Chương 208: Chuyện của giang hồ
Mật Ngọt
25/06/2019
Trải qua một trận chiến, Trầm Khuynh Phiến bước vào Cửu Phẩm, điều đó khiến cho Trương Thế Nhân có một cảm xúc rất sâu. Hắn biết muốn cho thực lực tăng nhanh nhất thì phải không ngừng thực chiến. Một người dù khổ luyện ở nhà, cảnh giới cao thâm, nhưng đi ra ngoài
chưa hẳn có thể hoành hành thiên hạ. Kiếp trước không thiếu mấy chuyện
đại gia võ thuật bị người ta dùng gạch đá đánh tơi bời. “Nếu muốn đánh
người thì phải học bị đánh trước” - Lời này dù có chút phiến diện như
không phải là không có đạo lý.
Cho nên, ngày hôm sau Trương Thế Nhân liền rời khỏi phủ Tán Kim Hầu, trở lại Kinh Võ Viện.
Trong Kinh Võ Viện có rất nhiều học sinh vì nhiều nguyên do mà không rời Kinh Võ Viện để nghỉ lễ. Như nhà ở xa, thời gian mười lăm ngày là không đủ cho bọn họ về nhà. Cũng có một bộ phận học sinh bởi vì ví tiền rỗng tuếch, không còn tiền đi ra ngoài xã giao, cho nên đành phải lưu lại nói chuyện trời đất với bạn bè của mình. Đó cũng có thể coi như là một chuyện vui.
Phần lớn những học sinh ở lại Kinh Võ Viện xuất thân từ quân đội. Mà trong đó, người đặc thù nhất chính là Tạ Phù Diêu tới từ Tạ gia Giang Nam. Không phải là hắn không có tiền đi ra ngoài hưởng lạc. Cũng không phải hắn không có thân bằng hảo hữu ở Thanh Long. Chỉ đơn giản là hắn không giống như các con cháu quý tộc thích ăn chơi đàng điếm khác, mà hắn là cái kiểu lẳng lặng đọc sách tu hành. Bởi vì phần lớn người lưu lại có khúc mắc với hắn, cho nên Tạ Phù Diêu có vẻ đơn độc.
Lúc Trương Thế Nhân gặp hắn, hắn đang ở phía sau Kinh Võ Viện đọc sách. Kinh Võ Viện có Tàng Thư Lâu, học sinh có thể tới mượn sách đọc. Phần lớn những sách này là do các đời giáo sư tự mình quyên góp. Còn có một phần là quân đội quyên tặng và Hoàng đế ban cho. Trải qua trăm năm, số lượng sách trong Tàng Thư Lâu khá là đồ sộ.
Tạ Phù Diêu đang đọc cuốn có tên là “Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục”. Đêm qua vừa nghe Trầm Khuynh Phiến kể chuyện Vạn Kiếm Đường, nhìn thấy Tạ Phù Diêu đang đọc cuốn sách như vậy, Trương Thế Nhân liền sinh ra hiếu kỳ với tông môn từng một thời làm bá chủ giang hồ Trung Nguyên này. Nhưng cuốn sách này không phải do người của Vạn Kiếm Đường viết, mà là do một khách giang hồ sửa sang lại.
- Ngươi có Võ Đang tam tuyệt rồi, còn đọc Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục làm gì?
Trương Thế Nhân ngồi xuống bên cạnh Tạ Phù Diêu, hỏi.
Tạ Phù Diêu cười cười, gập cuốn sách vào, hỏi ngược lại:
- Ngươi có mỹ nhân làm bạn rồi, còn trở về tìm ta làm gì?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Ngứa tay ngứa chân, muốn tìm ai đó để đánh, cũng muốn bị ai đó đánh.
- Cho nên ngươi mới quay lại đây, tìm ta làm bao cát?
- Đừng đùa chứ…
Trương Thế Nhân lườm hắn một cái:
- Hai ta, ai là bao cát đã quá rõ ràng rồi. Nếu như ngươi nguyện ý, có thể đánh ta bầm dập bất kỳ lúc nào.
- Dối trá.
Tạ Phù Diêu trừng mắt:
- Nếu ngươi không nói ra một lý do, ta cũng lười luyện tập với ngươi. Ta không rời Kinh Võ Viện là vì muốn trải nghiệm cuộc sống yên tĩnh thanh thản của mười lăm ngày này. Vậy mà ngươi lại tới làm phiền ta. Nếu tùy tiện biên ra lý do nào đó thì đừng nói nữa. Nói lý do thực sự thì ta còn suy nghĩ. Bằng không ngươi đi đi, ta tiếp tục đọc sách.
- Ta có một nữ nhân.
Trương Thế Nhân nhìn Tạ Phù Diêu, rất nghiêm túc nói.
Tạ Phù Diêu ngẩn ra, sau đó có chút ảo não nói:
- Đại ca, ngài chạy từ xa tới đây là vì khoe khoang sao?
- Không…
Trương Thế Nhân trầm mặc một lúc, càng thêm nghiêm túc nói:
- Ta đánh không lại nàng ấy…
Tạ Phù Diêu sửng sốt, sau đó nhìn Trương Thế Nhân với ánh mắt thông cảm, vỗ vai hắn nói:
- Bớt đau buồn đi.
Trương Thế Nhân bĩu môi:
- Ngươi không biết cảm thông à?
- Được rồi…
Tạ Phù Diêu duỗi thẳng lưng, cười nói:
- Dù lý do này của ngươi coi như là chân thành, nhưng chuyện gì phải ra chuyện đó. Có câu rất hay… nếu muốn có thu hoạch, thì phải có trả giá.
Trương Thế Nhân cắn răng nói:
- Mười lượng bạc, quá một đồng cũng không được!
Tạ Phù Diêu cười rạng rỡ:
- Hôm qua căng tin Kinh Võ Viện có thêm một món ăn. Tuy lúc này khí trời đang rét đậm, nhưng Giang Nam mới chỉ vào đông, bởi vậy măng vẫn còn mọc. Từ khi rời nhà ta rất ít khi ăn măng. Hôm qua lúc nhìn thấy món măng ở căng tin, ta liền cảm thấy thân thiết. Ta hỏi qua đầu bếp căng tin, ăn một bữa măng phải mất chín lượng bạc. Ngươi nói xem, có trùng hợp không?
- Thứ đó có gì mà ngon, còn không bằng thịt vịt, thịt cá.
Trương Thế Nhân nghiêm túc nói.
Tạ Phù Diêu nhíu mày:
- Mời hay không mời?
- Mời!
Trương Thế Nhân cắn răng gật đầu, sau đó thêm vào một câu:
- Rượu thì tiền ai nấy trả!
…
…
Kinh Võ Viện có khoảng hơn mười sân luyện võ lớn nhỏ. Lớn nhất có thể chứa được mấy trăm người, nhỏ nhất cũng có thể chứa được ba mươi người. Trương Thế Nhân và Tạ Phù Diêu tìm một sân bãi khá yên tĩnh, để không bị ai quấy rầy. Hôm nay là ngày mùng một Tết, dù học sinh lưu lại cũng đã ra ngoài đi chơi rồi. Ngày Tết náo nhiệt, không có tiền mua sắm thì cũng có thể ngắm cảnh xuân.
Dựa theo quy củ, Trương Thế Nhân nên tới thân bằng, hảo hữu chúc tết. Nhưng hắn không có người thân nào ở thành Thanh Long. Về phần vị sư thúc trên danh nghĩa La Úy Nhiên, Trương Thế Nhân biết không dễ tìm được gã. Đêm hôm qua tên sát nhân hàng loạt đã lộ mặt. Theo phỏng đoán, đó là bộ khoái Phương Hận Thủy tới từ một huyện nhỏ của Giang Nam. Hơn nữa sáng sớm ngày hôm nay Hầu Văn Cực đã xuất phát đi tây bắc. Vì lẽ đó chuyện của đại nội thị vệ đều giao cho một mình La Úy Nhiên, do đó gã ta chắc chắn rất bận.
Ngày mùng một Tết, bệ hạ và Hoàng hậu phải dẫn theo Tần phi, Hoàng tử, công chúa, hậu cung tới thái miếu tế tổ. Sau đó còn phải dẫn theo văn võ bá quan tới minh đàn cầu phúc cho dân chúng. Mà La Úy Nhiên tất nhiên phải đi theo.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có vài người trong thành Thanh Long là phải chúc tết. Lúc sáng sớm Trương Thế Nhân đã viết mấy tấm thiếp nhờ tôi tớ gửi tới phủ Tán Kim Hầu, Di Thân Vương Dương Dận, Thượng thư Lễ bộ Hoài Thu, Binh bộ Thị Lang Tông Lương Hổ. Mấy người này có giao tình không tệ với hắn, còn có một vài quan viên mà hắn quen biết.
Dù sao hôm nay các vị đại nhân đó đều phải đi theo bệ hạ, tới tối đêm chưa chắc đã trở về. Thế nên đây chẳng qua là phép lịch sự tối thiểu. Hiện tại Trương Thế Nhân cũng không có tiền để tặng đại lễ. Lúc mua thiếp thậm chí không bỏ tiền để mua thiếp được dát vàng.
Lần đầu giao đấu với Trương Thế Nhân, Tạ Phù Diêu dùng Xuân pháp Phong Chỉ và Hạ pháp Lôi Chỉ trong Tứ Tượng Chỉ để đối phó với hắn. Hai chỉ pháp còn lại là Thu pháp Vũ Chỉ và Đông pháp Băng Chỉ.
Bốn loại chỉ pháp này lại có rất nhiều biến hóa. Nếu thực sự nghiên cứu chỉ sợ phải viết hết một cuốn sách. Tất cả công pháp tu hành đều ở một chữ “Ngộ”. Kẻ ngu dốt học được một biến hóa trong đó đã là cực hạn rồi. Người thông minh tất nhiên có thể cảm ngộ càng nhiều. Đại đường chủ của Vạn Kiếm Đường, Vạn Tinh Thần được xưng là nhất pháp thông, vạn pháp thông. Cả đời ông chỉ tu luyện kiếm đạo, nhưng đối với rất nhiều diệu pháp của thế gian, ông ta không cần học cũng biết. Đây chính sự khác biệt giữa người với người. Không phải cứ chăm chỉ là học được.
Tứ Tượng Chỉ của Tạ Phù Diêu biến hóa vô cùng, giống như câu: “Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật”. Chỉ riêng Xuân pháp Phong Chỉ đã có thể tạo ra rất nhiều biến hóa rồi.
- Ngươi muốn đánh một trận trước, hay là muốn ta dạy ngươi Lưỡng Nghi Kiếm trước?
Tạ Phù Diêu cởi trường bào xuống, hoạt động gân cốt một lúc rồi hỏi.
Hắn đã từng đáp ứng dạy Trương Thế Nhân Lưỡng Nghi Kiếm, nhưng về sau Trương Thế Nhân lại bỗng nhiên biến mất. Phía Kinh Võ Viện giải thích rằng hắn đang ở sau núi bế quan tu luyện, nhưng thật ra hắn lại đang bị nhốt trong mật lao của đại nội thị vệ. Núi Võ Đang có ba công pháp mạnh nhất, nhất Thái Cực, nhị Lưỡng Nghi, tam Tứ Tượng. Nghe nói uy lực của Lưỡng Nghi Kiếm Pháp còn trên cả Tứ Tượng Chỉ.
Nhưng Trương Thế Nhân không có hứng thú với kiếm thuật, hắn chỉ chung tình với đao.
- Tất nhiên là đánh trước một trận.
Trương Thế Nhân cười cười, sau đó xoắn ống tay áo tung một quyền về phía ngực Tạ Phù Diêu. Tạ Phù Diêu tránh sang một bên, ngón trỏ duỗi ra. Mấy đạo chỉ kình giống như con rắn xông về phía Trương Thế Nhân. Đặc điểm lớn nhất của chỉ pháp chữ Xuân chính là chế địch. Chỉ kình tương đối ôn hòa.
Trương Thế Nhân từng cảm nhận qua uy lực của chỉ kình này, nên không dám khinh thường. Lần trước là do Tạ Phù Diêu không biết Khí huyệt của hắn mở ít, thậm chí ngay cả Khí Hải cũng không có. Chỉ pháp chữ Xuân phong tỏa được người khác, lại không phong tỏa được Trương Thế Nhân. Nhưng hiện tại Tạ Phù Diêu đã biết được thể chất của Trương Thế Nhân, nên hơi thay đổi lại chỉ pháp chữ Xuân. Sửa phong bế Khí huyệt thành phong bế kinh mạch.
Trương Thế Nhân ỷ vào tốc độ cực nhanh, liên tiếp tránh được chỉ kình. Nhưng Tạ Phù Diêu đâu cho hắn cơ hội đó. Ngón trỏ tay trái nâng lên, là Hạ pháp Lôi Chỉ. Ngón áp út nâng lên là Thu pháp Vũ Chỉ. Trên thực tế, nếu không phải quyết đấu sinh tử, thì Trương Thế Nhân thật không có biện pháp gì thắng được Tạ Phù Diêu.
Một canh giờ cứ thế trôi qua, Tạ Phù Diêu không phong bế được Trương Thế Nhân, cũng không đánh bại được hắn. Trương Thế Nhân thì gần như không lại gần được người Tạ Phù Diêu, nên cũng bó tay. Thời tiết lạnh lẽo, nhưng hai người đều toát hết mồ hôi. Tuy vậy hai người rất là hứng trí.
Đánh tới mệt mỏi, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tới căng tin uống rượu.
- Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao ra ngoài chơi xuân rồi à?
Trương Thế Nhân vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
- Chắc là vậy.
Tạ Phù Diêu lắc đầu nói:
- Hôm qua có thấy Mạc Tẩy Đao, nhưng không thấy Trương Cuồng đâu cả.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng. Nghĩ tới cái hôm mà Trương Cuồng vay tiền có chút bối rối, hắn không khỏi chua xót trong lòng. Học sinh xuất thân từ biên quân vốn nghèo khổ, bổng lộc không thể bằng chiến binh. Phần lớn là dựa vào bạn bè, chứ bạc mà triều đình ban cho căn bản không đủ dùng.
- Dù sao ngày kia lại tới tìm ngươi đánh nhau, tới lúc đó rủ thêm hai người bọn họ là được.
Trương Thế Nhân cười cười, để chuyện Trương Cuồng sang một bên.
…
…
Đội ngũ đi theo Hoàng đế tới thái miếu tế tổ dài dằng dặc. Tuy văn võ bá quan không thể tiến vào thái miếu, nhưng nhất định phải đi theo. Lúc Hoàng đế và Hoàng hậu dẫn theo đám quý nhân trong cung thắp hương cúng tổ tiên, thì các vị đại nhân phải đứng chờ ở bên ngoài thái miếu. Đại Nam tôn sùng hiếu đạo, không ai dám khinh suất một nghi thức trang nghiêm như vậy.
Chỉ huy sứ đại nội thị vệ La Úy Nhiên đứng ở bậc thang, nhìn đám đông nghìn nghịt bên ngoài, hơi nhíu mày.
- Đã phái người chưa?
Hắn hỏi Phó chỉ huy sứ Mạnh Vô Địch.
Mạnh Vô Địch khom người đáp:
- Thuộc hạ đã phái đi rồi. Thuộc hạ để Thiên Hộ Nhạc Tam Tỉnh dẫn đội xuất phát từ tối hôm qua. Tính ra nhanh nhất cũng phải mất hai tháng họ mới tới Giang Nam. Lúc trở về, chỉ sợ đã sang mùa xuân.
- Việc ở trong kinh thành cũng không thể buông lỏng.
La Úy Nhiên nói:
- Người kia bị thương, mấy ngày này chắc chắn sẽ tìm một nơi bí ẩn để tĩnh dưỡng. Tìm tất cả những địa phương có thể giấu người ở thành Thanh Long. Chung quy hắn không phải là thần tiên, không biết phi thiên độn địa.
Mạnh Vô Địch “vâng” một tiếng, nói:
- Còn có một việc. Gần đây trong chốn giang hồ ở tỉnh Kinh Kỳ có xuất hiện một tổ chức sát thủ không rõ lai lịch, họ đã gây ra ba vụ án. Vụ án đầu tiên là môn chủ Thiết Quyền Môn Tống Chấn Sơn bị giết hại. Vụ án thứ hai là chưởng môn Nhất Tự Côn Phùng Thái bị giết. Vụ án thứ ba là Trung Nghĩa Đường Lưu Tháp bị giết. Giết bọn họ cùng là một đám người. Người võ lâm ở tỉnh Kinh Kỳ đang tính toán hợp tác điều tra tổ chức sát thủ kia.
La Úy Nhiên gật đầu, không quá để ý:
- Chuyện trên giang hồ do người trong giang hồ tự giải quyết. Sát thủ như vậy chỉ là cầu tài sản. Chọc giận toàn bộ võ lâm tỉnh Kinh Kỳ, thì chẳng sống lâu được.
Cùng lúc đó.
Trong một biệt viện bí ẩn ở bên ngoài kinh thành.
Bình thường vẫn giữ vẻ ôn hòa hiền hậu, lúc này Tần Lục Thất lại dẫn theo một nam tử có sắc mặt âm trầm đi vào, lệnh cho hạ nhân đóng kín cửa lại. Hắn dẫn theo nam tử trẻ tuổi đi tới hậu viện, vừa đi vừa nói:
- Vương gia cực kỳ coi trọng ngươi. Trong viện này đều là những thuộc hạ trung thành và tận tâm với Vương gia. Ngươi hãy làm quen với bọn họ. Với bản lĩnh của ngươi, muốn trở nên nổi bật cũng không quá khó khăn.
Nam tử trẻ tuổi “ừ” một tiếng, cau mày đánh giá tòa nhà này.
Lúc đi vào hậu viện, hai nam tử mặc áo tím đứng ở cửa cúi đầu thi lễ với Tần Lục Thất. Tần Lục Thất khoát tay nói:
- Trương đội phó đâu?
Người canh cửa cung kính đáp:
- Trương đội phó đã tới Bá Châu, dẫn theo một đội người mới để luyện tay nghề rồi.
Tần Lục Thất gật đầu nói:
- Bảo thủ lĩnh của các ngươi tới gặp ta, ta mang tới cho hắn một cao thủ.
Cho nên, ngày hôm sau Trương Thế Nhân liền rời khỏi phủ Tán Kim Hầu, trở lại Kinh Võ Viện.
Trong Kinh Võ Viện có rất nhiều học sinh vì nhiều nguyên do mà không rời Kinh Võ Viện để nghỉ lễ. Như nhà ở xa, thời gian mười lăm ngày là không đủ cho bọn họ về nhà. Cũng có một bộ phận học sinh bởi vì ví tiền rỗng tuếch, không còn tiền đi ra ngoài xã giao, cho nên đành phải lưu lại nói chuyện trời đất với bạn bè của mình. Đó cũng có thể coi như là một chuyện vui.
Phần lớn những học sinh ở lại Kinh Võ Viện xuất thân từ quân đội. Mà trong đó, người đặc thù nhất chính là Tạ Phù Diêu tới từ Tạ gia Giang Nam. Không phải là hắn không có tiền đi ra ngoài hưởng lạc. Cũng không phải hắn không có thân bằng hảo hữu ở Thanh Long. Chỉ đơn giản là hắn không giống như các con cháu quý tộc thích ăn chơi đàng điếm khác, mà hắn là cái kiểu lẳng lặng đọc sách tu hành. Bởi vì phần lớn người lưu lại có khúc mắc với hắn, cho nên Tạ Phù Diêu có vẻ đơn độc.
Lúc Trương Thế Nhân gặp hắn, hắn đang ở phía sau Kinh Võ Viện đọc sách. Kinh Võ Viện có Tàng Thư Lâu, học sinh có thể tới mượn sách đọc. Phần lớn những sách này là do các đời giáo sư tự mình quyên góp. Còn có một phần là quân đội quyên tặng và Hoàng đế ban cho. Trải qua trăm năm, số lượng sách trong Tàng Thư Lâu khá là đồ sộ.
Tạ Phù Diêu đang đọc cuốn có tên là “Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục”. Đêm qua vừa nghe Trầm Khuynh Phiến kể chuyện Vạn Kiếm Đường, nhìn thấy Tạ Phù Diêu đang đọc cuốn sách như vậy, Trương Thế Nhân liền sinh ra hiếu kỳ với tông môn từng một thời làm bá chủ giang hồ Trung Nguyên này. Nhưng cuốn sách này không phải do người của Vạn Kiếm Đường viết, mà là do một khách giang hồ sửa sang lại.
- Ngươi có Võ Đang tam tuyệt rồi, còn đọc Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục làm gì?
Trương Thế Nhân ngồi xuống bên cạnh Tạ Phù Diêu, hỏi.
Tạ Phù Diêu cười cười, gập cuốn sách vào, hỏi ngược lại:
- Ngươi có mỹ nhân làm bạn rồi, còn trở về tìm ta làm gì?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Ngứa tay ngứa chân, muốn tìm ai đó để đánh, cũng muốn bị ai đó đánh.
- Cho nên ngươi mới quay lại đây, tìm ta làm bao cát?
- Đừng đùa chứ…
Trương Thế Nhân lườm hắn một cái:
- Hai ta, ai là bao cát đã quá rõ ràng rồi. Nếu như ngươi nguyện ý, có thể đánh ta bầm dập bất kỳ lúc nào.
- Dối trá.
Tạ Phù Diêu trừng mắt:
- Nếu ngươi không nói ra một lý do, ta cũng lười luyện tập với ngươi. Ta không rời Kinh Võ Viện là vì muốn trải nghiệm cuộc sống yên tĩnh thanh thản của mười lăm ngày này. Vậy mà ngươi lại tới làm phiền ta. Nếu tùy tiện biên ra lý do nào đó thì đừng nói nữa. Nói lý do thực sự thì ta còn suy nghĩ. Bằng không ngươi đi đi, ta tiếp tục đọc sách.
- Ta có một nữ nhân.
Trương Thế Nhân nhìn Tạ Phù Diêu, rất nghiêm túc nói.
Tạ Phù Diêu ngẩn ra, sau đó có chút ảo não nói:
- Đại ca, ngài chạy từ xa tới đây là vì khoe khoang sao?
- Không…
Trương Thế Nhân trầm mặc một lúc, càng thêm nghiêm túc nói:
- Ta đánh không lại nàng ấy…
Tạ Phù Diêu sửng sốt, sau đó nhìn Trương Thế Nhân với ánh mắt thông cảm, vỗ vai hắn nói:
- Bớt đau buồn đi.
Trương Thế Nhân bĩu môi:
- Ngươi không biết cảm thông à?
- Được rồi…
Tạ Phù Diêu duỗi thẳng lưng, cười nói:
- Dù lý do này của ngươi coi như là chân thành, nhưng chuyện gì phải ra chuyện đó. Có câu rất hay… nếu muốn có thu hoạch, thì phải có trả giá.
Trương Thế Nhân cắn răng nói:
- Mười lượng bạc, quá một đồng cũng không được!
Tạ Phù Diêu cười rạng rỡ:
- Hôm qua căng tin Kinh Võ Viện có thêm một món ăn. Tuy lúc này khí trời đang rét đậm, nhưng Giang Nam mới chỉ vào đông, bởi vậy măng vẫn còn mọc. Từ khi rời nhà ta rất ít khi ăn măng. Hôm qua lúc nhìn thấy món măng ở căng tin, ta liền cảm thấy thân thiết. Ta hỏi qua đầu bếp căng tin, ăn một bữa măng phải mất chín lượng bạc. Ngươi nói xem, có trùng hợp không?
- Thứ đó có gì mà ngon, còn không bằng thịt vịt, thịt cá.
Trương Thế Nhân nghiêm túc nói.
Tạ Phù Diêu nhíu mày:
- Mời hay không mời?
- Mời!
Trương Thế Nhân cắn răng gật đầu, sau đó thêm vào một câu:
- Rượu thì tiền ai nấy trả!
…
…
Kinh Võ Viện có khoảng hơn mười sân luyện võ lớn nhỏ. Lớn nhất có thể chứa được mấy trăm người, nhỏ nhất cũng có thể chứa được ba mươi người. Trương Thế Nhân và Tạ Phù Diêu tìm một sân bãi khá yên tĩnh, để không bị ai quấy rầy. Hôm nay là ngày mùng một Tết, dù học sinh lưu lại cũng đã ra ngoài đi chơi rồi. Ngày Tết náo nhiệt, không có tiền mua sắm thì cũng có thể ngắm cảnh xuân.
Dựa theo quy củ, Trương Thế Nhân nên tới thân bằng, hảo hữu chúc tết. Nhưng hắn không có người thân nào ở thành Thanh Long. Về phần vị sư thúc trên danh nghĩa La Úy Nhiên, Trương Thế Nhân biết không dễ tìm được gã. Đêm hôm qua tên sát nhân hàng loạt đã lộ mặt. Theo phỏng đoán, đó là bộ khoái Phương Hận Thủy tới từ một huyện nhỏ của Giang Nam. Hơn nữa sáng sớm ngày hôm nay Hầu Văn Cực đã xuất phát đi tây bắc. Vì lẽ đó chuyện của đại nội thị vệ đều giao cho một mình La Úy Nhiên, do đó gã ta chắc chắn rất bận.
Ngày mùng một Tết, bệ hạ và Hoàng hậu phải dẫn theo Tần phi, Hoàng tử, công chúa, hậu cung tới thái miếu tế tổ. Sau đó còn phải dẫn theo văn võ bá quan tới minh đàn cầu phúc cho dân chúng. Mà La Úy Nhiên tất nhiên phải đi theo.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có vài người trong thành Thanh Long là phải chúc tết. Lúc sáng sớm Trương Thế Nhân đã viết mấy tấm thiếp nhờ tôi tớ gửi tới phủ Tán Kim Hầu, Di Thân Vương Dương Dận, Thượng thư Lễ bộ Hoài Thu, Binh bộ Thị Lang Tông Lương Hổ. Mấy người này có giao tình không tệ với hắn, còn có một vài quan viên mà hắn quen biết.
Dù sao hôm nay các vị đại nhân đó đều phải đi theo bệ hạ, tới tối đêm chưa chắc đã trở về. Thế nên đây chẳng qua là phép lịch sự tối thiểu. Hiện tại Trương Thế Nhân cũng không có tiền để tặng đại lễ. Lúc mua thiếp thậm chí không bỏ tiền để mua thiếp được dát vàng.
Lần đầu giao đấu với Trương Thế Nhân, Tạ Phù Diêu dùng Xuân pháp Phong Chỉ và Hạ pháp Lôi Chỉ trong Tứ Tượng Chỉ để đối phó với hắn. Hai chỉ pháp còn lại là Thu pháp Vũ Chỉ và Đông pháp Băng Chỉ.
Bốn loại chỉ pháp này lại có rất nhiều biến hóa. Nếu thực sự nghiên cứu chỉ sợ phải viết hết một cuốn sách. Tất cả công pháp tu hành đều ở một chữ “Ngộ”. Kẻ ngu dốt học được một biến hóa trong đó đã là cực hạn rồi. Người thông minh tất nhiên có thể cảm ngộ càng nhiều. Đại đường chủ của Vạn Kiếm Đường, Vạn Tinh Thần được xưng là nhất pháp thông, vạn pháp thông. Cả đời ông chỉ tu luyện kiếm đạo, nhưng đối với rất nhiều diệu pháp của thế gian, ông ta không cần học cũng biết. Đây chính sự khác biệt giữa người với người. Không phải cứ chăm chỉ là học được.
Tứ Tượng Chỉ của Tạ Phù Diêu biến hóa vô cùng, giống như câu: “Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật”. Chỉ riêng Xuân pháp Phong Chỉ đã có thể tạo ra rất nhiều biến hóa rồi.
- Ngươi muốn đánh một trận trước, hay là muốn ta dạy ngươi Lưỡng Nghi Kiếm trước?
Tạ Phù Diêu cởi trường bào xuống, hoạt động gân cốt một lúc rồi hỏi.
Hắn đã từng đáp ứng dạy Trương Thế Nhân Lưỡng Nghi Kiếm, nhưng về sau Trương Thế Nhân lại bỗng nhiên biến mất. Phía Kinh Võ Viện giải thích rằng hắn đang ở sau núi bế quan tu luyện, nhưng thật ra hắn lại đang bị nhốt trong mật lao của đại nội thị vệ. Núi Võ Đang có ba công pháp mạnh nhất, nhất Thái Cực, nhị Lưỡng Nghi, tam Tứ Tượng. Nghe nói uy lực của Lưỡng Nghi Kiếm Pháp còn trên cả Tứ Tượng Chỉ.
Nhưng Trương Thế Nhân không có hứng thú với kiếm thuật, hắn chỉ chung tình với đao.
- Tất nhiên là đánh trước một trận.
Trương Thế Nhân cười cười, sau đó xoắn ống tay áo tung một quyền về phía ngực Tạ Phù Diêu. Tạ Phù Diêu tránh sang một bên, ngón trỏ duỗi ra. Mấy đạo chỉ kình giống như con rắn xông về phía Trương Thế Nhân. Đặc điểm lớn nhất của chỉ pháp chữ Xuân chính là chế địch. Chỉ kình tương đối ôn hòa.
Trương Thế Nhân từng cảm nhận qua uy lực của chỉ kình này, nên không dám khinh thường. Lần trước là do Tạ Phù Diêu không biết Khí huyệt của hắn mở ít, thậm chí ngay cả Khí Hải cũng không có. Chỉ pháp chữ Xuân phong tỏa được người khác, lại không phong tỏa được Trương Thế Nhân. Nhưng hiện tại Tạ Phù Diêu đã biết được thể chất của Trương Thế Nhân, nên hơi thay đổi lại chỉ pháp chữ Xuân. Sửa phong bế Khí huyệt thành phong bế kinh mạch.
Trương Thế Nhân ỷ vào tốc độ cực nhanh, liên tiếp tránh được chỉ kình. Nhưng Tạ Phù Diêu đâu cho hắn cơ hội đó. Ngón trỏ tay trái nâng lên, là Hạ pháp Lôi Chỉ. Ngón áp út nâng lên là Thu pháp Vũ Chỉ. Trên thực tế, nếu không phải quyết đấu sinh tử, thì Trương Thế Nhân thật không có biện pháp gì thắng được Tạ Phù Diêu.
Một canh giờ cứ thế trôi qua, Tạ Phù Diêu không phong bế được Trương Thế Nhân, cũng không đánh bại được hắn. Trương Thế Nhân thì gần như không lại gần được người Tạ Phù Diêu, nên cũng bó tay. Thời tiết lạnh lẽo, nhưng hai người đều toát hết mồ hôi. Tuy vậy hai người rất là hứng trí.
Đánh tới mệt mỏi, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tới căng tin uống rượu.
- Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao ra ngoài chơi xuân rồi à?
Trương Thế Nhân vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
- Chắc là vậy.
Tạ Phù Diêu lắc đầu nói:
- Hôm qua có thấy Mạc Tẩy Đao, nhưng không thấy Trương Cuồng đâu cả.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng. Nghĩ tới cái hôm mà Trương Cuồng vay tiền có chút bối rối, hắn không khỏi chua xót trong lòng. Học sinh xuất thân từ biên quân vốn nghèo khổ, bổng lộc không thể bằng chiến binh. Phần lớn là dựa vào bạn bè, chứ bạc mà triều đình ban cho căn bản không đủ dùng.
- Dù sao ngày kia lại tới tìm ngươi đánh nhau, tới lúc đó rủ thêm hai người bọn họ là được.
Trương Thế Nhân cười cười, để chuyện Trương Cuồng sang một bên.
…
…
Đội ngũ đi theo Hoàng đế tới thái miếu tế tổ dài dằng dặc. Tuy văn võ bá quan không thể tiến vào thái miếu, nhưng nhất định phải đi theo. Lúc Hoàng đế và Hoàng hậu dẫn theo đám quý nhân trong cung thắp hương cúng tổ tiên, thì các vị đại nhân phải đứng chờ ở bên ngoài thái miếu. Đại Nam tôn sùng hiếu đạo, không ai dám khinh suất một nghi thức trang nghiêm như vậy.
Chỉ huy sứ đại nội thị vệ La Úy Nhiên đứng ở bậc thang, nhìn đám đông nghìn nghịt bên ngoài, hơi nhíu mày.
- Đã phái người chưa?
Hắn hỏi Phó chỉ huy sứ Mạnh Vô Địch.
Mạnh Vô Địch khom người đáp:
- Thuộc hạ đã phái đi rồi. Thuộc hạ để Thiên Hộ Nhạc Tam Tỉnh dẫn đội xuất phát từ tối hôm qua. Tính ra nhanh nhất cũng phải mất hai tháng họ mới tới Giang Nam. Lúc trở về, chỉ sợ đã sang mùa xuân.
- Việc ở trong kinh thành cũng không thể buông lỏng.
La Úy Nhiên nói:
- Người kia bị thương, mấy ngày này chắc chắn sẽ tìm một nơi bí ẩn để tĩnh dưỡng. Tìm tất cả những địa phương có thể giấu người ở thành Thanh Long. Chung quy hắn không phải là thần tiên, không biết phi thiên độn địa.
Mạnh Vô Địch “vâng” một tiếng, nói:
- Còn có một việc. Gần đây trong chốn giang hồ ở tỉnh Kinh Kỳ có xuất hiện một tổ chức sát thủ không rõ lai lịch, họ đã gây ra ba vụ án. Vụ án đầu tiên là môn chủ Thiết Quyền Môn Tống Chấn Sơn bị giết hại. Vụ án thứ hai là chưởng môn Nhất Tự Côn Phùng Thái bị giết. Vụ án thứ ba là Trung Nghĩa Đường Lưu Tháp bị giết. Giết bọn họ cùng là một đám người. Người võ lâm ở tỉnh Kinh Kỳ đang tính toán hợp tác điều tra tổ chức sát thủ kia.
La Úy Nhiên gật đầu, không quá để ý:
- Chuyện trên giang hồ do người trong giang hồ tự giải quyết. Sát thủ như vậy chỉ là cầu tài sản. Chọc giận toàn bộ võ lâm tỉnh Kinh Kỳ, thì chẳng sống lâu được.
Cùng lúc đó.
Trong một biệt viện bí ẩn ở bên ngoài kinh thành.
Bình thường vẫn giữ vẻ ôn hòa hiền hậu, lúc này Tần Lục Thất lại dẫn theo một nam tử có sắc mặt âm trầm đi vào, lệnh cho hạ nhân đóng kín cửa lại. Hắn dẫn theo nam tử trẻ tuổi đi tới hậu viện, vừa đi vừa nói:
- Vương gia cực kỳ coi trọng ngươi. Trong viện này đều là những thuộc hạ trung thành và tận tâm với Vương gia. Ngươi hãy làm quen với bọn họ. Với bản lĩnh của ngươi, muốn trở nên nổi bật cũng không quá khó khăn.
Nam tử trẻ tuổi “ừ” một tiếng, cau mày đánh giá tòa nhà này.
Lúc đi vào hậu viện, hai nam tử mặc áo tím đứng ở cửa cúi đầu thi lễ với Tần Lục Thất. Tần Lục Thất khoát tay nói:
- Trương đội phó đâu?
Người canh cửa cung kính đáp:
- Trương đội phó đã tới Bá Châu, dẫn theo một đội người mới để luyện tay nghề rồi.
Tần Lục Thất gật đầu nói:
- Bảo thủ lĩnh của các ngươi tới gặp ta, ta mang tới cho hắn một cao thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.