Chương 118: Trường thi bên ngoài trường thi
Mật Ngọt
26/09/2016
Khi Trương Thế Nhân đi ra trường thi, hắn còn có chút ngẩn người. Ở dưới sự hâm mộ hoặc ghen tỵ của các thí sinh khác, hắn cố gắng để cho mình không có cúi đầu vì rụt rè, mà hắn nhếch lên cái cằm của mình, mỉm cười đi ra.
Sau khi ra khỏi Võ Đài hắn nhịn không được vuốt vuốt mặt, phát hiện khuôn mặt mình đã có chút cứng đờ.
Tìm một gốc cây có cành lá dày, Trương Thế Nhân ngồi ở dưới bóng cây, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc trước. Hoàng đế bệ hạ ra ý chỉ bất thình lình, mang cho hắn cảm giác không đơn thuần là hạnh phúc. Vừa nghĩ tới bản thân mình có năm môn đạt được thành tích ưu tú, hắn cũng có chút đau đầu, ai biết ngày sau hắn có thể trêu chọc đến cái phiền toái gì hay không?
Hắn vốn là cái loại người trước hết không lo vui mừng, phản ứng đầu tiên không phải thỏa mãn vì đã ổn thỏa tiến vào Kinh Võ Viện, mà… lo lắng cái hư danh này có thể mang tới phiền não không cần thiết phải khó khăn ứng phó. Trương Thế Nhân biết mình là cái người sợ phiền toái, tuy rằng hắn gặp phiền toái không dứt từ khi ra đời đến giờ.
Ngồi trong chốc lát, tâm tình của hắn dần dần bình phục lại một ít, hắn quyết định nằm ở dưới bóng cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lại nói, hôm nay hắn đã có thể trở về vì cuộc thi võ khoa được tổ chức vào ngày mai. Sáng nay, bởi vì bệ hạ giết người mà làm chậm trễ không ít thời gian, ngày mai cũng khó có thể nói cuộc thi có bị làm chậm trễ hay không. Cho nên bây giờ trở về nghỉ ngơi là lựa chọn khôn ngoan.
Nằm ở chỗ này, có thế nào cũng là đang lãng phí thời gian. Nhưng Trương Thế Nhân lại không có ý định rời đi vào lúc này, ít nhất hắn cho rằng vẫn chưa tới lúc hắn nên đi ra.
Rút một cọng cỏ, Trương Thế Nhân ngậm nó vào miệng. Hắn nhìn xem lá cây xanh um, tươi tốt, khóe miệng của hắn không khỏi có chút giương lên, tạo ra một vòng cong có phần mê người.
Trước khi vào cổng chính Kinh Võ Viện, hắn tuyệt đối không tưởng tượng ra được hắn sẽ trải qua cuộc thi bằng một quá trình tốt đẹp quá mức như vậy.
Hắn đã từng nghĩ qua vô số lần việc hắn sẽ phải đối mặt với cục diện khó khăn. Thậm chí cái hắn nghĩ đến nhiều nhất là nếu như hắn thật sự thi không được, bước tiếp theo có nên mặt dày mày dạn đi tìm tên đạo sĩ béo Hạng Thanh Ngưu cầu bao nuôi không. Dù sao ở thành Thanh Long, dường như hắn có không ít đối thủ cả ngoài sáng và trong tối, nếu không thể tiến vào Kinh Võ Viện thì chỉ sợ hắn sẽ không có biện pháp sống yên ổn vài năm. Tuy hắn có thể lựa chọn vào Văn Uyên Các hoặc Thư Hoa Các làm quan văn, nhưng Trương Thế Nhân cũng tự biết mình, một khi tất cả kiến thức ở trong bụng của hắn bị móc ra hết… thì con đường của hắn cũng liền đi tới cuối.
Mấu chốt là ở chỗ kiến thức hữu dụng ở trong bụng hắn thật sự cũng không nhiều.
Dựa vào cái phương pháp ghép vần kia, hắn có thể lăn lộn vài ngày, mấy tháng; song đó không phải là cái học vấn thâm ảo gì. Tiến Văn Uyên Các hoặc Thư Hoa Các, không đến nửa tháng thì hắn sẽ bại lộ ra bản tính “thùng rỗng kêu to” của mình. Hơn nữa, hắn vẫn luôn khắc sâu lời nói của Trác Bố Y: “Quan văn chém giết trên quan trường vĩnh viễn còn khốc liệt hơn quan võ chém giết ở chiến trường. Bởi vì trên chiến trường là minh thương, mà ở trong quan trường lại là ám tiễn. Nhất là khi phần lớn đều là ám tiễn bắn tới nơi và thời điểm mà ngươi không ngờ tới. Sơ ý một chút cũng sẽ bị rơi vào âm mưu tứ phía, rồi chỉ còn máu thịt be bét.”
Ngô Nhất Đạo cũng từng nói với hắn dạng lời nói như vậy.
Trương Thế Nhân trải qua hai đời, hắn tự nhiên cũng hiểu rõ rằng ở trong chốn quan trường, nếu như ngươi không có đại trí tuệ, lại không biết khúm núm thì rất khó sinh tồn.
Còn chưa nói muốn có thành tựu lớn thì nhất định phải học rất nhiều thứ. Nói một cách tương đối, nếu như có lựa chọn, hắn tình nguyện tiến vào quân ngũ chứ không nguyện tiến vào quan trường. Với sự hiểu biết của hắn về quan trường cũng như phong cách xử sự của hắn, chỉ sợ không bao lâu là hắn sẽ bị người âm chết.
Vì hắn thiếu kinh nghiệm ở phương diện này.
Vì hắn còn cần phát triển.
Lấy ví dụ so sánh giữa tiến vào triều đình thì nghề chính là lục đục với nhau, nghề phụ mới là nghiên cứu học vấn và tiến vào Nhất Khí Quan làm một tên tiểu đạo đồng quét rác. Với hai cái lựa chọn ấy, cái thứ hai có lực hấp dẫn với Trương Thế Nhân hơn cái trước. Cái phía trước dù có khả năng một bước lên trời, nhưng quá nguy hiểm. Thực tế, sau khi đệ tử kinh tài tuyệt diễm xuất thân thấp hèn tiến vào triều đình, chỉ hai ba năm trôi qua thì có bao nhiêu người bị những đại nhân vật kia đùa đến mức xương vụn cũng không còn sót lại? Cái thứ hai tuy không có tiền đồ gì sáng lạn, nhưng yên ổn và thái bình.
Người có trái tim truy cầu sự yên ổn và thái bình thường thường đều là người có tuổi, người trẻ tuổi thường có nhiều mơ mộng. Trương Thế Nhân không thiếu mơ mộng, thế nhưng hắn nguyện ý trải qua cuộc đời an vui và sung sướng. Dù ai trải qua quãng đời mười lăm năm sóng gió của hắn, có lẽ cũng sẽ có ý nghĩ như vậy. Nếu đã không thể tranh giành, thì an tâm tìm một chỗ làm cái tiểu nhân vật cũng đã tốt rồi.
- Chúc mừng.
Ở lúc hắn đang nằm ở trên đồng cỏ mà suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên ở cách đó không xa có người nói với hắn hai chữ này. Thanh âm rất dịu dàng và nhu hòa, thứ thanh âm mà Trương Thế Nhân cũng đã nghe qua không lâu trước đây.
Là cái người nữ giáo sư nghiệm chứng thân phận ở bên cạnh cây cầu nhỏ, người mà có trí nhớ kinh người cùng một đôi mắt sáng óng ánh.
Trương Thế Nhân nhớ rõ nàng tên là Khâu Dư.
Hai chữ “Khâu Dư” không phải là một cái tên rất nữ tính, ấn tượng đầu tiên mà nó mang lại cho người nghe càng giống tên của một người đàn ông hơn. “Dư”… Theo tiếng Hán, đây là chữ thuộc “Tiểu Phú Tức An”, không có truy cầu gì lớn, hơi có lợi nhuận là tốt rồi, không lỗ, không thiếu, có thừa là đủ.
Trương Thế Nhân vội vàng ngồi dậy, quay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lúc này hắn mới phát hiện nguyên lai vị nữ giáo sư kia vẫn ngồi ở một bên khác dưới cái cây to này. Chỉ là cả cơ thể của nàng ở sau một lùm hoa tường vi, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Nàng đang ngồi đọc sách ở trên một cái ghế đá.
Trương Thế Nhân đã từng thấy khuôn mặt nàng, đó không phải là loại vẻ đẹp rung động lòng người, nhưng nhìn thấy rất thoải mái.
Nàng nói một câu chúc mừng, song lại không có nhìn về phía Trương Thế Nhân.
- Tạ ơn giáo sư.
Trương Thế Nhân đứng lên, xoay người thi lễ.
- Cám ơn ta làm cái gì?
Khâu Dư bỏ sách trong tay xuống, quay người nhìn về phía Trương Thế Nhân:
- Ngươi hiến cho bệ hạ phương pháp ghép vần, ta cũng đã may mắn xem qua. Nói thật, ý chỉ vừa rồi của bệ hạ không có khoa trương chút nào, cũng không có tận lực phóng đại công lao của ngươi. Hai cái phương pháp này của ngươi xác thực là công đức vô lượng. Từ nay về sau, rất khó tưởng tượng sẽ có bao nhiêu đứa trẻ được hưởng lợi từ nó.
Nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, hỏi:
- Vì sao ngươi còn không quay về? Cuộc thi văn khoa có kết thúc thì sớm nhất cũng là khi mặt trời đã lặn.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, thành thật trả lời:
- Đệ tử đang chờ, chờ xem có người còn muốn tìm ta hay không.
Khâu Dư nghe được câu này, nàng không khỏi liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
Đến khi bóng lưng của nàng sắp biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây, nàng chợt dừng bước, quay đầu lại hỏi Trương Thế Nhân:
- Có đôi khi nghĩ quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt, tối thiểu nhất sẽ rất mệt mỏi.
Trương Thế Nhân cúi người nói:
- Đến bây giờ cũng còn chưa đến lúc đệ tử sợ mệt mỏi và hưởng an nhàn, cho nên dù sao cũng phải suy nghĩ nhiều chút ít. Khi mở to mắt, suy nghĩ nhiều, đó vẫn tốt hơn không làm cái gì. Khi nhắm mắt lại, thời gian đó chính là thời gian không làm cái gì rồi.
- Tốt… Ngươi không có giả vờ.
Khâu Dư gật nhẹ đầu, cất bước đi vào trong rừng.
Trương Thế Nhân bất đắc dĩ cười cười, biết câu trả lời của mình nhất định lại làm cho người nữ giáo sư kia không thích rồi. Nhưng hắn đúng là không thể cứ vậy mà rời khỏi, hiện tại hắn thiếu rất nhiều thứ. Ví dụ như kỳ ngộ, ai biết đợi trong Kinh Võ Viện một lát lại có thể gặp cái cơ duyên nào lớn hay không? Có lẽ người nữ giáo sư kia không thích là không thích lòng dạ quá sâu của hắn, thế nên nàng mới rời đi. Và nàng nhịn không được lại hỏi hắn một câu, đó chẳng qua là do nàng hiếu kỳ mà thôi.
Trương Thế Nhân không sợ hiểu lầm, huống chi Khâu Dư không có lý giải sai.
Đạo ý chỉ kia của bệ hạ mở ra cổng chính của Kinh Võ Viện cho hắn, có lẽ còn mở ra rất nhiều, rất nhiều cánh cửa khác.
…
…
Đợi Khâu Dư khuất bóng, Trương Thế Nhân chợt phát hiện quyển sách mà lúc nãy nàng xem vẫn còn nằm ở trên ghế đá.
Ở chỗ này chờ đợi cơ duyên của mình, chờ đến thời điểm rời đi, Trương Thế Nhân cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Đã có một quyển sách xem giải buồn, hắn quả quyết sẽ không lãng phí. Cho nên hắn đi qua, chuẩn bị nhìn xem sách mà Khâu Dư yên lặng đọc là cái loại sách gì.
Nhưng mà khi Trương Thế Nhân tới gần, sau khi nhìn thấy rõ chữ viết trên bìa sách, hắn khốn khổ dừng lại bước chân.
Đề thi võ khoa.
Bốn chữ này tuy không lớn như dị thường bắt mắt.
Trương Thế Nhân nhìn xem quyển sách mỏng kia, trong nội tâm có một loại xúc động đang nhanh chóng bay lên ầm ầm. Hắn cơ hồ không nhịn được ý nghĩ vươn tay cầm lấy quyển sách kia và lật xem.
Ngón tay gần đụng đến bìa sách thì chưa đến một giây sau đã rụt trở lại. Hắn cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy.
Thân thể của hắn cũng trở nên có chút cứng, hắn đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào quyển sách một hồi lâu.
Cuối cùng hắn cũng khống chế được loại xúc động này. Hắn hít một hơi thật sâu, tự nói với mình: “Cơ hội có thể đến, nhưng hễ đến thì chưa chắc đã là cơ hội”.
Hắn chậm rãi lui về phía sau vài bước, khoanh chân ngồi xuống trên đồng cỏ.
Cách vị trí Trương Thế Nhân đang ngồi hơn trăm thước, có mấy ánh mắt vẫn luôn xuyên qua những khe hở của bức tường hoa tường vi mà chăm chú nhìn hắn. Thấy Trương Thế Nhân khoanh chân ngồi xuống đồng cỏ, khóe miệng của họ không khỏi có chút giương lên.
Binh Bộ Thị Lang Tông Lương Hổ nhìn xem thiếu niên biên quân kia, cười cười, nhỏ giọng nói:
- Có thể xem là quân tử.
Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu khẽ vuốt chòm râu tuyết trắng, gật đầu mà cười, không nói tiếng nào.
Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân thì lại nhẹ giọng khen:
- Cùng với những người lui ra khỏi trường thi trước kia, thiếu niên này đúng là quân tử. Phàm là người có một tia không sạch sẽ trong nội tâm, hẳn cũng sẽ không làm ra lựa chọn như vậy. Trong mắt của ta, nếu như thí sinh khác của năm nay rơi vào cục bây giờ… Chắc chắn sẽ có người lật xem bộ đề kia. Sau khi xem xong, họ sẽ đặt nó về vị trí cũ, làm bộ như chưa từng xem qua. Có người sẽ cầm lên, sau đó nhanh chóng đi tìm người nữ giáo sư kia mà trả lại, ở trên đường hắn ta sẽ vụng trộm lật xem vài lần. Có người sẽ lập tức xoay người rời đi, e sợ ở lại chỗ này trong thời gian dài sẽ làm người ta hiểu lầm rằng mình đã xem qua.
Đại học sĩ Thư Hoa Các Trang Sở Vũ dù lời lẽ sâu kín:
- Xem hết rồi trả về chính là tiểu nhân. Cầm lên đem trả cho nữ giáo sư là ngụy quân tử. Xoay người rời đi, e sợ người hiểu lầm… là kẻ nhát gan; người này gặp thời khắc nguy cơ thì khó bảo toàn sẽ trung trinh, tiết liệt, hơn phân nửa sẽ là tên phản đồ.
Thượng Thư Binh Bộ Mưu Lương Bật chỉ chỉ chỗ ngồi của thiếu niên kia, nói ra:
- Chư vị đại nhân, có thể nhìn ra hắn đã lùi về phía sau mấy bước hay không?
- Bảy bước.
Tông Lương Hổ trả lời.
Mưu Lương Bật gật đầu, nói:
- Bảy bước… Khoảng cách này rất vi diệu. Không xa không gần, để cho mình ở địa phương mà không có bất kỳ vật gì che chắn. Vô luận từ bốn phía đi tới thì đều có thể nhìn thấy hắn. Mà ở khoảng cách này, nó cũng sẽ không làm cho người khác hiểu lầm hắn vừa vặn lật xem đề thi rồi quay về ngồi. Càng sẽ không làm cho người khác cảm thấy hắn bị người phát hiện nên mới vội vàng rời khỏi ghế đá, bởi vì bị người phát hiện mới rời khỏi bàn đá thì tuyệt đối sẽ không đi được bảy bước.
Ngưu Tuệ Luân nao nao, không khỏi hỏi:
- Ý của Mưu đại nhân là ngay cả lui về sau mấy bước cũng đã được hắn tính toán tường tận?
- Tám phần đúng rồi.
Mưu Lương Bật hồi đáp:
- Hắn không đi là bởi vì hắn muốn trông coi quyển đề thi kia, đợi vị nữ giáo sư kia trở về lấy. Hắn ngồi ở nơi bốn phía đều có thể nhìn thấy hắn là để chứng tỏ lòng mình quanh minh lỗi lạc. Nếu như chỉ là một cái quân tử… Sợ rằng cũng không đáng để chúng ta đứng ở chỗ này mà lén lén lút lút nhìn hắn.
Hoài Thu nghe được câu này, lão nhịn không được bật cười to, lão nghiêng đầu nhìn nhìn về cái người vẫn đang ngồi yên ở trên một tảng đá.
- Lão già, ngươi thấy thế nào?
Người đang nghiêng mình dựa trên tảng đá, đang nhắm mắt nghỉ ngơi chính là người hôm nay đã ngồi bên cạnh Hoàng đế ở trên Điểm Tướng Đài: Chu Xuân Thu. Hắn híp mắt liếc Hoài Thu, nhếch miệng nói:
- Bệ hạ cho các ngươi tới quan sát, ta tới nhìn cũng không phải là nhìn thiếu niên kia. Di Thân Vương có tiếng là người có lòng hiếu kỳ nặng, tuy giấu sâu nhưng khó bỏ được. Các ngươi ở nơi này chờ tiểu tử kia chui vào cái cục này, còn muốn ta dùng giáo sư Kinh Võ Viện giúp các ngươi diễn kịch… Ta chẳng muốn xem, cũng không muốn xem.
- Keo kiệt!
Hoài Thu trừng mắt đáp trả cái nhìn vừa rồi của Chu Xuân Thu, xong xuôi lão ta quay người đi về phía Điểm Tướng Đài:
- Ta thấy có thể nói với bệ hạ như vầy: Trương Thế Nhân đúng là một người quân tử, hơn nữa là một người quân tử rất thông minh. Như thế được không?
Mọi người gật đầu, đi theo Hoài Thu trở về.
- Một đám quan to tòng Tứ Phẩm trở lên vậy mà còn quá nhàm chán và vô sỉ chạy đến dò xét một tên tiểu nhân vật, thật không biết có phải bọn họ rảnh rỗi đến nỗi khó chịu hay không.
Chu Xuân Thu thấp giọng mắng một câu, lại tựa trên tảng đá, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nghĩ đến biểu hiện của thiếu niên kia, khóe miệng của hắn không khỏi chớp chớp.
“Quân tử? Nếu tên tiểu tử kia là quân tử, ta chính là thánh nhân… Rõ ràng muốn nhìn lại lo lắng bị phát hiện, cho nên mới cố ý là ra một bộ cử động quang minh chính đại. Tám, chín phần mười là hắn biết rõ có người cố ý thiết kế bẫy rập, muốn nhìn hắn trở thành chuyện cười, cho nên mới nhịn xuống, không vươn cánh tay kia cầm lên bộ đề. Tiểu nhân chân chính, ngụy quân tử, người nhát gan, quân tử… Hắn không phải là loại nào trong bốn loại đó.”
Nghĩ đến điểm này Chu Xuân Thu khẽ nhíu mày, lão tự hỏi mình xem thiếu niên kia rốt cuộc là thuộc về loại nào?
Suy nghĩ hồi lâu nhưng lão không có tìm được đáp án. Mà cũng có thể là đã có đáp án nhưng lão không muốn tiếp nhận. Thế là lão không quan tâm đến nó nữa.
Mà ở phía xa, đang ngồi xếp bằng nhưng khóe miệng của Trương Thế Nhân cũng giật giật. Âu là do hắn đã nghe được tiếng bước chân từ xa đang hướng về phía mình mà đi tới. Tới đây hắn đã biết lần này hắn thành công rồi.
- Đội phó trinh sát biên quân Trương Thế Nhân, bệ hạ có chỉ tuyên ngươi yết kiến!
Nghe được giọng vịt đực của thái giám vang lên, sự vui vẻ trên khóe miệng của Trương Thế Nhân càng đậm đặc.
Cách đó không xa, đang đứng ở sau một hòn non bộ cực lớn, Khâu Dư chậm rãi thở phào một cái, cũng không biết nàng cảm thấy may mắn vì cái gì. Nhưng mà nàng biết loại cảm giác này rất tốt, muốn cười cũng có thể cười.
_____________
ps: Chương cho ngày mai.
Sau khi ra khỏi Võ Đài hắn nhịn không được vuốt vuốt mặt, phát hiện khuôn mặt mình đã có chút cứng đờ.
Tìm một gốc cây có cành lá dày, Trương Thế Nhân ngồi ở dưới bóng cây, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc trước. Hoàng đế bệ hạ ra ý chỉ bất thình lình, mang cho hắn cảm giác không đơn thuần là hạnh phúc. Vừa nghĩ tới bản thân mình có năm môn đạt được thành tích ưu tú, hắn cũng có chút đau đầu, ai biết ngày sau hắn có thể trêu chọc đến cái phiền toái gì hay không?
Hắn vốn là cái loại người trước hết không lo vui mừng, phản ứng đầu tiên không phải thỏa mãn vì đã ổn thỏa tiến vào Kinh Võ Viện, mà… lo lắng cái hư danh này có thể mang tới phiền não không cần thiết phải khó khăn ứng phó. Trương Thế Nhân biết mình là cái người sợ phiền toái, tuy rằng hắn gặp phiền toái không dứt từ khi ra đời đến giờ.
Ngồi trong chốc lát, tâm tình của hắn dần dần bình phục lại một ít, hắn quyết định nằm ở dưới bóng cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lại nói, hôm nay hắn đã có thể trở về vì cuộc thi võ khoa được tổ chức vào ngày mai. Sáng nay, bởi vì bệ hạ giết người mà làm chậm trễ không ít thời gian, ngày mai cũng khó có thể nói cuộc thi có bị làm chậm trễ hay không. Cho nên bây giờ trở về nghỉ ngơi là lựa chọn khôn ngoan.
Nằm ở chỗ này, có thế nào cũng là đang lãng phí thời gian. Nhưng Trương Thế Nhân lại không có ý định rời đi vào lúc này, ít nhất hắn cho rằng vẫn chưa tới lúc hắn nên đi ra.
Rút một cọng cỏ, Trương Thế Nhân ngậm nó vào miệng. Hắn nhìn xem lá cây xanh um, tươi tốt, khóe miệng của hắn không khỏi có chút giương lên, tạo ra một vòng cong có phần mê người.
Trước khi vào cổng chính Kinh Võ Viện, hắn tuyệt đối không tưởng tượng ra được hắn sẽ trải qua cuộc thi bằng một quá trình tốt đẹp quá mức như vậy.
Hắn đã từng nghĩ qua vô số lần việc hắn sẽ phải đối mặt với cục diện khó khăn. Thậm chí cái hắn nghĩ đến nhiều nhất là nếu như hắn thật sự thi không được, bước tiếp theo có nên mặt dày mày dạn đi tìm tên đạo sĩ béo Hạng Thanh Ngưu cầu bao nuôi không. Dù sao ở thành Thanh Long, dường như hắn có không ít đối thủ cả ngoài sáng và trong tối, nếu không thể tiến vào Kinh Võ Viện thì chỉ sợ hắn sẽ không có biện pháp sống yên ổn vài năm. Tuy hắn có thể lựa chọn vào Văn Uyên Các hoặc Thư Hoa Các làm quan văn, nhưng Trương Thế Nhân cũng tự biết mình, một khi tất cả kiến thức ở trong bụng của hắn bị móc ra hết… thì con đường của hắn cũng liền đi tới cuối.
Mấu chốt là ở chỗ kiến thức hữu dụng ở trong bụng hắn thật sự cũng không nhiều.
Dựa vào cái phương pháp ghép vần kia, hắn có thể lăn lộn vài ngày, mấy tháng; song đó không phải là cái học vấn thâm ảo gì. Tiến Văn Uyên Các hoặc Thư Hoa Các, không đến nửa tháng thì hắn sẽ bại lộ ra bản tính “thùng rỗng kêu to” của mình. Hơn nữa, hắn vẫn luôn khắc sâu lời nói của Trác Bố Y: “Quan văn chém giết trên quan trường vĩnh viễn còn khốc liệt hơn quan võ chém giết ở chiến trường. Bởi vì trên chiến trường là minh thương, mà ở trong quan trường lại là ám tiễn. Nhất là khi phần lớn đều là ám tiễn bắn tới nơi và thời điểm mà ngươi không ngờ tới. Sơ ý một chút cũng sẽ bị rơi vào âm mưu tứ phía, rồi chỉ còn máu thịt be bét.”
Ngô Nhất Đạo cũng từng nói với hắn dạng lời nói như vậy.
Trương Thế Nhân trải qua hai đời, hắn tự nhiên cũng hiểu rõ rằng ở trong chốn quan trường, nếu như ngươi không có đại trí tuệ, lại không biết khúm núm thì rất khó sinh tồn.
Còn chưa nói muốn có thành tựu lớn thì nhất định phải học rất nhiều thứ. Nói một cách tương đối, nếu như có lựa chọn, hắn tình nguyện tiến vào quân ngũ chứ không nguyện tiến vào quan trường. Với sự hiểu biết của hắn về quan trường cũng như phong cách xử sự của hắn, chỉ sợ không bao lâu là hắn sẽ bị người âm chết.
Vì hắn thiếu kinh nghiệm ở phương diện này.
Vì hắn còn cần phát triển.
Lấy ví dụ so sánh giữa tiến vào triều đình thì nghề chính là lục đục với nhau, nghề phụ mới là nghiên cứu học vấn và tiến vào Nhất Khí Quan làm một tên tiểu đạo đồng quét rác. Với hai cái lựa chọn ấy, cái thứ hai có lực hấp dẫn với Trương Thế Nhân hơn cái trước. Cái phía trước dù có khả năng một bước lên trời, nhưng quá nguy hiểm. Thực tế, sau khi đệ tử kinh tài tuyệt diễm xuất thân thấp hèn tiến vào triều đình, chỉ hai ba năm trôi qua thì có bao nhiêu người bị những đại nhân vật kia đùa đến mức xương vụn cũng không còn sót lại? Cái thứ hai tuy không có tiền đồ gì sáng lạn, nhưng yên ổn và thái bình.
Người có trái tim truy cầu sự yên ổn và thái bình thường thường đều là người có tuổi, người trẻ tuổi thường có nhiều mơ mộng. Trương Thế Nhân không thiếu mơ mộng, thế nhưng hắn nguyện ý trải qua cuộc đời an vui và sung sướng. Dù ai trải qua quãng đời mười lăm năm sóng gió của hắn, có lẽ cũng sẽ có ý nghĩ như vậy. Nếu đã không thể tranh giành, thì an tâm tìm một chỗ làm cái tiểu nhân vật cũng đã tốt rồi.
- Chúc mừng.
Ở lúc hắn đang nằm ở trên đồng cỏ mà suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên ở cách đó không xa có người nói với hắn hai chữ này. Thanh âm rất dịu dàng và nhu hòa, thứ thanh âm mà Trương Thế Nhân cũng đã nghe qua không lâu trước đây.
Là cái người nữ giáo sư nghiệm chứng thân phận ở bên cạnh cây cầu nhỏ, người mà có trí nhớ kinh người cùng một đôi mắt sáng óng ánh.
Trương Thế Nhân nhớ rõ nàng tên là Khâu Dư.
Hai chữ “Khâu Dư” không phải là một cái tên rất nữ tính, ấn tượng đầu tiên mà nó mang lại cho người nghe càng giống tên của một người đàn ông hơn. “Dư”… Theo tiếng Hán, đây là chữ thuộc “Tiểu Phú Tức An”, không có truy cầu gì lớn, hơi có lợi nhuận là tốt rồi, không lỗ, không thiếu, có thừa là đủ.
Trương Thế Nhân vội vàng ngồi dậy, quay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lúc này hắn mới phát hiện nguyên lai vị nữ giáo sư kia vẫn ngồi ở một bên khác dưới cái cây to này. Chỉ là cả cơ thể của nàng ở sau một lùm hoa tường vi, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Nàng đang ngồi đọc sách ở trên một cái ghế đá.
Trương Thế Nhân đã từng thấy khuôn mặt nàng, đó không phải là loại vẻ đẹp rung động lòng người, nhưng nhìn thấy rất thoải mái.
Nàng nói một câu chúc mừng, song lại không có nhìn về phía Trương Thế Nhân.
- Tạ ơn giáo sư.
Trương Thế Nhân đứng lên, xoay người thi lễ.
- Cám ơn ta làm cái gì?
Khâu Dư bỏ sách trong tay xuống, quay người nhìn về phía Trương Thế Nhân:
- Ngươi hiến cho bệ hạ phương pháp ghép vần, ta cũng đã may mắn xem qua. Nói thật, ý chỉ vừa rồi của bệ hạ không có khoa trương chút nào, cũng không có tận lực phóng đại công lao của ngươi. Hai cái phương pháp này của ngươi xác thực là công đức vô lượng. Từ nay về sau, rất khó tưởng tượng sẽ có bao nhiêu đứa trẻ được hưởng lợi từ nó.
Nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, hỏi:
- Vì sao ngươi còn không quay về? Cuộc thi văn khoa có kết thúc thì sớm nhất cũng là khi mặt trời đã lặn.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, thành thật trả lời:
- Đệ tử đang chờ, chờ xem có người còn muốn tìm ta hay không.
Khâu Dư nghe được câu này, nàng không khỏi liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
Đến khi bóng lưng của nàng sắp biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây, nàng chợt dừng bước, quay đầu lại hỏi Trương Thế Nhân:
- Có đôi khi nghĩ quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt, tối thiểu nhất sẽ rất mệt mỏi.
Trương Thế Nhân cúi người nói:
- Đến bây giờ cũng còn chưa đến lúc đệ tử sợ mệt mỏi và hưởng an nhàn, cho nên dù sao cũng phải suy nghĩ nhiều chút ít. Khi mở to mắt, suy nghĩ nhiều, đó vẫn tốt hơn không làm cái gì. Khi nhắm mắt lại, thời gian đó chính là thời gian không làm cái gì rồi.
- Tốt… Ngươi không có giả vờ.
Khâu Dư gật nhẹ đầu, cất bước đi vào trong rừng.
Trương Thế Nhân bất đắc dĩ cười cười, biết câu trả lời của mình nhất định lại làm cho người nữ giáo sư kia không thích rồi. Nhưng hắn đúng là không thể cứ vậy mà rời khỏi, hiện tại hắn thiếu rất nhiều thứ. Ví dụ như kỳ ngộ, ai biết đợi trong Kinh Võ Viện một lát lại có thể gặp cái cơ duyên nào lớn hay không? Có lẽ người nữ giáo sư kia không thích là không thích lòng dạ quá sâu của hắn, thế nên nàng mới rời đi. Và nàng nhịn không được lại hỏi hắn một câu, đó chẳng qua là do nàng hiếu kỳ mà thôi.
Trương Thế Nhân không sợ hiểu lầm, huống chi Khâu Dư không có lý giải sai.
Đạo ý chỉ kia của bệ hạ mở ra cổng chính của Kinh Võ Viện cho hắn, có lẽ còn mở ra rất nhiều, rất nhiều cánh cửa khác.
…
…
Đợi Khâu Dư khuất bóng, Trương Thế Nhân chợt phát hiện quyển sách mà lúc nãy nàng xem vẫn còn nằm ở trên ghế đá.
Ở chỗ này chờ đợi cơ duyên của mình, chờ đến thời điểm rời đi, Trương Thế Nhân cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Đã có một quyển sách xem giải buồn, hắn quả quyết sẽ không lãng phí. Cho nên hắn đi qua, chuẩn bị nhìn xem sách mà Khâu Dư yên lặng đọc là cái loại sách gì.
Nhưng mà khi Trương Thế Nhân tới gần, sau khi nhìn thấy rõ chữ viết trên bìa sách, hắn khốn khổ dừng lại bước chân.
Đề thi võ khoa.
Bốn chữ này tuy không lớn như dị thường bắt mắt.
Trương Thế Nhân nhìn xem quyển sách mỏng kia, trong nội tâm có một loại xúc động đang nhanh chóng bay lên ầm ầm. Hắn cơ hồ không nhịn được ý nghĩ vươn tay cầm lấy quyển sách kia và lật xem.
Ngón tay gần đụng đến bìa sách thì chưa đến một giây sau đã rụt trở lại. Hắn cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy.
Thân thể của hắn cũng trở nên có chút cứng, hắn đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào quyển sách một hồi lâu.
Cuối cùng hắn cũng khống chế được loại xúc động này. Hắn hít một hơi thật sâu, tự nói với mình: “Cơ hội có thể đến, nhưng hễ đến thì chưa chắc đã là cơ hội”.
Hắn chậm rãi lui về phía sau vài bước, khoanh chân ngồi xuống trên đồng cỏ.
Cách vị trí Trương Thế Nhân đang ngồi hơn trăm thước, có mấy ánh mắt vẫn luôn xuyên qua những khe hở của bức tường hoa tường vi mà chăm chú nhìn hắn. Thấy Trương Thế Nhân khoanh chân ngồi xuống đồng cỏ, khóe miệng của họ không khỏi có chút giương lên.
Binh Bộ Thị Lang Tông Lương Hổ nhìn xem thiếu niên biên quân kia, cười cười, nhỏ giọng nói:
- Có thể xem là quân tử.
Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu khẽ vuốt chòm râu tuyết trắng, gật đầu mà cười, không nói tiếng nào.
Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân thì lại nhẹ giọng khen:
- Cùng với những người lui ra khỏi trường thi trước kia, thiếu niên này đúng là quân tử. Phàm là người có một tia không sạch sẽ trong nội tâm, hẳn cũng sẽ không làm ra lựa chọn như vậy. Trong mắt của ta, nếu như thí sinh khác của năm nay rơi vào cục bây giờ… Chắc chắn sẽ có người lật xem bộ đề kia. Sau khi xem xong, họ sẽ đặt nó về vị trí cũ, làm bộ như chưa từng xem qua. Có người sẽ cầm lên, sau đó nhanh chóng đi tìm người nữ giáo sư kia mà trả lại, ở trên đường hắn ta sẽ vụng trộm lật xem vài lần. Có người sẽ lập tức xoay người rời đi, e sợ ở lại chỗ này trong thời gian dài sẽ làm người ta hiểu lầm rằng mình đã xem qua.
Đại học sĩ Thư Hoa Các Trang Sở Vũ dù lời lẽ sâu kín:
- Xem hết rồi trả về chính là tiểu nhân. Cầm lên đem trả cho nữ giáo sư là ngụy quân tử. Xoay người rời đi, e sợ người hiểu lầm… là kẻ nhát gan; người này gặp thời khắc nguy cơ thì khó bảo toàn sẽ trung trinh, tiết liệt, hơn phân nửa sẽ là tên phản đồ.
Thượng Thư Binh Bộ Mưu Lương Bật chỉ chỉ chỗ ngồi của thiếu niên kia, nói ra:
- Chư vị đại nhân, có thể nhìn ra hắn đã lùi về phía sau mấy bước hay không?
- Bảy bước.
Tông Lương Hổ trả lời.
Mưu Lương Bật gật đầu, nói:
- Bảy bước… Khoảng cách này rất vi diệu. Không xa không gần, để cho mình ở địa phương mà không có bất kỳ vật gì che chắn. Vô luận từ bốn phía đi tới thì đều có thể nhìn thấy hắn. Mà ở khoảng cách này, nó cũng sẽ không làm cho người khác hiểu lầm hắn vừa vặn lật xem đề thi rồi quay về ngồi. Càng sẽ không làm cho người khác cảm thấy hắn bị người phát hiện nên mới vội vàng rời khỏi ghế đá, bởi vì bị người phát hiện mới rời khỏi bàn đá thì tuyệt đối sẽ không đi được bảy bước.
Ngưu Tuệ Luân nao nao, không khỏi hỏi:
- Ý của Mưu đại nhân là ngay cả lui về sau mấy bước cũng đã được hắn tính toán tường tận?
- Tám phần đúng rồi.
Mưu Lương Bật hồi đáp:
- Hắn không đi là bởi vì hắn muốn trông coi quyển đề thi kia, đợi vị nữ giáo sư kia trở về lấy. Hắn ngồi ở nơi bốn phía đều có thể nhìn thấy hắn là để chứng tỏ lòng mình quanh minh lỗi lạc. Nếu như chỉ là một cái quân tử… Sợ rằng cũng không đáng để chúng ta đứng ở chỗ này mà lén lén lút lút nhìn hắn.
Hoài Thu nghe được câu này, lão nhịn không được bật cười to, lão nghiêng đầu nhìn nhìn về cái người vẫn đang ngồi yên ở trên một tảng đá.
- Lão già, ngươi thấy thế nào?
Người đang nghiêng mình dựa trên tảng đá, đang nhắm mắt nghỉ ngơi chính là người hôm nay đã ngồi bên cạnh Hoàng đế ở trên Điểm Tướng Đài: Chu Xuân Thu. Hắn híp mắt liếc Hoài Thu, nhếch miệng nói:
- Bệ hạ cho các ngươi tới quan sát, ta tới nhìn cũng không phải là nhìn thiếu niên kia. Di Thân Vương có tiếng là người có lòng hiếu kỳ nặng, tuy giấu sâu nhưng khó bỏ được. Các ngươi ở nơi này chờ tiểu tử kia chui vào cái cục này, còn muốn ta dùng giáo sư Kinh Võ Viện giúp các ngươi diễn kịch… Ta chẳng muốn xem, cũng không muốn xem.
- Keo kiệt!
Hoài Thu trừng mắt đáp trả cái nhìn vừa rồi của Chu Xuân Thu, xong xuôi lão ta quay người đi về phía Điểm Tướng Đài:
- Ta thấy có thể nói với bệ hạ như vầy: Trương Thế Nhân đúng là một người quân tử, hơn nữa là một người quân tử rất thông minh. Như thế được không?
Mọi người gật đầu, đi theo Hoài Thu trở về.
- Một đám quan to tòng Tứ Phẩm trở lên vậy mà còn quá nhàm chán và vô sỉ chạy đến dò xét một tên tiểu nhân vật, thật không biết có phải bọn họ rảnh rỗi đến nỗi khó chịu hay không.
Chu Xuân Thu thấp giọng mắng một câu, lại tựa trên tảng đá, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nghĩ đến biểu hiện của thiếu niên kia, khóe miệng của hắn không khỏi chớp chớp.
“Quân tử? Nếu tên tiểu tử kia là quân tử, ta chính là thánh nhân… Rõ ràng muốn nhìn lại lo lắng bị phát hiện, cho nên mới cố ý là ra một bộ cử động quang minh chính đại. Tám, chín phần mười là hắn biết rõ có người cố ý thiết kế bẫy rập, muốn nhìn hắn trở thành chuyện cười, cho nên mới nhịn xuống, không vươn cánh tay kia cầm lên bộ đề. Tiểu nhân chân chính, ngụy quân tử, người nhát gan, quân tử… Hắn không phải là loại nào trong bốn loại đó.”
Nghĩ đến điểm này Chu Xuân Thu khẽ nhíu mày, lão tự hỏi mình xem thiếu niên kia rốt cuộc là thuộc về loại nào?
Suy nghĩ hồi lâu nhưng lão không có tìm được đáp án. Mà cũng có thể là đã có đáp án nhưng lão không muốn tiếp nhận. Thế là lão không quan tâm đến nó nữa.
Mà ở phía xa, đang ngồi xếp bằng nhưng khóe miệng của Trương Thế Nhân cũng giật giật. Âu là do hắn đã nghe được tiếng bước chân từ xa đang hướng về phía mình mà đi tới. Tới đây hắn đã biết lần này hắn thành công rồi.
- Đội phó trinh sát biên quân Trương Thế Nhân, bệ hạ có chỉ tuyên ngươi yết kiến!
Nghe được giọng vịt đực của thái giám vang lên, sự vui vẻ trên khóe miệng của Trương Thế Nhân càng đậm đặc.
Cách đó không xa, đang đứng ở sau một hòn non bộ cực lớn, Khâu Dư chậm rãi thở phào một cái, cũng không biết nàng cảm thấy may mắn vì cái gì. Nhưng mà nàng biết loại cảm giác này rất tốt, muốn cười cũng có thể cười.
_____________
ps: Chương cho ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.