Quyển 2 - Chương 80: Đại công tử nhà họ Lãnh
Luyến Nguyệt Nhi
24/11/2014
Phủ Tể tướng trong một đêm đã bị diệt môn, ánh lửa rực sáng bầu trời.
Máu, lửa giao nhau, đẹp lóa mắt.
Một khối lượng lớn cáng được khiêng ra ngoài, đều là những thi thể cháy xém hoàn toàn, không thể nào nhận diện. Dân chúng vây quanh xem cũng không nhịn được bịt mũi không dám ngửi, cũng không dám nhìn. Vài người gan lớn cũng nhắm mắt vài lần, khe khẽ nói nhỏ cùng người bên cạnh. Ai cũng thắc mắc, không biết rốt cuộc Tể tướng đã đắc tội với nhân vật nào, đường hoàng là nhất quốc chi tướng cư nhiên bị người lạ diệt môn. Chậc chậc, làm bậy quá…
Không ít môn sinh của Tể tướng cũng đến hiện trường, nhìn từng người thân thuộc bị cháy sém, dường như đều không nhịn được mà sắc mặt trắng bệnh. Một phần là vì vừa đau vừa hận, một phần vì mình cũng có kết cục như vậy. Người có thể chỉ trong một đêm làm ra thảm kịch này, thật là một hung thần. Biết đâu tiếp theo sẽ là bọn họ?
Mọi người mặt đối mặt, trong đáy mắt của nhau đều nhìn thấy sợ hãi khắc sâu.
“Lộc cộc, lộc cộc…”
Một đongười ngồi trên đại mã đội nắng chạy từ phố bên kia tới, đi ngang qua phủ Tể Tướng đã thấy người đông như hội, còn có không ít quan binh ngăn lại dân chúng đang đứng nhốn nháo. Hàng mi tuấn lãng nhíu nhíu, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
Kéo dây cương, hắn xoay người xuống ngựa, vạt áo màu trắng tùy ý theo gió tung bay, tóc đen dài như thác, dùng ngọc trâm búi cao, một nửa xõa dài sau lưng, mặt mũi như ngọc, mắt sáng mày kiếm, khí thế hiên ngang, thoạt nhìn như một nam tử anh tuần bất phàm.
“Xin phiền một chút.”
Nam tử để ngựa ở bên đường, chen vào đám người đông nghịt kia.
Mọi người nhìn nhau, nam tử quý phái kia chắc chắn là một nhân vật lớn. Mọi bất mãn trong miệng đều nuốt xuống, tự động lùi ra.
“Quan gia, xin hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Nam tử ngăn một quan binh lại hỏi. Thiếp vàng cạnh cửa Phủ Tể Tướng đã bị lửa lớn thiêu hủy, từng tòa nhà hoa lệ đều đã tan hoang đổ nát. Khói nhẹ lượn lờ toát ra, tình trạng thật thê thảm, thật không đành lòng.
Quan binh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, xem ra nam tử trẻ tuổi này là con nhà giàu, cũng không đối đãi với hắn như dân thường, nhíu mi:
“Công tử, chẳng lẽ người không biết sao? Đây là Phủ Tể Tướng, tối hôm qua đã bị tru diệt gia môn , ngay cả phòng ở cũng cháy sạch như vậy, thảm thật…” Nói xong lại lắc lắc đầu tỏ vẻ đồng tình. Không thể tin được người dưới một người trên vạn người như Tể tướng cũng xảy ra sự tình này, thật không biết nên nói gì? Bọn họ dù sao cũng chỉ là binh tưởng nho nhỏ, tốt nhất vẫn nên an phận giữ bát cơm của mình thì hơn.
“Phủ Tể tướng?”
Ngón tay thon dài của nam tử vỗ vỗ ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn đến một thi thể đã được che vải trắng. Người có thể chỉ trong một đêm giết sạch Phủ Tể tướng tuyệt đối không đơn giản, là ai vậy? Hai tròng mắt híp lại, hắn rất hứng thú.
Trở về, dắt ngựa. Trèo lên lưng ngựa, lững thững rời đi.
Tướng quân phủ.
Nam tử cưỡi ngựa dừng lại ở ngoài tướng quân phủ, tiêu sái đi vào trong.
“Đứng lại.”
Hai thị vệ dùng hai cây giáo dài giao nhau chặn đường đi của nam tử. Hai tròng mắt nâng lên đánh giá nam tử xa lạ, thị vệ Giáp hỏi:
“Công tử cần tìm ai?” Cư nhiên dám xông thẳng vào Tướng quân phủ, hắn nghĩ Tướng quân phủ là nơi nào?
Nam tử nghe vậy liền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Tưởng Quân Phủ” thiếp vàng, như rồng bay phượng múa. Hắn rõ ràng không đi nhầm, chẳng lẽ không phải?
“Tránh ra.” Ánh mắt liếc hai người thị vệ, hắn lạnh lùng nói.
Hai người thị vệ làm mặt dò xét, rồi đồng thời hét to:
“To gan, dám tự tiện xông vào Tướng quân phủ?”
“Tự tiện?” Khóe môi nam tử gợi lên, “Bản công tử không biết rằng về nhà của mình cũng là tự tiện?” Hắn quả thật lâu lắm rồi mới trở về sao? Họ cư nhiên cũng không nhận ra đại công tử của mình.
“Nhà của mình?” Bọn thị vệ trở nên hồ đồ, Tướng quân phủ có một công tử xa lạ khi nào vậy?
“Đừng nói bậy.” Thị vệ Ất nổi giận nói, “Tướng quân phủ làm sao là nhà của ngươi được cơ chứ?” Muốn trèo cao sao?
“Phải không?” Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, xoạt một tiếng, bảo kiếm bên hông tuột ra khỏi vỏ. Chỉ thấy hàn quang từ thân kiếm lóe lên, kiếm đã ngự trị trên cổ thị vệ Ất. Nếu đã nói hắn tự tiện, hắn liền xông vào, xem ra sao?
“Hôm nay bản công tử muốn đi vào.” Hắn là Đại công tử chính quy mà còn bị hạ nhân ngăn ở ngoài của không cho vào?
“Ngươi mau bỏ kiếm xuống.” Thị vệ Giáp nắm chặt giáo của mình, nhìn chằm chằm vào nam tử nói. Mấy năm qua, thật không có gặp qua có người nào dám chạy đến Tướng quân phủ giương oai. Nam tử này lại không biết rõ, rõ ràng là không muốn sống.
“Chuyện gì vậy, thật ồn ào!.”
Một cỗ kiệu màu lửa đỏ dừng lại trước Tướng quân phủ, màn kiệu xốc lên, bàn tay ngọc vươn ra, bóng dáng Lãnh Loan Loan lộ ra ngay sau đó. Mắt sáng nhìn một màn trước Tướng quân phủ, trán nhăn lại. Cái kia tên là từ đâu chạy tớ , cư nhiên dám cầm kiếm trong lúc để tang nhũ mẫu.
“Tam tiểu thư, người này đòi xông vào Tướng quân phủ.” Thị vệ Giáp nhìn thấy Lãnh Loan Loan đã trở về, kinh hãi, gấp gáp báo cáo tình hình với nàng
“Làm càn.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng phun ra hai chữ, “Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn, bắt lấy hắn.” Lãnh Loan Loan chỉ vào nam tử, nói với bốn nam tử khác. Mặc kệ vì sao nam tử này xuất hiện ở đây, nhưng nàng không chấp nhận có người quấy rối nhũ mẫu yên nghỉ.
“Vâng.” Bốn nam tử áo trắng vọt lên, tựa như diều hâu lao thẳng tới hướng nam tủ cầm kiếm.
Nam tử từ lúc nghe được thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, cả kinh nghe thị vệ Giáp gọi nàng là Tam tiểu thư. Tong lòng biết người đó chính là Tam muội được Hoàng Thượng độc sủng, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy cô nương kia mắt ngọc mày ngài, mặt mày như vẽ. Mái tóc óng mượt, khí thế lãnh liệt mà cao quý, quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân. Hắn chưa kịp tán thưởng, lại nghe thấy nàng muốn cho người động thủ với mình, kinh hãi hô lớn:
“Tam muội, ta là đại ca a!”
Máu, lửa giao nhau, đẹp lóa mắt.
Một khối lượng lớn cáng được khiêng ra ngoài, đều là những thi thể cháy xém hoàn toàn, không thể nào nhận diện. Dân chúng vây quanh xem cũng không nhịn được bịt mũi không dám ngửi, cũng không dám nhìn. Vài người gan lớn cũng nhắm mắt vài lần, khe khẽ nói nhỏ cùng người bên cạnh. Ai cũng thắc mắc, không biết rốt cuộc Tể tướng đã đắc tội với nhân vật nào, đường hoàng là nhất quốc chi tướng cư nhiên bị người lạ diệt môn. Chậc chậc, làm bậy quá…
Không ít môn sinh của Tể tướng cũng đến hiện trường, nhìn từng người thân thuộc bị cháy sém, dường như đều không nhịn được mà sắc mặt trắng bệnh. Một phần là vì vừa đau vừa hận, một phần vì mình cũng có kết cục như vậy. Người có thể chỉ trong một đêm làm ra thảm kịch này, thật là một hung thần. Biết đâu tiếp theo sẽ là bọn họ?
Mọi người mặt đối mặt, trong đáy mắt của nhau đều nhìn thấy sợ hãi khắc sâu.
“Lộc cộc, lộc cộc…”
Một đongười ngồi trên đại mã đội nắng chạy từ phố bên kia tới, đi ngang qua phủ Tể Tướng đã thấy người đông như hội, còn có không ít quan binh ngăn lại dân chúng đang đứng nhốn nháo. Hàng mi tuấn lãng nhíu nhíu, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
Kéo dây cương, hắn xoay người xuống ngựa, vạt áo màu trắng tùy ý theo gió tung bay, tóc đen dài như thác, dùng ngọc trâm búi cao, một nửa xõa dài sau lưng, mặt mũi như ngọc, mắt sáng mày kiếm, khí thế hiên ngang, thoạt nhìn như một nam tử anh tuần bất phàm.
“Xin phiền một chút.”
Nam tử để ngựa ở bên đường, chen vào đám người đông nghịt kia.
Mọi người nhìn nhau, nam tử quý phái kia chắc chắn là một nhân vật lớn. Mọi bất mãn trong miệng đều nuốt xuống, tự động lùi ra.
“Quan gia, xin hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Nam tử ngăn một quan binh lại hỏi. Thiếp vàng cạnh cửa Phủ Tể Tướng đã bị lửa lớn thiêu hủy, từng tòa nhà hoa lệ đều đã tan hoang đổ nát. Khói nhẹ lượn lờ toát ra, tình trạng thật thê thảm, thật không đành lòng.
Quan binh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, xem ra nam tử trẻ tuổi này là con nhà giàu, cũng không đối đãi với hắn như dân thường, nhíu mi:
“Công tử, chẳng lẽ người không biết sao? Đây là Phủ Tể Tướng, tối hôm qua đã bị tru diệt gia môn , ngay cả phòng ở cũng cháy sạch như vậy, thảm thật…” Nói xong lại lắc lắc đầu tỏ vẻ đồng tình. Không thể tin được người dưới một người trên vạn người như Tể tướng cũng xảy ra sự tình này, thật không biết nên nói gì? Bọn họ dù sao cũng chỉ là binh tưởng nho nhỏ, tốt nhất vẫn nên an phận giữ bát cơm của mình thì hơn.
“Phủ Tể tướng?”
Ngón tay thon dài của nam tử vỗ vỗ ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn đến một thi thể đã được che vải trắng. Người có thể chỉ trong một đêm giết sạch Phủ Tể tướng tuyệt đối không đơn giản, là ai vậy? Hai tròng mắt híp lại, hắn rất hứng thú.
Trở về, dắt ngựa. Trèo lên lưng ngựa, lững thững rời đi.
Tướng quân phủ.
Nam tử cưỡi ngựa dừng lại ở ngoài tướng quân phủ, tiêu sái đi vào trong.
“Đứng lại.”
Hai thị vệ dùng hai cây giáo dài giao nhau chặn đường đi của nam tử. Hai tròng mắt nâng lên đánh giá nam tử xa lạ, thị vệ Giáp hỏi:
“Công tử cần tìm ai?” Cư nhiên dám xông thẳng vào Tướng quân phủ, hắn nghĩ Tướng quân phủ là nơi nào?
Nam tử nghe vậy liền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Tưởng Quân Phủ” thiếp vàng, như rồng bay phượng múa. Hắn rõ ràng không đi nhầm, chẳng lẽ không phải?
“Tránh ra.” Ánh mắt liếc hai người thị vệ, hắn lạnh lùng nói.
Hai người thị vệ làm mặt dò xét, rồi đồng thời hét to:
“To gan, dám tự tiện xông vào Tướng quân phủ?”
“Tự tiện?” Khóe môi nam tử gợi lên, “Bản công tử không biết rằng về nhà của mình cũng là tự tiện?” Hắn quả thật lâu lắm rồi mới trở về sao? Họ cư nhiên cũng không nhận ra đại công tử của mình.
“Nhà của mình?” Bọn thị vệ trở nên hồ đồ, Tướng quân phủ có một công tử xa lạ khi nào vậy?
“Đừng nói bậy.” Thị vệ Ất nổi giận nói, “Tướng quân phủ làm sao là nhà của ngươi được cơ chứ?” Muốn trèo cao sao?
“Phải không?” Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, xoạt một tiếng, bảo kiếm bên hông tuột ra khỏi vỏ. Chỉ thấy hàn quang từ thân kiếm lóe lên, kiếm đã ngự trị trên cổ thị vệ Ất. Nếu đã nói hắn tự tiện, hắn liền xông vào, xem ra sao?
“Hôm nay bản công tử muốn đi vào.” Hắn là Đại công tử chính quy mà còn bị hạ nhân ngăn ở ngoài của không cho vào?
“Ngươi mau bỏ kiếm xuống.” Thị vệ Giáp nắm chặt giáo của mình, nhìn chằm chằm vào nam tử nói. Mấy năm qua, thật không có gặp qua có người nào dám chạy đến Tướng quân phủ giương oai. Nam tử này lại không biết rõ, rõ ràng là không muốn sống.
“Chuyện gì vậy, thật ồn ào!.”
Một cỗ kiệu màu lửa đỏ dừng lại trước Tướng quân phủ, màn kiệu xốc lên, bàn tay ngọc vươn ra, bóng dáng Lãnh Loan Loan lộ ra ngay sau đó. Mắt sáng nhìn một màn trước Tướng quân phủ, trán nhăn lại. Cái kia tên là từ đâu chạy tớ , cư nhiên dám cầm kiếm trong lúc để tang nhũ mẫu.
“Tam tiểu thư, người này đòi xông vào Tướng quân phủ.” Thị vệ Giáp nhìn thấy Lãnh Loan Loan đã trở về, kinh hãi, gấp gáp báo cáo tình hình với nàng
“Làm càn.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng phun ra hai chữ, “Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn, bắt lấy hắn.” Lãnh Loan Loan chỉ vào nam tử, nói với bốn nam tử khác. Mặc kệ vì sao nam tử này xuất hiện ở đây, nhưng nàng không chấp nhận có người quấy rối nhũ mẫu yên nghỉ.
“Vâng.” Bốn nam tử áo trắng vọt lên, tựa như diều hâu lao thẳng tới hướng nam tủ cầm kiếm.
Nam tử từ lúc nghe được thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, cả kinh nghe thị vệ Giáp gọi nàng là Tam tiểu thư. Tong lòng biết người đó chính là Tam muội được Hoàng Thượng độc sủng, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy cô nương kia mắt ngọc mày ngài, mặt mày như vẽ. Mái tóc óng mượt, khí thế lãnh liệt mà cao quý, quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân. Hắn chưa kịp tán thưởng, lại nghe thấy nàng muốn cho người động thủ với mình, kinh hãi hô lớn:
“Tam muội, ta là đại ca a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.