Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 56: Trắng Đen.

Cửu Sắc Thiên Không

02/02/2022

"Là mày đúng không?"

Trái ngược với vẻ giận dữ của người đàn ông trung niên thì người đàn ông lại điềm tĩnh đến lạ như thế không coi ông ta ra gì.

Đôi mắt phượng đen như hắc diệu thạch chỉ khẽ nâng lên, khoé môi cong nhẹ, cười trầm: "Chú ba, chú nói gì vậy? Tôi không hiểu, tôi tưởng chú đến đây thăm bệnh như hoá ra không phải."

Người đàn ông trung niên tức giận đập vỡ chén trà đứng phắt dậy chỉ tay về phía đối diện nghiến răng nói: "Nếu Phong Nhi có chuyện tao sẽ không để yên cho mày đâu!"

Người đàn ông chỉ ồ một tiếng nụ cười trên môi sâu hơn tuy nhiên ánh mắt lại lạnh như băng: "Vậy ông làm gì tôi, lúc ông muốn lật cha tôi tôi trở về liền giải quyết được hết. Chuyện tôi làm được một lần thì cũng làm được lần hai, tôi ngấy ông chắc? Nếu đã có gần làm thì phải có gan chịu hậu quả đúng chứ? Em gái tôi phân lượng hơn ông nhiều!"

"Mày!" Người đàn ông trung niên trừng to nghẹn họng không nói được gì, khuôn ngực phập phồng.

"Anh cả, chú ấy là chú của chúng ta mà, anh nên để ý một chút." Thiếu niên ngồi cạnh người đàn ông trung niên đỡ ông ta ngồi xuống sao đó hoà nhã mỉm cười.

"Dù sao cũng là người một nhà, hôm nay em đến đây là để hỏi anh về chuyện đem cổ phần của dì ba cùng em họ chuyển sang cho chú ba."

Người đàn ông đối diện ánh mắt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt cười khẩy nhấn mạnh: "Được, tôi là cổ đông lớn nhất mà, những chuyện thế này đến báo là đúng rồi."

Ánh mắt người đàn ông trung niên toàn lửa giận cùng oán hận nhìn người đàn ông ưu nhã đang xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái.

Thằng oắt chết tiệt! Chẳng qua nó chỉ ăn may mà nghĩ mình có thực lực sao? Nếu không phải lúc đó ông ta tốn quá nhiều tiền bạc cũng quyền lực vào cuộc chiến lật đổ anh cả cùng Âu Thị thì làm gì đến phiên một thằng nhóc vắt mũi không sách nhúng một tay vào chứ?!

Thế mà bây giờ thì hay rồi! Dám lên mặt với ông ta cơ chứ?! Hai tay ông ta siết chặt thành đấm đặt trên đầu gối.

Chờ ông tay nắm được quyền lực trong tay đi! Tới lúc đó người đầu tiên ông ta thuê tiêu chính là thằng nhóc ngạo mạn này!

"Tử Hạo, đi!" Nói rồi ông ta đứng lên hừ một tiếng rồi rời khỏi.

"Anh cả, em đi." Thiếu niên lễ phép vâng lời gật đầu nhẹ một tiếng rồi theo chân Nam Cung Mạnh.

Trợ lý Hà đứng nghiêng người tiễn hai người ra ngoài tuyệt nhiên không nói một câu dư thừa nào cả.

Lúc đến cửa lớn Nam Cung Tử Hạo mới dừng bước: "Chú ba, cháu để quên đồ ở phòng anh cả rồi."

Nam Cung Mạnh chán ghét phất tay: "Đu lấy nhanh rồi lên xe, chú ra xe trước."

"Vâng."

Không biết từ lúc nào Âu Dương Uyên Ngôn đã đứng ngay cửa thư phòng tựa người ngay cửa, mái tóc đen nhánh mềm mại phất phơ trong gió, dáng người mảnh khảnh trắng nõn khiến người ta không khống chế được muốn bảo vệ, trên cần cổ trắng ngần đó có mấy vết đỏ mờ ám.

"Em thấy người nguy hiểm hình như không phải chú ba, ông ta cứ nghĩ bản thân thông minh nguy hiểm nhưng theo em thấy người nguy hiểm thật sự mới là cậu em kia của anh đấy."

Người đàn ông mỉm cười đứng lên từ tốn đi về phía Âu Dương Uyên Ngôn nắm lấy eo côi kéo cô về phía mình, đôi mắt nhìn vết đỏ mờ ám trên cần cổ quyến rũ kia, không nhanh không chậm áp môi lên môi cô.

"Ngoài người thân của em, anh không thích em nói về người đàn ông khác trước mặt anh."

Âu Dương Uyên Ngôn nghênh đón ánh mắt dịu dàng của anh nén cười ồ lên một tiếng: "Nhưng em không thích nha, Hàn Tử, anh ăn giấm chắc luôn! Cậu ta diễn giỏi như vậy mà không tán dương thì thật có lỗi với lương tâm."

Bàn tay to lớn của Nam Cung Tử Hàn khẽ tăng lực ghì chặt cô lên cửa hôn thật sâu, thật sâu đến khi cô kháng nghị đẩy anh ra. Lúc này anh mới hài lòng rời khỏi môi cô, trái ngược với vẻ mặt hồng nhuận lên vì thiếu khí của cô thì anh vẫn duy trì vẻ lịch thiệp ấy, dịu dàng mỉm cười.

"Đừng khiêu khích anh, hậu quả em chịu không nổi đâu, nếu không phải là anh có lời hứa với em thì anh thật sự muốn em mang thai đấy."

Âu Dương Uyên Ngôn bất mãn nhìn anh, trách yêu: "Anh đừng mơ, ai muốn mang thai chứ, muốn đánh dấu em bằng cách này thì cũng khó nhé."

Nam Cung Tử Hàn vẫn yêu chiều nhìn cô chỉ khẽ ngắt nhẹ mũi cô gái: "Anh nào dám dùng con để trói buộc em chứ, Ngôn Ngôn, anh yêu em còn không hết sao lại có thể đánh dấu hay làm tổn thương em. Lúc đó anh và con sẽ ăn vạ em khiến em mềm lòng không nỡ rời đi."

Nghe đến đây Âu Dương Uyên Ngôn có chút sững người, tưởng anh tổng tài bá đạo như trong tiểu thuyết chứ không ngờ anh lại nghĩ nhiều đến cảm giác của cô như vậy.

Lòng cô khẽ rưng rưng cảm giác có chút chua xót, đây là Hàn Tử của cô, người đàn ông của cô!

Cô ôm chặt thắt lưng của Nam Cung Tử Hàn cười nhẹ nhàng, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh: "Chưa gì đã đòi kết đồng minh rồi đấy! Lúc đó anh mà hư là em bắt ngủ ngoài phòng khách đấy!"

Người đàn ông chỉ khẽ than nhẹ vuốt tóc cô sau đó vùi mặt vào tóc cô hít lấy mùi thơm thoang thoảng: "Hình phạt đáng sợ quá! Anh không dám phạm phải đâu, rời xa em anh ngủ không ngon."



"Anh nịnh hót giỏi thật." Cô mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve khuôn mặt của anh.

"Còn thua em." Anh áp khuôn mặt lên bàn tay mát mẻ đó, đôi mắt phượng chứa đầy hình bóng cô.

Lúc này cửa bật mở, Nam Cung Tử Hạo chỉ thấy trong căn phòng tối đen, trước mắt là Nam Cung Tử Hàn đang đứng đó, tay đang che nửa khuôn mặt.

Trợ lý Hà đuổi theo tới nơi, kéo Nam Cung Tử Hạo ra phía sau: "Nhị thiếu! Cậu đây là có ý gì?!"

Lúc này Nam Cung Tử Hàn mới phản ứng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía cửa nơi ánh sáng rọi vào.

Nam Cung Tử Hạo nhún vai bất lực nhìn anh: "Em để quên đồ."

Dáng người cao lớn của người đàn ông tựa lên bàn, khoé môi nhếch lên, đôi mắt mang ý lạnh đến cực điểm, lời nói sắc bén như dao: "Thế mà hành động gấp gáp tung cửa của cậu làm tôi tưởng cậu đang muốn bắt quả tang cái gì đó trong nhà tôi đấy?!"

"Anh cả hiểu lầm rồi, dù sao đây cũng đâu phải là Nhất Phẩm Quan Lâm, em thì kiếm ai chứ?!"

Vẫn bộ dáng vô hại đó lại nghĩ đến thái độ khen ngợi của cô, anh chợt cảm thấy người trước mặt này khiến anh, ngứa mắt quá!

"Còn phải xem cậu muốn kiếm cái gì? Hay kiếm ai nữa? Sợ cậu không có nổi bản lĩnh đó!" Nam Cung Tử Hàn mỉm cười đáp nhìn khuôn mặt dần dần trắng bệch của thiếu niên.

Anh hất cằm ra khu vực ghế sofa lúc nãy không lạnh không nhạt nói: "Chẳng phải muốn lấy đồ sao? Còn ở đó đấy."

Trợ lý Hà cảnh giác nhìn Nam Cung Tử Hạo sượng người đến ghế sofa lấy chiếc túi tài liệu sau đó từ từ đi ra. Lúc ra còn không quên nhìn sơ lược một phòng rồi dừng ở ban công nhưng ở đó chỉ có tấm màn trắng phất phơ theo gió, không phát hiện được gì mới gật đầu nhẹ rồi theo trợ lý Hà ra ngoài.

Trước khi đi chỉ nói: "Bà muốn anh đi đón dì Tư về nhà."

Cánh cửa phòng đóng lại lúc này từ ban công Âu Dương Uyên Ngôn mới chậm rãi ló mặt ra cười nhạt.

"Em trai anh nhạy quá, lại muốn đi bắt quả tang chúng ta vụиɠ ŧяộʍ."

Nghe đến từ vụиɠ ŧяộʍ đáy mắt anh tối lại, dáng người cao ráo đi đến gần cô, tà tứ cười: "Em đã nghĩ là vụиɠ ŧяộʍ thì chúng ta nên vụиɠ ŧяộʍ đi."

"Đến đây!" Âu Dương Uyên Ngôn nghênh ngang nhìn anh, cười hiếu chiến.

Mà tất nhiên người nào đó không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này nên rất nhanh đã kéo cô gái nào đó vào phía bàn làm việc đẩy cô nằm xuống, những ngón tay thông dài chậm rãi vuốt dọc từ dưới chân cô lên, sau đó cúi người xuống hôn cô.

Bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Uyên Ngôn cầm ngay cổ áo anh, lúc hai người đang hôn nhau, kéo thật mạnh khiến những chiếc khuy bắn tứ tung, âm thanh thanh thuý mờ ám đến nóng bỏng.

"Ai dạy em đấy?"

Khuôn mặt cô đỏ ngây dại đôi môi hồng nhuận, đôi mắt như chiếc kính ẩm ướt khiến hơi thở của anh trầm đục hơn.

"Công bằng có qua có lại nhé, chứ nội y của em cũng chết dưới tay anh nhiều hơn chục chiếc rồi."

Đáp xong, Âu Dương Uyên Ngôn không đợi anh phản ứng liều kéo cổ người đàn ông xuống tiếp tục hôn. Sau đó trên chiếc bàn làm việc mái tóc đen mềm mượt rũ tán loạn theo nhịp điệu của người đàn ông mà đung đưa, trong căn phòng tối chỉ có ánh trăng mờ ảo hai bóng người quấn quýt lấy nhau, cảnh xuân triền miên.

Mà chuyện của Nam Cung Dạ Làm cũng bị ném ra rồi, giam bà ta lúc nào thì giam lúc đó đi chứ cứu bà ta ra để mang thêm phiền phức à?! Cứ để lão phu nhân nóng lòng thêm chút nữa.

Cùng lúc đó cũng tiếng một căn phòng tối khác, xung quanh toàn là dụng cụ y khoa. Trên bàn là một cô gái đang nằm chiếc đèn y khoa chiếu trực tiếp vào bụng cô ta, bụng của cô ta nhô lên, thiếu bị siêu âm di trên bụng của cô ta. Màn hình phải chiếu là một thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh đang cử động trong bụng.

Di thêm vài vị trí nữa, người mặc đồ trắng mới an tâm hài lòng gật đầu tắt máy.

Cô gái ngồi dậy ánh sáng lướt đến khuôn mặt của cô ta, đó chính là cô gái đã chết trong miệng của Nam Cung Tử Hàn.

"Chị ơi, đứa bé ổn không?" Cô ta chỉ chăm chú nhìn người đối diện, trong lời nói không có chút quan tâm gì đến đứa bé.

Người phụ nữ mặc áo blouse trắng chỉ gật đầu, sau đó người phụ nữ tiến đến gần người đó, yểu điệu ngồi lên đùi người đó, kéo chiếc khẩu trang ra chậm rãi hôn lên môi nhưng bị người đó quay mặt đi né tránh.

"Chị ghét em sao?"

Nhưng người phụ nữ mặc áo blouse trắng thì ngạo nghễ nhếch môi, bàn tay mảnh dẻ hữu lực vuốt tóc cô.

"Thai tầm sáu tháng nên hạn chế quan hệ."



"Vậy, vậy em thỏa mãn chịu được không?" Cô gái e dè nói, cả khuôn mặt đỏ ửng lên.

Nhưng trái lại thì người phụ nữ vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt có chút động: "Em thèm khát đến vậy không?"

Cô gái có chút cứng người, nụ cười buồn bã: "Ông ta chạm vào người em, nhưng cảm giác lạ lắm, không sướng như chị, em thấy kinh tởm."

Nghe đến đây đôi mắt của người phụ nữ phừng phừng lửa giận không nói nữa, mạnh mẽ đè gáy của cô gái mạnh mẽ hôn nuốt đi những tiếng rên của cô gái, bàn tay cởi khuy áo của cô gái, chậm rãi xoa nắn những vũng nhạy cảm nhưng đập vào đôi mắt tức giận đó là những dấu cắn bầm tím đến ghê rợn.

Cảm xúc trong lòng người phụ nữ như muốn vỡ tung ra trăm ngàn mảnh, tâm trí muốn điên lên như một con thú bị thương mà lấp liếm lên dấu tích của kẻ khác.

Tiếng rên đau khe khẽ làm người phụ nữ thoát khỏi những cảm xúc đó, người phụ nữ nhìn lên cô gái đó động tác cũng dịu đi.

"Không sao chứ?"

Cô gái ẩn nhẫn lắc đầu cả người nóng bừng dịu dàng mỉm cười: "Chỉ cần là chị, muốn sao cũng được hết."

"Cô bé ngoan." Người phụ nữ vuốt tóc của cô gái sau đó cởi chiếc áo blouse trắng sau đó hôn lên người cô gái, động tác cũng thập phần dịu dàng hơn.

Đến khi người phụ nữ ra khỏi phòng, bên ngoài người đàn ông đang hút thuốc chậm rãi nhả khói, ánh mắt người đàn ông nhìn lên cần cổ chằng chịt vết đỏ cười nhạo.

"Lyren, chị thật tàn nhẫn đó, để làm đến bước này ai chị cũng không bỏ qua."

Người phụ nữ ánh mắt lạnh kéo nhưng khoé môi lại nhếch lên thành một đường cong mê hoặc, bàn tay nhanh chóng giật lấy điếu thuốc của người đối diện hút một hơi, cũng không đáp lại ý cười nhạo đó.

"Rồi một ngày nào đó chị sẽ hối hận vì dùng tình yêu làm bàn đạp cho sự trả thù đấy." Ánh mắt người đàn ông có chút không nỡ nhìn cánh cửa đang đóng kia.

Nghe đến đấy ngón tay của Lyren rung khẽ khiến tàn thuốc rơi xuống sau đó cười bất cần một tiếng: "Tình yêu? Tình yêu của chị đã mất từ khi chào đời rồi. Em ấy tự nguyện mà, sao chị phải hối hận chứ?"

"Nhưng cô ấy yêu chị! Sao chị có thể đẩy cô ấy vào chỗ chết chứ? Tại sao lại phải làm đến cùng như vậy?" Người đàn ông nóng nảy gằn giọng chất vấn.

Người chị này là một người điên, chính là một người điên!

"Quãng thời gian đen tối của chị ở Anh và quãng thời gian em được bảo vệ kỹ lưỡng vốn đã không thể so sánh được rồi. Có chơi có chịu đúng không, mọi thứ từ lúc bắt đầu đã không thể vãn hồi rồi."

Người đàn ông bực bội cười hắt ra: "Mẹ kiếp, chị điên rồi!" Sau đó thì xoay người bỏ đi không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Lyren hút thuốc sau đó ánh mắt nhìn về hướng xa xăm không biết đang nghĩ gì, chỉ là trong phút chốc chỉ muốn từ bỏ mang người con gái bên trong kia bỏ trốn tất cả nhưng đến cuối, nỗi đau quá lớn, hận thù quá sâu. Cô sao có thể từ bỏ được? Làm sao có thể buông tay chứ? Tín ngưỡng của cả đời cô...

Sáng sớm, Nam Cung Tử Hàn đã nhận được điện thoại của Úc Thiển Thiển, rạp hát Roland đang trong tiến độ gần hoàn tất không khéo lại phải cần bọn họ quay lại kiểm tra thêm một lần nữa rồi bàn bạc ngày khánh thành thi công.

Cùng lúc đó đám râu ria của Nam Cung Mạnh cũng ngấm ngầm bị Âu Dương Uyên Ngôn giải quyết triệt để. Nào là tàng trữ vũ khí trái phép, còn không thì tàng trữ chất cấm, nếu không thì là trốn thuế, không tội ác nào của họ mà cô bỏ qua, cứ thế thế lực của Nam Cung Mạnh từ từ suy yếu.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà gia đình Nam Cung Mạnh gần như sụp đổ. Con trai chơi thuốc quá liều, vợ chết không rõ nguyên nhân, vây cánh cứ thế sa lưới pháp luật, thế cờ như bị đảo ngược.

Trong phòng làm việc ông ta phẫn nộ đem đồ trên bàn toàn bộ gạt phăng hết xuống đất không ngừng la mắng.

"Chết tiệt, chắc chắn là con tiện nhân Dạ Lan kia cùng thằng oắt chết tiệt đó hợp tác. Con tiện nhân kia dám phản bội ta đem chứng cứ cho cảnh sát! Tiện nhân!"

Nam Cung Tử Hạo trái với vẻ nóng nảy của Nam Cung Mạnh, anh bình thản chăm chú nhìn vào sấp tài liệu thở dài.

"Đúng là dì đã chuẩn bị thật kỹ, từ lúc chú thành lập công ty riêng rồi, anh cả thì đang phải chiến đấu với chị dâu nếu thêm chuyện này thì thật sự phân tâm đấy. Dù sao thì chị dâu cũng không phải hạng tầm thường."

Nam Cung Mạnh mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa day Thái Dương: "Chuyện đó thế nào rồi?"

Trong đôi mắt phượng ánh lên rửa không nỡ nhưng rồi cũng bị gạt đi, Nam Cung Tử Hạo từ tốn đáp: "Dì Dạ Lan không phải là vô sinh mà thật sự là có giao ước, đứa bé gái đang đi du học kia không cùng huyết thống với dì."

Nghe đến đây cơn giận của Nam Cung Mạnh giảm đi phân nửa chỉ lạnh nhạt ồ một tiếng, không ngừng tính toán.

Lyren, đẩy cô ấy vào nguy hiểm, thật sự chị không để tâm sao?

"Điều tra về thằng em rể ngoan hiền của ta đi, chắc chắn nó còn chưa quên được Lưu Như đâu, không có con à? Đáng để tâm ấy chứ!"

Nam Cung Tử Hạo gật đầu sau đó đi ra ngoài để lại Nam Cung Mạnh đang cười như điên dại vì nắm được điểm yếu của Nam Cung Dạ Lan. Ánh mắt đen chứa đầy lửa hận khi nghe đến tên của người phụ nữ kia, tay nhẹ nhàng siết lại thành đấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook