Chương 17: Cách thứ tám : Cưỡng hiếp
Không Ngốc
21/12/2020
Những giờ phút cuối cùng đếm đủ bảy ngày bảy đêm.
Mái tóc đen nhánh một phần ba đã đổi màu thành bạc.
Tu vi hơn bốn trăm năm bị rút cạn trong một tuần, khí tụ đất trời trên trần gian lại quá loãng, chiếc đuôi mèo đen dài thò ra,tai trên đầu cũng đã không kìm giữ được, đôi tay có phần run rẩy, vậy nhưng từng đợt khí xanh thẳm vẫn không ngừng bao bọc quanh thân Lục Xám, không một giờ khắc nào ngơi nghỉ.
Lục Xám mơ màng,
Nó cảm giác như mình vừa ngủ qua mấy trăm năm, trôi trên mây, ngã xuống nước, dặt dìu dạt vào ven bờ, đủ những thứ đan xen chồng chất, vết máu, lỗ thủng trên ngực nó, mọi thứ đều mơ hồ rồi tan biến, vậy nhưng lẫn trong đống hỗn tạp ấy, nó vẫn còn nhớ như in gương mặt của một người: Trịnh Kỳ.
Sáu trăm năm nó sống trong nụ cười bụm miệng của Xuân Đảo.
Vì nó ngốc, vì nó chân thành, vì nó dệt những sợi lông ấm áp thành đệm bọc, thế nên,
Chưa có ai nỡ giận nó, vậy mà Trịnh Kỳ kia lúc nào cũng giận nó cả!
Chưa có ai mắng nó nhiều câu, vậy mà Trịnh Kỳ kia lúc nào cũng mắng nó cả!
Nhưng, nó biết bí mật của hắn nha!
Hắn thực ra, không đáng ghét như vậy đâu,
Trịnh Kỳ kia không thích ăn rau. Nó nghe nhà bếp nói thế!. Nói mà nói hai ba bốn lần lận, nên nó nhớ.
Thế mà từ khi nó bám chặt không buông, mỗi bữa ăn kia đều có thật nhiều rau xanh.Còn có cả nước ép cà rốt tươi thật tươi!
Như vậy... như vậy chẳng phải là để dành cho nó ư?!
Nó sung sướng lắm! Nó cảm ơn đàng hoàng nghe!
Nhưng nó vừa cảm ơn xong thì Trịnh Kỳ kia lại bảo nó cút đi. Nó không những không cút mà còn nhảy cả vào bàn ăn bằng sạch!
Vậy mà hắn ta nhếch miệng cười.
Tuy nó không hiểu con người lắm, nhưng cho nó ăn thật ngon thì chính là người tốt rồi!.
Đêm nha!
Nó thấy Trịnh Kỳ vuốt vuốt má nó. Nó hé mắt ra nhìn trộm, mà lỡ hé hơi to, Trịnh Kỳ liền nói nó cút xuống giường.
Nó đương nhiên là không cút!. Đã vậy nó càng ôm chặt thật là chặt. Rúc thật là rúc.
Vậy mà hắn ta cũng nhếch miệng cười.
Khi hắn cười, nó nghĩ nghĩ. Thực sự thì hình người của hắn cũng hơi hơi đẹp. Như vậy trứng mình sinh cũng nhất định đẹp.
Trong linh sinh quan của nó, lần đầu tiên nó phải nghĩ nhiều như thế, lại còn nghĩ hẳn về cùng một người,
Người đầu tiên làm nó buồn – Trịnh Kỳ.
Người đầu tiên khiến nó hi vọng, thất vọng, hơi vui hơi buồn – đều là Trịnh Kỳ.
- -------
Nó mơ màng tỉnh.
Nó lẩm nhẩm cái tên ấy.
Trịnh Kỳ.
Rồi nó nhớ ra điều gì cực quan trọng. Nó hét lên, mở choàng cả mắt!
- Hạt giống!
- Hạt giống của ta!!!!!
Hắc Miêu bị tiếng hét của nó khiến cho giật nảy cả người, cố gắng trấn trụ, thu lại linh khí,
Nó vừa nhìn thấy anh thì trợn ngược mắt, lắp bắp:
- Hắc... Hắc... Hắc!!!
- Hắc!!!!
Hắc Miêu bảy ngày đêm ròng rã, cực lực mệt mỏi, đôi mắt xanh biếc một lúc mới có thể mở ra:
- Hút hết hơn bốn trăm năm tu vi của ta liền có thể hét to như vậy?!
Nó một lúc mới có thể khẳng định được người trước mắt đúng là vị anh hai tu vi cực đại siêu phàm, vội vàng ôm chầm lấy!
- Anh Nhất Hắc Miêu!
Hắc Miêu sủng nịnh đưa tay đón lấy cái ôm này, mới phát hiện ra.
Cái đuôi!
Hắc Miêu vội vàng nhìn xuống từ sống lưng nó!
Chỏm đuôi trước hai cánh mông trắng nõn đang ngoáy tít thò lò.
- ???!!!!
Lục Xám ngơ ngác, sau đó chính nó cũng bị dọa giật mình.
- Ơ???!!!
- Đuôi... Đuôi... Đuôi của em sao lại thò ra?!
Hắc Miêu nhíu mày:
- Xem ra, lần bị thương này quá nặng, đá lục sắc cũng không thể nào chế trụ được nữa.
- Vậy... vậy phải làm sao?! Em còn chưa có giao phối!. Nếu mà để hắn thấy, không phải sẽ càng không giao phối với em sao!!!!!
Hắc Miêu trấn an,
- Có ta ở đây rồi, còn lo không lấy được hạt giống của hắn sao?!
Lục Xám ồ lên một tiếng! Nó vẫn còn có cách thứ tám nha!
Nó kéo tay Hắc Miêu, mắt mở lớn thật lớn:
- Cưỡng hiếp!!!!!
- Giúp em cưỡng hiếp hắn!!!!
- ???!!!!!
- -------
Cánh cửa vừa hé chưa quá nổi giây thứ hai, Trịnh Kỳ đã gần như xô cả người vào trong.
Lục Xám ở đó, khuôn mặt tươi tỉnh như chưa hề trải qua bất cứ thương tổn nào, tặng anh một nụ cười ngốc, nghiêng nghiêng đầu,
- Trịnh Tổng!!!
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Tiếng đập rộn rã trong lồng ngực, tiếng nghẹn lại nơi cổ họng.
Ngày cha mẹ anh chết đi, anh đã từng mơ rất nhiều rất nhiều lần để có thể gặp lại. Nhưng, mãi cho đến sau này, anh vẫn phải chấp nhận rằng: có những thứ mất đi sẽ mãi mãi không cách nào trở về nữa.
Giờ đây, không như thế.
Anh lao đến, ôm chầm cả thân hình nhỏ bé ấy vào người,
Vùi nó như vậy, hôn lên tóc lên gáy nó như vậy, mà không nói được lấy một lời nào trượt ra khỏi đầu môi.
Nó lại bối rối quá!
Nó cọ cái mông xuống dưới chăn, cố gắng giấu đi cái đuôi, nó liếc liếc sang bên phía Hắc Miêu ra hiệu.
Hắc Miêu khóe môi khẽ nhếch, vận đan, luồng xanh nhạt cuộn lại thành viên nhỏ, " đan tình" trên tay vừa muốn truyền thẳng đến Trịnh Kỳ, một tiếng súng đã sượt qua bên hông!
Đoàng!!!!!
Nhất Dương?!
Trịnh Kỳ một tay ôm gọn Lục Xám vào lòng, một mặt cũng vội vã ngoảnh ra ngoài cửa:
- Nhất Dương?!
- Cậu làm gì vậy?!!
- Mau dừng tay!
Nhất Dương khuôn mặt có chút căng thẳng lại có chút đắc chí hất hàm về phía Hắc Miêu:
- Nể tình ngươi đã cứu Lục Xám, ta tha cho ngươi một mạng!
- Lập tức mở " lưới " của ngươi ra cho ta!
Hắc Miêu khuôn mặt trở nên cực kỳ u ám, lại không chút nào như muốn né ra.
Nhất Dương không khỏi kinh ngạc! nhưng vẫn nghiến răng bóp cò!. Anh không tin tên này lợi hại đến như vậy! cũng chỉ là một con mèo!
Tiếng súng thứ hai nổ.
Đoàng!
Veo!.
Viên đạn dừng giữa không trung!
Đoàng!
Viên thứ ba cũng bị tóm gọn.
Hắc Miêu dồn từng bước dần tới, đôi tai dựng thẳng, đuôi dài hơn một xải tay đảo theo đằng sau, đáy mắt xanh thẳm sáng rực.
Không ổn! Vũ khí hiện đại xem chừng với tên yêu quái này không ăn thua!
Nhất Dương lớn giọng:
- Pháp sư! Mau khống chế hắn!
Người được gọi là pháp sư đó vừa thò đầu vào. Chưa kịp giơ cả bùa, luồng gió mạnh như lốc cuốn chặt lấy người ném thẳng,
Bép!
Cả người dính lên vách tường, kêu gào thảm thiết.
- A A A tha mạng tha mạng!
Lục Xám đang trơ cả mắt, thấy vậy buồn cười quá:
- Anh hai Nhất Hắc Miêu của ta là linh vật có tu vi cao nhất nhì trong những giống đực thành niên ở Xuân Đảo!
- Phải một nghìn "pháp sư " như thế mới có thể khống chế được!
Trịnh Kỳ khó hiểu hỏi lại nó:
- Anh hai?!
- Đúng!
- Là... cùng cha cùng mẹ?!
- Đúng luôn!
Nhất Dương không chút sợ hãi đối với gương mặt đang kề gần kia, gằn ra:
- Ngươi lừa ta? Lục Xám là em ngươi?!
- Vậy dù ta không đồng ý ngươi chắc chắn cũng sẽ cứu hắn!
Hắc Miêu hoàn toàn không để ý đến nội dung câu hỏi, dùng sức vừa nâng vừa bóp lấy cằm Nhất Dương:
- Nhất Dương.
- Uổng công ta coi ngươi là giống cái của ta, trân trọng ngươi,
- Còn không tiếc nước bọt liếm cho toàn thân ngươi đều khỏi thương.
- Vậy mà ngươi vừa gặp liền muốn hại ta?!
Nhất Dương đau đến nhíu mày:
- Ta chỉ là muốn dạy ngươi một bài học!
- Ai cho phép ngươi dám nhốt ép ta?!
Tên pháp sư dính chặt trên tường cũng vội vã bồi:
- Vâng vâng!.
- Cậu Nhất Dương bảo chỉ dọa một tý thôi! Không được làm thương ngài!
Hắc Miêu đưa mũi chạm lấy sống mũi của Nhất Dương. Đôi mắt xoáy sâu vào đôi đồng tử trước mặt như dò ý:
- Vậy cũng phải phạt.
Dứt câu, lập tức trở tay,
- Vù!
Viên " đan tình " kia phát một thẳng ngực Nhất Dương, nhập biến,
Nhất Dương chỉ kịp thấy một luồng nóng rực phả thẳng vào người, giãy lên:
- Ngươi cho ta cái gì?!
- Mau! Lấy nó ra!
Ba!!!!!
Cả người Nhất Dương bị vác thẳng, cả dọc đường không ngừng giãy dụa, thế nhưng...
Nhưng sao cả người nóng như thế này??!!!!!!
Không phải chứ?!!!!! Nhất Dương liền biết thứ hắn vừa " phả" vào người mình là cái gì! Nghiến răng:
- Ngươi!
- Tên mèo đen vô liêm sỉ! ta sẽ giết chết ngươi!
Hắc Miêu trên mông Nhất Dương bóp một cái đẫy tay:
- Giết ta?
- Chỉ e rằng đã trúng đan tình này, ngươi cầu ta chịch chết ngươi còn không đủ!
- !!!!!!
- -----------
Còn lại trong phòng, Lục Xám vội vội vã vã mếu máo với theo:
- Anh Hắc Miêu!
- Anh Hắc Miêu!
- Đan tình của em cơ mà?!
- Phải truyền vào Trịnh Tổng cơ mà?!!!! Sao lại cho anh Nhất Dương?!!!!
- Vậy thì sao em cưỡng hiếp được?!!!!
Vị pháp sư dính trên tường cũng nước mắt lưng tròng, trông mong nhìn Lục Xám:
- Làm ơn... gỡ tôi xuống được không?
Lục Xám mếu máo:
- Tu vi của tôi không đủ để gỡ ông xuống đâu, đến đuôi của tôi tôi còn chẳng giấu được đây này!!!!
- Ông cứ nằm tạm trên đó, rồi sẽ tự rơi xuống!
Vị pháp sư nhìn xuống sàn nhà suýt thì khóc,
Thế nhưng ánh mắt Trịnh Kỳ đã liếc xuống dưới cánh mông cong,
Dưới tấm chăn kia, quả thật có một chỏm đuôi đang phe phẩy.
Trên miệng, là ý cười.
Nhặt được bảo bối rồi.
Mái tóc đen nhánh một phần ba đã đổi màu thành bạc.
Tu vi hơn bốn trăm năm bị rút cạn trong một tuần, khí tụ đất trời trên trần gian lại quá loãng, chiếc đuôi mèo đen dài thò ra,tai trên đầu cũng đã không kìm giữ được, đôi tay có phần run rẩy, vậy nhưng từng đợt khí xanh thẳm vẫn không ngừng bao bọc quanh thân Lục Xám, không một giờ khắc nào ngơi nghỉ.
Lục Xám mơ màng,
Nó cảm giác như mình vừa ngủ qua mấy trăm năm, trôi trên mây, ngã xuống nước, dặt dìu dạt vào ven bờ, đủ những thứ đan xen chồng chất, vết máu, lỗ thủng trên ngực nó, mọi thứ đều mơ hồ rồi tan biến, vậy nhưng lẫn trong đống hỗn tạp ấy, nó vẫn còn nhớ như in gương mặt của một người: Trịnh Kỳ.
Sáu trăm năm nó sống trong nụ cười bụm miệng của Xuân Đảo.
Vì nó ngốc, vì nó chân thành, vì nó dệt những sợi lông ấm áp thành đệm bọc, thế nên,
Chưa có ai nỡ giận nó, vậy mà Trịnh Kỳ kia lúc nào cũng giận nó cả!
Chưa có ai mắng nó nhiều câu, vậy mà Trịnh Kỳ kia lúc nào cũng mắng nó cả!
Nhưng, nó biết bí mật của hắn nha!
Hắn thực ra, không đáng ghét như vậy đâu,
Trịnh Kỳ kia không thích ăn rau. Nó nghe nhà bếp nói thế!. Nói mà nói hai ba bốn lần lận, nên nó nhớ.
Thế mà từ khi nó bám chặt không buông, mỗi bữa ăn kia đều có thật nhiều rau xanh.Còn có cả nước ép cà rốt tươi thật tươi!
Như vậy... như vậy chẳng phải là để dành cho nó ư?!
Nó sung sướng lắm! Nó cảm ơn đàng hoàng nghe!
Nhưng nó vừa cảm ơn xong thì Trịnh Kỳ kia lại bảo nó cút đi. Nó không những không cút mà còn nhảy cả vào bàn ăn bằng sạch!
Vậy mà hắn ta nhếch miệng cười.
Tuy nó không hiểu con người lắm, nhưng cho nó ăn thật ngon thì chính là người tốt rồi!.
Đêm nha!
Nó thấy Trịnh Kỳ vuốt vuốt má nó. Nó hé mắt ra nhìn trộm, mà lỡ hé hơi to, Trịnh Kỳ liền nói nó cút xuống giường.
Nó đương nhiên là không cút!. Đã vậy nó càng ôm chặt thật là chặt. Rúc thật là rúc.
Vậy mà hắn ta cũng nhếch miệng cười.
Khi hắn cười, nó nghĩ nghĩ. Thực sự thì hình người của hắn cũng hơi hơi đẹp. Như vậy trứng mình sinh cũng nhất định đẹp.
Trong linh sinh quan của nó, lần đầu tiên nó phải nghĩ nhiều như thế, lại còn nghĩ hẳn về cùng một người,
Người đầu tiên làm nó buồn – Trịnh Kỳ.
Người đầu tiên khiến nó hi vọng, thất vọng, hơi vui hơi buồn – đều là Trịnh Kỳ.
- -------
Nó mơ màng tỉnh.
Nó lẩm nhẩm cái tên ấy.
Trịnh Kỳ.
Rồi nó nhớ ra điều gì cực quan trọng. Nó hét lên, mở choàng cả mắt!
- Hạt giống!
- Hạt giống của ta!!!!!
Hắc Miêu bị tiếng hét của nó khiến cho giật nảy cả người, cố gắng trấn trụ, thu lại linh khí,
Nó vừa nhìn thấy anh thì trợn ngược mắt, lắp bắp:
- Hắc... Hắc... Hắc!!!
- Hắc!!!!
Hắc Miêu bảy ngày đêm ròng rã, cực lực mệt mỏi, đôi mắt xanh biếc một lúc mới có thể mở ra:
- Hút hết hơn bốn trăm năm tu vi của ta liền có thể hét to như vậy?!
Nó một lúc mới có thể khẳng định được người trước mắt đúng là vị anh hai tu vi cực đại siêu phàm, vội vàng ôm chầm lấy!
- Anh Nhất Hắc Miêu!
Hắc Miêu sủng nịnh đưa tay đón lấy cái ôm này, mới phát hiện ra.
Cái đuôi!
Hắc Miêu vội vàng nhìn xuống từ sống lưng nó!
Chỏm đuôi trước hai cánh mông trắng nõn đang ngoáy tít thò lò.
- ???!!!!
Lục Xám ngơ ngác, sau đó chính nó cũng bị dọa giật mình.
- Ơ???!!!
- Đuôi... Đuôi... Đuôi của em sao lại thò ra?!
Hắc Miêu nhíu mày:
- Xem ra, lần bị thương này quá nặng, đá lục sắc cũng không thể nào chế trụ được nữa.
- Vậy... vậy phải làm sao?! Em còn chưa có giao phối!. Nếu mà để hắn thấy, không phải sẽ càng không giao phối với em sao!!!!!
Hắc Miêu trấn an,
- Có ta ở đây rồi, còn lo không lấy được hạt giống của hắn sao?!
Lục Xám ồ lên một tiếng! Nó vẫn còn có cách thứ tám nha!
Nó kéo tay Hắc Miêu, mắt mở lớn thật lớn:
- Cưỡng hiếp!!!!!
- Giúp em cưỡng hiếp hắn!!!!
- ???!!!!!
- -------
Cánh cửa vừa hé chưa quá nổi giây thứ hai, Trịnh Kỳ đã gần như xô cả người vào trong.
Lục Xám ở đó, khuôn mặt tươi tỉnh như chưa hề trải qua bất cứ thương tổn nào, tặng anh một nụ cười ngốc, nghiêng nghiêng đầu,
- Trịnh Tổng!!!
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Tiếng đập rộn rã trong lồng ngực, tiếng nghẹn lại nơi cổ họng.
Ngày cha mẹ anh chết đi, anh đã từng mơ rất nhiều rất nhiều lần để có thể gặp lại. Nhưng, mãi cho đến sau này, anh vẫn phải chấp nhận rằng: có những thứ mất đi sẽ mãi mãi không cách nào trở về nữa.
Giờ đây, không như thế.
Anh lao đến, ôm chầm cả thân hình nhỏ bé ấy vào người,
Vùi nó như vậy, hôn lên tóc lên gáy nó như vậy, mà không nói được lấy một lời nào trượt ra khỏi đầu môi.
Nó lại bối rối quá!
Nó cọ cái mông xuống dưới chăn, cố gắng giấu đi cái đuôi, nó liếc liếc sang bên phía Hắc Miêu ra hiệu.
Hắc Miêu khóe môi khẽ nhếch, vận đan, luồng xanh nhạt cuộn lại thành viên nhỏ, " đan tình" trên tay vừa muốn truyền thẳng đến Trịnh Kỳ, một tiếng súng đã sượt qua bên hông!
Đoàng!!!!!
Nhất Dương?!
Trịnh Kỳ một tay ôm gọn Lục Xám vào lòng, một mặt cũng vội vã ngoảnh ra ngoài cửa:
- Nhất Dương?!
- Cậu làm gì vậy?!!
- Mau dừng tay!
Nhất Dương khuôn mặt có chút căng thẳng lại có chút đắc chí hất hàm về phía Hắc Miêu:
- Nể tình ngươi đã cứu Lục Xám, ta tha cho ngươi một mạng!
- Lập tức mở " lưới " của ngươi ra cho ta!
Hắc Miêu khuôn mặt trở nên cực kỳ u ám, lại không chút nào như muốn né ra.
Nhất Dương không khỏi kinh ngạc! nhưng vẫn nghiến răng bóp cò!. Anh không tin tên này lợi hại đến như vậy! cũng chỉ là một con mèo!
Tiếng súng thứ hai nổ.
Đoàng!
Veo!.
Viên đạn dừng giữa không trung!
Đoàng!
Viên thứ ba cũng bị tóm gọn.
Hắc Miêu dồn từng bước dần tới, đôi tai dựng thẳng, đuôi dài hơn một xải tay đảo theo đằng sau, đáy mắt xanh thẳm sáng rực.
Không ổn! Vũ khí hiện đại xem chừng với tên yêu quái này không ăn thua!
Nhất Dương lớn giọng:
- Pháp sư! Mau khống chế hắn!
Người được gọi là pháp sư đó vừa thò đầu vào. Chưa kịp giơ cả bùa, luồng gió mạnh như lốc cuốn chặt lấy người ném thẳng,
Bép!
Cả người dính lên vách tường, kêu gào thảm thiết.
- A A A tha mạng tha mạng!
Lục Xám đang trơ cả mắt, thấy vậy buồn cười quá:
- Anh hai Nhất Hắc Miêu của ta là linh vật có tu vi cao nhất nhì trong những giống đực thành niên ở Xuân Đảo!
- Phải một nghìn "pháp sư " như thế mới có thể khống chế được!
Trịnh Kỳ khó hiểu hỏi lại nó:
- Anh hai?!
- Đúng!
- Là... cùng cha cùng mẹ?!
- Đúng luôn!
Nhất Dương không chút sợ hãi đối với gương mặt đang kề gần kia, gằn ra:
- Ngươi lừa ta? Lục Xám là em ngươi?!
- Vậy dù ta không đồng ý ngươi chắc chắn cũng sẽ cứu hắn!
Hắc Miêu hoàn toàn không để ý đến nội dung câu hỏi, dùng sức vừa nâng vừa bóp lấy cằm Nhất Dương:
- Nhất Dương.
- Uổng công ta coi ngươi là giống cái của ta, trân trọng ngươi,
- Còn không tiếc nước bọt liếm cho toàn thân ngươi đều khỏi thương.
- Vậy mà ngươi vừa gặp liền muốn hại ta?!
Nhất Dương đau đến nhíu mày:
- Ta chỉ là muốn dạy ngươi một bài học!
- Ai cho phép ngươi dám nhốt ép ta?!
Tên pháp sư dính chặt trên tường cũng vội vã bồi:
- Vâng vâng!.
- Cậu Nhất Dương bảo chỉ dọa một tý thôi! Không được làm thương ngài!
Hắc Miêu đưa mũi chạm lấy sống mũi của Nhất Dương. Đôi mắt xoáy sâu vào đôi đồng tử trước mặt như dò ý:
- Vậy cũng phải phạt.
Dứt câu, lập tức trở tay,
- Vù!
Viên " đan tình " kia phát một thẳng ngực Nhất Dương, nhập biến,
Nhất Dương chỉ kịp thấy một luồng nóng rực phả thẳng vào người, giãy lên:
- Ngươi cho ta cái gì?!
- Mau! Lấy nó ra!
Ba!!!!!
Cả người Nhất Dương bị vác thẳng, cả dọc đường không ngừng giãy dụa, thế nhưng...
Nhưng sao cả người nóng như thế này??!!!!!!
Không phải chứ?!!!!! Nhất Dương liền biết thứ hắn vừa " phả" vào người mình là cái gì! Nghiến răng:
- Ngươi!
- Tên mèo đen vô liêm sỉ! ta sẽ giết chết ngươi!
Hắc Miêu trên mông Nhất Dương bóp một cái đẫy tay:
- Giết ta?
- Chỉ e rằng đã trúng đan tình này, ngươi cầu ta chịch chết ngươi còn không đủ!
- !!!!!!
- -----------
Còn lại trong phòng, Lục Xám vội vội vã vã mếu máo với theo:
- Anh Hắc Miêu!
- Anh Hắc Miêu!
- Đan tình của em cơ mà?!
- Phải truyền vào Trịnh Tổng cơ mà?!!!! Sao lại cho anh Nhất Dương?!!!!
- Vậy thì sao em cưỡng hiếp được?!!!!
Vị pháp sư dính trên tường cũng nước mắt lưng tròng, trông mong nhìn Lục Xám:
- Làm ơn... gỡ tôi xuống được không?
Lục Xám mếu máo:
- Tu vi của tôi không đủ để gỡ ông xuống đâu, đến đuôi của tôi tôi còn chẳng giấu được đây này!!!!
- Ông cứ nằm tạm trên đó, rồi sẽ tự rơi xuống!
Vị pháp sư nhìn xuống sàn nhà suýt thì khóc,
Thế nhưng ánh mắt Trịnh Kỳ đã liếc xuống dưới cánh mông cong,
Dưới tấm chăn kia, quả thật có một chỏm đuôi đang phe phẩy.
Trên miệng, là ý cười.
Nhặt được bảo bối rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.