Quyển 2 - Chương 112: Tự động tới cửa
Luyến Nguyệt Nhi
24/11/2014
Tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng bức, ngay cả gió thổi qua cũng có độ ấm.
Trong tướng quân phủ , đình viện hoa mộc đón chước dương giận làm ra vẻ. Đại phiến lục sắc mạn đằng dọc theo góc tường, đình leo lên, che khuất dương quang nóng rực.
Bốn phía ngoài đình, có những tấm màn màu trắng che đi ánh mặt trời, hình thành một góc đặc biệt.
Trên ghế, Lãnh Loan Loan nủa nằm.Mái tóc dài màu đen được vãn lên, quần áo màu xnh lục nhạt dán ở trên người, bụng vẫn bằng phẳng như cũ. Nàng nhắm mắt lại,ngủ nhè nhẹ .
Phía sau, Dạ Thần ngồi ở bên cạnh mái đình, trường bào màu trắng , một đầu tóc đen dùng một cây tram ngọc cố định, bàn tay to thon dài vì Lãnh Loan Loan mà nhẹ nhàng lay động phiến quạt , giải nóng. Đồng tử màu tím ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng, giống như một hồ nước, làm người bên ngoài nhìn vào cũng say lòng
Trên thạch bàn, là một ván cờ. Hai người Lãnh Bùi Xa, Lãnh Đình Dực ngưng thần chăm chú suy nghĩ. Ngẫu nhiên cũng sẽ liếc mắt qua nữ nhi bên cạnh, khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Dạ Thần. Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều thở dài. Tuổi trẻ tuấn mỹ bất phàm như thế cư nhiên cũng trốn không khỏi lưới tình trói buộc, ai có thể tưởng tượng đường đường là vương tử của Mê La quốc lại không làm, cư nhiên cam nguyện yên lặng thủ hộ ở bên người Loan Loan . Chung quy chỉ là vì một chữ tình a!
“Chủ tử, Hoàng Thượng lại tới nữa.” bóng dáng màu trắng của Phong Triệt xuất hiện ở bên ngoài đình, ánh mặt trời bắn ở trên màn , đưa vẻ bề ngoài của hắn xuất hiện
“Làm cho hắn trở về, ta hiện tại không nghĩ thấy hắn.”
Nghe được thanh âm của Phong Triệt , Lãnh Loan Loan mở hai tròng mắt. Quay đầu hướng hắn ở bên ngoài đính nói. Khúc mắc trong lòng không thể chân chính tiêu trừ, nàng sẽ không thể tha thứ hắn. Nếu miễn cưỡng cùng một chỗ, tâm lại lại thủy chung tồn tại ngăn cách, như vậy hai người chỉ biết cách càng ngày càng xa.
“Dạ.” Phong Triệt nghe vậy cúi đầu đáp, quay người lại, tay áo tung bay, bóng dáng biến mất sau tấm màn
“Loan Loan, ngươi còn không tha thứ Hoàng Thượng sao?”
Lãnh Bùi Xa buông xuống quân cờ trong tay, quay lại , nhìn Lãnh Loan Loan. Về nguyên nhân Hoàng Thượng sủng hạnh nữ tử khác, hắn cũng rõ ràng . Sự tình cũng không thể hoàn toàn trách Hoàng Thượng, không nói đến hắn là vua của một nước, lại vì Loan Loan huỷ bỏ hậu cung, độc sủng một mình nàng , đã là việc không dễ dàng. Huống chi lần này chuyện căn bản là vô tâm , thậm chí là bị ép . Chẳng lẽ Loan Loan không thể thông cảm một chút sao?
“Còn chưa phải thời điểm này.” Lãnh Loan Loan hiểu được Lãnh Bùi Xa là một cái cổ nhân hiểu được cảm tình của người hiện đại các nàng là rất khó , hơn nữa nàng cũng không phải chỉ biết làm phiền người khác. Nàng hiểu được chuyện này không thể hoàn toàn trách trên đầu Hiên Viên Dạ , nhưng là lòng của nàng giờ phút này không cách nào chấp nhận được. Cho dù hiện tại miễn cưỡng tha thứ hắn, cho dù hai người ở cùng một chỗ , tâm cũng sẽ ngày càng cách xa
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực hai mặt nhìn nhau, lời của nàng là nói sẽ tha thứ nhưng không phải hiện tại sao? Loan Loan đến tột cùng là muốn gì?
Động tác của Dạ Thần cũng cứng đờ, nhưng một khoảnh khắc nhỏ sau lai tiếp tục phe phẩy quạt giống hư không có việc gì, ai cũng không thể biết được hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
“Chủ tử.” bóng dáng Phong Triệt trở lại bên ngoài đình.
“Hắn đi rồi sao?” Lãnh Loan Loan vuốt nhẹ sợi tóc hỏi
“Đi rồi. Nhưng là Hoàng Thượng nhờ thuộc hạ chuyển cáo chủ tử, nói hắn còn có thể lại đến .” Trên thực tế, ngày đó sau khi Hoàng Thượng biết được chủ tử có thai, quả thực ngốc rớt. Về sau lại cao hưng giống như sắp nổi điên , nhưng là chủ tử cũng không dễ dàng tha thứ hắn, biến thành hiện tại Hoàng Thượng vô tâm với mọi sự, mỗi ngày hướng tướng quân phủ chạy đến, lại mỗi ngày bị chủ tử ngăn ở ngoài cửa.
“Nga.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, hắn sẽ không bỏ cuộc đó là điều nàng đã đoán từ trước . Nếu hắn dám buông tha , nàng khẳng định không cho hắn được tốt.
“Chủ tử.” bóng dáng màu đen của Dạ Hồn, Dạ Mị cũng xuất hiện
“Chuyện gì?” Dạ Thần buông cây quạt, thay thế Lãnh Loan Loan hỏi.
“chủ mưu lần trước nửa đường ám sát chủ tử đã tra được .” Dạ Hồn nói.
“Cái gì? Loan Loan, ngươi gặp được thích khách ?” Lời nói của Dạ Hồn làm cho Lãnh Bùi xa, Lãnh Đình Dực đều kinh hãi.
“Loan Loan, ngươi có bị sao không?” Lãnh Đình Dực mâu quang lãnh khốc, cư nhiên dám tìm nữ nhi của hắn, quản ngươi là cổ đại hay là hiện đại, hắn nhất định sẽ không khinh tha cho bọn hắn.
“Loan Loan, ngươi nói cho cha là người nào? Ta mang binh đi giết hắn.” Lãnh Bùi Xa cũng cả giận nói, dám làm nữ nhi của hắn bị thương , muốn chết. Huống chi Loan Loan trong bụng còn có ngoại tôn của hắn, lại là long mạch, những người đó là ngại mình sống quá lâu?
“Phụ thân, lão ba, ta không sao. Các ngươi xem ta hiện tại không phải hảo hảo sao? Không cần lo lắng.” Lãnh Loan loan ngồi dậy, hướng tới hai người đang lo lắng nói. Trong lòng cũng rất cảm động, có hai cái phụ thân sủng ái thực hạnh phúc.
“Bọn họ là ai?”Dạ Thần cất bước lớn đến bên cạnh đình , nhấc lên màn che, đồng tử màu tím dâng lên sự lãnh khốc nồng đậm như thủy triểu trào dâng. Hướng tới hai người Dạ Hồn, Dạ Mị hỏi. Dương quang nóng rực chiếu lên gương mặt đỏ rực của hắn khiến cho đôi mắt màu tím kia càng thêm sáng ngời . Bóng dáng lẳng lặng in thật dài trên đất .
“Đều ở trong này.” Dạ Hồn đưa lên tín hàm,hai tròng mắt lạnh lùng đồng dạng lóe ra quang mang tàn khốc.
Dạ Thần tiếp nhận tín hàm, trở lại giao cho Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan mở ra vừa nhìn thấy, mâu quang trở nên sâu thẳm. Cư nhiên là bọn hắn. Xem ra chính mình trước kia không nên lưu lại tánh mạng của bọn họ
“Loan Loan, người ám sát ngươi đến tột cùng là ai?” Lãnh Bùi Xa nhìn về phía tín hàm trong tay hỏi, đáp án đều ở mặt trên
“nguyện lai là quốc quân của ba nước Dạ Liêu, Bắc Bang, Hổ Gầm ” Lãnh Loan Loan nói xong, đem tín hàm giao cho Lãnh Bùi Xa.
Lãnh Bùi Xa nhìn nội dung trên tín hàm “ba” một tiếng, đem ván cờ trên thạch bàn đánh rớt tán loạn
“Bọn họ cư nhiên còn có ý làm phản.” Xem ra là dưỡng hổ vì hoạn , Hoàng Thượng lúc trước không nên phong vương cho bọn hắn mà trực tiêp giam cầm
“Loan Loan, các ngươi nói cái gì?” Lãnh Đình Dực đối với tam quốc này thì không rõ lắm
“Nguyên lai là ba quốc gia, sau lại bị Thiên Diệu thu lại .” Lãnh Loan Loan giải thích nói.
“Nói như vậy, bọn họ là không cam lòng thần phục Thiên Diệu hoàng triều, cho nên mới hướng ngươi xuống tay, là muốn mượn ngươi uy hiếp hoàng đế trả lại ba quốc gia cho bọn họ sao?” Lãnh Đình Dực phân tích nói.
“Đúng vậy.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh .“Đáng tiếc bọn họ vĩnh viễn không cơ hội này.”
“Chủ tử, mới vừa có người sai một tiểu khất cái truyền tin cho ngài” Phong Triết cũng đi đến, trên tay nắm một phong thơ.
Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần nhìn nhau, hôm nay thật có nhiều chuyện xảy ra a.
“Lấy lại đây.” Hướng Phong Triết phất phất tay.
Phong Triết đưa bức thư lên , Lãnh Loan Loan xem qua nội dung , khóe miệng cười lạnh càng cười càng sâu, này thú vị , bọn họ cư nhiên chính mình đưa lên cửa
Trong tướng quân phủ , đình viện hoa mộc đón chước dương giận làm ra vẻ. Đại phiến lục sắc mạn đằng dọc theo góc tường, đình leo lên, che khuất dương quang nóng rực.
Bốn phía ngoài đình, có những tấm màn màu trắng che đi ánh mặt trời, hình thành một góc đặc biệt.
Trên ghế, Lãnh Loan Loan nủa nằm.Mái tóc dài màu đen được vãn lên, quần áo màu xnh lục nhạt dán ở trên người, bụng vẫn bằng phẳng như cũ. Nàng nhắm mắt lại,ngủ nhè nhẹ .
Phía sau, Dạ Thần ngồi ở bên cạnh mái đình, trường bào màu trắng , một đầu tóc đen dùng một cây tram ngọc cố định, bàn tay to thon dài vì Lãnh Loan Loan mà nhẹ nhàng lay động phiến quạt , giải nóng. Đồng tử màu tím ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng, giống như một hồ nước, làm người bên ngoài nhìn vào cũng say lòng
Trên thạch bàn, là một ván cờ. Hai người Lãnh Bùi Xa, Lãnh Đình Dực ngưng thần chăm chú suy nghĩ. Ngẫu nhiên cũng sẽ liếc mắt qua nữ nhi bên cạnh, khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Dạ Thần. Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều thở dài. Tuổi trẻ tuấn mỹ bất phàm như thế cư nhiên cũng trốn không khỏi lưới tình trói buộc, ai có thể tưởng tượng đường đường là vương tử của Mê La quốc lại không làm, cư nhiên cam nguyện yên lặng thủ hộ ở bên người Loan Loan . Chung quy chỉ là vì một chữ tình a!
“Chủ tử, Hoàng Thượng lại tới nữa.” bóng dáng màu trắng của Phong Triệt xuất hiện ở bên ngoài đình, ánh mặt trời bắn ở trên màn , đưa vẻ bề ngoài của hắn xuất hiện
“Làm cho hắn trở về, ta hiện tại không nghĩ thấy hắn.”
Nghe được thanh âm của Phong Triệt , Lãnh Loan Loan mở hai tròng mắt. Quay đầu hướng hắn ở bên ngoài đính nói. Khúc mắc trong lòng không thể chân chính tiêu trừ, nàng sẽ không thể tha thứ hắn. Nếu miễn cưỡng cùng một chỗ, tâm lại lại thủy chung tồn tại ngăn cách, như vậy hai người chỉ biết cách càng ngày càng xa.
“Dạ.” Phong Triệt nghe vậy cúi đầu đáp, quay người lại, tay áo tung bay, bóng dáng biến mất sau tấm màn
“Loan Loan, ngươi còn không tha thứ Hoàng Thượng sao?”
Lãnh Bùi Xa buông xuống quân cờ trong tay, quay lại , nhìn Lãnh Loan Loan. Về nguyên nhân Hoàng Thượng sủng hạnh nữ tử khác, hắn cũng rõ ràng . Sự tình cũng không thể hoàn toàn trách Hoàng Thượng, không nói đến hắn là vua của một nước, lại vì Loan Loan huỷ bỏ hậu cung, độc sủng một mình nàng , đã là việc không dễ dàng. Huống chi lần này chuyện căn bản là vô tâm , thậm chí là bị ép . Chẳng lẽ Loan Loan không thể thông cảm một chút sao?
“Còn chưa phải thời điểm này.” Lãnh Loan Loan hiểu được Lãnh Bùi Xa là một cái cổ nhân hiểu được cảm tình của người hiện đại các nàng là rất khó , hơn nữa nàng cũng không phải chỉ biết làm phiền người khác. Nàng hiểu được chuyện này không thể hoàn toàn trách trên đầu Hiên Viên Dạ , nhưng là lòng của nàng giờ phút này không cách nào chấp nhận được. Cho dù hiện tại miễn cưỡng tha thứ hắn, cho dù hai người ở cùng một chỗ , tâm cũng sẽ ngày càng cách xa
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực hai mặt nhìn nhau, lời của nàng là nói sẽ tha thứ nhưng không phải hiện tại sao? Loan Loan đến tột cùng là muốn gì?
Động tác của Dạ Thần cũng cứng đờ, nhưng một khoảnh khắc nhỏ sau lai tiếp tục phe phẩy quạt giống hư không có việc gì, ai cũng không thể biết được hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
“Chủ tử.” bóng dáng Phong Triệt trở lại bên ngoài đình.
“Hắn đi rồi sao?” Lãnh Loan Loan vuốt nhẹ sợi tóc hỏi
“Đi rồi. Nhưng là Hoàng Thượng nhờ thuộc hạ chuyển cáo chủ tử, nói hắn còn có thể lại đến .” Trên thực tế, ngày đó sau khi Hoàng Thượng biết được chủ tử có thai, quả thực ngốc rớt. Về sau lại cao hưng giống như sắp nổi điên , nhưng là chủ tử cũng không dễ dàng tha thứ hắn, biến thành hiện tại Hoàng Thượng vô tâm với mọi sự, mỗi ngày hướng tướng quân phủ chạy đến, lại mỗi ngày bị chủ tử ngăn ở ngoài cửa.
“Nga.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, hắn sẽ không bỏ cuộc đó là điều nàng đã đoán từ trước . Nếu hắn dám buông tha , nàng khẳng định không cho hắn được tốt.
“Chủ tử.” bóng dáng màu đen của Dạ Hồn, Dạ Mị cũng xuất hiện
“Chuyện gì?” Dạ Thần buông cây quạt, thay thế Lãnh Loan Loan hỏi.
“chủ mưu lần trước nửa đường ám sát chủ tử đã tra được .” Dạ Hồn nói.
“Cái gì? Loan Loan, ngươi gặp được thích khách ?” Lời nói của Dạ Hồn làm cho Lãnh Bùi xa, Lãnh Đình Dực đều kinh hãi.
“Loan Loan, ngươi có bị sao không?” Lãnh Đình Dực mâu quang lãnh khốc, cư nhiên dám tìm nữ nhi của hắn, quản ngươi là cổ đại hay là hiện đại, hắn nhất định sẽ không khinh tha cho bọn hắn.
“Loan Loan, ngươi nói cho cha là người nào? Ta mang binh đi giết hắn.” Lãnh Bùi Xa cũng cả giận nói, dám làm nữ nhi của hắn bị thương , muốn chết. Huống chi Loan Loan trong bụng còn có ngoại tôn của hắn, lại là long mạch, những người đó là ngại mình sống quá lâu?
“Phụ thân, lão ba, ta không sao. Các ngươi xem ta hiện tại không phải hảo hảo sao? Không cần lo lắng.” Lãnh Loan loan ngồi dậy, hướng tới hai người đang lo lắng nói. Trong lòng cũng rất cảm động, có hai cái phụ thân sủng ái thực hạnh phúc.
“Bọn họ là ai?”Dạ Thần cất bước lớn đến bên cạnh đình , nhấc lên màn che, đồng tử màu tím dâng lên sự lãnh khốc nồng đậm như thủy triểu trào dâng. Hướng tới hai người Dạ Hồn, Dạ Mị hỏi. Dương quang nóng rực chiếu lên gương mặt đỏ rực của hắn khiến cho đôi mắt màu tím kia càng thêm sáng ngời . Bóng dáng lẳng lặng in thật dài trên đất .
“Đều ở trong này.” Dạ Hồn đưa lên tín hàm,hai tròng mắt lạnh lùng đồng dạng lóe ra quang mang tàn khốc.
Dạ Thần tiếp nhận tín hàm, trở lại giao cho Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan mở ra vừa nhìn thấy, mâu quang trở nên sâu thẳm. Cư nhiên là bọn hắn. Xem ra chính mình trước kia không nên lưu lại tánh mạng của bọn họ
“Loan Loan, người ám sát ngươi đến tột cùng là ai?” Lãnh Bùi Xa nhìn về phía tín hàm trong tay hỏi, đáp án đều ở mặt trên
“nguyện lai là quốc quân của ba nước Dạ Liêu, Bắc Bang, Hổ Gầm ” Lãnh Loan Loan nói xong, đem tín hàm giao cho Lãnh Bùi Xa.
Lãnh Bùi Xa nhìn nội dung trên tín hàm “ba” một tiếng, đem ván cờ trên thạch bàn đánh rớt tán loạn
“Bọn họ cư nhiên còn có ý làm phản.” Xem ra là dưỡng hổ vì hoạn , Hoàng Thượng lúc trước không nên phong vương cho bọn hắn mà trực tiêp giam cầm
“Loan Loan, các ngươi nói cái gì?” Lãnh Đình Dực đối với tam quốc này thì không rõ lắm
“Nguyên lai là ba quốc gia, sau lại bị Thiên Diệu thu lại .” Lãnh Loan Loan giải thích nói.
“Nói như vậy, bọn họ là không cam lòng thần phục Thiên Diệu hoàng triều, cho nên mới hướng ngươi xuống tay, là muốn mượn ngươi uy hiếp hoàng đế trả lại ba quốc gia cho bọn họ sao?” Lãnh Đình Dực phân tích nói.
“Đúng vậy.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh .“Đáng tiếc bọn họ vĩnh viễn không cơ hội này.”
“Chủ tử, mới vừa có người sai một tiểu khất cái truyền tin cho ngài” Phong Triết cũng đi đến, trên tay nắm một phong thơ.
Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần nhìn nhau, hôm nay thật có nhiều chuyện xảy ra a.
“Lấy lại đây.” Hướng Phong Triết phất phất tay.
Phong Triết đưa bức thư lên , Lãnh Loan Loan xem qua nội dung , khóe miệng cười lạnh càng cười càng sâu, này thú vị , bọn họ cư nhiên chính mình đưa lên cửa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.