Chương 186: Nỗi đau trong quá khứ
Mật Ngọt
07/10/2016
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều chăm chú nhìn hắn bước lên lầu. Những kẻ thường xuyên đến Hải Dương Quán đều biết người đứng đầu thực sự của Hải Dương Quán là Lê đại nương, nhưng đã lâu rồi đại nương không tiếp khách nữa. Nghe nói gần đây nữ nhân này thường xuyên ngồi xe ngựa rời khỏi Hải Dương Quán, đến Thanh Phong Quán đàm đạo với Tiêu chân nhân.
Trong con mắt của bách tính ở thế tục thì Tiêu chân nhân chính là thần tiên.
Một bà chủ ca múa lại có quan hệ không đơn giản với Tiêu chân nhân khiến người ta không có cách nào suy đoán nổi con người có tên Lê Họa Mi này. Chỉ có điều nếu liên tưởng đến món lễ vật không nhỏ mà Di Thân Vương tặng cho Hải Dương Quán vào ngày khai trương thì mọi người cũng không lấy gì làm lạ. Do đó cả thành Thanh Long cũng bắt đầu lưu truyền một câu chuyện có phần ác độc... Nội dung chính của câu chuyện này kể về một nữ nhân có môn Mị công rất lợi hại, đã ngủ với hết lượt các quan lớn trong thành Thanh Long.
Ví dụ đó chính là minh chứng hùng hồn, nếu không sao lại có nhiều quý nhân ủng hộ việc kinh doanh của Hải Dương Quán đến vậy?
Muốn tìm ra này lời đồn đại này xuất phát từ nơi nào kỳ thực không khó. Trong lời nói này đã lộ ra vị chua loét mà nếu là người thông minh thì đều có thể nhận ra. Từ khi Hải Dương Quán khai trương thì công việc làm ăn ở chốn Thanh lâu trong thành Thanh Long ngày càng thảm hại. Cả đám nhà giàu, địa chủ mặt mày bóng bẩy bỗng dưng trở nên cao nhã thanh lịch, tình nguyện trả những món bạc lớn tại Hải Dương Quán chỉ để được nghe tiểu khúc, xem khiêu vũ mà chẳng màng đến Thanh lâu, khiến cho những cái bụng trắng trẻo của các Hồng cô nương ngày càng co quắp.
Kỳ thật cũng không có gì khó hiểu, các bậc phú hộ đương nhiên luôn muốn thể hiện khả năng chịu chơi của mình. Bọn họ có tiền cho nên phải tìm mọi cách thể hiện đẳng cấp hơn người của bọn họ. Đơn giản chỉ là Hải Dương Quán đã đánh trúng tâm lý, hướng bọn họ tới cuộc sống xa hoa nhưng không mất đi nét thanh tao văn nhã. Thanh lâu dù có hấp dẫn đến đâu cũng chỉ là một nơi dung tục mà thôi.
Dám đắc tội với toàn bộ Thanh lâu của Thanh Long này cũng đủ thấy Lê đại nương căn bản chẳng sợ gây thù hằn với người ta. Có điều nói một cách công bằng thì các Đông chủ của những thanh lâu này không có cùng một đẳng cấp với Lê đại nương.
Cho nên có kẻ dám phao tin đồn nhảm sau lưng, gan lớn hơn chút là dám thuê vài tên lưu manh hắc đạo thừa lúc ban đêm tạt đồ cứt đái vào Hải Dương Quán, chứ nếu gặp nhau ở ban ngày, bọn họ đều phải khách khí hỏi thăm Lê đại nương.
Toàn bộ Hải Dương Quán được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, dù có tìm kỹ thế nào cũng không tìm ra được một chút tục khí.
Trương Thế Nhân vừa đi lên thang lầu vừa cẩn thận dò xét tỉ mỉ một lượt thì phát hiện đã có sự khác biệt rất lớn so với lần trước hắn đến. Xem ra Lê đại nương cũng hiểu rất rõ sự nguy hại của bốn chữ "thị giác mệt nhọc" này, thỉnh thoảng bà ta lại thay đổi một chút, đổi lại phong cách bên trong Hải Dương Quán.
Trên sân khấu dưới lầu, bốn tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc đang uốn vòng eo nhỏ xíu nhảy khúc Nữ Thần Phi Thiên. Vũ khúc này chẳng phải bí kỹ gì, rất nhiều vũ ca đều có thể trình diễn được, nhưng bất kể là trình diễn ở đâu cũng không thể sánh được với Nữ Thần Phi Thiên tại Hải Dương Quán này, nguyên nhân căn bản chính là ở người khiêu vũ.
Dung mạo, dáng người của bốn tiểu vũ nữ giống hệt nhau. Vũ kỹ xuất chúng, dung mạo xuất chúng, bố trí vũ khúc lại càng xuất chúng khiến cho bốn tiểu mỹ nhân tung tăng nhảy múa, động tác nhất quán, giống nhau như đúc, thật khiến cho người nhìn mãn nhãn, tâm trạng vui thích. Đám phú hộ dưới sân khấu, mười người thì phải đến tám, chín người có lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ: “Nếu có thể thu nhận được cả bốn tiểu mỹ nhân này, cùng lăn lộn trên một chiếc giường lớn, tay trái ôm, tay phải ôm thì chẳng phải là một chuyện sung sướng hay sao?”
Bốn khuôn mặt giống hệt nhau của các tiểu mỹ nhân rủ xuống khiến cho không ít kẻ phải chảy nước miếng.
Tiếc thay, bốn mỹ nhân này chỉ nhìn được mà không sờ được. Đúng là càng muốn thì lại càng không đạt được, càng không đạt được thì lại càng muốn chiếm cho bằng được.
Lê đại nương đứng ở cửa sổ nói một tiếng “Trương Thế Nhân lên đây”, liền quay trở lại. Sau khi lên tới lầu ba, Trương Thế Nhân chỉnh lại một chút y phục rồi mới gõ cửa, nghe thấy có tiếng “mời vào”, hắn mới đẩy cửa bước vào. Vào tới phòng hắn dùng thân phận hậu bối để chào, rất đâu ra đấy.
- Ta biết chuyện ngươi bị giữ lại.
Câu đầu tiên của Lê đại nương khiến trong lòng Trương Thế Nhân hơi chấn động. Người phụ nữ này rốt cuộc có nội tình thâm sâu đến đâu? Việc mình bị nhốt trong đại nội thị vệ vốn vô cùng bí mật, trong triều đình cũng chưa có mấy người biết. Người này đã lùi về ẩn cư làm bà chủ quán lại làm sao biết được tin này?
Tuy nhiên Trương Thế Nhân rất nhanh đã tìm được đáp án. Sau khi hắn trở về đã nghe thấy người ta nói rằng những ngày này Lê đại nương thường xuyên đi đạo quán. Một khi đã như vậy thì... Biết Trương Thế Nhân bị nhốt cũng cũng không phải là việc khó gì. Hạng Thanh Ngưu đã biết chuyện, lẽ nào Tiêu chân nhân lại không biết?
- Khiến đại nương lo lắng rồi.
Trương Thế Nhân hơi khom người nói.
Lê đại nương chỉ chiếc ghế dựa cách đó không xa nói:
- Đừng làm bộ nho nhã nữa, ta nhìn không quen đâu.
Trương Thế Nhân cười hì hì rồi ngồi xuống ghế nói:
- Ta mới trở về liền vội vã đến thăm đại nương.
Lê đại nương không để ý tới câu nói dối này của hắn, trầm mặc một hồi mới hỏi:
- Ngươi có đi gặp bà chủ quán của cửa hàng thịt chó Kê Kê không?
- Tiểu nhân vẫn chưa đi gặp.
Trương Thế Nhân thành thật trả lời.
- Lẽ ra ngươi nên đến thăm nàng ta. Nếu không phải nàng ta nói dối bệ hạ giúp ngươi thì ngươi đừng hòng thoát ra được, mười phần thì chắc đến tám, chín phần ngươi sẽ bị chém đầu.
- Nói dối?
Trương Thế Nhân ngẩn ra:
- Xin đại nương cứ nói thẳng, ta nghe lời này của đại nương sao lại hốt hoảng như vậy?
Lê Họa Mi híp mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười nói:
- Ngươi chẳng lẽ tự cho mình là đệ tử của Trung Thân Vương? Ngày đó ở Gia Trang, ngươi chẳng qua chỉ là ngồi cùng chỗ, uống chung với hắn nửa bình Lê Hoa của bà chủ quán Đỗ Hồng Tuyến thôi mà. Chỉ có vậy thì ngươi dựa vào cái gì tự cho rằng mình là truyền nhân của hắn?
Trương Thế Nhân biến sắc, không nhịn được vội hỏi:
- Đại nương biết rõ tình hình sao?
Lê Họa Mi dừng lại một chút, rồi lại nói:
- Nếu quả thật muốn nói giữa các ngươi có quan hệ gì thì ngươi chỉ có thể gọi hắn là ân nhân, nhưng ngươi tuyệt đối không xứng là truyền nhân của hắn. Chẳng qua là hắn nhìn thấy bộ dạng sắp chết đáng thương của ngươi nên ra tay cứu ngươi mà thôi. Những người trên đời này được hắn cứu thực sự có quá nhiều. Mấy chục năm thái bình của Đại Nam chính là nhờ hắn đó. Lẽ nào bách tính của Đại Nam đều được tính là truyền nhân của hắn hay sao?
Những lời này như một chậu nước lạnh giội xuống đầu Trương Thế Nhân, khiến toàn thân hắn ớn lạnh.
- Ngươi rất may mắn.
Lê đại nương nhìn Trương Thế Nhân, rất nghiêm túc nói ra:
- Ta gọi ngươi lên lầu chỉ là để cho ngươi hiểu rõ điều này. Ngươi chẳng qua là có vận khí tốt. Ta sẽ không nói trước mặt người khác là ngươi không phải là truyền nhân của hắn, nhưng ngươi cũng không thể tự cho mình là truyền nhân của hắn. Điều này ngươi nhất định phải làm được.
Lê Họa Mi nói rành rọt từng câu từng chữ:
- Truyền nhân của hắn có lẽ nào lại dễ làm như thế, ngươi... còn chưa có tư cách đó.
Không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh đi. Từng câu từng chữ của Lê Họa Mi khiến Trương Thế Nhân không thể phản bác. Lúc đầu hắn vốn dĩ không tự cho mình là truyền nhân của Trung Thân Vương, nhưng người ta nói nhiều về chuyện này, cho nên dần dần ngay cả hắn cũng cảm thấy hay thật là như vậy? Hơn nữa thân phận này mang đến cho hắn nhiều lợi ích, đáng chết mà không chết, tất cả là nhờ vào thân phận này.
Lời nói của Lê Họa Mi lạnh lùng chẳng khác nào tảng băng khiến Trương Thế Nhân lạnh hết cả người.
Nếu như hắn và Trung Thân Vương quả thật không có mối quan hệ thân thiết, vậy thì làm sao có thể sống yên ổn ở Thanh Long này được? Tuy bệ hạ và Chu viện trưởng hoài nghi hắn có quan hệ với Phật tông, nhưng vì hắn có mối quan hệ với Trung Thân Vương, cho nên hắn mới được thả ra khỏi mật lao đại nội thị vệ. Nếu như hắn bị vạch trần là đồ giả mạo... Trương Thế Nhân không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Vị đế vương ngồi trên ghế rồng kia chỉ sợ sẽ giận dữ đến mức hài cốt của hắn cũng không tha.
- Đa tạ đại nương nhắc nhở, ta ghi nhớ rồi.
Trầm tư suy nghĩ rất lâu, Trương Thế Nhân mới đứng lên chắp tay cúi người hành lễ nói câu từ biệt.
Lê Họa Mi xem ra khá hài lòng với phản ứng của hắn, nàng gật đầu nói:
- Ta nói những điều này với ngươi là để cho ngươi hiểu một đạo lý... Bất kể ở trong hay ở ngoài thành Thanh Long, nếu như ngươi vẫn nghĩ rằng dựa vào một thân phận không có thật để sống qua ngày thì sớm muộn gì ngươi cũng bị té ngã và sẽ rất khó để đứng dậy được. Đại Nam lập quốc hơn một trăm năm qua, những thanh niên ưu tú hơn ngươi, biết cách cư xử hơn ngươi bị dìm chết trong thành Thanh Long nhiều vô kể. Vận khí tốt của ngươi chưa chắc có thể theo ngươi đến hết cuộc đời.
Trương Thế Nhân gật đầu, sau đó lại yên lặng ngồi trở lại chiếc ghế.
Không khí càng ngày càng căng thẳng, đề tài dường như đã tới hồi kết rồi.
- Có gì muốn hỏi ngươi cứ hỏi đi
Lê Họa Mi đứng dậy, đi tới trước chiếc lư hương, gẩy gẩy làm cho dòng khói tản đi chút ít. Từ những lời nói này, Trương Thế Nhân có thể cảm giác được người nữ nhân này và Trung Thân Vương có quan hệ cực kỳ mật thiết. Nếu không, bà ta đã không hiểu rõ Trung Thân Vương như thế, thậm chí ngay cả chuyện truyền nhân bà ta cũng xử lý một cách triệt để, tuyệt đối không cho phép kẻ nào đó dễ dàng dính đến người nam nhân tên Dương Kỳ kia.
Bà ta không thừa nhận Trương Thế Nhân là truyền nhân của Trung Thân Vương, chính là vì lý do bà ta nói trước đó, bà ta không cảm thấy Trương Thế Nhân có tư cách này.
Hôm đó... Rốt cục Trung Thân Vương đã làm cái gì?
Trương Thế Nhân do dự trong chốc lát, rồi hỏi một vấn đề mà hắn quan tâm nhất:
- Vì sao đại nương nói ta lúc ấy sắp chết, Trung Thân Vương cứu ta chỉ xuất phát từ sự thương hại?
Lê Họa Mi suy nghĩ một chút nói rồi nói:
- Ngươi vẫn cho là hắn thay đổi thể chất của ngươi?
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Khi vãn bối còn ở thành Gia Trang có tới một trăm hai mươi tám khí huyệt không thông, nhưng kể từ đêm hôm cùng Trung Thân Vương uống rượu tại quán lẩu chó Kê Kê thì tất cả đã thay đổi. Tuy rằng khí huyệt của tiểu nhân vẫn không mở được nhiều chỗ nhưng thân thể lại có chuyển biến rất rõ rệt. Nếu không phải ngài ấy thì là ai, tại sao vãn bối lại thay đổi như thế?
Lê Họa Mi có chút tò mò, hỏi:
- Ngươi chắc chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân ngươi không giống với những người bình thường? Hắn là người mạnh nhất trên thế gian này, nhưng cũng không có bản lĩnh biến một phế vật thành một thiên tài. Ngươi đã từng thấy có kẻ nào có thể biến tảng đá thành vàng chưa?
Trương Thế Nhân ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Nhưng trước khi vãn bối gặp ngài ấy….
- Đây mới chính là lý do hắn cứu ngươi.
Lê Họa Mi nói:
- Ngày đó ở Hải Dương Quán, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, hắn đã nhìn ra thân thể của ngươi có chỗ không ổn. Tuy nhiên lúc ấy hắn đã không làm gì cả, đó là bởi vì hắn căm ghét thủ đoạn ở trong cơ thể ngươi. Ta nghĩ, trước khi hắn rời đi, hắn bỗng nhiên lại lựa chọn cứu ngươi là vì cảm thấy thủ đoạn đó có ghê tởm thế nào thì nói cho cùng ngươi vẫn là người vô tội.
- Thủ đoạn gì?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Hắn chỉ nói qua với ta một câu.
Lê Họa Mi nhớ lại một chút rồi nói:
- Lấy thân nuôi dưỡng độc vật, hủy đi Khí Hải, phong kín khí huyệt, trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Thủ đoạn của kẻ đó đúng là bỉ ổi vô cùng.
Nếu như trước đó Lê Họa Mi nói không thừa nhận hắn là truyền nhân của Trung Thân Vương đã khiến Trương Thế Nhân tỉnh táo hoàn toàn thì những lời này lại như đẩy hắn vào một hầm băng. Hắn cảm giác thân thể của hắn đang run nhẹ, tay và chân lạnh dần rồi từ từ bị đông cứng. Tuy rằng hắn không phải là hiểu rất rõ ý tứ của những lời này nhưng trong nháy mắt hắn đã hiểu được quả nhiên hắn là thứ đồ vật do người khác tạo nên... Một vật thí nghiệm đáng ghê tởm?
- Kẻ đó... Là ai?
Lúc hắn hỏi câu này, cổ họng của hắn khàn khàn giống như tiếng gió mãnh liệt quét sàn sạt vào vách đá. Hắn nắm chặt tay lại theo bản năng, trong lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.
Hỏi Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến đều không ra được đáp án, nhưng hiện tại dường như lại sắp có được đáp áp từ miệng của Lê đại nương - một người vốn không nên biết được và cũng chẳng có quan hệ gì với hắn đang sắp nói ra. Trong lòng Trương Thế Nhân giống như có một đàn sói lớn đang lồng lộn kêu gào. Hắn sợ hãi, lo lắng thậm chí không dám hỏi câu này. Hắn phát hiện mình truy tìm chân tướng suốt mười sáu năm nay nhưng lại không hề chuẩn bị tâm lý để đón nhận chân tướng này.
- Hắn chỉ nói là kẻ đó, ta làm sao biết là ai?
Lê Họa Mi trả lời khiến Trương Thế Nhân cực kỳ thất vọng nhưng cũng có một điểm tích cực là khiến hắn như trút được gánh nặng.
Bà ta cũng không biết, thật là tốt quá...
Không biết vì sao, trong nháy mắt Trương Thế Nhân lại có cảm giác vui mừng này, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đang sợ cái gì.
- Tuy nhiên..
Lê Họa Mi tiếp tục nói:
- Cái loại căm ghét đó, mười phần thì phải đến tám chín phần là người Thiên Thuận.
- Đúng vậy...
Cơ thể Trương Thế Nhân lại run lên, hắn liên tục lẩm bẩm:
- Tám chín phần mười là người Thiên Thuận rồi.
Cơ thể của hắn giống như vừa mới bị giội nước. Y phục của Kinh Võ Viện bị ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào người hắn. Hắn suy sụp, cả người đổ ra, dựa vào phía sau ghế, ánh mắt không còn chút thần thái nào nữa.
Lê Họa Mi lại có chút kinh ngạc khi nhìn thấy phản ứng của hắn, sau khi suy nghĩ một chút lại lập tức cười nói:
- Ngươi còn trẻ sao lại cố chấp như thế? Kẻ hại ngươi có lẽ là người Thiên Thuận, nhưng ngươi đi soi lại gương xem ngươi đâu có giống người Thiên Thuận mọi rợ?
Trương Thế Nhân hơi sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên vuốt mặt mình hỏi:
- Không giống sao?
Không đợi Lê Họa Mi trả lời, hắn chậm rãi thở phào một cái lẩm bẩm:
- Đúng là không có giống...
Trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên vụt sáng dường như là bắt được cái gì đó.
Đại Khuyển là người nước Thương, Kỳ Lân, Hoành Côn cũng là người nước Thương. Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến là người Nam Yến. Người Nam Yến cũng là người nước Thương... Vậy thì mình là người ở đâu?
Trong con mắt của bách tính ở thế tục thì Tiêu chân nhân chính là thần tiên.
Một bà chủ ca múa lại có quan hệ không đơn giản với Tiêu chân nhân khiến người ta không có cách nào suy đoán nổi con người có tên Lê Họa Mi này. Chỉ có điều nếu liên tưởng đến món lễ vật không nhỏ mà Di Thân Vương tặng cho Hải Dương Quán vào ngày khai trương thì mọi người cũng không lấy gì làm lạ. Do đó cả thành Thanh Long cũng bắt đầu lưu truyền một câu chuyện có phần ác độc... Nội dung chính của câu chuyện này kể về một nữ nhân có môn Mị công rất lợi hại, đã ngủ với hết lượt các quan lớn trong thành Thanh Long.
Ví dụ đó chính là minh chứng hùng hồn, nếu không sao lại có nhiều quý nhân ủng hộ việc kinh doanh của Hải Dương Quán đến vậy?
Muốn tìm ra này lời đồn đại này xuất phát từ nơi nào kỳ thực không khó. Trong lời nói này đã lộ ra vị chua loét mà nếu là người thông minh thì đều có thể nhận ra. Từ khi Hải Dương Quán khai trương thì công việc làm ăn ở chốn Thanh lâu trong thành Thanh Long ngày càng thảm hại. Cả đám nhà giàu, địa chủ mặt mày bóng bẩy bỗng dưng trở nên cao nhã thanh lịch, tình nguyện trả những món bạc lớn tại Hải Dương Quán chỉ để được nghe tiểu khúc, xem khiêu vũ mà chẳng màng đến Thanh lâu, khiến cho những cái bụng trắng trẻo của các Hồng cô nương ngày càng co quắp.
Kỳ thật cũng không có gì khó hiểu, các bậc phú hộ đương nhiên luôn muốn thể hiện khả năng chịu chơi của mình. Bọn họ có tiền cho nên phải tìm mọi cách thể hiện đẳng cấp hơn người của bọn họ. Đơn giản chỉ là Hải Dương Quán đã đánh trúng tâm lý, hướng bọn họ tới cuộc sống xa hoa nhưng không mất đi nét thanh tao văn nhã. Thanh lâu dù có hấp dẫn đến đâu cũng chỉ là một nơi dung tục mà thôi.
Dám đắc tội với toàn bộ Thanh lâu của Thanh Long này cũng đủ thấy Lê đại nương căn bản chẳng sợ gây thù hằn với người ta. Có điều nói một cách công bằng thì các Đông chủ của những thanh lâu này không có cùng một đẳng cấp với Lê đại nương.
Cho nên có kẻ dám phao tin đồn nhảm sau lưng, gan lớn hơn chút là dám thuê vài tên lưu manh hắc đạo thừa lúc ban đêm tạt đồ cứt đái vào Hải Dương Quán, chứ nếu gặp nhau ở ban ngày, bọn họ đều phải khách khí hỏi thăm Lê đại nương.
Toàn bộ Hải Dương Quán được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, dù có tìm kỹ thế nào cũng không tìm ra được một chút tục khí.
Trương Thế Nhân vừa đi lên thang lầu vừa cẩn thận dò xét tỉ mỉ một lượt thì phát hiện đã có sự khác biệt rất lớn so với lần trước hắn đến. Xem ra Lê đại nương cũng hiểu rất rõ sự nguy hại của bốn chữ "thị giác mệt nhọc" này, thỉnh thoảng bà ta lại thay đổi một chút, đổi lại phong cách bên trong Hải Dương Quán.
Trên sân khấu dưới lầu, bốn tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc đang uốn vòng eo nhỏ xíu nhảy khúc Nữ Thần Phi Thiên. Vũ khúc này chẳng phải bí kỹ gì, rất nhiều vũ ca đều có thể trình diễn được, nhưng bất kể là trình diễn ở đâu cũng không thể sánh được với Nữ Thần Phi Thiên tại Hải Dương Quán này, nguyên nhân căn bản chính là ở người khiêu vũ.
Dung mạo, dáng người của bốn tiểu vũ nữ giống hệt nhau. Vũ kỹ xuất chúng, dung mạo xuất chúng, bố trí vũ khúc lại càng xuất chúng khiến cho bốn tiểu mỹ nhân tung tăng nhảy múa, động tác nhất quán, giống nhau như đúc, thật khiến cho người nhìn mãn nhãn, tâm trạng vui thích. Đám phú hộ dưới sân khấu, mười người thì phải đến tám, chín người có lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ: “Nếu có thể thu nhận được cả bốn tiểu mỹ nhân này, cùng lăn lộn trên một chiếc giường lớn, tay trái ôm, tay phải ôm thì chẳng phải là một chuyện sung sướng hay sao?”
Bốn khuôn mặt giống hệt nhau của các tiểu mỹ nhân rủ xuống khiến cho không ít kẻ phải chảy nước miếng.
Tiếc thay, bốn mỹ nhân này chỉ nhìn được mà không sờ được. Đúng là càng muốn thì lại càng không đạt được, càng không đạt được thì lại càng muốn chiếm cho bằng được.
Lê đại nương đứng ở cửa sổ nói một tiếng “Trương Thế Nhân lên đây”, liền quay trở lại. Sau khi lên tới lầu ba, Trương Thế Nhân chỉnh lại một chút y phục rồi mới gõ cửa, nghe thấy có tiếng “mời vào”, hắn mới đẩy cửa bước vào. Vào tới phòng hắn dùng thân phận hậu bối để chào, rất đâu ra đấy.
- Ta biết chuyện ngươi bị giữ lại.
Câu đầu tiên của Lê đại nương khiến trong lòng Trương Thế Nhân hơi chấn động. Người phụ nữ này rốt cuộc có nội tình thâm sâu đến đâu? Việc mình bị nhốt trong đại nội thị vệ vốn vô cùng bí mật, trong triều đình cũng chưa có mấy người biết. Người này đã lùi về ẩn cư làm bà chủ quán lại làm sao biết được tin này?
Tuy nhiên Trương Thế Nhân rất nhanh đã tìm được đáp án. Sau khi hắn trở về đã nghe thấy người ta nói rằng những ngày này Lê đại nương thường xuyên đi đạo quán. Một khi đã như vậy thì... Biết Trương Thế Nhân bị nhốt cũng cũng không phải là việc khó gì. Hạng Thanh Ngưu đã biết chuyện, lẽ nào Tiêu chân nhân lại không biết?
- Khiến đại nương lo lắng rồi.
Trương Thế Nhân hơi khom người nói.
Lê đại nương chỉ chiếc ghế dựa cách đó không xa nói:
- Đừng làm bộ nho nhã nữa, ta nhìn không quen đâu.
Trương Thế Nhân cười hì hì rồi ngồi xuống ghế nói:
- Ta mới trở về liền vội vã đến thăm đại nương.
Lê đại nương không để ý tới câu nói dối này của hắn, trầm mặc một hồi mới hỏi:
- Ngươi có đi gặp bà chủ quán của cửa hàng thịt chó Kê Kê không?
- Tiểu nhân vẫn chưa đi gặp.
Trương Thế Nhân thành thật trả lời.
- Lẽ ra ngươi nên đến thăm nàng ta. Nếu không phải nàng ta nói dối bệ hạ giúp ngươi thì ngươi đừng hòng thoát ra được, mười phần thì chắc đến tám, chín phần ngươi sẽ bị chém đầu.
- Nói dối?
Trương Thế Nhân ngẩn ra:
- Xin đại nương cứ nói thẳng, ta nghe lời này của đại nương sao lại hốt hoảng như vậy?
Lê Họa Mi híp mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười nói:
- Ngươi chẳng lẽ tự cho mình là đệ tử của Trung Thân Vương? Ngày đó ở Gia Trang, ngươi chẳng qua chỉ là ngồi cùng chỗ, uống chung với hắn nửa bình Lê Hoa của bà chủ quán Đỗ Hồng Tuyến thôi mà. Chỉ có vậy thì ngươi dựa vào cái gì tự cho rằng mình là truyền nhân của hắn?
Trương Thế Nhân biến sắc, không nhịn được vội hỏi:
- Đại nương biết rõ tình hình sao?
Lê Họa Mi dừng lại một chút, rồi lại nói:
- Nếu quả thật muốn nói giữa các ngươi có quan hệ gì thì ngươi chỉ có thể gọi hắn là ân nhân, nhưng ngươi tuyệt đối không xứng là truyền nhân của hắn. Chẳng qua là hắn nhìn thấy bộ dạng sắp chết đáng thương của ngươi nên ra tay cứu ngươi mà thôi. Những người trên đời này được hắn cứu thực sự có quá nhiều. Mấy chục năm thái bình của Đại Nam chính là nhờ hắn đó. Lẽ nào bách tính của Đại Nam đều được tính là truyền nhân của hắn hay sao?
Những lời này như một chậu nước lạnh giội xuống đầu Trương Thế Nhân, khiến toàn thân hắn ớn lạnh.
- Ngươi rất may mắn.
Lê đại nương nhìn Trương Thế Nhân, rất nghiêm túc nói ra:
- Ta gọi ngươi lên lầu chỉ là để cho ngươi hiểu rõ điều này. Ngươi chẳng qua là có vận khí tốt. Ta sẽ không nói trước mặt người khác là ngươi không phải là truyền nhân của hắn, nhưng ngươi cũng không thể tự cho mình là truyền nhân của hắn. Điều này ngươi nhất định phải làm được.
Lê Họa Mi nói rành rọt từng câu từng chữ:
- Truyền nhân của hắn có lẽ nào lại dễ làm như thế, ngươi... còn chưa có tư cách đó.
Không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh đi. Từng câu từng chữ của Lê Họa Mi khiến Trương Thế Nhân không thể phản bác. Lúc đầu hắn vốn dĩ không tự cho mình là truyền nhân của Trung Thân Vương, nhưng người ta nói nhiều về chuyện này, cho nên dần dần ngay cả hắn cũng cảm thấy hay thật là như vậy? Hơn nữa thân phận này mang đến cho hắn nhiều lợi ích, đáng chết mà không chết, tất cả là nhờ vào thân phận này.
Lời nói của Lê Họa Mi lạnh lùng chẳng khác nào tảng băng khiến Trương Thế Nhân lạnh hết cả người.
Nếu như hắn và Trung Thân Vương quả thật không có mối quan hệ thân thiết, vậy thì làm sao có thể sống yên ổn ở Thanh Long này được? Tuy bệ hạ và Chu viện trưởng hoài nghi hắn có quan hệ với Phật tông, nhưng vì hắn có mối quan hệ với Trung Thân Vương, cho nên hắn mới được thả ra khỏi mật lao đại nội thị vệ. Nếu như hắn bị vạch trần là đồ giả mạo... Trương Thế Nhân không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Vị đế vương ngồi trên ghế rồng kia chỉ sợ sẽ giận dữ đến mức hài cốt của hắn cũng không tha.
- Đa tạ đại nương nhắc nhở, ta ghi nhớ rồi.
Trầm tư suy nghĩ rất lâu, Trương Thế Nhân mới đứng lên chắp tay cúi người hành lễ nói câu từ biệt.
Lê Họa Mi xem ra khá hài lòng với phản ứng của hắn, nàng gật đầu nói:
- Ta nói những điều này với ngươi là để cho ngươi hiểu một đạo lý... Bất kể ở trong hay ở ngoài thành Thanh Long, nếu như ngươi vẫn nghĩ rằng dựa vào một thân phận không có thật để sống qua ngày thì sớm muộn gì ngươi cũng bị té ngã và sẽ rất khó để đứng dậy được. Đại Nam lập quốc hơn một trăm năm qua, những thanh niên ưu tú hơn ngươi, biết cách cư xử hơn ngươi bị dìm chết trong thành Thanh Long nhiều vô kể. Vận khí tốt của ngươi chưa chắc có thể theo ngươi đến hết cuộc đời.
Trương Thế Nhân gật đầu, sau đó lại yên lặng ngồi trở lại chiếc ghế.
Không khí càng ngày càng căng thẳng, đề tài dường như đã tới hồi kết rồi.
- Có gì muốn hỏi ngươi cứ hỏi đi
Lê Họa Mi đứng dậy, đi tới trước chiếc lư hương, gẩy gẩy làm cho dòng khói tản đi chút ít. Từ những lời nói này, Trương Thế Nhân có thể cảm giác được người nữ nhân này và Trung Thân Vương có quan hệ cực kỳ mật thiết. Nếu không, bà ta đã không hiểu rõ Trung Thân Vương như thế, thậm chí ngay cả chuyện truyền nhân bà ta cũng xử lý một cách triệt để, tuyệt đối không cho phép kẻ nào đó dễ dàng dính đến người nam nhân tên Dương Kỳ kia.
Bà ta không thừa nhận Trương Thế Nhân là truyền nhân của Trung Thân Vương, chính là vì lý do bà ta nói trước đó, bà ta không cảm thấy Trương Thế Nhân có tư cách này.
Hôm đó... Rốt cục Trung Thân Vương đã làm cái gì?
Trương Thế Nhân do dự trong chốc lát, rồi hỏi một vấn đề mà hắn quan tâm nhất:
- Vì sao đại nương nói ta lúc ấy sắp chết, Trung Thân Vương cứu ta chỉ xuất phát từ sự thương hại?
Lê Họa Mi suy nghĩ một chút nói rồi nói:
- Ngươi vẫn cho là hắn thay đổi thể chất của ngươi?
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Khi vãn bối còn ở thành Gia Trang có tới một trăm hai mươi tám khí huyệt không thông, nhưng kể từ đêm hôm cùng Trung Thân Vương uống rượu tại quán lẩu chó Kê Kê thì tất cả đã thay đổi. Tuy rằng khí huyệt của tiểu nhân vẫn không mở được nhiều chỗ nhưng thân thể lại có chuyển biến rất rõ rệt. Nếu không phải ngài ấy thì là ai, tại sao vãn bối lại thay đổi như thế?
Lê Họa Mi có chút tò mò, hỏi:
- Ngươi chắc chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân ngươi không giống với những người bình thường? Hắn là người mạnh nhất trên thế gian này, nhưng cũng không có bản lĩnh biến một phế vật thành một thiên tài. Ngươi đã từng thấy có kẻ nào có thể biến tảng đá thành vàng chưa?
Trương Thế Nhân ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Nhưng trước khi vãn bối gặp ngài ấy….
- Đây mới chính là lý do hắn cứu ngươi.
Lê Họa Mi nói:
- Ngày đó ở Hải Dương Quán, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, hắn đã nhìn ra thân thể của ngươi có chỗ không ổn. Tuy nhiên lúc ấy hắn đã không làm gì cả, đó là bởi vì hắn căm ghét thủ đoạn ở trong cơ thể ngươi. Ta nghĩ, trước khi hắn rời đi, hắn bỗng nhiên lại lựa chọn cứu ngươi là vì cảm thấy thủ đoạn đó có ghê tởm thế nào thì nói cho cùng ngươi vẫn là người vô tội.
- Thủ đoạn gì?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Hắn chỉ nói qua với ta một câu.
Lê Họa Mi nhớ lại một chút rồi nói:
- Lấy thân nuôi dưỡng độc vật, hủy đi Khí Hải, phong kín khí huyệt, trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Thủ đoạn của kẻ đó đúng là bỉ ổi vô cùng.
Nếu như trước đó Lê Họa Mi nói không thừa nhận hắn là truyền nhân của Trung Thân Vương đã khiến Trương Thế Nhân tỉnh táo hoàn toàn thì những lời này lại như đẩy hắn vào một hầm băng. Hắn cảm giác thân thể của hắn đang run nhẹ, tay và chân lạnh dần rồi từ từ bị đông cứng. Tuy rằng hắn không phải là hiểu rất rõ ý tứ của những lời này nhưng trong nháy mắt hắn đã hiểu được quả nhiên hắn là thứ đồ vật do người khác tạo nên... Một vật thí nghiệm đáng ghê tởm?
- Kẻ đó... Là ai?
Lúc hắn hỏi câu này, cổ họng của hắn khàn khàn giống như tiếng gió mãnh liệt quét sàn sạt vào vách đá. Hắn nắm chặt tay lại theo bản năng, trong lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.
Hỏi Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến đều không ra được đáp án, nhưng hiện tại dường như lại sắp có được đáp áp từ miệng của Lê đại nương - một người vốn không nên biết được và cũng chẳng có quan hệ gì với hắn đang sắp nói ra. Trong lòng Trương Thế Nhân giống như có một đàn sói lớn đang lồng lộn kêu gào. Hắn sợ hãi, lo lắng thậm chí không dám hỏi câu này. Hắn phát hiện mình truy tìm chân tướng suốt mười sáu năm nay nhưng lại không hề chuẩn bị tâm lý để đón nhận chân tướng này.
- Hắn chỉ nói là kẻ đó, ta làm sao biết là ai?
Lê Họa Mi trả lời khiến Trương Thế Nhân cực kỳ thất vọng nhưng cũng có một điểm tích cực là khiến hắn như trút được gánh nặng.
Bà ta cũng không biết, thật là tốt quá...
Không biết vì sao, trong nháy mắt Trương Thế Nhân lại có cảm giác vui mừng này, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đang sợ cái gì.
- Tuy nhiên..
Lê Họa Mi tiếp tục nói:
- Cái loại căm ghét đó, mười phần thì phải đến tám chín phần là người Thiên Thuận.
- Đúng vậy...
Cơ thể Trương Thế Nhân lại run lên, hắn liên tục lẩm bẩm:
- Tám chín phần mười là người Thiên Thuận rồi.
Cơ thể của hắn giống như vừa mới bị giội nước. Y phục của Kinh Võ Viện bị ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào người hắn. Hắn suy sụp, cả người đổ ra, dựa vào phía sau ghế, ánh mắt không còn chút thần thái nào nữa.
Lê Họa Mi lại có chút kinh ngạc khi nhìn thấy phản ứng của hắn, sau khi suy nghĩ một chút lại lập tức cười nói:
- Ngươi còn trẻ sao lại cố chấp như thế? Kẻ hại ngươi có lẽ là người Thiên Thuận, nhưng ngươi đi soi lại gương xem ngươi đâu có giống người Thiên Thuận mọi rợ?
Trương Thế Nhân hơi sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên vuốt mặt mình hỏi:
- Không giống sao?
Không đợi Lê Họa Mi trả lời, hắn chậm rãi thở phào một cái lẩm bẩm:
- Đúng là không có giống...
Trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên vụt sáng dường như là bắt được cái gì đó.
Đại Khuyển là người nước Thương, Kỳ Lân, Hoành Côn cũng là người nước Thương. Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến là người Nam Yến. Người Nam Yến cũng là người nước Thương... Vậy thì mình là người ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.