Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả
Chương 25
Yến Nhi Vũ
25/04/2021
Trong không gian yên tĩnh nồng nặc mùi máu tươi và thuốc súng vang lên
những tiếng khóc đứt quãng: "Cha..., mẹ...? Hức... nghe, nghe con nói... mẹ à..., sao... cha không nhìn con... vậy? Sao... không ai trả lời
con...? Hức..."
Một lát sau, giọng cô cũng im bặt, toàn bộ không gian chìm vào trong tĩnh mịch. Mắt cô vẫn đang mở lớn nhìn thi thể đã sắp lạnh của cha mẹ mình, chỉ là đôi mắt đó đã không còn tiêu cự.
Tư Đồ Thần đi tới cắt dây thừng ra, bế thốc cô lên đi về phòng mình, đặt cô lên giường, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn.
- - - - - - Hai ngày sau - - - - - -
Mộc Miên đã ở trong bóng tối rất lâu, lâu tới nỗi, cô cứ ngỡ đã ngàn năm trôi qua.
Thiếu nữ cử động cơ thể, tiếng "leng keng" quen thuộc lại vang lên.
Sự sợ hãi bao trùm lấy tâm can cô. Toàn thân cô gái run lẩy bẩy, bờ môi trở nên trắng bệch. Tại sao, tại sao hắn lại có thể độc ác như thế cơ chứ...?! Vậy mà nhẫn tâm giết chết cha mẹ cô.
Trong thâm tâm cô bây giờ đều là hối hận và tự trách. Mọi chuyện đi đến nước này rốt cuộc cũng do cô mà ra, là do cô bướng bỉnh, là cô cố chấp muốn ở bên hắn nên mới hại chết cha mẹ, lại liên lụy đến những người xung quanh. Nếu như lúc đó, cô chịu nghe lời, để tâm tới lời nhắc nhở của người xung quanh một chút, dù chỉ là một chút thôi, mọi chuyện đã không tồi tệ đến thế. Đằng này, cô không chỉ không nghe mà còn cãi lại, đúng là bị hắn làm cho thần trí không tỉnh táo rồi.
Nghĩ tới đây, tiếng thút thít vang lên ngày một dồn dập và kịch liệt hơn, rồi biến thành tiếng gào khóc bi thống, đau thương. Cô khóc, khóc rất nhiều, khóc đến tê tâm liệt phế. Tiếng khóc mang theo sự phẫn nộ cùng uất hận thống khổ như muốn lộn cả nuột gan ra ngoài, khiến ai nghe thấy cũng thương tâm.
Lúc sau, một nữ hạ nhân đem bữa tối cho cô. Vừa bước vào, cô ta suýt nữa đã làm rơi khay cơm.
"Mộc Miên tiểu thư, sao người lại ngồi dưới đất, mau đứng dậy đi ạ."
Nữ hầu vừa nói vừa đi đến muốn đỡ cô dậy. Nhưng lại bị một cánh tay gầy yếu gạt ra, kèm theo đó là giọng nói khản đặc: "Cút ra ngoài!"
Bát cháo nóng hổi trên khay bị hất tung lên, vung vãi tung tóe trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô hạ nhân kia không dám nói gì, chỉ cúi người dọn dẹp rồi đi ra ngoài. Ai ngờ vừa ra khỏi của thì hắn bước vào, liếc thấy mảnh vỡ cùng mớ hỗn độn trong khay, gương mặt lập tức trầm đi.
Hắn đứng đó, cao lớn và vững vàng như một bức tượng được đúc bằng đồng, không gì có thể xô ngã được.
Tư Đồ Thần túm lấy cánh tay vô lực của cô, lôi mạnh ép cô đứng dậy ngồi lên ghế.
Hắn nhận lấy bát cháo mới từ tay hạ nhân đưa cho cô, nhưng cô không nhận lấy, chỉ quay mặt đi.
Người đàn ông cũng không tức giận, đặt bát xuống, tự tay múc cháo đút cho cô. Thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, hắn nghiêm giọng quát: "Ăn."
Mộc Miên trừng hắn, kết quả hắn bóp miệng cô, trực tiếp đổ thìa cháo vào.
Cô bị sặc, ho lên khù khụ, tức giận hất mạnh tay hắn ra, không may va vào bát cháo đang đặt cạnh giường, một lần nữa vung vỡ bát.
Nộ khí của hắn che trời lấp đất mà bộc phát ra, trong đôi mắt gằn đầy những tia máu khiếp người.
Tư Đồ Thần lôi cô ném lên giường, quát lớn: "Mang roi lên đấy!"
Cô nhìn hắn bằng cặp mắt lưu ly ngập nước, tay chân co lại, thân thể không ngừng giật lùi về phía sau, giống như chỉ cần cách xa hắn thêm một chút, thì cô có thể an tâm thoải mái hơn.
Chỉ một lát sau, Chu quản gia đem vào một chiếc roi da, đưa cho hắn bằng hai tay.
Nam nhân nhận lấy với nét mặt vô cảm, vung mạnh tay một cái, roi vụt xuống đất vang lên một tiếng "chát" đáng sợ.
Toàn thân cô giật mình run lên, hoảng sợ nhìn cây roi trong tay hắn đang kéo lên trên mặt đất, liên tục co người lùi ra xa.
Hắn lúc này giống như một tên bạo chúa lãnh huyết vô tình, tiến gần tới chỗ cô. Mỗi bước chân của hắn cứ như thể đạp lên từng nhịp đập trái tim cô mà đi, khiến lồng ngực cô thắt lại, không sao thở nổi.
Tư Đồ Thần đứng bên mép giường, môi bạc tàn độc cong lên, trong đôi mắt lóe lên hồng quang. Người đàn ông trông cứ như một con dã quỷ lệ khí nồng đậm cuồng sát, lấy việc tra tấn người làm thú vui.
Một tiếng "vút" vang lên, rồi hai tiếng, ba tiếng... Cứ như vậy, từng roi từng roi không hề do dự rơi trên làn da mỏng manh của cô.
"Á... á... aaaa..."
Nơi bị đánh trúng, lớp vải dễ dàng bị xé toạc, để lộ những vết đỏ hồng bắt mắt đang rớm máu trên người cô.
Theo mỗi lần roi rơi xuống, không gian lại vang lên tiếng khóc thê lương cùng tiếng cầu xin hắn dừng lại.
" Đừng mà á... dừng... a..."
Hắn liên tục vung roi không ngừng nghỉ, đánh lên tay, chân, lưng, bụng, mọi nơi có thể đánh khiến cô đau đớn khôn cùng.
Mùi tanh ngọt đã thoang thoảng trong không khí, Mộc Miên đau tới ngất đi, trên khóe miệng còn lưu lại một vệt máu nhạt trào ra.
Lúc bấy giờ, hắn mới bình tĩnh lại, thu roi, ra khỏi phòng.
Hạ nhân đứng vây ngoài cửa không biết phải làm thế nào, cứ phân vân xem có nên đi vào giúp cô bôi thuốc hay không. Thâm tâm họ thực sự rất muốn chạy vào, nhưng chung quy không có lệnh của hắn, họ không dám manh động.
Một lát sau, giọng cô cũng im bặt, toàn bộ không gian chìm vào trong tĩnh mịch. Mắt cô vẫn đang mở lớn nhìn thi thể đã sắp lạnh của cha mẹ mình, chỉ là đôi mắt đó đã không còn tiêu cự.
Tư Đồ Thần đi tới cắt dây thừng ra, bế thốc cô lên đi về phòng mình, đặt cô lên giường, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn.
- - - - - - Hai ngày sau - - - - - -
Mộc Miên đã ở trong bóng tối rất lâu, lâu tới nỗi, cô cứ ngỡ đã ngàn năm trôi qua.
Thiếu nữ cử động cơ thể, tiếng "leng keng" quen thuộc lại vang lên.
Sự sợ hãi bao trùm lấy tâm can cô. Toàn thân cô gái run lẩy bẩy, bờ môi trở nên trắng bệch. Tại sao, tại sao hắn lại có thể độc ác như thế cơ chứ...?! Vậy mà nhẫn tâm giết chết cha mẹ cô.
Trong thâm tâm cô bây giờ đều là hối hận và tự trách. Mọi chuyện đi đến nước này rốt cuộc cũng do cô mà ra, là do cô bướng bỉnh, là cô cố chấp muốn ở bên hắn nên mới hại chết cha mẹ, lại liên lụy đến những người xung quanh. Nếu như lúc đó, cô chịu nghe lời, để tâm tới lời nhắc nhở của người xung quanh một chút, dù chỉ là một chút thôi, mọi chuyện đã không tồi tệ đến thế. Đằng này, cô không chỉ không nghe mà còn cãi lại, đúng là bị hắn làm cho thần trí không tỉnh táo rồi.
Nghĩ tới đây, tiếng thút thít vang lên ngày một dồn dập và kịch liệt hơn, rồi biến thành tiếng gào khóc bi thống, đau thương. Cô khóc, khóc rất nhiều, khóc đến tê tâm liệt phế. Tiếng khóc mang theo sự phẫn nộ cùng uất hận thống khổ như muốn lộn cả nuột gan ra ngoài, khiến ai nghe thấy cũng thương tâm.
Lúc sau, một nữ hạ nhân đem bữa tối cho cô. Vừa bước vào, cô ta suýt nữa đã làm rơi khay cơm.
"Mộc Miên tiểu thư, sao người lại ngồi dưới đất, mau đứng dậy đi ạ."
Nữ hầu vừa nói vừa đi đến muốn đỡ cô dậy. Nhưng lại bị một cánh tay gầy yếu gạt ra, kèm theo đó là giọng nói khản đặc: "Cút ra ngoài!"
Bát cháo nóng hổi trên khay bị hất tung lên, vung vãi tung tóe trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô hạ nhân kia không dám nói gì, chỉ cúi người dọn dẹp rồi đi ra ngoài. Ai ngờ vừa ra khỏi của thì hắn bước vào, liếc thấy mảnh vỡ cùng mớ hỗn độn trong khay, gương mặt lập tức trầm đi.
Hắn đứng đó, cao lớn và vững vàng như một bức tượng được đúc bằng đồng, không gì có thể xô ngã được.
Tư Đồ Thần túm lấy cánh tay vô lực của cô, lôi mạnh ép cô đứng dậy ngồi lên ghế.
Hắn nhận lấy bát cháo mới từ tay hạ nhân đưa cho cô, nhưng cô không nhận lấy, chỉ quay mặt đi.
Người đàn ông cũng không tức giận, đặt bát xuống, tự tay múc cháo đút cho cô. Thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, hắn nghiêm giọng quát: "Ăn."
Mộc Miên trừng hắn, kết quả hắn bóp miệng cô, trực tiếp đổ thìa cháo vào.
Cô bị sặc, ho lên khù khụ, tức giận hất mạnh tay hắn ra, không may va vào bát cháo đang đặt cạnh giường, một lần nữa vung vỡ bát.
Nộ khí của hắn che trời lấp đất mà bộc phát ra, trong đôi mắt gằn đầy những tia máu khiếp người.
Tư Đồ Thần lôi cô ném lên giường, quát lớn: "Mang roi lên đấy!"
Cô nhìn hắn bằng cặp mắt lưu ly ngập nước, tay chân co lại, thân thể không ngừng giật lùi về phía sau, giống như chỉ cần cách xa hắn thêm một chút, thì cô có thể an tâm thoải mái hơn.
Chỉ một lát sau, Chu quản gia đem vào một chiếc roi da, đưa cho hắn bằng hai tay.
Nam nhân nhận lấy với nét mặt vô cảm, vung mạnh tay một cái, roi vụt xuống đất vang lên một tiếng "chát" đáng sợ.
Toàn thân cô giật mình run lên, hoảng sợ nhìn cây roi trong tay hắn đang kéo lên trên mặt đất, liên tục co người lùi ra xa.
Hắn lúc này giống như một tên bạo chúa lãnh huyết vô tình, tiến gần tới chỗ cô. Mỗi bước chân của hắn cứ như thể đạp lên từng nhịp đập trái tim cô mà đi, khiến lồng ngực cô thắt lại, không sao thở nổi.
Tư Đồ Thần đứng bên mép giường, môi bạc tàn độc cong lên, trong đôi mắt lóe lên hồng quang. Người đàn ông trông cứ như một con dã quỷ lệ khí nồng đậm cuồng sát, lấy việc tra tấn người làm thú vui.
Một tiếng "vút" vang lên, rồi hai tiếng, ba tiếng... Cứ như vậy, từng roi từng roi không hề do dự rơi trên làn da mỏng manh của cô.
"Á... á... aaaa..."
Nơi bị đánh trúng, lớp vải dễ dàng bị xé toạc, để lộ những vết đỏ hồng bắt mắt đang rớm máu trên người cô.
Theo mỗi lần roi rơi xuống, không gian lại vang lên tiếng khóc thê lương cùng tiếng cầu xin hắn dừng lại.
" Đừng mà á... dừng... a..."
Hắn liên tục vung roi không ngừng nghỉ, đánh lên tay, chân, lưng, bụng, mọi nơi có thể đánh khiến cô đau đớn khôn cùng.
Mùi tanh ngọt đã thoang thoảng trong không khí, Mộc Miên đau tới ngất đi, trên khóe miệng còn lưu lại một vệt máu nhạt trào ra.
Lúc bấy giờ, hắn mới bình tĩnh lại, thu roi, ra khỏi phòng.
Hạ nhân đứng vây ngoài cửa không biết phải làm thế nào, cứ phân vân xem có nên đi vào giúp cô bôi thuốc hay không. Thâm tâm họ thực sự rất muốn chạy vào, nhưng chung quy không có lệnh của hắn, họ không dám manh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.