Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 45: Lâm Nguyệt Dao

Luyến Nguyệt Nhi

24/11/2014

Hắn sao lại có thể là vị hôn phu của nàng?

Vạn Oánh Chiêu bôn chạy, nhất quyết không tin chuyện thực là như thế. Rõ ràng hắn chính là chau trai của kẻ thù nàng, rõ ràng chính mình cùng hắn bất quá là hai người xa lạ. Hiện tại cư nhiên trở thành vị hôn phu của nàng, có khả năng nào lại như vậy?

Tóc đen tung bay trong gió, một thân áo phấn hồng tựa hồ điệp hơi lảo đảo , kia dung nhan xinh đẹp hiện tại là một vẻ không biết phải làm sao.

Phanh –

Đột nhiên nàng vấp phải một tản đá. Thân mình hướng phía trước nhào tới, té lăn trên đất.

“Ô……”

Cừu hận cùng thống khổ, rốt cục làm nàng không thể chống đỡ đi xuống. Thân thể liền như vậy nằm đó, hồng nhạt y bào đầy bụi đất, tóc che khuất mái đầu của nàng, hai tay nắm lấy cây cỏ dại. Nước mắt trong hai đồng tử sáng ngời tràn ra, như một cơn hồng thuỷ không thể ngừng.

Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì cố tình là người nhà của hắn gây ra sự tình thảm thiết như thế? Vì cái gì tên hung thủ kia tàn nhẫn đến thế? Đến tột cùng hết thảy đều là vì cái gì?

Trong lòng nàng bây giờ là cuồn cuộn ai oán, ông trời a vì sao phải trêu cợt nàng như thế. Nàng chính là chỉ muốn sống thanh thản, này cũng không được sao? Khép hờ đôi mắt, trong đầu hiện lên gương mặt tuấn mĩ của Đông Phương Triết? Hắn như thế nào có thể là vị hôn phu của nàng? Nếu bọn họ là có hôn ước, như vậy cậu hắn không giống ới thân nhân của mình sao? Như thế nào cam tâm? Như thế nào cam tâm đem cừu nhân nháy mắt biến thành thân nhân? Nàng làm không được, nàng không phải không muốn vô cầu, có thể bao dung chúng sinh như Bồ Tát. Nàng chính là muốn vì thân nhân của mình mà báo thù, làm cho bọn họ có thể yên giấc ngàn thu, có thể chuyển thế có được một cái kết hạnh phúc khác mà thôi…

“Ô ô ô……”

“Ngươi làm sao vậy?”

Đột nhiên phía sau truyền đến một đạo thanh âm, Vạn Oánh Chiêu ngẩn ra, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt đang sưng đỏ nhìn thấy một nữ tử sinh đẹp quyến rũ đang đứng sau lưng nàng, nàng quần áo cẩm bào màu lửa đỏ, áo trong màu trắng bó ngực, loả lồ trước ngực là một mảng loã lồ trắng như ngọc không tì vết. Kia sắc mặt thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, kia mi như Viễn Sơn, mắt giống như thu ba, mày liễu như tơ. Môi anh đào phiếm hồng nhạt, kiều diễm ướt át, mái tóc đen vấn thành một búi tóc phi vân vô cùng phiêu dật , mấy sợi tóc mai phất phơ bên tai. Đây cư nhiên là một nữ nhân cực kì xinh đẹp.

“Ngươi đang khóc sao?”

Nữ tử nhìn Vạn Oánh Ohiêu bộ dáng mắt đỏ hoe, mày đẹp vô hình hơi nhíu nhíu, lại giống như vô hạn phong tình. Rất kỳ quái, rõ ràng một người xinh đẹp lại khiến người ta nghĩ đến hồ ly tinh nữ nhân, lại có một giọng nói êm tai như nước.

Vạn Oánh Chiêu chính là kinh ngạc nhìn nàng, không có đáp lời.

“Ngươi, đã xảy ra chuyện gì không tốt sao?”

Nữ tử thấy nàng chính là nhìn mình đến ngây ngốc, lại xem nàng té trên mặt đất, quần áo lây dính bụi bặm, sợi tóc hỗn độn, bộ dáng rất là chật vật. Không khỏi liên tưởng đến việc không tốt, thật cẩn thận hỏi.

“Ta không có.”



Vạn Oánh Chiêu hai má đỏ lên. Rốt cục hiểu được ý tử của nữ tử, nàng đứng dậy, chụp đi một thân bụi đất.

Không xong, đây là làm sao?

Nàng nhìn bốn phía, cũng là một mảnh xa lạ. Đáy mắt sáng lấp lánh xẹt qua một tia ảo não. Chính mình liền như vậy chạy đi, chỉ sợ chủ tử cùng đám bọn họ lo lắng đi. Thật sự là không xong, một mạch đứng lên, cư nhiên ngay cả chủ tử cũng quên ở một bên.

“Ngươi lạc đường sao?” Nữ tử nhìn nàng nhìn trái nhìn phải, lại hỏi.

“Ân.” Vạn Oánh Chiêu ngượng ngùng gật đầu, “Xin hỏi cô nương có biết nơi này là chỗ nào?” Đối với Mê thành, nàng cũng không quen thuộc.

“Đây là ngoại ô Mê thành, cách Đông Phương bảo không xa lắm.” Nữ tử đáp.

Vạn Oánh Chiêu vừa nghe đến Đông Phương bảo, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi cùng Đông Phương bảo là có quan hệ gì?” Sẽ không lại là Đông Phương bảo bằng hữu hoặc thân nhân chứ? Nàng hiện tại đối với ba chữ Đông Phương bảo vô cùng mẫn cảm.

Nữ tử vừa thấy nàng nhắc tới Đông Phương bảo vẻ mặt trở nên lạnh lùng , thậm chí còn mang theo hận ý. Nghĩ rằng nàng với Đông Phương bảo tất là có gì không ổn, vì thế lắc lắc đầu nói: “Không có, ta chỉ là biết Đông Phương bảo mà thôi.”

Vạn Oánh Chiêu gật gật đầu, có lẽ là chính nàng phản ứng quá mức độ .

“Kia xin hỏi ta muốn trở lại trong nội Mê thành, phải đi như thế nào?” Hiện tại không ngựa, không xe, đi bộ không biết phải đi bao lâu? Cũng không biết chủ tử bọn họ có thể hay không tìm mình? Lại tìm được hay không?

“Dọc theo con đường này đi thẳng phái trước, sau đó quẹo trái đại khái nửa canh giờ có thể đến Mê thành môn.” Nữ tử chỉ vào phía trước Vạn Oánh Chiêu nói.

Lâu như vậy? Vạn Oánh Chiêu suy sụp suy sụp mặt.

“Cám ơn cô nương a.” Vạn Oánh Chiêu hướng nữ tử gật gật đầu, chuẩn bị đi bộ trở về.

“Không khách khí.” Nữ tử cười, tức thời nàng cười đến ôn nhu, nhưng lộ ra lại là một nụ cười phong trần quyến rũ đến cực điểm câu lòng người.

Vạn Oánh Chiêu nhìn vẻ tươi cười của nàng, ngẩn ngơ. Thật sự loại cười câu nhân như thế này, cùng chủ tử có chút bất đồng. Nàng là biết nữ nhân mười người mười vị, chủ tử cũng là có một loại không giống nữ tử phàm trần.

“Tiểu chiêu –”

Đột nhiên, rất xa nhìn thấy bóng dáng của Dạ Hồn, Dạ Mị.

“Bằng hữu của ngươi tới tìm ngươi.” Nữ tử cũng ngoái mình nhìn lại, “Ta phải đi.” Tựa hồ nàng không muốn gặp những người khác, hướng Vạn Oánh Chiêu gật gật đầu, quần áo lửa đỏ theo gió tung bay, liền bước nhẹ nhàng rời đi.



“Cô nương có thể hay không cho ta biết tên?”

Vạn Oánh Chiêu đột nhiên gọi với theo. Không biết vì sao nàng đối với nữ tử này có loại kỳ quái cảm giác. Nhịn không được mở miệng hỏi, mặc dù có chút thất lễ.

“Lâm Nguyệt Dao.” Nữ tử ngoái đầu nhìn lại cười, thản nhiên nói, mị hoặc chúng sinh.

“Lâm Nguyệt Dao.” Vạn Oánh Chiêu nỉ non, quả nhiên một cái tên hay, đưa mắt nhìn lại, kia lửa đỏ bóng dáng đã biến mất.

“Tiểu Chiêu –” Dạ Hồn, Dạ Mị hai bóng dáng màu đen cũng đã đến trước mắt.

“Ngươi không sao chứ?” Đánh giá nàng, trừ bỏ hốc mắt hồng hồng , hết thảy còn khỏe.

“Ân.” Vạn Oánh Chiêu gật gật đầu, “Chủ tử đâu?”

“Ngươi còn biết chủ tử?” Dạ Hồn lạnh lùng hướng nàng liếc mắt một cái, “Khi chạy đi, có nghĩ đến chủ tử hay không?”

“Chủ tử tức giận sao?” Vạn Oánh Chiêu cúi đầu, lo lắng hỏi.

“Không có, chính là lo lắng cho ngươi.” Dạ Hồn nói, tuy rằng chủ tử ngoài miệng không nói, nhưng hành động đã cho thấy rất rõ a.

“Chúng ta trở về đi.” Vạn Oánh Chiêu lau mắt, hướng tới hai người nói. Nàng cũng nên giải thích với chủ tử. Cho tới nay nếu không phải nhờ chủ tử, chỉ sợ nàng cũng không còn có thể sống trên đời, còn có thể vì thân nhân mà báo thù.

“Phải.”

Dạ Hồn, Dạ Mị gật gật đầu, ba người cùng nhau rời đi.

“Đúng rồi, vừa rồi người nọ là ai?” Bọn họ xa xa nhìn đến một chút bóng dáng màu đỏ cùng Tiểu Chiêu cùng một chỗ, nhưng khi bọn hắn đến gần, bóng dáng kia đã không còn.

“Nàng nói tên nàng là Lâm Nguyệt Dao.” Tiểu Chiêu nói.

“Nàng hẳn không phải là một người đơn giản.” Dạ Hồn thản nhiên nói.

Có lẽ đi.

Vạn Oánh Chiêu nghĩ tới Lâm Nguyệt Dao kia không tiếng động xuất hiện, không một tiếng động rời đi. Chỉ sợ nữ tử xinh đẹp quyến rũ ấy là võ lâm cao thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook