Quyển 2 - Chương 47: Giải hoà
Luyến Nguyệt Nhi
24/11/2014
Hồng y nữ tử đến cùng cũng không để lại danh tính, phất khẽ tay áo rời đi.
Một sự buồn bã khó hiểu quanh quẩn theo Tàn Nhất trở về Viêm Nguyệt Lâu. Cho Hắc Nghiên lui ra, hắn đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sóng nước mênh mông vô bờ bên ngoài. Sóng triều ập lên bờ, đánh những tiếng sóng êm tai, dường như đang rầm rì một mình nói chuyện . Mái tóc đen không ngừng tung bay trong gió , thổi qua hai má, ánh sáng hắt trên gương mặt. Mơ hồ, hiện lên trên trí nhớ là một nữ tử, rõ ràng là một người dịu dàng như vậy, lại ra đi mà vứt bỏ hắn. Ngón tay thon dài siết chặt lại, kêu răng rắc. Đôi mắt nâu hiện lên một ánh sáng tối, từ tưởng nhớ hóa thành thù hận.
Quay người lại, đi đến bên giường. Hắn hất tấm chăn ra, lục dưới gối là một ngăn kéo , mở ra là một cuộn tranh được cuốn lại cẩn thận. Mở bức tranh cuộn ấy ra, giơ tay lên, tranh được mở, một nữ tử tuyệt mỹ quyến rũ xuất hiện trên trang giấy. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, nụ cười nhẹ nở rộ trên đôi môi anh đào. Vẫn là nét dịu dàng như vậy, tất cả đều giống hệt như năm đó.
“Vì sao bà lại phản bội cha? Vì sao lại vứt bỏ ta?”
Đôi mắt nâu nhìn vào người trong tranh, câu hỏi thì thầm lại đớn đau vô cùng. Nhưng người trong tranh vẫn cười như vậy. Nụ cười này đột nhiên trở nên chói mắt, dịu dàng gì chứ, tất cả đều là giả.
Rầm.
Bàn tay to đập mạnh xuống giường, tấm màn giường màu trắng bị hất tung lên. Tay trái hắn chạm vào mặt nạ. Nếu không phải do bà ta phản bội cha, từ bỏ mình, sao cha lại ngày ngày mượn rượu giải sầu như thế, lại còn không khống chế được bản thân mà làm khuôn mặt mình bị thương? Tất cả đều do bà ta, là lỗi của bà ta.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt của người con gái gặp ở ngã tư đường kia, đôi mắt hắn bỗng u tối lại. Mặc kệ cô ta là ai, sai là do cô ta không nên có gương mặt giống bà ấy. Sau này nếu còn gặp lại, đừng trách hắn không khách khí. Những gì nữ nhân kia đã làm sai, cứ để cô ta gánh vác.
Khẽ nhếch mép, hé ra một nụ cười vừa lãnh liệt vừa tàn bạo.
Ánh mặt trời chói lọi buông xuống, lại không làm ấm được không khí trong phòng.
=== ====== ====
Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, làn váy dài phập phồng, trên gương mặt tuyệt mỹ chỉ có vẻ mặt lạnh lùng. Phía dưới, Vạn Oánh Chiêu khẽ cắn môi, nhìn thẳng nàng, không nói một câu.
Bên cạnh, Dạ Mị, Dạ Hồn nhìn nhau, không biết làm thế nào để phá tan cái không khí làm người ta thấy ngạt thở này. Hai người ôm tay, lẳng lặng đứng.
“Ngươi còn muốn báo thù không?”
Lãnh Loan Loan hé môi, hỏi Vạn Oánh Chiêu. Tuy rằng thù hận của nàng mãnh liệt như thế, nhưng mấy ngày gần đây Đông Phương Triết đều đến đây gặp nàng. Lúc đầu nàng ta còn không để ý tới hắn, nhưng dần dần giọng điệu dù có quật cường, nhưng vẻ mặt đã không cay nghiệt như trước. Chỉ sợ nha đầu này bất quá đã tự nhiên thích Đông Phương Triết rồi. Đã vậy, làm sao còn có thể đi tổn thương người thân của hắn nữa?
Vạn Oánh Chiêu nghe thấy câu hỏi của Lãnh Loan Loan, đầu càng cúi thấp, trong đôi mắt sáng ngời ngập đầy ánh sáng phức tạp. Nàng còn muốn báo thù không? Khẳng định là có. Mục đích nàng sống sót là để báo thù cho người thân. Nhưng còn sau khi báo thù thì sao, phải đối mặt với Đông Phương Triết như thế nào? Đối mặt với vi hôn phu của mình như thế nào? Không phủ nhận, ngay từ đầu, kỳ thật nàng có hảo cảm với Đông Phương Triết, cho nên mới muốn chủ tử giúp hắn báo thù. Nhưng còn hiện tại, sau khi biết cậu hắn chính là hung thủ đã giết cả nhà mình, cảm giác của nàng với hắn trở nên phức tạp. Đổ hết hận thù lên đầu hắn, nhưng cũng không thể kiềm chế tình cảm với hắn?
Đôi mày đang nhíu của Hiên Viên Dạ giãn ra, vuốt ve mài tóc mềm mại của Lãnh Loan Loan. Tiểu Chiêu này chỉ sợ bây giờ còn không hiểu được tình cảm của mình. Muốn báo thù hay là không báo thù, chỉ sợ chính nàng còn không quyết định được.
“Chủ tử, Đông Phương Bảo thiếu bảo chủ lại đến.”
Phong Triệt, người đứng đầu bốn thiếu niên đi vào, ánh mắt lạnh nhạt thoáng nhìn Vạn Oánh Chiêu một cái rồi lại cúi thấp đầu.
Hắn lại tới nữa?
Vạn Oánh Chiêu nghe Phong Triệt nói vậy, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, không biết làm sao.
“Để hắn vào đi.” Hiên Viên Dạ nói với Phong Triệt.
“Rõ.”
Phong Triệt lui xuống, lát sau dẫn Đông Phương Triết vào.
“Lãnh gia, phu nhân.”
Đông Phương Triết chắp tay, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Vạn Oánh Chiêu. Nàng cúi đầu, không nói một câu. Đông Phương Triết cười khổ, hiện giờ hắn cũng bất lực rồi. Sau khi biết Vạn Oánh Chiêu là vị hôn thê của mình, hắn đã khiếp sợ không ít, trong đầu trước tiên xẹt qua bóng dáng Lãnh Loan Loan. Hắn còn nhớ lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ nàng là một vị tiên nữ, bất tri bất giác luôn dõi theo nàng. Nhưng sau biết nàng đã có phu quân, hơn nữa còn tuấn mỹ tôn quý như thế, sánh cùng với nàng quả là rất xứng đôi, hắn cũng không dám mộng tưởng nữa, chỉ có thể cất giấu ái mộ ở trong tâm. Sau đó lại biết cậu hắn có ân oán với Vạn Oánh Chiêu, nhất là sau khi biết Vạn Oánh Chiêu là vị hôn thê của mình, tất cả đều bắt đầu thay đổi. Vì nàng ghét hắn, hắn bắt đầu quay chung quanh nàng. Nhưng không biết từ khi nào thì bóng dáng của nàng bắt đầu lẩn quẩn trong đầu hắn Hắn hiểu những gì mình đối với nàng không còn là đối đãi với một người bạn, có lẽ là thật sự đặt nàng trong lòng rồi. Nhưng nàng lại vẫn ôm mãi mối thù với cậu hắn. Bây giờ việc hắn muốn làm nhất là nói rõ mọi chuyện vớinàng, mong nàng có thể hiểu được.
“Vạn cô nương, ta có thể nói chuyện với cô không?”
Vạn Oánh Chiêu đầu khẽ nhúc nhích, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp: “Chúng ta có gì để nói chứ?”
“Có.” Đông Phương Triết gật đầu, “Chúng ta muốn nói rất nhiều, chuyện có thể nói cũng rất nhiều.” Ví dụ như về mối thù giữa cậu và gia đình nàng, ví dụ như thân phận phu thê của hai người bọn họ?
Vạn Oánh Chiêu cắn răng, nhìn Lãnh Loan Loan.
“Được.” Lãnh Loan Loan nhẹ gật đầu, xem như đồng ý.
Hai người khom người, biến mất.
=== ====== ====
“Ngươi muốn nói gì?”
Vạn Oánh Chiêu cùng Đông Phương Triết đi vào một ngôi đình trong viện, mái tóc theo gió mà uốn lượn, y bào phất phơ phiêu dật. Vạn Oánh Chiêu đứng ở bên đình, lưng hướng về phía Đông Phương Triết.
“Ta biết bây giờ Vạn cô nương rất hận cậu ta, cũng như rất hận ta. Nhưng ta hy vọng trước khi tìm được cậu, Vạn cô nương có thể hay không buông thành kiến với ta, chúng ta không thù không hận, yên ổn bên nhau có được hay không?” Bọn họ dù sao cũng là hôn phu hôn thê, biết đâu đến cuối cùng vẫn là ở bên nhau.
“Ngươi có ý gì?” Vạn Oánh Chiêu bỗng xoay người, đôi mắt sáng trừng Đông Phương Triết. Hắn đang hy vọng mình vứt bỏ thù hận với cậu hắn sao?
“Vạn cô nương xin đừng hiểu lầm.” Đông Phương Triết thấy vẻ mặt của nàng, lắc đầu. “Không phải chúng ta là hôn phu hôn thê sao? Dù tương lai thế nào, ít nhất bây giờ chúng ta có thể bình yên bên nhau. Về phần cậu của ta và Vạn Gia Trang, ta đồng ý cùng nàng tìm cậu rồi hẵng tính.”
“Thật sao?” Vạn Oánh Chiêu hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi đồng ý giúp ta tìm ra hắn?” Không phải muốn lừa mình chứ?
“Đúng vậy.” Đông Phương Triết gật đầu, “Ta đồng ý.”
Một sự buồn bã khó hiểu quanh quẩn theo Tàn Nhất trở về Viêm Nguyệt Lâu. Cho Hắc Nghiên lui ra, hắn đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sóng nước mênh mông vô bờ bên ngoài. Sóng triều ập lên bờ, đánh những tiếng sóng êm tai, dường như đang rầm rì một mình nói chuyện . Mái tóc đen không ngừng tung bay trong gió , thổi qua hai má, ánh sáng hắt trên gương mặt. Mơ hồ, hiện lên trên trí nhớ là một nữ tử, rõ ràng là một người dịu dàng như vậy, lại ra đi mà vứt bỏ hắn. Ngón tay thon dài siết chặt lại, kêu răng rắc. Đôi mắt nâu hiện lên một ánh sáng tối, từ tưởng nhớ hóa thành thù hận.
Quay người lại, đi đến bên giường. Hắn hất tấm chăn ra, lục dưới gối là một ngăn kéo , mở ra là một cuộn tranh được cuốn lại cẩn thận. Mở bức tranh cuộn ấy ra, giơ tay lên, tranh được mở, một nữ tử tuyệt mỹ quyến rũ xuất hiện trên trang giấy. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, nụ cười nhẹ nở rộ trên đôi môi anh đào. Vẫn là nét dịu dàng như vậy, tất cả đều giống hệt như năm đó.
“Vì sao bà lại phản bội cha? Vì sao lại vứt bỏ ta?”
Đôi mắt nâu nhìn vào người trong tranh, câu hỏi thì thầm lại đớn đau vô cùng. Nhưng người trong tranh vẫn cười như vậy. Nụ cười này đột nhiên trở nên chói mắt, dịu dàng gì chứ, tất cả đều là giả.
Rầm.
Bàn tay to đập mạnh xuống giường, tấm màn giường màu trắng bị hất tung lên. Tay trái hắn chạm vào mặt nạ. Nếu không phải do bà ta phản bội cha, từ bỏ mình, sao cha lại ngày ngày mượn rượu giải sầu như thế, lại còn không khống chế được bản thân mà làm khuôn mặt mình bị thương? Tất cả đều do bà ta, là lỗi của bà ta.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt của người con gái gặp ở ngã tư đường kia, đôi mắt hắn bỗng u tối lại. Mặc kệ cô ta là ai, sai là do cô ta không nên có gương mặt giống bà ấy. Sau này nếu còn gặp lại, đừng trách hắn không khách khí. Những gì nữ nhân kia đã làm sai, cứ để cô ta gánh vác.
Khẽ nhếch mép, hé ra một nụ cười vừa lãnh liệt vừa tàn bạo.
Ánh mặt trời chói lọi buông xuống, lại không làm ấm được không khí trong phòng.
=== ====== ====
Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, làn váy dài phập phồng, trên gương mặt tuyệt mỹ chỉ có vẻ mặt lạnh lùng. Phía dưới, Vạn Oánh Chiêu khẽ cắn môi, nhìn thẳng nàng, không nói một câu.
Bên cạnh, Dạ Mị, Dạ Hồn nhìn nhau, không biết làm thế nào để phá tan cái không khí làm người ta thấy ngạt thở này. Hai người ôm tay, lẳng lặng đứng.
“Ngươi còn muốn báo thù không?”
Lãnh Loan Loan hé môi, hỏi Vạn Oánh Chiêu. Tuy rằng thù hận của nàng mãnh liệt như thế, nhưng mấy ngày gần đây Đông Phương Triết đều đến đây gặp nàng. Lúc đầu nàng ta còn không để ý tới hắn, nhưng dần dần giọng điệu dù có quật cường, nhưng vẻ mặt đã không cay nghiệt như trước. Chỉ sợ nha đầu này bất quá đã tự nhiên thích Đông Phương Triết rồi. Đã vậy, làm sao còn có thể đi tổn thương người thân của hắn nữa?
Vạn Oánh Chiêu nghe thấy câu hỏi của Lãnh Loan Loan, đầu càng cúi thấp, trong đôi mắt sáng ngời ngập đầy ánh sáng phức tạp. Nàng còn muốn báo thù không? Khẳng định là có. Mục đích nàng sống sót là để báo thù cho người thân. Nhưng còn sau khi báo thù thì sao, phải đối mặt với Đông Phương Triết như thế nào? Đối mặt với vi hôn phu của mình như thế nào? Không phủ nhận, ngay từ đầu, kỳ thật nàng có hảo cảm với Đông Phương Triết, cho nên mới muốn chủ tử giúp hắn báo thù. Nhưng còn hiện tại, sau khi biết cậu hắn chính là hung thủ đã giết cả nhà mình, cảm giác của nàng với hắn trở nên phức tạp. Đổ hết hận thù lên đầu hắn, nhưng cũng không thể kiềm chế tình cảm với hắn?
Đôi mày đang nhíu của Hiên Viên Dạ giãn ra, vuốt ve mài tóc mềm mại của Lãnh Loan Loan. Tiểu Chiêu này chỉ sợ bây giờ còn không hiểu được tình cảm của mình. Muốn báo thù hay là không báo thù, chỉ sợ chính nàng còn không quyết định được.
“Chủ tử, Đông Phương Bảo thiếu bảo chủ lại đến.”
Phong Triệt, người đứng đầu bốn thiếu niên đi vào, ánh mắt lạnh nhạt thoáng nhìn Vạn Oánh Chiêu một cái rồi lại cúi thấp đầu.
Hắn lại tới nữa?
Vạn Oánh Chiêu nghe Phong Triệt nói vậy, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, không biết làm sao.
“Để hắn vào đi.” Hiên Viên Dạ nói với Phong Triệt.
“Rõ.”
Phong Triệt lui xuống, lát sau dẫn Đông Phương Triết vào.
“Lãnh gia, phu nhân.”
Đông Phương Triết chắp tay, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Vạn Oánh Chiêu. Nàng cúi đầu, không nói một câu. Đông Phương Triết cười khổ, hiện giờ hắn cũng bất lực rồi. Sau khi biết Vạn Oánh Chiêu là vị hôn thê của mình, hắn đã khiếp sợ không ít, trong đầu trước tiên xẹt qua bóng dáng Lãnh Loan Loan. Hắn còn nhớ lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ nàng là một vị tiên nữ, bất tri bất giác luôn dõi theo nàng. Nhưng sau biết nàng đã có phu quân, hơn nữa còn tuấn mỹ tôn quý như thế, sánh cùng với nàng quả là rất xứng đôi, hắn cũng không dám mộng tưởng nữa, chỉ có thể cất giấu ái mộ ở trong tâm. Sau đó lại biết cậu hắn có ân oán với Vạn Oánh Chiêu, nhất là sau khi biết Vạn Oánh Chiêu là vị hôn thê của mình, tất cả đều bắt đầu thay đổi. Vì nàng ghét hắn, hắn bắt đầu quay chung quanh nàng. Nhưng không biết từ khi nào thì bóng dáng của nàng bắt đầu lẩn quẩn trong đầu hắn Hắn hiểu những gì mình đối với nàng không còn là đối đãi với một người bạn, có lẽ là thật sự đặt nàng trong lòng rồi. Nhưng nàng lại vẫn ôm mãi mối thù với cậu hắn. Bây giờ việc hắn muốn làm nhất là nói rõ mọi chuyện vớinàng, mong nàng có thể hiểu được.
“Vạn cô nương, ta có thể nói chuyện với cô không?”
Vạn Oánh Chiêu đầu khẽ nhúc nhích, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp: “Chúng ta có gì để nói chứ?”
“Có.” Đông Phương Triết gật đầu, “Chúng ta muốn nói rất nhiều, chuyện có thể nói cũng rất nhiều.” Ví dụ như về mối thù giữa cậu và gia đình nàng, ví dụ như thân phận phu thê của hai người bọn họ?
Vạn Oánh Chiêu cắn răng, nhìn Lãnh Loan Loan.
“Được.” Lãnh Loan Loan nhẹ gật đầu, xem như đồng ý.
Hai người khom người, biến mất.
=== ====== ====
“Ngươi muốn nói gì?”
Vạn Oánh Chiêu cùng Đông Phương Triết đi vào một ngôi đình trong viện, mái tóc theo gió mà uốn lượn, y bào phất phơ phiêu dật. Vạn Oánh Chiêu đứng ở bên đình, lưng hướng về phía Đông Phương Triết.
“Ta biết bây giờ Vạn cô nương rất hận cậu ta, cũng như rất hận ta. Nhưng ta hy vọng trước khi tìm được cậu, Vạn cô nương có thể hay không buông thành kiến với ta, chúng ta không thù không hận, yên ổn bên nhau có được hay không?” Bọn họ dù sao cũng là hôn phu hôn thê, biết đâu đến cuối cùng vẫn là ở bên nhau.
“Ngươi có ý gì?” Vạn Oánh Chiêu bỗng xoay người, đôi mắt sáng trừng Đông Phương Triết. Hắn đang hy vọng mình vứt bỏ thù hận với cậu hắn sao?
“Vạn cô nương xin đừng hiểu lầm.” Đông Phương Triết thấy vẻ mặt của nàng, lắc đầu. “Không phải chúng ta là hôn phu hôn thê sao? Dù tương lai thế nào, ít nhất bây giờ chúng ta có thể bình yên bên nhau. Về phần cậu của ta và Vạn Gia Trang, ta đồng ý cùng nàng tìm cậu rồi hẵng tính.”
“Thật sao?” Vạn Oánh Chiêu hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi đồng ý giúp ta tìm ra hắn?” Không phải muốn lừa mình chứ?
“Đúng vậy.” Đông Phương Triết gật đầu, “Ta đồng ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.