Chương 204: Ánh mắt của hắn rất tốt
Mật Ngọt
25/06/2019
Trong căn phòng tối om không nhìn thấy gì, người
mặc áo choàng đen ngồi ở trong phòng, như hòa vào màn đêm. Hắn từ từ
nhắm mắt lại, hô hấp hơi dồn dập. Có lẽ mùi trong khuê phòng của nữ
khiến hắn cảm thấy thoải mái, cho nên hắn do dự trong chốc lát, rồi mới
ngồi xuống giường, sau đó nằm xuống, vùi đầu vào cái chăn, dùng sức
ngửi.
Cảm giác này rất kỳ quái. Hắn chưa từng tiến vào khuê phòng của nữ, cho nên trong lòng hắn có cảm giác phạm tội, nhưng cảm giác tò mò chiếm nhiều hơn. Một kẻ giết người không chớp mắt, lại bất an khi tiến vào khuê phòng của nữ. Điều này khiến cho chính hắn cũng cảm thấy buồn cười. Vì thế hắn cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Nếu ở dưới ánh nắng, nụ cười của hắn rất chói mắt.
Hắn có hai hàm răng trắng chỉnh tề, lúc mỉm cười lộ ra độ cong dịu dàng. Nếu hắn rửa mặt sạch sẽ, có lẽ sẽ là một nam tử không tính quá khó nhìn. Cũng không biết là do hắn lười hay cố ý mà khuôn mặt của hắn rất bẩn. Dù mùi máu tươi trên khuôn mặt bẩn đó đã tan hết, nhưng vẫn rất ghê tởm. Mà trên thực tế, đây là một khuôn mặt quái dị. Ánh mắt chứng tỏ hắn còn trẻ, nhưng da mặt hắn lại nhăn nheo như người già.
Hắn định đắp chăn lên người, cảm nhận sự thoải mái của cái chăn. Tuy nhiên, lúc vươn tay ra thì lại dừng lại. Hắn không dám.
Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, đứng dậy xếp lại cái chăn. Mà ngay cả sợi tóc rơi xuống, hắn cũng cầm lên. Không ngờ trong bóng đêm mà hắn còn nhìn thấy rõ một sợi tóc. Nếu có người nhìn thấy cảnh này sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì tóc người này rất ngắn - trong khi nam tử Đại Nam thường để tóc dài.
Mặt của hắn rất ghê tởm. Nếu có người đang ăn cơm mà nhìn thấy khuôn mặt này, có lẽ họ sẽ không nhịn được nôn mửa. Trái lại, tay của hắn lại cực kỳ sạch sẽ, thậm chí không nhìn thấy một thứ bẩn thỉu gì trên móng tay. Tay của hắn hơi thô và ngắn, không thon dài. Các cụ già thường nói, ngón tay như vậy không linh hoạt, nên không thể chơi nhạc cụ được.
Quần áo trên người hắn cũng rất kỳ quái. Áo choàng thoạt nhìn màu đen, nhưng thực ra là xé từ trường bào màu xám rồi sửa lại. Do quá bẩn nên nó biến thành màu đen. Mà các vết may trên áo cũng rất vụng về. Nếu con dâu nhà nào mà may như vậy, nói không chừng sẽ bị nhà chồng dè bỉu.
Hắn rời khỏi giường, ngồi lại xuống ghế, cúi đầu nhìn áo choàng của mình, suy nghĩ xuất thần.
- Thật xấu.
Một lát sau, hắn bỗng thì thào tự nói. Cũng không biết hắn nói cái áo của mình xấu, hay là thứ gì khác. Nhưng lúc hắn nói ra hai từ đó, biểu cảm lộ ra sự chán ghét.
Lúc hắn ngẩng đầu, hắn phát hiện ở cửa sổ treo một con búp bê vải có cái đầu lớn. Con búp bê được làm rất đơn giản, một miếng vải bọc bông rồi buộc lại. Trên cái đầu vẽ đôi mắt tròn tròn, lông mày cong cong, còn có cái miệng rộng toác. Con búp bê này không đẹp cho lắm, nhưng trông khá đáng yêu, hẳn là do nữ chủ nhân của căn phòng này tự làm. Nó được treo trên cửa sổ, chắc là để mỗi ngày nhìn thấy nụ cười đó thì cũng lạc quan theo.
Bởi vì cửa sổ đóng, nên lúc đầu hắn không nhìn thấy con búp bê vải đó.
Hắn đứng dậy, gỡ con búp bê đó xuống. Dường như hắn rất thích nó, hắn thậm chí còn vuốt lên mặt con búp bê vài cái. Sau đó buộc con búp bê vào thắt lưng mình, rất là cẩn thận.
Lúc hắn đã buộc chắc con búp bê, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.
- Giết?
- Không giết?
Hắn thì thào tự nói.
Nhìn con búp bê vải lắc lư ở thắt lưng của mình, hắn thở phào một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi. Hắn biết rằng quyết định này của mình rất ngây thơ ngu ngốc. Dẫu gì nếu sư phụ hắn biết hắn đổi con búp bê vải lấy mạng sống của nàng kia, lão ta nhất định sẽ mắng hắn không ngẩng đầu lên được.
Trong đầu xuất hiện bóng dáng của người kia, ánh mắt hắn hiện lên một tia thù hận. Mà bên trong thù hận, là sự sợ hãi lớn lao.
“Vì sao mọi chuyện ta phải nghe theo lời ngươi?
Dựa vào cái gì?
Ngươi dạy ta bản lĩnh giết người, nhưng dựa vào cái gì ta phải nghe theo mọi mệnh lệnh của ngươi? Không, không, bản lĩnh giết người không phải do ngươi dạy ta, mà là ta học được từ nơi khác. Ngươi không cần thử khống chế ta. Ta đã rời đi. Ta muốn có cuộc sống của riêng mình.
Cút ngay!”
Hắn bỗng nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn.
“Ngươi phải biến ta trở về ta của ngày trước, để ngươi có thể thoát được! Ta là ta, không phải là ngươi! Đúng vậy, ta đang giết người. Nhưng ta giết bọn họ là vì ta, chứ không phải vì ngươi! Ngươi đừng nói nữa… ta chính là ta, ngươi đừng hòng muốn lấy về.
Ta không điên!
Ngươi mới là kẻ điên!”
Nam tử ngồi xổm xuống đất, hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy sát ý. Cũng không biết hắn vừa trải qua điều gì. Khuôn mặt vốn quái dị càng thêm dữ tợn. Hắn oán hận nhìn đảo quanh căn phòng, lập tức thấy tấm gương đồng. Hắn đứng dậy chạy tới, giơ tay chỉ vào mình trong gương:
- Ngươi có tin ta giết ngươi hay không?
Hắn nói rất nhỏ, thanh âm cũng rất khàn khàn, không biết vì sao còn có vẻ uể oải.
Người trong gương quăng ánh mắt khinh bỉ về người ở ngoài. Sự khinh bỉ này khiến cho người ở ngoài không thể chịu được. Người ở ngoài gương rít gào:
- Ngươi dựa vào cái gì khinh thường ta? Hiện tại ta trở nên rất lợi hại rồi. Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sẽ giết ngươi. Ta nhất định phải giết ngươi.
Sau đó hắn nâng hai tay tự bóp cổ mình, dùng sức rất mạnh.
- Ha ha, sợ chưa!
Hắn cười đắc ý, bởi vì khó thở nên tiếng nói có chút lanh lảnh.
- Về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.
Hắn nói với chính mình trong gương:
- Hôm nay ta không muốn giết người, ngày mai cũng không muốn giết!
Sau đó hắn xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa lúc đó trong viện bỗng vang lên tiếng của quản gia của phủ Tướng quân Mã Sở Thành:
- Tiểu thư đã về rồi, à… vị công tử này là ai?
Hắn chạy tới cửa sổ. Đẩy ra một khe hở nhìn ra ngoài, hắn nhìn thấy nữ học sinh kia đứng ở cửa, dường như đang nói với tiểu tử tên là Trương Thế Nhân gì đó. Chắc là cảm ơn hắn đã tiễn mình về nhà. Hắn có thể thấy được vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt của nàng ta.
Mà tiểu tử tên là Trương Thế Nhân kia chỉ nói hai câu sau đó lập tức cáo tử. Hắn nhìn thấy nữ tử rất xinh đẹp đứng đằng sau Trương Thế Nhân. Hắn có thể cảm thấy được sự mãnh mẽ của nữ tử đó. Vì thế lúc đi đường, hắn mới lựa chọn từ bỏ. Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thế Nhân ở trong thành Thanh Long vào cái đêm đó, hắn đã rất khó khăn để khống chế được sự kích động muốn giết người. Người kia là kẻ khó giết nhất, nên phải lưu lại cuối cùng.
Hắn mím môi, trong lòng suy nghĩ: “Là do ngươi không may mắn, nên đừng trách ta. Vì sao ngươi không về muộn một chút, vì sao? Nếu ngươi về chậm thêm một giây, thì ta đã đi rồi, mà ngươi cũng an toàn… Ít nhất, đêm nay an toàn.
Đó là một cô gái có diện mạo bình thường nhưng rất đáng yêu. Nếu chết đi chẳng phải đáng tiếc?”
…
…
Lặng lẽ đóng lại cửa sổ, nam tử mặc áo choàng đen quay về chỗ ngồi. Hắn ngồi đối diện với cửa phòng, bàn tay vươn ra khỏi áo choàng. Trong một khắc Mã Lệ Liên đẩy cửa đi vào, nhất định sẽ kinh ngạc vì sao trong phòng lại có một bóng đen.
Mà lúc người ta kinh hoàng nhất, sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở, tới lúc đó nàng ta chết chắc. Cho dù là giết một nữ tử có tu vị không cao, nhưng hắn vẫn tính toán cẩn thận. Đây là một vụ giết người hoàn mỹ, đám bộ khoái phủ Thanh Long kia chắc chắn sẽ không tìm được manh mối nào.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, thầm đếm số trong lòng. Hắn tính toán từ cửa phủ tới cửa phòng này sẽ không quá năm mươi bước. Mặc dù bước chân của nữ nhân hơi nhỏ, cũng sẽ không vượt qua năm mươi ba bước.
Cửa phòng được đẩy từ bên ngoài đẩy vào, bóng đêm bên ngoài dường như không tối bằng bên trong. Cho nên lúc cửa mở, người mở cửa cần một thời gian để thích ứng với ánh sáng trong phòng. Ngay một khắc này, nam tử mặc áo khoác đứng dậy, đợi nữ tử kia đi vào phòng.
Hắn đã giết người thì muốn nó phải hoàn mỹ. Sau khi vô thanh vô tức giết người phụ nữ này, hắn sẽ đợi cho người trong phủ ngủ say mới rời đi. Sau đó hắn sẽ chạy tới một nơi khác. Lúc sáng hắn có theo dõi một học sinh và tìm được chỗ ở của học sinh đó, nhưng hắn không vội vã ra tay.
“Ban đêm mới là thời gian của ma quỷ.”
Đây là lời nói duy nhất của người kia mà hắn cảm thấy đúng.
Nữ tử đứng ở cửa chỉ hơi dừng một lát, sau đó cất bước đi vào. Sau đó nàng xoay người đóng cửa lại, cầm đá đánh lửa đặt ở trên bàn.
Ngay khoảnh khắc lửa sáng lên, hắn chợt ra tay.
Hắn đã tính toán đâu ra đấy hành động ám sát. Giết người, sau đó đỡ lấy đá đánh lửa, châm nến. Rồi hắn sẽ bế thi thể của nữ tử đặt xuống giường. Khiến người cho người bên ngoài không thể phát hiện được sự hiện hữu của hắn. Sau đó hắn có thể đắp chăn cho nữ tử - cái chăn mà vừa rồi hắn ngửi một lúc.
Ngón tay của hắn sắc bén như dao. Nhưng hắn không muốn hủy tướng mạo của nữ tử này. Lúc ban ngày hắn đứng ở xa đã trông thấy mặt nàng, nữ tử này không phải quá xinh đẹp nhưng dễ nhìn. Hắn quyết định vận kình vào ngón tay đâm thủng gáy của nàng, như vậy sẽ không nhìn thấy ngoại thương, nàng ta chết cũng không quá đau đớn.
Ngay lúc ngón tay của hắn đặt ở phía sau nữ tử kia, hắn bỗng lộn ra đằng sau.
Xoẹt.
Áo choàng trên người hắn bị cắt một miếng. Lúc miếng vải rơi xuống, nữ tử vung đá đánh lửa, xoay người lại, sau đó cười cười.
Đồng tử của nam tử áo đen co lại, trần đầy kinh ngạc.
Nữ tử này, không phải là Mã Lệ Liên.
Mà chính là nữ tử có vẻ đẹp khuynh thành bên cạnh Trương Thế Nhân. Nàng cầm đá đánh lửa đứng ở cửa. Nàng không cầm vũ khí gì, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được bàn tay trần kia của nàng cầm một thanh trường kiếm sắc bén. Không hề nghi ngờ rằng, chỉ cần hắn phản ứng chậm một chút, kiếm khí đó sẽ đâm trúng thân thể của hắn.
Trầm Khuynh Phiến không cầm theo kiếm, nhưng dường như càng thêm đáng sợ.
- Rất kinh ngạc?
Trầm Khuynh Phiến thản nhiên nói:
- Ngươi không nên mở cửa sổ, dù chỉ là một khe hẹp. Bởi vì ngươi không biết rằng bên ngoài có một người có thị lực rất tốt… hắn tên là Trương Thế Nhân. Ngươi muốn giết hắn à?
Không đợi nam tử trả lời, Trầm Khuynh Phiến nói tiếp:
- Ngươi chính là kẻ muốn giết Trương Thế Nhân đêm đó. Cho nên… ngươi có thể chết được rồi.
Nàng không hề động đậy, nhưng nam tử giấu mình trong áo choàng đen kia lại lui về phía sau. Hắn không ngừng phất tay đón đỡ.
Dường như trong không khí có một thanh trường kiếm vô hình không ngừng chém xuống.
Không phải là một thanh.
Trầm Khuynh Phiến cầm đá đánh lửa chậm rãi đi về phía trước, nam tử mặc áo choàng đen từng bước lui về sau. Trên mặt đất, trên bàn, trên vách tường, trên cửa sổ, không ngừng xuất hiện những vết kiếm nhỏ. Rất là chằng chịt.
Rắc.
Sau một tiếng vang nhỏ, cái bàn vỡ tan tành.
Xoảng.
Cái gương đồng chia năm xẻ bảy.
Rầm.
Giường gỗ nối gót sụp xuống.
Mặt đất cứng rắn và vách tường hiện lên vô số dấu cắt. Cơ hồ trong nháy mắt nhiều ra rất nhiều khe rãnh.
Nam tử giấu trong áo choàng đen đột nhiên phá vỡ cửa sổ lao ra ngoài, sau đó hắn liền nhìn thấy nam tử có nụ cười ấm áp tên là Trương Thế Nhân kia.
Tên kia đánh tới một quyền!
Cảm giác này rất kỳ quái. Hắn chưa từng tiến vào khuê phòng của nữ, cho nên trong lòng hắn có cảm giác phạm tội, nhưng cảm giác tò mò chiếm nhiều hơn. Một kẻ giết người không chớp mắt, lại bất an khi tiến vào khuê phòng của nữ. Điều này khiến cho chính hắn cũng cảm thấy buồn cười. Vì thế hắn cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Nếu ở dưới ánh nắng, nụ cười của hắn rất chói mắt.
Hắn có hai hàm răng trắng chỉnh tề, lúc mỉm cười lộ ra độ cong dịu dàng. Nếu hắn rửa mặt sạch sẽ, có lẽ sẽ là một nam tử không tính quá khó nhìn. Cũng không biết là do hắn lười hay cố ý mà khuôn mặt của hắn rất bẩn. Dù mùi máu tươi trên khuôn mặt bẩn đó đã tan hết, nhưng vẫn rất ghê tởm. Mà trên thực tế, đây là một khuôn mặt quái dị. Ánh mắt chứng tỏ hắn còn trẻ, nhưng da mặt hắn lại nhăn nheo như người già.
Hắn định đắp chăn lên người, cảm nhận sự thoải mái của cái chăn. Tuy nhiên, lúc vươn tay ra thì lại dừng lại. Hắn không dám.
Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, đứng dậy xếp lại cái chăn. Mà ngay cả sợi tóc rơi xuống, hắn cũng cầm lên. Không ngờ trong bóng đêm mà hắn còn nhìn thấy rõ một sợi tóc. Nếu có người nhìn thấy cảnh này sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì tóc người này rất ngắn - trong khi nam tử Đại Nam thường để tóc dài.
Mặt của hắn rất ghê tởm. Nếu có người đang ăn cơm mà nhìn thấy khuôn mặt này, có lẽ họ sẽ không nhịn được nôn mửa. Trái lại, tay của hắn lại cực kỳ sạch sẽ, thậm chí không nhìn thấy một thứ bẩn thỉu gì trên móng tay. Tay của hắn hơi thô và ngắn, không thon dài. Các cụ già thường nói, ngón tay như vậy không linh hoạt, nên không thể chơi nhạc cụ được.
Quần áo trên người hắn cũng rất kỳ quái. Áo choàng thoạt nhìn màu đen, nhưng thực ra là xé từ trường bào màu xám rồi sửa lại. Do quá bẩn nên nó biến thành màu đen. Mà các vết may trên áo cũng rất vụng về. Nếu con dâu nhà nào mà may như vậy, nói không chừng sẽ bị nhà chồng dè bỉu.
Hắn rời khỏi giường, ngồi lại xuống ghế, cúi đầu nhìn áo choàng của mình, suy nghĩ xuất thần.
- Thật xấu.
Một lát sau, hắn bỗng thì thào tự nói. Cũng không biết hắn nói cái áo của mình xấu, hay là thứ gì khác. Nhưng lúc hắn nói ra hai từ đó, biểu cảm lộ ra sự chán ghét.
Lúc hắn ngẩng đầu, hắn phát hiện ở cửa sổ treo một con búp bê vải có cái đầu lớn. Con búp bê được làm rất đơn giản, một miếng vải bọc bông rồi buộc lại. Trên cái đầu vẽ đôi mắt tròn tròn, lông mày cong cong, còn có cái miệng rộng toác. Con búp bê này không đẹp cho lắm, nhưng trông khá đáng yêu, hẳn là do nữ chủ nhân của căn phòng này tự làm. Nó được treo trên cửa sổ, chắc là để mỗi ngày nhìn thấy nụ cười đó thì cũng lạc quan theo.
Bởi vì cửa sổ đóng, nên lúc đầu hắn không nhìn thấy con búp bê vải đó.
Hắn đứng dậy, gỡ con búp bê đó xuống. Dường như hắn rất thích nó, hắn thậm chí còn vuốt lên mặt con búp bê vài cái. Sau đó buộc con búp bê vào thắt lưng mình, rất là cẩn thận.
Lúc hắn đã buộc chắc con búp bê, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.
- Giết?
- Không giết?
Hắn thì thào tự nói.
Nhìn con búp bê vải lắc lư ở thắt lưng của mình, hắn thở phào một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi. Hắn biết rằng quyết định này của mình rất ngây thơ ngu ngốc. Dẫu gì nếu sư phụ hắn biết hắn đổi con búp bê vải lấy mạng sống của nàng kia, lão ta nhất định sẽ mắng hắn không ngẩng đầu lên được.
Trong đầu xuất hiện bóng dáng của người kia, ánh mắt hắn hiện lên một tia thù hận. Mà bên trong thù hận, là sự sợ hãi lớn lao.
“Vì sao mọi chuyện ta phải nghe theo lời ngươi?
Dựa vào cái gì?
Ngươi dạy ta bản lĩnh giết người, nhưng dựa vào cái gì ta phải nghe theo mọi mệnh lệnh của ngươi? Không, không, bản lĩnh giết người không phải do ngươi dạy ta, mà là ta học được từ nơi khác. Ngươi không cần thử khống chế ta. Ta đã rời đi. Ta muốn có cuộc sống của riêng mình.
Cút ngay!”
Hắn bỗng nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn.
“Ngươi phải biến ta trở về ta của ngày trước, để ngươi có thể thoát được! Ta là ta, không phải là ngươi! Đúng vậy, ta đang giết người. Nhưng ta giết bọn họ là vì ta, chứ không phải vì ngươi! Ngươi đừng nói nữa… ta chính là ta, ngươi đừng hòng muốn lấy về.
Ta không điên!
Ngươi mới là kẻ điên!”
Nam tử ngồi xổm xuống đất, hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy sát ý. Cũng không biết hắn vừa trải qua điều gì. Khuôn mặt vốn quái dị càng thêm dữ tợn. Hắn oán hận nhìn đảo quanh căn phòng, lập tức thấy tấm gương đồng. Hắn đứng dậy chạy tới, giơ tay chỉ vào mình trong gương:
- Ngươi có tin ta giết ngươi hay không?
Hắn nói rất nhỏ, thanh âm cũng rất khàn khàn, không biết vì sao còn có vẻ uể oải.
Người trong gương quăng ánh mắt khinh bỉ về người ở ngoài. Sự khinh bỉ này khiến cho người ở ngoài không thể chịu được. Người ở ngoài gương rít gào:
- Ngươi dựa vào cái gì khinh thường ta? Hiện tại ta trở nên rất lợi hại rồi. Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sẽ giết ngươi. Ta nhất định phải giết ngươi.
Sau đó hắn nâng hai tay tự bóp cổ mình, dùng sức rất mạnh.
- Ha ha, sợ chưa!
Hắn cười đắc ý, bởi vì khó thở nên tiếng nói có chút lanh lảnh.
- Về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.
Hắn nói với chính mình trong gương:
- Hôm nay ta không muốn giết người, ngày mai cũng không muốn giết!
Sau đó hắn xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa lúc đó trong viện bỗng vang lên tiếng của quản gia của phủ Tướng quân Mã Sở Thành:
- Tiểu thư đã về rồi, à… vị công tử này là ai?
Hắn chạy tới cửa sổ. Đẩy ra một khe hở nhìn ra ngoài, hắn nhìn thấy nữ học sinh kia đứng ở cửa, dường như đang nói với tiểu tử tên là Trương Thế Nhân gì đó. Chắc là cảm ơn hắn đã tiễn mình về nhà. Hắn có thể thấy được vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt của nàng ta.
Mà tiểu tử tên là Trương Thế Nhân kia chỉ nói hai câu sau đó lập tức cáo tử. Hắn nhìn thấy nữ tử rất xinh đẹp đứng đằng sau Trương Thế Nhân. Hắn có thể cảm thấy được sự mãnh mẽ của nữ tử đó. Vì thế lúc đi đường, hắn mới lựa chọn từ bỏ. Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thế Nhân ở trong thành Thanh Long vào cái đêm đó, hắn đã rất khó khăn để khống chế được sự kích động muốn giết người. Người kia là kẻ khó giết nhất, nên phải lưu lại cuối cùng.
Hắn mím môi, trong lòng suy nghĩ: “Là do ngươi không may mắn, nên đừng trách ta. Vì sao ngươi không về muộn một chút, vì sao? Nếu ngươi về chậm thêm một giây, thì ta đã đi rồi, mà ngươi cũng an toàn… Ít nhất, đêm nay an toàn.
Đó là một cô gái có diện mạo bình thường nhưng rất đáng yêu. Nếu chết đi chẳng phải đáng tiếc?”
…
…
Lặng lẽ đóng lại cửa sổ, nam tử mặc áo choàng đen quay về chỗ ngồi. Hắn ngồi đối diện với cửa phòng, bàn tay vươn ra khỏi áo choàng. Trong một khắc Mã Lệ Liên đẩy cửa đi vào, nhất định sẽ kinh ngạc vì sao trong phòng lại có một bóng đen.
Mà lúc người ta kinh hoàng nhất, sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở, tới lúc đó nàng ta chết chắc. Cho dù là giết một nữ tử có tu vị không cao, nhưng hắn vẫn tính toán cẩn thận. Đây là một vụ giết người hoàn mỹ, đám bộ khoái phủ Thanh Long kia chắc chắn sẽ không tìm được manh mối nào.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, thầm đếm số trong lòng. Hắn tính toán từ cửa phủ tới cửa phòng này sẽ không quá năm mươi bước. Mặc dù bước chân của nữ nhân hơi nhỏ, cũng sẽ không vượt qua năm mươi ba bước.
Cửa phòng được đẩy từ bên ngoài đẩy vào, bóng đêm bên ngoài dường như không tối bằng bên trong. Cho nên lúc cửa mở, người mở cửa cần một thời gian để thích ứng với ánh sáng trong phòng. Ngay một khắc này, nam tử mặc áo khoác đứng dậy, đợi nữ tử kia đi vào phòng.
Hắn đã giết người thì muốn nó phải hoàn mỹ. Sau khi vô thanh vô tức giết người phụ nữ này, hắn sẽ đợi cho người trong phủ ngủ say mới rời đi. Sau đó hắn sẽ chạy tới một nơi khác. Lúc sáng hắn có theo dõi một học sinh và tìm được chỗ ở của học sinh đó, nhưng hắn không vội vã ra tay.
“Ban đêm mới là thời gian của ma quỷ.”
Đây là lời nói duy nhất của người kia mà hắn cảm thấy đúng.
Nữ tử đứng ở cửa chỉ hơi dừng một lát, sau đó cất bước đi vào. Sau đó nàng xoay người đóng cửa lại, cầm đá đánh lửa đặt ở trên bàn.
Ngay khoảnh khắc lửa sáng lên, hắn chợt ra tay.
Hắn đã tính toán đâu ra đấy hành động ám sát. Giết người, sau đó đỡ lấy đá đánh lửa, châm nến. Rồi hắn sẽ bế thi thể của nữ tử đặt xuống giường. Khiến người cho người bên ngoài không thể phát hiện được sự hiện hữu của hắn. Sau đó hắn có thể đắp chăn cho nữ tử - cái chăn mà vừa rồi hắn ngửi một lúc.
Ngón tay của hắn sắc bén như dao. Nhưng hắn không muốn hủy tướng mạo của nữ tử này. Lúc ban ngày hắn đứng ở xa đã trông thấy mặt nàng, nữ tử này không phải quá xinh đẹp nhưng dễ nhìn. Hắn quyết định vận kình vào ngón tay đâm thủng gáy của nàng, như vậy sẽ không nhìn thấy ngoại thương, nàng ta chết cũng không quá đau đớn.
Ngay lúc ngón tay của hắn đặt ở phía sau nữ tử kia, hắn bỗng lộn ra đằng sau.
Xoẹt.
Áo choàng trên người hắn bị cắt một miếng. Lúc miếng vải rơi xuống, nữ tử vung đá đánh lửa, xoay người lại, sau đó cười cười.
Đồng tử của nam tử áo đen co lại, trần đầy kinh ngạc.
Nữ tử này, không phải là Mã Lệ Liên.
Mà chính là nữ tử có vẻ đẹp khuynh thành bên cạnh Trương Thế Nhân. Nàng cầm đá đánh lửa đứng ở cửa. Nàng không cầm vũ khí gì, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được bàn tay trần kia của nàng cầm một thanh trường kiếm sắc bén. Không hề nghi ngờ rằng, chỉ cần hắn phản ứng chậm một chút, kiếm khí đó sẽ đâm trúng thân thể của hắn.
Trầm Khuynh Phiến không cầm theo kiếm, nhưng dường như càng thêm đáng sợ.
- Rất kinh ngạc?
Trầm Khuynh Phiến thản nhiên nói:
- Ngươi không nên mở cửa sổ, dù chỉ là một khe hẹp. Bởi vì ngươi không biết rằng bên ngoài có một người có thị lực rất tốt… hắn tên là Trương Thế Nhân. Ngươi muốn giết hắn à?
Không đợi nam tử trả lời, Trầm Khuynh Phiến nói tiếp:
- Ngươi chính là kẻ muốn giết Trương Thế Nhân đêm đó. Cho nên… ngươi có thể chết được rồi.
Nàng không hề động đậy, nhưng nam tử giấu mình trong áo choàng đen kia lại lui về phía sau. Hắn không ngừng phất tay đón đỡ.
Dường như trong không khí có một thanh trường kiếm vô hình không ngừng chém xuống.
Không phải là một thanh.
Trầm Khuynh Phiến cầm đá đánh lửa chậm rãi đi về phía trước, nam tử mặc áo choàng đen từng bước lui về sau. Trên mặt đất, trên bàn, trên vách tường, trên cửa sổ, không ngừng xuất hiện những vết kiếm nhỏ. Rất là chằng chịt.
Rắc.
Sau một tiếng vang nhỏ, cái bàn vỡ tan tành.
Xoảng.
Cái gương đồng chia năm xẻ bảy.
Rầm.
Giường gỗ nối gót sụp xuống.
Mặt đất cứng rắn và vách tường hiện lên vô số dấu cắt. Cơ hồ trong nháy mắt nhiều ra rất nhiều khe rãnh.
Nam tử giấu trong áo choàng đen đột nhiên phá vỡ cửa sổ lao ra ngoài, sau đó hắn liền nhìn thấy nam tử có nụ cười ấm áp tên là Trương Thế Nhân kia.
Tên kia đánh tới một quyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.