Quyển 2 - Chương 68: hượng lâm thiên hạ
Luyến Nguyệt Nhi
24/11/2014
“Các ngươi giết ta đi. Lão phu tuyệt không nhận vũ nhục của các ngươi.” Diệp Huyền vừa nghe hai người muốn đối với chính mình phanh thây ngàn mảnh
cũng nhịn không được run sợ. Vẫn cảm thấy chính mình hung tàn, nhưng
hồng y nữ tử này lại càng làm hắn mở mắt. Nàng cư nhiên thật muốn làm
cho tiểu nha đầu Vạn gia trang đem hắn một đao một đao hạ xuống?Hặn
nhịn không được nỗi sợ hãi lớn tiếng rít gào.
“Câm miệng.” Lãnh Loan Loan quát lạnh một tiếng, giơ tay lên, đem á huyệt của Diệp Huyền điểm trụ.“Tưởng muốn chết, chẳng phải rất tiện nghi cho ngươi .”
Sở Ngự Hằng đứng ở phía trên nghe thấy lời nói của Lãnh Loan Loan cũng nhịn không được run sợ. Thâm thúy đáy mắt xẹt qua một tia lạ quang mang, chẳng lẽ bảy năm qua chẳng những khiến cho dung nhan cũa Loan Loan thay đổi mà cả tính cách cũng trở nên thô bạo, lãnh tàn sao? Bảy năm trước nàng tuy nói cũng lãnh lệ, nhưng cũng có một mặt đáng yêu ; Mà trước mắt nàng bây giờ, rõ ràng đẹp như thiên tiên, nhưng trong lời nói và hành động lại khiến người ta không rét mà run. Bàn tay to nắm chặt , hắn có chút không thể nhận ra Lãnh Loan Loan trước mắt này. Chính là hắn lại không rằng Lãnh Loan Loan là người ân oán rõ rang, tính tình cực đoan. Đối đãi cừu nhân sẽ lấy tất cả những gì của hắn trả lại hắn gấp trăm gấp bội lần, đối với người nàng để ý thì sẽ toàn tâm bảo hộ. Hiện tại tiểu Chiêu là tỳ nữ của nàng, cừu nhân của nàng tự nhiên cũng liên quan đếnLãnh Loan Loan Hiện tại kết quả của Diệp Huyền có lẽ quá mức tàn nhẫn, cũng là hắn gieo gió gặt bảo, chẳng trách Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan xoay người một cái , làn váy lửa đỏ vẽ một đường cong xinh đẹp.Hướng tới Dạ Hồn, Dạ Mị vẫy tay một cái, hai bóng dáng màu đen giống như tia chớp lẻn đến trên đài cao.
“Chủ tử.” Ôm quyền, chờ đợi phân phó.
“Đưa hắn mang đi.” Hướng Diệp Huyền chỉ chỉ
“Vâng.” Hai người tiến lên một tả một hữu giữ chặt Diệp Huyền, Vạn Oánh Chiêu theo đuôi sau đó, bước xuống
Lãnh Loan Loan phi thân lên,bóng dáng lửa đỏ cũng tùy theo biến mất ở trên đài.
Nếu đã bắt được cừu nhân của Vạn Oánh Chiêu , nhìn lại cái gọi là võ lâm anh hào kỳ thật bất quá là một đám không thú vị lại là người dối trá , Lãnh Loan Loan cũng không tưởng tái tiếp tục ở trong này ngây ngốc.
“Sở Ngự Hằng, chúng ta trước cáo từ . Ngày sau nếu có duyên, thì gặp lại” Lãnh Loan Loan tiến lên phía trước, hướng tới Sở Ngự Hằng thản nhiên nói
“Ngươi phải đi ?” Sở Ngự Hằng nhìn nàng, tâm tư phức tạp. Bảy năm không thấy, sao biết vừa thấy lại phải chia lìa. Tuy rằng bọn họ cuộc đời này đã là hữu duyên vô phân, không có khả năng cùng một chỗ. Nhưng là nàng lại là người đầu tiên hắn yêu, địa vị của nàng tronglong2 hắn vẫn không thể biến mất..
“Ân. Ngày khác tái kiến.” Lãnh Loan Loan gật đầu, một thân, quần áo lửa đỏ theo gió lay động. Cùng mói tóc đen dài tới thắt lưng như một thác nước phiêu phiêu trong gió.
“Phu quân, ta nghe nói có một nữ tử rất lợi hại xuất hiện, ở nơi nào a?”.
Đang lúc đoàn người Lãnh Loan Loan phải rời khỏi, Dạ Đế Na lại chạy ra. Bảy năm cũng không làm nàng thay đổi, nàng vẫn như cũ vẫn là như vậy xinh đẹp, thuần khiết. Một đôi mắt thật to linh động nhìn khắp nơi, lóe ra sự hồn nhiên . Quần áo phấn hồng , làn váy thật dài . Màu trắng phi khăn nhiễu vai thùy lạc giao cho hắn làm hai tay cổ tay, sau đó tung bay ở váy thân.Một đầu tóc đen được búi thành môt búi tóc, có vài sọi tóc tung bay,cơ hồ không thể nhận ra nàng đã là nữ nhân có cầu được bốn tháng
“Cẩn thận.” Sở Ngự Hằng nhìn thấy Dă Đế Na cư nhiên vác bụng chạy đến , sợ tới mức thiếu chút nữa kêu to. Thân ảnh cao lớn chợt lóe, người đã dừng ở bên cạnh thân thể của nàng . Ánh mắt đầu tiên là lạnh lùng trừng mắt nhìn với tỳ nữ phía sau Dạ Đế Na , mới ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, mang theo lo lắng cùng trách cứ nói
“Ngươi như thế nào đi ra ? Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Thật là tuy rằng hồn nhiên như lúc ban đầu, nhưng nếu làm mẫu thân thì cũng phải nghĩ đến đứa trẻ trong bụng a.
“Phu quân, cô nương lợi hại ở nơi nào a?” Dạ Đế Na thè lưỡi, một bộ dáng xinh đẹp động lòng người. Đổi lấy là sự bất đắc dĩ thở dài của Sở Ngự Hằng, hì hì, nàng chỉ biết phu quân luyến tiếc trách mình. Vừa hỏi vừa nhìn mọi nơi, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lãnh Loan Loan.
“Y, ngươi là?” ánh mắt rất quen thuộc, ngay cả dung mạo cũng có vài phần quen thuộc
“Đế Na công chúa, đã lâu không thấy.” Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Đế Na, xem bộ dáng nàng thuần khiết xinh đẹp, vẫn là như bảy năm trước lúc mới gặp . Chính là hiện tại nàng càng nhiều một phần hạnh phúc, đã không có sự rụt rè ngày đó.
“Ngươi, ngươi --” Bị gọi ra phong hào, Dạ Đế Na hiển nhiên rất là giật mình. Tay chỉ chỉ hướng Loan Loan, trong óc nhanh chóng hồi tưởng
Một tiểu nữ oa lại ngạo nghễ hiện ra trong óc, chẳng lẽ là nàng?
“Hoàng hậu nương nương.” Một cái giật mình, nàng nhưng lại thốt ra.
“Cái gì? Vị cô nương này là hoàng hậu? Không thể nào?”
“Hoàng hậu nương nương, không phải nên ở hoàng cung sao?”
“......”
Dạ Đế Na một câu hoàng hậu nương nương khiến võ lâm nhân sĩ nổ tung, một bện Dạ Hồn Dạ Mị đang chế trụ Diệp Huyền cũng nhịn không được trừng mắt. Đả bại mình chính là tiểu cô nương này sẽ là hoàng hậu nương nương sao?
Mọi người nhìn Lãnh Loan Loan khe khẽ nói nhỏ, xem vẻ tôn quý, ngạo nghễ khí độ, có lẽ nàng thật đúng là hoàng hậu nương nương? Nhanh nhìn chằm chằm, cùng đợi đáp án
“Đế Na công chúa trí nhớ thật tốt.” Lãnh Loan Loan thản nhiên gật đầu, ngay cả Sở Ngự Hằng lần đầu nhìn nàng cũng không chân chính nhận ra nàng. Không nghĩ tới Dạ Đế Na cư nhiên có thể nhận ra nàng
“Thật là hoàng hậu nương nương.” Dạ Đế Na cao hứng phấn chấn hướng Lãnh Loan Loan đi đến, nàng nhưng là vẫn thực sùng bái vị hoàng hậu truyền kỳ này
“Cẩn thận, đừng lỗ mãng .” Sở Ngự Hằng gặp Dạ Đế Na sôi nổi , lại cả kinh. Nhanh giữ chặt nàng, trên mặt có bất đắc dĩ lại sủng nịch
Lãnh Loan Loan nhìn thấy rõ ràng, Sở Ngự Hằng rõ ràng đã muốn thích nàng ấy . Như vậy cũng tốt, bọn họ đều hạnh phúc .
“Chúng ta đi.” Giương tay lên , mọi người hướng ra ngoài rời đi
“Ai, hoàng hậu nương nương --” Dạ Đế Na vừa thấy Lãnh Loan Loan rời đi, trợn tròn mắt. Như thế nào đi liền vậy?
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.” Mọi người lấy lại tinh thần, nhanh quỳ xuống. Lúc ngẩng đầu lên đã không thấy những bóng dáng đó nữa rồi. Gửi thanks
“Câm miệng.” Lãnh Loan Loan quát lạnh một tiếng, giơ tay lên, đem á huyệt của Diệp Huyền điểm trụ.“Tưởng muốn chết, chẳng phải rất tiện nghi cho ngươi .”
Sở Ngự Hằng đứng ở phía trên nghe thấy lời nói của Lãnh Loan Loan cũng nhịn không được run sợ. Thâm thúy đáy mắt xẹt qua một tia lạ quang mang, chẳng lẽ bảy năm qua chẳng những khiến cho dung nhan cũa Loan Loan thay đổi mà cả tính cách cũng trở nên thô bạo, lãnh tàn sao? Bảy năm trước nàng tuy nói cũng lãnh lệ, nhưng cũng có một mặt đáng yêu ; Mà trước mắt nàng bây giờ, rõ ràng đẹp như thiên tiên, nhưng trong lời nói và hành động lại khiến người ta không rét mà run. Bàn tay to nắm chặt , hắn có chút không thể nhận ra Lãnh Loan Loan trước mắt này. Chính là hắn lại không rằng Lãnh Loan Loan là người ân oán rõ rang, tính tình cực đoan. Đối đãi cừu nhân sẽ lấy tất cả những gì của hắn trả lại hắn gấp trăm gấp bội lần, đối với người nàng để ý thì sẽ toàn tâm bảo hộ. Hiện tại tiểu Chiêu là tỳ nữ của nàng, cừu nhân của nàng tự nhiên cũng liên quan đếnLãnh Loan Loan Hiện tại kết quả của Diệp Huyền có lẽ quá mức tàn nhẫn, cũng là hắn gieo gió gặt bảo, chẳng trách Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan xoay người một cái , làn váy lửa đỏ vẽ một đường cong xinh đẹp.Hướng tới Dạ Hồn, Dạ Mị vẫy tay một cái, hai bóng dáng màu đen giống như tia chớp lẻn đến trên đài cao.
“Chủ tử.” Ôm quyền, chờ đợi phân phó.
“Đưa hắn mang đi.” Hướng Diệp Huyền chỉ chỉ
“Vâng.” Hai người tiến lên một tả một hữu giữ chặt Diệp Huyền, Vạn Oánh Chiêu theo đuôi sau đó, bước xuống
Lãnh Loan Loan phi thân lên,bóng dáng lửa đỏ cũng tùy theo biến mất ở trên đài.
Nếu đã bắt được cừu nhân của Vạn Oánh Chiêu , nhìn lại cái gọi là võ lâm anh hào kỳ thật bất quá là một đám không thú vị lại là người dối trá , Lãnh Loan Loan cũng không tưởng tái tiếp tục ở trong này ngây ngốc.
“Sở Ngự Hằng, chúng ta trước cáo từ . Ngày sau nếu có duyên, thì gặp lại” Lãnh Loan Loan tiến lên phía trước, hướng tới Sở Ngự Hằng thản nhiên nói
“Ngươi phải đi ?” Sở Ngự Hằng nhìn nàng, tâm tư phức tạp. Bảy năm không thấy, sao biết vừa thấy lại phải chia lìa. Tuy rằng bọn họ cuộc đời này đã là hữu duyên vô phân, không có khả năng cùng một chỗ. Nhưng là nàng lại là người đầu tiên hắn yêu, địa vị của nàng tronglong2 hắn vẫn không thể biến mất..
“Ân. Ngày khác tái kiến.” Lãnh Loan Loan gật đầu, một thân, quần áo lửa đỏ theo gió lay động. Cùng mói tóc đen dài tới thắt lưng như một thác nước phiêu phiêu trong gió.
“Phu quân, ta nghe nói có một nữ tử rất lợi hại xuất hiện, ở nơi nào a?”.
Đang lúc đoàn người Lãnh Loan Loan phải rời khỏi, Dạ Đế Na lại chạy ra. Bảy năm cũng không làm nàng thay đổi, nàng vẫn như cũ vẫn là như vậy xinh đẹp, thuần khiết. Một đôi mắt thật to linh động nhìn khắp nơi, lóe ra sự hồn nhiên . Quần áo phấn hồng , làn váy thật dài . Màu trắng phi khăn nhiễu vai thùy lạc giao cho hắn làm hai tay cổ tay, sau đó tung bay ở váy thân.Một đầu tóc đen được búi thành môt búi tóc, có vài sọi tóc tung bay,cơ hồ không thể nhận ra nàng đã là nữ nhân có cầu được bốn tháng
“Cẩn thận.” Sở Ngự Hằng nhìn thấy Dă Đế Na cư nhiên vác bụng chạy đến , sợ tới mức thiếu chút nữa kêu to. Thân ảnh cao lớn chợt lóe, người đã dừng ở bên cạnh thân thể của nàng . Ánh mắt đầu tiên là lạnh lùng trừng mắt nhìn với tỳ nữ phía sau Dạ Đế Na , mới ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, mang theo lo lắng cùng trách cứ nói
“Ngươi như thế nào đi ra ? Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Thật là tuy rằng hồn nhiên như lúc ban đầu, nhưng nếu làm mẫu thân thì cũng phải nghĩ đến đứa trẻ trong bụng a.
“Phu quân, cô nương lợi hại ở nơi nào a?” Dạ Đế Na thè lưỡi, một bộ dáng xinh đẹp động lòng người. Đổi lấy là sự bất đắc dĩ thở dài của Sở Ngự Hằng, hì hì, nàng chỉ biết phu quân luyến tiếc trách mình. Vừa hỏi vừa nhìn mọi nơi, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lãnh Loan Loan.
“Y, ngươi là?” ánh mắt rất quen thuộc, ngay cả dung mạo cũng có vài phần quen thuộc
“Đế Na công chúa, đã lâu không thấy.” Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Đế Na, xem bộ dáng nàng thuần khiết xinh đẹp, vẫn là như bảy năm trước lúc mới gặp . Chính là hiện tại nàng càng nhiều một phần hạnh phúc, đã không có sự rụt rè ngày đó.
“Ngươi, ngươi --” Bị gọi ra phong hào, Dạ Đế Na hiển nhiên rất là giật mình. Tay chỉ chỉ hướng Loan Loan, trong óc nhanh chóng hồi tưởng
Một tiểu nữ oa lại ngạo nghễ hiện ra trong óc, chẳng lẽ là nàng?
“Hoàng hậu nương nương.” Một cái giật mình, nàng nhưng lại thốt ra.
“Cái gì? Vị cô nương này là hoàng hậu? Không thể nào?”
“Hoàng hậu nương nương, không phải nên ở hoàng cung sao?”
“......”
Dạ Đế Na một câu hoàng hậu nương nương khiến võ lâm nhân sĩ nổ tung, một bện Dạ Hồn Dạ Mị đang chế trụ Diệp Huyền cũng nhịn không được trừng mắt. Đả bại mình chính là tiểu cô nương này sẽ là hoàng hậu nương nương sao?
Mọi người nhìn Lãnh Loan Loan khe khẽ nói nhỏ, xem vẻ tôn quý, ngạo nghễ khí độ, có lẽ nàng thật đúng là hoàng hậu nương nương? Nhanh nhìn chằm chằm, cùng đợi đáp án
“Đế Na công chúa trí nhớ thật tốt.” Lãnh Loan Loan thản nhiên gật đầu, ngay cả Sở Ngự Hằng lần đầu nhìn nàng cũng không chân chính nhận ra nàng. Không nghĩ tới Dạ Đế Na cư nhiên có thể nhận ra nàng
“Thật là hoàng hậu nương nương.” Dạ Đế Na cao hứng phấn chấn hướng Lãnh Loan Loan đi đến, nàng nhưng là vẫn thực sùng bái vị hoàng hậu truyền kỳ này
“Cẩn thận, đừng lỗ mãng .” Sở Ngự Hằng gặp Dạ Đế Na sôi nổi , lại cả kinh. Nhanh giữ chặt nàng, trên mặt có bất đắc dĩ lại sủng nịch
Lãnh Loan Loan nhìn thấy rõ ràng, Sở Ngự Hằng rõ ràng đã muốn thích nàng ấy . Như vậy cũng tốt, bọn họ đều hạnh phúc .
“Chúng ta đi.” Giương tay lên , mọi người hướng ra ngoài rời đi
“Ai, hoàng hậu nương nương --” Dạ Đế Na vừa thấy Lãnh Loan Loan rời đi, trợn tròn mắt. Như thế nào đi liền vậy?
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.” Mọi người lấy lại tinh thần, nhanh quỳ xuống. Lúc ngẩng đầu lên đã không thấy những bóng dáng đó nữa rồi. Gửi thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.