Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả
Chương 30
Yến Nhi Vũ
01/05/2021
- - - - - - - - - Cùng lúc đó - - - - - - - - -
Tư Đồ Thần đang ngay ngắn ngồi sau bàn làm việc chỉnh lí tài liệu, đột nhiên cây bút trượt trên giấy, kéo ra một đường mực dài. Hắn nhìn vào nét mực, trong lòng có một cỗ bất an mãnh liệt nổi lên.
Hắn đang do dự, vừa định đứng dậy thì cửa phòng làm việc bật mở, Lục Hồng chạy hồng hộc vào trong: "Gia, Mộc Miên tiểu thư cô ấy đang nguy kịch tỏng phòng cấp cứu!"
"!!!"
Người đàn ông đứng bật dậy, gương mặt ầm ầm gió bão, đập bàn đánh "rầm" một cái rồi vọt đi. Hắn tự mình lái xe, đạp mạnh chân ga phi tới bệnh viện.
Tới nơi, đứng ngoài nhìn đèn phòng phẫu thuật đang sáng, lồng ngực hắn như muốn nổ tung ra, lần đầu tiên hắn được thể nghiệm nỗi sợ hãi đến run rẩy. Hắn vốn chỉ coi cô như một thứ đồ chơi tiêu khiển, vì cái gì khi nghe tin đó lại bất an lo lắng đến vậy?
Tư Đồ Thần chưa từng cảm nhận được sự chấn động đến thế, máu toàn thân như muốn ngừng chảy. Bây giờ hắn bắt buộc phải thừa nhận, trong lòng hắn, địa vị của cô là không thể chối bỏ. Rốt cuộc là từ khi nào, từ khi nào mà cô trở nên quan trọng đến thế đối với hắn?
Hắn đã đứng chờ rất lâu, lâu tới nỗi dường như thời gian đống băng và không hề trôi đi nữa, chỉ vài tiếng thôi mà như kéo dài cả thế kỉ. Trái tim hắn run lên theo từng nhịp "tích tắc" của đồng hồ.
Lúc cảnh cửa vừa mới mở ra, hắn đã kích động bật dậy nói với bác sĩ: "Cô ấy sao rồi?"
Một giọng phụ nữ nghiêm nghị vang lên: "Giới trẻ bây giờ đúng là loạn cả rồi! Làm con gái nhà người ta có bầu không muốn chịu trách nhiệm, một hai bắt phá thai thì thôi đi. Đằng này con bé kia lại còn dại dột mà tự tử, mấy người thấy bác sĩ chúng tôi rất rảnh, hay là thấy chúng tôi ăn lương mà không làm việc?!"
Bắc sĩ vừa tiến hành cấp cứu là một người phụ nữ đã lớn tuổi có mái tóc hoa râm và bà có vẻ rất tức giận. Cầm hồ sơ bệnh án của cô, bà vừa đi vừa lầm bầm mắng người.
Vào phòng hồi sức cấp cứu (ICU), bà nhăn nhó nêu ra các vấn đề của cô: "Cơ thể suy nhược, phá thai xuất huyết, ba vết cắt sâu trên cánh tay trái, thiếu máu trầm trọng... Tuy cấp cứu thành công như vẫn còn cần quan sát thêm, tình trạng bệnh nhân nguy hiểm, bất cứ lúc nào sinh mệnh cũng có thể đứt lìa."
Mỗi một chữ bà thốt ra, trái tim hắn lại sụp xuống một phần. Hắn... rốt cuộc đã làm ra cái gì thế này...?
Sau khi bác sĩ cùng y tá rời đi, hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nắm lấy bàn tay bị quấn đầy băng gạc trắng xóa, cúi đầu chạm trán lên đó: "Miên Miên, xin lỗi, anh xin lỗi..."
Tư Đồ Thần cứ giữ nguyên tư thế đó rất lâu, cho tới khi trong căn phòng an tĩnh vang lên từng hồi tiếng "bíp bíp" cảnh báo của máy đo nhịp tim.
Hắn cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên, tiếp đó gương mặt liền hiện lên vẻ kinh hoàng
Biên độ nhịp tim cũng áp suất máu của cô liên tục giảm xuống, các thông số sức khỏe khác cũng dần dần trở nên hỗn loạn, tình huống xấu nhất đang xảy ra.
"B... Bác sĩ!!!'
Hắn hô to, nhanh tay bấm liên tục lên chuông cảnh báo đặt trên tủ đầu giường.
Chỉ vài giây sau, tiếng bước chân rầm rập hỗn loạn vang lên, một toán bác sĩ cùng y tá bước vào, căn phòng trở nên chật chội và hỗn loạn. Mọi người đều bận rộn chân tay, duy chỉ có hắn là đứng trân trân ở đó, nhìn đường biên độ nhịp tim của cô thấp dần rồi trở thành một đường thẳng tắp.
Các bác sĩ vội vàng lấy ra máy kích điện, cố gắng cướp từng giây để níu lại tính mạng cô.
Người đàn ông hốc mắt đỏ ửng đứng ngoài cửu, suy sụp dựa vào tường. Đôi mắt dỏ gằn, từng tia máu lan rộng như mạng nhện trong tròng mắt.
Thêm một quãng thời gian khó khăn và mệt mỏi, bác sĩ mở cửa đi ra: "Đã ổn rồi."
Tới lúc này, hòn đá đè nặng trong lòng hắn mới có thể buông xuống được. Hắn bất giác nhớ lại gương mặt đầm đìa nước mắt lúc cô cầu xin hắn đừng bỏ đứa bé, nhớ tới đôi mắt tuyệt vọng như đã mất đi ánh sáng của cô, trái tim như bị ngàn vạn mũi tên tẩm độc xuyên qua.
Bàn tay người đàn ông siết chặt lại, tự trách mình đúng là một tên khốn nạn. Tại sao lúc trước, hắn lại có thể mặt không đổi sắc mà hành hạ cô, tại sao lại có thể nhẫn tâm tra tấn, vũ nhục cô.
Tư Đồ Thần đi vào, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp thanh thuần như một đóa bạch liên đang chìm trong giấc ngủ ngon ngọt. Cô bao dung và thánh thiện, không màng tới hắn đã đối xử với cô ra sao, vẫn nguyện ý mang thai và yêu thương đứa con của hắn. Nhưng mà... hắn không thể để cô sinh ra nó...
Tới bây giờ hắn mới hiểu được phân lượng của cô đối với hắn. Bất tri bất giác, cô đã leo lên và chiếm cứ lấy trái tim hắn, trở thành một bộ phận không thể thiếu đối với hắn. Tất cả những gì hắn làm đều là vì muốn giữ cô ở bên, cho dù đối với cô đó có là hành hạ, cho dù phải làm tổn thương cô, hắn cũng không thể chấp nhận được việc cô rời xa mình. Suốt quãng thời gian qua, hắn chỉ tập trung vào sự chiếm hữu đó mà không hề tìm hiểu, sự chiếm hữu đó xuất phát từ đâu và bắt đầu từ bao giờ. Nhưng hiện tại, hắn nghĩ mình đã hiểu được rồi. Vì yêu... nên mới muốn chiếm lấy...
Hắn không từ thủ đoạn, từ giam cầm, uy hiếp, cưỡng đoạt để bẻ gãy hi vọng mà không màng tới cảm giác của cô. Để bây giờ, khi mà suýt nữa đã hoàn toàn mất đi cô, mất cô mãi mãi, hắn mới ngộ ra, hắn đã sai lầm thế nào.
Tư Đồ Thần đang ngay ngắn ngồi sau bàn làm việc chỉnh lí tài liệu, đột nhiên cây bút trượt trên giấy, kéo ra một đường mực dài. Hắn nhìn vào nét mực, trong lòng có một cỗ bất an mãnh liệt nổi lên.
Hắn đang do dự, vừa định đứng dậy thì cửa phòng làm việc bật mở, Lục Hồng chạy hồng hộc vào trong: "Gia, Mộc Miên tiểu thư cô ấy đang nguy kịch tỏng phòng cấp cứu!"
"!!!"
Người đàn ông đứng bật dậy, gương mặt ầm ầm gió bão, đập bàn đánh "rầm" một cái rồi vọt đi. Hắn tự mình lái xe, đạp mạnh chân ga phi tới bệnh viện.
Tới nơi, đứng ngoài nhìn đèn phòng phẫu thuật đang sáng, lồng ngực hắn như muốn nổ tung ra, lần đầu tiên hắn được thể nghiệm nỗi sợ hãi đến run rẩy. Hắn vốn chỉ coi cô như một thứ đồ chơi tiêu khiển, vì cái gì khi nghe tin đó lại bất an lo lắng đến vậy?
Tư Đồ Thần chưa từng cảm nhận được sự chấn động đến thế, máu toàn thân như muốn ngừng chảy. Bây giờ hắn bắt buộc phải thừa nhận, trong lòng hắn, địa vị của cô là không thể chối bỏ. Rốt cuộc là từ khi nào, từ khi nào mà cô trở nên quan trọng đến thế đối với hắn?
Hắn đã đứng chờ rất lâu, lâu tới nỗi dường như thời gian đống băng và không hề trôi đi nữa, chỉ vài tiếng thôi mà như kéo dài cả thế kỉ. Trái tim hắn run lên theo từng nhịp "tích tắc" của đồng hồ.
Lúc cảnh cửa vừa mới mở ra, hắn đã kích động bật dậy nói với bác sĩ: "Cô ấy sao rồi?"
Một giọng phụ nữ nghiêm nghị vang lên: "Giới trẻ bây giờ đúng là loạn cả rồi! Làm con gái nhà người ta có bầu không muốn chịu trách nhiệm, một hai bắt phá thai thì thôi đi. Đằng này con bé kia lại còn dại dột mà tự tử, mấy người thấy bác sĩ chúng tôi rất rảnh, hay là thấy chúng tôi ăn lương mà không làm việc?!"
Bắc sĩ vừa tiến hành cấp cứu là một người phụ nữ đã lớn tuổi có mái tóc hoa râm và bà có vẻ rất tức giận. Cầm hồ sơ bệnh án của cô, bà vừa đi vừa lầm bầm mắng người.
Vào phòng hồi sức cấp cứu (ICU), bà nhăn nhó nêu ra các vấn đề của cô: "Cơ thể suy nhược, phá thai xuất huyết, ba vết cắt sâu trên cánh tay trái, thiếu máu trầm trọng... Tuy cấp cứu thành công như vẫn còn cần quan sát thêm, tình trạng bệnh nhân nguy hiểm, bất cứ lúc nào sinh mệnh cũng có thể đứt lìa."
Mỗi một chữ bà thốt ra, trái tim hắn lại sụp xuống một phần. Hắn... rốt cuộc đã làm ra cái gì thế này...?
Sau khi bác sĩ cùng y tá rời đi, hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nắm lấy bàn tay bị quấn đầy băng gạc trắng xóa, cúi đầu chạm trán lên đó: "Miên Miên, xin lỗi, anh xin lỗi..."
Tư Đồ Thần cứ giữ nguyên tư thế đó rất lâu, cho tới khi trong căn phòng an tĩnh vang lên từng hồi tiếng "bíp bíp" cảnh báo của máy đo nhịp tim.
Hắn cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên, tiếp đó gương mặt liền hiện lên vẻ kinh hoàng
Biên độ nhịp tim cũng áp suất máu của cô liên tục giảm xuống, các thông số sức khỏe khác cũng dần dần trở nên hỗn loạn, tình huống xấu nhất đang xảy ra.
"B... Bác sĩ!!!'
Hắn hô to, nhanh tay bấm liên tục lên chuông cảnh báo đặt trên tủ đầu giường.
Chỉ vài giây sau, tiếng bước chân rầm rập hỗn loạn vang lên, một toán bác sĩ cùng y tá bước vào, căn phòng trở nên chật chội và hỗn loạn. Mọi người đều bận rộn chân tay, duy chỉ có hắn là đứng trân trân ở đó, nhìn đường biên độ nhịp tim của cô thấp dần rồi trở thành một đường thẳng tắp.
Các bác sĩ vội vàng lấy ra máy kích điện, cố gắng cướp từng giây để níu lại tính mạng cô.
Người đàn ông hốc mắt đỏ ửng đứng ngoài cửu, suy sụp dựa vào tường. Đôi mắt dỏ gằn, từng tia máu lan rộng như mạng nhện trong tròng mắt.
Thêm một quãng thời gian khó khăn và mệt mỏi, bác sĩ mở cửa đi ra: "Đã ổn rồi."
Tới lúc này, hòn đá đè nặng trong lòng hắn mới có thể buông xuống được. Hắn bất giác nhớ lại gương mặt đầm đìa nước mắt lúc cô cầu xin hắn đừng bỏ đứa bé, nhớ tới đôi mắt tuyệt vọng như đã mất đi ánh sáng của cô, trái tim như bị ngàn vạn mũi tên tẩm độc xuyên qua.
Bàn tay người đàn ông siết chặt lại, tự trách mình đúng là một tên khốn nạn. Tại sao lúc trước, hắn lại có thể mặt không đổi sắc mà hành hạ cô, tại sao lại có thể nhẫn tâm tra tấn, vũ nhục cô.
Tư Đồ Thần đi vào, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp thanh thuần như một đóa bạch liên đang chìm trong giấc ngủ ngon ngọt. Cô bao dung và thánh thiện, không màng tới hắn đã đối xử với cô ra sao, vẫn nguyện ý mang thai và yêu thương đứa con của hắn. Nhưng mà... hắn không thể để cô sinh ra nó...
Tới bây giờ hắn mới hiểu được phân lượng của cô đối với hắn. Bất tri bất giác, cô đã leo lên và chiếm cứ lấy trái tim hắn, trở thành một bộ phận không thể thiếu đối với hắn. Tất cả những gì hắn làm đều là vì muốn giữ cô ở bên, cho dù đối với cô đó có là hành hạ, cho dù phải làm tổn thương cô, hắn cũng không thể chấp nhận được việc cô rời xa mình. Suốt quãng thời gian qua, hắn chỉ tập trung vào sự chiếm hữu đó mà không hề tìm hiểu, sự chiếm hữu đó xuất phát từ đâu và bắt đầu từ bao giờ. Nhưng hiện tại, hắn nghĩ mình đã hiểu được rồi. Vì yêu... nên mới muốn chiếm lấy...
Hắn không từ thủ đoạn, từ giam cầm, uy hiếp, cưỡng đoạt để bẻ gãy hi vọng mà không màng tới cảm giác của cô. Để bây giờ, khi mà suýt nữa đã hoàn toàn mất đi cô, mất cô mãi mãi, hắn mới ngộ ra, hắn đã sai lầm thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.