Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả
Chương 40
Yến Nhi Vũ
03/06/2021
Toàn thân hắn cứ như bị bấm nút tạm dừng, cứng đờ không thể cử động
được, tay chân đều luống cuống không biết đặt đâu cho phải. Ngay lúc đó, một thanh âm ngọt ngào vang lên, như đánh vỡ tất cả phòng tuyến mà hắn
dựng lên bao lâu nay, lộ ra phần tình cảm mềm yếu nhất: "A Thần... a
Thần..."
Mỗi lần tên của hắn được thốt ra bởi cô, trái tim hắn lại đập lỡ mất một nhịp. Hắn chẳng cần biết trước kia hay sau này là thế nào nữa, hắn chỉ biết ngay lúc này, hắn muốn ôm chầm lấy cô, bù đắp tất cả những đau đớn mà hắn đã trải qua hơn một năm nay.
Hắn siết chặt vòng tay, như muốn đem cả thân thể cô nhập vào trong cốt tủy mình. Hương thơm ngọt ngào pha lẫn mùi rượu mát lạnh cứ xâm lấn lấy tâm trí hắn, thúc đẩy những ý nghĩ đen tối nhất trong nội tâm.
Mộc Miên ngẩng lên từ trong ngực hắn, nhón mũi chân, đặt môi mình lên môi hắn.
Còn hắn, lí trí đã sớm không còn nữa, kể cả đây chỉ là một giấc mơ, hắn cũng nguyện đám chìm vào giấc mơ ngọt ngào này.
Tư Đồ Thần ép người xuống, đảo khách thành chủ, đỡ gáy cô, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.
Hơi thở dồn dập nóng bỏng của hắn phun trên cổ cô, nhẹ nhàng liếm cắn, khiến cô gái vốn đã không tỉnh táo lại càng thêm mơ hồ. Bàn tay to lớn nhanh chóng di động trên cơ thể cô, đem quần áo của cô cởi ra gần hết.
"A Thần, ưm... ah~"
Động tác của hắn không hề nhận lại bất kì sự phản kháng nào của cô, chỉ có đôi cánh tay gầy guộc yếu đuối luồn vào mái đen ngắn, ấn lấy đầu hắn, để hắn có thể dễ dàng hành sự hơn.
Hắn vốn có ý định nhẫn nhịn cho qua, nhưng nếu cô cứ chủ động khiêu khích thế này, cho dù ý chí mạnh đến đâu đi chăng nữa, hắn thật sự không thể chịu đựng được.
Không tiếp tục ở thế bị động, hắn đè cô xuống đất, bàn tay mò mẫm lột từng thước vải trên người cô xuống, kề sát da thịt nóng bỏng của hai người lại với nhau, cọ ra từng tia dục vọng mãnh liệt.
Lửa tình hừng hực bùng lên giữa cô gái đang chìm trong men rượu cùng với người đàn ông bị cô làm cho mù mờ. Không gian dần trở nên nóng bỏng và ái muội.
Hắn chạm lên làn da mềm mịn của cô, dịu dàng vuốt ve, khơi dậy những đốm sáng li ti tron tâm trí đang mơ hồ.
Chất giọng trầm lãnh thường ngày của hắn bây giờ cũng vì dục tình mà trở nên khàn đặc: "Miên Miên, khoan đã..."
Còn chưa kịp dứt lời, hắn đã cảm nhận được bàn tay nhỏ đang du tẩu trên ngực rồi bụng mình, xúc cảm mềm mại ấm áp, khiến cho hắn luyến tiếc không muốn rời ra.
Vật trong quần đã trở nên ***** **** nóng bỏng, nhưng cố tình không thể giải thoát ra ngoài.
Bất ngờ, Mộc Miên trở mình, đem hắn đè xuống dưới thân, còn mình ngồi lên hạ bộ hắn. Từng ngón tay thon dài tinh tế lướt trên gương mặt hắn, phác họa lên xương hàm cứng rắn, gương mặt góc cạnh, lướt xuống cần cổ gồ ghề, vòm ngực chắc nịch, cơ bụng rắn rỏi...
Cô gái cúi người, hôn lên cổ nam nhân, nhẹ nhàng mơn trớn, đầu lưỡi êm ái ấm áp lướt qua làn da màu bánh mật. Đôi môi hồng nhuận đặt lên hầu kết đang nhô lên, dịu dàng mút lấy, chốc chốc lại cắn khẽ, khiến một người có quy tắc như hắn cũng phải thi thoảng phát ra những tiếng rên rỉ vì sung sướng.
Làn gió mát lạnh thổi vào, làm cho rèm của bay phần phật. Ánh trăng an tĩnh chiếu lên hai bóng hình đang quấn quýt lấy nhau.
Cuối cùng hắn cũng không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, trút sạch quần áo trên người cả hai, động thân chôn sâu dục căn hung mãnh vào bên trong thân thể cô gái.
Bị tấn công bất ngờ, toàn thân cô run lên, co chặt lại vì đau đớn, kêu lên yêu mị: "Á... hưm..."
Những vách thịt non mềm bao bọc lấy nơi nam tính, ấm ấp, ẩm ướt, kích thích hắn đến điên dại.
Được chạm vào nơi mà hắn luôn nhung nhớ, hưởng thụ cái cảm giác đã lâu lắm rồi không được cảm nhận, lí trí cùng với tiết chế, lúc này chỉ là mây bay. Hiện tại, hắn chỉ muốn giải phóng dục vọng nguyên thủy nhất, để một lần nữa được đám chìm vào khoái lạc cùng với người con gái mà hắn yêu.
Người đàn ông đã lâu không được thỏa mãn, bây giờ dục vọng bùng phát, điên cuồng cắn mút, phát tiết lên cơ thể yếu ớt của cô. Hạ thân liên tục vận động, khiến cho cô gái bên dưới cảm nhận được cả đau đớn lẫn khoái cảm đan xen.
Hai bóng hình cứ như vậy quấn lấy nhau, triền miên suốt một đêm dài...
- - - - - - - Sáng hôm sau - - - - - - -
Mộc Miên mở mắt tỉnh dậy, đưa tay lên day trán vài cái. Không biết vì sao lại đau đầu đến thế này.
Vừa định ngồi dậy mới phát hiện ra, trên giường không chỉ có cô nằm, mà bên cạnh cô còn có hắn, điều đáng để tâm đến nhất là cả hai đều không mặc gì cả. Hơn nữa, cơn đau nhức nơi hạ thân rốt cuộc cũng để cô tỉnh táo và nhớ lại những chuyện đêm qua.
Cô lúc này chẳng biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn mình trong gương, cô gái suy sụp ngồi thụp xuống, chôn mặt vào đầu gối. Cô không muốn trông thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này. Những vết tích ái muội trên cơ thể cô, đều là do kẻ mà cô căm ghét nhất để lại, còn gì nhục nhã hơn, kinh tởm hơn được cơ chứ. Nhưng cái mà cô cảm thấy hận nhất, chính là bản thân mình, vì đêm qua, cô là người chủ động khiêu khích chứ không phải hắn.
Cô dùng nước lạnh dội lên người, chà đi chà lại lên những vết đỏ khiến làn da cũng ửng hồng cả lên.
Khi ra khỏi đó, thân ảnh của hắn cũng đã không còn.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa trong phòng khách, trước mặt là một tập giấy tờ được đặt trong túi tài liệu một cách cẩn thận.
Thấy cô đi xuống, Tư Đồ Thần cứ không ngừng dán chặt ánh mắt của mình lên người cô, cái nhìn còn nóng bỏng và chứa nhiều cảm xúc hơn cả ngày thường.
Khi cô đã ngồi xuống ghế đối diện, hắn mới đẩy cái túi đó cho cô, trịnh trọng nói: "Miên Miên, anh biết suốt thời gian qua em đều ép bản thân mình ở lại đây mặc dù em không muốn. Cho nên, em ra nước ngoài đi, đi làm những việc mà em muốn, anh sẽ không ngăn cản."
Miên Miên, đây sẽ là quyết định quan trọng nhất cuộc đời anh. Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của em nữa, sẽ không níu kéo em, dù anh biết cả đời này, có thể sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy em thêm một lần. Nhưng anh sẽ để em đi, giải thoát cho em khỏi xiềng xích. Và tốt hơn hết là như vậy, tốt nhất là em đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu không, anh sẽ thật sự không kìm nổi lòng mình mà bắt em lại.
Miên Miên, đi mạnh khỏe...
Mỗi lần tên của hắn được thốt ra bởi cô, trái tim hắn lại đập lỡ mất một nhịp. Hắn chẳng cần biết trước kia hay sau này là thế nào nữa, hắn chỉ biết ngay lúc này, hắn muốn ôm chầm lấy cô, bù đắp tất cả những đau đớn mà hắn đã trải qua hơn một năm nay.
Hắn siết chặt vòng tay, như muốn đem cả thân thể cô nhập vào trong cốt tủy mình. Hương thơm ngọt ngào pha lẫn mùi rượu mát lạnh cứ xâm lấn lấy tâm trí hắn, thúc đẩy những ý nghĩ đen tối nhất trong nội tâm.
Mộc Miên ngẩng lên từ trong ngực hắn, nhón mũi chân, đặt môi mình lên môi hắn.
Còn hắn, lí trí đã sớm không còn nữa, kể cả đây chỉ là một giấc mơ, hắn cũng nguyện đám chìm vào giấc mơ ngọt ngào này.
Tư Đồ Thần ép người xuống, đảo khách thành chủ, đỡ gáy cô, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.
Hơi thở dồn dập nóng bỏng của hắn phun trên cổ cô, nhẹ nhàng liếm cắn, khiến cô gái vốn đã không tỉnh táo lại càng thêm mơ hồ. Bàn tay to lớn nhanh chóng di động trên cơ thể cô, đem quần áo của cô cởi ra gần hết.
"A Thần, ưm... ah~"
Động tác của hắn không hề nhận lại bất kì sự phản kháng nào của cô, chỉ có đôi cánh tay gầy guộc yếu đuối luồn vào mái đen ngắn, ấn lấy đầu hắn, để hắn có thể dễ dàng hành sự hơn.
Hắn vốn có ý định nhẫn nhịn cho qua, nhưng nếu cô cứ chủ động khiêu khích thế này, cho dù ý chí mạnh đến đâu đi chăng nữa, hắn thật sự không thể chịu đựng được.
Không tiếp tục ở thế bị động, hắn đè cô xuống đất, bàn tay mò mẫm lột từng thước vải trên người cô xuống, kề sát da thịt nóng bỏng của hai người lại với nhau, cọ ra từng tia dục vọng mãnh liệt.
Lửa tình hừng hực bùng lên giữa cô gái đang chìm trong men rượu cùng với người đàn ông bị cô làm cho mù mờ. Không gian dần trở nên nóng bỏng và ái muội.
Hắn chạm lên làn da mềm mịn của cô, dịu dàng vuốt ve, khơi dậy những đốm sáng li ti tron tâm trí đang mơ hồ.
Chất giọng trầm lãnh thường ngày của hắn bây giờ cũng vì dục tình mà trở nên khàn đặc: "Miên Miên, khoan đã..."
Còn chưa kịp dứt lời, hắn đã cảm nhận được bàn tay nhỏ đang du tẩu trên ngực rồi bụng mình, xúc cảm mềm mại ấm áp, khiến cho hắn luyến tiếc không muốn rời ra.
Vật trong quần đã trở nên ***** **** nóng bỏng, nhưng cố tình không thể giải thoát ra ngoài.
Bất ngờ, Mộc Miên trở mình, đem hắn đè xuống dưới thân, còn mình ngồi lên hạ bộ hắn. Từng ngón tay thon dài tinh tế lướt trên gương mặt hắn, phác họa lên xương hàm cứng rắn, gương mặt góc cạnh, lướt xuống cần cổ gồ ghề, vòm ngực chắc nịch, cơ bụng rắn rỏi...
Cô gái cúi người, hôn lên cổ nam nhân, nhẹ nhàng mơn trớn, đầu lưỡi êm ái ấm áp lướt qua làn da màu bánh mật. Đôi môi hồng nhuận đặt lên hầu kết đang nhô lên, dịu dàng mút lấy, chốc chốc lại cắn khẽ, khiến một người có quy tắc như hắn cũng phải thi thoảng phát ra những tiếng rên rỉ vì sung sướng.
Làn gió mát lạnh thổi vào, làm cho rèm của bay phần phật. Ánh trăng an tĩnh chiếu lên hai bóng hình đang quấn quýt lấy nhau.
Cuối cùng hắn cũng không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, trút sạch quần áo trên người cả hai, động thân chôn sâu dục căn hung mãnh vào bên trong thân thể cô gái.
Bị tấn công bất ngờ, toàn thân cô run lên, co chặt lại vì đau đớn, kêu lên yêu mị: "Á... hưm..."
Những vách thịt non mềm bao bọc lấy nơi nam tính, ấm ấp, ẩm ướt, kích thích hắn đến điên dại.
Được chạm vào nơi mà hắn luôn nhung nhớ, hưởng thụ cái cảm giác đã lâu lắm rồi không được cảm nhận, lí trí cùng với tiết chế, lúc này chỉ là mây bay. Hiện tại, hắn chỉ muốn giải phóng dục vọng nguyên thủy nhất, để một lần nữa được đám chìm vào khoái lạc cùng với người con gái mà hắn yêu.
Người đàn ông đã lâu không được thỏa mãn, bây giờ dục vọng bùng phát, điên cuồng cắn mút, phát tiết lên cơ thể yếu ớt của cô. Hạ thân liên tục vận động, khiến cho cô gái bên dưới cảm nhận được cả đau đớn lẫn khoái cảm đan xen.
Hai bóng hình cứ như vậy quấn lấy nhau, triền miên suốt một đêm dài...
- - - - - - - Sáng hôm sau - - - - - - -
Mộc Miên mở mắt tỉnh dậy, đưa tay lên day trán vài cái. Không biết vì sao lại đau đầu đến thế này.
Vừa định ngồi dậy mới phát hiện ra, trên giường không chỉ có cô nằm, mà bên cạnh cô còn có hắn, điều đáng để tâm đến nhất là cả hai đều không mặc gì cả. Hơn nữa, cơn đau nhức nơi hạ thân rốt cuộc cũng để cô tỉnh táo và nhớ lại những chuyện đêm qua.
Cô lúc này chẳng biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn mình trong gương, cô gái suy sụp ngồi thụp xuống, chôn mặt vào đầu gối. Cô không muốn trông thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này. Những vết tích ái muội trên cơ thể cô, đều là do kẻ mà cô căm ghét nhất để lại, còn gì nhục nhã hơn, kinh tởm hơn được cơ chứ. Nhưng cái mà cô cảm thấy hận nhất, chính là bản thân mình, vì đêm qua, cô là người chủ động khiêu khích chứ không phải hắn.
Cô dùng nước lạnh dội lên người, chà đi chà lại lên những vết đỏ khiến làn da cũng ửng hồng cả lên.
Khi ra khỏi đó, thân ảnh của hắn cũng đã không còn.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa trong phòng khách, trước mặt là một tập giấy tờ được đặt trong túi tài liệu một cách cẩn thận.
Thấy cô đi xuống, Tư Đồ Thần cứ không ngừng dán chặt ánh mắt của mình lên người cô, cái nhìn còn nóng bỏng và chứa nhiều cảm xúc hơn cả ngày thường.
Khi cô đã ngồi xuống ghế đối diện, hắn mới đẩy cái túi đó cho cô, trịnh trọng nói: "Miên Miên, anh biết suốt thời gian qua em đều ép bản thân mình ở lại đây mặc dù em không muốn. Cho nên, em ra nước ngoài đi, đi làm những việc mà em muốn, anh sẽ không ngăn cản."
Miên Miên, đây sẽ là quyết định quan trọng nhất cuộc đời anh. Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của em nữa, sẽ không níu kéo em, dù anh biết cả đời này, có thể sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy em thêm một lần. Nhưng anh sẽ để em đi, giải thoát cho em khỏi xiềng xích. Và tốt hơn hết là như vậy, tốt nhất là em đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu không, anh sẽ thật sự không kìm nổi lòng mình mà bắt em lại.
Miên Miên, đi mạnh khỏe...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.