Quyển 1 - Chương 29: Đêm tân hôn [2]
Bạch Nhãn Lang Quân
16/05/2014
Á Ngọc nhìn Lạc Vũ Sam, gật đầu, cho a hoàn lui xuống.
Lạc Vũ Sam trong lòng đang căng như dây cung bỗng chốc buông lỏng xuống, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế ngả người xuống sô pha nhắm hai mắt lại. Á Ngọc nhìn nàng một chút, rồi tắt mấy chùm đèn lớn, dựa theo thói quen thường ngày của nàng pha chén nước ấm, để trên bàn trà trước sô pha rồi đóng cửa ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng nhẹ vang lên, Đàm Thiếu Hiên đã thay áo ngủ mang theo mùi vị nhàn nhạt của rượu cùng hương bạc hà như có như không nhẹ nhàng đi đến, nhìn thấy giai nhân trên ghế sô pha đang nặng nề đi vào giấc ngủ, trên mặt tràn đầy sủng nịch cùng kinh diễm.
Lông mày nhíu lại, hai gò má bởi vì giấc ngủ nhuộm một tầng mây hồng, hơi thở như lan khiến người ta tim đập thình thịch, trong mắt Đàm Thiếu Hiên một màn trước mắt thật quyến rũ gần như mê hoặc.
Nhẹ nhàng đi qua, cúi người nhìn ngắm dung nhan như hoa dưới ánh đèn nhuận ngọc gần như trở nên trong suốt, Đàm Nhị thiếu hôn nhẹ lên hàng lông mày Viễn Sơn như có như không.
Lạc Vũ Sam giật giật đôi mi thật dài như cánh bướm, chậm rãi mở mắt.
Khuôn mặt phóng đại trước mắt, làm nàng cúi đầu kinh hô. Đôi mi dài run rẩy, tiện đà vội vàng cụp xuống.
Đàm Thiếu Hiên không che dấu tầm mắt chút nào, khiến nàng bất an, vì thế theo bản năng rụt người vào trong sô pha.
Khuôn mặt Đàm Thiếu Hiên như bị cắt gọt đi, từng đường cong theo khóe môi giơ lên mà dịu đi, môi mỏng hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Lạc Vũ Sam lại thấy rùng cả mình xẹt qua sống lưng, vội vàng né tránh ánh mắt.
Đôi môi anh đào hồng nhuận vì khẩn trương mà mím lại, đôi mắt mê ly lần đầu tiên có chút kinh hoảng mà né tránh, như ánh trăng mờ trên tiểu Tây Hồ giữa một đoạn mây nước buổi bình minh, nhẹ nhàng lén lút, không hề ý thức được bản thân đã lui vào một góc của sô pha, quần áo có chút không ngay ngắn, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, da thịt trắng sáng thấp thoáng như mật ngọt dụ dỗ, làm tan chảy ánh mắt Đàm Thiếu Hiên.
Rõ ràng thấy trong đó là sự bối rối, không cam lòng, không muốn cùng phản kháng giãy dụa…… Trong bất lực lộ ra sự thanh thuần, trong thanh thuần lại có kiều diễm, càng khiến hắn tâm động.
“Sam nhi, mặc kệ thế nào, rượu giao bôi vẫn nên uống chứ?” Đàm Thiếu Hiên đi tới mở ra, chẳng biết từ lúc nào đã bưng một khay đựng hai chén rượu đặt lên bàn, giống như tên thợ săn trong rừng lười nhác nhìn nàng.
“Tôi……” Lạc Vũ Sam nâng mi nhìn hắn một cái, muốn nói tôi không uống rượu.
Đàm Thiếu Hiên chậm rãi đến gần, lớp phòng thủ kiến cố như bị rơi xuống khiến Lạc Vũ Sam rất bất an nuốt nuốt nước miếng.
“Anh biết, đêm tân hôn, Sam nhi trách anh đi ra ngoài, được rồi, Sam nhi không cần tức giận, chi bằng…… anh giúp em uống?” Đàm Thiếu Hiên chậm rãi cười, ngửa đầu nâng cốc một ngụm đổ vào miệng, vươn cánh tay về phía Lạc Vũ Sam, một tay kéo Lạc Vũ Sam vào trong lòng, chu miệng định hôn xuống.
Lạc Vũ Sam nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, trong lòng kinh hãi, vội vàng né tránh: “Tôi, tôi uống.” Với lấy ly rượu còn lại lập tức uống một hơi hết sạch.
“Khụ khụ —–” Dĩ nhiên là chưa bao giờ dính môi chút rượu đế, Lạc Vũ Sam vỗ về cổ họng nóng như hỏa thiêu, ho khù khụ.
Đàm Thiếu Hiên vỗ nhẹ lưng nàng, lời nói giống như thương tiếc giống như thầm oán: “Sam nhi sao lại sốt ruột như vậy? Rượu giao bôi không phải uống như vậy, nào, chúng ta làm lại lần nữa ——”
Lạc Vũ Sam khiếp sợ đến quên cả ho, mở to hai mắt nhìn Đàm lão Nhị, cái gì? Không phải uống như vậy, làm lại? Xấu hổ cùng quẫn, khóc không ra nước mắt.
Đàm Thiếu Hiên lại rót ra hai chén, nhét một ly vào tay Lạc Vũ Sam, sau đó vòng tay mình xuyên qua cổ tay nàng, ánh mắt dường như nhìn thấy cả nhịp điệu hô hấp của nàng: “Rượu giao bôi là phải uống như thế này.”
Cảm giác được nàng né tránh, Đàm lão Nhị chẳng những không buông tha cho nàng, ngược lại đưa cánh tay lên thu lại càng chặt, cố ý cúi đầu, môi lướt qua má nàng, dám điều chỉnh cho tư thế càng thêm ái muội.
“Bọn nháo động phòng kia còn đang chờ ở quanh đây, nhưng anh đã dặn Hạ Hán Thanh và cảnh vệ liên tục chặn ở cửa, nếu Sam nhi ngay cả rượu giao bôi cũng không muốn uống, anh cũng không có cách, đành phải để mấy tên kia tiến vào……” Đàm Thiếu Hiên nhẹ giọng nói, dường như mang theo sự ủy khuất cùng bất đắc dĩ rất lớn.
Lưu manh, lại dám dùng cách này uy hiếp mình! Lạc Vũ Sam vừa xấu hổ vừa giận dữ trong lòng trầm xuống, nghe người ta nói ở Lăng Châu nháo động phòng so với mất đầu còn khủng bố hơn nhiều, già trẻ không kiêng kị bối phận chẳng phân biệt, nói một cách văn hoa là không nháo thì không náo nhiệt, có vài người bị làm ồn đến gào khóc…… Đàm Nhị lưu manh thường ngày ăn chơi đàng điếm, đám hồ bằng cẩu đảng kia tất nhiên là quậy long trời lở đất, rơi vào tay bọn chúng……
Đang nghĩ ngợi, Đàm lão Nhị giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ truyền đến: “…… Nghe nói lần nháo động phòng gần nhất, cũng được coi là ‘Tương đối thẳng thắn thành khẩn’ —— trói người ta lên giường, sau đó ép cởi từng kiện từng kiện quần áo, cho đến khi đôi bên đều trần trụi……” Trong thanh âm của Đàm lão Nhị dường như ẩn hiện vài phần chờ mong, Lạc Vũ Sam không tự chủ được đỏ mặt.
Không chút chần chờ, liền trong tư thế ái muội mập mờ, cắn răng một cái nâng cốc đổ vào miệng, nhanh chóng lui ra phía sau hai bước, oán hận ném lại ánh mắt như muốn phi đao.
Đàm Thiếu Hiên rất vừa lòng nhìn Lạc Vũ Sam nhanh chóng bị rượu bốc lên hai má đến choáng váng, cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Buông chén rượu, hai lời chưa nói, hai bước vượt qua, liền kéo giai nhân vào trong lòng: “Sam nhi say à?” Vô lại ngón tay xuyên qua mái tóc dài xõa ra như thác nước cuốn lấy cổ Lạc Vũ Sam, dùng sức không mạnh, nhưng tư thế này lại làm cho Lạc Vũ Sam làm thế nào cũng không thể tránh được, đành phải oán hận đỏ mặt cùng hắn gần gũi mặt đối mặt.
Người trước mắt từng cái giơ tay nhấc chân đều tản mát ra hương vị ngọt ngào, nét gợi cảm mê người này chắc chắn không phải cố ý mà tạo ra được, làm Đàm Thiếu Hiên thực không chịu thua kém cổ họng run rẩy, nhanh chóng biểu hiện ra điểm xấu nam nhân dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Đàm lão Nhị nheo mắt lại khẽ lắc đầu, không thể trách mình không có định lực, nói văn thơ như lão Tam, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, đại khái chính là cảm giác trước mắt sao? Đôi môi anh đào hé mở kia, làn tóc đen như bộc kia, làn da trắng muốt như ngọc, sóng mắt câu hồn, bị giam giữ trong lòng mình, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy, dáng vẻ đó sao có thể tạo ra mị lực đến vậy?
Khóe môi khẽ nhếch lên, Đàm Thiếu Hiên giữ lấy gáy giai nhân trong lòng, cúi đầu hôn trụ môi nàng. Rất nhẹ rất nhẹ, giống như lông chim rơi xuống mặt nước, mềm nhẹ, như có như không, khẽ hôn như trêu trọc.
Lạc Vũ Sam mặt đỏ lên, vội vàng giãy dụa, cúi đầu quát: “Buông ra! Tôi, tôi không thương anh……”
“Không sao, đêm nay để anh yêu em là được! Nếu đã gả đi, Nhị thiếu phu nhân vốn không thể không biết có một số việc thiên kinh địa nghĩa chứ?” Người nào đó dứt câu “Tôi không thương anh” trên miệng hiển nhiên làm Nhị lưu manh thực không hài lòng, tay luồn ra sau, khóa chặt eo Lạc Vũ Sam, dùng một chút lực liền chặn ngang ôm ngang vào trong lòng, lập tức hướng về chiếc giường lớn trong phòng ngủ đi tới.
“Anh, anh định làm gì?” Lạc Vũ Sam thét lên kinh hãi, trong nháy mắt trời đất quay cuồng bị ném lên trên giường. Đây, đây dĩ nhiên là một chiếc giường nước?
Lạc Vũ Sam trong lòng đang căng như dây cung bỗng chốc buông lỏng xuống, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế ngả người xuống sô pha nhắm hai mắt lại. Á Ngọc nhìn nàng một chút, rồi tắt mấy chùm đèn lớn, dựa theo thói quen thường ngày của nàng pha chén nước ấm, để trên bàn trà trước sô pha rồi đóng cửa ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng nhẹ vang lên, Đàm Thiếu Hiên đã thay áo ngủ mang theo mùi vị nhàn nhạt của rượu cùng hương bạc hà như có như không nhẹ nhàng đi đến, nhìn thấy giai nhân trên ghế sô pha đang nặng nề đi vào giấc ngủ, trên mặt tràn đầy sủng nịch cùng kinh diễm.
Lông mày nhíu lại, hai gò má bởi vì giấc ngủ nhuộm một tầng mây hồng, hơi thở như lan khiến người ta tim đập thình thịch, trong mắt Đàm Thiếu Hiên một màn trước mắt thật quyến rũ gần như mê hoặc.
Nhẹ nhàng đi qua, cúi người nhìn ngắm dung nhan như hoa dưới ánh đèn nhuận ngọc gần như trở nên trong suốt, Đàm Nhị thiếu hôn nhẹ lên hàng lông mày Viễn Sơn như có như không.
Lạc Vũ Sam giật giật đôi mi thật dài như cánh bướm, chậm rãi mở mắt.
Khuôn mặt phóng đại trước mắt, làm nàng cúi đầu kinh hô. Đôi mi dài run rẩy, tiện đà vội vàng cụp xuống.
Đàm Thiếu Hiên không che dấu tầm mắt chút nào, khiến nàng bất an, vì thế theo bản năng rụt người vào trong sô pha.
Khuôn mặt Đàm Thiếu Hiên như bị cắt gọt đi, từng đường cong theo khóe môi giơ lên mà dịu đi, môi mỏng hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Lạc Vũ Sam lại thấy rùng cả mình xẹt qua sống lưng, vội vàng né tránh ánh mắt.
Đôi môi anh đào hồng nhuận vì khẩn trương mà mím lại, đôi mắt mê ly lần đầu tiên có chút kinh hoảng mà né tránh, như ánh trăng mờ trên tiểu Tây Hồ giữa một đoạn mây nước buổi bình minh, nhẹ nhàng lén lút, không hề ý thức được bản thân đã lui vào một góc của sô pha, quần áo có chút không ngay ngắn, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, da thịt trắng sáng thấp thoáng như mật ngọt dụ dỗ, làm tan chảy ánh mắt Đàm Thiếu Hiên.
Rõ ràng thấy trong đó là sự bối rối, không cam lòng, không muốn cùng phản kháng giãy dụa…… Trong bất lực lộ ra sự thanh thuần, trong thanh thuần lại có kiều diễm, càng khiến hắn tâm động.
“Sam nhi, mặc kệ thế nào, rượu giao bôi vẫn nên uống chứ?” Đàm Thiếu Hiên đi tới mở ra, chẳng biết từ lúc nào đã bưng một khay đựng hai chén rượu đặt lên bàn, giống như tên thợ săn trong rừng lười nhác nhìn nàng.
“Tôi……” Lạc Vũ Sam nâng mi nhìn hắn một cái, muốn nói tôi không uống rượu.
Đàm Thiếu Hiên chậm rãi đến gần, lớp phòng thủ kiến cố như bị rơi xuống khiến Lạc Vũ Sam rất bất an nuốt nuốt nước miếng.
“Anh biết, đêm tân hôn, Sam nhi trách anh đi ra ngoài, được rồi, Sam nhi không cần tức giận, chi bằng…… anh giúp em uống?” Đàm Thiếu Hiên chậm rãi cười, ngửa đầu nâng cốc một ngụm đổ vào miệng, vươn cánh tay về phía Lạc Vũ Sam, một tay kéo Lạc Vũ Sam vào trong lòng, chu miệng định hôn xuống.
Lạc Vũ Sam nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, trong lòng kinh hãi, vội vàng né tránh: “Tôi, tôi uống.” Với lấy ly rượu còn lại lập tức uống một hơi hết sạch.
“Khụ khụ —–” Dĩ nhiên là chưa bao giờ dính môi chút rượu đế, Lạc Vũ Sam vỗ về cổ họng nóng như hỏa thiêu, ho khù khụ.
Đàm Thiếu Hiên vỗ nhẹ lưng nàng, lời nói giống như thương tiếc giống như thầm oán: “Sam nhi sao lại sốt ruột như vậy? Rượu giao bôi không phải uống như vậy, nào, chúng ta làm lại lần nữa ——”
Lạc Vũ Sam khiếp sợ đến quên cả ho, mở to hai mắt nhìn Đàm lão Nhị, cái gì? Không phải uống như vậy, làm lại? Xấu hổ cùng quẫn, khóc không ra nước mắt.
Đàm Thiếu Hiên lại rót ra hai chén, nhét một ly vào tay Lạc Vũ Sam, sau đó vòng tay mình xuyên qua cổ tay nàng, ánh mắt dường như nhìn thấy cả nhịp điệu hô hấp của nàng: “Rượu giao bôi là phải uống như thế này.”
Cảm giác được nàng né tránh, Đàm lão Nhị chẳng những không buông tha cho nàng, ngược lại đưa cánh tay lên thu lại càng chặt, cố ý cúi đầu, môi lướt qua má nàng, dám điều chỉnh cho tư thế càng thêm ái muội.
“Bọn nháo động phòng kia còn đang chờ ở quanh đây, nhưng anh đã dặn Hạ Hán Thanh và cảnh vệ liên tục chặn ở cửa, nếu Sam nhi ngay cả rượu giao bôi cũng không muốn uống, anh cũng không có cách, đành phải để mấy tên kia tiến vào……” Đàm Thiếu Hiên nhẹ giọng nói, dường như mang theo sự ủy khuất cùng bất đắc dĩ rất lớn.
Lưu manh, lại dám dùng cách này uy hiếp mình! Lạc Vũ Sam vừa xấu hổ vừa giận dữ trong lòng trầm xuống, nghe người ta nói ở Lăng Châu nháo động phòng so với mất đầu còn khủng bố hơn nhiều, già trẻ không kiêng kị bối phận chẳng phân biệt, nói một cách văn hoa là không nháo thì không náo nhiệt, có vài người bị làm ồn đến gào khóc…… Đàm Nhị lưu manh thường ngày ăn chơi đàng điếm, đám hồ bằng cẩu đảng kia tất nhiên là quậy long trời lở đất, rơi vào tay bọn chúng……
Đang nghĩ ngợi, Đàm lão Nhị giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ truyền đến: “…… Nghe nói lần nháo động phòng gần nhất, cũng được coi là ‘Tương đối thẳng thắn thành khẩn’ —— trói người ta lên giường, sau đó ép cởi từng kiện từng kiện quần áo, cho đến khi đôi bên đều trần trụi……” Trong thanh âm của Đàm lão Nhị dường như ẩn hiện vài phần chờ mong, Lạc Vũ Sam không tự chủ được đỏ mặt.
Không chút chần chờ, liền trong tư thế ái muội mập mờ, cắn răng một cái nâng cốc đổ vào miệng, nhanh chóng lui ra phía sau hai bước, oán hận ném lại ánh mắt như muốn phi đao.
Đàm Thiếu Hiên rất vừa lòng nhìn Lạc Vũ Sam nhanh chóng bị rượu bốc lên hai má đến choáng váng, cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Buông chén rượu, hai lời chưa nói, hai bước vượt qua, liền kéo giai nhân vào trong lòng: “Sam nhi say à?” Vô lại ngón tay xuyên qua mái tóc dài xõa ra như thác nước cuốn lấy cổ Lạc Vũ Sam, dùng sức không mạnh, nhưng tư thế này lại làm cho Lạc Vũ Sam làm thế nào cũng không thể tránh được, đành phải oán hận đỏ mặt cùng hắn gần gũi mặt đối mặt.
Người trước mắt từng cái giơ tay nhấc chân đều tản mát ra hương vị ngọt ngào, nét gợi cảm mê người này chắc chắn không phải cố ý mà tạo ra được, làm Đàm Thiếu Hiên thực không chịu thua kém cổ họng run rẩy, nhanh chóng biểu hiện ra điểm xấu nam nhân dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Đàm lão Nhị nheo mắt lại khẽ lắc đầu, không thể trách mình không có định lực, nói văn thơ như lão Tam, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, đại khái chính là cảm giác trước mắt sao? Đôi môi anh đào hé mở kia, làn tóc đen như bộc kia, làn da trắng muốt như ngọc, sóng mắt câu hồn, bị giam giữ trong lòng mình, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy, dáng vẻ đó sao có thể tạo ra mị lực đến vậy?
Khóe môi khẽ nhếch lên, Đàm Thiếu Hiên giữ lấy gáy giai nhân trong lòng, cúi đầu hôn trụ môi nàng. Rất nhẹ rất nhẹ, giống như lông chim rơi xuống mặt nước, mềm nhẹ, như có như không, khẽ hôn như trêu trọc.
Lạc Vũ Sam mặt đỏ lên, vội vàng giãy dụa, cúi đầu quát: “Buông ra! Tôi, tôi không thương anh……”
“Không sao, đêm nay để anh yêu em là được! Nếu đã gả đi, Nhị thiếu phu nhân vốn không thể không biết có một số việc thiên kinh địa nghĩa chứ?” Người nào đó dứt câu “Tôi không thương anh” trên miệng hiển nhiên làm Nhị lưu manh thực không hài lòng, tay luồn ra sau, khóa chặt eo Lạc Vũ Sam, dùng một chút lực liền chặn ngang ôm ngang vào trong lòng, lập tức hướng về chiếc giường lớn trong phòng ngủ đi tới.
“Anh, anh định làm gì?” Lạc Vũ Sam thét lên kinh hãi, trong nháy mắt trời đất quay cuồng bị ném lên trên giường. Đây, đây dĩ nhiên là một chiếc giường nước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.