Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi
Chương 51: Hàn Tử Bị Đào Góc Tường!
Cửu Sắc Thiên Không
23/11/2021
Dự án năng lượng được tái thiết lập đây đương nhiên là chuyện tốt, Âu Dương Uyên Ngôn và Nam Cung Tử Hàn sớm đã bàn bạc với nhau, dù gì kẻ thù cũng đã kéo hai nhà vào vũng bùn dơ bẩn này. Cô và anh sẽ trong ứng ngoại hợp đóng kịch thật tốt, Âu Dương Uyên Ngôn thì không mấy lo lắng vì giờ cô đã biết sự thật có thể an tâm phối hợp tốt với anh. Mà người nào đó bản thân cũng đã được "ăn uống" nó nê lại thêm chuyện tháo dỡ gánh nặng nói dối nên rất có tinh thần đóng kịch.
Hôm nay Âu Dương Uyên Ngôn đang mát xa chân cho Nam Cung Tử Hàn dù anh bảo chân bị thương nhẹ sớm đã đỡ hơn rồi nhưng cô vẫn nhất quyết bỏ ngoài tai khiến anh chỉ biết ngượng ngùng nhìn cô chăm chú bóp chân cho mình.
Dù sao lúc anh tập vật lý trị liệu vẻ mặt ẩn nhẫn đau đớn, hàng mày cau nhẹ, nghiến răng nghiến lợi đổ mồ hôi cô không phải không thấy. Cô không tin anh không bị đi chứng gì từ vụ tai nạn đó hoặc giả sử là anh chỉ là lừa cô chân thật sự chẳng sao đi chăng nữa thì thật sự anh quá giỏi rồi.
"Anh không sao, đã đỡ rồi mà."
"Sao em biết được, trí nhớ thì giả vờ mất nhưng chân anh thì nhìn không giống lắm. Em chỉ nghĩ chân anh bị thương không mấy nghiêm trọng nếu không tối qua cũng không thể vô độ như vậy, may mà còn chưa hồi phục đấy." Cô vừa chuyện tâm mát xa vừa nhẹ giọng trả lời.
Nam Cung Tử Hàn: "....." Sao kiểu gì cũng nghe thấy sai sai nhỉ? Nhưng lại không biết sai chỗ nào?
Không khí trong phòng bình yên đến mức anh chỉ hy vọng thời khắc này là mãi mãi, đấu đá nhiều năm nay đã khiến anh phát chán rồi. Anh chỉ hy vọng có thể bình yên mà bên cô, mở mắt ra là thấy được khuôn mặt xinh đẹp của cô, thi thoảng họ sẽ cãi nhau vì những việc vặt nào đó trong cuộc sống nhưng rồi lại ngồi xuống nói chuyện với nhau như những cặp vợ chồng bình thường ngoài kia vậy.
"Lát em nấu cháo anh ăn nhé?" Âu Dương Uyên Ngôn dịu dàng hỏi những chiếc mãi vẫn không thấy người nào phản ứng.
Cô ngẩn mặt lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng chân tình của Nam Cung Tử Hàn đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút ngại, mặt đỏ rạng lên ngùng ho khan để phá tan không khí kỳ lạ này.
"Khụ khụ, anh sao thế? Ăn cháo hay ăn cơm?"
"Gì cũng được dù sao hôm nay anh cũng bảo trợ lý Hà là anh đột ngột trở bệnh nên sẽ ở nhà."
"Sao lại nói bản thân như vậy chứ? Anh cũng có thật sự bệnh nặng đâu! Nói vậy là ám quẻ bản thân đấy!" Nghe anh nói khiến cô không hài lòng, giọng không vui, dù sao với chuyện anh bệnh nặng cô cũng không muốn thấy thêm lần nào nữa.
"Rồi rồi, là anh sai, anh không nên nói như thế."
Thấy Nam Cung Tử Hàn thỏa hiệp nhận lỗi sắc mặt Âu Dương Uyên Ngôn mới tốt lên đôi chút, nhưng vẫn không quên đe dọa: "Lần sau còn nói thế thì anh cứ xác định đi!"
"Rồi mà..." Giọng Nam Cung Tử Hàn có chút bất đắc dĩ, sao giờ anh mới biết cô vợ này của mình dễ ghi thù trong lòng thế chứ.
Tiếng điện thoại trong phòng vang lên phá tan không khí ấm áp, là điện thoại của Âu Dương Uyên Ngôn, trên điện thoại là số của nhà Nam Cung. Hai người nhìn như ẩn ý, Âu Dương Uyên Ngôn ngồi lên giường đối diện anh mở điện thoại rồi mở chế độ loa, từ tốn nghe.
Bên kia là tiếng hừ lạnh sau đó là giọng nói cao chót vót của Nam Cung lão phu nhân: "Nay trở về nhà chính, thân là cháu dâu trưởng mà bỏ ra ở riêng là cái đạo lý gì? Chẳng lẽ cha mẹ cô không dạy cô phải hiếu kính với nhà chồng sao?"
Sắc mặt của Nam Cung Tử Hàn tối đi, đôi mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt thăng trầm đến đáng sợ, khoé môi mím lại. Nhưng thái độ của Âu Dương Uyên Ngôn thì ngược lại hoàn toàn, cô vẫn duy trì vẻ mặt bình thản, thậm chí bên này còn dùng ngón tay đùa nghịch kéo dãn ấn đường của người nào đó ra sau đó còn cảm thấy không đủ tay còn véo má anh kéo lên thành mặt cười nhưng ánh mắt sắc bén của anh vẫn như cũ, lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Cô có nghe gì không?" Bên kia tiếng mắng lại lớn hơn nhưng cô vẫn chẳng để tâm trái lại vẫn còn vui vẻ đi trêu chọc khuôn mặt của anh đến khi hay tay bị anh bắt lại.
Lúc này Âu Dương Uyên Ngôn mới thở dài, cái bà lão này sao không nói được cái gì tốt đổ thế nhỉ? Vợ chồng cô sáng sớm mới vui vẻ liền bị vài câu của bà ta phá hết, đúng là xây thì lâu mà đập thì nhanh!
"Được rồi, cháu sẽ sắp xếp, còn anh ấy...." Dù sao cô thì về được nhưng Nam Cung Tử Hàn thì chưa chắc.
Nghe thanh âm bất lực của cô, Nam Cung lão phu nhân chính là được nước lấn tới, không ngại mỉa mai: "Hứ, đáng đời cô, tôi chẳng phải đã nói rồi sao dù gì trong lòng nó chỉ có Tinh Ngọc, con hồ ly tinh là cô đâu ra nhảy ra giữa đường, đáng đời lắm. Chờ cô hết giá trị lợi dụng thằng nhóc đó lại ném cô đi như rác thôi. Biết có ngày này lúc đó cô nên biết điều hơn! Tôi nói cô..."
"Được rồi, cháu sẽ cố thu xếp." Một câu liền đánh gãy ý mỉa mai tiếp theo, Âu Dương Uyên Ngôn đem điện thoại tắt đi.
Đừng hỏi vì sao cô làm vậy, vị đối diện cô từ vẻ mặt không tốt đến giông tố giăng đầy rồi đây, nếu cô còn để lão phu nhân nói thêm gì nữa thì người này... chưa biết chừng anh lại làm điều điên rồi gì.
Hai tay anh siết chặt đến nơi gân xanh, ánh mắt con âm trầm đáng sợ hơn lúc nãy, nghiến răng mím môi. Nhìn vẻ mặt đáng sợ này không biết anh lại đang tính toán cái gì nữa?!
Dù sao cũng ở cạnh anh cô không thể không hiểu vẻ mặt của người đàn ông này, thật sự vẻ mặt hoà nhã hoa hoa công tử của anh chỉ là cố ý cho mọi người thấy còn con người thật thì chỉ sợ không ai chịu nổi, đem so với mấy người máu lạnh còn xa chán.
Âu Dương Uyên Ngôn thở dài sau đó phụ trách tiến hành xưa tan mây mù quanh anh, cô chủ động gần gũi choàng tay qua vai anh vỗ nhẹ.
"Xem ra hôm nay anh không thể dùng lý do trở bệnh để trốn được nha."
Theo phản xạ Nam Cung Tử Hàn chỉ có thể nhanh tay bắt lấy cô, hai tay nhẹ nhàng chậm rãi siết chặt thân thể mềm mại vào trong lòng.
"Sao thế lần trước em bị nói anh nhịn cũng thật tốt đi, lần này miễn dịch lại kém đi rồi." Cô cười nói nhìn Nam Cung Tử Hàn nhưng anh vẫn không nói gì ánh mắt từ lạnh kéo chuyển sang đau lòng nhìn cô.
"Anh xem, mặt đẹp trai thế này mà cứ suốt ngày bày ra vẻ u ám thì uổng phí lắm, cười lên chút coi."
Được đà làm tới cô lấy hai ngón tay chọc chọc kéo cơ mặt anh lên nhưng người nào đó vẫn duy trì mím môi nhìn cô, ánh mắt biến hoá rất nhiều loại cảm xúc phức tạp khiến cô không thể hiểu nổi.
"Ây da, tôi thích nuôi anh đẹp trai hay cười thôi, vẻ mặt này dọa kim chủ chạy là thiệt thòi đấy."
Nói rồi cô tiến đến gần Nam Cung Tử Hàn chủ động hôn anh, tách môi tách răng, dây dưa kịch liệt mà người nào đó cuối cùng cũng có phản ứng nhắm mắt lại, tay khẽ dừng lực cố định phần gáy trắng trẻo mềm mại của Âu Dương Uyên Ngôn đáp lại cô.
Đến khi cảm thấy đủ hai người mới tách nhau ra.
"Về thôi, bà anh lại bày hồng môn yến gì rồi đó." Khoé mắt cô chứa đầy ý cười cong lên cùng đôi môi quyến rũ, thanh âm bóng bóng đến mê người.
"Thật không muốn cho em về, anh sợ lần sau không chịu nổi sẽ đem bà ấy đi viện dưỡng lão mất." Thanh âm người đàn ông lười biếng trầm khàn, anh gục đầu vào cổ Âu Dương Uyên Ngôn hít thật sâu hương thơm thuộc về cô.
Cô cũng rất phối hợp dịu đang ôm anh vào, tay vuốt tóc người đàn ông, an ủi: "Thật tội nghiệp, mấy lần trước em bị nói chắc anh khó chịu lắm."
"Ừ, khó chịu lắm, chỉ muốn khiến bọn họ câm miệng mãi mãi." Nam Cung Tử Hàn cũng không có giấu gì cô liền thừa nhận, anh rất ghét cảm giác khi cô bị nói xấu mà anh lại không giúp gì được còn phải nghe bọn họ nói.
Dù sao lúc đó anh chỉ nghĩ để cô nghe được những lời khó nghe cô sẽ từ bỏ, anh không nhẫn tâm nhìn cô thất bại nên mới chấp nhận nhượng bộ, nên chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ nói xấu cô.
Nhưng chỉ có thể là duy nhất lần đó thôi! Không thể có ngoại lệ!
Bọn họ, không một ai có tư cách bình luận hay đàm tiếu gì về cô gái của anh cả. Đám người đó biết gì mà lên tiếng chứ? Kể cả lão phu nhân kia nữa, nếu bà ta còn tiếp tục như vậy mà đạp lên ranh giới của anh...
Nghĩ đến đây ánh mắt Nam Cung Tử Hàn tối lại.
"Ngoan nào, không được nghĩ linh tinh, dậy thay đồ thôi, em cũng tò mò không biết bà anh lại bài ra trò gì?"
Như biết anh nghĩ gì Âu Dương Uyên Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai anh sau đó thoát khỏi người anh đi về phía tủ quần áo.
Mà người nào đó sau khi cô đi ra liền cảm thấy trống vắng không vui nên nhận lúc cô lựa đồ còn liền ung dung tự tại đến gần bế cô lên.
"Trời đất!" Âu Dương Uyên Ngôn bị dọa hét lên tay siết chặt chiếc váy mới cầm trong tay.
Nam Cung Tử Hàn lại bình thản bế cô về phòng hai vợ chồng. Đương nhiên thay đồ hay gì anh cũng phải nhìn đủ thì thôi, dù sao anh cảm thấy có nhìn cả đời vẫn không đủ.
Thay đồ xong Âu Dương Uyên Ngôn xuống bếp làm chút cháo thịt bằm cho Nam Cung Tử Hàn ăn, còn cô thì ăn bánh mì sandwich, hai người rất từ tốn thưởng thức đồ ăn còn không quên nói chuyện vui vẻ chứ để về gặp lão thái bà kia coi như tâm trạng cả ngày của hai người liền hỏng hết.
Mà mấy ngày nay trợ lý Hà cũng làm rất tốt công việc của mình, đem Nhất Phẩm Quan Lam che giấu rất tốt cho nên vẫn không ai nghi ngờ chuyện cô nói dối bọn họ ra khách sạn ở vài ngày.
Trên xe Nam Cung Tử Hàn và Âu Dương Uyên Ngôn chính là dùng từ tình ý triền miên mà nhìn nhau đến mức trợ lý Hà hoài nghi, dù sao thái độ của ông chủ cũng quá khác lạ rồi. Xe vừa đến nơi vẻ mặt cả hai liền thay đổi, sắc mặt nặng như đeo chì không thèm liếc nhau một cái, bàn tay đang nắm cũng khẽ buông ra như thể một màn trên đường lúc nãy là hư vô vậy.
Trước khi hoàn toàn làm mặt lạnh với nhau Nam Cung Tử Hàn không quên âu yếm vuốt tóc Âu Dương Uyên Ngôn một cái thật dịu dàng sau đó mới xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ còn Âu Dương Uyên Ngôn thì mặt thoáng đỏ nhẹ.
Trợ lý Hà: "......" Bà nó, ảo giác chăng? Hay dạo gần đây chính mình làm việc mệt nên đầu óc sinh ảo giác?
Vào nhà quản gia dắt vợ chồng Nam Cung Tử Hàn vào phòng ăn, mọi người ngồi trong phòng ăn lúc này đã chậm rãi ăn rồi cũng không có chờ vợ chồng cô.
Rõ ràng lão thái bà này nói tám giờ, cô cùng anh trở về chính là bảy giờ! Vậy mà... May mà đã ăn sáng trước nếu không thì xác định!
Thực ra bảo mọi người ăn thì không hẳn, chỉ có mỗi Nam Cung lão phu nhân cùng một người phụ nữ và Nam Cung Mạnh động đũa ăn thôi còn cha mẹ chồng và Nam Cung Tử Hạo thì vẫn ngồi chờ đợi.
"Chào mọi người chúng con về rồi."
Quả nhiên bà ta ngay lập tức cố tình thị uy trước mặt Nam Cung Tử Hàn và Âu Dương Uyên Ngôn như chỉ sợ chờ không nổi.
"Cháu trai và cháu dâu lợi hại rồi, chuyện nhà không lo lại đi ra khách sạn ở riêng?! Sao? Cô sợ không khống chế được Tử Hàn nên mới ơi xa để tiện quyến rũ mê hoặc nó à?" Bà vừa lạnh giọng cũng không buồn nhìn cô, chậm rãi ăn.
Khoé mắt Âu Dương Uyên Ngôn khẽ cong nhẹ, mỉm cười tiêu chuẩn: "Bà nói vậy là sai nha, chồng cháu cháu không được quyến rũ thì để ai? Thái tiểu thư? Nhà này ai không biết chúng cháu tương kính như tân."
Nam Cung lão phu trợn mắt nhìn Âu Dương Uyên Ngôn khoe môi múa mép trước mặt bà tức giận đập bàn: "Cô!"
"Thôi mà bà, anh chị vừa mới về, chẳng phải hôm nay mục đích là giới thiệu chú ba cùng cô tư sao?" Nam Cung Tử Hạo vội vàng khuyên ngăn đánh mắt về phía Nam Cung Mạnh đang nhàn nhã ngồi xem kịch.
"Thôi mà mẹ, dù sao tụi nhỏ cũng về rồi mà." Nam Cung Mạnh ý vị gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Tử Hàn, ánh mắt tràn đầy khiêu khích như thể chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ một đại cắt đứt cổ anh.
Vợ chồng Nam Cung phu nhân muốn nói cũng không nói được gì, chính vì bọn họ bị trói buộc trong khuôn khổ của Nam Cung lão phu nhân. Dung Tương cũng đã quá mệt mỏi, bà phải đích thân hầu hạ lão phu nhân mấy ngày nay, ngoại trừ bắt bẻ thì chỉ có bắt bẻ mà thôi, còn không thì chính là lại lôi những chuyện trong quá khứ ra nói lại, giống như bò nhai cỏ vậy.
Có một người chồng nhu nhược lúc cần thì không thể bảo vệ, Dung Tương bà chỉ có thể gồng mình lên chịu được dựng vì Nam Cung Tử Hàn và Tử Nguyệt, may mà con gái, con trai tính cách giống bà cứng rắn chứ như chồng bà chắc chắn con dâu chỉ có khổ!
Nam Cung Tử Hàn đứng dựa lưng vào tường từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống có chút trào phúng: "Bà còn chuyện gì muốn nói không dù sao cũng thua tuân thủ thỏa thuận là chuyện nên làm. Còn quyến rũ được hay không..." Nói đến đây anh khẽ nhướng mày kiếm hứng thú nhìn Âu Dương Uyên Ngôn sau đó nhếch môi ý vị thâm trường.
"Cái đó phải xem bản lĩnh của Nam Cung thiếu phu nhân."
Âu Dương Uyên Ngôn: "....."
Mọi người nghe đến đây vẫn trì duy trì im lặng tuy nhiên mỗi người lại có một suy tính khác nhau, thần sắc lão phu nhân nghe xong có chút khá khẩm lên, cười khinh bỉ.
Thì ra lũ oắt con này vẫn còn lạnh nhạt nhau chán, bà chính là nhìn xem con oắt kia bị thằng oắt này lợi dụng ruồng bỏ như thế nào!
Nam Cung phu nhân lo lắng nhìn Âu Dương Uyên Ngôn nhưng chỉ nhận được ánh mắt dịu dàng kiên định của con dâu. Con trai bà, bà hiểu rõ, luận về độ máu lạnh nó không thua ai hết, từ chuyện Thái Tinh Ngọc đến cô gái nó quen biết từ hồi còn đi học, nó thật lòng thật dạ với ai chứ? Chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài cho mọi người xem!
Có một đạo lý gần cả đời người trải qua quá trình tiếp xúc bà mới có thể hiểu được tường tận. Người để tâm không đáng sợ, đáng sợ nhất là người tâm không để chỗ nào cả!
Trước lúc nó mất trí nó có thể kiên định bên cạnh Ngôn Ngôn nhưng giờ...
Dù sao đây cũng là con gái cưng của bạn thân bà, mà bà cũng coi con bé giống như Tử Nguyệt mà đối đãi, bà cũng không nỡ nhìn Ngôn Ngôn chịu khổ. Bà cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, chính là hôm nay cũng muốn nhân cơ hội nói chuyện riêng với Ngôn Ngôn, đề cập đến chuyện ly hôn của hai đứa, bà không nỡ nhìn Ngôn Ngôn khổ sở. Nếu con trai bà đã không thể mang lại hạnh phúc cho Ngôn Ngôn thì chi bằng dứt khoát một lần, không thể làm lỡ dỡ Ngôn Ngôn!
Nam Cung Tử Hạo nghi hoặc nhìn Nam Cung Tử Hàn nhưng chỉ nhận được ánh mắt sâu kín của anh, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
"Dì Dạ Lan của mấy đứa về khoảng này đúng là không biết phải góp ý cho tiểu bối thế nào cả. Hà tất phải làm mất mặt như như thế, hai cháu mới về mà mẹ, chuyện vợ chồng chúng nó chúng ta cũng không nên bàn bạc quá sâu. Âu Dương tiểu thư là người thông minh, cố thêm vài tháng nữa không thể cố tiếp thì tự động thôi đó mà, mẹ cần gì nhọc lòng thay cho Tinh Ngọc như thế." Nam Cung Dạ Lan nghe nhàng nói nhưng ý tứ thì e rằng không được nhẹ nhàng như giọng nói của bà.
Bà ta chính là nghi ngờ nhưng tận mắt nhìn thấy ánh mắt hiếu chiến kia của Nam Cung Tử Hàn khiến bà ta hiểu ra, xem ra... thằng nhóc kia chính là thua nhục nhã trước mặt của mọi người trong gia tộc. Người có khả năng làm Nam Cung Tử Hàn phải nhìn bằng ánh mắt như vậy bất định không thể sống yên với nó! Nhìn Nam Cung Tử Hàn và cháu dâu trưởng từ từ tàn sát lẫn nhau, nghĩ đến đã thấy thích thú rồi.
Ánh mắt bà ta lơ đễnh nhìn về phía Nam Cung Mạnh vẫn chăm chú nhìn vợ chồng Nam Cung Tử Hàn. Xem ra trong lúc chờ hai đứa oắt con kia người chết ta sống nên xử lý lão cáo già này, đương nhiên mối thù riêng với cháu dâu trưởng bà ta vẫn chưa quên nha.
Nam Cung lão phu nhân ăn xong chậm rãi lau miệng rồi đứng lên xem như hai người đang đứng là vô hình rời đi, Nam Cung Dạ Lan và Nam Cung Mạnh đứng lên đi theo bà lên nhà trên. Cha Nam Cung cũng thở dài sau đó lên nhà trên, dạo gần đây vợ với mẹ cứ như nước với lửa khiến ông rất khó xử. Không thể bỏ vợ bênh mẹ cũng không thể bỏ mẹ bênh vợ, thật sự mệt mỏi mà.
Nhìn mọi người giản tán mày kiếm của Nam Cung Tử Hàn khẽ chau lại cũng không nghe ra bất cứ thái độ gì trong lời nói của anh: "Nếu không còn gì con lên gặp cha, cô ta có mẹ rồi nên không sao đâu nhỉ?"
Anh thong thả buông tay đi lên nhà trên đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
Điện thoại cô khẽ rung, là tin nhắn từ người không thèm nhìn cô một cái còn lạnh nhạt với cô: "Thật muốn nắm tay em mà, muốn ôm em một cái quá."
Âu Dương Uyên Ngôn: "....." Bà nó cái diễn xuất này... sao anh không nghĩ đến chuyện nên gia nhập làng giải trí nhỉ? Không đến ba năm nhất định có giải thưởng cho diễn xuất chuyên nghiệp này!
Nhìn vẻ mặt bất lực của Âu Dương Uyên Ngôn, Nam Cung phu nhân cũng thở dài.
"Ngôn Ngôn, ngồi xuống đây mẹ xem."
Âu Dương Uyên Ngôn gỡ bỏ phòng bị ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bà. Dung Tương nắm tay cô, vẻ mặt tuy mệt mỏi những vẫn ân cần hỏi thăm: "Dạo này cha mẹ con có khỏe không? Có về thăm nhà thường xuyên không?"
"Mẹ con còn đang giận, con không dám về. Về bà nhìn thấy mặt con chắc ức chế chết mất." Giọng cô không khỏi chùn xuống nghe mất mát trong tâm.
Từ hồi chuyện của Uyên Duy rồi đến chuyện của Hàn Tử cô vẫn không dám về đối mặt với mẹ, cha cô cũng đã nói qua tạm thời từ đây đến lúc Uyên Duy trở về cô đừng về nhà tránh cho mẹ cô trong lúc tức giận nói ra những câu tổn thương. Dù sao chuyện tại ông bà mà Uyên Duy mới rắp tâm hại cô, cha không dám đem sự thật này nói ra vì nói ra chắc chắn mẹ cô sẽ tự sát mất.
"Không được, mẹ lại không đồng ý nha! Có cha mẹ nào lại không yêu thương con cái chứ, chỉ cần con hối lỗi là mẹ con lại tha thứ đó mà. Mẹ con vậy thôi mà mềm lòng lắm." Dung Tương nhẹ nhàng tinh tế nhắc nhở Âu Dương Uyên Ngôn, tay bà còn nắm tay cô vuốt ve, giống như một người mẹ đang ngồi nói chuyện với con gái vậy.
Cô không nói lại chỉ mỉm cười gật đầu đã biết, dù sao chuyện nhà cô cũng rất phức tạp không thể nói một vài câu là hết. Mà cô thấy mẹ chồng tâm trạng rất nặng nề, có vẻ rất nhiều tâm sự, quầng thâm mắt của bà trũng sâu vẻ mặt mệt mỏi.
"Hai đứa... chuyện con cái..." Dung Tương có chút ấp úng nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
"Con chờ anh ấy khôi phục trí nhớ, lúc đó chúng con sẽ tính đến chuyện đó." Nghĩ đến chuyện cả ngày hôm qua cùng Nam Cung Tử Hàn mặt của cô đã đỏ ửng lên, người đáng chết kia hôm qua cũng không có dùng biện pháp an toàn nha mà cô cũng không có uống thuốc.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng của Âu Dương Uyên Ngôn bà chắc chắn là con bé rất mong chờ vào con trai bà đồng thời cũng rất yêu nó! Nguyện ý chờ một người mất trí, nhưng mà chờ đến bao giờ đây?
"Ngôn Ngôn, nhân lúc chưa có sự trói buộc nào, con nên ly hôn với Tiểu Hàn đi." Dung Tương khó khăn lắm mới đem được câu này nói ra.
Vẻ mặt hạnh phúc của Âu Dương Uyên Ngôn cứng lại.
"Mẹ biết là Tiểu Hàn có lỗi với con, con đối với nhà chúng ta không làm gì sai cả nhưng mà... nhưng mà mẹ sợ con chịu khổ, Tiểu Hàn nếu nó không thích con mà con lại dám khiên chiến nó trước cả gia tộc như thế, mẹ sợ con không chịu được sự tàn nhẫn lạnh lùng của nó." Khoé mắt Dung Tương đã đỏ lên nhoè đi rồi, nói câu chia ương rẽ thuý đối với một cô gái tốt như vậy bà cũng rất đau lòng, nhưng mà không có cách nào khác.
Âu Dương Uyên Ngôn ôm mẹ chồng an ủi bà: "Không sao đâu mẹ, không sao đâu, mẹ cũng nghe cô Tư nói rồi đó. Nếu lúc đó con chịu không được thì biết đâu con sẽ đồng ý cùng anh ấy ly hôn thì sao?"
Ôi, mẹ chồng cô thật mau nước mắt nha, bà khóc cũng rất nhiều đến khi có tiếng bước chân xuống nhà bà nói vội vàng đẩy nghe Âu Dương Uyên Ngôn ra lấy khăn giấy lau nước mắt.
Nam Cung Tử Hàn đi xuống nhà lạnh nhạt nhìn qua mẹ rồi dừng một lúc lâu đảo mắt đi, tay chậm rãi siết thật chặt: "Chúng con về, tạm thời sẽ không về nhà, mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe."
"Con về đây, khi nào lại đến thăm mẹ." Âu Dương Uyên Ngôn lễ phép chào bà, bà cũng chỉ mệt mỏi gật đầu biểu hiện đã biết.
Về đến Nhất Phẩm Quan Lam, Nam Cung Tử Hàn mệt mỏi ngồi thẳng xuống ghế, ấn đường chau chặt ngửa mặt lên trần nhà hai mắt nhắm nghiền lại. Âu Dương Uyên Ngôn ngồi xuống cạnh anh chui vào lồng ngực của anh nghe nhịp tim vững chãi của người đàn ông mà thở dài.
"Em sao vậy? Mệt sao?" Nam Cung Tử Hàn nghe cô thở dài liền sốt sắng vội vàng hỏi.
"Không nha, là phiền não."
Lo lắng hoá thành tiếng cười trầm thấp, Nam Cung Tử Hàn nhìn cô: "Sao? Ai làm em phiền não."
"Anh tự nghe đi, em thấy vừa phiền não vừa thương mẹ nữa." Cô lấy điện thoại mở phần ghi âm chỉnh đến một khúc rồi đẩy đến trước mặt anh.
"Hai đứa... chuyện con cái..."
"Con chờ anh ấy khôi phục trí nhớ, lúc đó chúng con sẽ tính đến chuyện đó."
"Ngôn Ngôn, nhân lúc chưa có sự trói buộc nào, con nên ly hôn với Hàn Hàn đi."
"Mẹ biết là Hàn Hàn có lỗi với con, con đối với nhà chúng ta không làm gì sai cả nhưng mà... nhưng mà mẹ sợ con chịu khổ, Hàn Hàn nếu nó không thích con mà con lại dám khiên chiến nó trước cả gia tộc như thế, mẹ sợ con không chịu được sự tàn nhẫn lạnh lùng của nó."
"Không sao đâu mẹ, không sao đâu, mẹ cũng nghe cô Tư nói rồi đó. Nếu lúc đó con chịu không được thì biết đâu con sẽ đồng ý cùng anh ấy ly hôn thì sao?"
Nam Cung Tử Hàn: "....." Nghe hết đoạn ghi âm anh không biết nên dùng biểu cảm nào đây? Mẹ đang âm thầm nhân lúc anh không ở đó đào góc tường nhà anh đi? Và mẹ khóc vì không đào được thành công?
Nhìn mày kiếm ngày càng nhăn lại Âu Dương Uyên Ngôn không khỏi bật cười than vãn: "Anh xem, ai cũng nghĩ anh muốn đem em xử chết kìa. Sao anh nói chuyện với cha nhanh thế chứ, đừng nói là ông cũng yêu cầu chúng ta ly hôn nhé?"
Nam Cung Tử Hàn: "....." Bị vợ đoán trúng là cảm giác thế nào? Cha mẹ đang thay phiên đào góc tường nhà anh, người sau lưng, người công khai!
Nhìn biểu cảm im lặng của Nam Cung Tử Hàn đến cô cũng không khỏi ngạc nhiên bật cười cảm thán: "Vậy là đoán trúng đi?! Ơi trời ạ, ha, Hàn Tử anh thật là... thất bại nha... tsk tsk tsk."
Nam Cung Tử Hàn thất bại bị cha mẹ đào góc tường nào đó: "....."
Mặt anh tối đi nghiêm nghị không nói tiếng nào bổ nhào đến Âu Dương Uyên Ngôn đè cô xuống ghế sofa cuồng bạo hôn lên môi cô, tay cũng không an phận mò mẫm vuốt ve rồi nhéo vào chiếc eo mềm mại một cái.
Âu Dương Uyên Ngôn bị tiếng công bất ngờ yếu đuối chống lại anh, khó nhọc đứt quãng nói: "Anh... từ từ... ban ngày ở trước nhà... không được..."
Mày kiếm nhướng nhẹ lên khoé môi cong lên tay anh nhanh chóng đem chiếc váy của cô lột ra ném lên sàn, trầm thấp cười: "Ồ... không được sao?"
Âu Dương Uyên Ngôn: "....." Đây chính là mất mặt nói không lại nên đàn áp! Thứ đàn ông chỉ biết thân dưới!
Hôm nay Âu Dương Uyên Ngôn đang mát xa chân cho Nam Cung Tử Hàn dù anh bảo chân bị thương nhẹ sớm đã đỡ hơn rồi nhưng cô vẫn nhất quyết bỏ ngoài tai khiến anh chỉ biết ngượng ngùng nhìn cô chăm chú bóp chân cho mình.
Dù sao lúc anh tập vật lý trị liệu vẻ mặt ẩn nhẫn đau đớn, hàng mày cau nhẹ, nghiến răng nghiến lợi đổ mồ hôi cô không phải không thấy. Cô không tin anh không bị đi chứng gì từ vụ tai nạn đó hoặc giả sử là anh chỉ là lừa cô chân thật sự chẳng sao đi chăng nữa thì thật sự anh quá giỏi rồi.
"Anh không sao, đã đỡ rồi mà."
"Sao em biết được, trí nhớ thì giả vờ mất nhưng chân anh thì nhìn không giống lắm. Em chỉ nghĩ chân anh bị thương không mấy nghiêm trọng nếu không tối qua cũng không thể vô độ như vậy, may mà còn chưa hồi phục đấy." Cô vừa chuyện tâm mát xa vừa nhẹ giọng trả lời.
Nam Cung Tử Hàn: "....." Sao kiểu gì cũng nghe thấy sai sai nhỉ? Nhưng lại không biết sai chỗ nào?
Không khí trong phòng bình yên đến mức anh chỉ hy vọng thời khắc này là mãi mãi, đấu đá nhiều năm nay đã khiến anh phát chán rồi. Anh chỉ hy vọng có thể bình yên mà bên cô, mở mắt ra là thấy được khuôn mặt xinh đẹp của cô, thi thoảng họ sẽ cãi nhau vì những việc vặt nào đó trong cuộc sống nhưng rồi lại ngồi xuống nói chuyện với nhau như những cặp vợ chồng bình thường ngoài kia vậy.
"Lát em nấu cháo anh ăn nhé?" Âu Dương Uyên Ngôn dịu dàng hỏi những chiếc mãi vẫn không thấy người nào phản ứng.
Cô ngẩn mặt lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng chân tình của Nam Cung Tử Hàn đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút ngại, mặt đỏ rạng lên ngùng ho khan để phá tan không khí kỳ lạ này.
"Khụ khụ, anh sao thế? Ăn cháo hay ăn cơm?"
"Gì cũng được dù sao hôm nay anh cũng bảo trợ lý Hà là anh đột ngột trở bệnh nên sẽ ở nhà."
"Sao lại nói bản thân như vậy chứ? Anh cũng có thật sự bệnh nặng đâu! Nói vậy là ám quẻ bản thân đấy!" Nghe anh nói khiến cô không hài lòng, giọng không vui, dù sao với chuyện anh bệnh nặng cô cũng không muốn thấy thêm lần nào nữa.
"Rồi rồi, là anh sai, anh không nên nói như thế."
Thấy Nam Cung Tử Hàn thỏa hiệp nhận lỗi sắc mặt Âu Dương Uyên Ngôn mới tốt lên đôi chút, nhưng vẫn không quên đe dọa: "Lần sau còn nói thế thì anh cứ xác định đi!"
"Rồi mà..." Giọng Nam Cung Tử Hàn có chút bất đắc dĩ, sao giờ anh mới biết cô vợ này của mình dễ ghi thù trong lòng thế chứ.
Tiếng điện thoại trong phòng vang lên phá tan không khí ấm áp, là điện thoại của Âu Dương Uyên Ngôn, trên điện thoại là số của nhà Nam Cung. Hai người nhìn như ẩn ý, Âu Dương Uyên Ngôn ngồi lên giường đối diện anh mở điện thoại rồi mở chế độ loa, từ tốn nghe.
Bên kia là tiếng hừ lạnh sau đó là giọng nói cao chót vót của Nam Cung lão phu nhân: "Nay trở về nhà chính, thân là cháu dâu trưởng mà bỏ ra ở riêng là cái đạo lý gì? Chẳng lẽ cha mẹ cô không dạy cô phải hiếu kính với nhà chồng sao?"
Sắc mặt của Nam Cung Tử Hàn tối đi, đôi mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt thăng trầm đến đáng sợ, khoé môi mím lại. Nhưng thái độ của Âu Dương Uyên Ngôn thì ngược lại hoàn toàn, cô vẫn duy trì vẻ mặt bình thản, thậm chí bên này còn dùng ngón tay đùa nghịch kéo dãn ấn đường của người nào đó ra sau đó còn cảm thấy không đủ tay còn véo má anh kéo lên thành mặt cười nhưng ánh mắt sắc bén của anh vẫn như cũ, lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Cô có nghe gì không?" Bên kia tiếng mắng lại lớn hơn nhưng cô vẫn chẳng để tâm trái lại vẫn còn vui vẻ đi trêu chọc khuôn mặt của anh đến khi hay tay bị anh bắt lại.
Lúc này Âu Dương Uyên Ngôn mới thở dài, cái bà lão này sao không nói được cái gì tốt đổ thế nhỉ? Vợ chồng cô sáng sớm mới vui vẻ liền bị vài câu của bà ta phá hết, đúng là xây thì lâu mà đập thì nhanh!
"Được rồi, cháu sẽ sắp xếp, còn anh ấy...." Dù sao cô thì về được nhưng Nam Cung Tử Hàn thì chưa chắc.
Nghe thanh âm bất lực của cô, Nam Cung lão phu nhân chính là được nước lấn tới, không ngại mỉa mai: "Hứ, đáng đời cô, tôi chẳng phải đã nói rồi sao dù gì trong lòng nó chỉ có Tinh Ngọc, con hồ ly tinh là cô đâu ra nhảy ra giữa đường, đáng đời lắm. Chờ cô hết giá trị lợi dụng thằng nhóc đó lại ném cô đi như rác thôi. Biết có ngày này lúc đó cô nên biết điều hơn! Tôi nói cô..."
"Được rồi, cháu sẽ cố thu xếp." Một câu liền đánh gãy ý mỉa mai tiếp theo, Âu Dương Uyên Ngôn đem điện thoại tắt đi.
Đừng hỏi vì sao cô làm vậy, vị đối diện cô từ vẻ mặt không tốt đến giông tố giăng đầy rồi đây, nếu cô còn để lão phu nhân nói thêm gì nữa thì người này... chưa biết chừng anh lại làm điều điên rồi gì.
Hai tay anh siết chặt đến nơi gân xanh, ánh mắt con âm trầm đáng sợ hơn lúc nãy, nghiến răng mím môi. Nhìn vẻ mặt đáng sợ này không biết anh lại đang tính toán cái gì nữa?!
Dù sao cũng ở cạnh anh cô không thể không hiểu vẻ mặt của người đàn ông này, thật sự vẻ mặt hoà nhã hoa hoa công tử của anh chỉ là cố ý cho mọi người thấy còn con người thật thì chỉ sợ không ai chịu nổi, đem so với mấy người máu lạnh còn xa chán.
Âu Dương Uyên Ngôn thở dài sau đó phụ trách tiến hành xưa tan mây mù quanh anh, cô chủ động gần gũi choàng tay qua vai anh vỗ nhẹ.
"Xem ra hôm nay anh không thể dùng lý do trở bệnh để trốn được nha."
Theo phản xạ Nam Cung Tử Hàn chỉ có thể nhanh tay bắt lấy cô, hai tay nhẹ nhàng chậm rãi siết chặt thân thể mềm mại vào trong lòng.
"Sao thế lần trước em bị nói anh nhịn cũng thật tốt đi, lần này miễn dịch lại kém đi rồi." Cô cười nói nhìn Nam Cung Tử Hàn nhưng anh vẫn không nói gì ánh mắt từ lạnh kéo chuyển sang đau lòng nhìn cô.
"Anh xem, mặt đẹp trai thế này mà cứ suốt ngày bày ra vẻ u ám thì uổng phí lắm, cười lên chút coi."
Được đà làm tới cô lấy hai ngón tay chọc chọc kéo cơ mặt anh lên nhưng người nào đó vẫn duy trì mím môi nhìn cô, ánh mắt biến hoá rất nhiều loại cảm xúc phức tạp khiến cô không thể hiểu nổi.
"Ây da, tôi thích nuôi anh đẹp trai hay cười thôi, vẻ mặt này dọa kim chủ chạy là thiệt thòi đấy."
Nói rồi cô tiến đến gần Nam Cung Tử Hàn chủ động hôn anh, tách môi tách răng, dây dưa kịch liệt mà người nào đó cuối cùng cũng có phản ứng nhắm mắt lại, tay khẽ dừng lực cố định phần gáy trắng trẻo mềm mại của Âu Dương Uyên Ngôn đáp lại cô.
Đến khi cảm thấy đủ hai người mới tách nhau ra.
"Về thôi, bà anh lại bày hồng môn yến gì rồi đó." Khoé mắt cô chứa đầy ý cười cong lên cùng đôi môi quyến rũ, thanh âm bóng bóng đến mê người.
"Thật không muốn cho em về, anh sợ lần sau không chịu nổi sẽ đem bà ấy đi viện dưỡng lão mất." Thanh âm người đàn ông lười biếng trầm khàn, anh gục đầu vào cổ Âu Dương Uyên Ngôn hít thật sâu hương thơm thuộc về cô.
Cô cũng rất phối hợp dịu đang ôm anh vào, tay vuốt tóc người đàn ông, an ủi: "Thật tội nghiệp, mấy lần trước em bị nói chắc anh khó chịu lắm."
"Ừ, khó chịu lắm, chỉ muốn khiến bọn họ câm miệng mãi mãi." Nam Cung Tử Hàn cũng không có giấu gì cô liền thừa nhận, anh rất ghét cảm giác khi cô bị nói xấu mà anh lại không giúp gì được còn phải nghe bọn họ nói.
Dù sao lúc đó anh chỉ nghĩ để cô nghe được những lời khó nghe cô sẽ từ bỏ, anh không nhẫn tâm nhìn cô thất bại nên mới chấp nhận nhượng bộ, nên chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ nói xấu cô.
Nhưng chỉ có thể là duy nhất lần đó thôi! Không thể có ngoại lệ!
Bọn họ, không một ai có tư cách bình luận hay đàm tiếu gì về cô gái của anh cả. Đám người đó biết gì mà lên tiếng chứ? Kể cả lão phu nhân kia nữa, nếu bà ta còn tiếp tục như vậy mà đạp lên ranh giới của anh...
Nghĩ đến đây ánh mắt Nam Cung Tử Hàn tối lại.
"Ngoan nào, không được nghĩ linh tinh, dậy thay đồ thôi, em cũng tò mò không biết bà anh lại bài ra trò gì?"
Như biết anh nghĩ gì Âu Dương Uyên Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai anh sau đó thoát khỏi người anh đi về phía tủ quần áo.
Mà người nào đó sau khi cô đi ra liền cảm thấy trống vắng không vui nên nhận lúc cô lựa đồ còn liền ung dung tự tại đến gần bế cô lên.
"Trời đất!" Âu Dương Uyên Ngôn bị dọa hét lên tay siết chặt chiếc váy mới cầm trong tay.
Nam Cung Tử Hàn lại bình thản bế cô về phòng hai vợ chồng. Đương nhiên thay đồ hay gì anh cũng phải nhìn đủ thì thôi, dù sao anh cảm thấy có nhìn cả đời vẫn không đủ.
Thay đồ xong Âu Dương Uyên Ngôn xuống bếp làm chút cháo thịt bằm cho Nam Cung Tử Hàn ăn, còn cô thì ăn bánh mì sandwich, hai người rất từ tốn thưởng thức đồ ăn còn không quên nói chuyện vui vẻ chứ để về gặp lão thái bà kia coi như tâm trạng cả ngày của hai người liền hỏng hết.
Mà mấy ngày nay trợ lý Hà cũng làm rất tốt công việc của mình, đem Nhất Phẩm Quan Lam che giấu rất tốt cho nên vẫn không ai nghi ngờ chuyện cô nói dối bọn họ ra khách sạn ở vài ngày.
Trên xe Nam Cung Tử Hàn và Âu Dương Uyên Ngôn chính là dùng từ tình ý triền miên mà nhìn nhau đến mức trợ lý Hà hoài nghi, dù sao thái độ của ông chủ cũng quá khác lạ rồi. Xe vừa đến nơi vẻ mặt cả hai liền thay đổi, sắc mặt nặng như đeo chì không thèm liếc nhau một cái, bàn tay đang nắm cũng khẽ buông ra như thể một màn trên đường lúc nãy là hư vô vậy.
Trước khi hoàn toàn làm mặt lạnh với nhau Nam Cung Tử Hàn không quên âu yếm vuốt tóc Âu Dương Uyên Ngôn một cái thật dịu dàng sau đó mới xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ còn Âu Dương Uyên Ngôn thì mặt thoáng đỏ nhẹ.
Trợ lý Hà: "......" Bà nó, ảo giác chăng? Hay dạo gần đây chính mình làm việc mệt nên đầu óc sinh ảo giác?
Vào nhà quản gia dắt vợ chồng Nam Cung Tử Hàn vào phòng ăn, mọi người ngồi trong phòng ăn lúc này đã chậm rãi ăn rồi cũng không có chờ vợ chồng cô.
Rõ ràng lão thái bà này nói tám giờ, cô cùng anh trở về chính là bảy giờ! Vậy mà... May mà đã ăn sáng trước nếu không thì xác định!
Thực ra bảo mọi người ăn thì không hẳn, chỉ có mỗi Nam Cung lão phu nhân cùng một người phụ nữ và Nam Cung Mạnh động đũa ăn thôi còn cha mẹ chồng và Nam Cung Tử Hạo thì vẫn ngồi chờ đợi.
"Chào mọi người chúng con về rồi."
Quả nhiên bà ta ngay lập tức cố tình thị uy trước mặt Nam Cung Tử Hàn và Âu Dương Uyên Ngôn như chỉ sợ chờ không nổi.
"Cháu trai và cháu dâu lợi hại rồi, chuyện nhà không lo lại đi ra khách sạn ở riêng?! Sao? Cô sợ không khống chế được Tử Hàn nên mới ơi xa để tiện quyến rũ mê hoặc nó à?" Bà vừa lạnh giọng cũng không buồn nhìn cô, chậm rãi ăn.
Khoé mắt Âu Dương Uyên Ngôn khẽ cong nhẹ, mỉm cười tiêu chuẩn: "Bà nói vậy là sai nha, chồng cháu cháu không được quyến rũ thì để ai? Thái tiểu thư? Nhà này ai không biết chúng cháu tương kính như tân."
Nam Cung lão phu trợn mắt nhìn Âu Dương Uyên Ngôn khoe môi múa mép trước mặt bà tức giận đập bàn: "Cô!"
"Thôi mà bà, anh chị vừa mới về, chẳng phải hôm nay mục đích là giới thiệu chú ba cùng cô tư sao?" Nam Cung Tử Hạo vội vàng khuyên ngăn đánh mắt về phía Nam Cung Mạnh đang nhàn nhã ngồi xem kịch.
"Thôi mà mẹ, dù sao tụi nhỏ cũng về rồi mà." Nam Cung Mạnh ý vị gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Tử Hàn, ánh mắt tràn đầy khiêu khích như thể chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ một đại cắt đứt cổ anh.
Vợ chồng Nam Cung phu nhân muốn nói cũng không nói được gì, chính vì bọn họ bị trói buộc trong khuôn khổ của Nam Cung lão phu nhân. Dung Tương cũng đã quá mệt mỏi, bà phải đích thân hầu hạ lão phu nhân mấy ngày nay, ngoại trừ bắt bẻ thì chỉ có bắt bẻ mà thôi, còn không thì chính là lại lôi những chuyện trong quá khứ ra nói lại, giống như bò nhai cỏ vậy.
Có một người chồng nhu nhược lúc cần thì không thể bảo vệ, Dung Tương bà chỉ có thể gồng mình lên chịu được dựng vì Nam Cung Tử Hàn và Tử Nguyệt, may mà con gái, con trai tính cách giống bà cứng rắn chứ như chồng bà chắc chắn con dâu chỉ có khổ!
Nam Cung Tử Hàn đứng dựa lưng vào tường từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống có chút trào phúng: "Bà còn chuyện gì muốn nói không dù sao cũng thua tuân thủ thỏa thuận là chuyện nên làm. Còn quyến rũ được hay không..." Nói đến đây anh khẽ nhướng mày kiếm hứng thú nhìn Âu Dương Uyên Ngôn sau đó nhếch môi ý vị thâm trường.
"Cái đó phải xem bản lĩnh của Nam Cung thiếu phu nhân."
Âu Dương Uyên Ngôn: "....."
Mọi người nghe đến đây vẫn trì duy trì im lặng tuy nhiên mỗi người lại có một suy tính khác nhau, thần sắc lão phu nhân nghe xong có chút khá khẩm lên, cười khinh bỉ.
Thì ra lũ oắt con này vẫn còn lạnh nhạt nhau chán, bà chính là nhìn xem con oắt kia bị thằng oắt này lợi dụng ruồng bỏ như thế nào!
Nam Cung phu nhân lo lắng nhìn Âu Dương Uyên Ngôn nhưng chỉ nhận được ánh mắt dịu dàng kiên định của con dâu. Con trai bà, bà hiểu rõ, luận về độ máu lạnh nó không thua ai hết, từ chuyện Thái Tinh Ngọc đến cô gái nó quen biết từ hồi còn đi học, nó thật lòng thật dạ với ai chứ? Chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài cho mọi người xem!
Có một đạo lý gần cả đời người trải qua quá trình tiếp xúc bà mới có thể hiểu được tường tận. Người để tâm không đáng sợ, đáng sợ nhất là người tâm không để chỗ nào cả!
Trước lúc nó mất trí nó có thể kiên định bên cạnh Ngôn Ngôn nhưng giờ...
Dù sao đây cũng là con gái cưng của bạn thân bà, mà bà cũng coi con bé giống như Tử Nguyệt mà đối đãi, bà cũng không nỡ nhìn Ngôn Ngôn chịu khổ. Bà cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, chính là hôm nay cũng muốn nhân cơ hội nói chuyện riêng với Ngôn Ngôn, đề cập đến chuyện ly hôn của hai đứa, bà không nỡ nhìn Ngôn Ngôn khổ sở. Nếu con trai bà đã không thể mang lại hạnh phúc cho Ngôn Ngôn thì chi bằng dứt khoát một lần, không thể làm lỡ dỡ Ngôn Ngôn!
Nam Cung Tử Hạo nghi hoặc nhìn Nam Cung Tử Hàn nhưng chỉ nhận được ánh mắt sâu kín của anh, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
"Dì Dạ Lan của mấy đứa về khoảng này đúng là không biết phải góp ý cho tiểu bối thế nào cả. Hà tất phải làm mất mặt như như thế, hai cháu mới về mà mẹ, chuyện vợ chồng chúng nó chúng ta cũng không nên bàn bạc quá sâu. Âu Dương tiểu thư là người thông minh, cố thêm vài tháng nữa không thể cố tiếp thì tự động thôi đó mà, mẹ cần gì nhọc lòng thay cho Tinh Ngọc như thế." Nam Cung Dạ Lan nghe nhàng nói nhưng ý tứ thì e rằng không được nhẹ nhàng như giọng nói của bà.
Bà ta chính là nghi ngờ nhưng tận mắt nhìn thấy ánh mắt hiếu chiến kia của Nam Cung Tử Hàn khiến bà ta hiểu ra, xem ra... thằng nhóc kia chính là thua nhục nhã trước mặt của mọi người trong gia tộc. Người có khả năng làm Nam Cung Tử Hàn phải nhìn bằng ánh mắt như vậy bất định không thể sống yên với nó! Nhìn Nam Cung Tử Hàn và cháu dâu trưởng từ từ tàn sát lẫn nhau, nghĩ đến đã thấy thích thú rồi.
Ánh mắt bà ta lơ đễnh nhìn về phía Nam Cung Mạnh vẫn chăm chú nhìn vợ chồng Nam Cung Tử Hàn. Xem ra trong lúc chờ hai đứa oắt con kia người chết ta sống nên xử lý lão cáo già này, đương nhiên mối thù riêng với cháu dâu trưởng bà ta vẫn chưa quên nha.
Nam Cung lão phu nhân ăn xong chậm rãi lau miệng rồi đứng lên xem như hai người đang đứng là vô hình rời đi, Nam Cung Dạ Lan và Nam Cung Mạnh đứng lên đi theo bà lên nhà trên. Cha Nam Cung cũng thở dài sau đó lên nhà trên, dạo gần đây vợ với mẹ cứ như nước với lửa khiến ông rất khó xử. Không thể bỏ vợ bênh mẹ cũng không thể bỏ mẹ bênh vợ, thật sự mệt mỏi mà.
Nhìn mọi người giản tán mày kiếm của Nam Cung Tử Hàn khẽ chau lại cũng không nghe ra bất cứ thái độ gì trong lời nói của anh: "Nếu không còn gì con lên gặp cha, cô ta có mẹ rồi nên không sao đâu nhỉ?"
Anh thong thả buông tay đi lên nhà trên đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
Điện thoại cô khẽ rung, là tin nhắn từ người không thèm nhìn cô một cái còn lạnh nhạt với cô: "Thật muốn nắm tay em mà, muốn ôm em một cái quá."
Âu Dương Uyên Ngôn: "....." Bà nó cái diễn xuất này... sao anh không nghĩ đến chuyện nên gia nhập làng giải trí nhỉ? Không đến ba năm nhất định có giải thưởng cho diễn xuất chuyên nghiệp này!
Nhìn vẻ mặt bất lực của Âu Dương Uyên Ngôn, Nam Cung phu nhân cũng thở dài.
"Ngôn Ngôn, ngồi xuống đây mẹ xem."
Âu Dương Uyên Ngôn gỡ bỏ phòng bị ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bà. Dung Tương nắm tay cô, vẻ mặt tuy mệt mỏi những vẫn ân cần hỏi thăm: "Dạo này cha mẹ con có khỏe không? Có về thăm nhà thường xuyên không?"
"Mẹ con còn đang giận, con không dám về. Về bà nhìn thấy mặt con chắc ức chế chết mất." Giọng cô không khỏi chùn xuống nghe mất mát trong tâm.
Từ hồi chuyện của Uyên Duy rồi đến chuyện của Hàn Tử cô vẫn không dám về đối mặt với mẹ, cha cô cũng đã nói qua tạm thời từ đây đến lúc Uyên Duy trở về cô đừng về nhà tránh cho mẹ cô trong lúc tức giận nói ra những câu tổn thương. Dù sao chuyện tại ông bà mà Uyên Duy mới rắp tâm hại cô, cha không dám đem sự thật này nói ra vì nói ra chắc chắn mẹ cô sẽ tự sát mất.
"Không được, mẹ lại không đồng ý nha! Có cha mẹ nào lại không yêu thương con cái chứ, chỉ cần con hối lỗi là mẹ con lại tha thứ đó mà. Mẹ con vậy thôi mà mềm lòng lắm." Dung Tương nhẹ nhàng tinh tế nhắc nhở Âu Dương Uyên Ngôn, tay bà còn nắm tay cô vuốt ve, giống như một người mẹ đang ngồi nói chuyện với con gái vậy.
Cô không nói lại chỉ mỉm cười gật đầu đã biết, dù sao chuyện nhà cô cũng rất phức tạp không thể nói một vài câu là hết. Mà cô thấy mẹ chồng tâm trạng rất nặng nề, có vẻ rất nhiều tâm sự, quầng thâm mắt của bà trũng sâu vẻ mặt mệt mỏi.
"Hai đứa... chuyện con cái..." Dung Tương có chút ấp úng nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
"Con chờ anh ấy khôi phục trí nhớ, lúc đó chúng con sẽ tính đến chuyện đó." Nghĩ đến chuyện cả ngày hôm qua cùng Nam Cung Tử Hàn mặt của cô đã đỏ ửng lên, người đáng chết kia hôm qua cũng không có dùng biện pháp an toàn nha mà cô cũng không có uống thuốc.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng của Âu Dương Uyên Ngôn bà chắc chắn là con bé rất mong chờ vào con trai bà đồng thời cũng rất yêu nó! Nguyện ý chờ một người mất trí, nhưng mà chờ đến bao giờ đây?
"Ngôn Ngôn, nhân lúc chưa có sự trói buộc nào, con nên ly hôn với Tiểu Hàn đi." Dung Tương khó khăn lắm mới đem được câu này nói ra.
Vẻ mặt hạnh phúc của Âu Dương Uyên Ngôn cứng lại.
"Mẹ biết là Tiểu Hàn có lỗi với con, con đối với nhà chúng ta không làm gì sai cả nhưng mà... nhưng mà mẹ sợ con chịu khổ, Tiểu Hàn nếu nó không thích con mà con lại dám khiên chiến nó trước cả gia tộc như thế, mẹ sợ con không chịu được sự tàn nhẫn lạnh lùng của nó." Khoé mắt Dung Tương đã đỏ lên nhoè đi rồi, nói câu chia ương rẽ thuý đối với một cô gái tốt như vậy bà cũng rất đau lòng, nhưng mà không có cách nào khác.
Âu Dương Uyên Ngôn ôm mẹ chồng an ủi bà: "Không sao đâu mẹ, không sao đâu, mẹ cũng nghe cô Tư nói rồi đó. Nếu lúc đó con chịu không được thì biết đâu con sẽ đồng ý cùng anh ấy ly hôn thì sao?"
Ôi, mẹ chồng cô thật mau nước mắt nha, bà khóc cũng rất nhiều đến khi có tiếng bước chân xuống nhà bà nói vội vàng đẩy nghe Âu Dương Uyên Ngôn ra lấy khăn giấy lau nước mắt.
Nam Cung Tử Hàn đi xuống nhà lạnh nhạt nhìn qua mẹ rồi dừng một lúc lâu đảo mắt đi, tay chậm rãi siết thật chặt: "Chúng con về, tạm thời sẽ không về nhà, mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe."
"Con về đây, khi nào lại đến thăm mẹ." Âu Dương Uyên Ngôn lễ phép chào bà, bà cũng chỉ mệt mỏi gật đầu biểu hiện đã biết.
Về đến Nhất Phẩm Quan Lam, Nam Cung Tử Hàn mệt mỏi ngồi thẳng xuống ghế, ấn đường chau chặt ngửa mặt lên trần nhà hai mắt nhắm nghiền lại. Âu Dương Uyên Ngôn ngồi xuống cạnh anh chui vào lồng ngực của anh nghe nhịp tim vững chãi của người đàn ông mà thở dài.
"Em sao vậy? Mệt sao?" Nam Cung Tử Hàn nghe cô thở dài liền sốt sắng vội vàng hỏi.
"Không nha, là phiền não."
Lo lắng hoá thành tiếng cười trầm thấp, Nam Cung Tử Hàn nhìn cô: "Sao? Ai làm em phiền não."
"Anh tự nghe đi, em thấy vừa phiền não vừa thương mẹ nữa." Cô lấy điện thoại mở phần ghi âm chỉnh đến một khúc rồi đẩy đến trước mặt anh.
"Hai đứa... chuyện con cái..."
"Con chờ anh ấy khôi phục trí nhớ, lúc đó chúng con sẽ tính đến chuyện đó."
"Ngôn Ngôn, nhân lúc chưa có sự trói buộc nào, con nên ly hôn với Hàn Hàn đi."
"Mẹ biết là Hàn Hàn có lỗi với con, con đối với nhà chúng ta không làm gì sai cả nhưng mà... nhưng mà mẹ sợ con chịu khổ, Hàn Hàn nếu nó không thích con mà con lại dám khiên chiến nó trước cả gia tộc như thế, mẹ sợ con không chịu được sự tàn nhẫn lạnh lùng của nó."
"Không sao đâu mẹ, không sao đâu, mẹ cũng nghe cô Tư nói rồi đó. Nếu lúc đó con chịu không được thì biết đâu con sẽ đồng ý cùng anh ấy ly hôn thì sao?"
Nam Cung Tử Hàn: "....." Nghe hết đoạn ghi âm anh không biết nên dùng biểu cảm nào đây? Mẹ đang âm thầm nhân lúc anh không ở đó đào góc tường nhà anh đi? Và mẹ khóc vì không đào được thành công?
Nhìn mày kiếm ngày càng nhăn lại Âu Dương Uyên Ngôn không khỏi bật cười than vãn: "Anh xem, ai cũng nghĩ anh muốn đem em xử chết kìa. Sao anh nói chuyện với cha nhanh thế chứ, đừng nói là ông cũng yêu cầu chúng ta ly hôn nhé?"
Nam Cung Tử Hàn: "....." Bị vợ đoán trúng là cảm giác thế nào? Cha mẹ đang thay phiên đào góc tường nhà anh, người sau lưng, người công khai!
Nhìn biểu cảm im lặng của Nam Cung Tử Hàn đến cô cũng không khỏi ngạc nhiên bật cười cảm thán: "Vậy là đoán trúng đi?! Ơi trời ạ, ha, Hàn Tử anh thật là... thất bại nha... tsk tsk tsk."
Nam Cung Tử Hàn thất bại bị cha mẹ đào góc tường nào đó: "....."
Mặt anh tối đi nghiêm nghị không nói tiếng nào bổ nhào đến Âu Dương Uyên Ngôn đè cô xuống ghế sofa cuồng bạo hôn lên môi cô, tay cũng không an phận mò mẫm vuốt ve rồi nhéo vào chiếc eo mềm mại một cái.
Âu Dương Uyên Ngôn bị tiếng công bất ngờ yếu đuối chống lại anh, khó nhọc đứt quãng nói: "Anh... từ từ... ban ngày ở trước nhà... không được..."
Mày kiếm nhướng nhẹ lên khoé môi cong lên tay anh nhanh chóng đem chiếc váy của cô lột ra ném lên sàn, trầm thấp cười: "Ồ... không được sao?"
Âu Dương Uyên Ngôn: "....." Đây chính là mất mặt nói không lại nên đàn áp! Thứ đàn ông chỉ biết thân dưới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.