Quyển 1 - Chương 42: Cố ý lập Hậu (Thượng)
Luyến Nguyệt Nhi
16/04/2013
Kim Loan điện.
Hiên Viên Đêm thân mặc Long bào, đầu đội mũ miện, ngồi ở trên ngai rồng. Ánh mắt ngạo nghễ, vẻ mặt đạm mạc nhìn đám quần thần phía dưới. Thái giám Hứa Mậu tay cầm phất trần đứng ở bên trái điện thượng.
Phía dưới đại điện, bá quan văn võ quần áo chỉnh tề, đứng ở hai bên.
Cung điện rộng lớn, nhưng không khí bên trong lại trở nên ngưng trọng. Tất cả mọi người cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, dường như đang phải chịu một áp lực vô hình.
Hiên Viên Đêm ngồi yên lặng, bàn tay gõ từng nhịp lên thành ghế. Âm thanh tiết tấu thanh thúy vang lên quanh quẩn khắp đại điện. Theo cử động của hắn, long bào cũng hơi phát động. Hình con cửu trảo phi long trên áo dường như có sinh mệnh, cặp mắt kia lộ ra vài phần uy nghiêm.
Không khí trở nên lạnh như băng, Hiên Viên Đêm rốt cục mở miệng nói:
“Lễ bộ Thượng Thư đâu?”
“Có vi thần.” Lễ bộ Thượng Thư bước ra khỏi hàng, chắp tay nói.
“Trẫm muốn lập Lãnh tướng quân thứ nữ Lãnh Loan Loan làm Hoàng hậu, ngươi đi soạn thánh chỉ đi.” Hiên Viên Đêm phất phất tay, thoải mái mà nói.
Nhưng lời hắn vừa nói xong, cả tòa cung điện dường như nổ tung.
Lễ bộ Thượng Thư sửng sờ đứng yên tại chỗ, Hoàng Thái hậu không phải là muốn lập Nhã phi nương nương sao? Như thế nào lại biến thành nữ nhi của Lãnh tướng quân?
Võ bá quan không ngừng nghị luận. Trong nháy mắt, cả triều đình nhốn nháo ồn ào giống như cảnh ngoài chợ vậy, rất là huyên náo.
Lãnh Bùi Xa mộng ở, Hoàng thượng muốn lập Loan Loan làm Hoàng hậu sao? Loan Loan chỉ mới chín tuổi thôi mà, chẳng lẽ là Hoàng thượng nghĩ sai rồi? Nhưng là vì sao? Hôm qua Loan Loan hồi phủ, nhưng cũng không có đề cập tới việc đã cùng Hoàng thượng nói những chuyện gì. Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ.
“Hoàng thượng, tiểu nữ năm nay vừa mới chín tuổi a.”
Hắn đứng dậy, chắp tay nói. Con ngươi thâm thúy lóe ra vẻ nghi hoặc, nhưng không dám hỏi thẳng Hiên Viên Đêm có hay không tính sai?
“Chín tuổi Hoàng hậu? Rất hoảng a.”
“Từ cổ chí kim cho tới nay, chưa bao giờ có chuyện như vậy.”
“Thật không hợp với cung quy tổ chế.”
“......”
Lãnh Bùi Xa vừa nói ra, lại khiến cho mọi người xôn xao. Khuôn mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin, thất kinh bát nháo. Đường đường một quốc gia, làm sao mới chín tuổi tiểu nữ tử lại có thể đảm nhiệm ngôi vị Hoàng hậu được. Quả thực chính là làm cho thiên hạ chê cười...
“Hoàng Thượng, vạn vạn lần không thể được.” Tể tướng Lâm Kế Tục đứng dậy, áo bào phiêu phất, hai tay chắp cung, ánh mắt điềm tĩnh, vẻ mặt trầm ổn phản bác.
“Việc này theo lễ nghi không hợp, lại càng không phù hợp với cung quy tổ chế.” Thiên Diệu Hoàng triều quy định, làm chủ hậu cung nữ tử ít nhất phải đến tuổi cập kê, vả lại còn phải được Thái hậu cùng chư thần bàn bạc quyết định tuyển lập.
“Không hợp lễ nghi? Tổ chế? Cung quy?”
Hiên Viên Đêm nhíu nhíu mày, nở nụ cười. Mấy thứ này ở trong mắt hắn, căn bản chính là không đáng một đồng. Đám cổ hủ lão nhân này nghĩ muốn ngăn cản hắn sao? Hắn là ai vậy? Hắn là Thiên Diệu Hoàng triều tuổi trẻ quân vương, mười hai tuổi đăng cơ. Ngắn ngủn trong sáu năm, bình nội, ngoại trừ hoạn, trở thành bễ nghễ thiên hạ đế vương. Cuồng vọng, ngạo nghễ, chỉ cần hắn muốn thì không việc gì là không làm được. Hắn càng muốn khiêu chiến đám cổ hủ lão nhân này, lập thứ nữ của Trấn Bắc tướng quân, chín tuổi hỗn thế tiểu ma nữ lên làm Hoàng hậu.
“Thì tính sao? Trẫm muốn lập Lãnh Loan Loan làm Hoàng hậu.” Vẻ mặt cuồng ngạo, tự cao tự đại. Tựa hồ như cả đám quần thần chỉ như hạt cát, gió thổi mạnh liền không còn bóng dáng.
“Hoàng Thượng ”
“Hoàng Thượng ”
“......”
Thấy Hoàng Thượng khư khư cố chấp, tất cả mọi người đồng thanh tề hô.
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, liên quan đến giang sơn xã tắc. Còn thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc.” Tể tướng sắc mặt trầm trọng, quỳ rạp xuống đất khẩn cầu nói.
“Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc.”
Chúng thần cũng đi theo quỳ xuống.
“Hoàng Thượng, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, thực khó có thể đảm nhiệm ngôi vị Hoàng hậu.”
Lãnh Bùi Xa lại góp lời nói, vẻ mặt nặng nề. Một quốc gia chi mẫu, vị trí này không biết bao nhiêu nữ tử cùng với gia tộc, dùng trăm phương nghìn kế để đoạt được đến. Điều này đối với hắn thật không phải là vinh dự. Hậu cung thâm sâu, có biết bao nhiêu hồng nhan bạc mệnh. Hắn lại nào có thể để cho mới chín tuổi Loan Loan cũng rơi vào nơi vực sâu âm u kia
“Không thể sao?” Hiên Viên Đêm lạnh lùng nhìn thẳng vào Lãnh Bùi Xa.“Chỉ sợ lệnh thiên kim năng lực không giống ngươi nói như vậy đi?”
Lãnh Bùi Xa cả kinh, Hoàng Thượng đây là có ý gì? Chẳng lẽ hắn nhìn thấu Loan Loan khác hẳn với thường nhân năng lực? Hay hắn cố ý lập Loan Loan làm Hoàng hậu, kỳ thật là hắn muốn như vậy? Đôi mắt thâm thúy nhìn Hiên Viên Đêm, ý đồ như muốn nhìn thấu tâm tư thiếu niên Hoàng đế này. Tiếc rằng cặp mắt hắn mặc dù thâm sâu như u đàm, ngăm đen không thấy đáy, lại căn bản đoán không ra.
“Hoàng Thượng, lập Lãnh tiểu thư làm Hoàng hậu không phù hợp với tông pháp a.” Tể tướng vẫn là đau khổ khuyên can. Thứ nhất lập chín tuổi tiểu nữ làm Hoàng hậu xác thực không hợp với quy củ hoàng triều; Thứ hai, Lãnh Bùi Xa vốn là nắm binh quyền, cùng chính mình đối trọng. Nếu nữ nhi của hắn được lập làm Hoàng hậu, thì không phải là hắn càng thêm quyền thế khuynh thiên. Đến lúc đó, chỉ sợ khắp nơi đều bị hắn quản chế.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng. Chín tuổi hoàng hậu từ cổ chí kim đều không có tiền lệ a.” Nội các đại học sĩ cũng phản đối.
“Trẫm liền khai này tiền lệ.” Hiên Viên Đêm lạnh lùng bác bỏ lời nói của hắn.
“Hoàng Thượng”
“Tốt lắm, các ngươi không cần ồn ào nữa. Ý trẫm đã quyết, lập tức soạn chỉ hạ chiếu.” Hiên Viên Đêm không để ý tới đám cổ hủ lão nhân này, phất tay áo vung lên đứng dậy.
“Bãi triều.”
Hiên Viên Đêm xoay người rời đi, lưu trong lòng chúng thần một bóng hình kiên quyết.
Chúng thần quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ thở dài.
“Tướng gia, ngài nói viêc này phải làm sao bây giờ?”
Chúng quan đều vây quanh Tể tướng lo lắng. Lập chín tuổi tiểu nữ làm Hoàng hậu, nếu tin tức này truyền ra chỉ sợ làm trò cười cho thiên hạ. Tiếc rằng Hoàng thượng lại cố tình không tuân tông pháp tổ chế, cố tình khư khư cố chấp a.
“Lãnh tướng quân, sự tình quan hệ đến nữ nhi của ngươi, ngươi xem nên làm thế nào?”
Tể tướng nhìn Lãnh Bùi Xa, hẵn không tin tưởng rằng Lãnh Bùi Xa có thể đem danh dự của mình đánh bạc. Chín tuổi nữ nhi bị lập làm Hoàng hậu, đây là thiên hạ chuyện lớn, chỉ sợ thế nhân dèm pha, đem nước miếng cũng có thể đưa hắn dìm chết.
Lãnh Bùi Xa chậm rãi đứng lên, đôi mắt ưu tư. Hoàng thượng luôn luôn là duy ngã độc tôn, làm theo ý mình. Nếu hắn càng muốn hạ chỉ lập Loan Loan làm Hoàng hậu, bọn họ dù có khuyên nữa cũng trở nên vô dụng. Hiện tại chỉ có thể hy vọng Thái hậu có thể ngăn cản được hắn.
“Trước bẩm báo Thái hậu đi.”
“Đúng vậy.” Lễ bộ Thượng Thư vỗ tay,“Chúng ta cùng đi tìm Thái hậu đi.”
Thế là một đám người chậm rãi hướng Từ Ninh cung mà đi, hi vọng Thái hậu cuối cùng cũng có thể khuyên giải a.
Từ Ninh cung.
Hoàng thái hậu mỉm cười ngồi ở phía trên, nghe một đám con dâu nói chuyện phiếm.
Khương Uyển Uyển một thân áo bào trắng, mái tóc vấn cao, chân bước tiêu sái.
Lâm Nhã Như một thân quần áo màu lam trường bào, mặt cười mỉm.
Bạch Mị nương một thân sam váy màu đỏ, ánh mắt kiều mị.
Ở bên người các nàng, đám phi tần cũng đều tụ tập đông đủ.
Một đám người cố gắng nghĩ biện pháp lấy lòng Thái hậu, cũng chỉ vì chuyện lập Hoàng hậu. Tuy rằng đều biết Thái hậu chỉ vừa lòng chất nữ Uyển phi, nhưng mọi chuyện cũng không có thể nói trước, có lẽ các nàng nếu khiến Thái hậu vui lòng, ngôi vị Hoàng hậu kia cũng là có khả năng dừng ở trên đầu các nàng.
“Khởi bẩm Thái hậu, Tể tướng cùng chư vị đại nhân đang ở ngoài cung cầu kiến.” Từ Trữ cung công công Diêu Hỉ đi đến, thấp giọng nói.
“Nga, bọn họ tới là vì chuyện gì?” Thái Hậu nghi hoặc nghĩ.
Phi tần đang cười nói cũng đều ngừng lại, ánh mắt đẹp giật mình.
“Cho bọn họ vào đi.” Thái hậu hướng viên công công vẫy vẫy tay nói.
“Khấu kiến Thái hậu, chư vị nương nương.”
Tể tướng, Lãnh Bùi Xa, Lễ bộ Thượng Thư đám người đi đến.
“Chư vị đại nhân hãy bình thân.” Thái hậu khoát tay, tiếp đón bọn họ.
“Các ngươi đến đây là có chuyện gì?”
“Bẩm Thái hậu.” Tể tướng đứng lên, chắp tay nói.“Hôm nay vào triều, bệ hạ muốn Lễ bộ Thượng Thư soạn chỉ lập Lãnh tướng quân chín tuổi thứ nữ làm Hoàng hậu.”
“Cái gì?” Hoàng thái hậu kinh hãi, chúng phi dung nhan thất sắc, cũng không dám tin tưởng chính mình nghe được.
“Thần lấy tông pháp khuyên can Hoàng thượng cân nhắc, nhưng bệ hạ lại cố ý muốn hạ chỉ lập hậu.” Tể tướng tiếp tục nói.
“Hoang đường.” Thái hoàng vẻ mặt tươi cười thoáng liễm đi, phẫn nộ vỗ vào mặt bàn.“Hoàng Thượng hắn có thể nào không để ý đến tổ tông quy củ, quả thực rất tùy hứng.”
“Thỉnh Thái hậu khuyên giải bệ hạ.” Lãnh Bùi Xa khom người nói, “Thần nữ tuổi còn nhỏ, nào có thể nào đảm nhiệm ngôi vị Hoàng hậu?” Hắn cũng không nguyện ý đem bảo bối nữ nhi đưa vào hoàng cung, đi theo đám nữ nhân kia tranh đấu.
Thái hậu ánh mắt ngọc lưu ly nhìn Lãnh Bùi Xa, thấy hắn biểu tình nghiêm túc thật. Quả nhiên cũng là không đồng ý, trong lòng yên tâm không ít.
“Được, việc này ai gia sẽ đi gặp Hoàng Thượng.”
Nhẹ phất tay áo đứng lên, nàng tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng tùy hứng. Lập chín tuổi Hoàng hậu, Hoàng gia còn gì mặt mũi nữa?
“Bãi giá Dưỡng tâm điện.”
“Cung tiễn Thái hậu.”
Mọi người quỳ xuống, sau đó cũng theo đuôi rời đi Từ Ninh cung.
Ngoài cung, gió khẽ thổi, cành lá đung đưa. Giống như tâm trạng lắc lư bất an của mọi người, bách quan vỗi vã rời đi. Mà đám phi tần còn lại kinh hoàng, người người khe khẽ nói nhỏ rời đi.
Khương Uyển Uyển vốn nghĩ nắm chắc thắng lợi trong tay. Ngàn vạn lần không nghĩ tới nửa đường cư nhiên sát ra chín tuổi oa nhi. Nếu thật sự bị nàng đoạt Hoàng hậu vị, nàng thật là không cam lòng. Mắt khẽ liếc sang Lâm Nhã Như, thấy vẻ mặt nàng cũng đều đang xám xịt...
Bạch Mị nương khinh thường, ánh mắt kiều mị. Dù sao nàng có nhiệm vụ trong người nên cũng không trông mong có thể lên làm Hoàng hậu. Cho dù là chín tuổi nữ oa làm Hoàng hậu, thì nàng cũng không để vào mắt.
Nhưng thật sự là không sao cả sao? Lúc này nàng cũng có nghĩ đến, chín tuổi oa nhi kia lại sẽ là khắc tinh của nàng trong tương lai. Hết thảy âm mưu đều vì nàng mà bại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.