Quyển 2 - Chương 19: Triền miên
Luyến Nguyệt Nhi
16/04/2013
Lơi lả xuyên mành bóng nguyệt xinh
Xiêm y trút bỏ gợn thu tình
Môi cười chúm chím buông màn mỏng
Ngây ngất hoàng lan tỏa ngát mình
……
Cửu biệt gặp lại, ân ái càng sâu.
Một đoạn đi đến quán trọ Hiên Viên Dạ đã thu xếp trước, đuổi khéo những người khác đi. Trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Hiên Viên Dạ cùng Lãnh Loan Loan mang ánh mắt triền miên dây dưa, một thứ ánh sáng ngọc hiện lên ở đáy mắt, đó là yêu, đó là tương tư…
“Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, nên sợ tương tư.” Đôi mắt dài sâu thẳm của Hiên Viên Dạ nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan, thâm tình ngâm. “Tiểu tử kia, ta rất nhớ nàng.” Bởi vì nàng, mình mới chân chính hiểu được yêu; Bởi vì nàng, hắn mới thường nếm hương vị tương tư.
Lãnh Loan Loan dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe nhịp tim đập kịch liệt. Đôi môi không điểm mà chu nhoẻn lên một nụ cười dịu dàng, thanh như tiếng loài oanh, mở miệng: “Chiếc vòng của ta chàng mang ở trên người sao?”
Hiên Viên Dạ vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng mà nở nụ cười, buông nàng ra, từ trong lòng lấy ra chiếc vòng bạc hắn quý trọng, nhu tình cười:
“Vẫn ở đây.” Giống như nàng, vĩnh viễn ở trong lòng hắn.
Lãnh Loan Loan nhận cái vòng, ánh mắt chớp nhẹ, mang theo bướng bỉnh hiếm có. Tựa như một gốc hoa đào đang lay động, xinh đẹp loá mắt.
“Câu trả lời của ta chính là cái vòng này.”
“Tưởng niệm.” Hiên Viên Dạ gật đầu, mang theo nụ cười đắc ý. Đừng tưởng rằng hắn đoán không được.
“Thông minh.”
Lãnh Loan Loan nháy mắt mấy cái, lông mi vừa dài vừa cong như cánh bướm giương cánh, tạo thành độ cong xinh đẹp. Đôi cánh môi anh đào kiều diễm ẩm ẩm tựa như một quả đào mật hấp dẫn Hiên Viên Dạ, yết hầu hắn rạo rực một chút. Hắn còn ngửi thấy mùi thơm thanh nhã của cơ thể nàng, càng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang dần dần bùng cháy. Hắn nhớ thân thể mềm mại của nàng, rất nhớ, rất nhớ.
Không khí ám muội, hai người nhìn nhau, không hề nói, ánh dương hắt vào từ ngoài cửa sổ, tạo ra vầng sáng vàng óng ánh.
Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đầu cúi xuống, môi hắnđặt lên cánh môi mê người ấy. Môi và môi chạm nhau, một sự thỏa mãn không tả nổi làm hắn nhẹ nhàng nheo mắt. Quả nhiên, có tiểu tử kia, mới có hạnh phúc.
Ngón tay buông ra, vòng tay vô thức ôm chặt cơ thể người đó vào trong lòng. Những cái chạm môi nhẹ nhàng đã không thể thỏa mãn hắn, hắn tăng thêm lực, đầu lưỡi bướng bỉnh tiến vào khoang miệng của nàng, quấn quýt chơi đùa cùng chiếc lưỡi đinh hương. Dây dưa triền miên làm người ta mặt đỏ tim đập.
Lãnh Loan Loan kiễng mũi chân lên, hai tay không kiềm chế được ôm qua cổ hắn. Đôi mắt hắc bạch phân minh vì tình dục mà nhiễm ánh sáng say lòng người, nhìn Hiên Viên Dạ càng tim đập thình thịch, hai tay ôm eo của nàng càng chặt, giống như hận không thể siết nàng vào trong cơ thể mình.
Nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao, thái dương ngoài cửa sổ nhìn trộm thấy màn ngượng ngùng này cũng xấu hổ trốn vào tầng mây.
Gió nhẹ cuốn theo sợi tóc của hai người. Vài sợi tóc đen cuốn lấy nhau nhảy múa như thời khắc hai người triền miên.
Bất tri bất giác, ngón tay ngọc từ cần cổ đằng sau bỗng đưa lên mái đầu. Đầu ngón tay cảm nhận những sợi tóc mềm mại không giống nam tử, ánh mắt híp lại, mang theo khoái ý hưởng thụ.
Hiên Viên Dạ thoáng nhìn dáng vẻ mèo lười của nàng, không khỏi sủng nịch cười. Cũng chỉ có những lúc này, nàng mới xuất hiện dáng vẻ mềm mại quyến rũ này. Hắn ôm nàng, bước chân đến bên giường.
Khi cơ thể lún xuống chiếc giường mềm, dung nhan tuyệt sắc lộ ra một tia cười bướng bỉnh. Thân mình lật lại, thoát khỏi bàn tay hắn. Đôi mắt hắc bạch phân minh giống như khiêu khích nhìn hắn, phong tình vạn chủng.
Hiên Viên Dạ tà tứ cười, tay vung lên, tấm rèm giường màu trắng ở sau hắn hạ xuống, che khuất cảnh tượng trong giường. Ngón tay thon dài lướt qua vạt áo, cẩm bào màu trắng hạ xuống, còn sót lại nội y bên trong.
Lãnh Loan Loan trên giường, tư thế dụ hoặc, nàng nửa quỳ ở bên mép giường, bàn tay ngọc nắm bàn tay Hiên Viên Dạ, lắc lắc đầu.
Hiên Viên Dạ giãn mi, buông tay bình tĩnh chờ động tác kế tiếp của nàng.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, bàn tay giương lên, nội y của Hiên Viên Dạ chảy xuống trên người, lộ ra thân thể tráng kiện màu đồng.
“Tiểu tử kia, vừa lòng không?” Hiên Viên Dạ tà mị nhíu mày, cười ám muội.
Lãnh Loan Loan nhìn quét hai mắt, giống như vừa lòng gật đầu.
“Xem ra, khi không có ta, chàng không vượt tường.” Năm nàng đủ tuổi cài trâm, mười lăm tuổi năm ấy, hai người đã có đêm động phòng hoa chúc chân chính. Trước năm mười lăm tuổi, hắn cũng bảo vệ thân thể chính mình. Nhưng Lãnh Loan Loan vẫn nhịn không được muốn trêu chọc hắn như cũ.
“Nàng thật xấu xa.” Hiên Viên Dạ gõ nhẹ lên cái trán của nàng, thật sự là người không có lương tâm. Sao hắn có thể tìm nữ tử khác khi không có nàng chứ? Hậu cung ba ngàn giai nhân, đều vì nàng mà huỷ.
“Ta xấu, chàng sẽ làm sao bây giờ?” Ngón tay Lãnh Loan Loan vẽ những vòng tròn trong ngực hắn, không thể không nói khi khiến một bậc quân vương cao cao tại thượng sủng ái riêng mình như vậy, thật sự có một loại cảm giác tự hào.
“Nàng nói xem?” Hiên Viên Dạ cười, đột nhiên đặt nàng dưới thân.
Lãnh Loan Loan cười, đưa tay kéo đầu của hắn xuống. Đáy mắt Hiên Viên Dạ xẹt qua một ánh sáng nóng bỏng, hung hăng hôn cánh môi anh đào.
Gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, tấm lụa trắng rèm giường tung bay. Loáng thoáng nhìn thấy bóng hình đôi lứa triền miên hiện ra trong mông lung.
Ánh dương sáng lạn lại lộ ra tia nắng mỉm cười, che mắt lén nhìn đôi vợ chồng ân ái.
Y phục màu lửa đỏ bị quăng qua ngoài chiếc giường ngà voi, cái yếm màu trắng, cái khố màu trắng cũng ưỡn những độ cong xinh đẹp, những nụ hôn thân mật.
Da thịt mịn màng bỗng lõa lồ, Lãnh Loan Loan không kiềm chế được mà co rúm lại. Hiên Viên Dạ cười nhẹ, môi hắn di chuyển, nhẹ nhàng liếm xương quai xanh khiêu gợi, trêu chọc giai nhân phát run. Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, không cam lòng yếu thế liền vươn cái lưỡi đinh hương khẽ hôn dọc theo cái cằm kiên nghị đi xuống, bàn tay ngọc mân mê trên tấm lưng trần rộng lớn trơn bóng, khi thì vẽ nghịch, khi thì siết nhẹ…
“Tiểu quỷ, nàng đang đùa với lửa đấy.” Cơ thể Hiên Viên Dạ đột nhiên cứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn, quyến rũ nảy nở. Hai chân thon dài ôm qua thắt lưng hắn, ưỡn cao thân thể, khiêu khích thổi bên tai hắn:
“Thử xem.”
Ánh mắt Hiên Viên Dạ tối đi, bỗng nhiên dùng sức thật mạnh. Tay hắn giữ lấy ngọn núi đôi như hồng mai nở rộ, môi hắn cũng không buông tha làn môi anh đào đáng giận lại làm người ta không thể không mê muội ấy, càng ngày càng sâu. Gắn bó giao hòa, dây dưa một lần, lại một lần nữa.
“A…”
Phía đồn bộ của Lãnh Loan Loan bị nhéo nhẹ một cái, mày liễu giương lên, nàng lập tức dùng sức lật lại ngồi ở trên người hắn, tựa như nữ vương ngạo nghễ mà nhìn xuống. Trong ánh mắt xẹt qua một ánh sáng lấp lánh như sao, nàng muốn nắm giữ tất cả vui buồn của nam nhân này. Đầu cúi xuống, cắn hạt đậu đỏ, vừa lòng nhìn ánh mắt tối sầm của nam nhân dưới thân.
Hiên Viên Dạ lật lại, mạnh mẽ lấy lại quyền chủ động. Không vờn đùa nhau nữa, hai người chân chính hợp lại thành một.
Thật lâu sau sau, nghe được tiếng rên rỉ phập phồng, trong phòng một mảnh cánh xuân kiều diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.