Quyển 1 - Chương 22: Lưu manh lại tới
Bạch Nhãn Lang Quân
16/05/2014
Đại soái phủ công bố hôn kỳ ra ngoài, đang lên kế hoạch bắt đầu theo đuổi mỹ nữ Janssen choáng váng.
Đánh một cuộc điện thoại ra nước ngoài đến Havard, Lạc Vũ Đồng kinh ngạc con mắt suýt rơi xuống đất. Điện thoại gọi về nhà, hiểu rõ giữa Lạc gia và tiểu Tứ là hai sự lựa chọn đối lập nhau, trong hai cái phải chọn cái thứ nhất.
Trung quốc là thiên hạ của Quân phiệt, Lạc Vũ Đồng thở dài tức giận mắng, nhưng có thể làm được gì đây?
Janssen lòng nóng như lửa đốt, lúc này thông qua Lạc Vũ Đồng tìm hiểu được hành tung của Tứ tiểu thư, vì thế vội vàng chạy tới Nhụy Viên.
Thấy người nước ngoài, hơn nữa lại quen biết Tứ tiểu thư, trạm gác ngầm liền không ngăn trở.
Nhìn trên mặt hồ tràn ngập sen, nụ hoa như muốn thả mình bay theo gió, Janssen đối với giai nhân lại càng thêm ái mộ, cảm xúc nhất thời kích động, không khỏi nói liên hồi thuyết phục.
Lạc Vũ Sam nâng mi liếc mắt nhìn Janssen một cái, ý tốt của người đàn ông trước mắt khiến nàng thầm cảm kích trong lòng, nhưng là tình thế bức người, mình có thể đi được sao?
Thấy nàng từ đầu tới cuối không thể hiện thái độ gì, Janssen bối rối, đang định tiếp tục thuyết phục, Đàm Vĩnh Ninh ở bên cạnh đã cười khẽ lên tiếng:“Vị tiên sinh này, Trung Quốc có câu châm ngôn giúp người thành đạt, không phá hoại nhân duyên. Tiên sinh hết sức tận lực cổ vũ Nhị tẩu của tôi, có phải còn có mục đích gì không để ai biết hay không?”
Lạc Vũ Sam đang cúi đầu không nói cùng Janssen nghe vậy vô cùng kinh ngạc nhất tề quay đầu lại, Đàm Vĩnh Ninh mỉm cười đi đến, khẽ gật đầu với Lạc Vũ Sam, nhẹ nhàng nói:“Tứ tiểu thư, em là Đàm Vĩnh Ninh, thật có lỗi quấy rầy khách của chị.”
Giơ tay không tát kẻ đang cười, huống chi Đàm Vĩnh Ninh lại biết điều chủ động tạ lỗi, Lạc Vũ Sam cũng không phải người tính tình mạnh mẽ, cũng gật đầu cười nhẹ chào hỏi qua:“Tam tiểu thư.”
Janssen đứng một bên nhìn chằm chằm Đàm Vĩnh Ninh có chút khó chịu mặt lạnh không thèm mỉm cười.
Đàm Vĩnh Ninh khiêu khích liếc xéo hắn một cái, Nhị ca mắt nhìn của anh đúng là không tệ, vị Tứ tiểu thư này tuy nói nhìn qua hơi lạnh nhạt, nhưng mình mới nhìn thoáng qua đã thấy thích trong lòng, nhìn bức tranh hạ hà đồ (tranh hoa sen ngày hè) còn chưa vẽ xong, đúng là lối vẽ tỉ mỉ rất xuất sắc, có thể thấy được người vẽ rất tinh tế thông tuệ.
“Tứ tiểu thư, quấy rầy chị. Mặc kệ như thế nào, qua mấy ngày nữa là ngày đại hôn của chị và Nhị ca, có chút việc vụn vặt Vĩnh Ninh phụng mệnh đến xin hỏi ý kiến Tứ tiểu thư.” Dựa theo tính cách Đàm Vĩnh Ninh, chỉ còn vài ngày nữa là tiến hành đại hôn, đã sớm đổi giọng gọi “Nhị tẩu” rồi. Chỉ là ánh mắt cùng vẻ mặt Lạc Vũ Sam, trong sự lễ độ lại hàm chứa sự ác cảm cùng lãnh đạm, làm lời trêu đùa của Đàm Vĩnh Ninh đã lên tới miệng, làm thế nào cũng không nói nổi thành lời.
Nghe vậy, Lạc Vũ Sam hơi ngẩn ra, nụ cười thản nhiên trên mặt đông cứng lại, ngay lập tức cúi mặt xuống, bút trong tay vô tình giơ lên, một giọt mực nước rơi trên nụ hoa hồng nhạt, có chút chói mắt không hài hòa.
Lạc Vũ Phong cúi đầu sợ hãi kêu lên một tiếng, đáng tiếc cho một bức họa đẹp, Tứ tỷ mấy năm nay không phải dễ dàng mà động bút.
Lạc Vũ Sam nghe thấy tiếng kinh hô của nàng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, thản nhiên nói:“Chuyện này Vũ Sam cũng không rõ, làm phiền quý phủ toàn quyền xử lý đi.” Nếu ngay cả chung thân đại sự của người ta còn có thể khống chế, một việc nhỏ này, sao có thể khó được đường đường một Đại soái phủ?
Đàm Vĩnh Ninh há miệng thở dốc, lời nói ngay tại trên môi lại nuốt trở vào, kỳ thật nàng muốn nói, đây là hôn lễ của Tứ tiểu thư, áo cưới, lễ phục là chị mặc, việc mặc thử này Đại soái phủ có thể làm thay ư?
Nhớ lại trước khi đến, Nhị di nương từng nhắc nhở qua, việc hôn sự này là ép buộc người ta, cho nên Tứ tiểu thư có thể sẽ phản cảm, có khả năng sẽ không phối hợp, Vĩnh Ninh mình phải nhẫn nại một chút, Đàm Vĩnh Ninh nghĩ nghĩ, mỉm cười:“Vâng, việc vặt này không dám làm phiền Tứ tiểu thư, nhưng dù sao Tứ tiểu thư là tân nương, có một số việc người khác không thể làm thay được.” Nói xong, liếc xéo Janssen một cái, tên quỷ Tây này sao còn không đi?
Lạc Vũ Sam buông bút trong tay xuống, không nói gì.
Đàm Vĩnh Ninh nói tiếp:“Áo cưới đặt thiết kế ở Pháp đã tới, mời Tứ tiểu thư bớt chút thời gian mặc thử, xem có chỗ nào không thích hợp, còn nhanh chóng sửa chữa được.” Thấy Lạc Vũ Sam vẫn không nói lời nào, Đàm Vĩnh Ninh đơn giản [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng] lại nói:“Còn có chọn phù dâu nữa, không biết Tứ tiểu thư vừa ý được ai chưa, để còn làm lễ phục cho bọn họ, cho nên trong thời gian……”
Lời còn chưa dứt, Lạc Vũ Phong cười nhìn nàng một cái:“Tam tiểu thư, đa tạ quý phủ đã lo lắng, việc này Tứ tỷ đã nói với em rồi, để tùy em và Tam tiểu thư bàn bạc, có được không?” Tay Tứ tỷ mài mực khẽ run rẩy, Lạc Vũ Phong đau lòng. Cũng hiểu được Tứ tỷ dường như rất bình tĩnh như không có việc gì, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, nhắc tới hôn sự, nhắc tới hôn lễ, trong lòng nàng gợn sóng đến nhường nào, ai cũng không thể hiểu được.
Đàm Vĩnh Ninh dừng lại, có chút bất ngờ nhìn Lạc Vũ Phong liếc mắt một cái, Lục tiểu thư vẻ mặt thân thiện tươi cười làm cho nàng không tự chủ được gật gật đầu:“Tốt, vậy nhờ Lục tiểu thư chỉ bảo.”
Hai người đang nói, nghe thấy tiếng cổng lớn mở ra, hình như có xe chạy vào.
Lạc Vũ Phong khẽ nhíu mày, ai vậy? Đã nói qua ai cũng không gặp, không được cho xe chạy vào, lão Phùng thúc bị hồ đồ à? Muốn đi ra xem một chút, Đàm Vĩnh Ninh cười hì hì ngồi ở đối diện, sắp có chuyện hay đây, một thanh âm xa xa truyền đến:“Ồ, thì ra đều ở đây.”
Lạc Vũ Sam nghe vậy chấn động, động tác tay hơi chậm lại, Đàm Vĩnh Ninh lại vui sướng ngẩng đầu lên.
Đàm Thiếu Hiên một thân quân trang phẳng phiu, vừa cởi bỏ găng tay màu trắng ra, vừa bước đi trên mặt cỏ xanh biếc.
Phía sau, một người nước ngoài mũi cao tóc quăn hai tay ôm một cái hòm thật to..
Đánh một cuộc điện thoại ra nước ngoài đến Havard, Lạc Vũ Đồng kinh ngạc con mắt suýt rơi xuống đất. Điện thoại gọi về nhà, hiểu rõ giữa Lạc gia và tiểu Tứ là hai sự lựa chọn đối lập nhau, trong hai cái phải chọn cái thứ nhất.
Trung quốc là thiên hạ của Quân phiệt, Lạc Vũ Đồng thở dài tức giận mắng, nhưng có thể làm được gì đây?
Janssen lòng nóng như lửa đốt, lúc này thông qua Lạc Vũ Đồng tìm hiểu được hành tung của Tứ tiểu thư, vì thế vội vàng chạy tới Nhụy Viên.
Thấy người nước ngoài, hơn nữa lại quen biết Tứ tiểu thư, trạm gác ngầm liền không ngăn trở.
Nhìn trên mặt hồ tràn ngập sen, nụ hoa như muốn thả mình bay theo gió, Janssen đối với giai nhân lại càng thêm ái mộ, cảm xúc nhất thời kích động, không khỏi nói liên hồi thuyết phục.
Lạc Vũ Sam nâng mi liếc mắt nhìn Janssen một cái, ý tốt của người đàn ông trước mắt khiến nàng thầm cảm kích trong lòng, nhưng là tình thế bức người, mình có thể đi được sao?
Thấy nàng từ đầu tới cuối không thể hiện thái độ gì, Janssen bối rối, đang định tiếp tục thuyết phục, Đàm Vĩnh Ninh ở bên cạnh đã cười khẽ lên tiếng:“Vị tiên sinh này, Trung Quốc có câu châm ngôn giúp người thành đạt, không phá hoại nhân duyên. Tiên sinh hết sức tận lực cổ vũ Nhị tẩu của tôi, có phải còn có mục đích gì không để ai biết hay không?”
Lạc Vũ Sam đang cúi đầu không nói cùng Janssen nghe vậy vô cùng kinh ngạc nhất tề quay đầu lại, Đàm Vĩnh Ninh mỉm cười đi đến, khẽ gật đầu với Lạc Vũ Sam, nhẹ nhàng nói:“Tứ tiểu thư, em là Đàm Vĩnh Ninh, thật có lỗi quấy rầy khách của chị.”
Giơ tay không tát kẻ đang cười, huống chi Đàm Vĩnh Ninh lại biết điều chủ động tạ lỗi, Lạc Vũ Sam cũng không phải người tính tình mạnh mẽ, cũng gật đầu cười nhẹ chào hỏi qua:“Tam tiểu thư.”
Janssen đứng một bên nhìn chằm chằm Đàm Vĩnh Ninh có chút khó chịu mặt lạnh không thèm mỉm cười.
Đàm Vĩnh Ninh khiêu khích liếc xéo hắn một cái, Nhị ca mắt nhìn của anh đúng là không tệ, vị Tứ tiểu thư này tuy nói nhìn qua hơi lạnh nhạt, nhưng mình mới nhìn thoáng qua đã thấy thích trong lòng, nhìn bức tranh hạ hà đồ (tranh hoa sen ngày hè) còn chưa vẽ xong, đúng là lối vẽ tỉ mỉ rất xuất sắc, có thể thấy được người vẽ rất tinh tế thông tuệ.
“Tứ tiểu thư, quấy rầy chị. Mặc kệ như thế nào, qua mấy ngày nữa là ngày đại hôn của chị và Nhị ca, có chút việc vụn vặt Vĩnh Ninh phụng mệnh đến xin hỏi ý kiến Tứ tiểu thư.” Dựa theo tính cách Đàm Vĩnh Ninh, chỉ còn vài ngày nữa là tiến hành đại hôn, đã sớm đổi giọng gọi “Nhị tẩu” rồi. Chỉ là ánh mắt cùng vẻ mặt Lạc Vũ Sam, trong sự lễ độ lại hàm chứa sự ác cảm cùng lãnh đạm, làm lời trêu đùa của Đàm Vĩnh Ninh đã lên tới miệng, làm thế nào cũng không nói nổi thành lời.
Nghe vậy, Lạc Vũ Sam hơi ngẩn ra, nụ cười thản nhiên trên mặt đông cứng lại, ngay lập tức cúi mặt xuống, bút trong tay vô tình giơ lên, một giọt mực nước rơi trên nụ hoa hồng nhạt, có chút chói mắt không hài hòa.
Lạc Vũ Phong cúi đầu sợ hãi kêu lên một tiếng, đáng tiếc cho một bức họa đẹp, Tứ tỷ mấy năm nay không phải dễ dàng mà động bút.
Lạc Vũ Sam nghe thấy tiếng kinh hô của nàng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, thản nhiên nói:“Chuyện này Vũ Sam cũng không rõ, làm phiền quý phủ toàn quyền xử lý đi.” Nếu ngay cả chung thân đại sự của người ta còn có thể khống chế, một việc nhỏ này, sao có thể khó được đường đường một Đại soái phủ?
Đàm Vĩnh Ninh há miệng thở dốc, lời nói ngay tại trên môi lại nuốt trở vào, kỳ thật nàng muốn nói, đây là hôn lễ của Tứ tiểu thư, áo cưới, lễ phục là chị mặc, việc mặc thử này Đại soái phủ có thể làm thay ư?
Nhớ lại trước khi đến, Nhị di nương từng nhắc nhở qua, việc hôn sự này là ép buộc người ta, cho nên Tứ tiểu thư có thể sẽ phản cảm, có khả năng sẽ không phối hợp, Vĩnh Ninh mình phải nhẫn nại một chút, Đàm Vĩnh Ninh nghĩ nghĩ, mỉm cười:“Vâng, việc vặt này không dám làm phiền Tứ tiểu thư, nhưng dù sao Tứ tiểu thư là tân nương, có một số việc người khác không thể làm thay được.” Nói xong, liếc xéo Janssen một cái, tên quỷ Tây này sao còn không đi?
Lạc Vũ Sam buông bút trong tay xuống, không nói gì.
Đàm Vĩnh Ninh nói tiếp:“Áo cưới đặt thiết kế ở Pháp đã tới, mời Tứ tiểu thư bớt chút thời gian mặc thử, xem có chỗ nào không thích hợp, còn nhanh chóng sửa chữa được.” Thấy Lạc Vũ Sam vẫn không nói lời nào, Đàm Vĩnh Ninh đơn giản [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng] lại nói:“Còn có chọn phù dâu nữa, không biết Tứ tiểu thư vừa ý được ai chưa, để còn làm lễ phục cho bọn họ, cho nên trong thời gian……”
Lời còn chưa dứt, Lạc Vũ Phong cười nhìn nàng một cái:“Tam tiểu thư, đa tạ quý phủ đã lo lắng, việc này Tứ tỷ đã nói với em rồi, để tùy em và Tam tiểu thư bàn bạc, có được không?” Tay Tứ tỷ mài mực khẽ run rẩy, Lạc Vũ Phong đau lòng. Cũng hiểu được Tứ tỷ dường như rất bình tĩnh như không có việc gì, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, nhắc tới hôn sự, nhắc tới hôn lễ, trong lòng nàng gợn sóng đến nhường nào, ai cũng không thể hiểu được.
Đàm Vĩnh Ninh dừng lại, có chút bất ngờ nhìn Lạc Vũ Phong liếc mắt một cái, Lục tiểu thư vẻ mặt thân thiện tươi cười làm cho nàng không tự chủ được gật gật đầu:“Tốt, vậy nhờ Lục tiểu thư chỉ bảo.”
Hai người đang nói, nghe thấy tiếng cổng lớn mở ra, hình như có xe chạy vào.
Lạc Vũ Phong khẽ nhíu mày, ai vậy? Đã nói qua ai cũng không gặp, không được cho xe chạy vào, lão Phùng thúc bị hồ đồ à? Muốn đi ra xem một chút, Đàm Vĩnh Ninh cười hì hì ngồi ở đối diện, sắp có chuyện hay đây, một thanh âm xa xa truyền đến:“Ồ, thì ra đều ở đây.”
Lạc Vũ Sam nghe vậy chấn động, động tác tay hơi chậm lại, Đàm Vĩnh Ninh lại vui sướng ngẩng đầu lên.
Đàm Thiếu Hiên một thân quân trang phẳng phiu, vừa cởi bỏ găng tay màu trắng ra, vừa bước đi trên mặt cỏ xanh biếc.
Phía sau, một người nước ngoài mũi cao tóc quăn hai tay ôm một cái hòm thật to..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.