Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 141: Thần binh

Luyến Nguyệt Nhi

01/11/2015

Thần binh

Lãnh Đình Dực còn chưa nói được rõ câu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh đánh nhau/ Mọi người ai nấy đều nhíu mày. Có chuyện gì vậy?

“Có người xâm nhập u cốc.”

Tô Viễn Hành nhíu mày, vừa dứt lời đã thả Tinh Nhi xuống, loáng một cái bay ra ngoài.

“Đi xem thử.” Lãnh Đình Dực lên tiếng.

Mọi người nhìn nhau rồi cũng theo ra ngoài.

Trên mặt cỏ xanh không xa phòng, Dạ thần cầm trên tay nhuyễn kiếm chiến đấu cùng một đám người kì lạ. Lá rụng hoa rơi theo từng mũi kiếm, tóc đen bay bay, áo trắng hơn tuyết, phong hoa tuyệt đại.

“Kẻ nào chán sống dám xông vào u cốc của ta?”

Tô Viễn Hành cao giọng quát, tay bắn ra ngân châm, cũng nhảy vào vòng chiến.

“Đồ đệ, ta đến giúp ngươi.”

Lấy ra roi da giắt bên hông, roi quấn như rắn độc ác liệt đánh tới.

Một đám nam nhân đầu trùm khăn trắng, tóc đen bị bọc ở trong, mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, tay vung Loan Nguyệt đao, thân đao lóe ra khí lạnh khiến người ta rùng mình.

Bọn họ vừa thấy Tô Viễn hành nhảy vào liền tách ra làm hai, một bên tiếp tục đánh với Dạ thần, một bên tiếp chiêu Tô Viễn Hành.

Bụi bay, hoa nát.

Tuy rằng Tô Viễn Hành và dạ Thần đều thân thủ bất phàm, nhưng chiêu thức của đám người này lại vô cùng cổ quái, hoàn toàn không nhìn ra là loại võ công gì, thật là làm cho hai người không biết làm sao.

“Là bọn hắn.”

Huyễn Phong cùng Lãnh Loan Loan bước đến, nhìn thấy đám người đó vẻ mặt liền thay đổi. Không nghĩ đến bọn chúng vậy mà tìm được nơi này.

“Ngươi biết bọn họ?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chăm chú Huyễn Phong.



“Bọn họ là thần binh của Nguyệt Thần quốc.” Người trả lời là Phong Triệt.

“Ngươi cũng biết?” Lãnh Đình Dực nhìn bốn thiếu niên, có chút hoang mang.

“Vâng, bọn tôi cũng là người của Nguyệt Thần quốc.” Phong Triết tiếp lời.

Lãnh Loan Loan nhìn bốn người, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc đến xuất thân của mình.

“Tế ti đại nhân, bọn họ đang tìm ngài à?” Phong Tồn nhìn về phía Huyễn Phong, hỏi.

“Chắc vậy.” Huyễn Phong mím môi, “không nghĩ đến bọn chúng không tìm thấy ta thì không dừng tay.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lãnh Địch U cảm thấy hứng thú với vấn đề này. Trước giờ vẫn thấy người tên Huyễn Phong này quá mức sạch sẽ, sạch đến không tì vết, bây giờ xem ra cũng không hẳn.

“Này…”

“Tế ti ở đây.”

Không đợi Huyễn Phong mở miệng, bọn người kia đã phát hiện ra hắn. Những người đang đánh với Dạ Thần và Tô Viễn Hành đều đồng loạt vung đao công kích Huyễn Phong.

Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan, đưa nàng tránh sang một bên.

Bốn huynh đệ Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn nhoáng một cái đã chắn trước mặt Huyễn Phong. Mấy tên thần binh nhìn thấy bọn họ thì ngẩn ra, mắt chợt lóe, loan đao chuyển hướng công kích bọn họ.

Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng, vận khí, rút bảo kiếm ra khỏi vỏ. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thân kiếm như sáng lên lạnh lẽo. Thân ảnh bốn người đồng loạt nghênh chiến đám thần binh.

“Tàn, Mị, Hồn, các ngươi đi giúp Thần.”

Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần và Tô Viễn Hành dường như bị mấy chiêu thức cổ quái của đám người này làm cho bối rối. dôi mày thanh tú nhíu lại, nói với Dạ Hồn, Dạ Mị và Tàn Nhất đang đứng đó.

“Vâng.”

Ba người lên tiếng trả lời, thân ảnh giống như tia chớp chạy như bay đến chỗ giao chiến. Dạ Hồn, Dạ Mị đáp xuống hai bên Dạ Thần, rút kiếm so chiêu với đám thần bin, kiếm chạm đao phát ra thanh âm thanh thanh thúy, thậm chí có thể nhìn thấy tia lửa bắn ra.

Tàn Nhất cũng đáp xuống bên cạnh Tô Viễn Hành, cùng hắn kề vai chiến đấu. Một nửa mặt nạ bạc dưới ánh dương lóe ra tia quỷ dị, mắt nâu híp lại, vung tay ra sát chiêu.

“Tế ti đại nhân, mời ngài theo chúng ta trở về.” Tên thần binh đang cùng bốn thiếu niên giao thủ nói.



“Hừ, chỉ cần có chúng ta ở đây, các ngươi đừng mơ mang ngài ấy đi.” Phong Triệt lạnh lùng nói, ánh mắt như muốn động lạnh người ta.

“Các ngươi là ai?” Tên thần binh đang nói chuyện tương đối khí phách hơn đám còn lại, xem ra chính là kẻ cầm đầu.

“Chúng ta là ai không cần các ngươi biết, chỉ biết các ngươi sẽ không đem tế ti đại nhân đi được.”

Phong Triệt vừa nói vừa vung kiếm không chút lưu tinhg. Cái đám gọi là thần binh này căn bản chỉ là một lũ tay sai cho hoàng thất, chuyên là chuyện xấu xa.

“Tế ti đại nhân, chúng ta không thể không đưa đi.”

Thủ lĩnh thần binh cũng lạnh giọng, giống như nổi khùng lên. Nhiệm vụ lần này là phải đem tế ti địa nhân về, sống hay chết đều phải hoàn thành.

“Mời tế ti địa nhâ về, không màng sinh tử.” Hắn cao giọng nói với đám thần binh còn lại.

“Tuân lệnh.” Mấy chục thần binh kia đồng thanh hô, âm thanh vang vọng.

“Đều là những kẻ lợi hại.” Lãnh Đình Dực nhìn hai bên chiến đấu, ánh mắt lạnh hơi sáng.

“Ta đi hỗ trợ sư bá.”

Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành bị một đám thần binh vây khốn, đôi mày tuấn dẫn nhướng lên, áo trắng tung bay, thân ảnh như hồ li vụt tới.

“Địch nhi, cẩn thận.” Lãnh Bùi Viễn dặn dò, nhìn đứa con gia nhập vòng chiến.

“Bọn họ thế nhưng chưa từ bỏ ý định.”

Huyễn Phong nhìn đám người kia, lẩm bẩm nói. Mặc kệ sống chết đều phải đem mình mang về Nguyệt Thần sao?

Lá rụng bay bay, đao quang kiếm ảnh, âm thanh va chạm của binh khí trong u cốc như một bản nhạc hỗn độn.

Hai bên không ai chịu ai. Tuy rằng lúc trước bọn người Tô Viễn Hành bị mấy chiêu thức cổ quái của đám thần binh này làm khó, nhưng sau đó đã nhìn ra yếu điểm. Nguyệt Thần quốc thần binh dần bị dồn vào thế hạ phong. Xoẹt một cái, lại là một thần binh bị đâm trúng tay, mùi máu tươi sộc vào mũi ghê người.

Thủ lĩnh đám thần binh nhíu mày thật chặt, cảm giác được những người này rất khó đối phó. Tuy rằng không biết làm sao mà tế ti quen biết bọn họ, nhưng hắn hiểu rõ, chỉ cần có những người này ở đây thì bọn hắn không thể dễ dàng đưa người đi. Mắt híp lại suy tính, một bên gắt gao giao thủ với phong Triệt, một bên suy tư tìm cách thuận lợi đưa tế ti đi. Đột nhiên, ánh mắt bắt gặp một thân ảnh đứa bé đang ẩn nấp sau gốc cây. Phất tay một cái, tránh một chiêu, thân ảnh xẹt qua đám người lãnh Loan Loan, khi dừng lại đã thấy Tinh nhi đang bị hắn ôm lấy.

“Dừng tay, nếu không ta sẽ giết đứa trẻ này.” Tay siết chặt tinh nhi, lạnh lùng cất lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook