Chương 216: Xuân Cô bán bánh rán, đồ phu lo chặt thịt
Mật Ngọt
25/06/2019
Trương Thế Nhân không ngờ lão già què lại dẫn hắn
tới một nơi như vậy. Xuất hiện trước mắt là một nơi mà không liên quan
gì tới sự phồn hoa của thành Thanh Long. Thoạt nhìn dơ bẩn, hỗn loạn, cũ nát không chịu nổi. Đây là một khu chợ giấu ở một góc âm u. Người tới
nơi này giống như hoàn toàn ngăn cách với thành Thanh Long bên ngoài.
Nhưng nơi này rất náo nhiệt. Ngay cả một ít vị quản gia phú hộ đều tới
nơi này mua đồ ăn hoặc là thứ gì đó.
Diện tích của khu chợ này không tính là nhỏ. Nhìn lướt qua thì đếm được hơn trăm cửa hàng. Nước bẩn trên mặt đất đã kết thành băng, dẫm lên có chút trơn. Nếu cẩn thận nhìn, sẽ nhìn thấy trong đó có nội tạng cá, có lông heo, lông chim, lông vịt, còn có phân heo, phân dê.
Đập vào mắt Trương Thế Nhân là một đồ phu đang ngậm tẩu. Mùa đông mà chỉ mặc một cái tạp dề, cánh tay để trần, có thể nhìn thấy chùm lông màu đen trên ngực của y. Y vừa ngậm tẩu vừa dùng dao nhọn rút xương heo, động tác rất thành thục. Có lẽ dù nhắm mắt y cũng có thể rút xương một cách chính xác. Bên cạnh y có cắm ba con dao. Một con dao chặt thịt, một con dao lột da, một con dao nặng để chặt xương.
Phía sau y là một nữ nhân trông khá khỏe mạnh, đang ngồi xổm thu thập nội tạng heo, bỏ tất cả chúng vào trong một cái chậu gỗ. Tim, phổi, gan, ruột heo còn đang bốc hơi nóng.
- Vợ, đói bụng rồi!
Đồ phu vừa rút xương vừa hô một câu. Vợ của y ừ một tiếng, đứng lên tùy tiện lau máu vào tạp dề, đi tới cái bếp mở vung nồi ra, bên trong là bánh mỳ nóng hôi hổi. Nữ nhân này dùng bàn tay còn dính máu cầm bánh mỳ đặt trên thớt. Dùng dao nhọn lấy ít mỡ heo bôi lên bánh mỳ, sau đó vẩy ít thức ăn. Cuối cùng bóc một cây hành tây đặt lên bánh mỳ, đưa cho đồ phu:
- Ăn đi.
Đồ phu bỏ cái tẩu sang một bên, cắm con dao vaò cái thớt. Bốn con dao xếp hàng chỉnh tề, cự ly bằng nhau.
Y ngồi xổm xuống đất, dùng bàn tay trơn bóng nắm lấy cái bánh mỳ ăn ngon lành. Nhìn vẻ mặt của y, giống như đang ăn món ngon nhất trên đời.
Cạnh quầy hàng của đồ phu, là một vị tiểu thương bán rau cải trắng. Dáng người bình thường, nhưng so với vị đồ phu kia thì thật gầy yếu. Y ngồi trên một cái ghế cũ nát, vắt chân, híp mắt, ngâm nga một ca khúc không biết tên nào đó. Trương Thế Nhân nghe ngóng, phát hiện đó là bài hát của người miền núi phía Tây Bắc, nhưng không nghe ra là hát cái gì.
Bên cạnh quầy hàng của y là một con dê già, thỉnh thoảng ăn vụng cải trắng của y. Nhưng y căn bản không để ý tới, vẫn ngâm nga bài hát của mình, có vẻ vui thích.
Chắc là ngửi thấy mùi bánh mỳ, y mở mắt liếc nhìn đồ phu kia một cái, lập tức hừ lạnh:
- Lúc trước nếu Xuân Cô gả cho ta, ta sao có thể để cho nàng làm mấy việc thô bỉ đó? Cả ngày dính máu heo, một mỹ nhân như hoa như ngọc bị ngươi chà đạp thành như bây giờ!
- Hừ, liên quan gì tới ngươi?
Vợ của đồ phu chống eo, trừng mắt hỏi.
Nam tử bán rau cải lập tức sợ hãi, cười nói:
- Là ta đau lòng thay cho nàng.
Vợ của đồ phu trừng mắt nhìn y một cái, cũng phết mỡ heo, vẩy muối, bóc hành tây bỏ vào cái bánh mỳ thứ hai. Sau đó tùy tiện ném cho nam tử bán rau cải. Thoạt nhìn hai cái bánh mỳ giống nhau, nhưng cái bánh thứ hai phết ít mỡ heo hơn.
Đồ phu cười ha hả, giống như chiếm được tiện nghi thật lớn. Y nghĩ: “Xuân Cô vẫn hướng về ta, nên chỉ phết một nửa mỡ heo cho ngươi”.
Người bán rau cải cũng cười hì hì, giống như hắn chiếm tiện nghi mới đúng. Hắn nghĩ: “Quả nhiên Xuân Cô vẫn nhớ tới mình, biết mình không ăn được nhiều dầu mỡ”.
Lại nhìn vào bên trong, là một quầy bán cá. Người bán cá có thân hình cường tráng, thấy việc buôn bán có vẻ ế ẩm, liền vung tay bắt lấy hai con cá trắm cỏ, cạo vảy, mổ bụng, móc nội tạng ra. Sau khi rửa sạch thì dùng dây xuyên qua mang cá buộc lại, một tay cầm cá một tay cầm hồ lô rượu đi tới chỗ bán thịt.
- Đổi một cái bánh mỳ.
Gã nói một câu đơn giản.
Vợ của đồ phu lườm gã một cái, nói:
- Đợi tí!
Người đánh cá “ừ” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh quầy hàng, tùy tiện ném hai con cá. Chúng rơi xuống thùng nước đặt gần đó một cách rất chuẩn xác. Gã mở hồ lô rượu ra uống chờ bánh mỳ, nhìn thoáng qua đồ phu đang cười ha hả, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta nghĩ mãi không rõ, sao lúc trước Xuân Cô lại gả cho một tên khờ như ngươi nhỉ? Ta vốn tưởng rằng cho dù không gả cho ta, cũng phải gả cho tên bán rau kia. Ít nhất hắn ta thông minh, nhanh nhẹn hơn ngươi! Nhưng không ngờ, nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn ngươi.
- Do mạng của ta tốt.
Đồ phu vẫn cười ha hả, thoạt nhìn không tức giận tí nào.
Người đánh cá lắc đầu bất đắc dĩ, rồi gã đưa hồ lô rượu cho đồ phu. Đồ phu ăn xong bánh mỳ nướng rồi, lau lau tay vào tạp dề, dường như sợ làm bẩn hồ lô rượu của người đánh cá vậy. Y nhận lấy, cẩn thận uống một ngụm, khen vài tiếng rồi trả về, vẻ mặt rất say mê hưởng thụ. Nhưng y không uống ngụm thứ hai, mà là trả hồ lô rượu về.
- Không dám uống thêm một ngụm à?
Người đánh cá châm chọc.
Đồ phu cười xin lỗi:
- Xuân Cô nói mỗi ngày ta chỉ được uống một ngụm rượu nhỏ thôi.
Vừa lúc đó, Xuân Cô đang làm bánh, giống như vô ý nhìn thấy lão già què, liền cười nói:
- Qua gia, hôm nay lại muốn đổi rượu Tây Bắc Thiêu của lão lấy cái gì vậy?
Lão già què đáp:
- Tất nhiên là đổi lấy một cái bánh mỳ rồi.
Trương Thế Nhân đứng cách bọn họ không xa, theo bản năng day day trán, lẩm bẩm nói:
- Quan hệ thật loạn…
…
…
Nơi duy nhất sạch sẽ trong khu chợ này, chính là quầy hàng bán há cảo. Tuy rằng đầu bếp của quán trông chả sạch sẽ chút nào. Tạp dề của y đã bẩn không nhìn ra màu sắc, móng tay đen xì giống như là dính than vậy. Thực không biết sao lại có người mua há cảo của y. Chớ nói chi thậm chí há cảo bán rất chạy.
Hai bàn lớn ghép lại, mười người ngồi vây quanh.
Trương Thế Nhân nhìn những người này, âm thầm thở dài, trong lòng hy vọng lão già què không lừa mình.
Đồ phu, người trồng rau, người đánh cá, đầu bếp, người bán hàng rong, người khuân vác, người nghiện thuốc, thầy bói và Xuân Cô.
Đủ kiểu người, trông kiểu gì cũng không giống cao thủ.
Nhưng có thể thấy được lão già què rất quen thuộc và tôn kính bọn họ. Lúc nói chuyện, tuy miệng lưỡi đầy thô tục, nhưng lộ ra một thứ tình cảm thân thiết. Ngồi cạnh những người này, Trương Thế Nhân cảm thấy mình như là người sao Hỏa. Hắn ăn mặc rất sạch sẽ, sạch sẽ khiến chính hắn cũng không biết theo ai.
- Coi như cũng được.
- Không tồi.
- Thông qua.
- Có chút tuấn tú.
- Miễn cưỡng được.
Những người này nhìn Trương Thế Nhân kỹ càng, giống như đang mua gia súc vậy, thì thầm lẩm bẩm. Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng, nếu như hắn đồng ý, một giây sau những người này có thể lột sạch quần áo của mình, nhìn tất tần tật. Nhất là nữ tử thô kệch tên là Xuân Cô kia, là nhìn Trương Thế Nhân cẩn thận nhất. Mà nàng hiển nhiên là tình nhân trong mộng trong mắt những nam nhân ngồi đây. Ánh mắt của nàng nhìn Trương Thế Nhân từng ly từng tấc một. Trương Thế Nhân thậm chí cảm thấy nội y của mình có hình dạng gì cũng không giấu diếm được nàng.
Sở dĩ có mấy lời bình này, là vì lão già què nói một câu đi thẳng vào vấn đề.
- Hắn là truyền nhân của Vương gia.
Sau đó những người này liền nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy rằng lời bình có chút cay nghiệt, nhưng không có sự chán ghét gì cả. Có lẽ trong mắt bọn họ, Trung Thân Vương Dương Kỳ là một người không thuộc về nhân gian, cho nên bất kỳ một nam nhân nào cũng không thể so sánh với y. Trương Thế Nhân thoạt nhìn cao ngất nhưng không gầy yếu, khuôn mặt thanh tú nhưng không mất đi vẻ nam tính. Ở trong mắt nữ nhân, hắn là một nam tử đẹp trai. Ở trong mắt những người này, hắn miễn cưỡng không bôi nhọ thanh danh của Trung Thân Vương.
- Lão nói hắn là truyền nhân của ngài ấy, có gì chứng minh?
Người đánh cá hỏi lão già què.
- Lời ta nói chính là bằng chứng. Ngươi thấy ta sẽ nói dối sao?
Lão già què vừa ăn bánh mỳ và há cảo vừa nói.
- Chưa tin hoàn toàn được.
Thầy bói bĩu môi nói:
- Lão vốn không phải là quân tử thành thật gì. Trước kia lão cũng lừa không ít người. Không có bằng chứng, bọn ta không tin, trừ khi…
Lão già què bĩu môi nói:
- Trừ khi cái gì?
Thầy bói nhìn mặt Trương Thế Nhân một lát, sau đó vươn tay nói:
- Trừ khi để ta kiểm tra xương cốt của hắn. Tới đây, tới đây, để ta kiểm tra.
- Phì!
Lão già què mắng:
- Ai mà không biết ngươi đồng bóng?
Thầy bói đỏ mặt, nhìn Xuân Cô, ảo não nói:
- Ai bảo lúc trước nàng không chọn ta, cứ chọn tên ngốc đồ phu kia? Từ đó trở đi ta liền không còn hứng thú với nữ nhân nữa, trừ khi là nàng tái giá gả cho ta.
- Câm miệng!
Xuân Cô mắng một câu, nhìn Trương Thế Nhân hỏi:
- Ngươi có cái gì có thể chứng minh ngươi là truyền nhân của Vương gia? Đồ vật cũng được, tu vị cũng được, lộ ra chút cho bọn ta xem. Yên tâm, thật hay giả, bọn ta nhìn cái là ra ngay.
Trương Thế Nhân trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không có.
- Không có?
Xuân Cô nhíu mày hỏi:
- Vậy bọn ta dựa vào cái gì để tin ngươi?
Trương Thế Nhân nghĩ một lát rồi nói:
- Thực không dám giấu diếm. Lúc ở Gia Trang, ta ở bên cạnh sư phụ thời gian rất ngắn. Ta cũng không biết vì sao sư phụ lại chọn ta làm truyền nhân của người. Hơn nữa sư phụ cũng không truyền cho ta bất kỳ cái gì để chứng minh thân phận.
- Vậy con mẹ ngươi tính gì là truyền nhân?
Người trồng rau thấp giọng mắng một câu, hiển nhiên có chút mâu thuẫn với Trương Thế Nhân.
- Qua gia, lão nhặt được ở đâu tên công tử bột này? Muốn giả mạo truyền nhân của Vương gia sao? Có phải lão ở Hải Dương Quán lâu quá nên bị ngu rồi không?
Người đánh cá bất mãn, thấp giọng nói.
- Qua gia, không phải lão tùy tiện bắt một tên tiểu công tử từ thanh lâu tới, lừa đồ ăn đồ uống của bọn ta đấy chứ? Hắn hiếu kính lão một bình Tây Bắc Thiêu, hay là hiếu kính lão một cặp mông trắng?
Người khuân vác vừa nhai một củ cải do người trồng rau đưa vừa hỏi.
Lão già què liếc mắt nhìn Trương Thế Nhân, tựa hồ không có ý giải vây thay cho hắn. Dường như ông ta rất thích món bánh mỳ và món há cảo mà trong mắt Trương Thế Nhân rất bẩn thỉu kia. Trương Thế Nhân biết lão già què không có ý giải vây cho mình. Nếu muốn những người này chấp nhận hắn, thì bản thân phải tự nghĩ ra biện pháp.
- Ta không có thứ gì chứng minh được thân phận của mình. Bởi vì sư phụ không truyền cho ta cái gì. Duy nhất chỉ có một viên Tiểu Kim Đan, nhưng ta đã ăn vào bụng rồi. Tuy nhiên, nếu các vị không tin tưởng ta là truyền nhân của sư phụ, thì ta sẽ dùng biện pháp của ta để cho các vị tin tưởng.
- Biện pháp gì?
Xuân Cô hỏi.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Lúc ở Gia Trang, ta đã từng hỏi sư phụ, làm sao để người ta tin lời của mình? Sư phụ nói: “Phải giảng đạo lý”. Ta lại hỏi: “Nếu đối phương không nghe giảng đạo lý thì sao?”. Sư phụ nói: “Vậy thì đánh tới khi hắn tin tưởng ngươi thì thôi”.
- Cho nên…
Trương Thế Nhân đứng lên, chậm rãi cởi trường bào ra:
- Các vị cùng tiến lên, hay là từng người tiến lên.
- À?
Nữ tử duy nhất trong mười người, có tên là Xuân Cô, ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn về Trương Thế Nhân hơi chút thay đổi. Nàng cười một tiếng nói:
- Bây giờ nhìn mới có chút giống.
Diện tích của khu chợ này không tính là nhỏ. Nhìn lướt qua thì đếm được hơn trăm cửa hàng. Nước bẩn trên mặt đất đã kết thành băng, dẫm lên có chút trơn. Nếu cẩn thận nhìn, sẽ nhìn thấy trong đó có nội tạng cá, có lông heo, lông chim, lông vịt, còn có phân heo, phân dê.
Đập vào mắt Trương Thế Nhân là một đồ phu đang ngậm tẩu. Mùa đông mà chỉ mặc một cái tạp dề, cánh tay để trần, có thể nhìn thấy chùm lông màu đen trên ngực của y. Y vừa ngậm tẩu vừa dùng dao nhọn rút xương heo, động tác rất thành thục. Có lẽ dù nhắm mắt y cũng có thể rút xương một cách chính xác. Bên cạnh y có cắm ba con dao. Một con dao chặt thịt, một con dao lột da, một con dao nặng để chặt xương.
Phía sau y là một nữ nhân trông khá khỏe mạnh, đang ngồi xổm thu thập nội tạng heo, bỏ tất cả chúng vào trong một cái chậu gỗ. Tim, phổi, gan, ruột heo còn đang bốc hơi nóng.
- Vợ, đói bụng rồi!
Đồ phu vừa rút xương vừa hô một câu. Vợ của y ừ một tiếng, đứng lên tùy tiện lau máu vào tạp dề, đi tới cái bếp mở vung nồi ra, bên trong là bánh mỳ nóng hôi hổi. Nữ nhân này dùng bàn tay còn dính máu cầm bánh mỳ đặt trên thớt. Dùng dao nhọn lấy ít mỡ heo bôi lên bánh mỳ, sau đó vẩy ít thức ăn. Cuối cùng bóc một cây hành tây đặt lên bánh mỳ, đưa cho đồ phu:
- Ăn đi.
Đồ phu bỏ cái tẩu sang một bên, cắm con dao vaò cái thớt. Bốn con dao xếp hàng chỉnh tề, cự ly bằng nhau.
Y ngồi xổm xuống đất, dùng bàn tay trơn bóng nắm lấy cái bánh mỳ ăn ngon lành. Nhìn vẻ mặt của y, giống như đang ăn món ngon nhất trên đời.
Cạnh quầy hàng của đồ phu, là một vị tiểu thương bán rau cải trắng. Dáng người bình thường, nhưng so với vị đồ phu kia thì thật gầy yếu. Y ngồi trên một cái ghế cũ nát, vắt chân, híp mắt, ngâm nga một ca khúc không biết tên nào đó. Trương Thế Nhân nghe ngóng, phát hiện đó là bài hát của người miền núi phía Tây Bắc, nhưng không nghe ra là hát cái gì.
Bên cạnh quầy hàng của y là một con dê già, thỉnh thoảng ăn vụng cải trắng của y. Nhưng y căn bản không để ý tới, vẫn ngâm nga bài hát của mình, có vẻ vui thích.
Chắc là ngửi thấy mùi bánh mỳ, y mở mắt liếc nhìn đồ phu kia một cái, lập tức hừ lạnh:
- Lúc trước nếu Xuân Cô gả cho ta, ta sao có thể để cho nàng làm mấy việc thô bỉ đó? Cả ngày dính máu heo, một mỹ nhân như hoa như ngọc bị ngươi chà đạp thành như bây giờ!
- Hừ, liên quan gì tới ngươi?
Vợ của đồ phu chống eo, trừng mắt hỏi.
Nam tử bán rau cải lập tức sợ hãi, cười nói:
- Là ta đau lòng thay cho nàng.
Vợ của đồ phu trừng mắt nhìn y một cái, cũng phết mỡ heo, vẩy muối, bóc hành tây bỏ vào cái bánh mỳ thứ hai. Sau đó tùy tiện ném cho nam tử bán rau cải. Thoạt nhìn hai cái bánh mỳ giống nhau, nhưng cái bánh thứ hai phết ít mỡ heo hơn.
Đồ phu cười ha hả, giống như chiếm được tiện nghi thật lớn. Y nghĩ: “Xuân Cô vẫn hướng về ta, nên chỉ phết một nửa mỡ heo cho ngươi”.
Người bán rau cải cũng cười hì hì, giống như hắn chiếm tiện nghi mới đúng. Hắn nghĩ: “Quả nhiên Xuân Cô vẫn nhớ tới mình, biết mình không ăn được nhiều dầu mỡ”.
Lại nhìn vào bên trong, là một quầy bán cá. Người bán cá có thân hình cường tráng, thấy việc buôn bán có vẻ ế ẩm, liền vung tay bắt lấy hai con cá trắm cỏ, cạo vảy, mổ bụng, móc nội tạng ra. Sau khi rửa sạch thì dùng dây xuyên qua mang cá buộc lại, một tay cầm cá một tay cầm hồ lô rượu đi tới chỗ bán thịt.
- Đổi một cái bánh mỳ.
Gã nói một câu đơn giản.
Vợ của đồ phu lườm gã một cái, nói:
- Đợi tí!
Người đánh cá “ừ” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh quầy hàng, tùy tiện ném hai con cá. Chúng rơi xuống thùng nước đặt gần đó một cách rất chuẩn xác. Gã mở hồ lô rượu ra uống chờ bánh mỳ, nhìn thoáng qua đồ phu đang cười ha hả, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta nghĩ mãi không rõ, sao lúc trước Xuân Cô lại gả cho một tên khờ như ngươi nhỉ? Ta vốn tưởng rằng cho dù không gả cho ta, cũng phải gả cho tên bán rau kia. Ít nhất hắn ta thông minh, nhanh nhẹn hơn ngươi! Nhưng không ngờ, nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn ngươi.
- Do mạng của ta tốt.
Đồ phu vẫn cười ha hả, thoạt nhìn không tức giận tí nào.
Người đánh cá lắc đầu bất đắc dĩ, rồi gã đưa hồ lô rượu cho đồ phu. Đồ phu ăn xong bánh mỳ nướng rồi, lau lau tay vào tạp dề, dường như sợ làm bẩn hồ lô rượu của người đánh cá vậy. Y nhận lấy, cẩn thận uống một ngụm, khen vài tiếng rồi trả về, vẻ mặt rất say mê hưởng thụ. Nhưng y không uống ngụm thứ hai, mà là trả hồ lô rượu về.
- Không dám uống thêm một ngụm à?
Người đánh cá châm chọc.
Đồ phu cười xin lỗi:
- Xuân Cô nói mỗi ngày ta chỉ được uống một ngụm rượu nhỏ thôi.
Vừa lúc đó, Xuân Cô đang làm bánh, giống như vô ý nhìn thấy lão già què, liền cười nói:
- Qua gia, hôm nay lại muốn đổi rượu Tây Bắc Thiêu của lão lấy cái gì vậy?
Lão già què đáp:
- Tất nhiên là đổi lấy một cái bánh mỳ rồi.
Trương Thế Nhân đứng cách bọn họ không xa, theo bản năng day day trán, lẩm bẩm nói:
- Quan hệ thật loạn…
…
…
Nơi duy nhất sạch sẽ trong khu chợ này, chính là quầy hàng bán há cảo. Tuy rằng đầu bếp của quán trông chả sạch sẽ chút nào. Tạp dề của y đã bẩn không nhìn ra màu sắc, móng tay đen xì giống như là dính than vậy. Thực không biết sao lại có người mua há cảo của y. Chớ nói chi thậm chí há cảo bán rất chạy.
Hai bàn lớn ghép lại, mười người ngồi vây quanh.
Trương Thế Nhân nhìn những người này, âm thầm thở dài, trong lòng hy vọng lão già què không lừa mình.
Đồ phu, người trồng rau, người đánh cá, đầu bếp, người bán hàng rong, người khuân vác, người nghiện thuốc, thầy bói và Xuân Cô.
Đủ kiểu người, trông kiểu gì cũng không giống cao thủ.
Nhưng có thể thấy được lão già què rất quen thuộc và tôn kính bọn họ. Lúc nói chuyện, tuy miệng lưỡi đầy thô tục, nhưng lộ ra một thứ tình cảm thân thiết. Ngồi cạnh những người này, Trương Thế Nhân cảm thấy mình như là người sao Hỏa. Hắn ăn mặc rất sạch sẽ, sạch sẽ khiến chính hắn cũng không biết theo ai.
- Coi như cũng được.
- Không tồi.
- Thông qua.
- Có chút tuấn tú.
- Miễn cưỡng được.
Những người này nhìn Trương Thế Nhân kỹ càng, giống như đang mua gia súc vậy, thì thầm lẩm bẩm. Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng, nếu như hắn đồng ý, một giây sau những người này có thể lột sạch quần áo của mình, nhìn tất tần tật. Nhất là nữ tử thô kệch tên là Xuân Cô kia, là nhìn Trương Thế Nhân cẩn thận nhất. Mà nàng hiển nhiên là tình nhân trong mộng trong mắt những nam nhân ngồi đây. Ánh mắt của nàng nhìn Trương Thế Nhân từng ly từng tấc một. Trương Thế Nhân thậm chí cảm thấy nội y của mình có hình dạng gì cũng không giấu diếm được nàng.
Sở dĩ có mấy lời bình này, là vì lão già què nói một câu đi thẳng vào vấn đề.
- Hắn là truyền nhân của Vương gia.
Sau đó những người này liền nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy rằng lời bình có chút cay nghiệt, nhưng không có sự chán ghét gì cả. Có lẽ trong mắt bọn họ, Trung Thân Vương Dương Kỳ là một người không thuộc về nhân gian, cho nên bất kỳ một nam nhân nào cũng không thể so sánh với y. Trương Thế Nhân thoạt nhìn cao ngất nhưng không gầy yếu, khuôn mặt thanh tú nhưng không mất đi vẻ nam tính. Ở trong mắt nữ nhân, hắn là một nam tử đẹp trai. Ở trong mắt những người này, hắn miễn cưỡng không bôi nhọ thanh danh của Trung Thân Vương.
- Lão nói hắn là truyền nhân của ngài ấy, có gì chứng minh?
Người đánh cá hỏi lão già què.
- Lời ta nói chính là bằng chứng. Ngươi thấy ta sẽ nói dối sao?
Lão già què vừa ăn bánh mỳ và há cảo vừa nói.
- Chưa tin hoàn toàn được.
Thầy bói bĩu môi nói:
- Lão vốn không phải là quân tử thành thật gì. Trước kia lão cũng lừa không ít người. Không có bằng chứng, bọn ta không tin, trừ khi…
Lão già què bĩu môi nói:
- Trừ khi cái gì?
Thầy bói nhìn mặt Trương Thế Nhân một lát, sau đó vươn tay nói:
- Trừ khi để ta kiểm tra xương cốt của hắn. Tới đây, tới đây, để ta kiểm tra.
- Phì!
Lão già què mắng:
- Ai mà không biết ngươi đồng bóng?
Thầy bói đỏ mặt, nhìn Xuân Cô, ảo não nói:
- Ai bảo lúc trước nàng không chọn ta, cứ chọn tên ngốc đồ phu kia? Từ đó trở đi ta liền không còn hứng thú với nữ nhân nữa, trừ khi là nàng tái giá gả cho ta.
- Câm miệng!
Xuân Cô mắng một câu, nhìn Trương Thế Nhân hỏi:
- Ngươi có cái gì có thể chứng minh ngươi là truyền nhân của Vương gia? Đồ vật cũng được, tu vị cũng được, lộ ra chút cho bọn ta xem. Yên tâm, thật hay giả, bọn ta nhìn cái là ra ngay.
Trương Thế Nhân trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không có.
- Không có?
Xuân Cô nhíu mày hỏi:
- Vậy bọn ta dựa vào cái gì để tin ngươi?
Trương Thế Nhân nghĩ một lát rồi nói:
- Thực không dám giấu diếm. Lúc ở Gia Trang, ta ở bên cạnh sư phụ thời gian rất ngắn. Ta cũng không biết vì sao sư phụ lại chọn ta làm truyền nhân của người. Hơn nữa sư phụ cũng không truyền cho ta bất kỳ cái gì để chứng minh thân phận.
- Vậy con mẹ ngươi tính gì là truyền nhân?
Người trồng rau thấp giọng mắng một câu, hiển nhiên có chút mâu thuẫn với Trương Thế Nhân.
- Qua gia, lão nhặt được ở đâu tên công tử bột này? Muốn giả mạo truyền nhân của Vương gia sao? Có phải lão ở Hải Dương Quán lâu quá nên bị ngu rồi không?
Người đánh cá bất mãn, thấp giọng nói.
- Qua gia, không phải lão tùy tiện bắt một tên tiểu công tử từ thanh lâu tới, lừa đồ ăn đồ uống của bọn ta đấy chứ? Hắn hiếu kính lão một bình Tây Bắc Thiêu, hay là hiếu kính lão một cặp mông trắng?
Người khuân vác vừa nhai một củ cải do người trồng rau đưa vừa hỏi.
Lão già què liếc mắt nhìn Trương Thế Nhân, tựa hồ không có ý giải vây thay cho hắn. Dường như ông ta rất thích món bánh mỳ và món há cảo mà trong mắt Trương Thế Nhân rất bẩn thỉu kia. Trương Thế Nhân biết lão già què không có ý giải vây cho mình. Nếu muốn những người này chấp nhận hắn, thì bản thân phải tự nghĩ ra biện pháp.
- Ta không có thứ gì chứng minh được thân phận của mình. Bởi vì sư phụ không truyền cho ta cái gì. Duy nhất chỉ có một viên Tiểu Kim Đan, nhưng ta đã ăn vào bụng rồi. Tuy nhiên, nếu các vị không tin tưởng ta là truyền nhân của sư phụ, thì ta sẽ dùng biện pháp của ta để cho các vị tin tưởng.
- Biện pháp gì?
Xuân Cô hỏi.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Lúc ở Gia Trang, ta đã từng hỏi sư phụ, làm sao để người ta tin lời của mình? Sư phụ nói: “Phải giảng đạo lý”. Ta lại hỏi: “Nếu đối phương không nghe giảng đạo lý thì sao?”. Sư phụ nói: “Vậy thì đánh tới khi hắn tin tưởng ngươi thì thôi”.
- Cho nên…
Trương Thế Nhân đứng lên, chậm rãi cởi trường bào ra:
- Các vị cùng tiến lên, hay là từng người tiến lên.
- À?
Nữ tử duy nhất trong mười người, có tên là Xuân Cô, ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn về Trương Thế Nhân hơi chút thay đổi. Nàng cười một tiếng nói:
- Bây giờ nhìn mới có chút giống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.