Chương 65: Động tâm
Mật Ngọt
26/09/2016
Trầm Khuynh Phiến không có ở cùng một khách sạn với đám người Trương Thế Nhân, không biết nàng làm như vậy có phải thật sự muốn cho Trương Thế Nhân có một cơ hội thâu hương hay không. Nhưng rất hiển nhiên, sau khi tự định giá rất lâu, người nào đó vẫn quyết định buông tha cái ý định đi tới khách sạn khác gặp Trầm Khuynh Phiến.
Việc này cùng gan dạ không có quan hệ.
Ngồi trên ghế dựa, không biết vì sao mà tối nay Trương Thế Nhân rất muốn uống rượu. Vì vậy mà hắn tự nhiên cầm lấy một bầu rượu được Mộc Tiểu Yêu luôn mang bên mình, sau đó ngước cổ lên, hung hăng ực một hớp. Mộc Tiểu Yêu đã uống bầu rượu này hết một nửa, hắn không ngại việc nàng đã uống qua, nàng cũng không để ý việc hắn cầm rượu của nàng mà uống.
- Trác tiên sinh, có thể thỉnh giáo một vấn đề hay không?
Hắn quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa sổ xem phong cảnh ban đêm.
- Ngươi hỏi đi.
Trác Bố Y không quay đầu lại, vẫn nhìn xem bầu trời đêm, cũng không biết một ngôi sao nào hấp dẫn ánh mắt của hắn.
- Sau khi ta đến đế đô rồi thì nên đi gặp ai trước?
Trương Thế Nhân chăm chú hỏi.
Nghe được câu này, Trác Bố Y hơi chút chần chừ, sau đó không nhịn được bật cười. Hắn quay đầu lại nhìn Trương Thế Nhân, vừa cười vừa nói:
- Trên thực tế, dùng thân phận của ngươi, thì căn bản không cần đi gặp bất cứ ai.
Lời nói rất uyển chuyển.
Trương Thế Nhân cũng hiểu rõ ý tứ trong đó.
- Vẫn hi vọng ngài có thể chỉ điểm.
Hắn vẫn không nản lòng.
Trác Bố Y liếc nhìn Trương Thế Nhân như có thâm ý, không khỏi ca ngợi một câu:
- Đúng là người như ngươi thích hợp vào quan trường đánh liều một phen.
Hắn đi về bên cạnh bàn, ngồi xuống. Trương Thế Nhân đứng dậy, rót một chén trà nóng cho hắn. Sau khi suy nghĩ một lát, Trác Bố Y nói:
- Nếu như ngươi thật sự muốn đường đi sau này của ngươi ở đế đô thuận lợi một chút, người muốn gặp đầu tiên không phải là quan lại quyền quý, mà là một ít tiểu nhân vật… Ví dụ như những quan lại Lục Phẩm, Thất Phẩm ở trong Binh Bộ. Tuy chức quan của bọn họ không lớn, vị trí không cao, nhưng trong số đó có ít người là những người trực tiếp quản lý việc xin và phê chuẩn thủ tục. Những người này tuy không khó hầu hạ như những vị quan to, nhưng bọn họ thường thường rất xảo quyệt… Bởi vì cả ngày bọn họ đều bị cấp trên của mình làm khó, nếu họ không làm khó những tên biên quân tiểu tốt như các ngươi thì còn có thể làm khó ai? Cho nên nếu muốn giữ gìn mối quan hệ với họ là một việc không đơn giản, đưa một phần lễ vật quý trọng thì chưa chắc có thể giải quyết được cái gì, tốt nhất là hợp ý. Ngươi xuất thân là trinh sát, muốn thăm dò sở thích cũng như những việc họ chán ghét cũng không phải là việc khó. Thứ hai…
Trác Bố Y tiếp tục nói:
- Ngươi phải nhanh chóng tạo mối quan hệ với những thí sinh tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, nhất là những thí sinh có xuất thân từ quân đội như ngươi. Ngươi cũng biết rồi đấy, có hai loại người có thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, một là những nhân tài được tuyển ra từ các thành, nhưng thật ra bọn họ đều là đệ tử được các thế gia đưa đến để rèn luyện. Một loại khác là như ngươi vậy, là được tuyển ra từ trong quân, chính là những nhân tài có bản lĩnh chính thức… Cho nên, mỗi lần cuộc thi của Kinh Võ Viện diễn ra, các thí sinh đều chia làm hai trường phái. Đệ tử xuất thân từ thế gia xem thường những người làm lính như ngươi, mà những người xuất thân từ quân đội thường thường cũng cùng tụ tập một chỗ, có cùng chung mối thù.
Cuối cùng, hắn dùng một câu tổng kết ý mà hắn muốn biểu đạt:
- Tìm người mà ngươi cần.
Trương Thế Nhân gật đầu chân thành, nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.
- Không tính là chỉ điểm.
Trác Bố Y cười nói:
- Chỉ là cảm thấy ngươi là người thiếu niên rất có ý tứ, ngươi để cho ta cảm thấy rất thoải mái. Không giống người của thế gia, rõ ràng xem thường đệ tử xuất thân thấp hèn, lại còn một giả vờ ra một bộ phóng khoáng và coi trọng, nhìn xem là phát buồn nôn.
- Sâu sắc.
Trương Thế Nhân gật đầu, cười nói:
- Người càng có xuất thân cao, càng sẽ biểu hiện mình là người bình dị và gần gũi.
Trác Bố Y nói:
- Sau khi đến đế đô, ta sẽ báo cho người của Nhãn Sở chiếu cố ngươi chút ít. Tuy rằng làm như vậy có chút không hợp quy củ, nhưng ngươi đã quen ta thì vô luận thế nào cũng là duyên phận. Huống hồ… Không thể nói trước rằng ta đánh cược vào ngươi thì thật sự có phải đã đặt trật hay không.
Nói xong câu này, hắn không khỏi tò mò, hỏi:
- Đến cùng thì ngươi chuẩn bị gì? Vì sao mà ngày đó ngươi thật giống như nắm chắc việc sẽ tiến vào quan trường?
- Không phải cái tài học gì cao xa, nhưng hẳn là rất thực dụng.
- Ví dụ như?
Trác Bố Y tiếp tục hỏi.
Trương Thế Nhân ngẫm nghĩ, chăm chú hỏi:
- Mười lăm cộng mười sau ra bao nhiêu?
Trác Bố Y khẽ giật mình, tuy rằng cảm thấy vấn đề này có chút kỳ quái, nhưng vẫn đưa ra đáp án:
- Ba mươi mốt.
- Ngươi tính toán thế nào?
- Đáp án đơn giản như vậy thì cần gì phải để ý việc tính toán?
- Vậy thì một trăm tám mươi tư nghìn hai tăm bảy mươi cộng ba nghìn một trăm mười chín, lại trừ đi bốn trăm lẻ ba, sau đó lấy một phần tư của kết quả thì ra bao nhiêu, làm thế nào để tính toán?
Trương Thế Nhân lại hỏi.
Lần này Trác Bố Y không có trả lời, mà là chăm chú hỏi:
- Ngươi cảm thấy phải tính toán như thế nào?
Trương Thế Nhân cười hì hì, nói:
- Không thể nói trước.
Hắn đứng dậy, nhìn nhìn cảnh ban đêm tối đen đậm đặc ở bên ngoài cửa sổ, trầm mặc một lúc thì bỗng nhiên nói:
- Ta phải đi ra ngoài một lát.
Đại Khuyển ngẩng đầu nhìn về phía hắn, biểu lộ của Mộc Tiểu Yêu cứng lại, nhưng nàng lại không có nhìn hắn.
- Rất nhanh thì trở về.
Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, nói ra những lời này.
Mộc Tiểu Yêu vẫn không trả lời.
Trương Thế Nhân cười cười tự giễu, sau khi sửa lại quần áo một chút thì đi ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi khách sạn ở huyện Lộc Lai này, hắn đi thẳng về phía đông. Khoảng mười phút sau thì đã đến cửa một khách sạn khác. Bởi vì đêm đã khuya, tiểu nhị trong khách sạn đang chuẩn bị đóng cửa. Nhìn thấy Trương Thế Nhân đến, với hai con mắt sắp mở không ra, tiểu nhị khoát tay áo nói:
- Không còn phòng, xin ngài hãy quay lại vào sáng mai để xem có khách nhân nào trả phòng hay không.
Khi Trương Thế Nhân còn chưa nói gì, bỗng nhiên có một thanh âm truyền ra từ trong khách sạn:
- Là tới tìm ta. Lên đây đi.
Tiểu nhị của khách sạn khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, lập tức mở to hai mắt. Người đứng ở đầu bậc thang lầu hai là người mỹ nhân khuynh thành đã làm cho hắn có ý dâm suốt nửa buổi tối. Cái eo thon kia, cái bộ ngực cao ngất kia, còn có cái váy bọc quanh bờ mông, hình thành một đường vòng cung… Tất cả đều bị hắn nghĩ khác đi.
Cho nên khi hắn lại nhìn về phía Trương Thế Nhân, hắn không thể không vụng trộm nói một tiếng:
- Bội phục.
Một người nữ nhân như vậy giống như thần, thế nhưng lại có thể chủ động đi ra nghênh đón… Trong nháy mắt, ở dưới sự ghen tỵ và hâm mộ, hắn không nhịn được tỉ mỉ nhìn Trương Thế Nhân vài lần, sau đó không tự chủ sinh ra chút tự ti… Thiếu niên này, ít nhất được trời phú cho một cái thân thể cân đối.
- Ngươi để ta đợi đến nóng lòng rồi.
Mặc một chiếc áo mỏng làm cho vai mơ hồ lộ ra, Trầm Khuynh Phiến dựa vào tường, nói với thanh âm êm dịu.
Giờ khắc này, tiểu nhị của khách sạn của thấy lòng mình đều tê tái và mê mẩn rồi.
…
…
Ở trong chiếc áo mỏng kia là một cái váy màu hồng nhạt dài, rất mỏng, hẳn là quần áo ngủ của nàng ta. Cái váy này rất vừa người, ngọn đèn chiếu lên thì thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng chân thật của thân thể nàng. Nhất là chiếc áo mỏng ở bên ngoài làm lộ cái vai ra, chiếc váy ở trong lại làm cho đường cong của nàng rõ ràng, rồi lại lên cao một chút là đến bộ ngực sữa. Càng nhìn càng làm cho nội tâm nóng lên.
Dù cho lúc này Trương Thế Nhân có tâm sự nặng nề, hắn vẫn không nhịn được nhìn nàng thêm vài lần.
- Đẹp sao?
Trầm Khuynh Phiến cười cười, quay một vòng. Làn váy bay lên, làm lộ ra một đôi chân dài trắng như tuyết làm người hoa mắt và chóng mặt. Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng nếu như nàng lại quay vài vòng, hắn có thể chứng kiến một ít đồ vật kích thích hơn.
- Đẹp.
Hắn thành thật trả lời, giọng điệu tuy vẫn tận lực biểu hiện bình thản, nhưng tuyệt đối rất chân thành.
- So với sư tỷ thì thế nào?
Trầm Khuynh Phiến dừng lại, chậm rãi đi đến phía đối diện của Trương Thế Nhân, ngồi xuống, hỏi.
Trương Thế Nhân lựa chọn trầm mặc.
- Quả nhiên ngươi vẫn quan tâm nàng nhiều hơn một chút.
Trầm Khuynh Phiến trừng mắt, khẽ cắn nhẹ môi. Chỉ một động tác này cũng có thể đoạt đi trái tim của mọi người.
Trương Thế Nhân hít sâu, cố gắng hết sức làm cho sự chú ý của mình rời khỏi người Trầm Khuynh Phiến, hắn nhìn nhìn hai bộ bát đĩa cùng hai cái chén rượu và một bâu rượu trên bàn, và cả mớ thức ăn ở đó, không khỏi hỏi:
- Ngươi đã biết ta nhất định sẽ đến?
Trầm Khuynh Phiến cười khẽ, đưa cái ngón tay thon dài quét khẽ qua mặt Trương Thế Nhân:
- Nếu như ta thật sự vững tin ngươi sẽ đến, thì cũng không thay áo ngủ để chuẩn bị đi ngủ.
- Rượu và thức ăn vẫn còn nóng.
Trương Thế Nhân nói.
Với ánh mắt quyến rũ, Trầm Khuynh Phiến thổi một hơi qua mặt Trương Thế Nhân, sau đó ánh mắt nàng chuyển sang khen ngợi:
- Lúc trước ở chung với nhau ta đã biết ngươi là người rất thông mình. Ba năm rưỡi không gặp, so với ban đầu ngươi lại càng thông minh hơn… Lúc kia, ngươi chỉ biết lợi dụng mối quan hệ không quá tốt của ta và sư tỷ, cũng hiểu được lợi dụng như thế nào để tất cả mọi người bảo vệ ngươi.
- Cái từ lợi dụng này không dễ nghe.
Trương Thế Nhân cười khổ, lắc đầu.
Nàng trợn mắt nhìn, nói:
- Ta biết ngươi tò mò, bất kể ai cũng sẽ tò mò.
Trầm Khuynh Phiến ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu, sau đó uống một hơi hết sạch. Rượu vào miệng, nàng nhịn không được khẽ nhíu mày.
Trương Thế Nhân cầm lấy chén rượu mà nàng uống còn dư, uống xong rồi nói:
- Ngươi là người không thích uống rượu, cần gì phải uống? Đơn giản là… tửu lượng Mộc Tiểu Yêu tốt kinh người.
- Uống rượu thật tốt như vậy?
Nàng hỏi.
Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ, hồi đáp:
- Tiểu Yêu tỷ uống rượu không nhất định là bởi vì uống rượu rất tốt nên mới uống.
Nghe được câu này, ánh mắt Trầm Khuynh Phiến chợt sáng ngời.
- Ngươi nói ra lời ấy là đang lấy lòng ta?
Trầm Khuynh Phiếm cười cợt.
Trương Thế Nhân im lặng một lúc, sau đó nói:
- Có thể nói cho ta biết ta rốt cuộc là ai hay không?
Trầm Khuynh Phiến nhìn Trương Thế Nhân, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Nói tới nói lui, cuối cùng thì ngươi cũng chỉ cảm thấy hiếu kỳ với thân thế của mình mà thôi. Ngươi tới gặp ta, nhưng không phải gặp ta.
- Giữa chúng ta không có quan hệ thân mật như vậy.
Trương Thế Nhân trả lời rất trực tiếp.
- Vậy quan hệ của ngươi và Mộc Tiểu Yêu có bao nhiêu thân mật?
Con mắt Trầm Khuynh Phiến không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trương Thế Nhân, vì nàng muốn biết câu trả lời kế tiếp của hắn có phải là lời nói dối hay không. Cho dù một người có lòng dạ sâu cỡ nào, khi nói dối thì khó tránh khỏi việc lộ ra một ít sơ hở từ ánh mắt. Huống chi, nàng không cho rằng Trương Thế Nhân có thể giấu giếm được mình.
- Có lẽ, ta xem nàng như tỷ tỷ của mình.
Câu trả lời của Trương Thế Nhân làm cho Trầm Khuynh Phiến hơi kinh ngạc, sau đó nàng xác nhận rằng nàng không nhìn thấy chút dối trá nào ở trong mắt hắn.
- Tỷ tỷ?
Nàng không kiềm được bật cười, sau đó đứng thẳng người, nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:
- Ta cũng không muốn làm tỷ tỷ của ngươi.
Trương Thế Nhân không hiểu những lời này.
…
…
Nữ nhân muốn hấp dẫn nam nhân thì có rất nhiều thủ đoạn, nhưng không thể nghi ngờ rằng một loại thủ đoạn trực tiếp nhất chính là cởi quần áo.
Trầm Khuynh Phiến đang cởi quần áo.
Việc này đối với một người tuy kiếp này có mười lăm tuổi, nhưng kiếp trước đã sớm thành thục như Trương Thế Nhân mà nói, đó là hấp dẫn khó có thể chống cự. Nhất là một mỹ nhân đẹp mê người như Trầm Khuynh Phiến.
Còn chưa cởi quần áo thì đã đủ làm máu người sôi lên, khi nàng bắt đầu cởi quần áo, toàn bộ thế giới dường như yên tĩnh lại, thế cho nên tiếng hô hấp gấp gáp của Trương Thế Nhân lộ ra rất rõ ràng.
Trương Thế Nhân biết thân thể của mình đang phát sinh biến hóa, nhưng hắn tuyệt đối không cảm thấy thẹn.
Đây là một loại phản ứng bình thường, là thứ phản ứng mà nam nhân bình thường sẽ có.
- Ngươi có từng trên nữ nhân chưa?
Trầm Khuynh Phiến chậm rãi cởi ra chiếc áo ngoài, nhìn Trương Thế Nhân mà hỏi rất chăm chú.
- Không có.
Trương Thế Nhân trả lời:
- Nếu như ta muốn chiếm hữu một nữ nhân, đó cũng không phải là việc gì khó. Ít nhất ở thời gian ta còn trong thành Gia Trang, nếu như ta muốn, thì sẽ không ít hơn mười mấy người nữ nhân nguyện ý gả cho ta. Nếu như ta muốn, ta cũng có thể cắm sừng lên đầu các thiếu gia. Nhưng rất đáng tiếc… Mặc dù ngay cả ta cũng không muốn thừa nhận, song đây là do đạo đức không cho phép.
- Vậy vì cái gì mà ngươi không có nữ nhân?
Lộ ra bả vai mượt mà, Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Áo ngực của nàng rất thấp, hiện tại đã bày ra nửa tòa núi cao. Ở dưới ánh đèn lờ mờ, da thịt của nàng trông như ngọc trắng tinh xảo, sắc thái rất mê người. Trước ngực nàng là đường vòng cung cực hấp dẫn, mà một ít đường rãnh, khe thật sâu lại làm cho người không thể dời ánh mắt đi chỗ khác được.
- Có thể trước hết nói cho ta biết ta rốt cuộc là ai hay không?
Trương Thế Nhân cơ hồ là cắn môi hỏi lên những lời này.
Trầm Khuynh Phiến chỉ chỉ bộ ngực của mình, dịu dàng nói:
- Ngươi dám cởi ra bộ quần áo này giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Trương Thế Nhân nhìn cái bộ ngực đẹp đến mê mệt kia, hô hấp “ồ ồ”.
Trầm Khuynh Phiến cũng không có nóng nảy, nàng đã xác định rằng Trương Thế Nhân đã bị mình nắm chặt trong tay rồi. Nàng nhìn thấy ở trong ánh mắt Trương Thế Nhân tràn đầy dục vọng, thứ dục vọng khó có thể kiềm nén.
Dưới đèn có thể thấy được dáng người cùng đường cong, thậm chí có thể nhìn thấy hai chân và hình dáng bờ mông ở sau lớp quần lụa mỏng. Và một cái eo nhỏ, và một tòa núi ẩn hiện ở sau chiếc váy.
Những thứ này đều là vũ khí trí mạng.
Ngay lúc nàng cho rằng sau một giây Trương Thế Nhân sẽ không nhịn được xông lên xé quần áo của nàng ra, ánh mắt Trương Thế Nhân đã trở về thanh tịnh.
- Tuy rằng ngươi không nói, nhưng bây giờ ta đã xác định được một chuyện… Người lúc trước triệu tập các ngươi lại để bảo vệ ta là người có quyền thế đứng hàng bậc nhất thiên hạ. Thế nên… Một người kiêu ngạo như ngươi không tiếc dùng phương pháp cởi quần áo để thử khống chế ta, tuy ta không biết ngươi làm như vậy là muốn đánh chủ ý gì với người sau lưng ta, hoặc cũng có thể là tìm hắn che chở. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết… có lẽ ngươi phải thất vọng rồi.
Trương Thế Nhân đứng lên, ở lúc Trầm Khuynh Phiến còn đang ngẩn người, hắn vươn tay bóp ngực nàng một cái.
Giống chuẩn xác như việc hắn bóp người quả phụ ở thành Gia Trang, hắn đã tìm được một ít hạt hiếm khi nhô ra. Rất nhỏ, cảm nhận cũng không tệ.
- Rất đàn hồi, không sai.
Trương Thế Nhân cười ha ha, quay người rời đi.
Trầm Khuynh Phiến cắn môi một cái, nhìn trường kiếm không vỏ cách đó không xa, nhưng rốt cuộc cũng không có động thủ.
Một lát sau, người mỹ nữ có một nửa trắng trợn này bỗng nhiên cười cười, đi đến bên cửa sổ, nhìn cái thân ảnh đang bị ánh trăng kéo dài.
- Ngươi nói không sai, ta đúng là muốn khống chế ngươi…
Nàng nhìn tấm lưng kia, lẩm bẩm:
- Nhưng mà, vừa rồi tên tiểu tử ngươi quả thật khiến cho ta có chút động tâm.
Việc này cùng gan dạ không có quan hệ.
Ngồi trên ghế dựa, không biết vì sao mà tối nay Trương Thế Nhân rất muốn uống rượu. Vì vậy mà hắn tự nhiên cầm lấy một bầu rượu được Mộc Tiểu Yêu luôn mang bên mình, sau đó ngước cổ lên, hung hăng ực một hớp. Mộc Tiểu Yêu đã uống bầu rượu này hết một nửa, hắn không ngại việc nàng đã uống qua, nàng cũng không để ý việc hắn cầm rượu của nàng mà uống.
- Trác tiên sinh, có thể thỉnh giáo một vấn đề hay không?
Hắn quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa sổ xem phong cảnh ban đêm.
- Ngươi hỏi đi.
Trác Bố Y không quay đầu lại, vẫn nhìn xem bầu trời đêm, cũng không biết một ngôi sao nào hấp dẫn ánh mắt của hắn.
- Sau khi ta đến đế đô rồi thì nên đi gặp ai trước?
Trương Thế Nhân chăm chú hỏi.
Nghe được câu này, Trác Bố Y hơi chút chần chừ, sau đó không nhịn được bật cười. Hắn quay đầu lại nhìn Trương Thế Nhân, vừa cười vừa nói:
- Trên thực tế, dùng thân phận của ngươi, thì căn bản không cần đi gặp bất cứ ai.
Lời nói rất uyển chuyển.
Trương Thế Nhân cũng hiểu rõ ý tứ trong đó.
- Vẫn hi vọng ngài có thể chỉ điểm.
Hắn vẫn không nản lòng.
Trác Bố Y liếc nhìn Trương Thế Nhân như có thâm ý, không khỏi ca ngợi một câu:
- Đúng là người như ngươi thích hợp vào quan trường đánh liều một phen.
Hắn đi về bên cạnh bàn, ngồi xuống. Trương Thế Nhân đứng dậy, rót một chén trà nóng cho hắn. Sau khi suy nghĩ một lát, Trác Bố Y nói:
- Nếu như ngươi thật sự muốn đường đi sau này của ngươi ở đế đô thuận lợi một chút, người muốn gặp đầu tiên không phải là quan lại quyền quý, mà là một ít tiểu nhân vật… Ví dụ như những quan lại Lục Phẩm, Thất Phẩm ở trong Binh Bộ. Tuy chức quan của bọn họ không lớn, vị trí không cao, nhưng trong số đó có ít người là những người trực tiếp quản lý việc xin và phê chuẩn thủ tục. Những người này tuy không khó hầu hạ như những vị quan to, nhưng bọn họ thường thường rất xảo quyệt… Bởi vì cả ngày bọn họ đều bị cấp trên của mình làm khó, nếu họ không làm khó những tên biên quân tiểu tốt như các ngươi thì còn có thể làm khó ai? Cho nên nếu muốn giữ gìn mối quan hệ với họ là một việc không đơn giản, đưa một phần lễ vật quý trọng thì chưa chắc có thể giải quyết được cái gì, tốt nhất là hợp ý. Ngươi xuất thân là trinh sát, muốn thăm dò sở thích cũng như những việc họ chán ghét cũng không phải là việc khó. Thứ hai…
Trác Bố Y tiếp tục nói:
- Ngươi phải nhanh chóng tạo mối quan hệ với những thí sinh tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, nhất là những thí sinh có xuất thân từ quân đội như ngươi. Ngươi cũng biết rồi đấy, có hai loại người có thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, một là những nhân tài được tuyển ra từ các thành, nhưng thật ra bọn họ đều là đệ tử được các thế gia đưa đến để rèn luyện. Một loại khác là như ngươi vậy, là được tuyển ra từ trong quân, chính là những nhân tài có bản lĩnh chính thức… Cho nên, mỗi lần cuộc thi của Kinh Võ Viện diễn ra, các thí sinh đều chia làm hai trường phái. Đệ tử xuất thân từ thế gia xem thường những người làm lính như ngươi, mà những người xuất thân từ quân đội thường thường cũng cùng tụ tập một chỗ, có cùng chung mối thù.
Cuối cùng, hắn dùng một câu tổng kết ý mà hắn muốn biểu đạt:
- Tìm người mà ngươi cần.
Trương Thế Nhân gật đầu chân thành, nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.
- Không tính là chỉ điểm.
Trác Bố Y cười nói:
- Chỉ là cảm thấy ngươi là người thiếu niên rất có ý tứ, ngươi để cho ta cảm thấy rất thoải mái. Không giống người của thế gia, rõ ràng xem thường đệ tử xuất thân thấp hèn, lại còn một giả vờ ra một bộ phóng khoáng và coi trọng, nhìn xem là phát buồn nôn.
- Sâu sắc.
Trương Thế Nhân gật đầu, cười nói:
- Người càng có xuất thân cao, càng sẽ biểu hiện mình là người bình dị và gần gũi.
Trác Bố Y nói:
- Sau khi đến đế đô, ta sẽ báo cho người của Nhãn Sở chiếu cố ngươi chút ít. Tuy rằng làm như vậy có chút không hợp quy củ, nhưng ngươi đã quen ta thì vô luận thế nào cũng là duyên phận. Huống hồ… Không thể nói trước rằng ta đánh cược vào ngươi thì thật sự có phải đã đặt trật hay không.
Nói xong câu này, hắn không khỏi tò mò, hỏi:
- Đến cùng thì ngươi chuẩn bị gì? Vì sao mà ngày đó ngươi thật giống như nắm chắc việc sẽ tiến vào quan trường?
- Không phải cái tài học gì cao xa, nhưng hẳn là rất thực dụng.
- Ví dụ như?
Trác Bố Y tiếp tục hỏi.
Trương Thế Nhân ngẫm nghĩ, chăm chú hỏi:
- Mười lăm cộng mười sau ra bao nhiêu?
Trác Bố Y khẽ giật mình, tuy rằng cảm thấy vấn đề này có chút kỳ quái, nhưng vẫn đưa ra đáp án:
- Ba mươi mốt.
- Ngươi tính toán thế nào?
- Đáp án đơn giản như vậy thì cần gì phải để ý việc tính toán?
- Vậy thì một trăm tám mươi tư nghìn hai tăm bảy mươi cộng ba nghìn một trăm mười chín, lại trừ đi bốn trăm lẻ ba, sau đó lấy một phần tư của kết quả thì ra bao nhiêu, làm thế nào để tính toán?
Trương Thế Nhân lại hỏi.
Lần này Trác Bố Y không có trả lời, mà là chăm chú hỏi:
- Ngươi cảm thấy phải tính toán như thế nào?
Trương Thế Nhân cười hì hì, nói:
- Không thể nói trước.
Hắn đứng dậy, nhìn nhìn cảnh ban đêm tối đen đậm đặc ở bên ngoài cửa sổ, trầm mặc một lúc thì bỗng nhiên nói:
- Ta phải đi ra ngoài một lát.
Đại Khuyển ngẩng đầu nhìn về phía hắn, biểu lộ của Mộc Tiểu Yêu cứng lại, nhưng nàng lại không có nhìn hắn.
- Rất nhanh thì trở về.
Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, nói ra những lời này.
Mộc Tiểu Yêu vẫn không trả lời.
Trương Thế Nhân cười cười tự giễu, sau khi sửa lại quần áo một chút thì đi ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi khách sạn ở huyện Lộc Lai này, hắn đi thẳng về phía đông. Khoảng mười phút sau thì đã đến cửa một khách sạn khác. Bởi vì đêm đã khuya, tiểu nhị trong khách sạn đang chuẩn bị đóng cửa. Nhìn thấy Trương Thế Nhân đến, với hai con mắt sắp mở không ra, tiểu nhị khoát tay áo nói:
- Không còn phòng, xin ngài hãy quay lại vào sáng mai để xem có khách nhân nào trả phòng hay không.
Khi Trương Thế Nhân còn chưa nói gì, bỗng nhiên có một thanh âm truyền ra từ trong khách sạn:
- Là tới tìm ta. Lên đây đi.
Tiểu nhị của khách sạn khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, lập tức mở to hai mắt. Người đứng ở đầu bậc thang lầu hai là người mỹ nhân khuynh thành đã làm cho hắn có ý dâm suốt nửa buổi tối. Cái eo thon kia, cái bộ ngực cao ngất kia, còn có cái váy bọc quanh bờ mông, hình thành một đường vòng cung… Tất cả đều bị hắn nghĩ khác đi.
Cho nên khi hắn lại nhìn về phía Trương Thế Nhân, hắn không thể không vụng trộm nói một tiếng:
- Bội phục.
Một người nữ nhân như vậy giống như thần, thế nhưng lại có thể chủ động đi ra nghênh đón… Trong nháy mắt, ở dưới sự ghen tỵ và hâm mộ, hắn không nhịn được tỉ mỉ nhìn Trương Thế Nhân vài lần, sau đó không tự chủ sinh ra chút tự ti… Thiếu niên này, ít nhất được trời phú cho một cái thân thể cân đối.
- Ngươi để ta đợi đến nóng lòng rồi.
Mặc một chiếc áo mỏng làm cho vai mơ hồ lộ ra, Trầm Khuynh Phiến dựa vào tường, nói với thanh âm êm dịu.
Giờ khắc này, tiểu nhị của khách sạn của thấy lòng mình đều tê tái và mê mẩn rồi.
…
…
Ở trong chiếc áo mỏng kia là một cái váy màu hồng nhạt dài, rất mỏng, hẳn là quần áo ngủ của nàng ta. Cái váy này rất vừa người, ngọn đèn chiếu lên thì thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng chân thật của thân thể nàng. Nhất là chiếc áo mỏng ở bên ngoài làm lộ cái vai ra, chiếc váy ở trong lại làm cho đường cong của nàng rõ ràng, rồi lại lên cao một chút là đến bộ ngực sữa. Càng nhìn càng làm cho nội tâm nóng lên.
Dù cho lúc này Trương Thế Nhân có tâm sự nặng nề, hắn vẫn không nhịn được nhìn nàng thêm vài lần.
- Đẹp sao?
Trầm Khuynh Phiến cười cười, quay một vòng. Làn váy bay lên, làm lộ ra một đôi chân dài trắng như tuyết làm người hoa mắt và chóng mặt. Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng nếu như nàng lại quay vài vòng, hắn có thể chứng kiến một ít đồ vật kích thích hơn.
- Đẹp.
Hắn thành thật trả lời, giọng điệu tuy vẫn tận lực biểu hiện bình thản, nhưng tuyệt đối rất chân thành.
- So với sư tỷ thì thế nào?
Trầm Khuynh Phiến dừng lại, chậm rãi đi đến phía đối diện của Trương Thế Nhân, ngồi xuống, hỏi.
Trương Thế Nhân lựa chọn trầm mặc.
- Quả nhiên ngươi vẫn quan tâm nàng nhiều hơn một chút.
Trầm Khuynh Phiến trừng mắt, khẽ cắn nhẹ môi. Chỉ một động tác này cũng có thể đoạt đi trái tim của mọi người.
Trương Thế Nhân hít sâu, cố gắng hết sức làm cho sự chú ý của mình rời khỏi người Trầm Khuynh Phiến, hắn nhìn nhìn hai bộ bát đĩa cùng hai cái chén rượu và một bâu rượu trên bàn, và cả mớ thức ăn ở đó, không khỏi hỏi:
- Ngươi đã biết ta nhất định sẽ đến?
Trầm Khuynh Phiến cười khẽ, đưa cái ngón tay thon dài quét khẽ qua mặt Trương Thế Nhân:
- Nếu như ta thật sự vững tin ngươi sẽ đến, thì cũng không thay áo ngủ để chuẩn bị đi ngủ.
- Rượu và thức ăn vẫn còn nóng.
Trương Thế Nhân nói.
Với ánh mắt quyến rũ, Trầm Khuynh Phiến thổi một hơi qua mặt Trương Thế Nhân, sau đó ánh mắt nàng chuyển sang khen ngợi:
- Lúc trước ở chung với nhau ta đã biết ngươi là người rất thông mình. Ba năm rưỡi không gặp, so với ban đầu ngươi lại càng thông minh hơn… Lúc kia, ngươi chỉ biết lợi dụng mối quan hệ không quá tốt của ta và sư tỷ, cũng hiểu được lợi dụng như thế nào để tất cả mọi người bảo vệ ngươi.
- Cái từ lợi dụng này không dễ nghe.
Trương Thế Nhân cười khổ, lắc đầu.
Nàng trợn mắt nhìn, nói:
- Ta biết ngươi tò mò, bất kể ai cũng sẽ tò mò.
Trầm Khuynh Phiến ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu, sau đó uống một hơi hết sạch. Rượu vào miệng, nàng nhịn không được khẽ nhíu mày.
Trương Thế Nhân cầm lấy chén rượu mà nàng uống còn dư, uống xong rồi nói:
- Ngươi là người không thích uống rượu, cần gì phải uống? Đơn giản là… tửu lượng Mộc Tiểu Yêu tốt kinh người.
- Uống rượu thật tốt như vậy?
Nàng hỏi.
Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ, hồi đáp:
- Tiểu Yêu tỷ uống rượu không nhất định là bởi vì uống rượu rất tốt nên mới uống.
Nghe được câu này, ánh mắt Trầm Khuynh Phiến chợt sáng ngời.
- Ngươi nói ra lời ấy là đang lấy lòng ta?
Trầm Khuynh Phiếm cười cợt.
Trương Thế Nhân im lặng một lúc, sau đó nói:
- Có thể nói cho ta biết ta rốt cuộc là ai hay không?
Trầm Khuynh Phiến nhìn Trương Thế Nhân, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Nói tới nói lui, cuối cùng thì ngươi cũng chỉ cảm thấy hiếu kỳ với thân thế của mình mà thôi. Ngươi tới gặp ta, nhưng không phải gặp ta.
- Giữa chúng ta không có quan hệ thân mật như vậy.
Trương Thế Nhân trả lời rất trực tiếp.
- Vậy quan hệ của ngươi và Mộc Tiểu Yêu có bao nhiêu thân mật?
Con mắt Trầm Khuynh Phiến không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trương Thế Nhân, vì nàng muốn biết câu trả lời kế tiếp của hắn có phải là lời nói dối hay không. Cho dù một người có lòng dạ sâu cỡ nào, khi nói dối thì khó tránh khỏi việc lộ ra một ít sơ hở từ ánh mắt. Huống chi, nàng không cho rằng Trương Thế Nhân có thể giấu giếm được mình.
- Có lẽ, ta xem nàng như tỷ tỷ của mình.
Câu trả lời của Trương Thế Nhân làm cho Trầm Khuynh Phiến hơi kinh ngạc, sau đó nàng xác nhận rằng nàng không nhìn thấy chút dối trá nào ở trong mắt hắn.
- Tỷ tỷ?
Nàng không kiềm được bật cười, sau đó đứng thẳng người, nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:
- Ta cũng không muốn làm tỷ tỷ của ngươi.
Trương Thế Nhân không hiểu những lời này.
…
…
Nữ nhân muốn hấp dẫn nam nhân thì có rất nhiều thủ đoạn, nhưng không thể nghi ngờ rằng một loại thủ đoạn trực tiếp nhất chính là cởi quần áo.
Trầm Khuynh Phiến đang cởi quần áo.
Việc này đối với một người tuy kiếp này có mười lăm tuổi, nhưng kiếp trước đã sớm thành thục như Trương Thế Nhân mà nói, đó là hấp dẫn khó có thể chống cự. Nhất là một mỹ nhân đẹp mê người như Trầm Khuynh Phiến.
Còn chưa cởi quần áo thì đã đủ làm máu người sôi lên, khi nàng bắt đầu cởi quần áo, toàn bộ thế giới dường như yên tĩnh lại, thế cho nên tiếng hô hấp gấp gáp của Trương Thế Nhân lộ ra rất rõ ràng.
Trương Thế Nhân biết thân thể của mình đang phát sinh biến hóa, nhưng hắn tuyệt đối không cảm thấy thẹn.
Đây là một loại phản ứng bình thường, là thứ phản ứng mà nam nhân bình thường sẽ có.
- Ngươi có từng trên nữ nhân chưa?
Trầm Khuynh Phiến chậm rãi cởi ra chiếc áo ngoài, nhìn Trương Thế Nhân mà hỏi rất chăm chú.
- Không có.
Trương Thế Nhân trả lời:
- Nếu như ta muốn chiếm hữu một nữ nhân, đó cũng không phải là việc gì khó. Ít nhất ở thời gian ta còn trong thành Gia Trang, nếu như ta muốn, thì sẽ không ít hơn mười mấy người nữ nhân nguyện ý gả cho ta. Nếu như ta muốn, ta cũng có thể cắm sừng lên đầu các thiếu gia. Nhưng rất đáng tiếc… Mặc dù ngay cả ta cũng không muốn thừa nhận, song đây là do đạo đức không cho phép.
- Vậy vì cái gì mà ngươi không có nữ nhân?
Lộ ra bả vai mượt mà, Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Áo ngực của nàng rất thấp, hiện tại đã bày ra nửa tòa núi cao. Ở dưới ánh đèn lờ mờ, da thịt của nàng trông như ngọc trắng tinh xảo, sắc thái rất mê người. Trước ngực nàng là đường vòng cung cực hấp dẫn, mà một ít đường rãnh, khe thật sâu lại làm cho người không thể dời ánh mắt đi chỗ khác được.
- Có thể trước hết nói cho ta biết ta rốt cuộc là ai hay không?
Trương Thế Nhân cơ hồ là cắn môi hỏi lên những lời này.
Trầm Khuynh Phiến chỉ chỉ bộ ngực của mình, dịu dàng nói:
- Ngươi dám cởi ra bộ quần áo này giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Trương Thế Nhân nhìn cái bộ ngực đẹp đến mê mệt kia, hô hấp “ồ ồ”.
Trầm Khuynh Phiến cũng không có nóng nảy, nàng đã xác định rằng Trương Thế Nhân đã bị mình nắm chặt trong tay rồi. Nàng nhìn thấy ở trong ánh mắt Trương Thế Nhân tràn đầy dục vọng, thứ dục vọng khó có thể kiềm nén.
Dưới đèn có thể thấy được dáng người cùng đường cong, thậm chí có thể nhìn thấy hai chân và hình dáng bờ mông ở sau lớp quần lụa mỏng. Và một cái eo nhỏ, và một tòa núi ẩn hiện ở sau chiếc váy.
Những thứ này đều là vũ khí trí mạng.
Ngay lúc nàng cho rằng sau một giây Trương Thế Nhân sẽ không nhịn được xông lên xé quần áo của nàng ra, ánh mắt Trương Thế Nhân đã trở về thanh tịnh.
- Tuy rằng ngươi không nói, nhưng bây giờ ta đã xác định được một chuyện… Người lúc trước triệu tập các ngươi lại để bảo vệ ta là người có quyền thế đứng hàng bậc nhất thiên hạ. Thế nên… Một người kiêu ngạo như ngươi không tiếc dùng phương pháp cởi quần áo để thử khống chế ta, tuy ta không biết ngươi làm như vậy là muốn đánh chủ ý gì với người sau lưng ta, hoặc cũng có thể là tìm hắn che chở. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết… có lẽ ngươi phải thất vọng rồi.
Trương Thế Nhân đứng lên, ở lúc Trầm Khuynh Phiến còn đang ngẩn người, hắn vươn tay bóp ngực nàng một cái.
Giống chuẩn xác như việc hắn bóp người quả phụ ở thành Gia Trang, hắn đã tìm được một ít hạt hiếm khi nhô ra. Rất nhỏ, cảm nhận cũng không tệ.
- Rất đàn hồi, không sai.
Trương Thế Nhân cười ha ha, quay người rời đi.
Trầm Khuynh Phiến cắn môi một cái, nhìn trường kiếm không vỏ cách đó không xa, nhưng rốt cuộc cũng không có động thủ.
Một lát sau, người mỹ nữ có một nửa trắng trợn này bỗng nhiên cười cười, đi đến bên cửa sổ, nhìn cái thân ảnh đang bị ánh trăng kéo dài.
- Ngươi nói không sai, ta đúng là muốn khống chế ngươi…
Nàng nhìn tấm lưng kia, lẩm bẩm:
- Nhưng mà, vừa rồi tên tiểu tử ngươi quả thật khiến cho ta có chút động tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.