Quyển 2 - Chương 92: Cả nhà đoàn viên
Luyến Nguyệt Nhi
24/11/2014
Ánh mặt trời loá mắt, hoa bảy màu, loài hoa mà chỉ ở Mê La quốc mới có,
nở rộ rực rỡ trên khắp con đường đến Hoàng thành, mùi hương thanh nhã
tỏa ra trong không khí.
Đám người chậm rãi tiến đến Hoàng cung.
Sau nửa canh giờ, toàn bộ Hoàng cung Mê La quốc xuất hiện trước mắt Lãnh Loan Loan. Không giống với Thiên Diệu hoàng triều vàng ngọc huy hoàng, Hoàng cung Mê La quốc có mang chút hương vị phương Tây. Bích họa điêu khắc tinh xảo, vô số cây cột màu trắng chống đỡ toàn bộ cung điện, dưới ánh mặt trời lấp lánh như có màu sắc.
Anh Diệp tường cho chúng quan viên lui ra,chính mình cùng cậu, mợ và biểu huynh muội dẫn đám người Dạ Thần vội vàng đi đến tẩm cung Hoàng Hậu.
Hiện tại, quan trọng nhất là bệnh tình của Hoàng Hậu nương nương.
“Đại vương tử giá lâm, nhị vương tử giá lâm, ngũ vương tử giá lâm, lục công chúa giá lâm, quốc cữu gia giá lâm……”
Khi đám người Lãnh Loan Loan xuất hiện ngoài cung Càn Khôn, tiếng truyền thật dài của thái giám vang lên.
Đoàn người nối đuôi nhau vào phòng.
“Tham kiến vương tử, công chúa, quốc cữu.” Cung nữ Càn Khôn cung cúi người, vấn an.
“Đứng lên đi.” Anh Diệp Tường phất phất tay.
“Hoàng Hậu nương nương thế nào?” Nhị vương tử Anh Diệp Hạo hỏi.
“Khởi bẩm vương tử, Hoàng Hậu nương nương đang uống thuốc, Hoàng Thượng đang ở cùng nương nương.” Cung nữ mặt cung trang màu xanh nhạt đáp.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Các cung nữ hạ thấp người, thi lễ xong liền rời đi.
“Thật có lỗi với Hoàng Hậu nương nương , vốn là mời người đến Mê La quốc chúng ta làm khách, vậy mà hiện tại không có cách nào chiêu đãi người.” Anh Diệp tường quay người chắp tay cáo lỗi với Lãnh Loan Loan.
“Không có gì, vương tử không cần khách khí.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói. Nàng đến Mê La quốc là vì Dạ Thần, về phần làm khách gì gì đó, trong lòng bọn họ đều rất rõ, Anh Diệp Tường bất quá chỉ là muốn lợi dụng nàng để Dạ Thần về Mê La quốc mà thôi.
“Đa tạ nương nương không trách tội.” Anh Diệp tường một lần nữa cúi đầu, sau đó liền dẫn mọi người đi vào tẩm phòng của Hoàng Hậu.
Vừa vào đến, một cỗ mùi gay nồng liền xông vào mũi, có thể tưởng tượng được vị Hoàng Hậu này ốm yếu đến thế nào.
Đôi mắt tím của Dạ Thần hiện lên một tia phức tạp, bước đi có chút ngập ngừng. Chỉ cách một khung cửa, vừa rất gần lại như rất xa. Phía sau cánh cửa đó, có thể chính là cha mẹ đã thân sinh ra hắn, nhưng lại như những người xa lạ không quen biết. Bước vào rồi, mọi thứ có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều
“Thần, vào đi thôi, phụ hoàng, mẫu hậu nhìn thấy đệ sẽ rất vui mừng.” Anh Diệp hạo quay đầu thấy Dạ Thần ngập ngừng trước cửa, không khỏi lên tiếng.
“Đúng vậy, Thần biểu ca, cô cô vừa thấy huynh chắc chắn sẽ khỏi bệnh ngay lập tức.” Minh Thuần Phi cũng gật gật đầu.
Dạ Thần mím môi, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, trong đôi mắt tím biếc đó chỉ có bóng dáng của nàng. Hắn kì thật không nghĩ sẽ có thể đoàn tụ với cha mẹ. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn lo sợ có thể sẽ không được ở bên cạnh nàng nữa, hắn thật sự rất thiếu dũng khí.
Lãnh Loan Loan hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhìn lại Dạ Thần. Đã đến đây rồi, hắn có do dự cũng đã trễ, hơn nữa nàng cho rằng cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng nên biết rõ về chính mình, càng trốn tránh sẽ càng làm bản thân bị trói buộc mà thôi.
“Đi thôi.” Thản nhiên một tiếng, đánh tan trăn trở của Dạ Thần.
Đám người Anh Diệp tường nhìn nhau, lực ảnh hưởng của Lãnh Loan Loan này đối với Thần quá lớn, chuyện này không biết là tốt hay xấu đây?
“Là Tường, Hạo đã trở về sao?” Một giọng nam ôn nhu truyền ra từ phòng trong, chắc là nghe được thanh âm của mọi người.
“Đúng vậy, phụ hoàng.” Anh Diệp Tường đáp, dẫn mọi người vào tẩm phòng.
Khi Lãnh Loan Loan vừa vào, liền nhìn thấy trên giường ngà voi hoa lệ là một nữ tử sắc mặt rõ ràng là người mang bệnh đang nửa nằm nửa ngồi vào đầu giường. Một bên là trung niên nam tử mặc long bào màu vàng, trên tay cầm chén thuốc cẩn thận đưa lên miệng nữ nhân. Sau khi nghe thấy tiếng của Anh Diệp tường, nam tử liền quay đầu. Khuôn mặt kia quả thật giống Dạ Thần như đúc, đúng thật là cha con.
Khoảnh khắc Dạ Thần nhìn thấy nam tử kia cũng sửng sốt. Tuy đã nghe Minh Thuần Phi nói hắn rất giống với Hoàng Thượng Mê La quốc, nhưng khi thực sự nhìn thấy, hắn cũng không khỏi giật mình. Nếu nói hai người có gì khác nhau thì chỉ có vẻ mặt, một người dịu dàng ôn nhu, một người lạnh lùng băng giá.
“Khụ khụ khụ, Tường và Hạo đã về rồi sao? Tìm được Phi nhi rồi à?” Hoàng Hậu trên giường nghe giọng nói cũng nhìn lại, thanh âm suy nhược.
Hoàng đế mê La quốc Anh Diệp Vũ khi nhìn thấy Dạ Thần cũng chịu chấn động không nhỏ. Công tử trẻ tuổi này là ai? Sao lại giông hắn như đúc như vậy? Chẳng lẽ là…
“Nhu Nhi, nàng xem vị công tử này rất giống Thần Nhi của chúng ta…” Hoàng đế đưa chén thuốc trong tay cho một cung nữ gần đó, trở lại cầm lấy tay Hoàng Hậu, kích động chỉ vào Dạ Thần nói.
Hoàng Hậu vừa nghe, vội vàng nhìn Dạ Thần, khi ánh mắt chạm đến gương mặt kia, cả người run lên.
“Đây, đây là…?”
“Cô cô, huynh ấy chính là Thần biểu ca…” Minh Thuần Phi chạy đến bên ngời Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nói.
“Thần? Dây đúng là Thần Nhi của chúng ta sao? Ta không nghe nhầm phải không?” Hoàng Hậu nghe được lời nói của Minh Thuần Phi, trên gương mặt vốn trắng bệch trở nên hồng hào không ít, lật tay nắm lấy cánh tay Hoàng Đế, hai tròng mắt ngập nước nhìn hắn.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, người này đúng là tam đệ.” Anh Diệp Tường, Anh Diệp Hạo cũng nói.
“Nhu Nhi, nàng nghe rõ chưa? Đây đúng là Thần Nhi của chúng ta, là Thần Nhi của chúng ta.” Hoàng Đế kích động gật đầu, đôi mắt thâm thúy cũng ầng ậng nước, gương mặt ôn nhu kia giờ trở nên mừng rỡ.
“Thần Nhi, Thần Nhi của ta…” Hoàng Hậu buông cánh tay Hoàng Đế ra, vội vàng nhìn Dạ Thần, nước mắt theo hai má chảy xuống, vươn tay với hắn: “Lại đây cho mẫu hậu nhìn xem…”. Hai mươi mấy năm rồi, thật không dám nghĩ đến sẽ có ngày đoàn tụ.
“……” Dạ Thần cắn môi, từ nãy đến giờ, mặc kệ Hoàng Hậu và Hoàng Đế kích động thế nào, hắn vẫn duy trì vẻ mặt thế này.
“Thần Nhi, con vì soa không chịu lại đây? Chẳng lẽ con hận mẫu hậu năm đó không chăm sóc con tốt sao?” Gương mặt lạnh lùng của Dạ Thần như một mũi dao đâm vào tim của Hoàng Hậu, nàng cắn răng, đau lòng nhìn Dạ Thần.
“Thần…”
Anh Diệp Tường, Anh Diệp Hạo, Minh Thuần Phi đều lo lắng nhìn hắn, vì sao nãy giờ hắn vẫn như vậy chứ? Hoàn toàn không có vẻ mặt vui sướng khi cùng người thân đoàn tụ.
“Đi qua đi, thân thể của bà ấy không thể chống đỡ lâu đâu.”
Đám người chậm rãi tiến đến Hoàng cung.
Sau nửa canh giờ, toàn bộ Hoàng cung Mê La quốc xuất hiện trước mắt Lãnh Loan Loan. Không giống với Thiên Diệu hoàng triều vàng ngọc huy hoàng, Hoàng cung Mê La quốc có mang chút hương vị phương Tây. Bích họa điêu khắc tinh xảo, vô số cây cột màu trắng chống đỡ toàn bộ cung điện, dưới ánh mặt trời lấp lánh như có màu sắc.
Anh Diệp tường cho chúng quan viên lui ra,chính mình cùng cậu, mợ và biểu huynh muội dẫn đám người Dạ Thần vội vàng đi đến tẩm cung Hoàng Hậu.
Hiện tại, quan trọng nhất là bệnh tình của Hoàng Hậu nương nương.
“Đại vương tử giá lâm, nhị vương tử giá lâm, ngũ vương tử giá lâm, lục công chúa giá lâm, quốc cữu gia giá lâm……”
Khi đám người Lãnh Loan Loan xuất hiện ngoài cung Càn Khôn, tiếng truyền thật dài của thái giám vang lên.
Đoàn người nối đuôi nhau vào phòng.
“Tham kiến vương tử, công chúa, quốc cữu.” Cung nữ Càn Khôn cung cúi người, vấn an.
“Đứng lên đi.” Anh Diệp Tường phất phất tay.
“Hoàng Hậu nương nương thế nào?” Nhị vương tử Anh Diệp Hạo hỏi.
“Khởi bẩm vương tử, Hoàng Hậu nương nương đang uống thuốc, Hoàng Thượng đang ở cùng nương nương.” Cung nữ mặt cung trang màu xanh nhạt đáp.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Các cung nữ hạ thấp người, thi lễ xong liền rời đi.
“Thật có lỗi với Hoàng Hậu nương nương , vốn là mời người đến Mê La quốc chúng ta làm khách, vậy mà hiện tại không có cách nào chiêu đãi người.” Anh Diệp tường quay người chắp tay cáo lỗi với Lãnh Loan Loan.
“Không có gì, vương tử không cần khách khí.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói. Nàng đến Mê La quốc là vì Dạ Thần, về phần làm khách gì gì đó, trong lòng bọn họ đều rất rõ, Anh Diệp Tường bất quá chỉ là muốn lợi dụng nàng để Dạ Thần về Mê La quốc mà thôi.
“Đa tạ nương nương không trách tội.” Anh Diệp tường một lần nữa cúi đầu, sau đó liền dẫn mọi người đi vào tẩm phòng của Hoàng Hậu.
Vừa vào đến, một cỗ mùi gay nồng liền xông vào mũi, có thể tưởng tượng được vị Hoàng Hậu này ốm yếu đến thế nào.
Đôi mắt tím của Dạ Thần hiện lên một tia phức tạp, bước đi có chút ngập ngừng. Chỉ cách một khung cửa, vừa rất gần lại như rất xa. Phía sau cánh cửa đó, có thể chính là cha mẹ đã thân sinh ra hắn, nhưng lại như những người xa lạ không quen biết. Bước vào rồi, mọi thứ có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều
“Thần, vào đi thôi, phụ hoàng, mẫu hậu nhìn thấy đệ sẽ rất vui mừng.” Anh Diệp hạo quay đầu thấy Dạ Thần ngập ngừng trước cửa, không khỏi lên tiếng.
“Đúng vậy, Thần biểu ca, cô cô vừa thấy huynh chắc chắn sẽ khỏi bệnh ngay lập tức.” Minh Thuần Phi cũng gật gật đầu.
Dạ Thần mím môi, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, trong đôi mắt tím biếc đó chỉ có bóng dáng của nàng. Hắn kì thật không nghĩ sẽ có thể đoàn tụ với cha mẹ. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn lo sợ có thể sẽ không được ở bên cạnh nàng nữa, hắn thật sự rất thiếu dũng khí.
Lãnh Loan Loan hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhìn lại Dạ Thần. Đã đến đây rồi, hắn có do dự cũng đã trễ, hơn nữa nàng cho rằng cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng nên biết rõ về chính mình, càng trốn tránh sẽ càng làm bản thân bị trói buộc mà thôi.
“Đi thôi.” Thản nhiên một tiếng, đánh tan trăn trở của Dạ Thần.
Đám người Anh Diệp tường nhìn nhau, lực ảnh hưởng của Lãnh Loan Loan này đối với Thần quá lớn, chuyện này không biết là tốt hay xấu đây?
“Là Tường, Hạo đã trở về sao?” Một giọng nam ôn nhu truyền ra từ phòng trong, chắc là nghe được thanh âm của mọi người.
“Đúng vậy, phụ hoàng.” Anh Diệp Tường đáp, dẫn mọi người vào tẩm phòng.
Khi Lãnh Loan Loan vừa vào, liền nhìn thấy trên giường ngà voi hoa lệ là một nữ tử sắc mặt rõ ràng là người mang bệnh đang nửa nằm nửa ngồi vào đầu giường. Một bên là trung niên nam tử mặc long bào màu vàng, trên tay cầm chén thuốc cẩn thận đưa lên miệng nữ nhân. Sau khi nghe thấy tiếng của Anh Diệp tường, nam tử liền quay đầu. Khuôn mặt kia quả thật giống Dạ Thần như đúc, đúng thật là cha con.
Khoảnh khắc Dạ Thần nhìn thấy nam tử kia cũng sửng sốt. Tuy đã nghe Minh Thuần Phi nói hắn rất giống với Hoàng Thượng Mê La quốc, nhưng khi thực sự nhìn thấy, hắn cũng không khỏi giật mình. Nếu nói hai người có gì khác nhau thì chỉ có vẻ mặt, một người dịu dàng ôn nhu, một người lạnh lùng băng giá.
“Khụ khụ khụ, Tường và Hạo đã về rồi sao? Tìm được Phi nhi rồi à?” Hoàng Hậu trên giường nghe giọng nói cũng nhìn lại, thanh âm suy nhược.
Hoàng đế mê La quốc Anh Diệp Vũ khi nhìn thấy Dạ Thần cũng chịu chấn động không nhỏ. Công tử trẻ tuổi này là ai? Sao lại giông hắn như đúc như vậy? Chẳng lẽ là…
“Nhu Nhi, nàng xem vị công tử này rất giống Thần Nhi của chúng ta…” Hoàng đế đưa chén thuốc trong tay cho một cung nữ gần đó, trở lại cầm lấy tay Hoàng Hậu, kích động chỉ vào Dạ Thần nói.
Hoàng Hậu vừa nghe, vội vàng nhìn Dạ Thần, khi ánh mắt chạm đến gương mặt kia, cả người run lên.
“Đây, đây là…?”
“Cô cô, huynh ấy chính là Thần biểu ca…” Minh Thuần Phi chạy đến bên ngời Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nói.
“Thần? Dây đúng là Thần Nhi của chúng ta sao? Ta không nghe nhầm phải không?” Hoàng Hậu nghe được lời nói của Minh Thuần Phi, trên gương mặt vốn trắng bệch trở nên hồng hào không ít, lật tay nắm lấy cánh tay Hoàng Đế, hai tròng mắt ngập nước nhìn hắn.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, người này đúng là tam đệ.” Anh Diệp Tường, Anh Diệp Hạo cũng nói.
“Nhu Nhi, nàng nghe rõ chưa? Đây đúng là Thần Nhi của chúng ta, là Thần Nhi của chúng ta.” Hoàng Đế kích động gật đầu, đôi mắt thâm thúy cũng ầng ậng nước, gương mặt ôn nhu kia giờ trở nên mừng rỡ.
“Thần Nhi, Thần Nhi của ta…” Hoàng Hậu buông cánh tay Hoàng Đế ra, vội vàng nhìn Dạ Thần, nước mắt theo hai má chảy xuống, vươn tay với hắn: “Lại đây cho mẫu hậu nhìn xem…”. Hai mươi mấy năm rồi, thật không dám nghĩ đến sẽ có ngày đoàn tụ.
“……” Dạ Thần cắn môi, từ nãy đến giờ, mặc kệ Hoàng Hậu và Hoàng Đế kích động thế nào, hắn vẫn duy trì vẻ mặt thế này.
“Thần Nhi, con vì soa không chịu lại đây? Chẳng lẽ con hận mẫu hậu năm đó không chăm sóc con tốt sao?” Gương mặt lạnh lùng của Dạ Thần như một mũi dao đâm vào tim của Hoàng Hậu, nàng cắn răng, đau lòng nhìn Dạ Thần.
“Thần…”
Anh Diệp Tường, Anh Diệp Hạo, Minh Thuần Phi đều lo lắng nhìn hắn, vì sao nãy giờ hắn vẫn như vậy chứ? Hoàn toàn không có vẻ mặt vui sướng khi cùng người thân đoàn tụ.
“Đi qua đi, thân thể của bà ấy không thể chống đỡ lâu đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.