Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả
Chương 2: Ăn một bữa cơm
Yến Nhi Vũ
25/04/2021
Hạ Noãn tim đập bình bịch đi tới gần chỗ hai người, giọng nói cũng không khống chế nổi mà hơi run: "A Miên, nếu... nếu vậy rồi thì mình đi trước đây. M... Mình cảm thấy có chút mệt."
Cô không hề hay biết đã có một cuộc đe dọa vô hình xảy ra sau lưng mình, vô cùng ân cần mà buông hắn ra, chạy tới đỡ lấy bạn mình: "Khó chịu ở đâu thế, đều tại mình lôi cậu đi bằng được."
Nhận thấy ánh mắt lạnh như kết băng của hắn vẫn đang đặt trên người mình, Hạ Noãn rất thức thời đẩy cô ra, nhanh nhanh chóng chóng rời đi: "Không phải lỗi do cậu, mình đi trước nhé!"
Mộc Miên định đuổi theo, nhưng lại bị hắn nắm tay giữ lại, một bộ vô hại đáng thương, không có chút nào giống với dáng vẻ lúc nãy: "Khó khăn lắm mới có thời gian tới tìm em, vậy mà em lại muốn bỏ anh lại sao?"
Trước tình thế này, cô đúng là tiến thoái lưỡng nan, không biết thế nào cho phải: "Nhưng mà Noãn Noãn..."
"Anh kêu người đưa bạn em về, em ở lại với anh đi được không, Miên Miên."
Cô không chống đỡ nổi những lời lẽ dỗ dành của hắn, rất nhanh đã đồng ý: "Được thôi."
-------------------------------------------
Tư Đồ Thần thấy cô không hài lòng những bộ đồ bày trong các tiệm, liền cho mời nhà thiết kế hàng đầu tới đo và làm trang phục cho cô.
Hắn dẫn cô đi dạo phố, dỗ cô tới phi thường vui vẻ.
"Tới nhà anh dùng bữa có được không?"
Hắn đột nhiên hỏi như vậy khiến cô có chút lúng túng, này tính là gặp phụ huynh sao: "Nhưng mà, thế này... không thích hợp lắm thì phải."
Nghe cô nói, hắn hơi cụp mí mắt xuống, che giấu những tia hắc ám đang dần nổi lên: "Có gì không thích hợp chứ, ăn một bữa cơm mà thôi."
Mộc Miên thấy hắn như vậy, còn tưởng là hắn tủi thân, liền vội nói: "Được rồi mà, em đi là được chứ gì."
Tới đây, những suy nghĩ đen tối tàn nhẫn trong đầu hắn mới rút đi, miệng lại cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
----------- Tư Đồ Lão Trạch -----------
Xe dừng trước cánh cổng được đúc bằng đồng to lớn, lớp vàng mạ trên đó giống như có sự sống, không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Hắn chưa xuống xe, đợi cô gọi điện xong trước.
"Mẹ, con ra ngoài ăn cơm cùng với bạn, không về đâu... Aiz mẹ đừng lo, con biết mà... Tạm biệt mẹ."
Cúp máy, cô thở hắt ra một hơi, lừa được mẹ cô thật không dễ gì.
Tư Đồ Thần nhìn cô: "Tại sao phải nói dối, anh không xứng để mời em về nhà ăn cơm?"
Ngữ khí của hắn có chút lạnh, đương nhiên là khó chịu vì cô không nói với cha mẹ cô rằng cô đi cùng hắn. Cô đương nhiên nhìn ra điểm này, nhoài người sang đưa tay vò vò mái tóc đen của hắn: "Thôi mà, không phải em đã nói cha mẹ em không muốn em ở cùng anh sao? Nếu nói thật, sợ là bữa cơm hôm nay không ăn được rồi."
Hắn phụng phịu bước xuống xe, đi vòng qua đằng kia, mở cửa đỡ cô ra.
Cô vừa bước xuống, xung quanh liền vang dội tiếng của hạ nhân: "Cung nghênh thiếu gia, Mộc Miên tiểu thư!"
Một màn biến cố này dọa cô ngu người.
Gia cảnh nhà cô không phải là kém, cũng thuộc vào hàng tam, tứ đẳng. Nhưng so với Tư Đồ gia, chắc chắn là không thể bằng được. Cô không thích cầu kì, nên chưa chứng kiến cảnh này bao giờ, có chút không quen.
Mộc Miên túm lấy tay áo hắn, khẽ giọng: "A Thần..."
Hắn nắm tay, xoa đầu cô: "Không sao, mặc kệ bọn họ. Nào, vào đi."
Cô vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quanh, cảm thây nơi này thật là lớn quá đi mất. Cái này đâu còn là biệt thự bình thường, đây rõ ràng là một tòa lâu đài được xây theo kiến trúc cổ của châu Âu!
Hai bên đường đi, hạ nhân xếp thành một hàng dài, cung kính cúi người một góc 45 độ. Cô thầm cảm thán, đào tạo cũng quá khắt khe rồi đi...
Tới gần cửa chính, cô đã có thể thấy được trên bậc thềm có một bóng người. Đó hình như là Tư Đồ phu nhân - Lan Nhữ Tâm, mẹ của hắn.
Bà ấy giống với mẹ cô, trên người tỏa ra khí chất nho nhã. Nhưng cô cảm nhận được, nụ cười của bà ấy có vẻ không được thật cho lắm.
"Miên Miên, Miên Miên."
Tiếng gọi của Tư Đồ Thần đưa cô về thực tại. Mẹ hắn đã đứng trước mặt cô từ khi nào, nở nụ cười rất thân thiện: "Chào con gái, ta là mẹ của Tư Đồ Thần."
"Chào bác, con là Mộc Miên."
Lan Nhữ Tâm thân mật nắm tay dắt cô vào trong, miệng nói không ngừng, đều là những chuyện nhỏ nhặt.
Lúc ăn cơm, toàn bộ quá trình bà đều ngồi nhìn con trai mình ân cần chăm sóc cho cô. Bà là mẹ ruột đã sinh ra hắn, còn chưa từng nhận được sự quan tâm nào từ hắn, vậy mà một cô gái, lại có thể khiến hắn bày ra bộ mặt này, đúng thật là khiến bà đau lòng.
Dẫu vậy, bà cũng an tâm phần nào. Đứa con này của bà, rốt cục cũng đã tìm được một người có thể khiến nó chấp nhận thay đổi rồi.
Nhưng cho đến mãi sau này, bà mới biết, tính chiếm hữu của hắn, đến tận khi đã thật sự mất đi cô, mới có thể thay đổi được.
-----------------------------------------------
"A Thần, không ngờ mẹ của anh lại dễ gần như vậy."
Tư Đồ Thần vừa lái xe vừa nói với cô: "Mẹ anh không dễ gần, là do em quá xinh đẹp đáng yêu."
Bị chọc ghẹo như vậy, mặt thiếu nữ mới lớn lập tức đỏ lên: "Anh đừng có xàm ngôn!"
Hắn dừng xe trước đèn đỏ, tháo dây an toàn, nhào người qua ghế phụ, ép mình lên người cô: "Miên Miên..."
Mộc Miên xấu hổ muốn đẩy hắn ra: "Anh làm gì... ưm..."
Cô không hề hay biết đã có một cuộc đe dọa vô hình xảy ra sau lưng mình, vô cùng ân cần mà buông hắn ra, chạy tới đỡ lấy bạn mình: "Khó chịu ở đâu thế, đều tại mình lôi cậu đi bằng được."
Nhận thấy ánh mắt lạnh như kết băng của hắn vẫn đang đặt trên người mình, Hạ Noãn rất thức thời đẩy cô ra, nhanh nhanh chóng chóng rời đi: "Không phải lỗi do cậu, mình đi trước nhé!"
Mộc Miên định đuổi theo, nhưng lại bị hắn nắm tay giữ lại, một bộ vô hại đáng thương, không có chút nào giống với dáng vẻ lúc nãy: "Khó khăn lắm mới có thời gian tới tìm em, vậy mà em lại muốn bỏ anh lại sao?"
Trước tình thế này, cô đúng là tiến thoái lưỡng nan, không biết thế nào cho phải: "Nhưng mà Noãn Noãn..."
"Anh kêu người đưa bạn em về, em ở lại với anh đi được không, Miên Miên."
Cô không chống đỡ nổi những lời lẽ dỗ dành của hắn, rất nhanh đã đồng ý: "Được thôi."
-------------------------------------------
Tư Đồ Thần thấy cô không hài lòng những bộ đồ bày trong các tiệm, liền cho mời nhà thiết kế hàng đầu tới đo và làm trang phục cho cô.
Hắn dẫn cô đi dạo phố, dỗ cô tới phi thường vui vẻ.
"Tới nhà anh dùng bữa có được không?"
Hắn đột nhiên hỏi như vậy khiến cô có chút lúng túng, này tính là gặp phụ huynh sao: "Nhưng mà, thế này... không thích hợp lắm thì phải."
Nghe cô nói, hắn hơi cụp mí mắt xuống, che giấu những tia hắc ám đang dần nổi lên: "Có gì không thích hợp chứ, ăn một bữa cơm mà thôi."
Mộc Miên thấy hắn như vậy, còn tưởng là hắn tủi thân, liền vội nói: "Được rồi mà, em đi là được chứ gì."
Tới đây, những suy nghĩ đen tối tàn nhẫn trong đầu hắn mới rút đi, miệng lại cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
----------- Tư Đồ Lão Trạch -----------
Xe dừng trước cánh cổng được đúc bằng đồng to lớn, lớp vàng mạ trên đó giống như có sự sống, không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Hắn chưa xuống xe, đợi cô gọi điện xong trước.
"Mẹ, con ra ngoài ăn cơm cùng với bạn, không về đâu... Aiz mẹ đừng lo, con biết mà... Tạm biệt mẹ."
Cúp máy, cô thở hắt ra một hơi, lừa được mẹ cô thật không dễ gì.
Tư Đồ Thần nhìn cô: "Tại sao phải nói dối, anh không xứng để mời em về nhà ăn cơm?"
Ngữ khí của hắn có chút lạnh, đương nhiên là khó chịu vì cô không nói với cha mẹ cô rằng cô đi cùng hắn. Cô đương nhiên nhìn ra điểm này, nhoài người sang đưa tay vò vò mái tóc đen của hắn: "Thôi mà, không phải em đã nói cha mẹ em không muốn em ở cùng anh sao? Nếu nói thật, sợ là bữa cơm hôm nay không ăn được rồi."
Hắn phụng phịu bước xuống xe, đi vòng qua đằng kia, mở cửa đỡ cô ra.
Cô vừa bước xuống, xung quanh liền vang dội tiếng của hạ nhân: "Cung nghênh thiếu gia, Mộc Miên tiểu thư!"
Một màn biến cố này dọa cô ngu người.
Gia cảnh nhà cô không phải là kém, cũng thuộc vào hàng tam, tứ đẳng. Nhưng so với Tư Đồ gia, chắc chắn là không thể bằng được. Cô không thích cầu kì, nên chưa chứng kiến cảnh này bao giờ, có chút không quen.
Mộc Miên túm lấy tay áo hắn, khẽ giọng: "A Thần..."
Hắn nắm tay, xoa đầu cô: "Không sao, mặc kệ bọn họ. Nào, vào đi."
Cô vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quanh, cảm thây nơi này thật là lớn quá đi mất. Cái này đâu còn là biệt thự bình thường, đây rõ ràng là một tòa lâu đài được xây theo kiến trúc cổ của châu Âu!
Hai bên đường đi, hạ nhân xếp thành một hàng dài, cung kính cúi người một góc 45 độ. Cô thầm cảm thán, đào tạo cũng quá khắt khe rồi đi...
Tới gần cửa chính, cô đã có thể thấy được trên bậc thềm có một bóng người. Đó hình như là Tư Đồ phu nhân - Lan Nhữ Tâm, mẹ của hắn.
Bà ấy giống với mẹ cô, trên người tỏa ra khí chất nho nhã. Nhưng cô cảm nhận được, nụ cười của bà ấy có vẻ không được thật cho lắm.
"Miên Miên, Miên Miên."
Tiếng gọi của Tư Đồ Thần đưa cô về thực tại. Mẹ hắn đã đứng trước mặt cô từ khi nào, nở nụ cười rất thân thiện: "Chào con gái, ta là mẹ của Tư Đồ Thần."
"Chào bác, con là Mộc Miên."
Lan Nhữ Tâm thân mật nắm tay dắt cô vào trong, miệng nói không ngừng, đều là những chuyện nhỏ nhặt.
Lúc ăn cơm, toàn bộ quá trình bà đều ngồi nhìn con trai mình ân cần chăm sóc cho cô. Bà là mẹ ruột đã sinh ra hắn, còn chưa từng nhận được sự quan tâm nào từ hắn, vậy mà một cô gái, lại có thể khiến hắn bày ra bộ mặt này, đúng thật là khiến bà đau lòng.
Dẫu vậy, bà cũng an tâm phần nào. Đứa con này của bà, rốt cục cũng đã tìm được một người có thể khiến nó chấp nhận thay đổi rồi.
Nhưng cho đến mãi sau này, bà mới biết, tính chiếm hữu của hắn, đến tận khi đã thật sự mất đi cô, mới có thể thay đổi được.
-----------------------------------------------
"A Thần, không ngờ mẹ của anh lại dễ gần như vậy."
Tư Đồ Thần vừa lái xe vừa nói với cô: "Mẹ anh không dễ gần, là do em quá xinh đẹp đáng yêu."
Bị chọc ghẹo như vậy, mặt thiếu nữ mới lớn lập tức đỏ lên: "Anh đừng có xàm ngôn!"
Hắn dừng xe trước đèn đỏ, tháo dây an toàn, nhào người qua ghế phụ, ép mình lên người cô: "Miên Miên..."
Mộc Miên xấu hổ muốn đẩy hắn ra: "Anh làm gì... ưm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.