Chương 239: Cầu phú quý trong nguy hiểm
Mật Ngọt
25/06/2019
Phủ Di Thân Vương.
Trên lâu thuyền.
Di Thân Vương đứng ở trên mạn thuyền, hai tay thả lỏng, mắt hướng về phía Hoàng cung. Hai ngày hôm nay có một vài tin tức không tốt cho nên tâm trạng của y có chút buồn phiền, bởi vì chuyện Hàng Thông Thiên Hạ mà trong triều đình mà không ít đại thần đã đến đây nhờ cậy y. Những người này đều là người ủng hộ y, lúc đầu vì muốn lôi kéo những người này, một trong những thủ đoạn mà y sử dụng đó là cho bọn họ nhập cổ phần Hàng Thông Thiên Hạ. Bây giờ Hàng Thông Thiên Hạ lại xảy ra vấn đề, nếu như y khoanh tay đứng nhìn thì nhất định sẽ mất đi không ít sự ủng hộ.
Nhưng Hàng Thông Thiên Hạ này chính là một trong những thủ đoạn sạch sẽ nhất của y, bởi y biết cửa hàng cũng không thể tin tưởng tuyệt đối được, chỉ trông chờ vào một cửa hàng mà có thể che giấu được bí mật của y thì đúng là một chuyện lạ trên đời, hơn nữa nếu đem bí mật này để cho một cửa hàng nắm giữ thì đúng là ngu ngốc, chuyện mà y âm thầm trù tính nếu như bị liên lụy bởi những chuyện buôn bán nhỏ lẻ kia thì đúng là mất nhiều hơn được.
Cho nên Di Thân Vương khá khâm phục con người Ngô Nhất Đạo, bởi hắn ta đã có gan nhận ngân lượng của những vị đại quan trong triều đình làm cổ phần. Dẫu vẫn biết những mệnh quan triều đình kia là con dao hai lưỡi, vì chỉ cần có sự hiện diện của họ thì việc làm ăn của Hàng Thông Thiên Hạ tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, đi đến đâu cũng không sợ có người gây khó dễ, nhưng một khi xảy ra chuyện thì những vị đại nhân kia có thể sẵn sàng giết người bịt đầu mối.
Ngô Nhất Đạo là một người thông minh, lúc trước dám nhận ngân lượng của những vị đại quan này thì nhất định hắn phải có chỗ chống lưng vững chắc. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Di Thân Vương đến giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện, y vốn là muốn chờ xem con át chủ bài của Ngô Nhất Đạo rốt cuộc là cái gì.
Nhưng hôm qua, một vài vị triều thần đến đây cầu xin khiến trong lòng y có chút không thoải mái.
Tần Lục Thất cung kính đứng bên cạnh Di Thân Vương, thuật lại y nguyên kết quả cuộc thương lượng giữa những vị đại nhân kia. Đợi gã nói xong, Di Thân Vương “ừ” một tiếng rồi nói:
- Lẽ nào những tên ngốc đó lại có thể làm ra được một chuyện thông minh như vậy, đây không phải là hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ. Nếu như Ngô Nhất Đạo muốn cá chết lưới rách thì sẽ đem những sổ sách này giao lên Hoàng đế… Hiện tại, triều đình cũng đã xảy ra tranh cãi, cho nên Ngô Nhất Đạo mới không làm như vậy, cái chính là hắn đang đợi những kẻ ngu đần kia nghĩ thông sự tình trong đó.
- Ngô Nhất Đạo không muốn mất đi Hàng Thông Thiên Hạ, những tên ngu đần kia không muốn mất đi quan vị của bản thân, đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề, không còn nghi ngờ gì nữa khi Ngô Nhất Đạo đã nắm chắc điều này.
Tần Lục Thất cúi đầu nói:
- Vương Gia nói không sai, Ngô Nhất Đạo muốn bảo vệ sản nghiệp của bản thân, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để áp chế những vị đại nhân đứng về phía hắn. Văn võ cả triều nếu như có một nửa trong đó phản đối chuyện Hoàng đế thu hồi Hàng Thông Thiên Hạ, thì Hoàng đế cũng không dám có ý kiến khác.
Di Thân Vương cười lạnh đáp lại:
- Điểm mà Ngô Nhất Đạo không hiểu rõ nhất chính là Hoàng đế là một người khó có thể bị ý kiến của người khác làm ảnh hưởng. Muốn đối đầu với Hoàng đế? Đúng là quá ấu trĩ! Ta hiểu rất rõ Thất đệ, nhìn bề ngoài thì hắn chính là một vị Hoàng đế độ lượng, nhân từ, nhưng tâm địa thì nguội lạnh, khô cứng như sỏi đá vậy. Việc mà hắn muốn làm, thì không ai có thể ngăn cản được.
- Ý của Vương Gia là sẽ bỏ qua cho những vị triều thần này?
Tần Lục Thất cẩn thận hỏi lại.
- Không được à?
Di Thân Vương thở dài và nói:
- Hiện tại thì ta vẫn chưa muốn dùng đến những tên ngu đần đó, nếu như cứu bọn chúng thì chuyện tiếp theo của ta sẽ bị ảnh hưởng. Đại quân xuất chinh mới chỉ là bắt đầu, con đường phía trước sẽ ngày càng khó đi hơn, những tên ngu đần đó mặc dù không có tác dụng lớn lắm nhưng lợi dụng chúng có thể khiến Hoàng đế phát điên lên…. Ngươi hãy đi gặp Ngô Nhất Đạo một lần nữa, nếu như hắn chịu giao nộp Hàng Thông Thiên Hạ thì ta đảm bảo rằng hắn sẽ bình an rời khỏi Thanh Long.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Tần Lục Thất nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng:
- Nhưng thái độ của Ngô Nhất Đạo có vẻ rất kiên định.
- Dù là ai thì cũng có chút không nỡ…
Di Thân Vương khẽ cười nói:
- Sản nghiệp lớn như vậy, đến ta đây còn động lòng. Nhưng Hoàng đế nhất thời lại không giải quyết chiến sự của tây bắc, ngày qua tháng lại, quốc khố của Đại Nam sẽ không đủ. Việc thu hồi Hàng Thông Thiên Hạ sẽ giúp Hoàng đế càng có niềm tin về trận đánh tây bắc.
- Nếu như Ngô Nhất Đạo không chịu khuất phục, vậy thì… để mấy tên ngu đần kia tự đi giải quyết là được rồi. Hiện tại, ta không muốn bước vào trong vũng bùn lầy lội này, Nguyễn Viễn Sơn nhất thời đã không xử lý tốt chuyện của tây bắc, ta vẫn muốn làm một Vương gia thích du sơn ngoạn thủy, nhàn vân dã hạc. Mặc dù Nguyễn Viễn Sơn không phải là sự lựa chọn duy nhất nhưng giải pháp rút củi dưới đáy nồi ta đã trù tính rất nhiều năm rồi, không dễ gì mới có đợi được cơ hội tốt như vậy, làm sao mà có thể chỉ vì một chuyện vặt vãnh này mà khiến cho bao công sức của ta bấy lâu nay đổ sông đổ bể được.
Y xoay người, và bước xuống phía mạn thuyền.
Lúc hắn xoay người, ánh mắt vẫn dừng lại nhìn về phía hoàng cung xa xăm , giống như đang luyến tiếc vậy.
- Chuẩn bị xe ngựa, lát nữa ta muốn tiến cung!
Di Thân Vương vừa bước xuống vừa tự nhủ:
- Tới lúc ta tới gặp Thất đệ và Thái hậu rồi. Đám triều thần đang nói chuyện giúp ta. Nghe nói Thất đệ đang tức giận ở chỗ Đông Các… Đây chính là thời điểm để ta đi thể hiện lòng trung thành, nói cho Thất đệ biết rằng ta thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện đi tây bắc. Những tin đồn kia đều là do mấy tên triều thần nhàn rỗi bịa đặt ra. Ta càng nói là không muốn đi thì Thất đệ sẽ càng cho rằng ta đây muốn đi. Ta đi gặp hắn, hắn sẽ cho rằng ta nóng lòng muốn thể hiện sự trong sạch của mình… Ha ha, chơi đùa cùng với Thất đệ mới là thú vui lớn nhất của đời người.
Tần Lục Thất không dám chen ngang, cẩn thận đi theo Di Thân Vương.
- Hôm qua Vương gia đến gặp Thanh Phong Quan, thu hoạch thế nào ạ?
Một lát sau, y mới dám lên tiếng.
Di Thân Vương khẽ cười rồi trả lời:
- Có nhiều người đi theo như vậy thì thu hoạch được cái gì. Nhưng đấy nhất định là một chuyện tốt, ta đoán chắc cũng không xảy ra vấn đề gì đâu. Tiêu chân nhân đúng là người thông minh hơn người, ông ta hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.
Tần Lục Thất ừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Chỉ cần chúng ta muốn bên Thanh Phong Quan không xảy ra chuyện thì nó chính là như vậy.
Nói đến đây, tâm trạng của Di Thân Vương mới tốt lên được một chút:
- Bên Trương Thế Nhân thế nào rồi?
Tần Lục Thất cung kính đáp lại:
- Theo tin tức mà Trang Điệp gửi về, Trương Thế Nhân xem ra không nghi ngờ nàng, nhưng Trầm Khuynh Phiến lại có địch ý với nàng, luôn âm thầm thăm dò. Bắt đầu từ ngày mai, Trương Thế Nhân sẽ bàn giao việc mua đồ cho Trang Điệp, cứ như vậy thì nàng sẽ thuận lợi hơn trong việc thu thập tin tức từ bên ngoài.
Di Thân Vương “ừ” một tiếng, nói:
- Ta vẫn luôn nghĩ ngợi về chuyện liệu Trương Thế Nhân có phải là người do Hoàng đế cố ý phái tới không. Nếu như đúng là như vậy thì thủ đoạn này của Hoàng đế đúng là quá non kém rồi… Lẽ nào huynh ấy cho rằng, ta sẽ thành tâm đối đãi với một tên tiểu tử lại lịch bất minh hay sao?
- Cứ theo dõi sát sao vào… Còn có, nhắc nhở Trang Điệp phải tìm cơ hội lục soát chỗ Trương Thế Nhân, xem Ngô Nhất Đạo có giao đồ cho Trương Thế Nhân hay không.
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!
Tần Lục Thất lập tức đáp lại, nhưng sau một hồi do dự ý mới dám lên tiếng:
- Phương Hận Thủy mấy ngày hôm nay cứ quanh quẩn bên cạnh Trương Thế Nhân, gã đúng là không biết nghe lời. Mấy hôm trước trong thời gian nghỉ học, gã còn đi theo dõi giáo sư của Kinh Võ Viện Mực Vạn Vật.
Di Thân Vương nhíu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cảnh cáo gã, nếu như còn dám tự ý làm bừa như vậy… Không cần đến người của đại nội thị vệ xử lý, ta sẽ đưa gã xuống 18 tầng địa ngục trước.
…
…
Phủ Tán Kim Hầu.
Ngô Nhất Đạo nheo mắt nhìn Trương Thế Nhân một cái, không nhịn được cười lắc đầu rồi nói:
- Cho ngươi đường hoàng sống trong Kinh Võ Viện, đường hoàng mở cửa hàng, không cần phải chạy qua chỗ ta thì ngươi lại không nghe… Có phải là ngươi đang tự cho mình là rất giỏi, việc gì cũng có thể nhúng tay vào?
Trương Thế Nhân đứng bên cạnh giá sách, tiện tay cầm lên một bảo vật và nghịch ngợm:
- Hầu gia là đông chủ, ngân lượng là do chỗ Hầu gia bỏ ra… Chuyện này gần như là đã được định rồi, ta chạy đến báo cáo với Hầu gia một tiếng không được hay sao? Ngày tháng đã được định, là ngày mười hai tháng hai, đến lúc đó các cô nương ở Hải Dương Quán mặc y phục bước ra ngoài cho dân chúng ở trong thành ngắm nhìn… Sao hả, thời gian không chọn sai chứ?
Ngô Nhất Đạo “ừ” một tiếng, sau đó nói:
- Đây là chuyện của ngươi… Nếu như không có chuyện gì nữa thì ngươi có thể đi.
Trương Thế Nhân bĩu môi:
- Dù sao thì ta cũng đã vào đây rồi, ra trước hay ra sau thì có gì khác nhau chứ.
- Đây không phải là tính cách của ngươi.
Ngô Nhất Đạo hơi nhíu mày:
- Ngươi không sợ chết?
- Sợ…
Trương Thế Nhân bổ sung thêm:
- Trên đời này có có hai loại người là không sợ chết… Loại thứ nhất là anh hùng, loại thứ hai là kẻ ngốc, ta chắc chắn không thuộc loại thứ nhất, đương nhiên cũng không thuộc loại thứ hai. Cho nên sợ chết là chắc chắn, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện ta vào phủ Tán Kim Hầu của ngài? Ta chỉ là đến chơi, cứ cho là ở đây có hàng chục tên thích khách chuẩn bị xông ra thì ta nghĩ rằng ta vẫn quỳ xuống cầu xin bọn chúng tha mạng.
Ngô Nhất Đạo không nhịn được cười phá lên:
- Cái tính mặt dày trơ tráo của ngươi sợ rằng sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.
Phương Giả cũng cười mà đáp lại rằng:
- Con người của ta không có ưu điểm gì và cũng chẳng có khí phách gì cả, trông cậy vào ta đồng sinh cộng tử với ngài xem ra không được thực tế cho lắm. Ta nghĩ mãi và thấy rằng thứ duy nhất mà ta có thể làm được đó là thỉnh thoảng đến xem ngài đã chết hay là chưa, nếu như chết rồi thì ta sẽ mua một cỗ quan tài bằng gỗ mỏng thôi rồi đem ngài đi chôn.
- Keo kiệt!
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Dù gì thì ngươi cũng nên mua cho ta một cỗ quan tài bằng gỗ lim nạm vàng sợi chứ.
- Việc gì ta phải lãng phí ngân lượng như vậy, người chết là hết, việc gì mà phải coi trọng việc trang điểm thi thể nữa? Nhưng Hầu gia thực sự có thứ gì còn lưu luyến thì nhất định phải nói cho ta biết, ví dụ như những món đồ cổ quý giá trong căn phòng này, ta chắc chắn có thể thay ngài bảo quản chúng.
Ngô Nhất Đạo “ừ” rồi nói tiếp:
- Ngươi yên tâm đi, nếu như ta nhất định phải chết thì trước lúc chết ta sẽ dùng một bó đuốc để thiêu rụi cả cái phủ này.
Trương Thế Nhân thở dài:
- Thật là nhẫn tâm… Hôm nay ta đến là muốn nói với Hầu gia, ta đã phái tất cả những người có thể đến Giang Nam rồi, nhưng ta vẫn không chắc chắn việc những người kia có thể bảo vệ Ẩn Ngọc. Ta nói ngài đó, ngài hô mưa gọi gió bao nhiêu năm qua lẽ nào không có thế lực ngầm nào hay sao? Nhất định phải dùng đến một người không đáng tin như ta đi làm những việc trọng đại như vậy? Hầu gia đã làm cha rồi nhưng sao hành sự lại không nghiêm túc chút nào vậy, nhỡ ta quá ngu ngốc, không hiểu được ý tứ của ngài, khuê nữ của ngài chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
- Đương nhiên là có.
Ngô Nhất Đạo gật đầu nói:
- Ai cũng có thể có bí mật đúng không?
Trương Thế Nhân để báu vật trong tay xuống, nhìn Ngô Nhất Đạo và hỏi một cách rất tò mò:
- Hầu gia nói cho ta nghe xem?
Ngô Nhất Đạo nói rất nghiêm túc:
- Một vạn lạng bạc một chữ, hàng thật, giá thật, già trẻ không gạt, không được dùng ngân phiếu mà ta đưa cho ngươi, cái đó không được coi là tiền của ngươi.
Trương Thế Nhân lườm hắn một cái:
- Hầu gia đã có sắp sếp từ trước, nhưng vẫn ám hiệu cho ta sai người đi Giang nam làm gì?
Ngô Nhất đạo cười nói:
- Thăm dò ! Ta muốn xem con người của ngươi có đáng để ta kết giao bằng hữu hay không?
Trương Thế Nhân hừ một cái:
- Không thấy nhạt nhẽo hay sao?
Ngô Nhất Đạo lắc lắc đầu:
- Nói đi, hôm nay ngươi đến đây chắc chắn là không phải nói những chuyện này. Nếu như không phải là ngươi có những vấn đề không nghĩ thấu được thì nhất định sẽ không chạy đến chỗ ta, đừng nghĩ rằng ta đây sẽ tin những gì mà ngươi nói trước đó. Cái gì mà đến nhặt xác ta, ngươi không nghĩa khí như vậy đâu.
Trương Thế Nhân vui vẻ khen lại:
- Hầu gia đúng là quá hiểu con người ta rồi… Ta muốn hỏi… đạo nhân của núi Võ Đang đột nhiên đến đế đô, không phải là đã xảy ra chuyện đại sự gì chứ?
Ngô Nhất Đạo biến sắc:
- Tại sao ngươi biết được chuyện này?
Trương Thế Nhân vung vung tay và nói:
- Trùng hợp!
Ngô Nhất Đạo im lặng một lúc rồi trịnh trọng trả lời:
- Đừng để ý, đừng quan tâm… Trương Thế Nhân, ta buộc phải nói cho ngươi biết, chuyện của ta nếu như ngươi dính vào thì cửu tử nhất sinh. Chuyện người của núi Võ Đang đến đế đô, ngươi mà nhúng tay vào, thập tử vô sinh.
Trương Thế Nhân nhíu mày:
- Hầu gia rốt cuộc đã biết được những gì?
Ngô Nhất Đạo khoát khoát tay áo:
- Ngươi đi đi, nhớ kỹ những điều ta dặn là được, còn nữa… Từ nay trở đi ngươi còn dám bước chân vào của phủ Tán Kim Hầu của ta nữa, ta sẽ thiến ngươi. Ngoan ngoãn làm tốt vai trò học trò của Kinh Võ Viện, quy củ làm tốt vai trò ông chủ nữa, mười năm sau mới là sân khấu của ngươi, còn sớm như vậy mà ngươi đã dùng sức để trèo, sớm muộn gì cũng bị ngã chết.
Trương Thế Nhân im lặng một lúc rồi nghiêm túc hỏi lại:
- Vậy ngài nói xem, với độ cao bây giờ nếu ta ngã xuống có chết hay không?
Ngô Nhất Đạo gật đầu nói:
- Chết!
Trương Thế Nhân cười cười, thản nhiên nói:
- Thế thì ta còn sợ gì nữa? Bây giờ ngã xuống là chết, trèo lên cao chút nữa, ngã xuống cũng chết, chỉ là thân thể có chút nát bét hơn thôi… Nhưng chết rồi thì còn ai đi để ý đến chuyện này nữa. Nếu như nhất định là ngã chết vậy thì ta sẽ ngã một cách hoành tráng, nhưng ngộ nhỡ ta không bị ngã thì sao?
Hắn vừa bước ra ngoài vừa cười ha ha:
- Ta chẳng phải là đã kiếm được quá nhiều rồi hay sao?
Ngô Nhất Đạo lặng người đi, thất thần nhìn theo cái bóng của Trương Thế Nhân, đến khi cái bóng của vị thiếu niên kia khuất hẳn, hắn đột nhiên phá lên cười:
- Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ tin ngươi là kẻ thẳng tiến không lùi bước ư? Nhất định tiểu tử nhà ngươi đã nghĩ thông chuyện gì rồi… Thú vị thật!
Trên lâu thuyền.
Di Thân Vương đứng ở trên mạn thuyền, hai tay thả lỏng, mắt hướng về phía Hoàng cung. Hai ngày hôm nay có một vài tin tức không tốt cho nên tâm trạng của y có chút buồn phiền, bởi vì chuyện Hàng Thông Thiên Hạ mà trong triều đình mà không ít đại thần đã đến đây nhờ cậy y. Những người này đều là người ủng hộ y, lúc đầu vì muốn lôi kéo những người này, một trong những thủ đoạn mà y sử dụng đó là cho bọn họ nhập cổ phần Hàng Thông Thiên Hạ. Bây giờ Hàng Thông Thiên Hạ lại xảy ra vấn đề, nếu như y khoanh tay đứng nhìn thì nhất định sẽ mất đi không ít sự ủng hộ.
Nhưng Hàng Thông Thiên Hạ này chính là một trong những thủ đoạn sạch sẽ nhất của y, bởi y biết cửa hàng cũng không thể tin tưởng tuyệt đối được, chỉ trông chờ vào một cửa hàng mà có thể che giấu được bí mật của y thì đúng là một chuyện lạ trên đời, hơn nữa nếu đem bí mật này để cho một cửa hàng nắm giữ thì đúng là ngu ngốc, chuyện mà y âm thầm trù tính nếu như bị liên lụy bởi những chuyện buôn bán nhỏ lẻ kia thì đúng là mất nhiều hơn được.
Cho nên Di Thân Vương khá khâm phục con người Ngô Nhất Đạo, bởi hắn ta đã có gan nhận ngân lượng của những vị đại quan trong triều đình làm cổ phần. Dẫu vẫn biết những mệnh quan triều đình kia là con dao hai lưỡi, vì chỉ cần có sự hiện diện của họ thì việc làm ăn của Hàng Thông Thiên Hạ tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, đi đến đâu cũng không sợ có người gây khó dễ, nhưng một khi xảy ra chuyện thì những vị đại nhân kia có thể sẵn sàng giết người bịt đầu mối.
Ngô Nhất Đạo là một người thông minh, lúc trước dám nhận ngân lượng của những vị đại quan này thì nhất định hắn phải có chỗ chống lưng vững chắc. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Di Thân Vương đến giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện, y vốn là muốn chờ xem con át chủ bài của Ngô Nhất Đạo rốt cuộc là cái gì.
Nhưng hôm qua, một vài vị triều thần đến đây cầu xin khiến trong lòng y có chút không thoải mái.
Tần Lục Thất cung kính đứng bên cạnh Di Thân Vương, thuật lại y nguyên kết quả cuộc thương lượng giữa những vị đại nhân kia. Đợi gã nói xong, Di Thân Vương “ừ” một tiếng rồi nói:
- Lẽ nào những tên ngốc đó lại có thể làm ra được một chuyện thông minh như vậy, đây không phải là hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ. Nếu như Ngô Nhất Đạo muốn cá chết lưới rách thì sẽ đem những sổ sách này giao lên Hoàng đế… Hiện tại, triều đình cũng đã xảy ra tranh cãi, cho nên Ngô Nhất Đạo mới không làm như vậy, cái chính là hắn đang đợi những kẻ ngu đần kia nghĩ thông sự tình trong đó.
- Ngô Nhất Đạo không muốn mất đi Hàng Thông Thiên Hạ, những tên ngu đần kia không muốn mất đi quan vị của bản thân, đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề, không còn nghi ngờ gì nữa khi Ngô Nhất Đạo đã nắm chắc điều này.
Tần Lục Thất cúi đầu nói:
- Vương Gia nói không sai, Ngô Nhất Đạo muốn bảo vệ sản nghiệp của bản thân, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để áp chế những vị đại nhân đứng về phía hắn. Văn võ cả triều nếu như có một nửa trong đó phản đối chuyện Hoàng đế thu hồi Hàng Thông Thiên Hạ, thì Hoàng đế cũng không dám có ý kiến khác.
Di Thân Vương cười lạnh đáp lại:
- Điểm mà Ngô Nhất Đạo không hiểu rõ nhất chính là Hoàng đế là một người khó có thể bị ý kiến của người khác làm ảnh hưởng. Muốn đối đầu với Hoàng đế? Đúng là quá ấu trĩ! Ta hiểu rất rõ Thất đệ, nhìn bề ngoài thì hắn chính là một vị Hoàng đế độ lượng, nhân từ, nhưng tâm địa thì nguội lạnh, khô cứng như sỏi đá vậy. Việc mà hắn muốn làm, thì không ai có thể ngăn cản được.
- Ý của Vương Gia là sẽ bỏ qua cho những vị triều thần này?
Tần Lục Thất cẩn thận hỏi lại.
- Không được à?
Di Thân Vương thở dài và nói:
- Hiện tại thì ta vẫn chưa muốn dùng đến những tên ngu đần đó, nếu như cứu bọn chúng thì chuyện tiếp theo của ta sẽ bị ảnh hưởng. Đại quân xuất chinh mới chỉ là bắt đầu, con đường phía trước sẽ ngày càng khó đi hơn, những tên ngu đần đó mặc dù không có tác dụng lớn lắm nhưng lợi dụng chúng có thể khiến Hoàng đế phát điên lên…. Ngươi hãy đi gặp Ngô Nhất Đạo một lần nữa, nếu như hắn chịu giao nộp Hàng Thông Thiên Hạ thì ta đảm bảo rằng hắn sẽ bình an rời khỏi Thanh Long.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Tần Lục Thất nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng:
- Nhưng thái độ của Ngô Nhất Đạo có vẻ rất kiên định.
- Dù là ai thì cũng có chút không nỡ…
Di Thân Vương khẽ cười nói:
- Sản nghiệp lớn như vậy, đến ta đây còn động lòng. Nhưng Hoàng đế nhất thời lại không giải quyết chiến sự của tây bắc, ngày qua tháng lại, quốc khố của Đại Nam sẽ không đủ. Việc thu hồi Hàng Thông Thiên Hạ sẽ giúp Hoàng đế càng có niềm tin về trận đánh tây bắc.
- Nếu như Ngô Nhất Đạo không chịu khuất phục, vậy thì… để mấy tên ngu đần kia tự đi giải quyết là được rồi. Hiện tại, ta không muốn bước vào trong vũng bùn lầy lội này, Nguyễn Viễn Sơn nhất thời đã không xử lý tốt chuyện của tây bắc, ta vẫn muốn làm một Vương gia thích du sơn ngoạn thủy, nhàn vân dã hạc. Mặc dù Nguyễn Viễn Sơn không phải là sự lựa chọn duy nhất nhưng giải pháp rút củi dưới đáy nồi ta đã trù tính rất nhiều năm rồi, không dễ gì mới có đợi được cơ hội tốt như vậy, làm sao mà có thể chỉ vì một chuyện vặt vãnh này mà khiến cho bao công sức của ta bấy lâu nay đổ sông đổ bể được.
Y xoay người, và bước xuống phía mạn thuyền.
Lúc hắn xoay người, ánh mắt vẫn dừng lại nhìn về phía hoàng cung xa xăm , giống như đang luyến tiếc vậy.
- Chuẩn bị xe ngựa, lát nữa ta muốn tiến cung!
Di Thân Vương vừa bước xuống vừa tự nhủ:
- Tới lúc ta tới gặp Thất đệ và Thái hậu rồi. Đám triều thần đang nói chuyện giúp ta. Nghe nói Thất đệ đang tức giận ở chỗ Đông Các… Đây chính là thời điểm để ta đi thể hiện lòng trung thành, nói cho Thất đệ biết rằng ta thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện đi tây bắc. Những tin đồn kia đều là do mấy tên triều thần nhàn rỗi bịa đặt ra. Ta càng nói là không muốn đi thì Thất đệ sẽ càng cho rằng ta đây muốn đi. Ta đi gặp hắn, hắn sẽ cho rằng ta nóng lòng muốn thể hiện sự trong sạch của mình… Ha ha, chơi đùa cùng với Thất đệ mới là thú vui lớn nhất của đời người.
Tần Lục Thất không dám chen ngang, cẩn thận đi theo Di Thân Vương.
- Hôm qua Vương gia đến gặp Thanh Phong Quan, thu hoạch thế nào ạ?
Một lát sau, y mới dám lên tiếng.
Di Thân Vương khẽ cười rồi trả lời:
- Có nhiều người đi theo như vậy thì thu hoạch được cái gì. Nhưng đấy nhất định là một chuyện tốt, ta đoán chắc cũng không xảy ra vấn đề gì đâu. Tiêu chân nhân đúng là người thông minh hơn người, ông ta hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.
Tần Lục Thất ừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Chỉ cần chúng ta muốn bên Thanh Phong Quan không xảy ra chuyện thì nó chính là như vậy.
Nói đến đây, tâm trạng của Di Thân Vương mới tốt lên được một chút:
- Bên Trương Thế Nhân thế nào rồi?
Tần Lục Thất cung kính đáp lại:
- Theo tin tức mà Trang Điệp gửi về, Trương Thế Nhân xem ra không nghi ngờ nàng, nhưng Trầm Khuynh Phiến lại có địch ý với nàng, luôn âm thầm thăm dò. Bắt đầu từ ngày mai, Trương Thế Nhân sẽ bàn giao việc mua đồ cho Trang Điệp, cứ như vậy thì nàng sẽ thuận lợi hơn trong việc thu thập tin tức từ bên ngoài.
Di Thân Vương “ừ” một tiếng, nói:
- Ta vẫn luôn nghĩ ngợi về chuyện liệu Trương Thế Nhân có phải là người do Hoàng đế cố ý phái tới không. Nếu như đúng là như vậy thì thủ đoạn này của Hoàng đế đúng là quá non kém rồi… Lẽ nào huynh ấy cho rằng, ta sẽ thành tâm đối đãi với một tên tiểu tử lại lịch bất minh hay sao?
- Cứ theo dõi sát sao vào… Còn có, nhắc nhở Trang Điệp phải tìm cơ hội lục soát chỗ Trương Thế Nhân, xem Ngô Nhất Đạo có giao đồ cho Trương Thế Nhân hay không.
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!
Tần Lục Thất lập tức đáp lại, nhưng sau một hồi do dự ý mới dám lên tiếng:
- Phương Hận Thủy mấy ngày hôm nay cứ quanh quẩn bên cạnh Trương Thế Nhân, gã đúng là không biết nghe lời. Mấy hôm trước trong thời gian nghỉ học, gã còn đi theo dõi giáo sư của Kinh Võ Viện Mực Vạn Vật.
Di Thân Vương nhíu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cảnh cáo gã, nếu như còn dám tự ý làm bừa như vậy… Không cần đến người của đại nội thị vệ xử lý, ta sẽ đưa gã xuống 18 tầng địa ngục trước.
…
…
Phủ Tán Kim Hầu.
Ngô Nhất Đạo nheo mắt nhìn Trương Thế Nhân một cái, không nhịn được cười lắc đầu rồi nói:
- Cho ngươi đường hoàng sống trong Kinh Võ Viện, đường hoàng mở cửa hàng, không cần phải chạy qua chỗ ta thì ngươi lại không nghe… Có phải là ngươi đang tự cho mình là rất giỏi, việc gì cũng có thể nhúng tay vào?
Trương Thế Nhân đứng bên cạnh giá sách, tiện tay cầm lên một bảo vật và nghịch ngợm:
- Hầu gia là đông chủ, ngân lượng là do chỗ Hầu gia bỏ ra… Chuyện này gần như là đã được định rồi, ta chạy đến báo cáo với Hầu gia một tiếng không được hay sao? Ngày tháng đã được định, là ngày mười hai tháng hai, đến lúc đó các cô nương ở Hải Dương Quán mặc y phục bước ra ngoài cho dân chúng ở trong thành ngắm nhìn… Sao hả, thời gian không chọn sai chứ?
Ngô Nhất Đạo “ừ” một tiếng, sau đó nói:
- Đây là chuyện của ngươi… Nếu như không có chuyện gì nữa thì ngươi có thể đi.
Trương Thế Nhân bĩu môi:
- Dù sao thì ta cũng đã vào đây rồi, ra trước hay ra sau thì có gì khác nhau chứ.
- Đây không phải là tính cách của ngươi.
Ngô Nhất Đạo hơi nhíu mày:
- Ngươi không sợ chết?
- Sợ…
Trương Thế Nhân bổ sung thêm:
- Trên đời này có có hai loại người là không sợ chết… Loại thứ nhất là anh hùng, loại thứ hai là kẻ ngốc, ta chắc chắn không thuộc loại thứ nhất, đương nhiên cũng không thuộc loại thứ hai. Cho nên sợ chết là chắc chắn, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện ta vào phủ Tán Kim Hầu của ngài? Ta chỉ là đến chơi, cứ cho là ở đây có hàng chục tên thích khách chuẩn bị xông ra thì ta nghĩ rằng ta vẫn quỳ xuống cầu xin bọn chúng tha mạng.
Ngô Nhất Đạo không nhịn được cười phá lên:
- Cái tính mặt dày trơ tráo của ngươi sợ rằng sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.
Phương Giả cũng cười mà đáp lại rằng:
- Con người của ta không có ưu điểm gì và cũng chẳng có khí phách gì cả, trông cậy vào ta đồng sinh cộng tử với ngài xem ra không được thực tế cho lắm. Ta nghĩ mãi và thấy rằng thứ duy nhất mà ta có thể làm được đó là thỉnh thoảng đến xem ngài đã chết hay là chưa, nếu như chết rồi thì ta sẽ mua một cỗ quan tài bằng gỗ mỏng thôi rồi đem ngài đi chôn.
- Keo kiệt!
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Dù gì thì ngươi cũng nên mua cho ta một cỗ quan tài bằng gỗ lim nạm vàng sợi chứ.
- Việc gì ta phải lãng phí ngân lượng như vậy, người chết là hết, việc gì mà phải coi trọng việc trang điểm thi thể nữa? Nhưng Hầu gia thực sự có thứ gì còn lưu luyến thì nhất định phải nói cho ta biết, ví dụ như những món đồ cổ quý giá trong căn phòng này, ta chắc chắn có thể thay ngài bảo quản chúng.
Ngô Nhất Đạo “ừ” rồi nói tiếp:
- Ngươi yên tâm đi, nếu như ta nhất định phải chết thì trước lúc chết ta sẽ dùng một bó đuốc để thiêu rụi cả cái phủ này.
Trương Thế Nhân thở dài:
- Thật là nhẫn tâm… Hôm nay ta đến là muốn nói với Hầu gia, ta đã phái tất cả những người có thể đến Giang Nam rồi, nhưng ta vẫn không chắc chắn việc những người kia có thể bảo vệ Ẩn Ngọc. Ta nói ngài đó, ngài hô mưa gọi gió bao nhiêu năm qua lẽ nào không có thế lực ngầm nào hay sao? Nhất định phải dùng đến một người không đáng tin như ta đi làm những việc trọng đại như vậy? Hầu gia đã làm cha rồi nhưng sao hành sự lại không nghiêm túc chút nào vậy, nhỡ ta quá ngu ngốc, không hiểu được ý tứ của ngài, khuê nữ của ngài chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
- Đương nhiên là có.
Ngô Nhất Đạo gật đầu nói:
- Ai cũng có thể có bí mật đúng không?
Trương Thế Nhân để báu vật trong tay xuống, nhìn Ngô Nhất Đạo và hỏi một cách rất tò mò:
- Hầu gia nói cho ta nghe xem?
Ngô Nhất Đạo nói rất nghiêm túc:
- Một vạn lạng bạc một chữ, hàng thật, giá thật, già trẻ không gạt, không được dùng ngân phiếu mà ta đưa cho ngươi, cái đó không được coi là tiền của ngươi.
Trương Thế Nhân lườm hắn một cái:
- Hầu gia đã có sắp sếp từ trước, nhưng vẫn ám hiệu cho ta sai người đi Giang nam làm gì?
Ngô Nhất đạo cười nói:
- Thăm dò ! Ta muốn xem con người của ngươi có đáng để ta kết giao bằng hữu hay không?
Trương Thế Nhân hừ một cái:
- Không thấy nhạt nhẽo hay sao?
Ngô Nhất Đạo lắc lắc đầu:
- Nói đi, hôm nay ngươi đến đây chắc chắn là không phải nói những chuyện này. Nếu như không phải là ngươi có những vấn đề không nghĩ thấu được thì nhất định sẽ không chạy đến chỗ ta, đừng nghĩ rằng ta đây sẽ tin những gì mà ngươi nói trước đó. Cái gì mà đến nhặt xác ta, ngươi không nghĩa khí như vậy đâu.
Trương Thế Nhân vui vẻ khen lại:
- Hầu gia đúng là quá hiểu con người ta rồi… Ta muốn hỏi… đạo nhân của núi Võ Đang đột nhiên đến đế đô, không phải là đã xảy ra chuyện đại sự gì chứ?
Ngô Nhất Đạo biến sắc:
- Tại sao ngươi biết được chuyện này?
Trương Thế Nhân vung vung tay và nói:
- Trùng hợp!
Ngô Nhất Đạo im lặng một lúc rồi trịnh trọng trả lời:
- Đừng để ý, đừng quan tâm… Trương Thế Nhân, ta buộc phải nói cho ngươi biết, chuyện của ta nếu như ngươi dính vào thì cửu tử nhất sinh. Chuyện người của núi Võ Đang đến đế đô, ngươi mà nhúng tay vào, thập tử vô sinh.
Trương Thế Nhân nhíu mày:
- Hầu gia rốt cuộc đã biết được những gì?
Ngô Nhất Đạo khoát khoát tay áo:
- Ngươi đi đi, nhớ kỹ những điều ta dặn là được, còn nữa… Từ nay trở đi ngươi còn dám bước chân vào của phủ Tán Kim Hầu của ta nữa, ta sẽ thiến ngươi. Ngoan ngoãn làm tốt vai trò học trò của Kinh Võ Viện, quy củ làm tốt vai trò ông chủ nữa, mười năm sau mới là sân khấu của ngươi, còn sớm như vậy mà ngươi đã dùng sức để trèo, sớm muộn gì cũng bị ngã chết.
Trương Thế Nhân im lặng một lúc rồi nghiêm túc hỏi lại:
- Vậy ngài nói xem, với độ cao bây giờ nếu ta ngã xuống có chết hay không?
Ngô Nhất Đạo gật đầu nói:
- Chết!
Trương Thế Nhân cười cười, thản nhiên nói:
- Thế thì ta còn sợ gì nữa? Bây giờ ngã xuống là chết, trèo lên cao chút nữa, ngã xuống cũng chết, chỉ là thân thể có chút nát bét hơn thôi… Nhưng chết rồi thì còn ai đi để ý đến chuyện này nữa. Nếu như nhất định là ngã chết vậy thì ta sẽ ngã một cách hoành tráng, nhưng ngộ nhỡ ta không bị ngã thì sao?
Hắn vừa bước ra ngoài vừa cười ha ha:
- Ta chẳng phải là đã kiếm được quá nhiều rồi hay sao?
Ngô Nhất Đạo lặng người đi, thất thần nhìn theo cái bóng của Trương Thế Nhân, đến khi cái bóng của vị thiếu niên kia khuất hẳn, hắn đột nhiên phá lên cười:
- Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ tin ngươi là kẻ thẳng tiến không lùi bước ư? Nhất định tiểu tử nhà ngươi đã nghĩ thông chuyện gì rồi… Thú vị thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.