Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả
Chương 22
Yến Nhi Vũ
25/04/2021
Mộc Miên nghĩ rằng như vậy là có thể qua mắt hắn, nhưng rõ ràng là cô đã quá ngây thơ. Cô không biết rằng, trong góc tối, vẫn luôn có rất nhiều
con mắt đang chằm chặp nhìn từng nhất cử nhất động của cô.
Không chuyện gì có thể giấu được hắn.
Hạ Tử Hiên một thân Âu phục thẳng thớm, gương mặt lúc nào cũng hiện lên vẻ lo lắng khi đối mặt với cô. Bên cạnh
anh là Hạ Noãn (xem lại chương 1 nếu không nhớ nhân vật này nhé).
Hạ Noãn ôm chầm lấy cô, khóe mắt rớm rớm nước: "Con nhóc này, có biết mình đã lo lắng thế nào không?"
Cô ngây ra mất vài giây rồi vỗ nhẹ lên lưng Hạ Noãn: "Mình không sao."
"Tư Đồ Thần không ngược đãi cậu đó chứ?"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
------------------------------------------
Lúc Mộc Miên trở lại đại sảnh tiệc, cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn, chắc mẩm có lẽ hắn vẫn đang nói chuyện với đối tác. Cô thở phào một hơi.
Một cảm giác nguy hiểm khiến cô dựng tóc gáy bất ngờ đánh úp từ sau lưng, cơ thể cô bị một cái bóng bao trùm, bên tai là giọng nói trầm thấp: "Em vừa đi đâu?"
Tim cô nhảy lên một cái, cố gắng để bản thân mình không thất thố: "Em vừa mới đi rửa tay một chút, anh về từ lúc nào vậy?"
Hắn lạnh căm nhìn cô vài giây mới rời tầm mắt: "Đi thôi, chúng ta về."
"Chuyện làm ăn bàn bạc xong rồi sao?"
"Ừm."
-------------------------------------------
"Ư... ưm a... ha... a Thần ứm..."
Từng âm thanh mềm mại yêu kiều thoát ra từ đôi môi ướt át, tiếng rên rỉ như tiếng chuông câu hồn đoạt phách chui vào tai khiến động tác của hắn trở nên nhanh và mạnh hơn.
"A Thần, đừng... chậm thôi..."
Một nụ hôn rơi xuống, đầu lưỡi hắn cuốn lấy đầu lưỡi cô, nuốt trọn nhưng tiếng kêu cùng lời nói mà cô muốn thốt ra. Nụ hôn mang theo khí thế mãnh liệt như mưa rền sấm giật, đem toàn bộ dưỡng khí trong phổi cô hút đi mất.
Vào lúc thần trí sắp rơi vào ngủ say, cô nghe thấy giọng hắn thì thầm bên tai: "Đừng thách thức anh, Miên Miên. Em sẽ không thể tưởng tượng được anh sẽ làm ra điều gì đâu."
------------ Một tháng sau --------------
Tư Đồ Thần phải đi công tác nước ngoài, vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của Chu quản gia: "Gia, không thấy Mộc Miên tiểu thư đâu cả ạ."
"Không thấy?"
"Vâng, lúc sáng cô ấy nói muốn đi dạo phố mua sắm nhưng tới tối muộn vẫn chưa thấy trở về, chúng tôi đã cử người đi tìm, vẫn chưa có tung tích thưa ngài."
Hắn cười khẽ một tiếng. Cô gái này, vậy mà lại không kiên nhẫn đến thế: "Gọi người về, không cần tìm nữa."
Nói xong, hắn trực tiếp cúp máy. Đôi mắt đỏ tươi trong bóng tối sáng lên như hai viên hồng ngọc, nơi đáy mắt như có hắc ám bao trùm.
-------------------------------------------------
Mộc Miên còn tưởng rằng mình trốn đi như vậy, hắn phải cho người đào ba tấc đất lên tóm bằng được mình. Ai nờ chỉ có buổi tối ngày hôm đó, mọi chuyện lại êm đềm như chưa có gì xảy ra. Nhưng cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhất là những việc dính dáng đến hắn, cô phải ngàn vạn cẩn thận.
Dù hắn không lệnh cho thuộc hạ tìm cô, nhưng cô vẫn không dám bước ra ngoài. Vì cô sợ trong chỗ tối đã có sẵn người nhìn chằm chằm, chỉ cần cô lộ diện, sẽ lập tức bắt trói đem về.
Hạ Tử Hiên thấy sắc mặt cô không được tốt, tiến tới đỡ vai cô, ân cần hỏi han: "Em không sao chứ, thấy mệt à?"
Cô ôm ngực thở dốc, gương mặt trắng bệch nhăn lại thành một đoàn, sức lực toàn thân đều không còn, phải dực vào lực cánh tay của Hạ Tử Hiên mới miễn cưỡng đứng được.
Một dự cảm không lành nảy mầm trong lòng cô. Cô cứ có cảm giác một chuyện vô cùng tồi tệ nào đó sắp xảy ra, và chuyện này, cô không thể ngăn cản được.
"Em cảm thấy hơi bất an. Anh Tử Hiên, cha mẹ em..."
"Đừng lo, mục đích hắn giữ cha mẹ em là vì em, cho nên khi em còn chưa lọt vào tay hắn lần nữa, hắn sẽ không đụng đến họ đâu. Hắn sẽ còn lợi dụng họ để tóm em."
Mặc dù lời anh ta nói rất có lí, nhưng Mộc Miên vẫn không thể nào an tâm được. Thời gian qua cô đã quá hiểu hắn. Hắn không thích có bất cứ thứ gì nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, nếu có, phải có một thứ gì đó để cân bằng lại.
Trong suy nghĩ của cô, có lẽ hắn sẽ không giống như suy tính của Hạ Tử Hiên. Hắn sẽ không dùng cha mẹ để uy hiếp cô.
Nếu là hắn,... Ông bà Mộc, là để lúc trước hắn uy hiếp cô. Cô không còn bên cạnh hắn, vậy công cụ là họ cũng... không cần nữa!
Cô bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ. Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi. Cho dù hắn như thế nào, chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.
Dưới sự an ủi của Hạ Tử Hiên và Hạ Noãn, cô miến cưỡng ăn được một chút đồ và ngủ một giấc. Nhưng không ngờ tới, ngay cả giấc mơ của cô cũng là về hắn. Điều này giống như hắn đang gián tiếp tuyên bố với cô rằng, cho dù là hiện thực hay trong giấc mơ, cô cũng đều không thể thoát khỏi ma trảo của hắn, suốt cuộc đời này, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là cam chịu trở thành một món đồ chơi của hắn.
Không chuyện gì có thể giấu được hắn.
Hạ Tử Hiên một thân Âu phục thẳng thớm, gương mặt lúc nào cũng hiện lên vẻ lo lắng khi đối mặt với cô. Bên cạnh
anh là Hạ Noãn (xem lại chương 1 nếu không nhớ nhân vật này nhé).
Hạ Noãn ôm chầm lấy cô, khóe mắt rớm rớm nước: "Con nhóc này, có biết mình đã lo lắng thế nào không?"
Cô ngây ra mất vài giây rồi vỗ nhẹ lên lưng Hạ Noãn: "Mình không sao."
"Tư Đồ Thần không ngược đãi cậu đó chứ?"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
------------------------------------------
Lúc Mộc Miên trở lại đại sảnh tiệc, cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn, chắc mẩm có lẽ hắn vẫn đang nói chuyện với đối tác. Cô thở phào một hơi.
Một cảm giác nguy hiểm khiến cô dựng tóc gáy bất ngờ đánh úp từ sau lưng, cơ thể cô bị một cái bóng bao trùm, bên tai là giọng nói trầm thấp: "Em vừa đi đâu?"
Tim cô nhảy lên một cái, cố gắng để bản thân mình không thất thố: "Em vừa mới đi rửa tay một chút, anh về từ lúc nào vậy?"
Hắn lạnh căm nhìn cô vài giây mới rời tầm mắt: "Đi thôi, chúng ta về."
"Chuyện làm ăn bàn bạc xong rồi sao?"
"Ừm."
-------------------------------------------
"Ư... ưm a... ha... a Thần ứm..."
Từng âm thanh mềm mại yêu kiều thoát ra từ đôi môi ướt át, tiếng rên rỉ như tiếng chuông câu hồn đoạt phách chui vào tai khiến động tác của hắn trở nên nhanh và mạnh hơn.
"A Thần, đừng... chậm thôi..."
Một nụ hôn rơi xuống, đầu lưỡi hắn cuốn lấy đầu lưỡi cô, nuốt trọn nhưng tiếng kêu cùng lời nói mà cô muốn thốt ra. Nụ hôn mang theo khí thế mãnh liệt như mưa rền sấm giật, đem toàn bộ dưỡng khí trong phổi cô hút đi mất.
Vào lúc thần trí sắp rơi vào ngủ say, cô nghe thấy giọng hắn thì thầm bên tai: "Đừng thách thức anh, Miên Miên. Em sẽ không thể tưởng tượng được anh sẽ làm ra điều gì đâu."
------------ Một tháng sau --------------
Tư Đồ Thần phải đi công tác nước ngoài, vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của Chu quản gia: "Gia, không thấy Mộc Miên tiểu thư đâu cả ạ."
"Không thấy?"
"Vâng, lúc sáng cô ấy nói muốn đi dạo phố mua sắm nhưng tới tối muộn vẫn chưa thấy trở về, chúng tôi đã cử người đi tìm, vẫn chưa có tung tích thưa ngài."
Hắn cười khẽ một tiếng. Cô gái này, vậy mà lại không kiên nhẫn đến thế: "Gọi người về, không cần tìm nữa."
Nói xong, hắn trực tiếp cúp máy. Đôi mắt đỏ tươi trong bóng tối sáng lên như hai viên hồng ngọc, nơi đáy mắt như có hắc ám bao trùm.
-------------------------------------------------
Mộc Miên còn tưởng rằng mình trốn đi như vậy, hắn phải cho người đào ba tấc đất lên tóm bằng được mình. Ai nờ chỉ có buổi tối ngày hôm đó, mọi chuyện lại êm đềm như chưa có gì xảy ra. Nhưng cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhất là những việc dính dáng đến hắn, cô phải ngàn vạn cẩn thận.
Dù hắn không lệnh cho thuộc hạ tìm cô, nhưng cô vẫn không dám bước ra ngoài. Vì cô sợ trong chỗ tối đã có sẵn người nhìn chằm chằm, chỉ cần cô lộ diện, sẽ lập tức bắt trói đem về.
Hạ Tử Hiên thấy sắc mặt cô không được tốt, tiến tới đỡ vai cô, ân cần hỏi han: "Em không sao chứ, thấy mệt à?"
Cô ôm ngực thở dốc, gương mặt trắng bệch nhăn lại thành một đoàn, sức lực toàn thân đều không còn, phải dực vào lực cánh tay của Hạ Tử Hiên mới miễn cưỡng đứng được.
Một dự cảm không lành nảy mầm trong lòng cô. Cô cứ có cảm giác một chuyện vô cùng tồi tệ nào đó sắp xảy ra, và chuyện này, cô không thể ngăn cản được.
"Em cảm thấy hơi bất an. Anh Tử Hiên, cha mẹ em..."
"Đừng lo, mục đích hắn giữ cha mẹ em là vì em, cho nên khi em còn chưa lọt vào tay hắn lần nữa, hắn sẽ không đụng đến họ đâu. Hắn sẽ còn lợi dụng họ để tóm em."
Mặc dù lời anh ta nói rất có lí, nhưng Mộc Miên vẫn không thể nào an tâm được. Thời gian qua cô đã quá hiểu hắn. Hắn không thích có bất cứ thứ gì nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, nếu có, phải có một thứ gì đó để cân bằng lại.
Trong suy nghĩ của cô, có lẽ hắn sẽ không giống như suy tính của Hạ Tử Hiên. Hắn sẽ không dùng cha mẹ để uy hiếp cô.
Nếu là hắn,... Ông bà Mộc, là để lúc trước hắn uy hiếp cô. Cô không còn bên cạnh hắn, vậy công cụ là họ cũng... không cần nữa!
Cô bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ. Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi. Cho dù hắn như thế nào, chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.
Dưới sự an ủi của Hạ Tử Hiên và Hạ Noãn, cô miến cưỡng ăn được một chút đồ và ngủ một giấc. Nhưng không ngờ tới, ngay cả giấc mơ của cô cũng là về hắn. Điều này giống như hắn đang gián tiếp tuyên bố với cô rằng, cho dù là hiện thực hay trong giấc mơ, cô cũng đều không thể thoát khỏi ma trảo của hắn, suốt cuộc đời này, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là cam chịu trở thành một món đồ chơi của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.