Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 110: Hổ Khiếu quốc, nguy rồi!

Luyến Nguyệt Nhi

16/04/2013



Đêm, rất tĩnh lặng. Vầng trăng ló ra từ tầng mây dày, mông lung ngượng ngùng nở nụ cười. Gió, nhẹ nhàng lôi kéo hoa và cây nhảy múa, vô số ánh sao lẳng lặng làm bạn bên vầng trăng.

Một thân ảnh màu trắng giống như quỷ mị hiện lên, không một tiếng động lao qua hành lang, bay vút qua vườn hoa cây cảnh sum suê. Gió đêm thổi tung mái tóc như thác, mặt nạ màu vàng mông lung thần bí dưới ánh trăng sáng. Đôi mắt tím như một cái hồ không có làn nước phập phồng, y bào tung bay, thân ảnh dừng ở sân Phượng Nghi Cung.

“Vào đi.”

Một giọng nói hờ hững, lại giống như không chút để ý, giống như một viên trân châu rơi xuống nước. Giọng nói ấy truyền vào trong tai y, cơ thể cứng đờ, có chút không biết phải làm sao. Tối hôm qua, để ý cảm tình của bản thân với nàng, hiện tại thì sẽ đối mặt với nàng. Y còn có thể giữ bình tĩnh như trước không? Ngón tay thon dài của kẻ luyện võ đưa lên mặt, chạm vào mặt nạ. Thật tốt, nó vẫn ở đó. Dường như an tâm thêm mấy phần, thân ảnh y bay vút vào từ cửa sổ…

“Chủ tử.” Giọng nói có vài phần lạnh hơn so với bình thường, che dấu cảm xúc khác trong nội tâm. Cúi đầu, mắt nhìn mặt đất, không đối mặt với tiểu nữ oa làm lòng mình rối loạn.

“Ừ.” Lãnh Loan Loan thản nhiên đáp lại, dựa lưng vào giường, mái tóc dày buông trên cẩm bào màu trắng. nàng cúi đầu, hai tay không chút để ý nghịch nghịch, “Chuyện lần trước phân phó làm thế nào rồi?”

“Không làm nhục mệnh, thuộc hạ đã dựa theo ý chỉ của chủ tử mở quán trọ, tửu lâu, vựa lúa, ngân hàng, hàng hải, tiêu cục, và hơn chục làng thêu, phát triển thế thực mạnh mẽ, chẳng những đã nắm giữ mạch máu kinh tế của Thiên Diệu hoàng triều, còn thâm nhập vào nền kinh tế của ba nước Hổ Khiếu, Bắc Bang, Dạ Liêu.” Dạ Thần thấp giọng đáp, lúc trước khi Lãnh Loan Loan rời Hoàng cung ở Mãn Nguyệt lâu, chẳng những bắt tay vào huấn luyện sát thủ, còn bảo y thành lập các cửa hàng trải rộng cả nước.

“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, tú bà ở Duyệt Hương Các cũng đã đưa người của Duyệt Hương Các thâm nhập tam quốc, hình thành mạng lưới tình báo tinh vi. Mấy ngày trước đã gửi mật thư nói Bắc Bang quốc có một tổ chức bí mật bảo vệ hoàng tộc. Mặt khác, Dạ Liêu Hoàng đế bồi dưỡng một đám tử sĩ. Còn Hổ Khiếu quốc dựa vào ưu thế dựa núi gần biển, ngầm giấu tài, có ý ngấm ngầm phá tam quốc, hướng tới mục đích nhất thống thiên hạ. Đáng tiếc, có lẽ sát thủ lần này bọn họ phái tới xác thực có thể thừa nhận nỗi đau thân thể, nhưng tinh thần cũng trăm phần kiên định. Nếu đều vọng tưởng nhất thống thiên hạ, không bằng để Thiên Diệu làm bá chủ. Hiện tại trước hết khai đao Hổ Khiếu quốc, ai bảo chúng dám đụng vào mình? Ánh mắt híp lại, một ánh mắt nguy hiểm xẹt qua, nhanh như điện, làm người không thể bắt giữ.

“Thần, ngày mai ngươi mang người đến Hổ Khiếu. Ta muốn ngươi nội trong ba ngày làm suy sụp kinh tế Hổ Khiếu quốc, mang về bản đồ địa hình của chúng.” Trước một tấm giấy Tuyên Thành màu trắng, một nam nhân cao lớn bị một nữ oa thấp bé dùng mắt dẫn đường, hai tay đầu hàng. Nét bút hạ xuống thật mạnh, một nét gạch khiến nam nhân chia năm xẻ bảy, Hổ Khiếu, nguy rồi!.

“Dạ.”

Dạ Thần đáp, xoay người, thân ảnh màu trắng lại biến mất trong bóng đêm.



Nhất thống thiên hạ?

Lãnh Loan Loan hạ bút, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng mông lung, gió đêm từ từ. Nếu trăng nơi nào cũng tròn, không bằng nhét chúng vào trong túi Thiên Diệu…

Ba ngày sau, ba con tuấn mã cao lớn tới Hổ Khiếu quốc. Trên lưng tuấn mã, ba nam tử có phong thái tuyệt thế hấp dẫn ánh mắt mọi người, nữ tử thẹn thùng đến hai má hồng như quả táo chín đỏ.

Ba nam tử trên lưng ngựa đi vào Huyền thành của Hổ Khiếu quốc, trực tiếp tiến vào Điêu Ngâm Lâu – tửu lâu lớn nhất của Hổ Khiếu quốc.

Dạ Hồn đi đến trước quầy, lệnh bài nhoáng lên một cái trước mắt chưởng quầy. Chưởng quầy lập tức trở nên cung kính vạn phần, tự mình dẫn ba người đi vào gian phòng chữ Thiên.

“Tham kiến Lâu chủ.”

Vào phòng, đóng cửa. Chưởng quầy lập tức quỳ xuống trước ba người, vấn an.

“Đứng lên đi.” Dạ Thần thản nhiên nói, Dạ Hồn, Dạ Mị đứng ở hai ben trái phải y.

“Không biết lần này Lâu chủ có gì phân phó?” Chưởng quầy đứng dậy, cúi mình hỏi.

“Có đại sự.”

Có một ánh mắt của Dạ Thần, Dạ Hồn lĩnh ngộ. Hắn tiến lên nói nhỏ bên tai chưởng quầy, chưởng quầy thỉnh thoảng lại gật đầu.

“Thuộc hạ lập tức đi làm, xin Lâu chủ nghỉ ngơi ở đây.” Chưởng quầy gật đầu với ba người một cái, mở cửa rời đi.

Sau nửa canh giờ, chưởng quầy dẫn một đám người vào phòng chữ Thiên. Những người này có nam có nữ, đều là người của Mãn Nguyệt Lâu, hiện là ông chủ của các cửa hàng ở Hổ Khiếu quốc.



“Tham kiến Lâu chủ.” Mọi người cúi đầu trước Dạ Thần.

“Ừ.” Dạ Thần gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, lạnh lùng nói, “Lần này chủ tử có lệnh: Trong ba ngày làm tê liệt nền kinh tế của Hổ Khiếu quốc.”

Ba ngày?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với vị chủ tử thần bí rất tò mò. Cũng có chút khủng hoảng, trong ba ngày có thể làm suy sụp Hổ Khiếu quốc sao?

“Ba ngày, nhớ kỹ.” Dạ Thần dùng ánh mắt lạnh như băng liếc mọi người một cái, khí phách nói.

“Dạ.” Mọi người đáp.

Ba ngày sau, Hổ Khiếu quốc vốn phồn hoa như cẩm đột nhiên xuất hiện khủng hoảng kinh tế. Ai cũng không biết là do nguyên nhân gì, trên dưới một vạn cửa hàng của Hổ Khiếu quốc toàn bộ đóng cửa không kinh doanh, Hổ Khiếu tổn thất nghiêm trọng.

Hoàng đế Hổ Khiếu tức giận, hạ lệnh tra rõ. Tiếc rằng bọn quan viên đi nhiều người bất tài, càng làm Hổ Khiếu bị bao phủ bởi một bóng ma. Ngay lúc Hổ Khiếu không hiểu vì sao kinh tế bị khủng hoảng, lại truyền ra một tin tức làm người ta càng thêm khiếp sợ: Địa đồ Hổ Khiếu quốc mất tích.

Trên dưới Hổ Khiếu ồ lên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ngắn ngủn trong ba bốn ngày, Hổ Khiếu lâm vào một mảnh mây đen mù sương.

Sang ngày thứ năm, Hổ Khiếu Hoàng đế không hiểu vì sao lại thấy xuất hiện ở Ngự Thư Phòng một phong thư. Ai cũng không biết trong thư rốt cuộc viết gì? Nhưng Hoàng đế Hổ Khiếu sau khi xem xong thì cả kinh ngã xuống ghế rồng. Tờ giấy tung bay rơi trên mặt đất, mặt trên rõ ràng viết:

Hổ khiếu tương bất khiếu, ách hổ yên xưng vương.

(*Hổ Gầm không gầm nữa, hổ yên lặng xưng vương.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook