Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 1: Chỉ là thế thân
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
12/06/2024
"Cô biết gì chưa, hôm qua Hằng tổng đến tổng bộ Sao Kim đó!"
"Hằng tổng đến thì có gì lạ?"
Đúng là không có gì lạ. Từ lúc Hạ Quý Linh bỗng nhiên hồng lên trong giới giải trí, liên tục đóng vai chính trong khi trước đó vẫn còn là thần tượng tuyến mười tám thì chuyện đó trở nên bình thường. Hằng tổng, chính là Hằng Thời, ông chủ sau màn của công ty giải trí Sao Kim, trước nay muốn làm gì đều chưa từng giấu giếm qua, kể cả việc bao dưỡng một minh tinh.
Mặc dù không có không khai ra bên ngoài nhưng cả công ty đều biết hắn đang bao dưỡng Hạ Quý Linh. Vì nâng đỡ cô mà thường xuyên đến tổng bộ trợ uy, đến thăm ban chống lưng cho Hạ Quý Linh là chuyện thường ở huyện.
"Lần này đương nhiên không giống rồi!"
Người kia vừa hét lên vừa thần bí nhưng giọng nói chẳng hề nhỏ ghé vào tai người bên cạnh thì thầm: "Lần này Hằng tổng đến, bên người dẫn theo một quý cô xinh đẹp."
Mấy người đang tám nhảm xung quanh đều đồng loại trợn mắt nhìn người kia. Có người lại nhanh nhảu nói ra nghi vấn: "Không phải Hạ Quý Linh??"
Người kia nghe tới tên của Hạ Quý Linh thì biểu tình có hơi khinh thường, đồng thời liếc cặp mắt khinh khỉnh về một hướng nào đó trong phim trường vừa cao giọng nói: "Đương nhiên là không phải rồi. Hạ Quý Linh chỉ là ăn may mới lọt được vào mắt xanh của Hằng tổng người ta thôi. Trước đó tôi còn không hiểu vì sao Hằng tổng lại mê mẫn một minh tinh tuyến mười tám..."
"Nói cho các người biết, thì ra Hạ Quý Linh chỉ là thế thân!"
Người kia vừa nói vừa rung đùi hả hê: "Cô ả chính là thế thân của người Hằng tổng dẫn đến tổng bộ Sao Kim. Nghe đâu đối phương sắp gia nhập Sao Kim, làm minh tinh đó. Chính chủ trở về rồi, lúc đó thế thân như Hạ Quý Linh chỉ có bị chờ thất sủng mà thôi."
Lời vừa ra quả nhiên liền rước lấy một đám tiếng trầm ồ kinh ngạc như trong dự liệu. Sau đó như đã được cài đặt sẵn, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn Hạ Quý Linh đang xem kịch bản cách đó không xa bằng đủ loại ánh mắt. Có thương hại, có đồng tình, có lạnh nhạt khinh thường.
"Đám người kia thật là quá quắt!"
Trợ lý của Hạ Quý Linh, Mai Thục vừa đưa cho cô một ly nước ô mai làm nhuận cổ họng còn không quên hằn hộc.
Mặc dù đương sự là Hạ Quý Linh sắc mặt lại vẫn bình thường như thể người ta không phải đang nói mình.
Kịch bản trong tay cô đã khởi quay được ba phần tư, bản thân cô chỉ còn vài cảnh nữa là có thể đóng máy, chấm dứt lần công tác này sau mấy tháng mệt mỏi mà nghỉ ngơi được rồi.
"Sao cô không có phản ứng gì hết vậy!?"
Quả nhiên thái độ của cô khiến cho Mai Thục bực bội, không cam lòng càu nhàu.
"Tôi nên nói gì đây?"
Hạ Quý Linh vẫn không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Họ đều nói rất đúng."
"..."
Mai Thục câm nín một đỗi mới mở miệng lại được: "Làm sao có thể chứ! Hằng tổng..."
"Cho dù anh ta quả thật chỉ xem cô là thế thân thì cũng sẽ không đến mức chính chủ vừa về liền đóng băng cô!"
Nói đóng băng thì có hơi quá đáng. Nhưng trên cơ bản ai cũng biết Hạ Quý Linh chính là cái bình hoa, mặc dù rất cố gắng nhưng diễn xuất không có điểm nhấn. Nếu không có sự nâng đỡ của Hằng Thời thì sự nghiệp diễn viên của cô xem như chấm hết. Một diễn viên không được các đạo diễn để mắt, không thể đóng vai chính thì chả khác nào bị đóng băng.
Bàn tay đang lật trang giấy của Hạ Quý Linh hơi khựng lại một chút. Bên trong đáy mắt ẩn giấu một tia tình tự không rõ cảm xúc nhưng rất nhanh đã không còn, nhiều hơn là bất đắc dĩ cười ảm đạm nhìn Mai Thục: "Không đóng băng thì còn có thể làm gì? Ở trước mặt chính chủ tiếp tục nuôi tình nhân sao?"
Mai Thục bị cô nói đến cứng họng. Mặc dù không phục nhưng cô nàng biết Hạ Quý Linh nói không sai, chỉ là cô nàng không muốn chấp nhận thôi.
Hạ Quý Linh im lặng không nói nữa.
Cô biết Mai Thục chỉ là nhất thời bất bình, cũng không phải thật sự khó chịu vì cô. Cùng lắm chỉ là không nhìn được minh tinh nhà mình bị chà đạp. Thân làm trợ lý như Mai Thục, minh tinh của mình nổi tiếng thì bản thân họ cũng phong quang theo. Lỡ cô bị đạp xuống, cô nàng bị điều đi, đến tay một minh tinh khác là nhẹ, tiếp tục cùng cô vất vưởng ngụp lặn trong cái giới này không người nâng đỡ mới là nặng. Khó nói còn bị chèn ép đến thê thảm.
Nhưng biết làm sao được... Hạ Quý Linh mím môi cười thê lương.
"Ấy! Các người xem! Đó có phải Hằng tổng?"
Đương lúc đó bỗng nhiên bên tai vang lên một lời này, Hạ Quý Linh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu trong tầm mắt liền nhìn thấy một đám người đi ngang qua phim trường, dáng vẻ giống như đang chuẩn bị tiến vào khu phòng nghỉ.
Đi đầu tiên là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khí chất bá đạo hơn người, khí tràng mạnh mẽ lại đậm chất đàn ông khiến người không khỏi hướng tới. Người đó không ai khác chính là Hằng Thời, sếp đại của tập đoàn Hằng thị, người đàn ông một tay che trời làm mưa làm gió hoành hoành ngang dọc chẳng nể nang ai ở T thị.
Đó cũng không phải chuyện gì đặc biệt khiến người ta chầm chồ. Vấn đề là bên người anh ta còn có một người phụ nữ khí chất cao lãnh, vậy mà có mấy phần giống Hạ Quý Linh.
Thật là khéo, vừa nói đến tào tháo, tào tháo liền tới rời.
"Hằng tổng đến thì có gì lạ?"
Đúng là không có gì lạ. Từ lúc Hạ Quý Linh bỗng nhiên hồng lên trong giới giải trí, liên tục đóng vai chính trong khi trước đó vẫn còn là thần tượng tuyến mười tám thì chuyện đó trở nên bình thường. Hằng tổng, chính là Hằng Thời, ông chủ sau màn của công ty giải trí Sao Kim, trước nay muốn làm gì đều chưa từng giấu giếm qua, kể cả việc bao dưỡng một minh tinh.
Mặc dù không có không khai ra bên ngoài nhưng cả công ty đều biết hắn đang bao dưỡng Hạ Quý Linh. Vì nâng đỡ cô mà thường xuyên đến tổng bộ trợ uy, đến thăm ban chống lưng cho Hạ Quý Linh là chuyện thường ở huyện.
"Lần này đương nhiên không giống rồi!"
Người kia vừa hét lên vừa thần bí nhưng giọng nói chẳng hề nhỏ ghé vào tai người bên cạnh thì thầm: "Lần này Hằng tổng đến, bên người dẫn theo một quý cô xinh đẹp."
Mấy người đang tám nhảm xung quanh đều đồng loại trợn mắt nhìn người kia. Có người lại nhanh nhảu nói ra nghi vấn: "Không phải Hạ Quý Linh??"
Người kia nghe tới tên của Hạ Quý Linh thì biểu tình có hơi khinh thường, đồng thời liếc cặp mắt khinh khỉnh về một hướng nào đó trong phim trường vừa cao giọng nói: "Đương nhiên là không phải rồi. Hạ Quý Linh chỉ là ăn may mới lọt được vào mắt xanh của Hằng tổng người ta thôi. Trước đó tôi còn không hiểu vì sao Hằng tổng lại mê mẫn một minh tinh tuyến mười tám..."
"Nói cho các người biết, thì ra Hạ Quý Linh chỉ là thế thân!"
Người kia vừa nói vừa rung đùi hả hê: "Cô ả chính là thế thân của người Hằng tổng dẫn đến tổng bộ Sao Kim. Nghe đâu đối phương sắp gia nhập Sao Kim, làm minh tinh đó. Chính chủ trở về rồi, lúc đó thế thân như Hạ Quý Linh chỉ có bị chờ thất sủng mà thôi."
Lời vừa ra quả nhiên liền rước lấy một đám tiếng trầm ồ kinh ngạc như trong dự liệu. Sau đó như đã được cài đặt sẵn, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn Hạ Quý Linh đang xem kịch bản cách đó không xa bằng đủ loại ánh mắt. Có thương hại, có đồng tình, có lạnh nhạt khinh thường.
"Đám người kia thật là quá quắt!"
Trợ lý của Hạ Quý Linh, Mai Thục vừa đưa cho cô một ly nước ô mai làm nhuận cổ họng còn không quên hằn hộc.
Mặc dù đương sự là Hạ Quý Linh sắc mặt lại vẫn bình thường như thể người ta không phải đang nói mình.
Kịch bản trong tay cô đã khởi quay được ba phần tư, bản thân cô chỉ còn vài cảnh nữa là có thể đóng máy, chấm dứt lần công tác này sau mấy tháng mệt mỏi mà nghỉ ngơi được rồi.
"Sao cô không có phản ứng gì hết vậy!?"
Quả nhiên thái độ của cô khiến cho Mai Thục bực bội, không cam lòng càu nhàu.
"Tôi nên nói gì đây?"
Hạ Quý Linh vẫn không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Họ đều nói rất đúng."
"..."
Mai Thục câm nín một đỗi mới mở miệng lại được: "Làm sao có thể chứ! Hằng tổng..."
"Cho dù anh ta quả thật chỉ xem cô là thế thân thì cũng sẽ không đến mức chính chủ vừa về liền đóng băng cô!"
Nói đóng băng thì có hơi quá đáng. Nhưng trên cơ bản ai cũng biết Hạ Quý Linh chính là cái bình hoa, mặc dù rất cố gắng nhưng diễn xuất không có điểm nhấn. Nếu không có sự nâng đỡ của Hằng Thời thì sự nghiệp diễn viên của cô xem như chấm hết. Một diễn viên không được các đạo diễn để mắt, không thể đóng vai chính thì chả khác nào bị đóng băng.
Bàn tay đang lật trang giấy của Hạ Quý Linh hơi khựng lại một chút. Bên trong đáy mắt ẩn giấu một tia tình tự không rõ cảm xúc nhưng rất nhanh đã không còn, nhiều hơn là bất đắc dĩ cười ảm đạm nhìn Mai Thục: "Không đóng băng thì còn có thể làm gì? Ở trước mặt chính chủ tiếp tục nuôi tình nhân sao?"
Mai Thục bị cô nói đến cứng họng. Mặc dù không phục nhưng cô nàng biết Hạ Quý Linh nói không sai, chỉ là cô nàng không muốn chấp nhận thôi.
Hạ Quý Linh im lặng không nói nữa.
Cô biết Mai Thục chỉ là nhất thời bất bình, cũng không phải thật sự khó chịu vì cô. Cùng lắm chỉ là không nhìn được minh tinh nhà mình bị chà đạp. Thân làm trợ lý như Mai Thục, minh tinh của mình nổi tiếng thì bản thân họ cũng phong quang theo. Lỡ cô bị đạp xuống, cô nàng bị điều đi, đến tay một minh tinh khác là nhẹ, tiếp tục cùng cô vất vưởng ngụp lặn trong cái giới này không người nâng đỡ mới là nặng. Khó nói còn bị chèn ép đến thê thảm.
Nhưng biết làm sao được... Hạ Quý Linh mím môi cười thê lương.
"Ấy! Các người xem! Đó có phải Hằng tổng?"
Đương lúc đó bỗng nhiên bên tai vang lên một lời này, Hạ Quý Linh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu trong tầm mắt liền nhìn thấy một đám người đi ngang qua phim trường, dáng vẻ giống như đang chuẩn bị tiến vào khu phòng nghỉ.
Đi đầu tiên là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khí chất bá đạo hơn người, khí tràng mạnh mẽ lại đậm chất đàn ông khiến người không khỏi hướng tới. Người đó không ai khác chính là Hằng Thời, sếp đại của tập đoàn Hằng thị, người đàn ông một tay che trời làm mưa làm gió hoành hoành ngang dọc chẳng nể nang ai ở T thị.
Đó cũng không phải chuyện gì đặc biệt khiến người ta chầm chồ. Vấn đề là bên người anh ta còn có một người phụ nữ khí chất cao lãnh, vậy mà có mấy phần giống Hạ Quý Linh.
Thật là khéo, vừa nói đến tào tháo, tào tháo liền tới rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.