Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả
Chương 16
Yến Nhi Vũ
25/04/2021
Khi ở trên giường cùng Tư Đồ Thần, hắn sẽ tháo bốn sợi xích trên tay
chân của cô ra. Nhưng sáng nào cũng vậy, lúc cô tỉnh dậy, thoát khỏi
giấc ngủ mộng mị, thì tay chân đều đã bị giam hãm lại. Mỗi buổi sáng, cô đều ngồi ngẩn người nhìn vào hư vô rất lâu, rồi mới tỉnh táo hẳn.
Gần một tháng bị nhốt trong căn phòng này, cô vẫn luôn ngoan ngoãn mềm yếu, cố gắng hết sức làm theo lời hắn, mỗi ngày đều không ngừng lấy lòng. Cuối cùng, sau bao nỗ lực cố gắng, hắn tự tay tháo những sợi dây xích nặng nề đó ra, mở rộng phạm vi hoạt động của cô trong toàn bộ căn biệt thự.
Mộc Miên lúc đó mừng như điên, hận không thể lập tức mọc cách bay đi, nhưng cô không dám thể hiện quá lộ liễu. Tuy mang danh nghĩa được tự do đi khắp nơi trong biệt uyển rộng lớn này, nhưng mọi nhất cử nhất động của cô đều bị hắn dám sát chặt chẽ, camera được lắp đặt ở mọi ngóc ngách, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, khiến cô có muốn lén lút làm gì đó cũng không được.
Buổi chiều ngày hôm đó, xế chiều hắn đã trở về Hoàng Viên, rõ ràng sớm hơn bình thường rất nhiều.
Người hầu thấy hắn đi qua đều cung cung kính kính cúi chào, đến lượt Chu quản gia thì hắn hơi dừng bước, môi bạc hé ra: "Cô ấy đâu?"
Ông cúi đầu, bằng giọng chầm chậm nói với hắn: "Thưa ngài, Mộc Miên tiểu thư đang ở đằng sau vườn hoa."
Tư Đồ Thần bất ngờ nhướng mày một cái, không mặn không nạt gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
Từ xa, hắn đã thấy cô gái xinh đẹp dịu dàng đang đứng cạn dàn tường vi mới nở rộ. Trên người cô là một chiếc váy hai dây dáng suông màu xanh nhạt dài đến ngang bắp chân, bên ngoài khoác áo lụa mỏng màu be, dây áo mềm mại buộc lơi càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh.
Hai vạt áo ngoài của cô rơi bên hai cách tay đang ôm bó hoa lớn, gió thổi khiến mái tóc đen và tà váy khẽ lung lay. Làn da trắng sứ dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng mờ ảo, đôi mắt cô ảm đạm hướng về phía chân trời, mang theo tia khao khát mãnh liệt.
Hắn lặng im không tiếng động tiếp cận người con gái đang thất thần, từ đằng sau ôm lấy cô, cúi người hôn lên bờ vai trần quyến rũ.
Bị kinh động, Mộc Miên giật mình làm rơi bó hoa xuống đất, kêu lên một tiếng: "A..."
Theo bản năng, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi người đang ôm mình, nhưng khoảnh khác vừa xoay người, nhìn thấy rõ gương mặt âm trầm cùng đôi mắt đỏ như máu kia, lập tức đứng yên không động đậy, dè dặt nhìn hắn: "A Thần, sao hôm nay anh về sớm như vậy?"
Bàn tay hắn bóp cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên đối diện với mình, khẽ nheo mắt nhìn gương mặt hoang mang tột độ của cô gái. Một tháng qua, sự ngoan ngoãn của cô trước mặt hắn suýt nữa đã quên mất, tất cả đều là diễn kịch. Vốn hắn nghĩ hắn có thể chẳng để tâm, chỉ cần cô bị tóm chặt trong tay mình là đủ. Nhưng đến khi một lần nữa thấy thái độ và ánh mắt bài xích, căm hận thoáng vụt qua trên gương mặt cô, tâm tình hắn thoáng chốc kém đến cực điểm.
Hiện tại, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh kia, hắn có thể mơ hồ thấy được không cam lòng cùng một tia cảm xúc không rõ ràng trong đó.
Người đàn ông nhếch môi cười khẽ, con ngươi u ám nặng nề chiếu thẳng mặt cô: "Cố gắng lâu như thế, cuối cùng vẫn diễn không tròn vai?"
Nghe được giọng nói lạnh lẽo mang theo nét châm chọc của hắn, trong lòng cô hơi hoảng, dù biết không có ích, nhưng vẫn cố gắng chữa ngựa sống thành ngựa chết một lần, níu lấy vạt áo hắn, dịu giọng: "Anh nói gì vậy?"
Gương mặt hắn không có biến đổi, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, lực trên tay khiến cô gái đau đớn kêu lên: "A Thần, đau em..."
Nam nhân cao lớn bất chợt đẩy cổ một cái ngã ngồi trên nền đất, tiếp đó cũng đổ rạp cả người lên người cô, đè cô xuống thảm cỏ xanh rờn.
Từng khóm tường vi lay lay, không biết vì động tác của hai người hay vì cơn gió lướt qua, khiến hai bóng hình đang chồng lên nhau thoắt ẩn thoắt hiện.
Tư Đồ Thần không nói lời nào vén váy cô lên đến tận bụng, động tay cởi quần nhỏ vướng víu của cô ra rồi lôi dục căn nóng bỏng đâm thẳng vào thân thể cô gái.
Toàn bộ quá trình không đến 15 giây, cô không kịp phản ứng, cả thân thể run lên, nơi đó đang còn khô ráo đột nhiên bị xâm nhập, cảm giác đau rát lan ra khắp người.
Nếu là bình thường, cô chỉ cần một lát là có thể thích ứng được, nhưng hôm nay hăn hoàn toàn không có một hành động nào để cô chuẩn bị, cứ vậy mà xâm chiếm, không chút kĩ xảo, bắt đầu động thân.
Tiếng nức nở vỡ vụn trong cổ họng Mộc Miên, tấm thân mảnh mai run rẩy theo động tác của hắn: "Đừng... nơi này... không được a... ưm..."
Hắn như không nghe thấy lời cô nói, không chỉ không dừng lại, mà động tác bên dưới còn càng ngày càng mãnh liệt hơn, dùng tay xé rách bộ đồ mà cô đang mặc, đặt môi mút mát từng tấc da thịt ngọt ngào.
Thiếu nữ hoàn toàn nằm ở thế bị động, hạ thân bị dị vật ra vào đau đến nỗi khóc không thành tiếng.
-----------------------------------
Lúc trời chuyển tối, hạ nhân trong Hoàng Viên mới thấy ông chủ của họ ôm Mộc Miên bị bọc kín mít trong chiếc áo vest của hắn về, không nói hai lời đi thẳng tới phòng ngủ, đặt cô gái đã mệt mỏi ngất đi lên giường, lấy khăn giúp cô lau đi những vết tích ái muội trên cơ thể ngọc ngà.
Ánh mắt của hắn càng ngày càng tối đi. Dường như bây giờ, hắn rất dễ mất kiểm soát, vô luận cô đang ở trong trạng thái nào, cũng có thể khiến hắn bị dục hỏa thiêu đốt, điên cuồng trầm luân...
Gần một tháng bị nhốt trong căn phòng này, cô vẫn luôn ngoan ngoãn mềm yếu, cố gắng hết sức làm theo lời hắn, mỗi ngày đều không ngừng lấy lòng. Cuối cùng, sau bao nỗ lực cố gắng, hắn tự tay tháo những sợi dây xích nặng nề đó ra, mở rộng phạm vi hoạt động của cô trong toàn bộ căn biệt thự.
Mộc Miên lúc đó mừng như điên, hận không thể lập tức mọc cách bay đi, nhưng cô không dám thể hiện quá lộ liễu. Tuy mang danh nghĩa được tự do đi khắp nơi trong biệt uyển rộng lớn này, nhưng mọi nhất cử nhất động của cô đều bị hắn dám sát chặt chẽ, camera được lắp đặt ở mọi ngóc ngách, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, khiến cô có muốn lén lút làm gì đó cũng không được.
Buổi chiều ngày hôm đó, xế chiều hắn đã trở về Hoàng Viên, rõ ràng sớm hơn bình thường rất nhiều.
Người hầu thấy hắn đi qua đều cung cung kính kính cúi chào, đến lượt Chu quản gia thì hắn hơi dừng bước, môi bạc hé ra: "Cô ấy đâu?"
Ông cúi đầu, bằng giọng chầm chậm nói với hắn: "Thưa ngài, Mộc Miên tiểu thư đang ở đằng sau vườn hoa."
Tư Đồ Thần bất ngờ nhướng mày một cái, không mặn không nạt gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
Từ xa, hắn đã thấy cô gái xinh đẹp dịu dàng đang đứng cạn dàn tường vi mới nở rộ. Trên người cô là một chiếc váy hai dây dáng suông màu xanh nhạt dài đến ngang bắp chân, bên ngoài khoác áo lụa mỏng màu be, dây áo mềm mại buộc lơi càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh.
Hai vạt áo ngoài của cô rơi bên hai cách tay đang ôm bó hoa lớn, gió thổi khiến mái tóc đen và tà váy khẽ lung lay. Làn da trắng sứ dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng mờ ảo, đôi mắt cô ảm đạm hướng về phía chân trời, mang theo tia khao khát mãnh liệt.
Hắn lặng im không tiếng động tiếp cận người con gái đang thất thần, từ đằng sau ôm lấy cô, cúi người hôn lên bờ vai trần quyến rũ.
Bị kinh động, Mộc Miên giật mình làm rơi bó hoa xuống đất, kêu lên một tiếng: "A..."
Theo bản năng, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi người đang ôm mình, nhưng khoảnh khác vừa xoay người, nhìn thấy rõ gương mặt âm trầm cùng đôi mắt đỏ như máu kia, lập tức đứng yên không động đậy, dè dặt nhìn hắn: "A Thần, sao hôm nay anh về sớm như vậy?"
Bàn tay hắn bóp cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên đối diện với mình, khẽ nheo mắt nhìn gương mặt hoang mang tột độ của cô gái. Một tháng qua, sự ngoan ngoãn của cô trước mặt hắn suýt nữa đã quên mất, tất cả đều là diễn kịch. Vốn hắn nghĩ hắn có thể chẳng để tâm, chỉ cần cô bị tóm chặt trong tay mình là đủ. Nhưng đến khi một lần nữa thấy thái độ và ánh mắt bài xích, căm hận thoáng vụt qua trên gương mặt cô, tâm tình hắn thoáng chốc kém đến cực điểm.
Hiện tại, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh kia, hắn có thể mơ hồ thấy được không cam lòng cùng một tia cảm xúc không rõ ràng trong đó.
Người đàn ông nhếch môi cười khẽ, con ngươi u ám nặng nề chiếu thẳng mặt cô: "Cố gắng lâu như thế, cuối cùng vẫn diễn không tròn vai?"
Nghe được giọng nói lạnh lẽo mang theo nét châm chọc của hắn, trong lòng cô hơi hoảng, dù biết không có ích, nhưng vẫn cố gắng chữa ngựa sống thành ngựa chết một lần, níu lấy vạt áo hắn, dịu giọng: "Anh nói gì vậy?"
Gương mặt hắn không có biến đổi, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, lực trên tay khiến cô gái đau đớn kêu lên: "A Thần, đau em..."
Nam nhân cao lớn bất chợt đẩy cổ một cái ngã ngồi trên nền đất, tiếp đó cũng đổ rạp cả người lên người cô, đè cô xuống thảm cỏ xanh rờn.
Từng khóm tường vi lay lay, không biết vì động tác của hai người hay vì cơn gió lướt qua, khiến hai bóng hình đang chồng lên nhau thoắt ẩn thoắt hiện.
Tư Đồ Thần không nói lời nào vén váy cô lên đến tận bụng, động tay cởi quần nhỏ vướng víu của cô ra rồi lôi dục căn nóng bỏng đâm thẳng vào thân thể cô gái.
Toàn bộ quá trình không đến 15 giây, cô không kịp phản ứng, cả thân thể run lên, nơi đó đang còn khô ráo đột nhiên bị xâm nhập, cảm giác đau rát lan ra khắp người.
Nếu là bình thường, cô chỉ cần một lát là có thể thích ứng được, nhưng hôm nay hăn hoàn toàn không có một hành động nào để cô chuẩn bị, cứ vậy mà xâm chiếm, không chút kĩ xảo, bắt đầu động thân.
Tiếng nức nở vỡ vụn trong cổ họng Mộc Miên, tấm thân mảnh mai run rẩy theo động tác của hắn: "Đừng... nơi này... không được a... ưm..."
Hắn như không nghe thấy lời cô nói, không chỉ không dừng lại, mà động tác bên dưới còn càng ngày càng mãnh liệt hơn, dùng tay xé rách bộ đồ mà cô đang mặc, đặt môi mút mát từng tấc da thịt ngọt ngào.
Thiếu nữ hoàn toàn nằm ở thế bị động, hạ thân bị dị vật ra vào đau đến nỗi khóc không thành tiếng.
-----------------------------------
Lúc trời chuyển tối, hạ nhân trong Hoàng Viên mới thấy ông chủ của họ ôm Mộc Miên bị bọc kín mít trong chiếc áo vest của hắn về, không nói hai lời đi thẳng tới phòng ngủ, đặt cô gái đã mệt mỏi ngất đi lên giường, lấy khăn giúp cô lau đi những vết tích ái muội trên cơ thể ngọc ngà.
Ánh mắt của hắn càng ngày càng tối đi. Dường như bây giờ, hắn rất dễ mất kiểm soát, vô luận cô đang ở trong trạng thái nào, cũng có thể khiến hắn bị dục hỏa thiêu đốt, điên cuồng trầm luân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.