Chương 24: Như thế nào, không thế nào
Mật Ngọt
25/09/2016
Khi Thái Dương vươn mình vượt qua tường thành Gia Trang, rải ánh mặt trời vào tòa thành nhỏ này, vừa bước ra cửa lúc sáng sớm, mọi người đều bị tình hình trước mắt làm cho rung động tột đỉnh. Không mất bao lâu thì tin tức đã truyền ra, tất cả dân chúng của thành Gia Trang, kể cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, đều vọt tới con đường lớn nhất để nhìn xem thứ đồ xuất hiện trước mặt mà thổn thức không thôi.
Có hàng trăm cái bàn xếp thành một hàng trên đường cái, bên trên đặt đầy bát rượu. Hơn ba nghìn cái bát rượu đặt rậm rạp và chằng chịt ở trên bàn, trong chén đều đổ đầy rượu.
Không có đồ ăn, chỉ có rượu.
Ngoại trừ Tiểu tướng biên quân Nguyễn Văn Dũng của thành Gia Trang, toàn bộ hơn bảy trăm binh sĩ biên quân đều ở nơi này. Vào đúng ngày hôm nay, không có một binh sĩ canh phòng ở trên tường thành Gia Trang.
Bốn cái tửu điếm, sáu cái khách sạn, hơn mười cái quán rượu lớn nhỏ, ông chủ, tiểu nhị, đầu bếp, học đồ, còn có tất cả tạp dịch và hộ vệ của Phường Nguyên Bảo vất cả suốt cả đêm mới có thể đem tất cả những thứ trước mặt xếp đặt ở trên đường cái. Hơn bảy trăm tên binh sĩ biên quân muốn giúp đỡ, nhưng những hương thân đơn thuần không để họ làm vậy, mà để bọn họ ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh bàn.
Tất cả hơn hai nghìn người đều tụ tập ở trên đường chính nhìn xem những thứ đã được dọn sẵn mà trong lòng xuất hiện một chút cảm giác khó chịu.
Chỉ có những binh sĩ bảo vệ thành Gia Trang nhiều năm mới có tư cách ngồi ở bên cạnh bàn. Ngay cả là người sắp xếp mọi chuyện ở đây, Trương Thế Nhân cũng đứng ở một bên, nhìn những binh sĩ biên quân kia mà sắc mặt đầy hổ thẹn.
- Trương Thế Nhân! Ngươi thật muốn đi?
Rốt cuộc có người không nhịn được mà hỏi.
Trương Thế Nhân khoát tay áo, không có trả lời.
Hắn bưng lên một chén rượu, chậm rãi nghiêng lại, đổ rơi vãi lên mặt đất:
- Chén rượu này kính cho những binh sĩ bất hạnh chết vào đêm hôm đó, là Trương Thế Nhân ta có lỗi với bọn họ!
Ngoại trừ binh sĩ biên quân, không có bao nhiêu người hiểu câu nói này của hắn.
Chuyện đêm hôm đó có thể giấu giếm được dân chúng trong thành, nhưng không thể gạt được… đám binh sĩ tinh nhuệ này của Đại Nam. Bọn hắn biết rõ Trương Thế Nhân là kính cho ai, cho nên sắc mặt của bọn họ đều có chút thương cảm. Đêm hôm ấy, cửa thành tây, giết chết hai mươi mấy người binh sĩ biên quân… là Trương Thế Nhân.
Theo lý mà nói, các binh sĩ biên quân không nên tha thứ cho Trương Thế Nhân. Nhưng cũng không biết vì cái gì, mà trong đám binh sĩ đang trầm mặc có người hô lên một tiếng “lên đường bình an”. Lập tức hơn bảy trăm tên lính đứng lên chỉnh tề, mỗi người bưng lên một bát rượu ở trước mặt, chậm rãi đổ rơi lên mặt đất, sau đó cùng nhau hô lên một tiếng “lên đường bình an”.
Với tư cách là người Giáo Úy già nhất, lúc đổ rượu, Trịnh Khúc Nhạc thì thào thêm một câu:
- Đừng trách Trương Thế Nhân.
Hơn bảy trăm người cùng mời rượu, vì những đồng đội đã mất mà cầu cho bọn họ được lên thiên đường.
Sau khi ly rượu đã rơi cạn, Trương Thế Nhân hướng về cửa thành tây mà dập đầu lạy ba cái.
- Hành lễ.
Không biết ai không số các binh sĩ hô lên một tiếng, hơn bảy trăm tên lính đặt nắm tay phải nằm ngang trước ngực mình, trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội Đại Nam.
Trịnh Khúc Nhạc chầm chậm đi qua, đưa tay đỡ cái trán đang đè ở trên viên đá xanh lạnh lẽo của Trương Thế Nhân lên:
- Không ai trách ngươi. Mặc dù những người làm lính chúng ta hận nhất là những kẻ giết đồng bào, nhưng cũng không có nghĩa là mọi người không phân rõ thị phi trắng đen. Hôm nay Nguyễn Văn Dũng không có tới, hắn nói là hắn đang tự bỏ tù mình ở trong phủ tướng quân, chúng ta cũng không cần phải đi gọi hắn. Nhưng mà chính ngươi hãy nhìn xem, tất cả binh sĩ biên quân, dẫu là đang có nhiệm vụ trên người cũng đều đã tới, không có một ai trong bọn họ xem ngươi là kẻ thù!
- Vô luận là ngươi ở Kinh Võ Viện tại đế đô, hay là ở tại địa phương khác, ở trong lòng biên quân thành Gia Trang, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ của chúng ta!
- Kính huynh đệ!
Trịnh Khúc Nhạc lại bưng lên một cái rượu, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Hơn bảy trăm tên biên quân cũng bưng lên chén rượu, ngay ngắn hướng về Trương Thế Nhân:
- Kính huynh đệ!
Trương Thế Nhân muốn khóc, lại nhịn xuống.
Hắn đưa tay đón bát rượu Đại Khuyển đưa cho, uống một hơi cạn sạch.
- Ta biết ngươi hận Nguyễn Văn Dũng. Ngay cả chúng ta cũng đều hận hắn huống chi là ngươi.
Trịnh Khúc Nhạc đặt bát rượu lên trên bàn dài, móc ra một xấp ngân phiếu ở trong ngực đưa cho Trương Thế Nhân:
- Đây là Nguyễn Văn Dũng bảo vài tên thị vệ của phủ tướng quân mang cho ngươi, bọn thị vệ nói không có mặt mũi gặp ngươi nên để cho ta đưa ngươi. Đây là tiền lãi mấy năm nay ngươi giao cho Nguyễn Văn Dũng, không phải toàn bộ, đại khái là một phần ba… Dù ngươi hận hắn, nhưng tiền này đều là do ngươi kiếm được, đi đến đế đô đều cần chuẩn bị, dẫu là ăn mặc vẫn là xã giao với bọn quan lại, cho nên người đừng từ chối. Tiền là tiền, nếu như ngươi cảm thấy cầm tiền này không thoải mái, thì hơn bảy trăm huynh đệ chúng ta sẽ cắt máu nhỏ lên trên mỗi tờ ngân phiếu, giặt sạch đi làm oán giận của ngươi!
- Ta nhận!
Trương Thế Nhân dùng sức gật đầu, trịnh trọng nhận lấy ngân phiếu.
- Trương Thế Nhân, chú còn trở về không?
Một cô bé nằm trong ngực mẹ, thanh âm non nớt và ánh mắt tinh khiết hỏi nhỏ. Ánh mắt của cô cực kỳ thuần khiết, hơn xa với những tên quan lớn.
- Nhất định!
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, cười nói.
- Trước khi đi ta định đem tất cả bạc trong hành lý bỏ ra để mời mọi người uống một chén rượu. Thế nhưng mà tất cả ông chủ trong thành đều không thu tiền của ta, cho nên chén rượu này không thể nói là ta mời mọi người uống, mà là mọi người mời ta uống! Ta không phải là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng là một người đàn ông! Rượu này là rượu ly biệt, nhưng không phải là rượu tuyệt tình! Nếu cảm thấy ta xứng đáng làm bằng hữu của các ngươi thì hôm nay hãy cùng tham gia bữa rượu này!
Tất cả mọi người đều cầm rượu trong tay, ngay cả những đứa trẻ cũng bị nhét một chén vào tay.
Vào lúc này, cô bé hỏi Trương Thế Nhân còn trở về không nhìn chén rượu trong tay, sợ hãi nói:
- Mẹ, rượu cay, ta không muốn uống.
Mẹ nàng dùng tay vuốt vuốt lên cái mũi của nàng, nói:
- Ngoan, con ngoan, uống một ngụm nhỏ cũng phải uống. Uống chén rượu này thì phải nhớ kỹ Trương Thế Nhân. Hắn là người thân của tất cả mọi người trong thành Gia Trang, cũng là người thân của ngươi!
Cô bé cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.
Cách đó không xa, một người đàn ông trông có vẻ thô lỗ dùng ngón tay chạm vào một chút rượu trên chén, rồi đưa vào miệng một đứa trẻ trên ngực vợ mình. Theo bản năng, đứa trẻ mút một cái, nhưng có lẽ bởi vì rượu quá cay, đứa trẻ nhíu chặt lông mày, cánh tay nhỏ từ trong tã lót vươn ra đẩy một cái, nhếch miệng khóc “a a”.
Những đứa trẻ cất tiếng khóc, nhưng cũng không biết bao nhiêu người theo đó mà rơi lệ.
- Hôm nay từ biệt, hi vọng còn có thể gặp nhau!
Trương Thế Nhân uống cạn rượu rồi mà nước mắt vẫn còn chảy ra. Đại Khuyển đứng ở một bên mà cảm khái, Mộc Tiểu Yêu cũng cảm thấy cái mũi cay cay.
…
…
Một ngày hôm nay, thành Gia Trang không còn rượu.
Có lẽ vì không muốn thấy tình cảnh như vậy, cho nên người của Hải Dương Quán đã rời khỏi thành vào đêm qua.
Trên đường cái rộng rãi không biết có bao nhiêu người say ngã lên đó. Sau khi uống rượu, những thiếu nữ tuổi dậy thì giống như những cây đào núi nở rộ sau gió xuân, lại khóc đến nỗi đôi mắt sưng đỏ.
Đối với các nàng, Trương Thế Nhân không chỉ là một cái tên, có thể vào nhiều năm sau đó, sau khi đã trở thành vợ người, khi nhớ lại chuyện cũ thì cũng sẽ ngượng ngùng nở nụ cười, không thể quên được khoảng thời gian lúc trẻ từng theo đuổi một chàng trai chí lớn.
Có lẽ là do thành Gia Trang quá nhỏ cho nên Trương Thế Nhân hắn làm thay đổi nơi này. Đế đô lại lớn như vậy, hẳn là sẽ làm thay đổi chính bản thân hắn.
Dưới sự dẫn dắt của các Giáo Úy, hơn bảy trăm tên binh sĩ biên quân uống rượu trở về với nhiệm vụ hằng ngày của mình. Lên thành thì lên thành, ra khỏi thành tuần tra thì nhận chiến mã ra khỏi thành... Trịnh Khúc Nhạc là người cuối cùng rời đi, hắn vỗ bả vai của Trương Thế Nhân, hơi say, nói:
- Mặc kệ thi tuyển có vào được Kinh Võ Viện hay không thì đều phải trở lại thăm nơi này. Nếu như không có thi đậu là tốt nhất, lại trở về cùng uống rượu cùng giết tặc. Người khác có thể không biết, nhưng nội tâm ta rất rõ ràng… Mỗi lần giết giặc ngươi đều trốn đi, thế nhưng những tên mã tặc có tính uy hiếp lớn nhất đều bị ngươi âm thầm dùng một mũi tên bắn chết. Chuyện mà Nguyễn Văn Dũng không có vứt đi lương tâm chính là không có phủ nhận những công trạng của ngươi. Ngươi là một tên trinh sát hợp cách, trong phạm vi trăm dặm xung quanh, chỉ cần là mã tặc ở bên này núi Sơn Khê thì cái nào không phải đều do ngươi tìm ra? Ba năm nay dân chúng thành Gia Trang giàu đến chảy mỡ, cũng thái bình đến mức khiến người ta cảm thấy… đã vài chục năm qua, bốn phía thành Gia Trang đều chưa từng sạch sẽ như vậy.
- Trịnh đại ca…
Trương Thế Nhân há to miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Trịnh Khúc Nhạc cười cười, nói:
- Nhưng mà vẫn hi vọng ngươi có thể đỗ vào Kinh Võ Viện, dù sao lúc đi ra thì chức quan nhỏ nhất cũng là Giáo Úy rồi. Ta biết bản lĩnh của ngươi, không thể tu hành thì sợ cái gì? Luyện thể thuần túy cũng có thể chống lại cao thủ tu hành vậy, những tướng quân như thế có không ít ở trong quân. Đừng quên Tướng quân trấn thủ Nam Cương của Đại Nam là La Diệu, nghe nói một thân ngoại công của hắn có thể so với cao thủ Cửu Phẩm, có thể tung hoành thiên hạ! Mà nói đi nói lại thì loại tướng quân dễ giả mạo nhất chính là tướng quân của thành Gia Trang chúng ta!
- Ừm!
Trương Thế Nhân gật đầu.
- Đi, hôm nay chúng ta lĩnh binh tuần tra phía bên này núi Sơn Khê. Không thể đưa tiễn ngươi thì cũng đừng thấy lạ… Thuận buồm xuôi gió!
Nói xong câu này, Trịnh Khúc Nhạc quay đầu bước đi.
Sau khi các binh sĩ biên quân rời khỏi, dân chúng lại xông tới, cùng nói chuyện náo nhiệt với Trương Thế Nhân với đủ loại đề tài. Trong tình cảnh hỗn loạn này, Trương Thế Nhân không nghe rõ họ nói gì. Có người nói muốn Trương Thế Nhân xem thành Gia Trang như nhà mẹ đẻ, sau đó bị người mắng thì mới nhớ ra Trương Thế Nhân không phải là một người đàn bà.
Song không biết vì sao mà trong lòng mọi người lại có cảm giác như cha mẹ đang làm đám cưới cho con gái.
- Đại chưởng quỹ, ngươi cứ yên tâm về Phường Nguyên Bảo, ta nhất định sẽ tận lực chăm nom, nếu như ngài không trở về thì ta sẽ phái người mang tiền lãi hằng năm qua cho ngài.
Nhị chưởng quỹ Phường Nguyên Bảo Sở Hoài Niệm dụi dụi con mắt, nói với giọng khẳng định.
- Ừ, kiếm tiền từ những người man trên thảo nguyên không khó, Phường Nguyên Bảo không ngã được. Dẫu thiếu đi Hải Dương Quán, nhưng Thượng Khách Lâu và Phường Nguyên Bảo vẫn là cây rụng tiền của thành Gia Trang. Chỉ cần có hai nhà này tồn tại, các hương thân sẽ không sống khổ như cuộc sống lúc trước.
Trương Thế Nhân dặn dò một câu, lại hạ thấp giọng, nói:
- Nguyễn Văn Dũng vẫn muốn lau đi dấu vết tham tiền ở bên trên thì nhất định sẽ đem những khoản trước kia đốt đi, nhưng ngươi nhớ giữ lại một phần, nhớ kỹ. Còn có, hắn nhất định sẽ bỏ đi tất cả các sinh ý trong nội thành qua một bên, đây là cơ hội… Không có hắn, lại để cho các sinh ý này đều biến thành tiền của các hương thân, cho dù không có tiền lãi của Hải Dương Quán thì tiền lãi hằng năm của các hương thân sẽ nhiều hơn dĩ vãng không ít.
- Ta nhớ kỹ rồi đại chưởng quỹ!
Sở Hoài Niệm dùng sức gật đầu.
Hắn vốn là một cái thư sinh thất thế ở trong thành Gia Trang, bởi vì Trương Thế Nhân xem trọng mà cuộc sống thay đổi. Nếu không phải có Trương Thế Nhân, một tên thư sinh nghèo rớt mồng tơi như hắn sẽ không biết phải lang thang đến chân trời xa xăm nào.
- Nhớ giữ ít bạc cho mình.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Ngươi quá thành thật, đến bây giờ mà chưa tích đủ tiền để cưới một cô dâu xinh đẹp. Bất quá sau khi ta đi, đối tượng mà các thiếu nữ thành Gia Trang hâm mộ chính là ngươi rồi.
Trung thực và chất phác, sắc mặt Sở Hoài Niệm đỏ lên, ngượng ngùng đến mức không biết phải trả lời thế nào.
…
…
- Đi thôi! Đều trở về đi, cũng không phải sinh ly tử biệt. Nếu một ngày ta giàu khắp thiên hạ như Ngô Nhất Đạo, ta nhất định sẽ đưa các ngươi đến sống ở thành Thanh Long. Đương nhiên là các ngươi đừng nên ôm hi vọng.
Trương Thế Nhân đứng ở trên xe ngựa, phất phất tay, lớn tiếng nói:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài… Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!
Dì Hà khiễng chân lên, đứng trong đám người hô lớn:
- Dù các cô nương trong đế đô có xinh đẹp thì vẫn nên tìm vợ từ các cô nương đáng tin cậy ở thành Gia Trang!
- Dì Hà… Lúc trở về nhớ kêu Sở Hoài Niệm mang qua ít bạc, rồi giúp hắn đeo gông vào cổ… Ách, không đúng, là giúp hắn mai mối. Tên cô gái đó ta còn nhớ, là Nguyễn Mai Trúc.
- Trương Thế Nhân! Còn nhớ ta à, ta chờ ngươi trở về cưới ta!
- Ngươi đừng có hi vọng! Mười năm ta không trở lại thì ngươi ở vậy mười năm? Hoa tàn ít bướm thì không ai muốn, nhân lúc còn trẻ mà lựa chọn!
- Trương Thế Nhân, đế đô quá lớn, nhớ giữ mình!
- Yên tâm đi, kẻ nào dám đụng thì ta báo quan!
- Trương Thế Nhân, bọn hắn nói tiểu đệ đệ của ngươi dài ra, trước khi ngươi đi thì nói cho ta biết ngươi làm sao làm được chuyện đó!
- Huynh đệ, ngươi bại lộ!
Phủ tướng quân.
Nguyễn Văn Dũng rót một chén rượu lâu năm, uống một hơi cạn sạch, nghe tiếng la náo nhiệt ở bên ngoài mà tự cười nhạo:
- Nhân sinh gặp gỡ sao mà kỳ diệu, không thể nghĩ được một người tướng quân như ta lại kém xa một con buôn như hắn. Cũng không biết khi ta rời khỏi thành Gia Trang thì có mấy người đưa ta, mấy người mắng ta… Trương Thế Nhân… Hơn bảy trăm biên quân đều đi tiễn ngươi, ngươi đang muốn nói cho ta biết… So với ta, ngươi mạnh hơn?
Cửa đông thành thành Gia Trang.
- Đi thôi.
Một mảnh vải giấy dầu được vén lại, người nữ tử mặc một bộ váy trắng từ da chồn nhung nhìn cảnh tượng trong thành mà khẽ cười cười, nhàn nhạt nói ra.
Cũng không biết là cái hoa mẫu đơn trên tấm vải giấy dầu tôn nàng lên đẹp như tiên nữ, hay vẫn là do dung nhan của nàng làm cho tấm vải kia tràn ngập ý hàm súc.
Ba người thị nữ mười sáu, mười bảy tuổi theo sau nàng đi ra ngoài thành. Ở cách ngoài đó không xa, một chiếc xe ngựa của Hải Dương Quán đứng lặng ở ven đường.
- Như thế nào?
Thanh âm của Lê đại nương truyền ra từ trong chiếc xe ngựa.
- Không thế nào, đưa tiễn tiểu dân mà thôi.
Nữ tử tuyệt sắc trả lời, sao đó leo lên xe ngựa.
- Lúc nào trên người hắn không còn khí chất thường dân… thì sẽ có một thành tựu lớn.
- Nếu như hắn không còn cái khí chất thường dân này thì càng không bằng gì.
Có hàng trăm cái bàn xếp thành một hàng trên đường cái, bên trên đặt đầy bát rượu. Hơn ba nghìn cái bát rượu đặt rậm rạp và chằng chịt ở trên bàn, trong chén đều đổ đầy rượu.
Không có đồ ăn, chỉ có rượu.
Ngoại trừ Tiểu tướng biên quân Nguyễn Văn Dũng của thành Gia Trang, toàn bộ hơn bảy trăm binh sĩ biên quân đều ở nơi này. Vào đúng ngày hôm nay, không có một binh sĩ canh phòng ở trên tường thành Gia Trang.
Bốn cái tửu điếm, sáu cái khách sạn, hơn mười cái quán rượu lớn nhỏ, ông chủ, tiểu nhị, đầu bếp, học đồ, còn có tất cả tạp dịch và hộ vệ của Phường Nguyên Bảo vất cả suốt cả đêm mới có thể đem tất cả những thứ trước mặt xếp đặt ở trên đường cái. Hơn bảy trăm tên binh sĩ biên quân muốn giúp đỡ, nhưng những hương thân đơn thuần không để họ làm vậy, mà để bọn họ ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh bàn.
Tất cả hơn hai nghìn người đều tụ tập ở trên đường chính nhìn xem những thứ đã được dọn sẵn mà trong lòng xuất hiện một chút cảm giác khó chịu.
Chỉ có những binh sĩ bảo vệ thành Gia Trang nhiều năm mới có tư cách ngồi ở bên cạnh bàn. Ngay cả là người sắp xếp mọi chuyện ở đây, Trương Thế Nhân cũng đứng ở một bên, nhìn những binh sĩ biên quân kia mà sắc mặt đầy hổ thẹn.
- Trương Thế Nhân! Ngươi thật muốn đi?
Rốt cuộc có người không nhịn được mà hỏi.
Trương Thế Nhân khoát tay áo, không có trả lời.
Hắn bưng lên một chén rượu, chậm rãi nghiêng lại, đổ rơi vãi lên mặt đất:
- Chén rượu này kính cho những binh sĩ bất hạnh chết vào đêm hôm đó, là Trương Thế Nhân ta có lỗi với bọn họ!
Ngoại trừ binh sĩ biên quân, không có bao nhiêu người hiểu câu nói này của hắn.
Chuyện đêm hôm đó có thể giấu giếm được dân chúng trong thành, nhưng không thể gạt được… đám binh sĩ tinh nhuệ này của Đại Nam. Bọn hắn biết rõ Trương Thế Nhân là kính cho ai, cho nên sắc mặt của bọn họ đều có chút thương cảm. Đêm hôm ấy, cửa thành tây, giết chết hai mươi mấy người binh sĩ biên quân… là Trương Thế Nhân.
Theo lý mà nói, các binh sĩ biên quân không nên tha thứ cho Trương Thế Nhân. Nhưng cũng không biết vì cái gì, mà trong đám binh sĩ đang trầm mặc có người hô lên một tiếng “lên đường bình an”. Lập tức hơn bảy trăm tên lính đứng lên chỉnh tề, mỗi người bưng lên một bát rượu ở trước mặt, chậm rãi đổ rơi lên mặt đất, sau đó cùng nhau hô lên một tiếng “lên đường bình an”.
Với tư cách là người Giáo Úy già nhất, lúc đổ rượu, Trịnh Khúc Nhạc thì thào thêm một câu:
- Đừng trách Trương Thế Nhân.
Hơn bảy trăm người cùng mời rượu, vì những đồng đội đã mất mà cầu cho bọn họ được lên thiên đường.
Sau khi ly rượu đã rơi cạn, Trương Thế Nhân hướng về cửa thành tây mà dập đầu lạy ba cái.
- Hành lễ.
Không biết ai không số các binh sĩ hô lên một tiếng, hơn bảy trăm tên lính đặt nắm tay phải nằm ngang trước ngực mình, trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội Đại Nam.
Trịnh Khúc Nhạc chầm chậm đi qua, đưa tay đỡ cái trán đang đè ở trên viên đá xanh lạnh lẽo của Trương Thế Nhân lên:
- Không ai trách ngươi. Mặc dù những người làm lính chúng ta hận nhất là những kẻ giết đồng bào, nhưng cũng không có nghĩa là mọi người không phân rõ thị phi trắng đen. Hôm nay Nguyễn Văn Dũng không có tới, hắn nói là hắn đang tự bỏ tù mình ở trong phủ tướng quân, chúng ta cũng không cần phải đi gọi hắn. Nhưng mà chính ngươi hãy nhìn xem, tất cả binh sĩ biên quân, dẫu là đang có nhiệm vụ trên người cũng đều đã tới, không có một ai trong bọn họ xem ngươi là kẻ thù!
- Vô luận là ngươi ở Kinh Võ Viện tại đế đô, hay là ở tại địa phương khác, ở trong lòng biên quân thành Gia Trang, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ của chúng ta!
- Kính huynh đệ!
Trịnh Khúc Nhạc lại bưng lên một cái rượu, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Hơn bảy trăm tên biên quân cũng bưng lên chén rượu, ngay ngắn hướng về Trương Thế Nhân:
- Kính huynh đệ!
Trương Thế Nhân muốn khóc, lại nhịn xuống.
Hắn đưa tay đón bát rượu Đại Khuyển đưa cho, uống một hơi cạn sạch.
- Ta biết ngươi hận Nguyễn Văn Dũng. Ngay cả chúng ta cũng đều hận hắn huống chi là ngươi.
Trịnh Khúc Nhạc đặt bát rượu lên trên bàn dài, móc ra một xấp ngân phiếu ở trong ngực đưa cho Trương Thế Nhân:
- Đây là Nguyễn Văn Dũng bảo vài tên thị vệ của phủ tướng quân mang cho ngươi, bọn thị vệ nói không có mặt mũi gặp ngươi nên để cho ta đưa ngươi. Đây là tiền lãi mấy năm nay ngươi giao cho Nguyễn Văn Dũng, không phải toàn bộ, đại khái là một phần ba… Dù ngươi hận hắn, nhưng tiền này đều là do ngươi kiếm được, đi đến đế đô đều cần chuẩn bị, dẫu là ăn mặc vẫn là xã giao với bọn quan lại, cho nên người đừng từ chối. Tiền là tiền, nếu như ngươi cảm thấy cầm tiền này không thoải mái, thì hơn bảy trăm huynh đệ chúng ta sẽ cắt máu nhỏ lên trên mỗi tờ ngân phiếu, giặt sạch đi làm oán giận của ngươi!
- Ta nhận!
Trương Thế Nhân dùng sức gật đầu, trịnh trọng nhận lấy ngân phiếu.
- Trương Thế Nhân, chú còn trở về không?
Một cô bé nằm trong ngực mẹ, thanh âm non nớt và ánh mắt tinh khiết hỏi nhỏ. Ánh mắt của cô cực kỳ thuần khiết, hơn xa với những tên quan lớn.
- Nhất định!
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, cười nói.
- Trước khi đi ta định đem tất cả bạc trong hành lý bỏ ra để mời mọi người uống một chén rượu. Thế nhưng mà tất cả ông chủ trong thành đều không thu tiền của ta, cho nên chén rượu này không thể nói là ta mời mọi người uống, mà là mọi người mời ta uống! Ta không phải là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng là một người đàn ông! Rượu này là rượu ly biệt, nhưng không phải là rượu tuyệt tình! Nếu cảm thấy ta xứng đáng làm bằng hữu của các ngươi thì hôm nay hãy cùng tham gia bữa rượu này!
Tất cả mọi người đều cầm rượu trong tay, ngay cả những đứa trẻ cũng bị nhét một chén vào tay.
Vào lúc này, cô bé hỏi Trương Thế Nhân còn trở về không nhìn chén rượu trong tay, sợ hãi nói:
- Mẹ, rượu cay, ta không muốn uống.
Mẹ nàng dùng tay vuốt vuốt lên cái mũi của nàng, nói:
- Ngoan, con ngoan, uống một ngụm nhỏ cũng phải uống. Uống chén rượu này thì phải nhớ kỹ Trương Thế Nhân. Hắn là người thân của tất cả mọi người trong thành Gia Trang, cũng là người thân của ngươi!
Cô bé cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.
Cách đó không xa, một người đàn ông trông có vẻ thô lỗ dùng ngón tay chạm vào một chút rượu trên chén, rồi đưa vào miệng một đứa trẻ trên ngực vợ mình. Theo bản năng, đứa trẻ mút một cái, nhưng có lẽ bởi vì rượu quá cay, đứa trẻ nhíu chặt lông mày, cánh tay nhỏ từ trong tã lót vươn ra đẩy một cái, nhếch miệng khóc “a a”.
Những đứa trẻ cất tiếng khóc, nhưng cũng không biết bao nhiêu người theo đó mà rơi lệ.
- Hôm nay từ biệt, hi vọng còn có thể gặp nhau!
Trương Thế Nhân uống cạn rượu rồi mà nước mắt vẫn còn chảy ra. Đại Khuyển đứng ở một bên mà cảm khái, Mộc Tiểu Yêu cũng cảm thấy cái mũi cay cay.
…
…
Một ngày hôm nay, thành Gia Trang không còn rượu.
Có lẽ vì không muốn thấy tình cảnh như vậy, cho nên người của Hải Dương Quán đã rời khỏi thành vào đêm qua.
Trên đường cái rộng rãi không biết có bao nhiêu người say ngã lên đó. Sau khi uống rượu, những thiếu nữ tuổi dậy thì giống như những cây đào núi nở rộ sau gió xuân, lại khóc đến nỗi đôi mắt sưng đỏ.
Đối với các nàng, Trương Thế Nhân không chỉ là một cái tên, có thể vào nhiều năm sau đó, sau khi đã trở thành vợ người, khi nhớ lại chuyện cũ thì cũng sẽ ngượng ngùng nở nụ cười, không thể quên được khoảng thời gian lúc trẻ từng theo đuổi một chàng trai chí lớn.
Có lẽ là do thành Gia Trang quá nhỏ cho nên Trương Thế Nhân hắn làm thay đổi nơi này. Đế đô lại lớn như vậy, hẳn là sẽ làm thay đổi chính bản thân hắn.
Dưới sự dẫn dắt của các Giáo Úy, hơn bảy trăm tên binh sĩ biên quân uống rượu trở về với nhiệm vụ hằng ngày của mình. Lên thành thì lên thành, ra khỏi thành tuần tra thì nhận chiến mã ra khỏi thành... Trịnh Khúc Nhạc là người cuối cùng rời đi, hắn vỗ bả vai của Trương Thế Nhân, hơi say, nói:
- Mặc kệ thi tuyển có vào được Kinh Võ Viện hay không thì đều phải trở lại thăm nơi này. Nếu như không có thi đậu là tốt nhất, lại trở về cùng uống rượu cùng giết tặc. Người khác có thể không biết, nhưng nội tâm ta rất rõ ràng… Mỗi lần giết giặc ngươi đều trốn đi, thế nhưng những tên mã tặc có tính uy hiếp lớn nhất đều bị ngươi âm thầm dùng một mũi tên bắn chết. Chuyện mà Nguyễn Văn Dũng không có vứt đi lương tâm chính là không có phủ nhận những công trạng của ngươi. Ngươi là một tên trinh sát hợp cách, trong phạm vi trăm dặm xung quanh, chỉ cần là mã tặc ở bên này núi Sơn Khê thì cái nào không phải đều do ngươi tìm ra? Ba năm nay dân chúng thành Gia Trang giàu đến chảy mỡ, cũng thái bình đến mức khiến người ta cảm thấy… đã vài chục năm qua, bốn phía thành Gia Trang đều chưa từng sạch sẽ như vậy.
- Trịnh đại ca…
Trương Thế Nhân há to miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Trịnh Khúc Nhạc cười cười, nói:
- Nhưng mà vẫn hi vọng ngươi có thể đỗ vào Kinh Võ Viện, dù sao lúc đi ra thì chức quan nhỏ nhất cũng là Giáo Úy rồi. Ta biết bản lĩnh của ngươi, không thể tu hành thì sợ cái gì? Luyện thể thuần túy cũng có thể chống lại cao thủ tu hành vậy, những tướng quân như thế có không ít ở trong quân. Đừng quên Tướng quân trấn thủ Nam Cương của Đại Nam là La Diệu, nghe nói một thân ngoại công của hắn có thể so với cao thủ Cửu Phẩm, có thể tung hoành thiên hạ! Mà nói đi nói lại thì loại tướng quân dễ giả mạo nhất chính là tướng quân của thành Gia Trang chúng ta!
- Ừm!
Trương Thế Nhân gật đầu.
- Đi, hôm nay chúng ta lĩnh binh tuần tra phía bên này núi Sơn Khê. Không thể đưa tiễn ngươi thì cũng đừng thấy lạ… Thuận buồm xuôi gió!
Nói xong câu này, Trịnh Khúc Nhạc quay đầu bước đi.
Sau khi các binh sĩ biên quân rời khỏi, dân chúng lại xông tới, cùng nói chuyện náo nhiệt với Trương Thế Nhân với đủ loại đề tài. Trong tình cảnh hỗn loạn này, Trương Thế Nhân không nghe rõ họ nói gì. Có người nói muốn Trương Thế Nhân xem thành Gia Trang như nhà mẹ đẻ, sau đó bị người mắng thì mới nhớ ra Trương Thế Nhân không phải là một người đàn bà.
Song không biết vì sao mà trong lòng mọi người lại có cảm giác như cha mẹ đang làm đám cưới cho con gái.
- Đại chưởng quỹ, ngươi cứ yên tâm về Phường Nguyên Bảo, ta nhất định sẽ tận lực chăm nom, nếu như ngài không trở về thì ta sẽ phái người mang tiền lãi hằng năm qua cho ngài.
Nhị chưởng quỹ Phường Nguyên Bảo Sở Hoài Niệm dụi dụi con mắt, nói với giọng khẳng định.
- Ừ, kiếm tiền từ những người man trên thảo nguyên không khó, Phường Nguyên Bảo không ngã được. Dẫu thiếu đi Hải Dương Quán, nhưng Thượng Khách Lâu và Phường Nguyên Bảo vẫn là cây rụng tiền của thành Gia Trang. Chỉ cần có hai nhà này tồn tại, các hương thân sẽ không sống khổ như cuộc sống lúc trước.
Trương Thế Nhân dặn dò một câu, lại hạ thấp giọng, nói:
- Nguyễn Văn Dũng vẫn muốn lau đi dấu vết tham tiền ở bên trên thì nhất định sẽ đem những khoản trước kia đốt đi, nhưng ngươi nhớ giữ lại một phần, nhớ kỹ. Còn có, hắn nhất định sẽ bỏ đi tất cả các sinh ý trong nội thành qua một bên, đây là cơ hội… Không có hắn, lại để cho các sinh ý này đều biến thành tiền của các hương thân, cho dù không có tiền lãi của Hải Dương Quán thì tiền lãi hằng năm của các hương thân sẽ nhiều hơn dĩ vãng không ít.
- Ta nhớ kỹ rồi đại chưởng quỹ!
Sở Hoài Niệm dùng sức gật đầu.
Hắn vốn là một cái thư sinh thất thế ở trong thành Gia Trang, bởi vì Trương Thế Nhân xem trọng mà cuộc sống thay đổi. Nếu không phải có Trương Thế Nhân, một tên thư sinh nghèo rớt mồng tơi như hắn sẽ không biết phải lang thang đến chân trời xa xăm nào.
- Nhớ giữ ít bạc cho mình.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Ngươi quá thành thật, đến bây giờ mà chưa tích đủ tiền để cưới một cô dâu xinh đẹp. Bất quá sau khi ta đi, đối tượng mà các thiếu nữ thành Gia Trang hâm mộ chính là ngươi rồi.
Trung thực và chất phác, sắc mặt Sở Hoài Niệm đỏ lên, ngượng ngùng đến mức không biết phải trả lời thế nào.
…
…
- Đi thôi! Đều trở về đi, cũng không phải sinh ly tử biệt. Nếu một ngày ta giàu khắp thiên hạ như Ngô Nhất Đạo, ta nhất định sẽ đưa các ngươi đến sống ở thành Thanh Long. Đương nhiên là các ngươi đừng nên ôm hi vọng.
Trương Thế Nhân đứng ở trên xe ngựa, phất phất tay, lớn tiếng nói:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài… Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!
Dì Hà khiễng chân lên, đứng trong đám người hô lớn:
- Dù các cô nương trong đế đô có xinh đẹp thì vẫn nên tìm vợ từ các cô nương đáng tin cậy ở thành Gia Trang!
- Dì Hà… Lúc trở về nhớ kêu Sở Hoài Niệm mang qua ít bạc, rồi giúp hắn đeo gông vào cổ… Ách, không đúng, là giúp hắn mai mối. Tên cô gái đó ta còn nhớ, là Nguyễn Mai Trúc.
- Trương Thế Nhân! Còn nhớ ta à, ta chờ ngươi trở về cưới ta!
- Ngươi đừng có hi vọng! Mười năm ta không trở lại thì ngươi ở vậy mười năm? Hoa tàn ít bướm thì không ai muốn, nhân lúc còn trẻ mà lựa chọn!
- Trương Thế Nhân, đế đô quá lớn, nhớ giữ mình!
- Yên tâm đi, kẻ nào dám đụng thì ta báo quan!
- Trương Thế Nhân, bọn hắn nói tiểu đệ đệ của ngươi dài ra, trước khi ngươi đi thì nói cho ta biết ngươi làm sao làm được chuyện đó!
- Huynh đệ, ngươi bại lộ!
Phủ tướng quân.
Nguyễn Văn Dũng rót một chén rượu lâu năm, uống một hơi cạn sạch, nghe tiếng la náo nhiệt ở bên ngoài mà tự cười nhạo:
- Nhân sinh gặp gỡ sao mà kỳ diệu, không thể nghĩ được một người tướng quân như ta lại kém xa một con buôn như hắn. Cũng không biết khi ta rời khỏi thành Gia Trang thì có mấy người đưa ta, mấy người mắng ta… Trương Thế Nhân… Hơn bảy trăm biên quân đều đi tiễn ngươi, ngươi đang muốn nói cho ta biết… So với ta, ngươi mạnh hơn?
Cửa đông thành thành Gia Trang.
- Đi thôi.
Một mảnh vải giấy dầu được vén lại, người nữ tử mặc một bộ váy trắng từ da chồn nhung nhìn cảnh tượng trong thành mà khẽ cười cười, nhàn nhạt nói ra.
Cũng không biết là cái hoa mẫu đơn trên tấm vải giấy dầu tôn nàng lên đẹp như tiên nữ, hay vẫn là do dung nhan của nàng làm cho tấm vải kia tràn ngập ý hàm súc.
Ba người thị nữ mười sáu, mười bảy tuổi theo sau nàng đi ra ngoài thành. Ở cách ngoài đó không xa, một chiếc xe ngựa của Hải Dương Quán đứng lặng ở ven đường.
- Như thế nào?
Thanh âm của Lê đại nương truyền ra từ trong chiếc xe ngựa.
- Không thế nào, đưa tiễn tiểu dân mà thôi.
Nữ tử tuyệt sắc trả lời, sao đó leo lên xe ngựa.
- Lúc nào trên người hắn không còn khí chất thường dân… thì sẽ có một thành tựu lớn.
- Nếu như hắn không còn cái khí chất thường dân này thì càng không bằng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.