Quyển 2 - Chương 133: Trời giáng mỹ nam tử
Luyến Nguyệt Nhi
24/11/2014
“Tô gia gia, vì sao những bộ quần áo này lại nhỏ như vậy?”
Không biết qua bao lâu, Tinh nhi chạy tới ôm Tô Viễn Hành. Tay nhỏ bé chỉ vào quần áo trên tay Dạ Thần, mắt to đảo khắp nơi, rất là hoang mang. Tô gia gia có phải mua sai rồi hay không, quần áo này, câu không thể mặc vừa nha.
“Ha ha.” Tô Viễn Hành cười đến thoải mái, cúi ngưới nhéo mũi của Tinh nhi.“Ngốc tiểu tử, đó là chuẩn bị cho cục cưng trong bụng của Loan Loan tỷ tỷ .”
“Trong bụng của tỷ tỷ có một cái cục cưng sao?” Tinh nhi hoang mang nhìn bụng của Lãnh Loan Loan, sau đó chạy chậm đến trước mặt của nàng, lôi kéo tay của Lãnh Loan Loan“Tỷ tỷ, tỷ vì sao lại không cho cục cưng ra chơi với ta?”
“Ha ha ha......”
Lới nói ngây thơ của Tinh nhi khiến cho Tô Viễn Hành lại cười to một trận, ngốc tiểu tử này thật sự là ngây thơ.
Lãnh Loan Loan nghe thấy lời nói của Tinh nhi cũng nhịn không được mỉm cười xán lạn như hoa xuân.
Dạ Thần nhìn một màn ấm áp này,đôi môi khêu lên một độ cong. Nếu có thể vĩnh viễn như vậy, thật là là hạnh phúc cỡ nào.
“Các ngươi tại sao lại cười? Mau để cục cưng đi ra chơi với Tinh nhi a.”
Cái đầu nho nhỏ của Tinh nhi lắc lắc , không biết lời nói của cậu tại sao lại khiến Tô gia gia cười đến như vậy?
“Hài tử ngốc, cục cưng bây giờ còn đang ngủ, phải đợi hắn tỉnh ngủ mới có thể chơi với ngươi.” Tô Viễn Hành ngồi xổm xuống, đùa với tiểu bất điểm.
“Kia hắn khi nào thì tỉnh ngủ ?” Một đôi mắt sáng rõ của Tinh nhi nhìn bụng của Lãnh Loan Loan, kỳ quái , cục cưng như thế nào lại không ngủ ở trên giường, ngược lại lại đi tránh ở trong bụng của tỷ tỷ.
“Ha ha, đợi mấy tháng nữa, liền tỉnh ngủ .” Vuốt cái đầu tò mò của cậu bé.
“Cục cưng ngủ cũng lâu quá hen.” Tinh nhi ngẩng đầu, nói.
“Ha ha ha......” Tô Viễn Hành lại cười một trận thật to.
“Nga, đúng rồi. Ta nói đồ đệ a, hiện tại ngươi đã có thai trong người, tự nhiên là không thể tập võ. Không bằng khiến cho một đồ đệ khác theo ta cùng nhau luyện võ đi. Ta cam đoan đem tất cả sở học đều truyền thụ cho hắn.”
Tô Viễn Hành đứng lên, nhìn Lãnh Loan Loan nói. Một khi biết bọn người Lãnh Loan Loan nguyện ý làm đồ đệ của mình , trong tâm hắn liền bắt đầu rục rịch. Hận không thể đem sở học suốt đời đi truyền thụ, tin tưởng lấy tư chất của hai người nhất định có thể đưa võ học của hắn phát dương quang đại.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thần, thản nhiên chớp mắt , cặp tử đồng kia phát ra sự ôn nhu, giống như tất cả sự tốt đẹp đều tụ trong ánh mắt của hắn, làm người ta vừa nhìn thấy liền bị lạc vào trong sự ôn nhu đó.
“Thần, ngươi cảm thấy sao?” Thân thủ của Thần cũng rất tốt.
“Dược.” Dạ Thần gật gật đầu, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
“Ha ha, hảo đồ đệ.” Tô Viễn Hành vỗ hai tay, mắt hổ đột nhiên nhìn về phía hai người.“Đúng rồi, đồ đệ bảo bối ,các ngươi tên gọi là gì?”
“Dạ Thần.” Dạ Thần nhấp mím môi, thản nhiên đáp.
“Lãnh Loan Loan.” Lãnh Loan Loan cũng híp lại hai tròng mắt, đáp.
“Tên rất hay, không hổ là đồ đệ ta chọn.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, đắc chí.
“Đi thôi, tiểu Thần, chúng ta đi nấu cơm.” Đúng vậy, hết thảy mọi việc ở trong U cốc đều dựa vào Tô lão nhân làm. Bất quá hiện tại tốt lắm,có thêm Dạ Thần, vì thế hai người bọn họ giống như đang hầu hã nữ vương cùng nhau hầu hạ Lãnh Loan Loan đang có thai.
Dạ Thần hướng Lãnh Loan Loan nhìn thoáng qua, ôm lấy quần áo trẻ con đi theo hướng Tô Viễn Hành vừai đi.
“Phanh --”
Ngay tại thời điểm hai người xoay người, một tiếng nổ chợt vang lên, giống như có một tiếng sấm sét đánh xuống.
“Oa oa...... Sét đánh .” Tinh nhi bị tiếng nổ làm cho sợ tới mức khóc lên.
Tô Viễn Hành cùng Dạ Thần nhìn nhau, theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy một mảnh cát bụi bay lên, sau khi cát bụi tan ra liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng,.
Là người?
Lãnh Loan Loan ngồi dậy, hai tròng mắt sáng ngời híp lại, xem ra lại có việc xảy ra rồi?
“Đi, đi nhìn một chút.”
Tô Viễn Hành nói xong, thân hình chợt lóe hướng tới bóng dáng màu trắng kia bay vút qua. Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, nhìn thấy nàng gật gật đầu cũng phi thân mà đi.
“Còn sống.”
Thân ảnh Tô Viễn Hành dừng lại ở bên cạnh bóng dáng màu trắng , dò xét hơi thở của hắn. Đem sợi tóc che trên mặt người trên mặt đất vén qua, mắt hổ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới rơi xuống cư nhiên là một nam tử tuấn tú.
Dạ Thần cũng đánh giá nam tử, thấy hắn mặt quan như ngọc, dù đang hôn mê cũng không tổn hại anh khí của hắn. Quần áo áo trắng thắng tuyết, có nhiểm rất nhiều vết máu, giống như là những đóa hồng mai trong tuyết trắng.
“Trước đem hắn mang về rồi nói sau.” Tô Viễn Hành ngẩng đầu nhìn vách núi đen không thấy đỉnh, ninh ninh mi, người này xem ra là từ trên đó rơi xuống , có lẽ là hắn mạng lớn, cư nhiên chỉ bị thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ân.” Dạ Thần gật đầu.
Tô Viễn Hành đở nam tử bị hôn mê cùng với Dạ Thần đi về hướng của Lãnh Loan Loan, ánh mặt trời rơi ở trên mái tóc đen huyền của nam tử chiết xả ra ánh hào quang. Nam tử này đến tột cùng là ai? Hắn đến là phúc hay họa, hiện tại bọn họ vẫn chưa biết được.
“Đồ đệ bảo bối, rơi xuống là một người sống.” Tuy rằng thiếu chút nữa đã chết.
Lãnh Loan Loan nhìn Tô Viễn Hành đem nam tử nói giống như một cái túi, một mái tóc đen che lại gương mặt của hắn, xem không rõ ràng lắm bộ dáng.Liếc nhìn Tô Viễn Hành một cái, chỉ sợ nếu tiếp tục cầm hắn như vậy, người sống cũng sẽ biến thành người chết.
“Tô gia gia, đại ca ca này là ai?” Tinh nhi sau khi biết không phải là sét đánh, rốt cục cũng thôi khóc. Bất quá hai tròng mắt thật to kia còn vươn nước mắt trong suốt , bộ dáng kia rất là đáng yêu.
“Tô gia gia cũng không biết.” Tô Viễn Hành nói xong, đem nam nhân ném vào một bên mặt cỏ . Mắt hổ nhìn phía Lãnh Loan Loan, trưng cầu ý kiến của nàng.
“Đồ đệ bảo bối, ngươi nói xem có muốn cứu hắn hay không?” Quái đản Tô Viễn Hànhcũng không phải là người tot6t1 chân chình, không phải bất kì ai không quan hệ cũng đi cứu. Người này chết sống cùng hắn không quan hệ, nếu không phải nhìn hắn thuận mắt, có lẽ hắn hội đá hắn đến núi bên kia, giúp hắn đắc đạo thành tiên.
“Cứu.” Lãnh Loan Loan thản nhiên phun ra một chữ, nàng có cảm giác sự xuất hiện của nam tử này sẽ thay đổi một điều gì đó.
“Tốt,đồ đệ bảo bối nói cứu liền cứu.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, lại đem nam nhân vá lên. Quay đầu hướng tới Dạ Thần nói,“Đi thôi, đồ đệ.”
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, Dạ Thần cùng Tô Viễn Hành cùng nhau đem nam tử đưa vào phòng ở.
“Tinh nhi, chúng ta cũng đi nhìn xem.”
Lãnh Loan Loan ngồi dậy, hướng tới Tinh nhi phất phất tay.
“Ân.” Tinh nhi mắt to đảo loạn , đi theo sau Lãnh Loan Loan và Tô Viễn Hành
Không biết qua bao lâu, Tinh nhi chạy tới ôm Tô Viễn Hành. Tay nhỏ bé chỉ vào quần áo trên tay Dạ Thần, mắt to đảo khắp nơi, rất là hoang mang. Tô gia gia có phải mua sai rồi hay không, quần áo này, câu không thể mặc vừa nha.
“Ha ha.” Tô Viễn Hành cười đến thoải mái, cúi ngưới nhéo mũi của Tinh nhi.“Ngốc tiểu tử, đó là chuẩn bị cho cục cưng trong bụng của Loan Loan tỷ tỷ .”
“Trong bụng của tỷ tỷ có một cái cục cưng sao?” Tinh nhi hoang mang nhìn bụng của Lãnh Loan Loan, sau đó chạy chậm đến trước mặt của nàng, lôi kéo tay của Lãnh Loan Loan“Tỷ tỷ, tỷ vì sao lại không cho cục cưng ra chơi với ta?”
“Ha ha ha......”
Lới nói ngây thơ của Tinh nhi khiến cho Tô Viễn Hành lại cười to một trận, ngốc tiểu tử này thật sự là ngây thơ.
Lãnh Loan Loan nghe thấy lời nói của Tinh nhi cũng nhịn không được mỉm cười xán lạn như hoa xuân.
Dạ Thần nhìn một màn ấm áp này,đôi môi khêu lên một độ cong. Nếu có thể vĩnh viễn như vậy, thật là là hạnh phúc cỡ nào.
“Các ngươi tại sao lại cười? Mau để cục cưng đi ra chơi với Tinh nhi a.”
Cái đầu nho nhỏ của Tinh nhi lắc lắc , không biết lời nói của cậu tại sao lại khiến Tô gia gia cười đến như vậy?
“Hài tử ngốc, cục cưng bây giờ còn đang ngủ, phải đợi hắn tỉnh ngủ mới có thể chơi với ngươi.” Tô Viễn Hành ngồi xổm xuống, đùa với tiểu bất điểm.
“Kia hắn khi nào thì tỉnh ngủ ?” Một đôi mắt sáng rõ của Tinh nhi nhìn bụng của Lãnh Loan Loan, kỳ quái , cục cưng như thế nào lại không ngủ ở trên giường, ngược lại lại đi tránh ở trong bụng của tỷ tỷ.
“Ha ha, đợi mấy tháng nữa, liền tỉnh ngủ .” Vuốt cái đầu tò mò của cậu bé.
“Cục cưng ngủ cũng lâu quá hen.” Tinh nhi ngẩng đầu, nói.
“Ha ha ha......” Tô Viễn Hành lại cười một trận thật to.
“Nga, đúng rồi. Ta nói đồ đệ a, hiện tại ngươi đã có thai trong người, tự nhiên là không thể tập võ. Không bằng khiến cho một đồ đệ khác theo ta cùng nhau luyện võ đi. Ta cam đoan đem tất cả sở học đều truyền thụ cho hắn.”
Tô Viễn Hành đứng lên, nhìn Lãnh Loan Loan nói. Một khi biết bọn người Lãnh Loan Loan nguyện ý làm đồ đệ của mình , trong tâm hắn liền bắt đầu rục rịch. Hận không thể đem sở học suốt đời đi truyền thụ, tin tưởng lấy tư chất của hai người nhất định có thể đưa võ học của hắn phát dương quang đại.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thần, thản nhiên chớp mắt , cặp tử đồng kia phát ra sự ôn nhu, giống như tất cả sự tốt đẹp đều tụ trong ánh mắt của hắn, làm người ta vừa nhìn thấy liền bị lạc vào trong sự ôn nhu đó.
“Thần, ngươi cảm thấy sao?” Thân thủ của Thần cũng rất tốt.
“Dược.” Dạ Thần gật gật đầu, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
“Ha ha, hảo đồ đệ.” Tô Viễn Hành vỗ hai tay, mắt hổ đột nhiên nhìn về phía hai người.“Đúng rồi, đồ đệ bảo bối ,các ngươi tên gọi là gì?”
“Dạ Thần.” Dạ Thần nhấp mím môi, thản nhiên đáp.
“Lãnh Loan Loan.” Lãnh Loan Loan cũng híp lại hai tròng mắt, đáp.
“Tên rất hay, không hổ là đồ đệ ta chọn.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, đắc chí.
“Đi thôi, tiểu Thần, chúng ta đi nấu cơm.” Đúng vậy, hết thảy mọi việc ở trong U cốc đều dựa vào Tô lão nhân làm. Bất quá hiện tại tốt lắm,có thêm Dạ Thần, vì thế hai người bọn họ giống như đang hầu hã nữ vương cùng nhau hầu hạ Lãnh Loan Loan đang có thai.
Dạ Thần hướng Lãnh Loan Loan nhìn thoáng qua, ôm lấy quần áo trẻ con đi theo hướng Tô Viễn Hành vừai đi.
“Phanh --”
Ngay tại thời điểm hai người xoay người, một tiếng nổ chợt vang lên, giống như có một tiếng sấm sét đánh xuống.
“Oa oa...... Sét đánh .” Tinh nhi bị tiếng nổ làm cho sợ tới mức khóc lên.
Tô Viễn Hành cùng Dạ Thần nhìn nhau, theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy một mảnh cát bụi bay lên, sau khi cát bụi tan ra liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng,.
Là người?
Lãnh Loan Loan ngồi dậy, hai tròng mắt sáng ngời híp lại, xem ra lại có việc xảy ra rồi?
“Đi, đi nhìn một chút.”
Tô Viễn Hành nói xong, thân hình chợt lóe hướng tới bóng dáng màu trắng kia bay vút qua. Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, nhìn thấy nàng gật gật đầu cũng phi thân mà đi.
“Còn sống.”
Thân ảnh Tô Viễn Hành dừng lại ở bên cạnh bóng dáng màu trắng , dò xét hơi thở của hắn. Đem sợi tóc che trên mặt người trên mặt đất vén qua, mắt hổ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới rơi xuống cư nhiên là một nam tử tuấn tú.
Dạ Thần cũng đánh giá nam tử, thấy hắn mặt quan như ngọc, dù đang hôn mê cũng không tổn hại anh khí của hắn. Quần áo áo trắng thắng tuyết, có nhiểm rất nhiều vết máu, giống như là những đóa hồng mai trong tuyết trắng.
“Trước đem hắn mang về rồi nói sau.” Tô Viễn Hành ngẩng đầu nhìn vách núi đen không thấy đỉnh, ninh ninh mi, người này xem ra là từ trên đó rơi xuống , có lẽ là hắn mạng lớn, cư nhiên chỉ bị thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ân.” Dạ Thần gật đầu.
Tô Viễn Hành đở nam tử bị hôn mê cùng với Dạ Thần đi về hướng của Lãnh Loan Loan, ánh mặt trời rơi ở trên mái tóc đen huyền của nam tử chiết xả ra ánh hào quang. Nam tử này đến tột cùng là ai? Hắn đến là phúc hay họa, hiện tại bọn họ vẫn chưa biết được.
“Đồ đệ bảo bối, rơi xuống là một người sống.” Tuy rằng thiếu chút nữa đã chết.
Lãnh Loan Loan nhìn Tô Viễn Hành đem nam tử nói giống như một cái túi, một mái tóc đen che lại gương mặt của hắn, xem không rõ ràng lắm bộ dáng.Liếc nhìn Tô Viễn Hành một cái, chỉ sợ nếu tiếp tục cầm hắn như vậy, người sống cũng sẽ biến thành người chết.
“Tô gia gia, đại ca ca này là ai?” Tinh nhi sau khi biết không phải là sét đánh, rốt cục cũng thôi khóc. Bất quá hai tròng mắt thật to kia còn vươn nước mắt trong suốt , bộ dáng kia rất là đáng yêu.
“Tô gia gia cũng không biết.” Tô Viễn Hành nói xong, đem nam nhân ném vào một bên mặt cỏ . Mắt hổ nhìn phía Lãnh Loan Loan, trưng cầu ý kiến của nàng.
“Đồ đệ bảo bối, ngươi nói xem có muốn cứu hắn hay không?” Quái đản Tô Viễn Hànhcũng không phải là người tot6t1 chân chình, không phải bất kì ai không quan hệ cũng đi cứu. Người này chết sống cùng hắn không quan hệ, nếu không phải nhìn hắn thuận mắt, có lẽ hắn hội đá hắn đến núi bên kia, giúp hắn đắc đạo thành tiên.
“Cứu.” Lãnh Loan Loan thản nhiên phun ra một chữ, nàng có cảm giác sự xuất hiện của nam tử này sẽ thay đổi một điều gì đó.
“Tốt,đồ đệ bảo bối nói cứu liền cứu.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, lại đem nam nhân vá lên. Quay đầu hướng tới Dạ Thần nói,“Đi thôi, đồ đệ.”
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, Dạ Thần cùng Tô Viễn Hành cùng nhau đem nam tử đưa vào phòng ở.
“Tinh nhi, chúng ta cũng đi nhìn xem.”
Lãnh Loan Loan ngồi dậy, hướng tới Tinh nhi phất phất tay.
“Ân.” Tinh nhi mắt to đảo loạn , đi theo sau Lãnh Loan Loan và Tô Viễn Hành
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.