hóa đá vậy, chẳng mở lời hay động đậy gì cả, để mặc Nghiêm Trấn ôm cậu lên xe, thắt dây an toàn, đến nơi lại ôm ra.
Biệt thự rất xa, song căn hộ riêng Nghiêm Trấn thường ở khi đi làm khá gần. Mặc dù là chung cư cao cấp, ngặt nỗi thang máy phải dùng chung. Nghiêm Trấn lấy áo khoác dự phòng trong xe, trùm kín Tô Cẩn Tâm mới đi tới chỗ thang máy, dọc đường luôn ấn đầu Tô Cẩn Tâm và ngực mình, từng khối cơ bắp đều căng cứng bởi đề phòng chung quanh, đầu óc xuất hiện vài cảnh tượng ban sơ lẫn tàn khốc, ngay cả biểu cảm cũng vô thức trở nên hách tợn đầy ắp sự uy hiếp, giống hệt một con thú bị xâm phạm lãnh địa.
May mà đang giờ làm việc, giữa đường chả bắt gặp ai, tốt xấu bảo vệ được ít thể diện người văn minh.
Vừa vào nhà, Nghiêm Trấn bèn đẩy Tô Cẩn Tâm vào phòng vệ sinh, bật vòi hoa sen lên, bình tĩnh ra lệnh: “Rửa sạch.”
Nói đoạn thì xoay lưng cởi đồ, áo khoác âu phục bị anh tiện tay vứt xó, khuy vỏ xó của sơ-mi rơi đầy đất, Nghiêm Trấn chống tay trên vách tường lạnh lẽo, dùng sức thở sâu buộc bản thân tỉnh táo trở lại.
Anh chả dám cách quá xa, không cảm nhận được Tô Cẩn Tâm bên cạnh anh sợ mình sẽ phát điên, song cũng chả muốn xoay lưng, trên người Tô Cẩn Tâm toàn hằn in dấu vết từ gã đàn ông khác… Xưa nay anh vẫn hiểu rõ sự thật này, nhưng nỗi chấn động khi tận mắt chứng kiến lại vượt xa trí tưởng tượng của anh, nó lớn đến nỗi dẫu luôn cho rằng mình có thần kinh bền bỉ vẫn vô phương chấp nhận, nếu đứng nhìn lâu đôi chút, e rằng sẽ mất kiểm soát xông tới vặn gãy cổ Thạch Lỗi mất.
Chẳng mấy chốc, hơi nước nóng phả kín cả căn phòng vệ sinh. Êm ái, trắng ngần, xoa dịu tâm tư Nghiêm Trấn, cảm giác ngạt thở đã không còn bức bách như trước.
Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm lí, chậm rãi ngoảnh đầu.
Vòi sen rất năng suất, chưa bao lâu đã xối sạch phần lớn nửa thân trên của Tô Cẩn Tâm, nửa thân dưới sót lại thì hơi loang lổ chút đỉnh, nước bẩn lan rộng một vũng. Tô Cẩn Tâm đứng giữa vũng nước bẩn ấy, thẫn thờ, chả có động tác lẫn tí biểu cảm nào, chỉ vỏn vẹn đôi mắt đen láy to tròn nỗ lực mở ra, tựa như tinh linh giãy giụa khỏi bùn thối mà ra đời, cũng tựa con rối nhỏ bị hút cạn linh hồn.
Lòng Nghiêm Trấn thoáng đau nhói, áy náy và hối hận trào dâng hệt đợt thủy triều trong cơn bão tháng bảy. Anh đi đến phía trước, Tô Cẩn Tâm đứng dưới bóng anh, run cầm cập mà chẳng dám lùi bước.
Nghiêm Trấn dễ dàng kéo cậu vào ngực, cúi đầu hôn ấn đường ẩn dưới mái tóc ướt nhẹp: “Dọa em rồi à?”
Tô Cẩn Tâm thoáng run rẩy lần nữa, chẳng hề trả lời.
Nghiêm Trấn siết chặt eo cậu, từ tốn vuốt tấm lưng đầy sợ sệt, khẽ dán môi lên bờ mi dài của cậu: “Là tôi quá kích động, xin lỗi.” Đoạn bổ sung thêm, “Bảo bối đừng sợ, Cẩn Tâm? Tâm Tâm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.