Chương 162: Sự bình tĩnh của hắn làm nàng bất an
Mật Ngọt
28/09/2016
Trên trán La Úy Nhiên giăng đầy mồ hôi, hắn cảm thấy bên trong Sướng Xuân Viên năm nay nóng hơn những năm qua.
Hoàng đế khoanh chân ngồi ở bên trên giường đọc tấu chương, La Úy Nhiên đứng ở một bên, nhưng hắn không có giơ tay lên lau một chút mồ hôi đầy phiền lòng kia. Xem biểu lộ của Hoàng đế không giống như đang tức giận, nhưng La Úy Nhiên biết rõ cho tới bây giờ vị chí tôn ở trước mặt hắn này rất ít lộ ra vui, buồn.
Hắn biết rõ hàm ý mà Hoàng đế gọi mình đến, là vì hắn là người một mực khăng khăng Trương Thế Nhân không có vấn đề gì. Người bên cạnh Hoàng đế, ngoại trừ gã Thái giám Cầm bút Tô Phi Tiến chưa từng phát biểu, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều nghi ngờ về lai lịch của Trương Thế Nhân. Duy chỉ có hắn từ đầu đến cuối không tin Trương Thế Nhân là người sẽ gây ra bất lợi cho Đại Nam. Nói một cách khác, hắn không tin Trương Thế Nhân là người của Phật tông.
Bởi vì hắn tin tưởng Trung Thân Vương Dương Kỳ.
Hắn biết rõ Trung Thân Vương Dương Kỳ hận Phật tông nhiều đến bao nhiêu. Nếu như Trương Thế Nhân thật là một tên phật tử, khi hắn ở thành Gia Trang, e rằng hắn đã trở thành một bãi thịt nát dưới lòng bàn tay của Thân Vương điện hạ.
Hoàng đế cũng tin tưởng Trung Thân Vương Dương Kỳ, nhưng Hoàng đế lại hoài nghi hết thảy bên ngoài - chỉ trừ Trung Thân Vương cùng Chu viện trưởng.
Nghe rất mâu thuẫn, nhưng Hoàng đế không có hồ đồ.
Đúng vậy, ở thành Gia Trang, Trương Thế Nhân xác thực nhận được ân huệ của Trung Thân Vương Dương Kỳ. Hoàng đế cũng tin tưởng chắc chắn rằng Trương Thế Nhân là truyền nhân duy nhất của Tứ ca hắn. Thế nhưng mà cái truyền nhân này xuất hiện quá mức đột ngột. Hơn nữa cái truyền nhân này xác thực đáng giá hoài nghi. Có lẽ là trước khi Hoàng đế phái người âm thầm điều tra chi tiết về Trương Thế Nhân, La Úy Nhiên cho đáp án dĩ nhiên là có thể tin tưởng. Hầu Văn Cực cho ra đáp án tương đối bảo thủ, đó là có thể hoài nghi.
Cái thứ hai hiển nhiên ổn trọng hơn một ít.
Có thể tin tưởng cùng có thể hoài nghi, nghe qua tựa hồ cũng không quá chắc chắn, nhưng cái này lại đại biểu hai hai dạng thái độ bất đồng. La Úy Nhiên có xuất thân sâu xa với Trung Thân Vương, thậm chí rất thân cận. Hầu Văn Cực là Trấn phủ sứ của Nhãn Sở được Hoàng đế đề bạt khi ngài mới lên ngôi, ngoại trừ Hoàng đế, với bất cứ ai hắn đều giữ vững thái độ hoài nghi, kể cả La Úy Nhiên, kể cả Chu viện trưởng.
Chính bởi vì như vậy Hầu Văn Cực mới được Hoàng đế tín nhiệm.
Nhưng vẫn là câu nói đó, ngoại trừ Trung Thân Vương Dương Kỳ cùng Chu viện trưởng, sự tín nhiệm của bệ hạ dành cho bất cứ người nào cũng không phải là tuyệt đối. Cho nên, dường như Trương Thế Nhân được chú định sẽ phải có một phen kiếp nạn này.
- Trẫm nhớ rõ, trước đó ngươi cho Trẫm đáp án là có thể tin tưởng.
Hoàng đế không ngẩng đầu, giọng nói chuyện cũng rất bình thản.
La Úy Nhiên cúi người nói:
- Thần cho đến bây giờ cũng nói như vậy.
Những lời này dường như làm cho Hoàng đế có chút hứng thú, hắn bỏ chiếc bút trong tay xuống, liếc nhìn La Úy Nhiên, nhàn nhạt nói hai chữ:
- Lý do?
La Úy Nhiên chỉnh sửa lại câu từ, cố gắng làm cho lời của mình đơn giản nhưng có hiệu quả thực tế:
- Từ sau khi Chu viện trưởng nói thể chất của Trương Thế Nhân rất đáng nghi, thần cũng đã nghi ngờ. Cũng có thể khẳng định thể chất của hắn rất tương tự với phật tử Phật tông theo đồn đãi. Nhưng… Thần chưa từng gặp phật tử, cho nên không dám nói bừa. Rất nhiều người đều nói Trương Thế Nhân là người thông minh, thần cũng đã nói qua như vậy. Chính vì vậy, thần thật sự không thể tưởng tượng ra một người thông minh như vậy lại vượt qua vạn dặm xa xôi tới thành Thanh Long chịu chết là vì sao.
- Trẫm không phải muốn nghe ngươi biện hộ cho hắn, mà là chân tướng.
Hoàng đế nhích người tới trước, đung đưa cái cổ qua lại:
- Ngươi là Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ, theo lý, ngươi không nên tin tưởng tuyệt đối vào bất cứ người nào. Mà cũng chính bởi vì ngươi là Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ, theo lý Trẫm nên tin tưởng ngươi… Nhưng mà, chẳng lẽ Trẫm không rõ đạo lý ngươi vừa nói? Ai cũng không thể xác định Trương Thế Nhân có phải là phật tử Phật tông hay không, thế thì ai có thể xác định Trương Thế Nhân chắc chắn không phải?
- Trẫm muốn đáp án này, cho nên mới phải âm thầm cho các ngươi đi thăm dò. Trẫm cho Trương Thế Nhân cái vinh dự mà hắn vĩnh viễn không thể đạt được bằng năng lực của mình, chẳng lẽ các ngươi cho rằng Trẫm muốn tự tay hủy đi cái kỳ tích này? Trẫm nhớ rõ trước đây không lâu còn nói qua với ngươi, Thái tông Hoàng đế nâng lên một cái Nguyễn Khiếu, tổ phụ của Trẫm là Thực Tông Hoàng đế nâng lên… một cái Hoài Thu, Trẫm cũng muốn nâng lên một cái điển hình… Cái điển hình này không phải phù dung sớm nở tối tàn, ý định ban đầu của Trẫm là muốn cho hắn huy hoàng cả đời.
- Nhưng mà Trẫm không thể không nghe nghi vấn của Chu viện trưởng.
La Úy Nhiên cúi đầu:
- Thần cũng không dám không nghe nghi vấn của Chu viện trưởng.
- Lần này Kinh Võ Viện làm chuyện có chút thất bại, ba học sinh đã chết… Đây là chuyện mà chúng thần đều không dự liệu được. Sở dĩ Mực Vạn Vật một mình dẫn theo Trương Thế Nhân tiến vào núi Bán Nguyệt là vì không muốn kéo những học sinh khác liên lụy. Nhưng không nghĩ tới người dẫn ra người của Phật tông không phải là Trương Thế Nhân, mà là những học sinh kia.
La Úy Nhiên vừa sửa lại mạch suy nghĩ, vừa nói:
- Nếu như Trương Thế Nhân thật sự là phật tử Phật tông, như vậy vì sao người Phật tông lại muốn giết những học sinh kia? Theo lý mà nói, bọn họ có lẽ nên giết Trương Thế Nhân trước tiên mới đúng, sau đó là giết Mực Vạn Vật. Càng khiến người ta không hiểu là cái tăng nhân trẻ tuổi kia không chỉ một lần muốn giết Trương Thế Nhân, nhưng cuối cùng lại chết ở trong tay Trương Thế Nhân. Nếu như bọn họ là đồng tông, đây là vì sao?
Hoàng đế trầm tư một hồi, hỏi:
- Nhưng mà Ly Nan cũng đã nói với Trẫm, ngày đó lão tăng Trí Tuệ kia bắt được Trương Thế Nhân, nếu lão ta muốn giết Trương Thế Nhân thì lúc ấy không ai cứu được. Nhưng người lão tăng kia không có giết hắn, vì cái gì?
La Úy Nhiên nói:
- Chính vì vậy thần mới càng tin tưởng Trương Thế Nhân là vô tội.
- Nói rõ hơn.
Hoàng đế khoát tay áo, nói ra.
- Nếu như Trương Thế Nhân là một tên phật tử mang theo mục đích cùng sứ mạng đi vào thành Thanh Long, thế thì hắn cần nhất là cái gì?
La Úy Nhiên nói:
- Là an toàn, là việc che giấu tung tích tốt nhất. Nhưng rất hiển nhiên, từ khi bắt đầu Trương Thế Nhân không có che giấu chuyện thể chất của mình khác người thường. Nếu như đây là đặc thù rõ rệt để nhận ra thân phận phật tử Phật tông, vậy thì vì sao hắn không che giấu? Còn có, lão tăng Trí Tuệ bắt được Trương Thế Nhân nhưng không có giết hắn, nếu như Ly Nan cho rằng chuyện đó có khả nghi… như vậy thần cho rằng có chuyện càng khả nghi!
- Nếu Trương Thế Nhân thật sự là phật tử, dựa vào thân phận trong Phật tông của mình, chẳng lẽ Trí Tuệ không biết rõ tình hình? Cho dù bất đắc dĩ, vì sao hắn không bắt người khác mà lại bắt Trương Thế Nhân? Bắt lại không giết, chẳng lẽ cái này không khả nghi? Nếu như Trương Thế Nhân thật sự là phật tử, thế thì Trí Tuệ làm vậy chẳng phải là bắn rẻ Trương Thế Nhân?
- Trẫm đều nghĩ qua những điểm này.
Hoàng đế rời khỏi chiếc giường, duỗi người một chút, sau đó khẽ thở dài một tiếng:
- Nhưng chẳng lẽ ngươi có thể phủ nhận rằng từ sau khi Trương Thế Nhân đến Thanh Long, người Phật tông lại can đảm làm càn ở Thanh Long. Ngươi phải biết Đại Nam lập quốc được mấy trăm năm, nhưng chưa từng có tên Phật tông nào dám thế. Nếu như ngươi nói việc đó không có quan hệ gì với Trương Thế Nhân, Trẫm làm sao có thể tin? Vẫn là câu nói đó, cái Trẫm muốn không phải là bất luận cái suy đoán nào, mà là chân tướng.
Hắn vừa nói chuyện vừa làm vài cái động tác duỗi người, có lẽ chính hắn chưa từng nhận ra mấy cái động tác này là do Trương Thế Nhân dạy hắn.
La Úy Nhiên chính vì nhìn thấy được cử động vô tâm này của Hoàng đế, cho nên nội tâm hắn trở nên vui vẻ.
Trương Thế Nhân không chết được!
…
…
Đại nội thị vệ.
Xiềng xích trên người Trương Thế Nhân đã được cởi ra, việc rời khỏi chiếc giường đá lạnh băng khiến hắn cảm thấy một chút thư thái. Nỗi đau đớn trên ngực và cánh tay phải đã nhẹ đi không ít, ít nhất khi chạm vào thì hắn cũng sẽ không đổ mồ hôi hột. Trương Thế Nhân rời khỏi chiếc giường đá với vẻ bình tĩnh khá kỳ quái, không kêu to, không mắng to vì tức giận, không giãy giụa, không phản kháng, thậm chí còn có nhiều hứng thú chăm chú nhìn xem tất cả những hình cụ đang được treo trên vách tường.
Hắn còn có tâm tư lấy một kiện xuống, nghiên cứu thoáng chốc xem sử dụng như thế nào. Hắn cầm một kiện nhổ móng tay thử nhổ móng tay mình một phát, sau đó miệng nhếch nhếch đầy đau khổ mà phối hợp với động tác của mình.
Cho nên lúc Khâu Dư đi vào gian thạch thất này, khi nàng nhìn thấy Trương Thế Nhân, nàng không thể không kinh ngạc. Liền nàng đều cảm thấy khó hiểu, ở tại một hoàn cảnh như vậy, sau khi biến cố xuất hiện, thiếu niên này rõ ràng còn có thể biểu hiện trấn định như vậy. Thậm chí rất nhẹ nhàng, từ trên mặt hắn nàng không nhìn thấy một chút lo lắng về sự sống chết của mình.
- Giáo sư, ngài đã tới.
Trương Thế Nhân mỉm cười chào hỏi Khâu Dư. Điều này làm cho sự áy náy trong ánh mắt Khâu Dư càng nồng đậm hơn.
- Thật xin lỗi...
Nàng nói xong ba chữ thì tựa hồ không có biện pháp mở miệng lần nữa, cũng không dám nhìn vào ánh mắt Trương Thế Nhân. Nàng cúi thấp đầu, thoạt nhìn giống như là một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
- Lúc ăn cá sáu má trên Nguyệt Nha Đàm của núi Bán Nguyệt, Mực Vạn Vật đã nói với ta về một ít chuyện cũ của ngài. Bởi sự giảng giải của ông ta, trong nội tâm của ta đã có một ít hiểu biết đại khái về ngài, một ấn tượng tương đối, nói như thế nào đây... Thiên tài hung hãn? Tuy rằng ông ta không nhiều lời, nhưng ta có thể đoán ra thân phận của ngài trong Kinh Võ Viện tuyệt đối có chút đặc biệt.
Trương Thế Nhân vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà hôm nay bộ dáng này của ngài không tương xứng với trong ấn tượng của ta...
Hắn ngồi xuống chiếc giường đá, chỉ chỉ cái ghế trước mặt, nói:
- Phòng ốc sơ sài, giản đơn, ta ngồi giường, xin mời ngài ngồi ghế. Đáng tiếc không có trà, nếu không ta kêu một tiếng thử xem bọn họ có mang trà vào đây không?
- Trương Thế Nhân.
- Hả?
Khâu Dư ngẩng đầu, trầm mặc một hồi, hỏi:
- Ngươi không hận?
Trương Thế Nhân cười cười, lắc đầu:
- Làm sao sẽ không hận? Bất quá người ta hận không phải là ngài, bởi vì ta suy tư một thời gian rất lâu mới xác định chuyện này khẳng định không có một chút quan hệ với ngài. Nếu có, cũng là do sau khi ngài nghiên cứu thể chất của ta, ngài đưa một đáp án cực kỳ thành thật cho Chu viện trưởng. Đây không phải là lỗi của ngài, bởi vì ngài chỉ là không có nói dối. Đồng thời ta cũng không hận Chu viện trưởng, nếu như ta ngồi lên cái chỗ kia, ta chắc chắn sẽ càng làm trực tiếp hơn. Ta thậm chí không hận bệ hạ, vẫn là lý do như thế, đứng ở dưới góc độ của bọn họ mà suy nghĩ, ta giống như thật sự rất khả nghi... Khả nghi, đáng chết.
- Vậy ngươi hận cái gì?
Khâu Dư hỏi.
- Hận chính bản thân mình.
Trương Thế Nhân nói thật:
- Ta vẫn cho rằng mình là người thông minh. Tất cả những người ta gặp qua cũng đều nói: "Trương Thế Nhân, ngươi là người thông minh". Nghe quá tốt, cho nên ngay bản thân ta đều có chút lâng lâng. Nếu không có việc này, ta thật không có phát hiện mình vậy mà quá ngu ngốc. Ở một cái hoàn cảnh an nhàn trong thời gian lâu dài, ta liền quên mất bảo trì cảnh giác tối thiểu với bên ngoài. Ta hận chính mình ngu ngốc là vì vậy.
- Ngay tại trước khi ngài đến, ta có nói chuyện với Mạnh Vô Địch thật lâu. Ta rất biết ơn hắn vì hắn không có dụng hình, tuy rằng ta biết việc tra tấn hay không không phải người như hắn có tư cách hạ lệnh. Hắn nói cho ta biết, tội danh bây giờ của ta là phật tử Phật tông hư hư thực thực... Ta cũng rất biết ơn vì hắn nói đầy chân thành, không có giấu diếm cái gì. Duy nhất không thoải mái là cái tội danh này nghe rất nghiêm trọng, nhưng hết lần này đến lần khác ta lại không hiểu chút gì.
- Trương Thế Nhân... Đây không phải lỗi của ngươi.
Cái mũi Khâu Dư chua xót, trong nội tâm có chút khó chịu.
Trương Thế Nhân nói:
- Không phải, đây là chính ta sai.
Hắn nhìn lướt qua những cái hình cụ kia, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Nếu như kinh nghiệm của ta nhiều hơn một ít, ta sẽ biết việc biểu hiện ra sự không giống người thường của mình một cách thoải mái là chuyện nguy hiểm cỡ nào, sẽ biết đó là một chuyện không đáng giá đi nói khoác và khoe khoang. Đạt được thành tích ưu tú cả chín môn trong cuộc thi của Kinh Võ Viện, đó không phải là bắt đầu của sự ngu ngốc. Nhưng nếu dẫn ra bản chất, nếu như ta chỉ là một đệ tử phổ thông, Chu viện trưởng cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với thể chất của ta, như vậy... Có lẽ hiện tại ta vẫn ngồi ở trong phòng học sáng ngời của Kinh Võ Viện, nghe giảng bài.
- Mà không phải ở nơi... âm u, rét lạnh như thế.
Trương Thế Nhân chỉ chỉ bốn phía, cuối cùng ngón tay dừng ở phía chén đèn dầu:
- Đó là ánh sáng duy nhất, song lại không có bất kỳ tươi đẹp.
- Ta tin ngươi!
Khâu Dư nhìn Trương Thế Nhân, ngữ khí chắc chắn:
- Nếu như ngươi là người của Phật tông, vậy ngươi bôn ba vạn dặm đến đây là để bị giết sao. Ta không cho rằng ngươi ngu ngốc như vậy, cũng không cho rằng phật tử Phật tông ngu ngốc như vậy, cho nên ta tin ngươi, từ đầu đến giờ đều tin ngươi.
- Cảm ơn ngài.
Trương Thế Nhân rời khỏi giường đá, bái Khâu Dư một cái.
- Ngoại trừ cảm ơn, không có gì khác.
Hắn nói.
Giọng điệu đạm bạc của hắn làm cho nội tâm Khâu Dư tê rần. Hắn nói cảm ơn, nhưng mà trong lời nói nào có ý cảm ơn? Thoạt nhìn hắn rất lạnh nhạt, nhưng mà bất cứ ai ở nơi này nếu lại có thể bình tĩnh thì đó mới khiến cho người ta lo lắng nhất. Bởi vì có thể bình tĩnh khi ở trong ngục, thường thường đồng nghĩa với tâm đã chết.
Trương Thế Nhân là thiếu niên rất sáng sủa, có đôi khi rất đáng ghét, nhưng hắn luôn rất vui vẻ. Đây là những gì Khâu Dư nhìn ra được từ trong ánh mắt Trương Thế Nhân. Nhưng ngay hiện tại, những thứ đó đã không còn. Cho nên Khâu Dư có chút sợ hãi, nàng không biết nếu như lần này Trương Thế Nhân may mắn không chết, về sau hắn còn có thể là Trương Thế Nhân trước kia ở trong trí nhớ của nàng sao?
- Ta dẫn ngươi đi ra ngoài!
Khâu Dư cắn răng:
- Đi gặp bệ hạ!
Phốc.
Trương Thế Nhân nhịn không được bật cười, nhìn chăm chú vào Khâu Dư, hỏi:
- Giáo sư, ngài có thể đừng làm ra chuyện ngu ngốc sao?
Hoàng đế khoanh chân ngồi ở bên trên giường đọc tấu chương, La Úy Nhiên đứng ở một bên, nhưng hắn không có giơ tay lên lau một chút mồ hôi đầy phiền lòng kia. Xem biểu lộ của Hoàng đế không giống như đang tức giận, nhưng La Úy Nhiên biết rõ cho tới bây giờ vị chí tôn ở trước mặt hắn này rất ít lộ ra vui, buồn.
Hắn biết rõ hàm ý mà Hoàng đế gọi mình đến, là vì hắn là người một mực khăng khăng Trương Thế Nhân không có vấn đề gì. Người bên cạnh Hoàng đế, ngoại trừ gã Thái giám Cầm bút Tô Phi Tiến chưa từng phát biểu, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều nghi ngờ về lai lịch của Trương Thế Nhân. Duy chỉ có hắn từ đầu đến cuối không tin Trương Thế Nhân là người sẽ gây ra bất lợi cho Đại Nam. Nói một cách khác, hắn không tin Trương Thế Nhân là người của Phật tông.
Bởi vì hắn tin tưởng Trung Thân Vương Dương Kỳ.
Hắn biết rõ Trung Thân Vương Dương Kỳ hận Phật tông nhiều đến bao nhiêu. Nếu như Trương Thế Nhân thật là một tên phật tử, khi hắn ở thành Gia Trang, e rằng hắn đã trở thành một bãi thịt nát dưới lòng bàn tay của Thân Vương điện hạ.
Hoàng đế cũng tin tưởng Trung Thân Vương Dương Kỳ, nhưng Hoàng đế lại hoài nghi hết thảy bên ngoài - chỉ trừ Trung Thân Vương cùng Chu viện trưởng.
Nghe rất mâu thuẫn, nhưng Hoàng đế không có hồ đồ.
Đúng vậy, ở thành Gia Trang, Trương Thế Nhân xác thực nhận được ân huệ của Trung Thân Vương Dương Kỳ. Hoàng đế cũng tin tưởng chắc chắn rằng Trương Thế Nhân là truyền nhân duy nhất của Tứ ca hắn. Thế nhưng mà cái truyền nhân này xuất hiện quá mức đột ngột. Hơn nữa cái truyền nhân này xác thực đáng giá hoài nghi. Có lẽ là trước khi Hoàng đế phái người âm thầm điều tra chi tiết về Trương Thế Nhân, La Úy Nhiên cho đáp án dĩ nhiên là có thể tin tưởng. Hầu Văn Cực cho ra đáp án tương đối bảo thủ, đó là có thể hoài nghi.
Cái thứ hai hiển nhiên ổn trọng hơn một ít.
Có thể tin tưởng cùng có thể hoài nghi, nghe qua tựa hồ cũng không quá chắc chắn, nhưng cái này lại đại biểu hai hai dạng thái độ bất đồng. La Úy Nhiên có xuất thân sâu xa với Trung Thân Vương, thậm chí rất thân cận. Hầu Văn Cực là Trấn phủ sứ của Nhãn Sở được Hoàng đế đề bạt khi ngài mới lên ngôi, ngoại trừ Hoàng đế, với bất cứ ai hắn đều giữ vững thái độ hoài nghi, kể cả La Úy Nhiên, kể cả Chu viện trưởng.
Chính bởi vì như vậy Hầu Văn Cực mới được Hoàng đế tín nhiệm.
Nhưng vẫn là câu nói đó, ngoại trừ Trung Thân Vương Dương Kỳ cùng Chu viện trưởng, sự tín nhiệm của bệ hạ dành cho bất cứ người nào cũng không phải là tuyệt đối. Cho nên, dường như Trương Thế Nhân được chú định sẽ phải có một phen kiếp nạn này.
- Trẫm nhớ rõ, trước đó ngươi cho Trẫm đáp án là có thể tin tưởng.
Hoàng đế không ngẩng đầu, giọng nói chuyện cũng rất bình thản.
La Úy Nhiên cúi người nói:
- Thần cho đến bây giờ cũng nói như vậy.
Những lời này dường như làm cho Hoàng đế có chút hứng thú, hắn bỏ chiếc bút trong tay xuống, liếc nhìn La Úy Nhiên, nhàn nhạt nói hai chữ:
- Lý do?
La Úy Nhiên chỉnh sửa lại câu từ, cố gắng làm cho lời của mình đơn giản nhưng có hiệu quả thực tế:
- Từ sau khi Chu viện trưởng nói thể chất của Trương Thế Nhân rất đáng nghi, thần cũng đã nghi ngờ. Cũng có thể khẳng định thể chất của hắn rất tương tự với phật tử Phật tông theo đồn đãi. Nhưng… Thần chưa từng gặp phật tử, cho nên không dám nói bừa. Rất nhiều người đều nói Trương Thế Nhân là người thông minh, thần cũng đã nói qua như vậy. Chính vì vậy, thần thật sự không thể tưởng tượng ra một người thông minh như vậy lại vượt qua vạn dặm xa xôi tới thành Thanh Long chịu chết là vì sao.
- Trẫm không phải muốn nghe ngươi biện hộ cho hắn, mà là chân tướng.
Hoàng đế nhích người tới trước, đung đưa cái cổ qua lại:
- Ngươi là Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ, theo lý, ngươi không nên tin tưởng tuyệt đối vào bất cứ người nào. Mà cũng chính bởi vì ngươi là Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ, theo lý Trẫm nên tin tưởng ngươi… Nhưng mà, chẳng lẽ Trẫm không rõ đạo lý ngươi vừa nói? Ai cũng không thể xác định Trương Thế Nhân có phải là phật tử Phật tông hay không, thế thì ai có thể xác định Trương Thế Nhân chắc chắn không phải?
- Trẫm muốn đáp án này, cho nên mới phải âm thầm cho các ngươi đi thăm dò. Trẫm cho Trương Thế Nhân cái vinh dự mà hắn vĩnh viễn không thể đạt được bằng năng lực của mình, chẳng lẽ các ngươi cho rằng Trẫm muốn tự tay hủy đi cái kỳ tích này? Trẫm nhớ rõ trước đây không lâu còn nói qua với ngươi, Thái tông Hoàng đế nâng lên một cái Nguyễn Khiếu, tổ phụ của Trẫm là Thực Tông Hoàng đế nâng lên… một cái Hoài Thu, Trẫm cũng muốn nâng lên một cái điển hình… Cái điển hình này không phải phù dung sớm nở tối tàn, ý định ban đầu của Trẫm là muốn cho hắn huy hoàng cả đời.
- Nhưng mà Trẫm không thể không nghe nghi vấn của Chu viện trưởng.
La Úy Nhiên cúi đầu:
- Thần cũng không dám không nghe nghi vấn của Chu viện trưởng.
- Lần này Kinh Võ Viện làm chuyện có chút thất bại, ba học sinh đã chết… Đây là chuyện mà chúng thần đều không dự liệu được. Sở dĩ Mực Vạn Vật một mình dẫn theo Trương Thế Nhân tiến vào núi Bán Nguyệt là vì không muốn kéo những học sinh khác liên lụy. Nhưng không nghĩ tới người dẫn ra người của Phật tông không phải là Trương Thế Nhân, mà là những học sinh kia.
La Úy Nhiên vừa sửa lại mạch suy nghĩ, vừa nói:
- Nếu như Trương Thế Nhân thật sự là phật tử Phật tông, như vậy vì sao người Phật tông lại muốn giết những học sinh kia? Theo lý mà nói, bọn họ có lẽ nên giết Trương Thế Nhân trước tiên mới đúng, sau đó là giết Mực Vạn Vật. Càng khiến người ta không hiểu là cái tăng nhân trẻ tuổi kia không chỉ một lần muốn giết Trương Thế Nhân, nhưng cuối cùng lại chết ở trong tay Trương Thế Nhân. Nếu như bọn họ là đồng tông, đây là vì sao?
Hoàng đế trầm tư một hồi, hỏi:
- Nhưng mà Ly Nan cũng đã nói với Trẫm, ngày đó lão tăng Trí Tuệ kia bắt được Trương Thế Nhân, nếu lão ta muốn giết Trương Thế Nhân thì lúc ấy không ai cứu được. Nhưng người lão tăng kia không có giết hắn, vì cái gì?
La Úy Nhiên nói:
- Chính vì vậy thần mới càng tin tưởng Trương Thế Nhân là vô tội.
- Nói rõ hơn.
Hoàng đế khoát tay áo, nói ra.
- Nếu như Trương Thế Nhân là một tên phật tử mang theo mục đích cùng sứ mạng đi vào thành Thanh Long, thế thì hắn cần nhất là cái gì?
La Úy Nhiên nói:
- Là an toàn, là việc che giấu tung tích tốt nhất. Nhưng rất hiển nhiên, từ khi bắt đầu Trương Thế Nhân không có che giấu chuyện thể chất của mình khác người thường. Nếu như đây là đặc thù rõ rệt để nhận ra thân phận phật tử Phật tông, vậy thì vì sao hắn không che giấu? Còn có, lão tăng Trí Tuệ bắt được Trương Thế Nhân nhưng không có giết hắn, nếu như Ly Nan cho rằng chuyện đó có khả nghi… như vậy thần cho rằng có chuyện càng khả nghi!
- Nếu Trương Thế Nhân thật sự là phật tử, dựa vào thân phận trong Phật tông của mình, chẳng lẽ Trí Tuệ không biết rõ tình hình? Cho dù bất đắc dĩ, vì sao hắn không bắt người khác mà lại bắt Trương Thế Nhân? Bắt lại không giết, chẳng lẽ cái này không khả nghi? Nếu như Trương Thế Nhân thật sự là phật tử, thế thì Trí Tuệ làm vậy chẳng phải là bắn rẻ Trương Thế Nhân?
- Trẫm đều nghĩ qua những điểm này.
Hoàng đế rời khỏi chiếc giường, duỗi người một chút, sau đó khẽ thở dài một tiếng:
- Nhưng chẳng lẽ ngươi có thể phủ nhận rằng từ sau khi Trương Thế Nhân đến Thanh Long, người Phật tông lại can đảm làm càn ở Thanh Long. Ngươi phải biết Đại Nam lập quốc được mấy trăm năm, nhưng chưa từng có tên Phật tông nào dám thế. Nếu như ngươi nói việc đó không có quan hệ gì với Trương Thế Nhân, Trẫm làm sao có thể tin? Vẫn là câu nói đó, cái Trẫm muốn không phải là bất luận cái suy đoán nào, mà là chân tướng.
Hắn vừa nói chuyện vừa làm vài cái động tác duỗi người, có lẽ chính hắn chưa từng nhận ra mấy cái động tác này là do Trương Thế Nhân dạy hắn.
La Úy Nhiên chính vì nhìn thấy được cử động vô tâm này của Hoàng đế, cho nên nội tâm hắn trở nên vui vẻ.
Trương Thế Nhân không chết được!
…
…
Đại nội thị vệ.
Xiềng xích trên người Trương Thế Nhân đã được cởi ra, việc rời khỏi chiếc giường đá lạnh băng khiến hắn cảm thấy một chút thư thái. Nỗi đau đớn trên ngực và cánh tay phải đã nhẹ đi không ít, ít nhất khi chạm vào thì hắn cũng sẽ không đổ mồ hôi hột. Trương Thế Nhân rời khỏi chiếc giường đá với vẻ bình tĩnh khá kỳ quái, không kêu to, không mắng to vì tức giận, không giãy giụa, không phản kháng, thậm chí còn có nhiều hứng thú chăm chú nhìn xem tất cả những hình cụ đang được treo trên vách tường.
Hắn còn có tâm tư lấy một kiện xuống, nghiên cứu thoáng chốc xem sử dụng như thế nào. Hắn cầm một kiện nhổ móng tay thử nhổ móng tay mình một phát, sau đó miệng nhếch nhếch đầy đau khổ mà phối hợp với động tác của mình.
Cho nên lúc Khâu Dư đi vào gian thạch thất này, khi nàng nhìn thấy Trương Thế Nhân, nàng không thể không kinh ngạc. Liền nàng đều cảm thấy khó hiểu, ở tại một hoàn cảnh như vậy, sau khi biến cố xuất hiện, thiếu niên này rõ ràng còn có thể biểu hiện trấn định như vậy. Thậm chí rất nhẹ nhàng, từ trên mặt hắn nàng không nhìn thấy một chút lo lắng về sự sống chết của mình.
- Giáo sư, ngài đã tới.
Trương Thế Nhân mỉm cười chào hỏi Khâu Dư. Điều này làm cho sự áy náy trong ánh mắt Khâu Dư càng nồng đậm hơn.
- Thật xin lỗi...
Nàng nói xong ba chữ thì tựa hồ không có biện pháp mở miệng lần nữa, cũng không dám nhìn vào ánh mắt Trương Thế Nhân. Nàng cúi thấp đầu, thoạt nhìn giống như là một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
- Lúc ăn cá sáu má trên Nguyệt Nha Đàm của núi Bán Nguyệt, Mực Vạn Vật đã nói với ta về một ít chuyện cũ của ngài. Bởi sự giảng giải của ông ta, trong nội tâm của ta đã có một ít hiểu biết đại khái về ngài, một ấn tượng tương đối, nói như thế nào đây... Thiên tài hung hãn? Tuy rằng ông ta không nhiều lời, nhưng ta có thể đoán ra thân phận của ngài trong Kinh Võ Viện tuyệt đối có chút đặc biệt.
Trương Thế Nhân vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà hôm nay bộ dáng này của ngài không tương xứng với trong ấn tượng của ta...
Hắn ngồi xuống chiếc giường đá, chỉ chỉ cái ghế trước mặt, nói:
- Phòng ốc sơ sài, giản đơn, ta ngồi giường, xin mời ngài ngồi ghế. Đáng tiếc không có trà, nếu không ta kêu một tiếng thử xem bọn họ có mang trà vào đây không?
- Trương Thế Nhân.
- Hả?
Khâu Dư ngẩng đầu, trầm mặc một hồi, hỏi:
- Ngươi không hận?
Trương Thế Nhân cười cười, lắc đầu:
- Làm sao sẽ không hận? Bất quá người ta hận không phải là ngài, bởi vì ta suy tư một thời gian rất lâu mới xác định chuyện này khẳng định không có một chút quan hệ với ngài. Nếu có, cũng là do sau khi ngài nghiên cứu thể chất của ta, ngài đưa một đáp án cực kỳ thành thật cho Chu viện trưởng. Đây không phải là lỗi của ngài, bởi vì ngài chỉ là không có nói dối. Đồng thời ta cũng không hận Chu viện trưởng, nếu như ta ngồi lên cái chỗ kia, ta chắc chắn sẽ càng làm trực tiếp hơn. Ta thậm chí không hận bệ hạ, vẫn là lý do như thế, đứng ở dưới góc độ của bọn họ mà suy nghĩ, ta giống như thật sự rất khả nghi... Khả nghi, đáng chết.
- Vậy ngươi hận cái gì?
Khâu Dư hỏi.
- Hận chính bản thân mình.
Trương Thế Nhân nói thật:
- Ta vẫn cho rằng mình là người thông minh. Tất cả những người ta gặp qua cũng đều nói: "Trương Thế Nhân, ngươi là người thông minh". Nghe quá tốt, cho nên ngay bản thân ta đều có chút lâng lâng. Nếu không có việc này, ta thật không có phát hiện mình vậy mà quá ngu ngốc. Ở một cái hoàn cảnh an nhàn trong thời gian lâu dài, ta liền quên mất bảo trì cảnh giác tối thiểu với bên ngoài. Ta hận chính mình ngu ngốc là vì vậy.
- Ngay tại trước khi ngài đến, ta có nói chuyện với Mạnh Vô Địch thật lâu. Ta rất biết ơn hắn vì hắn không có dụng hình, tuy rằng ta biết việc tra tấn hay không không phải người như hắn có tư cách hạ lệnh. Hắn nói cho ta biết, tội danh bây giờ của ta là phật tử Phật tông hư hư thực thực... Ta cũng rất biết ơn vì hắn nói đầy chân thành, không có giấu diếm cái gì. Duy nhất không thoải mái là cái tội danh này nghe rất nghiêm trọng, nhưng hết lần này đến lần khác ta lại không hiểu chút gì.
- Trương Thế Nhân... Đây không phải lỗi của ngươi.
Cái mũi Khâu Dư chua xót, trong nội tâm có chút khó chịu.
Trương Thế Nhân nói:
- Không phải, đây là chính ta sai.
Hắn nhìn lướt qua những cái hình cụ kia, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Nếu như kinh nghiệm của ta nhiều hơn một ít, ta sẽ biết việc biểu hiện ra sự không giống người thường của mình một cách thoải mái là chuyện nguy hiểm cỡ nào, sẽ biết đó là một chuyện không đáng giá đi nói khoác và khoe khoang. Đạt được thành tích ưu tú cả chín môn trong cuộc thi của Kinh Võ Viện, đó không phải là bắt đầu của sự ngu ngốc. Nhưng nếu dẫn ra bản chất, nếu như ta chỉ là một đệ tử phổ thông, Chu viện trưởng cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với thể chất của ta, như vậy... Có lẽ hiện tại ta vẫn ngồi ở trong phòng học sáng ngời của Kinh Võ Viện, nghe giảng bài.
- Mà không phải ở nơi... âm u, rét lạnh như thế.
Trương Thế Nhân chỉ chỉ bốn phía, cuối cùng ngón tay dừng ở phía chén đèn dầu:
- Đó là ánh sáng duy nhất, song lại không có bất kỳ tươi đẹp.
- Ta tin ngươi!
Khâu Dư nhìn Trương Thế Nhân, ngữ khí chắc chắn:
- Nếu như ngươi là người của Phật tông, vậy ngươi bôn ba vạn dặm đến đây là để bị giết sao. Ta không cho rằng ngươi ngu ngốc như vậy, cũng không cho rằng phật tử Phật tông ngu ngốc như vậy, cho nên ta tin ngươi, từ đầu đến giờ đều tin ngươi.
- Cảm ơn ngài.
Trương Thế Nhân rời khỏi giường đá, bái Khâu Dư một cái.
- Ngoại trừ cảm ơn, không có gì khác.
Hắn nói.
Giọng điệu đạm bạc của hắn làm cho nội tâm Khâu Dư tê rần. Hắn nói cảm ơn, nhưng mà trong lời nói nào có ý cảm ơn? Thoạt nhìn hắn rất lạnh nhạt, nhưng mà bất cứ ai ở nơi này nếu lại có thể bình tĩnh thì đó mới khiến cho người ta lo lắng nhất. Bởi vì có thể bình tĩnh khi ở trong ngục, thường thường đồng nghĩa với tâm đã chết.
Trương Thế Nhân là thiếu niên rất sáng sủa, có đôi khi rất đáng ghét, nhưng hắn luôn rất vui vẻ. Đây là những gì Khâu Dư nhìn ra được từ trong ánh mắt Trương Thế Nhân. Nhưng ngay hiện tại, những thứ đó đã không còn. Cho nên Khâu Dư có chút sợ hãi, nàng không biết nếu như lần này Trương Thế Nhân may mắn không chết, về sau hắn còn có thể là Trương Thế Nhân trước kia ở trong trí nhớ của nàng sao?
- Ta dẫn ngươi đi ra ngoài!
Khâu Dư cắn răng:
- Đi gặp bệ hạ!
Phốc.
Trương Thế Nhân nhịn không được bật cười, nhìn chăm chú vào Khâu Dư, hỏi:
- Giáo sư, ngài có thể đừng làm ra chuyện ngu ngốc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.