Quyển 2 - Chương 137: Gặp lại
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2015
Khi đoàn người từ từ đi vào U cốc, Tô Viễn Hành đã sớm chờ ở đó.
Lãnh Đình Dực vừa tới đã thấy ngay lão già đã bắt cóc con gái mình, kẻ đầu sỏ làm mọi người lo lắng thì khuôn mặt tuấn tú tái xanh, sát khí từ trên người hắn cuồn cuộn tản mác ra bên ngoài.
“Lão già xấu xí, ngươi xem đây.”
Mặc dù Loan Loan không xảy ra chuyện gì, nhưng lại hại bọn họ lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày, vì thế hắn không thể tha thứ cho lão già này. Thân hình chớp nhoáng, Lãnh Đình Dực lấy tốc độ như sấm giật công kích Tô Viễn Hành.
“Lãnh huynh…”
“Nhạc phụ…”
“Lãnh thúc…”
“Lãnh gia…”
“……”
Mọi người thấy Lãnh Đình Dực công kích Tô Viễn Hành, trong lòng không khỏi trầm xuống. Quyền pháp kì bí của Lãnh Đình Dực chưa thể so với thân thủ của Tô Viễn Hành. Lời nói vừa dứt, đám người Hiên Viên Dạ cũng bay vút theo phía sau bọn họ.
Đôi mắt sáng ngời của Tô Viễn Hành chăm chú nhìn mái tóc không dài không ngắn của nam tử đang hùng hổ tiến lên, ánh mắt có chút kì dị. Người này hẳn là phụ thân thứ hai của bảo bối đồ đệ, mấy phần khí thế của nàng và hắn có vài phần thật giống nhau. Tô Viễn Hành đứng yên, không nhúc nhích. Nhìn thì giống như không để mấy quyền cước của Lãnh Đình Dực vào mắt, nhưng chỉ mình hắn biết, nếu hắn động thủ với phụ thân của nàng, chỉ sợ nàng không lột da của hắn mới lạ .
Ngay khi quyền pháp của Lãnh Đình Dực gần chạm vào người, thân thể Tô Viễn Hành chớp nhoáng, tránh công kích của hắn. Sau đó Tô Viễn Hành lại quan sát những người trừng mắt nhìn mình ở phía sau, nhếch môi, nhanh chóng làm bộ dáng bắt tay làm hòa, nói: “Chư vị, chư vị dừng lại, trước hết nghe lão phu nói một câu đã.”
“Ở đây thì cần nói cái gì.” Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Đình Dực trừng Tô Viễn Hành, hận không thể đánh mấy quyền vào người lão đầu. Nhưng hắn cũng có thể thấy được công phu quỷ dị của lão, lại nói ngay cả góc tay áo của lão hắn cũng chưa thể chạm tới.
“Tô sư bá, ngài muốn nói gì?” Lãnh Địch U cũng đứng dậy, đối này vị sư bá này, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu. Không biết nên kính hắn, hay nên trách hắn bắt muội muội của mình, hại bọn họ lo lắng muốn chết.
“Sư điệt tốt.” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Địch U thở dài, may mắn có sư điệt ở đây, bọn họ hẳn đã nể mặt mình mà không tiếp tục thượng cẳng tay hạ cẳng chân, mà hôm nay hắn đến đây để phụng lệnh của bảo bối đồ đệ tới đón những người này vào U cốc, không phải để động thủ với bọn họ .
“Bảo bối đồ đệ bảo ta tới mời các ngươi, các ngươi mau chóng theo ta gặp nàng đi.”
“Bảo bối đồ đệ?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng chịu làm đồ đệ của hắn rồi sao?
“Lão đầu, ngươi nói Loan Loan bái ngươi làm sư phụ?” Lãnh Đình Dực nhướng mày, nhìn Tô Viễn Hành, không tin.
“Đương nhiên.” Tô Viễn Hành kiêu ngạo ngẩng đầu, “Chính miệng bảo bối đồ đệ nói thế.” Thu được một đồ đệ xuất chúng như vậy, quả thực so với chuyện hắn có một thân võ nghệ cao thâm càng khiến cho hắn vui sướng
“Ta không tin.” Lãnh Đình Dực trực tiếp phủ nhận, “Loan loan sao có thể bái ngươi làm sư phụ được?” Đôi mắt thâm thúy đánh giá Tô Viễn Hành, không nhìn ra lão già này có gì đặc biệt đáng giá để Loan Loan thay đổi chủ ý.
“Ngươi…” Tô Viễn Hành bị Lãnh Đình Dực hoài nghi thì tức tối vô cùng, nhưng vì bảo bối đồ đệ, hắn phải khó khăn nén cơn giận này xuống.
“Nếu các ngươi không tin, vậy thì theo lão phu gặp bảo bối đồ đệ hỏi cho rõ ràng đi.” Mặt đối mặt nói chuyện, không phải rõ ràng hơn sao?
“Đương nhiên.” Lãnh Đình Dực trợn trừng hai mắt, việc quan trọng bọn họ đến chính là tìm Loan Loan .
“Mời.” Tô Viễn Hành vươn tay ra phía trước, xoay người, dẫn mọi người vào trong U cốc.
Tiến vào U cốc, ai nấy cũng đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, không khỏi trầm trồ. Không nghĩ tới ở Thiên Diệu hoàng triều lại có một nơi đẹp thế này, ngay cả đám người Hiên Viên Dạ cũng không biết, chẳng trách không tìm thấy Loan Loan.
Mọi người nhìn nhau không nói, bước chân theo Tô Viễn Hành đi qua một sơn đạo rất dài. Ra ngoài sơn động, một cảnh sắc mênh mông chìm ngập trong ánh sáng dần dần xuất hiện, trời xanh thăm thẳm, mây trắng lãng đãng, chim hóa líu lo, hoa thơm đua sắc, tiên cảnh nhân gian cũng chỉ đẹp đến mức này là cùng.
Vượt qua một cây cầu vòm, lọt vào tầm mắt bọn họ là thảm hoa anh túc kiêu sa rực đỏ lay động trước gió, sau những phiến hoa là những gốc tre thanh nhã được sắp xếp tỉ mỉ, mà người bọn họ đang đau khổ tìm kiếm lại đang nhàn nhã ngồi dưới tán trúc, lười biếng hưởng thụ làn gió tươi xanh, quần lụa xanh nhạt buông dài , mái tóc đen nhẹ bay theo gió, trông dịu dàng mà tôn quý. Bên cạnh có một đứa bé trai đang bắt bướm, cảnh đẹp tuyệt mỹ nhưng ấm áp, đầy tình yêu thương.
“Loan Loan…”
Trăm miệng không bằng một lời, Hiên Viên Dạ, Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn, Sở Ngự Hằng đồng thanh lên tiếng.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lóe ánh dương quang tựa như hai khối bảo thạch đen tuyền, trong suốt hoàn mĩ. Trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười nhợt nhạt, nụ cười tuy nhạt nhưng lại rực rỡ hơn bất cứ loài hoa nào, nhìn thoáng chốc cũng làm người khác ngẩn ngơ. Nét mặt ôn nhu, không khỏi khiến trái tim người đối diện đập thình thịch. Thời khắc này, bọn họ đều nghĩ mình đã gặp Cửu Thiên Huyền Nữ sa gót hồng dưới phàm trầm tục tĩu…
“Cha, tướng quân, phụ thân.”
Lãnh Loan Loan ngồi dậy, nhìn hai người cha cười yếu ớt. Sau đó ánh mắt đảo qua những người khác, tất nhiên dừng ở trên người Hiên Viên Dạ. Nam nhân này gầy quá, tuy chỉ có ngắn ngủn mấy ngày nhưng ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi. Ánh mắt ấy đã từng ngạo nghễ nhìn thế gian, nay lại đờ đẫn như vậy là vì mình sao? Nụ cười yếu ớt biến mất, nàng đứng dậy, tiến tới về phía hắn…
Hiên Viên Dạ đơ người trong phút chốc, đem thân ảnh Lãnh Loan Loan thu vào đôi mắt, khảm vào trong đầu, sau đó khắc sâu vào trong lòng. Ngắn ngủn mấy ngày thôi nhưng hắn đã trải qua nhớ nàng biết bao, không gặp một ngày như cách ba thu, gặp lại, lại tựa hồ đã nghìn năm rồi.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, gió hôn lên y bào của bọn họ bay phất phơ.
“Tô gia gia, bọn họ là ai? Muốn cùng Tinh nhi chơi đùa sao?”
Tinh nhi vui vẻ dừng chân, thân hình nho nhỏ đứng ở nơi đó chăm chú nhìn những người xa lạ, câu hỏi ngây thơ cắt ngang sự tĩnh mịch giữa hai người.
Tinh nhi hỏi vậy khiến cho mọi người đều buồn cười, không khí trầm lắng giảm đi vài phần.
“Tinh nhi, bọn họ đến để tìm Loan Loan tỷ tỷ.” Tô Viễn Hành đi qua , sờ sờ đầu Tinh nhi.
“Loan Loan, con có khỏe không?”
Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn đến bên người Lãnh Loan Loan, quan sát nàng, nhìn nàng bình yên vô sự nới cảm thấy yên lòng.
Lãnh Đình Dực vừa tới đã thấy ngay lão già đã bắt cóc con gái mình, kẻ đầu sỏ làm mọi người lo lắng thì khuôn mặt tuấn tú tái xanh, sát khí từ trên người hắn cuồn cuộn tản mác ra bên ngoài.
“Lão già xấu xí, ngươi xem đây.”
Mặc dù Loan Loan không xảy ra chuyện gì, nhưng lại hại bọn họ lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày, vì thế hắn không thể tha thứ cho lão già này. Thân hình chớp nhoáng, Lãnh Đình Dực lấy tốc độ như sấm giật công kích Tô Viễn Hành.
“Lãnh huynh…”
“Nhạc phụ…”
“Lãnh thúc…”
“Lãnh gia…”
“……”
Mọi người thấy Lãnh Đình Dực công kích Tô Viễn Hành, trong lòng không khỏi trầm xuống. Quyền pháp kì bí của Lãnh Đình Dực chưa thể so với thân thủ của Tô Viễn Hành. Lời nói vừa dứt, đám người Hiên Viên Dạ cũng bay vút theo phía sau bọn họ.
Đôi mắt sáng ngời của Tô Viễn Hành chăm chú nhìn mái tóc không dài không ngắn của nam tử đang hùng hổ tiến lên, ánh mắt có chút kì dị. Người này hẳn là phụ thân thứ hai của bảo bối đồ đệ, mấy phần khí thế của nàng và hắn có vài phần thật giống nhau. Tô Viễn Hành đứng yên, không nhúc nhích. Nhìn thì giống như không để mấy quyền cước của Lãnh Đình Dực vào mắt, nhưng chỉ mình hắn biết, nếu hắn động thủ với phụ thân của nàng, chỉ sợ nàng không lột da của hắn mới lạ .
Ngay khi quyền pháp của Lãnh Đình Dực gần chạm vào người, thân thể Tô Viễn Hành chớp nhoáng, tránh công kích của hắn. Sau đó Tô Viễn Hành lại quan sát những người trừng mắt nhìn mình ở phía sau, nhếch môi, nhanh chóng làm bộ dáng bắt tay làm hòa, nói: “Chư vị, chư vị dừng lại, trước hết nghe lão phu nói một câu đã.”
“Ở đây thì cần nói cái gì.” Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Đình Dực trừng Tô Viễn Hành, hận không thể đánh mấy quyền vào người lão đầu. Nhưng hắn cũng có thể thấy được công phu quỷ dị của lão, lại nói ngay cả góc tay áo của lão hắn cũng chưa thể chạm tới.
“Tô sư bá, ngài muốn nói gì?” Lãnh Địch U cũng đứng dậy, đối này vị sư bá này, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu. Không biết nên kính hắn, hay nên trách hắn bắt muội muội của mình, hại bọn họ lo lắng muốn chết.
“Sư điệt tốt.” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Địch U thở dài, may mắn có sư điệt ở đây, bọn họ hẳn đã nể mặt mình mà không tiếp tục thượng cẳng tay hạ cẳng chân, mà hôm nay hắn đến đây để phụng lệnh của bảo bối đồ đệ tới đón những người này vào U cốc, không phải để động thủ với bọn họ .
“Bảo bối đồ đệ bảo ta tới mời các ngươi, các ngươi mau chóng theo ta gặp nàng đi.”
“Bảo bối đồ đệ?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng chịu làm đồ đệ của hắn rồi sao?
“Lão đầu, ngươi nói Loan Loan bái ngươi làm sư phụ?” Lãnh Đình Dực nhướng mày, nhìn Tô Viễn Hành, không tin.
“Đương nhiên.” Tô Viễn Hành kiêu ngạo ngẩng đầu, “Chính miệng bảo bối đồ đệ nói thế.” Thu được một đồ đệ xuất chúng như vậy, quả thực so với chuyện hắn có một thân võ nghệ cao thâm càng khiến cho hắn vui sướng
“Ta không tin.” Lãnh Đình Dực trực tiếp phủ nhận, “Loan loan sao có thể bái ngươi làm sư phụ được?” Đôi mắt thâm thúy đánh giá Tô Viễn Hành, không nhìn ra lão già này có gì đặc biệt đáng giá để Loan Loan thay đổi chủ ý.
“Ngươi…” Tô Viễn Hành bị Lãnh Đình Dực hoài nghi thì tức tối vô cùng, nhưng vì bảo bối đồ đệ, hắn phải khó khăn nén cơn giận này xuống.
“Nếu các ngươi không tin, vậy thì theo lão phu gặp bảo bối đồ đệ hỏi cho rõ ràng đi.” Mặt đối mặt nói chuyện, không phải rõ ràng hơn sao?
“Đương nhiên.” Lãnh Đình Dực trợn trừng hai mắt, việc quan trọng bọn họ đến chính là tìm Loan Loan .
“Mời.” Tô Viễn Hành vươn tay ra phía trước, xoay người, dẫn mọi người vào trong U cốc.
Tiến vào U cốc, ai nấy cũng đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, không khỏi trầm trồ. Không nghĩ tới ở Thiên Diệu hoàng triều lại có một nơi đẹp thế này, ngay cả đám người Hiên Viên Dạ cũng không biết, chẳng trách không tìm thấy Loan Loan.
Mọi người nhìn nhau không nói, bước chân theo Tô Viễn Hành đi qua một sơn đạo rất dài. Ra ngoài sơn động, một cảnh sắc mênh mông chìm ngập trong ánh sáng dần dần xuất hiện, trời xanh thăm thẳm, mây trắng lãng đãng, chim hóa líu lo, hoa thơm đua sắc, tiên cảnh nhân gian cũng chỉ đẹp đến mức này là cùng.
Vượt qua một cây cầu vòm, lọt vào tầm mắt bọn họ là thảm hoa anh túc kiêu sa rực đỏ lay động trước gió, sau những phiến hoa là những gốc tre thanh nhã được sắp xếp tỉ mỉ, mà người bọn họ đang đau khổ tìm kiếm lại đang nhàn nhã ngồi dưới tán trúc, lười biếng hưởng thụ làn gió tươi xanh, quần lụa xanh nhạt buông dài , mái tóc đen nhẹ bay theo gió, trông dịu dàng mà tôn quý. Bên cạnh có một đứa bé trai đang bắt bướm, cảnh đẹp tuyệt mỹ nhưng ấm áp, đầy tình yêu thương.
“Loan Loan…”
Trăm miệng không bằng một lời, Hiên Viên Dạ, Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn, Sở Ngự Hằng đồng thanh lên tiếng.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lóe ánh dương quang tựa như hai khối bảo thạch đen tuyền, trong suốt hoàn mĩ. Trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười nhợt nhạt, nụ cười tuy nhạt nhưng lại rực rỡ hơn bất cứ loài hoa nào, nhìn thoáng chốc cũng làm người khác ngẩn ngơ. Nét mặt ôn nhu, không khỏi khiến trái tim người đối diện đập thình thịch. Thời khắc này, bọn họ đều nghĩ mình đã gặp Cửu Thiên Huyền Nữ sa gót hồng dưới phàm trầm tục tĩu…
“Cha, tướng quân, phụ thân.”
Lãnh Loan Loan ngồi dậy, nhìn hai người cha cười yếu ớt. Sau đó ánh mắt đảo qua những người khác, tất nhiên dừng ở trên người Hiên Viên Dạ. Nam nhân này gầy quá, tuy chỉ có ngắn ngủn mấy ngày nhưng ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi. Ánh mắt ấy đã từng ngạo nghễ nhìn thế gian, nay lại đờ đẫn như vậy là vì mình sao? Nụ cười yếu ớt biến mất, nàng đứng dậy, tiến tới về phía hắn…
Hiên Viên Dạ đơ người trong phút chốc, đem thân ảnh Lãnh Loan Loan thu vào đôi mắt, khảm vào trong đầu, sau đó khắc sâu vào trong lòng. Ngắn ngủn mấy ngày thôi nhưng hắn đã trải qua nhớ nàng biết bao, không gặp một ngày như cách ba thu, gặp lại, lại tựa hồ đã nghìn năm rồi.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, gió hôn lên y bào của bọn họ bay phất phơ.
“Tô gia gia, bọn họ là ai? Muốn cùng Tinh nhi chơi đùa sao?”
Tinh nhi vui vẻ dừng chân, thân hình nho nhỏ đứng ở nơi đó chăm chú nhìn những người xa lạ, câu hỏi ngây thơ cắt ngang sự tĩnh mịch giữa hai người.
Tinh nhi hỏi vậy khiến cho mọi người đều buồn cười, không khí trầm lắng giảm đi vài phần.
“Tinh nhi, bọn họ đến để tìm Loan Loan tỷ tỷ.” Tô Viễn Hành đi qua , sờ sờ đầu Tinh nhi.
“Loan Loan, con có khỏe không?”
Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn đến bên người Lãnh Loan Loan, quan sát nàng, nhìn nàng bình yên vô sự nới cảm thấy yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.