Chương 226: Đao Triều Lộ và khôi lỗi binh
Mật Ngọt
25/06/2019
Lúc mặt trời lặn, Trương Thế Nhân rời khỏi Tàng Thư Lâu. Lúc đi ra hắn theo thói quen mỉm cười chào hỏi ông cụ, sau đó rời
khỏi tòa thư viện đầy sách này. Kinh Võ Viện đã tan học, các học sinh
túm năm tụm ba trò chuyện với nhau. Khi nhìn thấy Trương Thế Nhân, bọn
họ hơi chút kinh ngạc. Có người mỉm cười gật đầu chào hỏi, có người làm
bộ như không thấy. Người nào mỉm cười chào hỏi Trương Thế Nhân, Trương
Thế Nhân cũng sẽ mỉm cười lại. Còn người nào làm như không thấy, tất
nhiên Trương Thế Nhân cũng mặc kệ.
Những kẻ làm bộ như không thấy, ra vẻ kiêu ngạo, thực ra chỉ là biểu hiện của sự tự ti mà thôi.
Trương Thế Nhân đi tới chuồng ngựa, tự mình cho con Xích Hồng ăn rồi mới rời đi. Từ lúc hắn bị bỏ tù, Xích Hồng vẫn được nuôi trong Kinh Võ Viện. Bởi vì đã lâu không được cất vó, cho nên thoạt nhìn nó mập lên không ít. Hắn không có ý định cưỡi ngựa. Từ khi hắn nổi tiếng khắp thành Thanh Long, hắn thích ngồi xe ngựa hơn.
Nếu phải cưỡi ngựa đi đường, rất mất thời gian chào hỏi. Còn nếu mặc kệ không để ý tới, khó tránh khỏi bị người khác mắng là kẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Trên đường trở lại cửa hàng, Trương Thế Nhân cẩn thận ngẫm nghĩ những lời Khâu Dư nói. Sau đó nhắm mắt lại cảm nhận nguyên khí thiên địa. Khí tức đó lơ lửng trong không trung, rất nhạt, lúc có lúc không. Nếu không tập trung cảm ứng thì rất khó nhận ra được sự khác biệt. Trương Thế Nhân biết bởi vì ba mươi sáu khí huyệt của mình mới được mở, cảm nhận nguyên khí thiên địa không thể bằng được người tu hành.
Nhưng đó là một sự bắt đầu thuận lợi rồi. Mà điều khiến hắn vui mừng nhất, chính là tai họa ngầm trong cơ thể đã bị diệt trừ. Nếu như không có lần đau đớn tới hôn mê đó, hắn còn không biết trong cơ thể mình có một đống sâu ghê tởm. Tuy rằng hắn không nhìn thấy tận mắt, nhưng có thể tưởng tượng được qua lời kể của Trầm Khuynh Phiến và Khâu Dư.
Có thể ăn mòn được gạch đá cứng rắn, không cần nghĩ cũng biết nó độc như thế nào. Mà mấy thứ đó lại giấu ở trong cơ thể hắn hơn mười sáu năm. Nghĩ lại thôi cũng thấy sợ rồi.
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền nhớ tới Trung Thân Vương Dương Kỳ. Đêm đó rốt cuộc Vương gia đã dùng cách gì mà thay đổi thể chất của mình? Hoặc là thể chất của mình vốn như vậy, Dương Kỳ chỉ là khống chế cổ độc mà thôi? Nếu là điều thứ hai, thì nói không chừng Dương Kỳ biết được lai lịch của cổ độc.
Vừa nghĩ tới đó, hai mắt của hắn bỗng nhiên sáng ngời.
Trương Thế Nhân vén rèm lên bảo phu xe đưa hắn tới Hải Dương Quán. Hắn bỗng nhớ ra, lần đầu gặp Dương Kỳ là ở Hải Dương Quán. Hắn có thể cảm giác được lúc đó ánh mắt của Dương Kỳ nhìn về hắn có chút quái dị. Mà Dương Kỳ tới đó để gặp Lê Họa Mi. Nói không chừng Lê Họa Mi có thể biết được một ít.
Xe ngựa chạy băng băng trên đường gạch, hơi hơi lắc lư khiến cho người ta rất dễ ngủ gật. Trương Thế Nhân vừa mới híp mắt định ngủ, thì tay chạm vào thanh Triều Lộ. Cái lạnh thấu xương khiến cho hắn tỉnh cả người.
Cầm thanh trường đao không có vỏ này lên, Trương Thế Nhân càng ngắm càng thích. Hắn đam mê dùng đao. Ngoại trừ đao ra, hắn không có hứng thú với bất kỳ binh khí nào. Phần lớn con cháu quý tộc thích dùng giáo. Bởi vì giá trị chế tạo ra giáo rất cao, cho nên nó là tượng trưng cho thân phận, dân chúng bình thường căn bản không mua nổi. Trương Thế Nhân lại không thích dùng giáo. Quá dài, không linh hoạt. Hơn nữa muốn sử dụng được giáo phải chăm chỉ khổ luyện từ nhỏ mới có chút thành tựu. Người mà lần đầu tiên sử dụng giáo thì sẽ không thể phát huy được uy lực của nó, so sánh thì còn không bằng đưa cho bọn họ một cây gậy gỗ. Nhưng đao thì khác. Bất kỳ ai cầm đao trong tay, đều biết sử dụng như thế nào. Đương nhiên, muốn sử dụng thành thạo lại là một việc khác.
Trên thân đao Triều Lộ có một tầng hơi nước mỏng. Trương Thế Nhân còn nghĩ rằng nếu đặt thân đao dưới ánh sáng mặt trời chói chang, liệu có thể nhìn thấy cầu vòng nho nhỏ bên ngoài thân đao hay không. Trương Thế Nhân thích thanh đao này tới mức không nỡ buông tay. Lúc tới Hải Dương Quán, Trương Thế Nhân dùng vải bố bọc thanh Triều Lộ lại, sau đó ôm vào lòng đi tới cửa chính.
Giờ đang là lúc chạng vạng, là thời điểm Hải Dương Quán kinh doanh tốt nhất. Người tiến vào đều mặc áo gấm, chào hỏi thân thiện với nhau. Trương Thế Nhân hơi cúi đầu, bước nhanh vào. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy ở một góc lão già què đang nằm ngủ trên ghế. Hắn cười cười, đi tới đặt thanh Triều Lộ lên người lão già què.
Khí lạnh khiến cho lão già què cả kinh. Ngồi bật dậy nhìn thoáng qua Trương Thế Nhân, sau đó nhìn cái thứ trong ngực.
- Đây là cái gì?
Ông ta hỏi.
- Đao.
Trương Thế Nhân trả lời.
Lão già què nhíu mày, đứng dậy cầm theo thanh đao đi tới hậu viện. Trương Thế Nhân đi theo sau. Tới hậu viện, lão già què cởi tấm vải bố ra, lập tức biến sắc.
- Triều Lộ?
Ông ta hỏi.
Trương Thế Nhân hỏi lại:
- Sư phụ biết nó à?
Không biết vì sao sắc mặt của lão già què rất khó nhìn. Trương Thế Nhân không ngờ trong ánh mắt của ông ta lại toát ra sự chán ghét. Lão già què cẩn thận nhìn thanh Triều Lộ, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Ngươi có biết trên giang hồ có ba đao ba kiếm không?
- Không biết.
Trương Thế Nhân lắc đầu.
Lão già què đưa thanh Triều Lộ cho Trương Thế Nhân, tìm một chỗ ngồi xuống:
- Cũng khó trách. Bây giờ có mấy người có thể nhớ được chuyện từ vài chục năm trước. Lúc ta còn trẻ, trên giang hồ có ba thanh bảo đao nổi tiếng là: Hồng Tụ, Triều Lộ và Mộc Xuân Phong. Còn có ba thanh kiếm nổi tiếng là: Nhiễm Huyết, Tuyến Hầu và Nhất Xích Đinh.
- Sáu binh khi đó là võ lâm chí bảo. Huyết Hồ Đao của ta… chính là bị thanh Triều Lộ trong tay ngươi chém đứt.
Câu này vừa ra khỏi miệng, Trương Thế Nhân liền nói thầm một câu: “Khó trách”. Khó trách lão già què vừa nhìn thấy thanh đao này liền nhận ra, ánh mắt còn xuất hiện sự chán ghét.
- Đây là một thanh đao mang điềm xấu.
Lão già què thở dài, dường như nhớ lại cái gì đó.
…
…
- Từ lúc thanh Triều Lộ xuất thế, tổng cộng qua tay sáu vị chủ nhân… Ngươi là người thứ bảy. Sáu người kia đều chết.
Lão già què uống một ngụm rượu, nói.
Trương Thế Nhân lắc đầu:
- Đệ tử là người thứ tám. Thanh đao này là Di Thân Vương tặng cho đệ tử. Không biết y giấu nó ở trong phủ bao nhiêu năm, nhưng y vẫn sống tốt đấy thôi.
Lão già què lắc đầu nói:
- Không sử dụng nó, thì tính gì là chủ nhân?
Ông ta lườm Trương Thế Nhân một cái, nói:
- Vị chủ nhân đầu tiên của thanh đao này, có tên là Từ Cuồng Đồ. Người này vốn là thợ rèn. Cũng không biết kiếm đâu ra một cục Huyền Thuyết quý hiếm. Sau đó y dựa vào Huyền Thuyết đúc được một đao một kiếm. Đao chính là Triều Lộ, kiếm chính là Nhất Xích Đinh. Về sau y đổi Nhất Xích Đinh lấy một cuốn đao phổ từ trong tay một khách giang hồ nổi tiếng. Từ đó về sau, y vùi đầu khổ luyện mười lăm năm. Vị khách giang hồ kia dùng một cuốn đao phổ tầm thường để lừa y, nhưng y vẫn luyện ra được đao pháp tuyệt thế.
- Vốn không ai biết cái tên Từ Cuồng Đồ. Nhưng y hành sự cuồng ngạo tà ác. Cái tên Cuồng Đồ càng ngày càng vang dội. Sau khi y rời núi, liền khiêu chiến các cao thủ võ lâm xung quanh. Không ngờ liên tiếp chiến thắng. Dần dần, danh tiếng Cuồng Đồ Nhất Đao đều được người giang hồ biết tới. Bọn họ đều nói y may mắn có được một thanh bảo đao tuyệt thế và một đao pháp tuyệt thế. Kỳ thực thanh đao là do chính y đúc nên. Mà đao phổ, căn bản chỉ là muốn cuốn đao phổ tầm thường.
- Về sau, tính cách khát máu của y được kiềm chế, y định mở tông môn thu nạp giáo đồ. Nhưng không biết vì sao, y đột nhiên trở nên điên dại. Y cầm theo thanh Triều Lộ này, một đêm giết mấy trăm người. Cuối cùng cắt cổ họng của mình tự sát. Từ đó về sau, đao Triều Lộ liền không có tung tích. Thẳng tới mười mấy năm sau mới xuất hiện lại giang hồ. Vị chủ nhân thứ hai của đao Triều Lộ cũng như Từ Cuồng Đồ, đầu tiên là có được uy danh, nhưng không biết vì sao cũng trở nên điên điên khùng khùng. Giết người xong thì tự vẫn.
Lão già què dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nói nó là một thanh đao có điềm xấu, bởi vì sáu vị chủ nhân trước của nó đều có chung một kết cục. Trước điên về sau tự sát… Nếu ngươi nghe lời ta, thì đừng dùng thứ tà môn này thì hơn. Thanh Huyết Đồ Đao mà lão tử đưa cho ngươi tuy không cứng rắn sắc bén bằng thanh Triều Lộ này, nhưng được cái là yên tâm!
- Huyền Thiết…
Trương Thế Nhân thì thào một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Ở kiếp trước hắn biết được rằng, người cổ đại nhặt được thiên thạch, không biết nó là thứ gì, liền gọi nó là Huyền Thiết. Dùng thứ này rèn ra binh khí thường cứng rắn hơn cả sắt thép. Nếu như thanh Triều Lộ cũng được rèn từ thiên thạch, thì nói không chừng nó sẽ mang theo phóng xạ. Người nào tiếp xúc với nó trong một thời gian dài sẽ khiến cho tinh thần thác loạn. Điều này có lẽ liên quan tới phóng xạ.
Tuy nhiên, từ việc này có thể thấy được, thanh đao này không thích hợp mang theo bên người thường xuyên.
Nhưng mới nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền căng thẳng.
Chẳng lẽ Di Thân Vương Dương Dận không biết lai lịch của thanh Triều Lộ này sao? Y tặng cho mình Triều Lộ, chẳng lẽ chỉ là muốn lôi kéo mình?
Trong lòng Trương Thế Nhân liền trầm xuống. Tự nhủ, nếu lời đồn đãi về đao Triều Lộ là thật, vậy thì mình sử dụng nó trong thời gian dài, liệu có điên khùng rồi tự sát như những người kia? Còn Di Thân Vương, rốt cuộc có tâm tư gì? Là muốn hại mình hay chỉ là vô ý?
Lão già què thấy sắc mặt khác thường của Trương Thế Nhân, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tuy nhiên thanh Triều Lộ này đã biến mất khỏi giang hồ hai tới ba mươi năm, có lẽ nó một mực ở trong tay của Di Thân Vương. Đã nhiều năm như vậy rồi nó chưa dính máu, nói không chừng ác khí trong nó đã tan. Bản thân ngươi tự suy xét cho kỹ. Nếu có thể không giết người, thì cố gắng đừng giết người. Nếu chẳng may bị tà khí của thanh đao này ảnh hưởng tới tâm trí, thì mất nhiều hơn được.
- Đệ tử đã biết.
Trương Thế Nhân lên tiếng, cầm lấy thanh đao từ trong tay lão già què:
- Đệ tử còn có một việc muốn hỏi Lê đại nương.
- Việc gì?
Lão già què hỏi.
Trương Thế Nhân nghĩ thầm, có lẽ lão già què cũng biết. Thế là hắn liền ngồi xuống kể lại chuyện mình có cổ độc trong người. Hắn biết lão già què không phải là người lắm mồm, cho nên không hề giấu giếm điều gì. Nếu đã nói rồi, thì nói hết luôn. Sau khi nghe xong, lão già què nhíu mày lại một lúc lâu, rồi mới thở dài nói:
- Tám chín phần là cổ độc người Man phía Nam rồi.
- Lúc ta còn trẻ, từng tự tay giết chết một Vu Sư của người Man. Kẻ đó đã hại chết không ít người, vậy mà còn dám lộ liễu khai tông lập phái ở Trung Nguyên. Lừa gạt mọi người nói là tu luyện bí tịch gì đó, khiến cho cơ thể đao thương bất nhập, ám khí bất xâm. Có không ít người trẻ tuổi bị mắc mưu của y, bị y gieo xuống cổ độc. Về sau chuyện vỡ lở, một đám hiệp khách giang hồ kéo tới cửa thảo phạt. Tuy ta không phải là một người hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ta rất ghét những thủ đoạn như vậy. Liền ước hẹn đi cùng mọi người.
- Đó là một trận ác chiến. Đám khôi lỗi binh kia rõ ràng đao thương bất nhập, rất khó giết chết. Người trong giang hồ bắt đầu chịu thiệt thòi, có không ít người chết. Về sau ta cùng mấy người đột phá được vòng vây bắt lấy tên Vu sư kia. Do y không thể khống chế được đám khôi lỗi binh kia nữa, nên bọn ta mới thắng được trận chiến đó. Lúc ấy tên Vu sư đã bị ta chém đứt đầu… Ngươi không thể tưởng tượng được nó ghê tởm như thế nào đâu. Máu từ tên Vu sư kia phun ra có màu đen xì. Còn có một con rết dài chừng một thước chui ra từ ngực của y.
Dường như trong lòng lão già què còn sợ hãi, lão trầm mặc một lúc mới tiếp tục nói:
- Từ đó trở đi, cứ người trong giang hồ nhìn thấy người Man phía nam, bất kể có phải là Vu sư hay không, đều giết hết. Giết rất nhiều, khiến cho đám người Man kia không dám bước chân vào Trung Nguyên nữa. Nghe nói vị Hoàng đế cuối cùng của Thương Quốc rất thích thủ đoạn này, nuôi không ít Vu sư trong hoàng cung đại nội. Vị Hoàng tử cuối cùng của Thương Quốc chạy thoát được vòng vây của quân Đại Nam chính là nhờ một tên Vu sư chỉ huy khôi lỗi binh ngăn cản. Nhưng về sau, vị Hoàng tử tên là Mộ Dung Sỉ kia, sau khi lập nước Nam Yến, việc đầu tiên chính là giết chết tên Vu sư. Mà những khôi lỗi binh kia, bị y phái người vứt xuống hố đốt thành tro tàn.
Trương Thế Nhân nghe nhập thần, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vậy sư phụ có biết Vu sư thao túng con rối như thế nào không? Lúc ấy Vương gia có nói gì với Lê đại nương không?
Lão già què nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy ta không biết Vương gia có nhắc tới ngươi với Lê đại nương hay không, nhưng ta có biết một ít về cổ độc kia… Ngươi có biết, Phật tông có ba nghìn tăng binh được xưng là mình đồng da sắt không?
Những kẻ làm bộ như không thấy, ra vẻ kiêu ngạo, thực ra chỉ là biểu hiện của sự tự ti mà thôi.
Trương Thế Nhân đi tới chuồng ngựa, tự mình cho con Xích Hồng ăn rồi mới rời đi. Từ lúc hắn bị bỏ tù, Xích Hồng vẫn được nuôi trong Kinh Võ Viện. Bởi vì đã lâu không được cất vó, cho nên thoạt nhìn nó mập lên không ít. Hắn không có ý định cưỡi ngựa. Từ khi hắn nổi tiếng khắp thành Thanh Long, hắn thích ngồi xe ngựa hơn.
Nếu phải cưỡi ngựa đi đường, rất mất thời gian chào hỏi. Còn nếu mặc kệ không để ý tới, khó tránh khỏi bị người khác mắng là kẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Trên đường trở lại cửa hàng, Trương Thế Nhân cẩn thận ngẫm nghĩ những lời Khâu Dư nói. Sau đó nhắm mắt lại cảm nhận nguyên khí thiên địa. Khí tức đó lơ lửng trong không trung, rất nhạt, lúc có lúc không. Nếu không tập trung cảm ứng thì rất khó nhận ra được sự khác biệt. Trương Thế Nhân biết bởi vì ba mươi sáu khí huyệt của mình mới được mở, cảm nhận nguyên khí thiên địa không thể bằng được người tu hành.
Nhưng đó là một sự bắt đầu thuận lợi rồi. Mà điều khiến hắn vui mừng nhất, chính là tai họa ngầm trong cơ thể đã bị diệt trừ. Nếu như không có lần đau đớn tới hôn mê đó, hắn còn không biết trong cơ thể mình có một đống sâu ghê tởm. Tuy rằng hắn không nhìn thấy tận mắt, nhưng có thể tưởng tượng được qua lời kể của Trầm Khuynh Phiến và Khâu Dư.
Có thể ăn mòn được gạch đá cứng rắn, không cần nghĩ cũng biết nó độc như thế nào. Mà mấy thứ đó lại giấu ở trong cơ thể hắn hơn mười sáu năm. Nghĩ lại thôi cũng thấy sợ rồi.
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền nhớ tới Trung Thân Vương Dương Kỳ. Đêm đó rốt cuộc Vương gia đã dùng cách gì mà thay đổi thể chất của mình? Hoặc là thể chất của mình vốn như vậy, Dương Kỳ chỉ là khống chế cổ độc mà thôi? Nếu là điều thứ hai, thì nói không chừng Dương Kỳ biết được lai lịch của cổ độc.
Vừa nghĩ tới đó, hai mắt của hắn bỗng nhiên sáng ngời.
Trương Thế Nhân vén rèm lên bảo phu xe đưa hắn tới Hải Dương Quán. Hắn bỗng nhớ ra, lần đầu gặp Dương Kỳ là ở Hải Dương Quán. Hắn có thể cảm giác được lúc đó ánh mắt của Dương Kỳ nhìn về hắn có chút quái dị. Mà Dương Kỳ tới đó để gặp Lê Họa Mi. Nói không chừng Lê Họa Mi có thể biết được một ít.
Xe ngựa chạy băng băng trên đường gạch, hơi hơi lắc lư khiến cho người ta rất dễ ngủ gật. Trương Thế Nhân vừa mới híp mắt định ngủ, thì tay chạm vào thanh Triều Lộ. Cái lạnh thấu xương khiến cho hắn tỉnh cả người.
Cầm thanh trường đao không có vỏ này lên, Trương Thế Nhân càng ngắm càng thích. Hắn đam mê dùng đao. Ngoại trừ đao ra, hắn không có hứng thú với bất kỳ binh khí nào. Phần lớn con cháu quý tộc thích dùng giáo. Bởi vì giá trị chế tạo ra giáo rất cao, cho nên nó là tượng trưng cho thân phận, dân chúng bình thường căn bản không mua nổi. Trương Thế Nhân lại không thích dùng giáo. Quá dài, không linh hoạt. Hơn nữa muốn sử dụng được giáo phải chăm chỉ khổ luyện từ nhỏ mới có chút thành tựu. Người mà lần đầu tiên sử dụng giáo thì sẽ không thể phát huy được uy lực của nó, so sánh thì còn không bằng đưa cho bọn họ một cây gậy gỗ. Nhưng đao thì khác. Bất kỳ ai cầm đao trong tay, đều biết sử dụng như thế nào. Đương nhiên, muốn sử dụng thành thạo lại là một việc khác.
Trên thân đao Triều Lộ có một tầng hơi nước mỏng. Trương Thế Nhân còn nghĩ rằng nếu đặt thân đao dưới ánh sáng mặt trời chói chang, liệu có thể nhìn thấy cầu vòng nho nhỏ bên ngoài thân đao hay không. Trương Thế Nhân thích thanh đao này tới mức không nỡ buông tay. Lúc tới Hải Dương Quán, Trương Thế Nhân dùng vải bố bọc thanh Triều Lộ lại, sau đó ôm vào lòng đi tới cửa chính.
Giờ đang là lúc chạng vạng, là thời điểm Hải Dương Quán kinh doanh tốt nhất. Người tiến vào đều mặc áo gấm, chào hỏi thân thiện với nhau. Trương Thế Nhân hơi cúi đầu, bước nhanh vào. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy ở một góc lão già què đang nằm ngủ trên ghế. Hắn cười cười, đi tới đặt thanh Triều Lộ lên người lão già què.
Khí lạnh khiến cho lão già què cả kinh. Ngồi bật dậy nhìn thoáng qua Trương Thế Nhân, sau đó nhìn cái thứ trong ngực.
- Đây là cái gì?
Ông ta hỏi.
- Đao.
Trương Thế Nhân trả lời.
Lão già què nhíu mày, đứng dậy cầm theo thanh đao đi tới hậu viện. Trương Thế Nhân đi theo sau. Tới hậu viện, lão già què cởi tấm vải bố ra, lập tức biến sắc.
- Triều Lộ?
Ông ta hỏi.
Trương Thế Nhân hỏi lại:
- Sư phụ biết nó à?
Không biết vì sao sắc mặt của lão già què rất khó nhìn. Trương Thế Nhân không ngờ trong ánh mắt của ông ta lại toát ra sự chán ghét. Lão già què cẩn thận nhìn thanh Triều Lộ, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Ngươi có biết trên giang hồ có ba đao ba kiếm không?
- Không biết.
Trương Thế Nhân lắc đầu.
Lão già què đưa thanh Triều Lộ cho Trương Thế Nhân, tìm một chỗ ngồi xuống:
- Cũng khó trách. Bây giờ có mấy người có thể nhớ được chuyện từ vài chục năm trước. Lúc ta còn trẻ, trên giang hồ có ba thanh bảo đao nổi tiếng là: Hồng Tụ, Triều Lộ và Mộc Xuân Phong. Còn có ba thanh kiếm nổi tiếng là: Nhiễm Huyết, Tuyến Hầu và Nhất Xích Đinh.
- Sáu binh khi đó là võ lâm chí bảo. Huyết Hồ Đao của ta… chính là bị thanh Triều Lộ trong tay ngươi chém đứt.
Câu này vừa ra khỏi miệng, Trương Thế Nhân liền nói thầm một câu: “Khó trách”. Khó trách lão già què vừa nhìn thấy thanh đao này liền nhận ra, ánh mắt còn xuất hiện sự chán ghét.
- Đây là một thanh đao mang điềm xấu.
Lão già què thở dài, dường như nhớ lại cái gì đó.
…
…
- Từ lúc thanh Triều Lộ xuất thế, tổng cộng qua tay sáu vị chủ nhân… Ngươi là người thứ bảy. Sáu người kia đều chết.
Lão già què uống một ngụm rượu, nói.
Trương Thế Nhân lắc đầu:
- Đệ tử là người thứ tám. Thanh đao này là Di Thân Vương tặng cho đệ tử. Không biết y giấu nó ở trong phủ bao nhiêu năm, nhưng y vẫn sống tốt đấy thôi.
Lão già què lắc đầu nói:
- Không sử dụng nó, thì tính gì là chủ nhân?
Ông ta lườm Trương Thế Nhân một cái, nói:
- Vị chủ nhân đầu tiên của thanh đao này, có tên là Từ Cuồng Đồ. Người này vốn là thợ rèn. Cũng không biết kiếm đâu ra một cục Huyền Thuyết quý hiếm. Sau đó y dựa vào Huyền Thuyết đúc được một đao một kiếm. Đao chính là Triều Lộ, kiếm chính là Nhất Xích Đinh. Về sau y đổi Nhất Xích Đinh lấy một cuốn đao phổ từ trong tay một khách giang hồ nổi tiếng. Từ đó về sau, y vùi đầu khổ luyện mười lăm năm. Vị khách giang hồ kia dùng một cuốn đao phổ tầm thường để lừa y, nhưng y vẫn luyện ra được đao pháp tuyệt thế.
- Vốn không ai biết cái tên Từ Cuồng Đồ. Nhưng y hành sự cuồng ngạo tà ác. Cái tên Cuồng Đồ càng ngày càng vang dội. Sau khi y rời núi, liền khiêu chiến các cao thủ võ lâm xung quanh. Không ngờ liên tiếp chiến thắng. Dần dần, danh tiếng Cuồng Đồ Nhất Đao đều được người giang hồ biết tới. Bọn họ đều nói y may mắn có được một thanh bảo đao tuyệt thế và một đao pháp tuyệt thế. Kỳ thực thanh đao là do chính y đúc nên. Mà đao phổ, căn bản chỉ là muốn cuốn đao phổ tầm thường.
- Về sau, tính cách khát máu của y được kiềm chế, y định mở tông môn thu nạp giáo đồ. Nhưng không biết vì sao, y đột nhiên trở nên điên dại. Y cầm theo thanh Triều Lộ này, một đêm giết mấy trăm người. Cuối cùng cắt cổ họng của mình tự sát. Từ đó về sau, đao Triều Lộ liền không có tung tích. Thẳng tới mười mấy năm sau mới xuất hiện lại giang hồ. Vị chủ nhân thứ hai của đao Triều Lộ cũng như Từ Cuồng Đồ, đầu tiên là có được uy danh, nhưng không biết vì sao cũng trở nên điên điên khùng khùng. Giết người xong thì tự vẫn.
Lão già què dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nói nó là một thanh đao có điềm xấu, bởi vì sáu vị chủ nhân trước của nó đều có chung một kết cục. Trước điên về sau tự sát… Nếu ngươi nghe lời ta, thì đừng dùng thứ tà môn này thì hơn. Thanh Huyết Đồ Đao mà lão tử đưa cho ngươi tuy không cứng rắn sắc bén bằng thanh Triều Lộ này, nhưng được cái là yên tâm!
- Huyền Thiết…
Trương Thế Nhân thì thào một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Ở kiếp trước hắn biết được rằng, người cổ đại nhặt được thiên thạch, không biết nó là thứ gì, liền gọi nó là Huyền Thiết. Dùng thứ này rèn ra binh khí thường cứng rắn hơn cả sắt thép. Nếu như thanh Triều Lộ cũng được rèn từ thiên thạch, thì nói không chừng nó sẽ mang theo phóng xạ. Người nào tiếp xúc với nó trong một thời gian dài sẽ khiến cho tinh thần thác loạn. Điều này có lẽ liên quan tới phóng xạ.
Tuy nhiên, từ việc này có thể thấy được, thanh đao này không thích hợp mang theo bên người thường xuyên.
Nhưng mới nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền căng thẳng.
Chẳng lẽ Di Thân Vương Dương Dận không biết lai lịch của thanh Triều Lộ này sao? Y tặng cho mình Triều Lộ, chẳng lẽ chỉ là muốn lôi kéo mình?
Trong lòng Trương Thế Nhân liền trầm xuống. Tự nhủ, nếu lời đồn đãi về đao Triều Lộ là thật, vậy thì mình sử dụng nó trong thời gian dài, liệu có điên khùng rồi tự sát như những người kia? Còn Di Thân Vương, rốt cuộc có tâm tư gì? Là muốn hại mình hay chỉ là vô ý?
Lão già què thấy sắc mặt khác thường của Trương Thế Nhân, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tuy nhiên thanh Triều Lộ này đã biến mất khỏi giang hồ hai tới ba mươi năm, có lẽ nó một mực ở trong tay của Di Thân Vương. Đã nhiều năm như vậy rồi nó chưa dính máu, nói không chừng ác khí trong nó đã tan. Bản thân ngươi tự suy xét cho kỹ. Nếu có thể không giết người, thì cố gắng đừng giết người. Nếu chẳng may bị tà khí của thanh đao này ảnh hưởng tới tâm trí, thì mất nhiều hơn được.
- Đệ tử đã biết.
Trương Thế Nhân lên tiếng, cầm lấy thanh đao từ trong tay lão già què:
- Đệ tử còn có một việc muốn hỏi Lê đại nương.
- Việc gì?
Lão già què hỏi.
Trương Thế Nhân nghĩ thầm, có lẽ lão già què cũng biết. Thế là hắn liền ngồi xuống kể lại chuyện mình có cổ độc trong người. Hắn biết lão già què không phải là người lắm mồm, cho nên không hề giấu giếm điều gì. Nếu đã nói rồi, thì nói hết luôn. Sau khi nghe xong, lão già què nhíu mày lại một lúc lâu, rồi mới thở dài nói:
- Tám chín phần là cổ độc người Man phía Nam rồi.
- Lúc ta còn trẻ, từng tự tay giết chết một Vu Sư của người Man. Kẻ đó đã hại chết không ít người, vậy mà còn dám lộ liễu khai tông lập phái ở Trung Nguyên. Lừa gạt mọi người nói là tu luyện bí tịch gì đó, khiến cho cơ thể đao thương bất nhập, ám khí bất xâm. Có không ít người trẻ tuổi bị mắc mưu của y, bị y gieo xuống cổ độc. Về sau chuyện vỡ lở, một đám hiệp khách giang hồ kéo tới cửa thảo phạt. Tuy ta không phải là một người hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ta rất ghét những thủ đoạn như vậy. Liền ước hẹn đi cùng mọi người.
- Đó là một trận ác chiến. Đám khôi lỗi binh kia rõ ràng đao thương bất nhập, rất khó giết chết. Người trong giang hồ bắt đầu chịu thiệt thòi, có không ít người chết. Về sau ta cùng mấy người đột phá được vòng vây bắt lấy tên Vu sư kia. Do y không thể khống chế được đám khôi lỗi binh kia nữa, nên bọn ta mới thắng được trận chiến đó. Lúc ấy tên Vu sư đã bị ta chém đứt đầu… Ngươi không thể tưởng tượng được nó ghê tởm như thế nào đâu. Máu từ tên Vu sư kia phun ra có màu đen xì. Còn có một con rết dài chừng một thước chui ra từ ngực của y.
Dường như trong lòng lão già què còn sợ hãi, lão trầm mặc một lúc mới tiếp tục nói:
- Từ đó trở đi, cứ người trong giang hồ nhìn thấy người Man phía nam, bất kể có phải là Vu sư hay không, đều giết hết. Giết rất nhiều, khiến cho đám người Man kia không dám bước chân vào Trung Nguyên nữa. Nghe nói vị Hoàng đế cuối cùng của Thương Quốc rất thích thủ đoạn này, nuôi không ít Vu sư trong hoàng cung đại nội. Vị Hoàng tử cuối cùng của Thương Quốc chạy thoát được vòng vây của quân Đại Nam chính là nhờ một tên Vu sư chỉ huy khôi lỗi binh ngăn cản. Nhưng về sau, vị Hoàng tử tên là Mộ Dung Sỉ kia, sau khi lập nước Nam Yến, việc đầu tiên chính là giết chết tên Vu sư. Mà những khôi lỗi binh kia, bị y phái người vứt xuống hố đốt thành tro tàn.
Trương Thế Nhân nghe nhập thần, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vậy sư phụ có biết Vu sư thao túng con rối như thế nào không? Lúc ấy Vương gia có nói gì với Lê đại nương không?
Lão già què nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy ta không biết Vương gia có nhắc tới ngươi với Lê đại nương hay không, nhưng ta có biết một ít về cổ độc kia… Ngươi có biết, Phật tông có ba nghìn tăng binh được xưng là mình đồng da sắt không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.