Quyển 2 - Chương 57: Huynh muội?
Luyến Nguyệt Nhi
24/11/2014
“Bà ta đúng là nương của ngươi, ha ha ha……”
Tất cả mọi người bị tràng cười của Tàn Nhất làm cho kinh hãi, hận ý rõ ràng như thế, lại cố tình mang theo nỗi lòng đau xót bi thương. Hắn cùng mẫu thân của Lâm nguyệt Dao đến cùng là có quan hệ gì?
Lâm Nguyệt Dao hiển nhiên cũng bị hắn làm cho sợ, càng thấy mù mịt. Ngoài cửa sổ gió thổi phất phơ, thổi tung mái tóc đen của nàng. Hai mắt snags ngời hoang mang nhìn hắn, môi anh đào nhấc lên:
“Công tử, ngươi biết mẫu thân của ta sao?”
Mọi người cũng đem ánh mắt hướng đến Tàn Nhất, đợi hắn trả lời.
“Biết, như thế nào lại không biết.” Khoé mắt Tàn Nhất nhìn Lâm Nguyệt Dao, mâu quang hé ra một tia phức tạp. Tàn Nhất thần sắc u đạm, tựa hồ từ hình bóng nàng mà nghĩ đến một người khác. “Đó là một người bà đáng giận, ích kỉ, vô tình, không tuân theo nữ tắc.” Hắn còn nhớ rõ lúc nàng bỏ mặc cha con hắn mà đi, nghĩ rằng nàng có chuyện gì hoặc bệnh tật không muốn liên luỵ đến cha con hắn, nghĩ rằng nàng có lí do bất đắc dĩ mà phải bỏ mặc hắn rời đi… Nhưng hiện tại hết thảy đều phơi bày trước mắt, nàng đúng là vì một nam nhân khác mà bỏ rơi bọn họ. Mắt híp lại, Lâm Nguyệt Dao có thể được ở bên nàng, được nàng ta che chở yêu thương, chính mình ngay lúc đó lại như đứng tỏng nước sôi lửa bỏng. Khi đó, nàng ta liệu có nhớ đến mình? Nhớ tới hắn cũng là cốt nhục của nàng…
Hai mắt Tàn Nhất nhìn Lâm Nguyệt Dao, loé ra một tia khó hiểu. Mâu quang u đạm, tựa hồ từ nàng mà nhìn ra người khác. Hắn lúc nào cũng tự lừa bịp mình, nghĩ ra đủ loại nguyên do khiến bà ta bỏ rơi cha con hắn, nghĩ đến bà ấy bị bệnh nan y không muốn làm liên luỵ bọn họ… Nghĩ bà có lý do bất đắc dĩ phải rời đi, nhưng bây giờ hiện thực lại…
Mọi người bị lời nói lạnh lùng tàn khốc của Tàn Nhất làm cho kinh sợ, Lâm Nguyệt Dao lại tức giận đến mặt múi trắng bệch, đôi mắt hạnh gắt gao trừng hắn, trong mắt là lửa giận thiêu đốt.
“Câm mồm, mẫu thân ta không phải là người như vậy, ngươi không thể vũ nhục nàng.” Hắn làm sao có thẻ vũ nhục mẫu thân như vậy chứ? Lâm Nguyệt Dao hai tay gắt gao nắm chặt, móng tao cắm vào lòng bàn tay, đau đớn lan ra toàn thân, chảy tới đáy lòng. Tuy rằng đối với mẫu thân nàng cũng không nhớ rõ, nhưng mà cha nói mẫu thân là người xinh đẹp nhất trên đời này, là nữ nhân dịu dàng nhất, sẽ không giống như theo lời ăhns la là một nữ nhân hư hỏng.
“Vũ nhục nàng?” Tàn Nhất lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, lạnh như có hàn băng ngàn năm ngưng kết. “Nàng còn chưa có đủ tư cách để ta vũ nhục, ngươi mau gọi nàng ra đây.” Hắn sẽ mở to mắt nhìn xem nữ nhân kia khi nhìn thấy hắn bởi vì nàng mà hỏng nửa khuôn mặt. Tay trái xoa xoa mặt nạn, có một loại cảm xúc mãnh liệt dâng trào.
“Ngươi sẽ không gặp nàng được.” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu nói, nước mặt đột nhiễn rơi lã chã. Một người không còn nữa làm sao có thể đi ra được.
“Nàng không dám gặp ta sao?” Nữ nhân kia cũng biết chính mình đã phạm sai lầm không thể tha thứ, không chịu đi ra đối mặt với người đời sao?
“Ngươi rốt cục là ai?” Lâm Nguyệt Dao ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn thẳng Tàn Nhất, giống như muốn nhìn vào tận tâm can hắn, nhìn thấy thân phận của hắn. “Ngươi hận mẹ ta sao?” Mối hận sâu sắc như thế, chẳng nhẽ có thâm thù đại hận với mẫu thân hay sao?
“Ta là người như thế nào, ngươi gọi bà ta ra đây là sẽ biết.” Tàn Nhất đứng ở đó, gió thổi lùa vào tóc hắn, đôi mắt nâu tối lạnh, tim đập nhanh, mạnh. Thật sự là muốn gặp bà ta? Nhìn thấy mình, bà ta có hối hận không? Có áy náy không?
“Nàng sẽ không đi ra.” Lâm Nguyệt Dao lắc đầu,“Nàng cũng không thể đi ra.”
“Ngươi có ý gì?” Tàn Nhất nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khủng hoảng. Tựa hồ có gì đó trỗi dậy nhưng là hắn không thể nắm bắt được.
“Nàng đã không còn sống nữa .” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu, bi thương thấp giọng nói.
“Đã chết rồi?” Tàn Nhất sửng sốt, sau đó cái đầu loạng choạng, vẫn càng không ngừng nỉ non. “Không thể, không thể, sao bà ta lại chết?” Không, bà ta đã chết. Vậy hắn phải làm sao bây giờ? Sao bà ta có thể chết như vậy? Chẳng lẽ vứt bỏ mình, rồi còn muốn vứt bỏ cô ta sao? Sao bà ta lại có thể tàn nhẫn như vậy? Sao lại thế? Mối hận của hắn còn chưa báo, sao bà đã chết? Trong đầu xẹt qua vô số hình ảnh lặp lại, lúc bà cười, lúc bà bỏ đi. Hắn không thể tin rằng mẹ hắn đã không còn trên thế giới này. Tường thành vẫn chống đỡ hắn giống như ầm ầm sập đổ trong lòng, cơ thể cao lớn nghiêng ngả. Nếu bà ta đã mất, tất cả những chuyện hắn làm mấy năm nay có ý nghĩa gì?
Mọi người nhìn mặt Tàn Nhất như bị đả kích lớn, lắc lắc đầu. Lâm Uyển Nương kia hẳn là có quan hệ vô cùng mật thiết với hắn đi. Tuy rằng hận ý của hắn mãnh liệt như thế, nhưng là không thể giấu nỗi bi thương…
Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn hắn một cái, vẻ mặt ấy rõ ràng là bị vứt bỏ. Ánh mắt nàng thay đổi. Còn nhớ hắn từng nói mẹ hắn đã phản bội cha con hắn, vậy Lâm Uyển Nương nhất định là mẹ hắn. Như vậy hắn và Lâm Nguyệt Dao là anh em cùng mẹ khác cha. Mà Tăng Duyên Dật nằm ở trên giường là người làm hại cha con họ bị phản bội. Thế giới đúng là rất nhỏ bé, không ngờ quanh đi quẩn lại, họ lại gặp gỡ nhau.
“Mẫu thân thật sự đã mất. Năm ấy khi ta bốn tuổi, người đã qua đời.” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu nói, trong mắt tràn ngập đau thương.
“Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?” Tàn Nhất hỏi nàng.
“Mười sáu.”
“Mười sáu, ha ha, nàng cư nhiên đã mất mười hai năm rồi .” Tàn Nhất từng bước lùi lùim hiển nhiên đã chịu đả kích vô cùng lớn. Đầu tóc buông xuống, tóc đen che lại vẻ mặt của hắn, nhưng mà thanh âm kia vẫn như cũ là người ta đua lòng.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Lâm Nguyệt Dao nhịn không được hỏi lại lần nữa.
“Ngươi muốn biết ta là ai sao?” Tàn Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp.“Ta là con của nữ nhân kia.”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi, chỉ có Lãnh Loan Loan sớm đã nghi ngờ, đứng một bên, biểu tình lạnh nhạt.
“Ngươi, ngươi là huynh trưởng của ta?” Lâm Nguyệt Dao nhìn hắn, có vẻ không thể tin được. “Làm sao có thê như thế?”
“Ta không phải huynh trưởng của ngươi.” Tàn Nhất oán hận nói,“Nữ nhân kia đã bỏ rơi ta, huống chi cha ta chỉ có mình ta là con.”
Nói tới đây, tất cả mọi người đều đã hiểu. Hóa ra mẹ của Tàn Nhất bỏ hắn, sau lại sống với cậu của Đông Phương Triết, rồi có Lâm Nguyệt Dao. Chẳng lẽ quan hệ của hắn với mẹ của Lâm Nguyệt Dao phức tạp như vậy?
“Ta không tin.” Lâm Nguyệt Dao lắc đầu, như thế nào cũng không tin tưởng sự tình là như vậy. Mẫu thân xưa nay thiện lương thế nào lại là nữ nhân phao phu khí tử (ý là ruồng chồng bỏ con), chuyện này nàng không thể nào mà nuốt trôi được.
Một đoạ âm thanh yếu ớt truyền đến, cắt đứt nỗi kinh ngạc của mọi người.
“Điều hắn nói là thật.”
Tất cả mọi người bị tràng cười của Tàn Nhất làm cho kinh hãi, hận ý rõ ràng như thế, lại cố tình mang theo nỗi lòng đau xót bi thương. Hắn cùng mẫu thân của Lâm nguyệt Dao đến cùng là có quan hệ gì?
Lâm Nguyệt Dao hiển nhiên cũng bị hắn làm cho sợ, càng thấy mù mịt. Ngoài cửa sổ gió thổi phất phơ, thổi tung mái tóc đen của nàng. Hai mắt snags ngời hoang mang nhìn hắn, môi anh đào nhấc lên:
“Công tử, ngươi biết mẫu thân của ta sao?”
Mọi người cũng đem ánh mắt hướng đến Tàn Nhất, đợi hắn trả lời.
“Biết, như thế nào lại không biết.” Khoé mắt Tàn Nhất nhìn Lâm Nguyệt Dao, mâu quang hé ra một tia phức tạp. Tàn Nhất thần sắc u đạm, tựa hồ từ hình bóng nàng mà nghĩ đến một người khác. “Đó là một người bà đáng giận, ích kỉ, vô tình, không tuân theo nữ tắc.” Hắn còn nhớ rõ lúc nàng bỏ mặc cha con hắn mà đi, nghĩ rằng nàng có chuyện gì hoặc bệnh tật không muốn liên luỵ đến cha con hắn, nghĩ rằng nàng có lí do bất đắc dĩ mà phải bỏ mặc hắn rời đi… Nhưng hiện tại hết thảy đều phơi bày trước mắt, nàng đúng là vì một nam nhân khác mà bỏ rơi bọn họ. Mắt híp lại, Lâm Nguyệt Dao có thể được ở bên nàng, được nàng ta che chở yêu thương, chính mình ngay lúc đó lại như đứng tỏng nước sôi lửa bỏng. Khi đó, nàng ta liệu có nhớ đến mình? Nhớ tới hắn cũng là cốt nhục của nàng…
Hai mắt Tàn Nhất nhìn Lâm Nguyệt Dao, loé ra một tia khó hiểu. Mâu quang u đạm, tựa hồ từ nàng mà nhìn ra người khác. Hắn lúc nào cũng tự lừa bịp mình, nghĩ ra đủ loại nguyên do khiến bà ta bỏ rơi cha con hắn, nghĩ đến bà ấy bị bệnh nan y không muốn làm liên luỵ bọn họ… Nghĩ bà có lý do bất đắc dĩ phải rời đi, nhưng bây giờ hiện thực lại…
Mọi người bị lời nói lạnh lùng tàn khốc của Tàn Nhất làm cho kinh sợ, Lâm Nguyệt Dao lại tức giận đến mặt múi trắng bệch, đôi mắt hạnh gắt gao trừng hắn, trong mắt là lửa giận thiêu đốt.
“Câm mồm, mẫu thân ta không phải là người như vậy, ngươi không thể vũ nhục nàng.” Hắn làm sao có thẻ vũ nhục mẫu thân như vậy chứ? Lâm Nguyệt Dao hai tay gắt gao nắm chặt, móng tao cắm vào lòng bàn tay, đau đớn lan ra toàn thân, chảy tới đáy lòng. Tuy rằng đối với mẫu thân nàng cũng không nhớ rõ, nhưng mà cha nói mẫu thân là người xinh đẹp nhất trên đời này, là nữ nhân dịu dàng nhất, sẽ không giống như theo lời ăhns la là một nữ nhân hư hỏng.
“Vũ nhục nàng?” Tàn Nhất lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, lạnh như có hàn băng ngàn năm ngưng kết. “Nàng còn chưa có đủ tư cách để ta vũ nhục, ngươi mau gọi nàng ra đây.” Hắn sẽ mở to mắt nhìn xem nữ nhân kia khi nhìn thấy hắn bởi vì nàng mà hỏng nửa khuôn mặt. Tay trái xoa xoa mặt nạn, có một loại cảm xúc mãnh liệt dâng trào.
“Ngươi sẽ không gặp nàng được.” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu nói, nước mặt đột nhiễn rơi lã chã. Một người không còn nữa làm sao có thể đi ra được.
“Nàng không dám gặp ta sao?” Nữ nhân kia cũng biết chính mình đã phạm sai lầm không thể tha thứ, không chịu đi ra đối mặt với người đời sao?
“Ngươi rốt cục là ai?” Lâm Nguyệt Dao ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn thẳng Tàn Nhất, giống như muốn nhìn vào tận tâm can hắn, nhìn thấy thân phận của hắn. “Ngươi hận mẹ ta sao?” Mối hận sâu sắc như thế, chẳng nhẽ có thâm thù đại hận với mẫu thân hay sao?
“Ta là người như thế nào, ngươi gọi bà ta ra đây là sẽ biết.” Tàn Nhất đứng ở đó, gió thổi lùa vào tóc hắn, đôi mắt nâu tối lạnh, tim đập nhanh, mạnh. Thật sự là muốn gặp bà ta? Nhìn thấy mình, bà ta có hối hận không? Có áy náy không?
“Nàng sẽ không đi ra.” Lâm Nguyệt Dao lắc đầu,“Nàng cũng không thể đi ra.”
“Ngươi có ý gì?” Tàn Nhất nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khủng hoảng. Tựa hồ có gì đó trỗi dậy nhưng là hắn không thể nắm bắt được.
“Nàng đã không còn sống nữa .” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu, bi thương thấp giọng nói.
“Đã chết rồi?” Tàn Nhất sửng sốt, sau đó cái đầu loạng choạng, vẫn càng không ngừng nỉ non. “Không thể, không thể, sao bà ta lại chết?” Không, bà ta đã chết. Vậy hắn phải làm sao bây giờ? Sao bà ta có thể chết như vậy? Chẳng lẽ vứt bỏ mình, rồi còn muốn vứt bỏ cô ta sao? Sao bà ta lại có thể tàn nhẫn như vậy? Sao lại thế? Mối hận của hắn còn chưa báo, sao bà đã chết? Trong đầu xẹt qua vô số hình ảnh lặp lại, lúc bà cười, lúc bà bỏ đi. Hắn không thể tin rằng mẹ hắn đã không còn trên thế giới này. Tường thành vẫn chống đỡ hắn giống như ầm ầm sập đổ trong lòng, cơ thể cao lớn nghiêng ngả. Nếu bà ta đã mất, tất cả những chuyện hắn làm mấy năm nay có ý nghĩa gì?
Mọi người nhìn mặt Tàn Nhất như bị đả kích lớn, lắc lắc đầu. Lâm Uyển Nương kia hẳn là có quan hệ vô cùng mật thiết với hắn đi. Tuy rằng hận ý của hắn mãnh liệt như thế, nhưng là không thể giấu nỗi bi thương…
Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn hắn một cái, vẻ mặt ấy rõ ràng là bị vứt bỏ. Ánh mắt nàng thay đổi. Còn nhớ hắn từng nói mẹ hắn đã phản bội cha con hắn, vậy Lâm Uyển Nương nhất định là mẹ hắn. Như vậy hắn và Lâm Nguyệt Dao là anh em cùng mẹ khác cha. Mà Tăng Duyên Dật nằm ở trên giường là người làm hại cha con họ bị phản bội. Thế giới đúng là rất nhỏ bé, không ngờ quanh đi quẩn lại, họ lại gặp gỡ nhau.
“Mẫu thân thật sự đã mất. Năm ấy khi ta bốn tuổi, người đã qua đời.” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu nói, trong mắt tràn ngập đau thương.
“Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?” Tàn Nhất hỏi nàng.
“Mười sáu.”
“Mười sáu, ha ha, nàng cư nhiên đã mất mười hai năm rồi .” Tàn Nhất từng bước lùi lùim hiển nhiên đã chịu đả kích vô cùng lớn. Đầu tóc buông xuống, tóc đen che lại vẻ mặt của hắn, nhưng mà thanh âm kia vẫn như cũ là người ta đua lòng.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Lâm Nguyệt Dao nhịn không được hỏi lại lần nữa.
“Ngươi muốn biết ta là ai sao?” Tàn Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp.“Ta là con của nữ nhân kia.”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi, chỉ có Lãnh Loan Loan sớm đã nghi ngờ, đứng một bên, biểu tình lạnh nhạt.
“Ngươi, ngươi là huynh trưởng của ta?” Lâm Nguyệt Dao nhìn hắn, có vẻ không thể tin được. “Làm sao có thê như thế?”
“Ta không phải huynh trưởng của ngươi.” Tàn Nhất oán hận nói,“Nữ nhân kia đã bỏ rơi ta, huống chi cha ta chỉ có mình ta là con.”
Nói tới đây, tất cả mọi người đều đã hiểu. Hóa ra mẹ của Tàn Nhất bỏ hắn, sau lại sống với cậu của Đông Phương Triết, rồi có Lâm Nguyệt Dao. Chẳng lẽ quan hệ của hắn với mẹ của Lâm Nguyệt Dao phức tạp như vậy?
“Ta không tin.” Lâm Nguyệt Dao lắc đầu, như thế nào cũng không tin tưởng sự tình là như vậy. Mẫu thân xưa nay thiện lương thế nào lại là nữ nhân phao phu khí tử (ý là ruồng chồng bỏ con), chuyện này nàng không thể nào mà nuốt trôi được.
Một đoạ âm thanh yếu ớt truyền đến, cắt đứt nỗi kinh ngạc của mọi người.
“Điều hắn nói là thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.