Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi
Chương 10: Đốc Thúc.
Cửu Sắc Thiên Không
03/11/2021
Cuộc sống bình yên của Nam Cung Tử Hàn và Âu Dương Uyên Ngôn chưa kéo dài được ba tháng thì hai bên dòng họ Nam Cung và Âu Dương bắt đầu sốt ruột, ngày nào cũng có những cuộc điện thoại nhắc khéo cô chuyện có con. Uyên Ngôn cũng chỉ cười trừ ứng phó cho qua, giống như công việc bận rộn, chưa sắp xếp được, nhưng không thể lúc nào cũng chống chế như vậy, nhưng thật sự cô vẫn chưa sẵn sàng cùng anh bắt đầu cuộc sống "thực sự".
"Em gái, chị không hối em đâu, chỉ muốn nhờ em làm hộ chiếu đi Mĩ thôi." Âu Dương Uyên Vũ nghe cô kể lể qua điện thoại mà không thể nhịn được cười, nhưng vẫn không quên nói vào vấn đề chính.
"Vì sao?"
"Chị tìm được Tuỳ Thanh rồi, chị chỉ muốn một câu trả lời, nếu anh ấy có thể thích chị, chị sẽ nói chuyện đứa bé. Còn nếu anh ấy đang rất hạnh phúc, chị sẽ không nói gì mà về thẳng Thanh Sa sau đó đi Australia định cư...dẫu sao chị cũng nuôi Thanh Hiên sáu năm rồi, có nuôi thêm mười mấy năm nữa cũng không sao?"
Đúng vậy, người kia ở đây mà khiến Uyên Vũ nghe lời không ai khác chính là Lâm Tuỳ Thanh, anh trai Lâm Tuỳ Nhiên. Nhưng khác chính là, Tuỳ Thanh là con riêng do nhà họ Lâm nhặt được, chính vì biết được bí mật động trời này nên anh ấy mới biết điều nhẫn nhịn, thứ gì chỉ cần Tuỳ Nhiên cần anh ấy đều không do dự nhường lại...kể cả người con gái anh yêu thương nhất.
Năm đó anh ấy cũng yêu cô ta, người mà cô đáng lẽ phải gọi một tiếng "chị dâu", cũng chính là vợ hợp pháp bây giờ của Lâm Tuỳ Nhiên. Lúc đầu anh ấy tính dẫn cô ta cùng bỏ đi nên mới hỏi ý cô ta, sau khi biết được đáp án, anh ấy lẳng lặng đi Mĩ tính ra cũng gần bảy năm rồi.
Âu Dương Uyên Vũ yêu Lâm Tuỳ Thanh năm mười tuổi, nhưng vì chị ấy là đại tiểu thư Âu Dương Gia, nên cái tôi rất kiêu căng, làm sao có thể hạ mình nói một tiếng thích?
Vì thế mà chị Uyên Vũ bắt nạt anh Tuỳ Thanh, nhìn anh ấy tức giận bỏ đi chị cũng chẳng thèm xin lỗi, nhưng trong sâu thẵm con tim luôn chờ một câu nói "Uyên Vũ, thực ra anh rất thích em." của anh ấy. Lúc anh Tuỳ Thanh mười tám tuổi, nếu anh ấy lời dụng chị cô thì có lẽ anh đã nắm Âu Thị trong lòng bàn tay nhưng anh thà tổn thương cũng không muốn lợi dụng chị cô trục lợi.
Sau khi Lâm Tuỳ Thanh đi Mĩ, chị cũng từ bỏ quyền thừa kế, vì vậy mới trôi dạt đến cô, Uyên Vũ là chủ hộp đêm là vì muốn có kinh tế nuôi dòng máu của anh trong người chị đồng thời cũng bày tỏ thái độ kiên quyết chống đối Âu Dương Gia cũng vì hy vọng một ngày nào đó, khi anh về nước giải, họ sẽ gặp lại, chị cô có thể quang minh chính đại bên cạnh anh. Nhưng không, năm đó chị vì quá yêu anh nên mù quáng bỏ thuốc kết quả ngày anh đi là ngày chị có giấy siêu âm.
Năm đó Âu Dương Uyên Vũ bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, không ai nhìn nhận, chỉ có cô cùng Uyên Duy đêm nào cũng đến nhà trọ phụ chị ấy cơm nước, chăm em bé. Hai chị em cô còn lén đưa tiền ăn hàng tháng cho chị, mong chị ấy có thể vững vàng sống tiếp, sau này khi thừa kế Âu Thị, cô tạo điều kiện cho Uyên Vũ hơn, muốn tiền có tiền, muốn gì có đó, Thanh Hiên, cháu của cô cũng được học hành tốt hơn, vậy cũng được đi.
Cho Âu Dương Uyên Vũ một câu trả lời, chị cô sẽ không cần phải chờ đợi nữa, đời người có mấy cái bảy năm. Có khi trong lúc chị cô vô vọng chờ đợi, thì bên kia Tuỳ Thanh anh ấy đã có gia đình rồi, có khi con còn lớn hơn con Uyên Vũ nữa, đau một lần đi còn hơn đau mãi. Cô với Uyên Vũ nói vài chuyện qua loa sau đó dập máy.
Hôm nay Uyên Ngôn nghe nói cha mẹ chồng cô qua Anh đi du lịch tiện thể muốn gặp vợ chồng cô, cô biết chỉ là cái cớ nhưng cô lại không dám từ chối trưởng bối. Chắc chắn vấn đề sẽ lại xoay quanh khi nào cô và anh mới chịu có con? Cô biết Tử Hàn không ép cô, nhưng cứ mỗi lần bị tra khảo anh lại che chở cho cô nhận hết trách nhiệm về mình để bị Nam Cung Gia trách mắng, cô rất áy náy.
"Mẹ nói muốn chúng ta chiều nay về ngoại ô." Cô nằm trên ghế sofa xem bản tin kinh tế, liếc sang anh đang xem chứng khoán, anh đặt máy tính bảng xuống.
"Nếu anh thấy mệt, có thể nói với mẹ là em bị cảm, không muốn lây cho mẹ... Em không có ý gì hết...em...em sợ mẹ lại hỏi chuyện con cái." Uyên Ngôn bật dậy như lò xo, ngồi phân bua, cô sợ anh hiểm nhầm là không muốn về thăm mẹ chồng, giọng cô giải thích lúc sau thì nhỏ dần, cô không biết phải nói gì nữa.
Ở với nhau gần ba tháng cô không còn đề phòng Nam Cung Tử Hàn như kẻ thù không đội trời chung nữa mà không biết từ lúc nào cô lại quan tâm đến cảm xúc của anh. Chỉ cần bữa đó Bất Động Sản Nam Cung có vấn đề, anh không vui vẻ gì, cô sẵn sàng an ủi anh hết ngày đó. Lúc anh vui vẻ, bất ngờ hôn cô thì tâm tình của cô bất lực cũng chỉ biết cùng anh chia vui, cô thật sự không thể làm hơn như thế được nữa. Lâu lắm rồi anh chưa về gặp lại cha mẹ anh, nếu anh muốn về nhà cô cũng sẽ không có ý kiến gì cả.
"Em thấy thế nào?" Tử Hàn kéo Uyên Ngôn ôm vào lòng, tay anh vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp cùng mùi hương bạc hà thanh mát cứ lỡn vỡn quanh cô, sau chuyện đó anh thấy được thái độ khó xử của cô nên sau này cũng không ép cô thích ứng với mình nữa.
"Nếu anh muốn thì cùng về..."
"Ừ, lát về, ngủ chút đi."
"Vâng."
Lúc Uyên Ngôn tỉnh giấc thì cũng là mười một giờ rưỡi, cô bật dậy thì mới biết hoá ra anh không muốn đi, anh dụ cô ngủ rồi cũng ngủ luôn, hôm nay có thể là bỏ luôn bữa tối. Cô biết Tử Hàn sợ cô về sẽ bị làm khó vấn đề có con cái nên anh tự nhận hết lỗi về mình. Uyên Ngôn biết trước sau gì họ chẳng ở với nhau, một đứa con...cô thử cố gắng xem sao, sự lựa chọn này là do cô, có sai cũng sai cho trót đi.
Tay anh mò mẫm vị trí bên cạnh, thấy bên cạnh trống hoác, anh ngồi dậy dụi dụi đôi mắt, rồi nheo mắt nhìn xem cô đang ở đâu.
Thấy Uyên Ngôn đang ngồi thẫn thờ, Nam Cung Tử Hàn cũng ngồi dậy, hôm nay cô vợ nhỏ lại có tâm sự khó nói gì sao? Hay là cô đến ngày? Mà khoan, cô mới có tuần trước mà, thế thì sao nhỉ?
"Sao thế?"
"Anh muốn có con không?"
Nam Cung Tử Hàn tỉnh táo hẳn, cơn buồn ngủ bị doạ bay sạch, không khí tĩnh lặng cứ kéo dài.
"Có con rồi sẽ không bị đốc thúc nữa, anh cũng sẽ không cần ôm hết trách nhiệm về mình nữa."
"Hôm nay nói ngốc gì thế? Ngủ đi, trễ rồi, mai còn..."
Hai chữ "đi làm" bị cô nuốt hết vào trong bụng, cô hôn anh, anh thẫn thờ nhìn cô. Tay cô run run mà cởi chiếc đầm ngủ ra, sao đó đến áo ngực. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cơ thể cô hiện ra lộng lẫy, làn da trắng ngần và mái tóc đen xoã đã làm thị giác anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh. Cô nhìn anh, đôi mắt nhắm chặt, mi tâm nhăn lại, cô cắn môi dưới, nhìn đôi tay cô siết chặt tấm mềm tới thấy rõ các đốt xương, anh biết cô vẫn chưa sẵn sàng.
Người ta thường nói phụ nữ chỉ không hối tiếc khi lên giường với người mình yêu, chỉ mới gần ba tháng, anh biết Uyên Ngôn chưa thể quên đi người kia. Anh không chỉ muốn thể xác mà còn muốn trái tim cô, muốn cô thật tâm tiếp nhận anh, anh vẫn nên sắp xếp chuyện ở nhà lại, không thể lấy lí do chuyện công việc mãi được.
Nam Cung Tử Hàn khẽ thở dài, sau đó mặc đồ lại cho cô hành động bình tĩnh như không có chuyện gì hay nói đứng hơn anh coi cô như đứa trẻ năm tuổi mà mặc đồ, giọng nói có chút khản đặc: "Chuyện đó không vội, em ngủ đi, anh ra ngoài lấy nước."
Đợi cô bình tĩnh uống hết ly nước, anh nằm xuống giường ôm cô vào lòng, như đêm nay chưa từng phát sinh, anh nói đợi thì nhất định đợi được, đợi cô không hối tiếc mà cho anh tất cả, đợi cô tiếp nhận anh bằng cả trái tim.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Từ Hàn chỉnh chăn cho người bên cạnh mãi mới ngủ được, còn anh đem điện thoại ra ngoài ban công.
"Em ấy hận tôi, em ấy không cần tôi. Em ấy thà muốn cùng người đàn ông khác lên giường cũng không muốn cùng tôi..." Giọng người đàn ông sau khướt bên kia đầu dây, đau khổ, mệt mỏi, tự giễu, bất lực.
"Thần Phong? Tiểu Kiều sao?" Nam Cung Tử Hàn nhíu mày, chuyện anh em bọn họ anh đã từng nghe qua, nếu anh là Tiểu Kiều anh...cũng không chấp nhận được chuyện này.
"Dù sao, hai người cũng sống dưới cái lớp anh em hai mươi mấy năm nay, cậu không nên ép cô ấy, cậu nên cho Tiểu Kiều thời gian thích nghi."
"Cậu có biết Tiểu Kiều giờ thành cái dạng gì rồi không?"
"..."
"Nghe nói cậu ở với Ngôn Ngôn, con bé chắc ổn lắm. Con bé với Tiểu Kiều đều là những cô gái tốt, nhưng tôi lại không bảo vệ được chúng, tôi thật vô dụng."
"Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, cậu không thể bảo vệ được họ cả đời, Thần Phong cậu phải tin tôi. Tiểu Kiều không hận cậu đâu, cô ấy càng cần cậu hơn ai hết, Ngôn Ngôn càng sẽ không trách cậu. Nếu hận cậu, cô ấy đã bỏ đi rồi..."
"Cô ấy đã bỏ đi, chính tôi ép cô ấy quay lại, tôi nói: "Nếu em không quay lại, tôi sẽ làm Uyên Vũ mãi mãi không bao giờ tìm được Tuỳ Thanh, cũng sẽ khiến Nam Cung Tử Hàn ly hôn với Ngôn Ngôn, lấy hết gia sản nhà Âu Dương.", cô ấy đã ngoan ngoãn ở lại, không chống đối tôi nữa, nhưng cô ấy nói cô ấy hận tôi."
"Có thể đừng lôi tôi vào không? Nếu Tiểu Kiều không để tâm thì chẳng lẽ, tôi phải ly hôn đoạt tài sản thật?" Nếu mà là tôi, tôi trực tiếp cần dao đâm chết cậu chứ chẳng cần phải hận đâu. Nghĩ trong đầu là thế nhưng anh lại không nói ra, anh sợ người bên kia chắc tự cầm dao tự sát.
"Tôi tin cậu là người trọng bạn khinh sắc, tôi càng tin Tiểu Kiều sẽ không rời đi."
Nam Cung Tử Hàn: "..." Khiến cậu thất vọng rồi, tôi là người trọng sắc khinh bạn, nếu tôi là Tiểu Kiều thì tôi sẽ sống chỉ để gϊếŧ chết cậu, sau đó ôm đống tài sản kếch xù của cậu bỏ đi biệt tích.
"Có phiền cậu không?"
"Có, cậu làm phiền Ngôn Ngôn."
"À." Người bên kia lơ đễnh nói sau dập máy, anh mới thở dài, theo như anh biết Tiểu Kiều tương đối là một cô gái hoà nhã đáng yêu, điều gì có thể làm cô ấy nói ra chữ "hận" chứ?
Tử Hàn đóng cửa ban công lại, bước vào giường ôm Uyên Ngôn từ phía sau, nhắm mắt lại, Thần Phong là bạn thân chí cốt của anh, thấy cậu ấy suy sụp đến độ đó, sau anh lại không phiền lòng, người anh đang ôm cũng gây cho anh phiền muộn không kém.
Bác sĩ của cô cũng nói với anh, tình trạng tinh thần của cô đến bây giờ vẫn chưa ổn định. Không nên làm cô kích động, không nên khiến cô suy nghĩ nhiều, anh càng phải giấu chuyện cô bị bệnh tâm lí đi nếu không đó sẽ trở thành một nhược điểm lớn. Nam Cung Tử Hàn tiến vào đóng cửa ban công lại sau đó mới cẩn thận vén chăn nằm xuống ôm người bên cạnh.
Rồi một ngày nữa lại trôi qua, Nam Cung Tử Hàn nhắn tin cho Uyên Ngôn muốn cô cùng tham gia một bữa tiệc rượu nhỏ nhưng cô lấy lý do sức khoẻ từ chối. Anh thất thần linh cảm cho thấy có gì không lành.
"Nam Cung chủ tịch, nghe danh đã lâu."
Một vị tiểu thư nhà nào đó trang phục đỏ rực bó sát thân thể làm anh vô tình nhớ đến lần đầu tiên gặp người đó ở Aquatic, Anh quốc năm năm trước rồi lại Palace ở Thanh Sa mấy tháng trước. Anh vô thức đưa ly rượu cạn nhẹ với cô gái cười tươi như hoa rồi uống cạn, cô gái rất ngạc nhiên, trong cái giới này ai mà chẳng biết Nam Cung Tử Hàn là người lạnh lùng kiêu ngạo chứ, anh không bao giờ uống đáp rượu với những người không có quyền lực, nhất là con gái không có địa vị.
Người trước mặt đối với cô ta như vậy chẳng lẽ là nhắm cô ta rồi sao? Nếu là thế thì cô ta có cơ hội đổi đời rồi, chỉ cần lấy được cái ghế Nam Cung thiếu phu nhân là mọi thứ đều ổn. Đôi mắt cô ta như thợ săn khoá sẵn con mồi.
"Nam Cung chủ tịch, tối nay...."
"Cút." Mắt anh gần như khôi phục thần sắc tỉnh táo, ánh mắt sắc bén như dao. Chưa để cô ta nói xong, tay của cô ta chưa kịp quấn hết cổ anh đã bị giọng nói lạnh tanh của anh doạ cho một trận khếp, khí thế bức người này chưa bao giờ cô ta phải trải qua, tay cô ta vô thức buông thỏng ra.
Nam Cung Tử Hàn không thèm liếc mắt các vẻ đáng thương của cô ta cùng tiếng xì xầm bàn tán bước chán nhanh chóng ra khỏi bữa tiệc về thẳng nhà. Anh mệt mỏi nới lỏng cà vạt, cởi một cúc áo cho thoải mái, đúng là ngoài dự tính mà anh xong công việc nên về sớm, trong nhà mọi thứ tối om, anh tưởng cô đã ngủ, cho đến khi Nam Cung Tử Hàn thấy Âu Dương Uyên Ngôn ngồi cạnh nép giường đối diện cửa sổ ban công người run lên, tay còn cần một tấm hình, có kẻ ngốc mới không biết cô làm sao.
Bỗng nhiên Nam Cung Tử Hàn cảm thấy thật nực cười khi anh nghĩ mình có thể bắt đầu với cô thì anh mới phát hiện hoá ra chỉ có anh là người cố gắng trong mối quan hệ này, ai lại có thể chịu đựng việc vợ mình cầm ảnh người đàn ông khác rơi nước mắt chứ? Anh mà không về bất ngờ thì có thể vô tình nhìn thấy sao?!
Nam Cung Tử Hàn, sao mày có thể ngu ngốc đến thế, cô ấy rõ ràng không thích mày, mày chỉ trói buộc cô ấy dưới một tờ hôn thú mà thôi.
Anh khép cửa khẽ, sau đó rời đi như lúc chưa về, đêm đó không biết anh đã uống bao nhiêu chai rượu nặng với em rể, mọi thứ đều mơ hồ nhưng có một việc là Tử Hàn rõ nhất là đêm đó anh không về nhà. Sau đêm đó Nam Cung Tử Hàn cũng biết được hôm đó... là ngày sinh nhật của người kia, người mà cô dốc cạn tâm tư để yêu. Thảo nào cô lại không do dự từ chối lời mời của anh thì ra...anh so với quá khứ của cô không đáng một xu.
"Em gái, chị không hối em đâu, chỉ muốn nhờ em làm hộ chiếu đi Mĩ thôi." Âu Dương Uyên Vũ nghe cô kể lể qua điện thoại mà không thể nhịn được cười, nhưng vẫn không quên nói vào vấn đề chính.
"Vì sao?"
"Chị tìm được Tuỳ Thanh rồi, chị chỉ muốn một câu trả lời, nếu anh ấy có thể thích chị, chị sẽ nói chuyện đứa bé. Còn nếu anh ấy đang rất hạnh phúc, chị sẽ không nói gì mà về thẳng Thanh Sa sau đó đi Australia định cư...dẫu sao chị cũng nuôi Thanh Hiên sáu năm rồi, có nuôi thêm mười mấy năm nữa cũng không sao?"
Đúng vậy, người kia ở đây mà khiến Uyên Vũ nghe lời không ai khác chính là Lâm Tuỳ Thanh, anh trai Lâm Tuỳ Nhiên. Nhưng khác chính là, Tuỳ Thanh là con riêng do nhà họ Lâm nhặt được, chính vì biết được bí mật động trời này nên anh ấy mới biết điều nhẫn nhịn, thứ gì chỉ cần Tuỳ Nhiên cần anh ấy đều không do dự nhường lại...kể cả người con gái anh yêu thương nhất.
Năm đó anh ấy cũng yêu cô ta, người mà cô đáng lẽ phải gọi một tiếng "chị dâu", cũng chính là vợ hợp pháp bây giờ của Lâm Tuỳ Nhiên. Lúc đầu anh ấy tính dẫn cô ta cùng bỏ đi nên mới hỏi ý cô ta, sau khi biết được đáp án, anh ấy lẳng lặng đi Mĩ tính ra cũng gần bảy năm rồi.
Âu Dương Uyên Vũ yêu Lâm Tuỳ Thanh năm mười tuổi, nhưng vì chị ấy là đại tiểu thư Âu Dương Gia, nên cái tôi rất kiêu căng, làm sao có thể hạ mình nói một tiếng thích?
Vì thế mà chị Uyên Vũ bắt nạt anh Tuỳ Thanh, nhìn anh ấy tức giận bỏ đi chị cũng chẳng thèm xin lỗi, nhưng trong sâu thẵm con tim luôn chờ một câu nói "Uyên Vũ, thực ra anh rất thích em." của anh ấy. Lúc anh Tuỳ Thanh mười tám tuổi, nếu anh ấy lời dụng chị cô thì có lẽ anh đã nắm Âu Thị trong lòng bàn tay nhưng anh thà tổn thương cũng không muốn lợi dụng chị cô trục lợi.
Sau khi Lâm Tuỳ Thanh đi Mĩ, chị cũng từ bỏ quyền thừa kế, vì vậy mới trôi dạt đến cô, Uyên Vũ là chủ hộp đêm là vì muốn có kinh tế nuôi dòng máu của anh trong người chị đồng thời cũng bày tỏ thái độ kiên quyết chống đối Âu Dương Gia cũng vì hy vọng một ngày nào đó, khi anh về nước giải, họ sẽ gặp lại, chị cô có thể quang minh chính đại bên cạnh anh. Nhưng không, năm đó chị vì quá yêu anh nên mù quáng bỏ thuốc kết quả ngày anh đi là ngày chị có giấy siêu âm.
Năm đó Âu Dương Uyên Vũ bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, không ai nhìn nhận, chỉ có cô cùng Uyên Duy đêm nào cũng đến nhà trọ phụ chị ấy cơm nước, chăm em bé. Hai chị em cô còn lén đưa tiền ăn hàng tháng cho chị, mong chị ấy có thể vững vàng sống tiếp, sau này khi thừa kế Âu Thị, cô tạo điều kiện cho Uyên Vũ hơn, muốn tiền có tiền, muốn gì có đó, Thanh Hiên, cháu của cô cũng được học hành tốt hơn, vậy cũng được đi.
Cho Âu Dương Uyên Vũ một câu trả lời, chị cô sẽ không cần phải chờ đợi nữa, đời người có mấy cái bảy năm. Có khi trong lúc chị cô vô vọng chờ đợi, thì bên kia Tuỳ Thanh anh ấy đã có gia đình rồi, có khi con còn lớn hơn con Uyên Vũ nữa, đau một lần đi còn hơn đau mãi. Cô với Uyên Vũ nói vài chuyện qua loa sau đó dập máy.
Hôm nay Uyên Ngôn nghe nói cha mẹ chồng cô qua Anh đi du lịch tiện thể muốn gặp vợ chồng cô, cô biết chỉ là cái cớ nhưng cô lại không dám từ chối trưởng bối. Chắc chắn vấn đề sẽ lại xoay quanh khi nào cô và anh mới chịu có con? Cô biết Tử Hàn không ép cô, nhưng cứ mỗi lần bị tra khảo anh lại che chở cho cô nhận hết trách nhiệm về mình để bị Nam Cung Gia trách mắng, cô rất áy náy.
"Mẹ nói muốn chúng ta chiều nay về ngoại ô." Cô nằm trên ghế sofa xem bản tin kinh tế, liếc sang anh đang xem chứng khoán, anh đặt máy tính bảng xuống.
"Nếu anh thấy mệt, có thể nói với mẹ là em bị cảm, không muốn lây cho mẹ... Em không có ý gì hết...em...em sợ mẹ lại hỏi chuyện con cái." Uyên Ngôn bật dậy như lò xo, ngồi phân bua, cô sợ anh hiểm nhầm là không muốn về thăm mẹ chồng, giọng cô giải thích lúc sau thì nhỏ dần, cô không biết phải nói gì nữa.
Ở với nhau gần ba tháng cô không còn đề phòng Nam Cung Tử Hàn như kẻ thù không đội trời chung nữa mà không biết từ lúc nào cô lại quan tâm đến cảm xúc của anh. Chỉ cần bữa đó Bất Động Sản Nam Cung có vấn đề, anh không vui vẻ gì, cô sẵn sàng an ủi anh hết ngày đó. Lúc anh vui vẻ, bất ngờ hôn cô thì tâm tình của cô bất lực cũng chỉ biết cùng anh chia vui, cô thật sự không thể làm hơn như thế được nữa. Lâu lắm rồi anh chưa về gặp lại cha mẹ anh, nếu anh muốn về nhà cô cũng sẽ không có ý kiến gì cả.
"Em thấy thế nào?" Tử Hàn kéo Uyên Ngôn ôm vào lòng, tay anh vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp cùng mùi hương bạc hà thanh mát cứ lỡn vỡn quanh cô, sau chuyện đó anh thấy được thái độ khó xử của cô nên sau này cũng không ép cô thích ứng với mình nữa.
"Nếu anh muốn thì cùng về..."
"Ừ, lát về, ngủ chút đi."
"Vâng."
Lúc Uyên Ngôn tỉnh giấc thì cũng là mười một giờ rưỡi, cô bật dậy thì mới biết hoá ra anh không muốn đi, anh dụ cô ngủ rồi cũng ngủ luôn, hôm nay có thể là bỏ luôn bữa tối. Cô biết Tử Hàn sợ cô về sẽ bị làm khó vấn đề có con cái nên anh tự nhận hết lỗi về mình. Uyên Ngôn biết trước sau gì họ chẳng ở với nhau, một đứa con...cô thử cố gắng xem sao, sự lựa chọn này là do cô, có sai cũng sai cho trót đi.
Tay anh mò mẫm vị trí bên cạnh, thấy bên cạnh trống hoác, anh ngồi dậy dụi dụi đôi mắt, rồi nheo mắt nhìn xem cô đang ở đâu.
Thấy Uyên Ngôn đang ngồi thẫn thờ, Nam Cung Tử Hàn cũng ngồi dậy, hôm nay cô vợ nhỏ lại có tâm sự khó nói gì sao? Hay là cô đến ngày? Mà khoan, cô mới có tuần trước mà, thế thì sao nhỉ?
"Sao thế?"
"Anh muốn có con không?"
Nam Cung Tử Hàn tỉnh táo hẳn, cơn buồn ngủ bị doạ bay sạch, không khí tĩnh lặng cứ kéo dài.
"Có con rồi sẽ không bị đốc thúc nữa, anh cũng sẽ không cần ôm hết trách nhiệm về mình nữa."
"Hôm nay nói ngốc gì thế? Ngủ đi, trễ rồi, mai còn..."
Hai chữ "đi làm" bị cô nuốt hết vào trong bụng, cô hôn anh, anh thẫn thờ nhìn cô. Tay cô run run mà cởi chiếc đầm ngủ ra, sao đó đến áo ngực. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cơ thể cô hiện ra lộng lẫy, làn da trắng ngần và mái tóc đen xoã đã làm thị giác anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh. Cô nhìn anh, đôi mắt nhắm chặt, mi tâm nhăn lại, cô cắn môi dưới, nhìn đôi tay cô siết chặt tấm mềm tới thấy rõ các đốt xương, anh biết cô vẫn chưa sẵn sàng.
Người ta thường nói phụ nữ chỉ không hối tiếc khi lên giường với người mình yêu, chỉ mới gần ba tháng, anh biết Uyên Ngôn chưa thể quên đi người kia. Anh không chỉ muốn thể xác mà còn muốn trái tim cô, muốn cô thật tâm tiếp nhận anh, anh vẫn nên sắp xếp chuyện ở nhà lại, không thể lấy lí do chuyện công việc mãi được.
Nam Cung Tử Hàn khẽ thở dài, sau đó mặc đồ lại cho cô hành động bình tĩnh như không có chuyện gì hay nói đứng hơn anh coi cô như đứa trẻ năm tuổi mà mặc đồ, giọng nói có chút khản đặc: "Chuyện đó không vội, em ngủ đi, anh ra ngoài lấy nước."
Đợi cô bình tĩnh uống hết ly nước, anh nằm xuống giường ôm cô vào lòng, như đêm nay chưa từng phát sinh, anh nói đợi thì nhất định đợi được, đợi cô không hối tiếc mà cho anh tất cả, đợi cô tiếp nhận anh bằng cả trái tim.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Từ Hàn chỉnh chăn cho người bên cạnh mãi mới ngủ được, còn anh đem điện thoại ra ngoài ban công.
"Em ấy hận tôi, em ấy không cần tôi. Em ấy thà muốn cùng người đàn ông khác lên giường cũng không muốn cùng tôi..." Giọng người đàn ông sau khướt bên kia đầu dây, đau khổ, mệt mỏi, tự giễu, bất lực.
"Thần Phong? Tiểu Kiều sao?" Nam Cung Tử Hàn nhíu mày, chuyện anh em bọn họ anh đã từng nghe qua, nếu anh là Tiểu Kiều anh...cũng không chấp nhận được chuyện này.
"Dù sao, hai người cũng sống dưới cái lớp anh em hai mươi mấy năm nay, cậu không nên ép cô ấy, cậu nên cho Tiểu Kiều thời gian thích nghi."
"Cậu có biết Tiểu Kiều giờ thành cái dạng gì rồi không?"
"..."
"Nghe nói cậu ở với Ngôn Ngôn, con bé chắc ổn lắm. Con bé với Tiểu Kiều đều là những cô gái tốt, nhưng tôi lại không bảo vệ được chúng, tôi thật vô dụng."
"Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, cậu không thể bảo vệ được họ cả đời, Thần Phong cậu phải tin tôi. Tiểu Kiều không hận cậu đâu, cô ấy càng cần cậu hơn ai hết, Ngôn Ngôn càng sẽ không trách cậu. Nếu hận cậu, cô ấy đã bỏ đi rồi..."
"Cô ấy đã bỏ đi, chính tôi ép cô ấy quay lại, tôi nói: "Nếu em không quay lại, tôi sẽ làm Uyên Vũ mãi mãi không bao giờ tìm được Tuỳ Thanh, cũng sẽ khiến Nam Cung Tử Hàn ly hôn với Ngôn Ngôn, lấy hết gia sản nhà Âu Dương.", cô ấy đã ngoan ngoãn ở lại, không chống đối tôi nữa, nhưng cô ấy nói cô ấy hận tôi."
"Có thể đừng lôi tôi vào không? Nếu Tiểu Kiều không để tâm thì chẳng lẽ, tôi phải ly hôn đoạt tài sản thật?" Nếu mà là tôi, tôi trực tiếp cần dao đâm chết cậu chứ chẳng cần phải hận đâu. Nghĩ trong đầu là thế nhưng anh lại không nói ra, anh sợ người bên kia chắc tự cầm dao tự sát.
"Tôi tin cậu là người trọng bạn khinh sắc, tôi càng tin Tiểu Kiều sẽ không rời đi."
Nam Cung Tử Hàn: "..." Khiến cậu thất vọng rồi, tôi là người trọng sắc khinh bạn, nếu tôi là Tiểu Kiều thì tôi sẽ sống chỉ để gϊếŧ chết cậu, sau đó ôm đống tài sản kếch xù của cậu bỏ đi biệt tích.
"Có phiền cậu không?"
"Có, cậu làm phiền Ngôn Ngôn."
"À." Người bên kia lơ đễnh nói sau dập máy, anh mới thở dài, theo như anh biết Tiểu Kiều tương đối là một cô gái hoà nhã đáng yêu, điều gì có thể làm cô ấy nói ra chữ "hận" chứ?
Tử Hàn đóng cửa ban công lại, bước vào giường ôm Uyên Ngôn từ phía sau, nhắm mắt lại, Thần Phong là bạn thân chí cốt của anh, thấy cậu ấy suy sụp đến độ đó, sau anh lại không phiền lòng, người anh đang ôm cũng gây cho anh phiền muộn không kém.
Bác sĩ của cô cũng nói với anh, tình trạng tinh thần của cô đến bây giờ vẫn chưa ổn định. Không nên làm cô kích động, không nên khiến cô suy nghĩ nhiều, anh càng phải giấu chuyện cô bị bệnh tâm lí đi nếu không đó sẽ trở thành một nhược điểm lớn. Nam Cung Tử Hàn tiến vào đóng cửa ban công lại sau đó mới cẩn thận vén chăn nằm xuống ôm người bên cạnh.
Rồi một ngày nữa lại trôi qua, Nam Cung Tử Hàn nhắn tin cho Uyên Ngôn muốn cô cùng tham gia một bữa tiệc rượu nhỏ nhưng cô lấy lý do sức khoẻ từ chối. Anh thất thần linh cảm cho thấy có gì không lành.
"Nam Cung chủ tịch, nghe danh đã lâu."
Một vị tiểu thư nhà nào đó trang phục đỏ rực bó sát thân thể làm anh vô tình nhớ đến lần đầu tiên gặp người đó ở Aquatic, Anh quốc năm năm trước rồi lại Palace ở Thanh Sa mấy tháng trước. Anh vô thức đưa ly rượu cạn nhẹ với cô gái cười tươi như hoa rồi uống cạn, cô gái rất ngạc nhiên, trong cái giới này ai mà chẳng biết Nam Cung Tử Hàn là người lạnh lùng kiêu ngạo chứ, anh không bao giờ uống đáp rượu với những người không có quyền lực, nhất là con gái không có địa vị.
Người trước mặt đối với cô ta như vậy chẳng lẽ là nhắm cô ta rồi sao? Nếu là thế thì cô ta có cơ hội đổi đời rồi, chỉ cần lấy được cái ghế Nam Cung thiếu phu nhân là mọi thứ đều ổn. Đôi mắt cô ta như thợ săn khoá sẵn con mồi.
"Nam Cung chủ tịch, tối nay...."
"Cút." Mắt anh gần như khôi phục thần sắc tỉnh táo, ánh mắt sắc bén như dao. Chưa để cô ta nói xong, tay của cô ta chưa kịp quấn hết cổ anh đã bị giọng nói lạnh tanh của anh doạ cho một trận khếp, khí thế bức người này chưa bao giờ cô ta phải trải qua, tay cô ta vô thức buông thỏng ra.
Nam Cung Tử Hàn không thèm liếc mắt các vẻ đáng thương của cô ta cùng tiếng xì xầm bàn tán bước chán nhanh chóng ra khỏi bữa tiệc về thẳng nhà. Anh mệt mỏi nới lỏng cà vạt, cởi một cúc áo cho thoải mái, đúng là ngoài dự tính mà anh xong công việc nên về sớm, trong nhà mọi thứ tối om, anh tưởng cô đã ngủ, cho đến khi Nam Cung Tử Hàn thấy Âu Dương Uyên Ngôn ngồi cạnh nép giường đối diện cửa sổ ban công người run lên, tay còn cần một tấm hình, có kẻ ngốc mới không biết cô làm sao.
Bỗng nhiên Nam Cung Tử Hàn cảm thấy thật nực cười khi anh nghĩ mình có thể bắt đầu với cô thì anh mới phát hiện hoá ra chỉ có anh là người cố gắng trong mối quan hệ này, ai lại có thể chịu đựng việc vợ mình cầm ảnh người đàn ông khác rơi nước mắt chứ? Anh mà không về bất ngờ thì có thể vô tình nhìn thấy sao?!
Nam Cung Tử Hàn, sao mày có thể ngu ngốc đến thế, cô ấy rõ ràng không thích mày, mày chỉ trói buộc cô ấy dưới một tờ hôn thú mà thôi.
Anh khép cửa khẽ, sau đó rời đi như lúc chưa về, đêm đó không biết anh đã uống bao nhiêu chai rượu nặng với em rể, mọi thứ đều mơ hồ nhưng có một việc là Tử Hàn rõ nhất là đêm đó anh không về nhà. Sau đêm đó Nam Cung Tử Hàn cũng biết được hôm đó... là ngày sinh nhật của người kia, người mà cô dốc cạn tâm tư để yêu. Thảo nào cô lại không do dự từ chối lời mời của anh thì ra...anh so với quá khứ của cô không đáng một xu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.