Quyển 1 - Chương 4: Ngoan ngoãn làm cô dâu của anh
Bạch Nhãn Lang Quân
16/05/2014
Lạc Vũ Sam không chút chần chờ, kéo tay Nhạc Thanh, cúi đầu xoay người bước nhanh ra ngoài. Các phóng viên vội vội vàng vàng, các câu hỏi nhao nhao từ phía sau truyền đến: “Tứ tiểu thư, xin hỏi cô thích hôn lễ theo kiểu Trung Quốc hay theo kiểu Tây Âu?”, “Đối với mối tình thắm thiết của Đàm Tư lệnh cô có cảm tưởng gì không?”……
Đàm Thiếu Hiên khóe môi khẽ nhếch lên, bước nhanh đuổi theo. Hạ Hán Thanh ra hiệu bằng mắt, thị vệ phía sau đứng dàn thành hàng, ngăn cản những phóng viên đang vội vàng muốn theo sau và đoàn người đến xem náo nhiệt. Hạ Hán Thanh cười tủm tỉm nói: “Các vị thật có lỗi, sắp làm tân nương, Tứ tiểu thư có chút thẹn thùng, mong mọi người chụp mấy tấm ảnh xa xa là được rồi, ngày khác nhất định mời Tứ tiểu thư ra mặt trả lời các vấn đề của mọi người!”
Ngồi vào ô tô, tái xế vừa mới khởi động xe, Đàm Thiếu Hiên đã tới bên cạnh xe, tay nắm ở cửa xe, dùng sức một cái, lập tức cửa mở ngồi vào.
Lạc Vũ Sam oán hận trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng buộc lòng phải nhẫn nhịn.
“Két” một tiếng một chiếc Parker dừng trước xe, chỗ thùng xe có một huy chương đồng khắc chữ ‘Đàm’.
Vỗ vỗ vào lưng ghế dựa của tài xế, Đàm Thiếu Hiên nói: “Đuổi theo!”
Chú Phát lái xe có chút chần chờ nhìn Đại thiếu phu nhân và Tứ tiểu thư ngồi sau qua gương chiếu hậu, lại bị Đàm lão Nhị gầm lên một tiếng làm hoảng sợ: “Mau, đuổi theo!”
“Đàm Thiếu Hiên, anh đừng khinh người quá đáng!” Lạc Vũ Sam tức giận đến mức ngực phập phồng, thật muốn tát cho hắn hai bạt tai, dựa vào cái gì lại ức hiếp người khác như vậy?
Đàm Thiếu Hiên nắm lấy cây súng “Bằng” một tiếng ngay bên cạnh chú Phát, thản nhiên nói: “Đuổi theo!”
Thấy xe khởi động, nghiêng đầu sang bên cạnh, mang theo ý cười thản nhiên liếc mắt nhìn Lạc Vũ Sam một cái: “Sam nhi, không nên tức giận, chọc tức thân mình, anh sẽ rất đau lòng đấy.”
Tiếp theo nhìn Nhạc Thanh liếc mắt một cái nói: “Vị này là…… chị dâu?” Nói xong để tay lên tai cung kính theo nghi thức quân đội: “Thật có lỗi, trước hôn lễ Thiếu Hiên có một số việc muốn cùng tâm sự với Sam nhi, mong chị dâu tha thứ.”
Nhạc Thanh bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Sam đang tức giận, cười cười cẩn thận nói: “Nhị thiếu, ngài xem hôn sự này……”
“Hôn sự sẽ mau chóng tiến hành, xin chị dâu cứ yên tâm!” Đàm Thiếu Hiên tiếp lời rất thẳng thừng, khiến những lời Nhạc Thanh đang định khuyên nhủ hắn hãy buông tha bị ngăn lại ở cổ họng.
Đang muốn nói thêm gì đó, xe dừng lại, là một tiểu viện yên tĩnh, một tiểu Bạch lâu kiểu xưa.
“Nếu không hay là chị dâu về trước? Đợi lát nữa em sẽ đưa Sam nhi về nhà.” Sĩ quan phụ tá đi đến mở cửa xe ra, Đàm Thiếu Hiên vừa xuống xe vừa nói.
Trong lòng Nhạc Thanh trầm xuống, vội vàng nói: “Không cần, tôi sẽ chờ trong xe, Tiểu Tứ còn có chuyện khác, đợi lát nữa chúng tôi còn cùng đi làm.” Ngươi đưa Sam nhi về nhà? Nơi này là địa bàn của ngươi, rõ ràng có ý xấu đem Tiểu Tứ ăn xong lau sạch, khóc cũng tìm không ra, kiên quyết không thể đi.
Đàm Thiếu Hiên sáng tỏ, cười nhạt: “Tốt lắm, em sẽ nói chuyện với Sam nhi thật nhanh. Sam nhi, xuống đi, chị dâu sẽ ở đây chờ em.”
Nhìn những sĩ quan phụ tá một thân quân trang đứng cạnh xe cùng với tên Đàm Nhị lưu manh khuôn mặt chứa nét cười nhạt, Lạc Vũ Sam lại nhìn thoáng qua vẻ mặt thân thiết của Nhạc Thanh, không thể làm gì phải xuống xe.
Đi theo sau Đàm Thiếu Hiên vào một căn phòng trên lầu hai, nhân lúc Đàm lão Nhị rót nước, Lạc Vũ Sam đi đến trước cửa sổ, phía dưới là cổng lớn tiểu lâu, có thể nhìn thấy xe đang đỗ ở chỗ này.
“Sao thế, Sam nhi lo lắng à?” Đàm Thiếu Hiên đưa chén nước qua: “Chỉ là có chút chuyện muốn Sam nhi đến quyết định, cho nên mời em đến.”
“Cám ơn” Lạc Vũ Sam tiếp nhận cốc nước, nhìn hắn một cái, ngồi xuống sô pha ổn định lại nhịp tim đang rối loạn: “Nhị thiếu, thực xin lỗi, tôi vẫn là câu nói kia, dưa hái xanh không ngọt, xin Nhị thiếu buông tha cho Vũ Sam, buông tha cho Lạc gia.”
“Lời như vậy, Sam nhi không cần nói nữa.” Đàm Thiếu Hiên nghiêng nghiêng liếc nàng một cái, đưa tay đến bên một chiếc rương để xuống trước mặt Lạc Vũ Sam, mở ra: “Sam nhi tự mình chọn nhẫn cưới đi.”
Trong rương tất cả đều là nhẫn kim cương đang sáng lấp lánh, sắp xếp thành từng hàng từng dãy, dưới ánh sáng đèn và ánh mặt trời những viên kim cương càng thêm óng ánh chói lòa mắt.
Lạc Vũ Sam nhìn cũng không nhìn, nhìn thẳng về phía Đàm Thiếu Hiên: “Thực xin lỗi, xin Nhị thiếu đừng lẩn tránh lời Vũ Sam nói. Tôi xin cáo từ trước.” Nói xong đứng lên bước đi.
Mới vừa bước được một bước, đã bị Đàm Thiếu Hiên từ đằng sau kéo vào trong lòng. Lực đạo mạnh mẽ, căng thẳng, kiềm chặt lấy cằm, Lạc Vũ Sam bị bắt bốn mắt nhìn nhau với ánh mắt diều hâu kia.
“Anh định làm gì? Buông tay ra!” Lạc Vũ Sam bối rối dời ánh mắt đi, vừa thẹn vừa giận, nghiêng đầu sang bên muốn thoát khỏi bị hắn giữ lấy cằm, hai tay dùng sức hất cái tay lợn đang vòng qua lưng mình.
“Sam nhi, ngoan ngoãn làm cô dâu của anh, em không còn lựa chọn khác!” Đàm Thiếu Hiên thanh âm hơi khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai nàng, Lạc Vũ Sam tức giận mở miệng muốn mắng trả, lại cảm giác được cánh tay ôm vòng eo nhỏ đang càng lúc càng chặt lại, trước mắt tối sầm, một đôi môi mỏng ấm áp mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của mình, toàn bộ tức giận bị Đàm Thiếu Hiên ăn vào trong miệng, trở thành những tiếng than nhẹ “ưm ưm ư ư”, đôi môi anh đào bị trằn trọc liếm mút đột nhiên cảm thấy đau xót, buộc phải mở ra, cái lưỡi dài lưu manh thuận thế tiến nhập vào, ở trong miệng gặm nhấm nhiệt tình, ngang ngược chiếm đất công thành.
Lạc Vũ Sam liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực lại chỉ như con kiến cố làm rung chuyển thân cây, Đàm Thiếu Hiên thoả mãn buông nàng ra, ánh mắt gắt gao nhìn dung nhan ngọc nhuộm yên chi bàn bừng bừng nổi giận, thở hổn hển hớp lấy vài ngụm khí thô, áp chế rung động trong lòng, cúi đầu quát: “Sam nhi nghe lời chọn nhẫn cưới đi, nếu không ngoan, anh không ngại ở đây muốn em đâu!” Vừa nói xong, ôm lấy Lạc Vũ Sam ném lên sô pha.
Người liền đè lên. Thân thể mềm mại không xương phía dưới khiến đáy lòng Đàm Thiếu Hiên rung động, nhìn cổ họng của nàng căng thằng chuyển động, ngửi được loại hương thơm sâu kín của thiếu nữ, ý niệm qua rừng trăm hoa nở, mảnh lá chẳng dính thân chạy thoáng qua trong đầu Đàm Nhị thiếu, chỉ cảm thấy mỗi một dây thần kinh đều bị khiêu khích, kìm lòng không được thương tiếc hôn, ôm lấy, thật muốn đem nữ tử dưới thân tan vào trong cơ thể mình....
Đàm Thiếu Hiên khóe môi khẽ nhếch lên, bước nhanh đuổi theo. Hạ Hán Thanh ra hiệu bằng mắt, thị vệ phía sau đứng dàn thành hàng, ngăn cản những phóng viên đang vội vàng muốn theo sau và đoàn người đến xem náo nhiệt. Hạ Hán Thanh cười tủm tỉm nói: “Các vị thật có lỗi, sắp làm tân nương, Tứ tiểu thư có chút thẹn thùng, mong mọi người chụp mấy tấm ảnh xa xa là được rồi, ngày khác nhất định mời Tứ tiểu thư ra mặt trả lời các vấn đề của mọi người!”
Ngồi vào ô tô, tái xế vừa mới khởi động xe, Đàm Thiếu Hiên đã tới bên cạnh xe, tay nắm ở cửa xe, dùng sức một cái, lập tức cửa mở ngồi vào.
Lạc Vũ Sam oán hận trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng buộc lòng phải nhẫn nhịn.
“Két” một tiếng một chiếc Parker dừng trước xe, chỗ thùng xe có một huy chương đồng khắc chữ ‘Đàm’.
Vỗ vỗ vào lưng ghế dựa của tài xế, Đàm Thiếu Hiên nói: “Đuổi theo!”
Chú Phát lái xe có chút chần chờ nhìn Đại thiếu phu nhân và Tứ tiểu thư ngồi sau qua gương chiếu hậu, lại bị Đàm lão Nhị gầm lên một tiếng làm hoảng sợ: “Mau, đuổi theo!”
“Đàm Thiếu Hiên, anh đừng khinh người quá đáng!” Lạc Vũ Sam tức giận đến mức ngực phập phồng, thật muốn tát cho hắn hai bạt tai, dựa vào cái gì lại ức hiếp người khác như vậy?
Đàm Thiếu Hiên nắm lấy cây súng “Bằng” một tiếng ngay bên cạnh chú Phát, thản nhiên nói: “Đuổi theo!”
Thấy xe khởi động, nghiêng đầu sang bên cạnh, mang theo ý cười thản nhiên liếc mắt nhìn Lạc Vũ Sam một cái: “Sam nhi, không nên tức giận, chọc tức thân mình, anh sẽ rất đau lòng đấy.”
Tiếp theo nhìn Nhạc Thanh liếc mắt một cái nói: “Vị này là…… chị dâu?” Nói xong để tay lên tai cung kính theo nghi thức quân đội: “Thật có lỗi, trước hôn lễ Thiếu Hiên có một số việc muốn cùng tâm sự với Sam nhi, mong chị dâu tha thứ.”
Nhạc Thanh bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Sam đang tức giận, cười cười cẩn thận nói: “Nhị thiếu, ngài xem hôn sự này……”
“Hôn sự sẽ mau chóng tiến hành, xin chị dâu cứ yên tâm!” Đàm Thiếu Hiên tiếp lời rất thẳng thừng, khiến những lời Nhạc Thanh đang định khuyên nhủ hắn hãy buông tha bị ngăn lại ở cổ họng.
Đang muốn nói thêm gì đó, xe dừng lại, là một tiểu viện yên tĩnh, một tiểu Bạch lâu kiểu xưa.
“Nếu không hay là chị dâu về trước? Đợi lát nữa em sẽ đưa Sam nhi về nhà.” Sĩ quan phụ tá đi đến mở cửa xe ra, Đàm Thiếu Hiên vừa xuống xe vừa nói.
Trong lòng Nhạc Thanh trầm xuống, vội vàng nói: “Không cần, tôi sẽ chờ trong xe, Tiểu Tứ còn có chuyện khác, đợi lát nữa chúng tôi còn cùng đi làm.” Ngươi đưa Sam nhi về nhà? Nơi này là địa bàn của ngươi, rõ ràng có ý xấu đem Tiểu Tứ ăn xong lau sạch, khóc cũng tìm không ra, kiên quyết không thể đi.
Đàm Thiếu Hiên sáng tỏ, cười nhạt: “Tốt lắm, em sẽ nói chuyện với Sam nhi thật nhanh. Sam nhi, xuống đi, chị dâu sẽ ở đây chờ em.”
Nhìn những sĩ quan phụ tá một thân quân trang đứng cạnh xe cùng với tên Đàm Nhị lưu manh khuôn mặt chứa nét cười nhạt, Lạc Vũ Sam lại nhìn thoáng qua vẻ mặt thân thiết của Nhạc Thanh, không thể làm gì phải xuống xe.
Đi theo sau Đàm Thiếu Hiên vào một căn phòng trên lầu hai, nhân lúc Đàm lão Nhị rót nước, Lạc Vũ Sam đi đến trước cửa sổ, phía dưới là cổng lớn tiểu lâu, có thể nhìn thấy xe đang đỗ ở chỗ này.
“Sao thế, Sam nhi lo lắng à?” Đàm Thiếu Hiên đưa chén nước qua: “Chỉ là có chút chuyện muốn Sam nhi đến quyết định, cho nên mời em đến.”
“Cám ơn” Lạc Vũ Sam tiếp nhận cốc nước, nhìn hắn một cái, ngồi xuống sô pha ổn định lại nhịp tim đang rối loạn: “Nhị thiếu, thực xin lỗi, tôi vẫn là câu nói kia, dưa hái xanh không ngọt, xin Nhị thiếu buông tha cho Vũ Sam, buông tha cho Lạc gia.”
“Lời như vậy, Sam nhi không cần nói nữa.” Đàm Thiếu Hiên nghiêng nghiêng liếc nàng một cái, đưa tay đến bên một chiếc rương để xuống trước mặt Lạc Vũ Sam, mở ra: “Sam nhi tự mình chọn nhẫn cưới đi.”
Trong rương tất cả đều là nhẫn kim cương đang sáng lấp lánh, sắp xếp thành từng hàng từng dãy, dưới ánh sáng đèn và ánh mặt trời những viên kim cương càng thêm óng ánh chói lòa mắt.
Lạc Vũ Sam nhìn cũng không nhìn, nhìn thẳng về phía Đàm Thiếu Hiên: “Thực xin lỗi, xin Nhị thiếu đừng lẩn tránh lời Vũ Sam nói. Tôi xin cáo từ trước.” Nói xong đứng lên bước đi.
Mới vừa bước được một bước, đã bị Đàm Thiếu Hiên từ đằng sau kéo vào trong lòng. Lực đạo mạnh mẽ, căng thẳng, kiềm chặt lấy cằm, Lạc Vũ Sam bị bắt bốn mắt nhìn nhau với ánh mắt diều hâu kia.
“Anh định làm gì? Buông tay ra!” Lạc Vũ Sam bối rối dời ánh mắt đi, vừa thẹn vừa giận, nghiêng đầu sang bên muốn thoát khỏi bị hắn giữ lấy cằm, hai tay dùng sức hất cái tay lợn đang vòng qua lưng mình.
“Sam nhi, ngoan ngoãn làm cô dâu của anh, em không còn lựa chọn khác!” Đàm Thiếu Hiên thanh âm hơi khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai nàng, Lạc Vũ Sam tức giận mở miệng muốn mắng trả, lại cảm giác được cánh tay ôm vòng eo nhỏ đang càng lúc càng chặt lại, trước mắt tối sầm, một đôi môi mỏng ấm áp mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của mình, toàn bộ tức giận bị Đàm Thiếu Hiên ăn vào trong miệng, trở thành những tiếng than nhẹ “ưm ưm ư ư”, đôi môi anh đào bị trằn trọc liếm mút đột nhiên cảm thấy đau xót, buộc phải mở ra, cái lưỡi dài lưu manh thuận thế tiến nhập vào, ở trong miệng gặm nhấm nhiệt tình, ngang ngược chiếm đất công thành.
Lạc Vũ Sam liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực lại chỉ như con kiến cố làm rung chuyển thân cây, Đàm Thiếu Hiên thoả mãn buông nàng ra, ánh mắt gắt gao nhìn dung nhan ngọc nhuộm yên chi bàn bừng bừng nổi giận, thở hổn hển hớp lấy vài ngụm khí thô, áp chế rung động trong lòng, cúi đầu quát: “Sam nhi nghe lời chọn nhẫn cưới đi, nếu không ngoan, anh không ngại ở đây muốn em đâu!” Vừa nói xong, ôm lấy Lạc Vũ Sam ném lên sô pha.
Người liền đè lên. Thân thể mềm mại không xương phía dưới khiến đáy lòng Đàm Thiếu Hiên rung động, nhìn cổ họng của nàng căng thằng chuyển động, ngửi được loại hương thơm sâu kín của thiếu nữ, ý niệm qua rừng trăm hoa nở, mảnh lá chẳng dính thân chạy thoáng qua trong đầu Đàm Nhị thiếu, chỉ cảm thấy mỗi một dây thần kinh đều bị khiêu khích, kìm lòng không được thương tiếc hôn, ôm lấy, thật muốn đem nữ tử dưới thân tan vào trong cơ thể mình....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.